Return to Video

Joseph Kim: Gia đình tôi mất ở Bắc Triều Tiên và gia đình mới của tôi.

  • 0:01 - 0:04
    Tôi sinh ra và lớn lên ở Bắc Triều Tiên.
  • 0:04 - 0:09
    Mặc dù gia đình tôi đấu tranh với sự đói nghèo triền miên,
  • 0:09 - 0:13
    tôi luôn luôn được yêu thương và chiều chuộng nhất,
  • 0:13 - 0:15
    bởi vì tôi là đứa con trai duy nhất
  • 0:15 - 0:18
    và là em út trong hai chị em trong nhà.
  • 0:18 - 0:22
    Nhưng rồi dịch đói bắt đầu vào năm 1994.
  • 0:22 - 0:24
    Tôi mới có bốn tuối.
  • 0:24 - 0:28
    Chị tôi và tôi phải đi tìm củi
  • 0:28 - 0:30
    từ 5 giờ sáng
  • 0:30 - 0:33
    cho đến quá nửa đêm mới về đến nhà.
  • 0:33 - 0:37
    Tôi lang lang trên các con đường để tìm kiếm thức ăn,
  • 0:37 - 0:39
    và tôi nhớ khi nhìn thấy một em nhỏ
  • 0:39 - 0:42
    địu trên vai mẹ ăn bỏng ngô,
  • 0:42 - 0:45
    tôi đã muốn giật lấy bỏng ngô của thằng bé
  • 0:45 - 0:50
    Đói thật là nhục nhã. Đói thật là tuyệt vọng.
  • 0:50 - 0:53
    Với một đứa trẻ bị bỏ đói, chính trị và tự do
  • 0:53 - 0:56
    chẳng có nghĩa lý gì.
  • 0:56 - 0:58
    Vào sinh nhật lần thứ chín của tôi, bố mẹ tôi
  • 0:58 - 1:02
    chẳng có gì để cho tôi ăn.
  • 1:02 - 1:06
    Nhưng dù chỉ là một đứa trẻ con, tôi có thể cảm thấy sự nặng nề
  • 1:06 - 1:09
    trong trái tim họ.
  • 1:09 - 1:14
    Hơn một triệu người dân Bắc Triều Tiên chết đói trong khoảng thời gian đó,
  • 1:14 - 1:18
    và vào năm 2003, khi tôi 13 tuổi,
  • 1:18 - 1:21
    bố tôi trở thành một trong số đó.
  • 1:21 - 1:24
    Tôi chứng kiến bố mình khô héo tiều tụy rồi qua đời.
  • 1:24 - 1:29
    Cũng trong năm đó, mẹ tôi biến mất một ngày kia,
  • 1:29 - 1:30
    và rồi chị tôi bảo với tôi
  • 1:30 - 1:33
    là chị ấy sẽ đi Trung Quốc để kiếm tiền,
  • 1:33 - 1:37
    nhưng sẽ nhanh chóng quay trở lại với tiền và thức ăn.
  • 1:37 - 1:40
    Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ xa nhau trước đó,
  • 1:40 - 1:43
    và tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ ở cùng nhau mãi mãi,
  • 1:43 - 1:47
    tôi đã không ôm chào tạm biệt khi chị đi.
  • 1:47 - 1:51
    Đó là sai lầm lớn nhất của đời tôi.
  • 1:51 - 1:53
    Nhưng vào lúc đó tôi đã không biết
  • 1:53 - 1:56
    rằng đó sẽ là một cuộc xa cách dài lâu.
  • 1:56 - 2:01
    Tôi đã không nhìn thấy mẹ hoặc chị gái của tôi kể từ đó.
  • 2:01 - 2:06
    Đột nhiên, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi và vô gia cư.
  • 2:06 - 2:09
    Cuộc sống hàng ngày của tôi trở lên rất khó khăn,
  • 2:09 - 2:11
    nhưng thật đơn giản.
  • 2:11 - 2:15
    Mục đích của tôi chỉ là tìm được một mảnh bánh mì bụi bặm trong thùng rác.
  • 2:15 - 2:18
    Nhưng đó là không phải là một cách để tồn tại.
  • 2:18 - 2:22
    Tôi bắt đầu nhận ra, ăn xin không phải là giải pháp.
  • 2:22 - 2:28
    Nên tôi bắt đầu ăn cắp từ xe thực phẩm trong các chợ đen.
  • 2:28 - 2:31
    Thỉnh thoảng, tôi kiếm được một công việc nhỏ
  • 2:31 - 2:33
    làm để đổi lấy đồ ăn.
  • 2:33 - 2:36
    Một lần, tôi thậm chí đã dành hai tháng mùa đông
  • 2:36 - 2:38
    làm việc trong một mỏ than,
  • 2:38 - 2:44
    33 mét dưới lòng đất mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào
  • 2:44 - 2:47
    làm đến 16 giờ mỗi ngày.
  • 2:47 - 2:49
    Tôi không phải là một truờng hợp cá biệt.
  • 2:49 - 2:57
    Nhiều đứa trẻ mồ côi khác sống sót theo cách này, hoặc còn tệ hơn.
  • 2:57 - 3:01
    Khi tôi không thể ngủ được vì giá rét lạnh buốt
  • 3:01 - 3:03
    hoặc cơn đói hành hạ,
  • 3:03 - 3:05
    Tôi hy vọng rằng, sáng hôm sau,
  • 3:05 - 3:08
    chị tôi sẽ quay về và đánh thức tôi
  • 3:08 - 3:10
    bằng những món ăn tôi yêu thích
  • 3:10 - 3:13
    Niềm hy vọng đó đã giúp tôi sống sót.
  • 3:13 - 3:16
    Tôi không muốn ám chỉ những hy vọng vĩ đại lớn lao.
  • 3:16 - 3:19
    Tôi muốn nói đến sự hy vọng làm tôi tin tưởng rằng
  • 3:19 - 3:22
    thùng rác kế tiếp sẽ có bánh mỳ,
  • 3:22 - 3:25
    mặc dù nó thường không.
  • 3:25 - 3:28
    Nhưng nếu tôi đã không tin tưởng vào điều đó, tôi thậm chí sẽ không thử,
  • 3:28 - 3:30
    và rồi tôi sẽ chết đói.
  • 3:30 - 3:34
    Hy vọng giữ tôi sống sót.
  • 3:34 - 3:37
    Hàng ngày, tôi tự nhủ bản thân rằng,
  • 3:37 - 3:40
    không quan trọng cuộc sống trở nên khó khăn đến mức nào,
  • 3:40 - 3:44
    tôi vẫn phải sống.
  • 3:44 - 3:48
    Sau ba năm chờ đợi chị tôi quay về,
  • 3:48 - 3:52
    Tôi quyết định đi đến Trung Quốc để tự tìm chị.
  • 3:52 - 3:55
    Tôi nhận ra
  • 3:55 - 3:59
    Tôi không thể sống sót bằng cách này thêm một ngày nào nữa.
  • 3:59 - 4:02
    Tôi biết chuyến đi này sẽ rất là nguy hiểm,
  • 4:02 - 4:04
    nhưng cách này hay cách khác thì tôi cũng sẽ mạo hiểm cuộc sống của mình
  • 4:04 - 4:09
    Hoặc là tôi sẽ chết đói như cha tôi ở Bắc Triều Tiên,
  • 4:09 - 4:12
    hoặc ít nhất tôi có thể thử tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn
  • 4:12 - 4:15
    bằng cách trốn sang Trung Quốc.
  • 4:15 - 4:19
    Tôi biết được rằng nhiều người đã cố gắng để vượt qua
  • 4:19 - 4:23
    biên giới Trung Quốc vào ban đêm để tránh bị nhìn thấy.
  • 4:23 - 4:27
    Bảo vệ biên giới Bắc Triều tiên thường bắn và giết những người
  • 4:27 - 4:31
    cố gắng vượt biên trái phép.
  • 4:31 - 4:33
    Binh lính Trung Quốc thì sẽ bắt
  • 4:33 - 4:35
    và gửi những người Bắc Triều tiên trở lại,
  • 4:35 - 4:40
    nơi họ phải đối mặt với những hình phạt nặng nề.
  • 4:40 - 4:43
    Tôi quyết định để vượt biên vào lúc trời sáng,
  • 4:43 - 4:48
    đầu tiên là bởi vì tôi đã vẫn còn là một đứa trẻ và vẫn sợ bóng tối,
  • 4:48 - 4:53
    thứ hai là bởi vì tôi biết đằng nào cũng mạo hiểm,
  • 4:53 - 4:56
    và bởi vì không có nhiều người cồ gắng vượt biên lúc trời sáng,
  • 4:56 - 4:58
    Tôi nghĩ rằng tôi có thể vượt qua
  • 4:58 - 5:01
    mà không bị ai phát hiện.
  • 5:01 - 5:05
    Tôi vượt biệ qua Trung Quốc vào ngày 15 tháng 2, 2006.
  • 5:05 - 5:07
    Lúc đó tôi 16 tuổi.
  • 5:07 - 5:10
    Tôi nghĩ rằng mọi thứ ở Trung Quốc sẽ dễ dàng hơn,
  • 5:10 - 5:14
    bởi vì có nhiều thức ăn hơn.
  • 5:14 - 5:17
    Tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ giúp đỡ tôi hơn.
  • 5:17 - 5:21
    Nhưng thực ra nó còn khó hơn sống ở Bắc Triều tiên,
  • 5:21 - 5:22
    bởi vì tôi không được tự do.
  • 5:22 - 5:25
    Tôi luôn luôn phải lo lắng về việc bị bắt
  • 5:25 - 5:28
    và bị gửi trả lại.
  • 5:28 - 5:31
    Bằngmột phép lạ, một vài tháng sau đó,
  • 5:31 - 5:33
    Tôi đã gặp một người đang quản lý
  • 5:33 - 5:36
    một nơi trú ẩn ngầm cho người dân Bắc Triều tiên,
  • 5:36 - 5:39
    và tôi được cho phép đến sống ở đó
  • 5:39 - 5:44
    và được ăn những bữa ăn đều đặn lần đầu tiên trong nhiều năm.
  • 5:44 - 5:48
    Cuối năm đó, một nhà hoạt động đã giúp tôi thoát khỏi Trung Quốc
  • 5:48 - 5:53
    và đi đến Mỹ với tư cách một người tị nạn.
  • 5:53 - 5:56
    Tôi đã đến Mỹ mà không biết một từ tiếng Anh nào,
  • 5:56 - 6:00
    mà nhân viên xã hội của tôi vẫn bảo với tôi rằng tôi phải đi học ở trường trung học.
  • 6:00 - 6:04
    Ngay cả khi ở Bắc Triều tiên, tôi là một sinh viên hạng F.
  • 6:04 - 6:06
    (Tiếng cười)
  • 6:06 - 6:10
    Và tôi mới chỉ hoàn thành trường tiểu học.
  • 6:10 - 6:13
    Và tôi nhớ là tôi đánh nhau trong trường học ít nhất một lần một ngày.
  • 6:13 - 6:17
    Sách giáo khoa và thư viện không là sân chơi của tôi.
  • 6:17 - 6:21
    Cha tôi đã cố gắng rất nhiều để thúc đẩy tôi học hành,
  • 6:21 - 6:23
    nhưng kết quả chẳng vào đâu.
  • 6:23 - 6:26
    Rồi đến một lúc cha tôi từ bỏ kế hoạch đó.
  • 6:26 - 6:30
    Ông nói, "Con không phải con trai của ba nữa."
  • 6:30 - 6:35
    Tôi mới chỉ có 11 hoặc 12 tuổi, nhưng điều đó làm tôi tổn thương sâu sắc.
  • 6:35 - 6:38
    Nhưng kể cả thế, mức động lực học hành của tôi
  • 6:38 - 6:42
    vẫn không thay đổi trước khi ông qua đời.
  • 6:42 - 6:45
    Vì vậy, khi ở Mỹ, điều đó thật là buồn cười
  • 6:45 - 6:48
    khi mà mọi người bảo rằng tôi nên đi học trường trung học.
  • 6:48 - 6:51
    Tôi thậm chí còn không đi học cấp Hai.
  • 6:51 - 6:54
    Tôi quyết định đi, chỉ vì mọi người bảo tôi đi,
  • 6:54 - 6:56
    không cần phải cố gắng nhiều.
  • 6:56 - 7:00
    Nhưng một ngày, tôi về đến nhà và mẹ nuôi tôi
  • 7:00 - 7:03
    đã làm món cánh gà cho bữa tối.
  • 7:03 - 7:06
    Và trong bữa tối, tôi muốn ăn một thêm một cánh nữa,
  • 7:06 - 7:09
    nhưng tôi nhận ra rằng sẽ không có đủ cho tất cả mọi người,
  • 7:09 - 7:13
    nên tôi quyết định không ăn nữa.
  • 7:13 - 7:15
    Khi tôi nhìn xuống đĩa của tôi,
  • 7:15 - 7:20
    tôi thấy miếng cánh gà cuối cùng mà cha nuôi đã cho tôi.
  • 7:20 - 7:23
    Tôi đã rất hạnh phúc.
  • 7:23 - 7:25
    Tôi nhìn lên ông ngồi bên cạnh tôi.
  • 7:25 - 7:28
    Ông chỉ nhìn lại tôi một cách trìu mến,
  • 7:28 - 7:31
    mà không nói gì.
  • 7:31 - 7:36
    Đột nhiên, tôi nhớ lại người cha đẻ của mình.
  • 7:36 - 7:39
    Hành động nhỏ đầy tình yêu của cha nuôi tôi
  • 7:39 - 7:41
    gợi tôi nhớ về cha đẻ mình,
  • 7:41 - 7:44
    người luôn muốn chia cho tôi thức ăn của mình
  • 7:44 - 7:49
    khi ông đói và ngay cả khi ông đang chết vì đói.
  • 7:49 - 7:53
    Tôi cảm thấy rất bức bối rằng tôi có rất nhiều thức ăn ở Mỹ,
  • 7:53 - 7:56
    mà cha tôi lại đã chết vì đói.
  • 7:56 - 8:01
    Mong muốn duy nhất của tôi đêm đó là nấu ăn một bữa ăn cho ông
  • 8:01 - 8:04
    và đêm đó tôi cũng suy nghĩ về những việc khác tôi có thể làm
  • 8:04 - 8:06
    để làm ông tự hào.
  • 8:06 - 8:09
    Và câu trả lời của tôi là tự hứa với bản thân mình
  • 8:09 - 8:13
    rằng tôi sẽ học tập chăm chỉ và nhận được nền giáo dục tốt nhất
  • 8:13 - 8:16
    ở Mỹ để tôn vinh sự hy sinh của ông.
  • 8:16 - 8:19
    Tôi đã học rất nghiêm túc,
  • 8:19 - 8:21
    và lần đầu tiên trong đời tôi,
  • 8:21 - 8:25
    Tôi nhận được một giải thưởng học tập xuất sắc,
  • 8:25 - 8:31
    và được vào danh sách tuyên dương từ học kỳ đầu tiên ở trường trung học.
  • 8:31 - 8:39
    (Vỗ tay)
  • 8:39 - 8:41
    Miếng cánh gà đó đã thay đổi cuộc đời của tôi.
  • 8:41 - 8:45
    (Tiếng cười)
  • 8:45 - 8:49
    Hy vọng là một điều của cá nhân. Hy vọng là một thứ
  • 8:49 - 8:51
    mà không ai có thể cho bạn được.
  • 8:51 - 8:54
    Bạn phải chọn lựa để tin vào hy vọng.
  • 8:54 - 8:58
    Bạn phải làm cho nó trở thành của mình.
  • 8:58 - 9:01
    Ở Bắc Triều tiên, tôi đã thực hiện điều đó.
  • 9:01 - 9:04
    Hy vọng đã mang tôi đến nước Mỹ.
  • 9:04 - 9:07
    Nhưng ở Mỹ, tôi đã không biết phải làm gì,
  • 9:07 - 9:12
    khi tôi có được sự tự do bất ngờ này.
  • 9:12 - 9:16
    Cha nuôi tại bữa ăn tối đó đã cho tôi một hướng đi,
  • 9:16 - 9:19
    và ông đã thúc đẩy tôi và cho tôi một mục đích
  • 9:19 - 9:23
    để sống ở Mỹ.
  • 9:23 - 9:26
    Tôi đã không tự đến được đây một mình.
  • 9:26 - 9:31
    Tôi có hy vọng, nhưng chỉ hy vọng thôi thì chưa đủ.
  • 9:31 - 9:35
    Nhiều người đã giúp tôi trên đường đi để đến được đây.
  • 9:35 - 9:39
    Những người dân Bắc Triều tiên đang chiến đấu đầy vất vả để sống sót.
  • 9:39 - 9:42
    Họ phải ép buộc bản thân mình để tồn tại,
  • 9:42 - 9:45
    có hy vọng để tồn tại,
  • 9:45 - 9:50
    nhưng họ không thể nào vượt qua được mà không có sự giúp đỡ.
  • 9:50 - 9:52
    Đây là lời nhắn nhủ của tôi dành cho các bạn.
  • 9:52 - 9:55
    Hy vọng cho chính bản thân mình,
  • 9:55 - 9:58
    nhưng hãy cùng giúp đỡ lẫn nhau.
  • 9:58 - 10:04
    Cuộc sống có thể trở nên khó khăn cho tất cả mọi người, bất kể bạn sống ở đâu.
  • 10:04 - 10:08
    Cha nuôi của tôi không có ý định thay đổi cuộc đời tôi.
  • 10:08 - 10:12
    Cũng bằng cách đó, bạn cũng có thể thay đổi cuộc đời của một ai đó
  • 10:12 - 10:17
    với chỉ những hành động nhỏ nhất của tình yêu thương.
  • 10:17 - 10:22
    Một miếng bánh mì có thể thỏa mãn cơn đói của bạn,
  • 10:22 - 10:25
    và hy vọng sẽ mang lại cho bạn bánh mì
  • 10:25 - 10:28
    để giữ cho bạn sống sót.
  • 10:28 - 10:31
    Nhưng tôi tin tưởng rằng
  • 10:31 - 10:34
    hành động đầy yêu thương của bạn
  • 10:34 - 10:38
    cũng có thể cứu cuộc đời của một Joseph
  • 10:38 - 10:43
    và thay đổi hàng nghìn Josephs khác,
  • 10:43 - 10:47
    những người vẫn đang hy vọng để tồn tại.
  • 10:47 - 10:48
    Cảm ơn các bạn.
  • 10:48 - 10:57
    (Vỗ tay)
  • 11:25 - 11:27
    Adrian Hong: Joseph, cảm ơn bạn đã chia sẻ
  • 11:27 - 11:31
    một câu chuyện rất cá nhân và đặc biệt với chúng tôi.
  • 11:31 - 11:34
    Tôi biết bạn vẫn chưa gặp lại chị gái của mình trong vòng, bạn đã nói:
  • 11:34 - 11:36
    gần như một thập kỷ,
  • 11:36 - 11:39
    và trong cơ hội ít ỏi rằng chị ấy có thể có thể xem đoạn phim này,
  • 11:39 - 11:40
    chúng tôi muốn cho bạn một cơ hội
  • 11:40 - 11:43
    để gửi một tin nhắn cho chị ấy.
  • 11:43 - 11:44
    Joseph Kim: Bằng tiếng Hàn?
  • 11:44 - 11:46
    AH: Bạn có thể nói bằng tiếng Anh, sau đó là tiếng Hàn nữa.
  • 11:46 - 11:50
    (Tiếng cười)
  • 11:50 - 11:53
    JK: OK, tôi sẽ không làm cho nó dài dòng trong tiếng Hàn Quốc
  • 11:53 - 11:55
    bởi vì tôi không nghĩ rằng tôi có thể nói hết câu
  • 11:55 - 11:59
    mà không bật khóc.
  • 11:59 - 12:04
    Chị, thế mà đã 10 năm rồi
  • 12:04 - 12:10
    mà em không được nhìn thấy chị.
  • 12:10 - 12:14
    Em chỉ muốn nói
  • 12:14 - 12:18
    rằng em nhớ chị, và em yêu chị,
  • 12:18 - 12:22
    xin hãy trở lại với em và hãy sống sót.
  • 12:22 - 12:27
    Và em - ôi trời,
  • 12:27 - 12:31
    Em vẫn chưa từ bỏ hy vọng được gặp lại chị.
  • 12:34 - 12:38
    Em sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc
  • 12:38 - 12:42
    và học hành chăm chỉ
  • 12:42 - 12:44
    cho đến khi em gặp lại chị,
  • 12:44 - 12:48
    và em hứa sẽ không khóc nữa.
  • 12:48 - 12:50
    (Tiếng cười)
  • 12:50 - 12:52
    Vâng, em chỉ mong muốn được nhìn thấy chị,
  • 12:52 - 12:55
    và nếu chị không thể tìm được em,
  • 12:55 - 12:58
    em cũng sẽ đi tìm chị,
  • 12:58 - 13:00
    và em hy vọng sẽ tìm được chị một ngày nào đó.
  • 13:00 - 13:04
    Và tôi xin phép gửi một tin nhắn nhỏ cho mẹ tôi?
  • 13:04 - 13:05
    AH: Được chứ, xin mời bạn.
  • 13:05 - 13:08
    JK: Con đã không có nhiều thời gian với mẹ,
  • 13:08 - 13:10
    nhưng con biết rằng mẹ vẫn yêu con,
  • 13:10 - 13:13
    và có lẽ vẫn còn cầu nguyện cho con
  • 13:13 - 13:16
    và nghĩ đến con.
  • 13:16 - 13:18
    Con chỉ muốn nói cảm ơn mẹ
  • 13:18 - 13:22
    đã cho phép con trong thế giới này.
  • 13:22 - 13:23
    Cảm ơn mẹ.
  • 13:23 - 13:29
    (Vỗ tay)
Title:
Joseph Kim: Gia đình tôi mất ở Bắc Triều Tiên và gia đình mới của tôi.
Speaker:
Joseph Kim
Description:

Một người tị nạn sống ở Mỹ, Joseph Kim kể câu chuyện về cuộc đời anh ở Bắc Triều Tiên trong những năm đói nghèo. Anh đã bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới -- nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm gia đình đã mất của mình.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
13:34

Vietnamese subtitles

Revisions