1 00:00:00,965 --> 00:00:04,468 Tôi sinh ra và lớn lên ở Bắc Triều Tiên. 2 00:00:04,468 --> 00:00:09,268 Mặc dù gia đình tôi đấu tranh với sự đói nghèo triền miên, 3 00:00:09,268 --> 00:00:12,796 tôi luôn luôn được yêu thương và chiều chuộng nhất, 4 00:00:12,796 --> 00:00:14,947 bởi vì tôi là đứa con trai duy nhất 5 00:00:14,947 --> 00:00:18,117 và là em út trong hai chị em trong nhà. 6 00:00:18,117 --> 00:00:21,724 Nhưng rồi dịch đói bắt đầu vào năm 1994. 7 00:00:21,724 --> 00:00:24,183 Tôi mới có bốn tuối. 8 00:00:24,183 --> 00:00:27,980 Chị tôi và tôi phải đi tìm củi 9 00:00:27,980 --> 00:00:29,956 từ 5 giờ sáng 10 00:00:29,956 --> 00:00:32,762 cho đến quá nửa đêm mới về đến nhà. 11 00:00:32,762 --> 00:00:36,650 Tôi lang lang trên các con đường để tìm kiếm thức ăn, 12 00:00:36,650 --> 00:00:38,823 và tôi nhớ khi nhìn thấy một em nhỏ 13 00:00:38,823 --> 00:00:41,645 địu trên vai mẹ ăn bỏng ngô, 14 00:00:41,645 --> 00:00:44,869 tôi đã muốn giật lấy bỏng ngô của thằng bé 15 00:00:44,869 --> 00:00:49,702 Đói thật là nhục nhã. Đói thật là tuyệt vọng. 16 00:00:49,702 --> 00:00:52,905 Với một đứa trẻ bị bỏ đói, chính trị và tự do 17 00:00:52,905 --> 00:00:55,657 chẳng có nghĩa lý gì. 18 00:00:55,657 --> 00:00:58,345 Vào sinh nhật lần thứ chín của tôi, bố mẹ tôi 19 00:00:58,345 --> 00:01:01,774 chẳng có gì để cho tôi ăn. 20 00:01:01,774 --> 00:01:05,718 Nhưng dù chỉ là một đứa trẻ con, tôi có thể cảm thấy sự nặng nề 21 00:01:05,718 --> 00:01:08,753 trong trái tim họ. 22 00:01:08,753 --> 00:01:13,953 Hơn một triệu người dân Bắc Triều Tiên chết đói trong khoảng thời gian đó, 23 00:01:13,968 --> 00:01:17,664 và vào năm 2003, khi tôi 13 tuổi, 24 00:01:17,664 --> 00:01:20,577 bố tôi trở thành một trong số đó. 25 00:01:20,577 --> 00:01:24,465 Tôi chứng kiến bố mình khô héo tiều tụy rồi qua đời. 26 00:01:24,465 --> 00:01:28,597 Cũng trong năm đó, mẹ tôi biến mất một ngày kia, 27 00:01:28,597 --> 00:01:30,402 và rồi chị tôi bảo với tôi 28 00:01:30,402 --> 00:01:33,003 là chị ấy sẽ đi Trung Quốc để kiếm tiền, 29 00:01:33,003 --> 00:01:37,198 nhưng sẽ nhanh chóng quay trở lại với tiền và thức ăn. 30 00:01:37,198 --> 00:01:40,149 Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ xa nhau trước đó, 31 00:01:40,149 --> 00:01:43,119 và tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ ở cùng nhau mãi mãi, 32 00:01:43,119 --> 00:01:46,992 tôi đã không ôm chào tạm biệt khi chị đi. 33 00:01:46,992 --> 00:01:51,205 Đó là sai lầm lớn nhất của đời tôi. 34 00:01:51,205 --> 00:01:52,916 Nhưng vào lúc đó tôi đã không biết 35 00:01:52,916 --> 00:01:56,404 rằng đó sẽ là một cuộc xa cách dài lâu. 36 00:01:56,404 --> 00:02:01,341 Tôi đã không nhìn thấy mẹ hoặc chị gái của tôi kể từ đó. 37 00:02:01,341 --> 00:02:05,560 Đột nhiên, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi và vô gia cư. 38 00:02:05,560 --> 00:02:08,649 Cuộc sống hàng ngày của tôi trở lên rất khó khăn, 39 00:02:08,649 --> 00:02:10,701 nhưng thật đơn giản. 40 00:02:10,701 --> 00:02:14,724 Mục đích của tôi chỉ là tìm được một mảnh bánh mì bụi bặm trong thùng rác. 41 00:02:14,724 --> 00:02:17,631 Nhưng đó là không phải là một cách để tồn tại. 42 00:02:17,631 --> 00:02:22,349 Tôi bắt đầu nhận ra, ăn xin không phải là giải pháp. 43 00:02:22,349 --> 00:02:27,675 Nên tôi bắt đầu ăn cắp từ xe thực phẩm trong các chợ đen. 44 00:02:27,675 --> 00:02:30,640 Thỉnh thoảng, tôi kiếm được một công việc nhỏ 45 00:02:30,640 --> 00:02:32,970 làm để đổi lấy đồ ăn. 46 00:02:32,970 --> 00:02:36,116 Một lần, tôi thậm chí đã dành hai tháng mùa đông 47 00:02:36,116 --> 00:02:37,859 làm việc trong một mỏ than, 48 00:02:37,859 --> 00:02:43,634 33 mét dưới lòng đất mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào 49 00:02:43,634 --> 00:02:47,067 làm đến 16 giờ mỗi ngày. 50 00:02:47,067 --> 00:02:49,431 Tôi không phải là một truờng hợp cá biệt. 51 00:02:49,431 --> 00:02:56,992 Nhiều đứa trẻ mồ côi khác sống sót theo cách này, hoặc còn tệ hơn. 52 00:02:56,992 --> 00:03:01,128 Khi tôi không thể ngủ được vì giá rét lạnh buốt 53 00:03:01,128 --> 00:03:02,595 hoặc cơn đói hành hạ, 54 00:03:02,595 --> 00:03:05,443 Tôi hy vọng rằng, sáng hôm sau, 55 00:03:05,443 --> 00:03:08,006 chị tôi sẽ quay về và đánh thức tôi 56 00:03:08,006 --> 00:03:10,276 bằng những món ăn tôi yêu thích 57 00:03:10,276 --> 00:03:13,426 Niềm hy vọng đó đã giúp tôi sống sót. 58 00:03:13,426 --> 00:03:16,224 Tôi không muốn ám chỉ những hy vọng vĩ đại lớn lao. 59 00:03:16,224 --> 00:03:19,346 Tôi muốn nói đến sự hy vọng làm tôi tin tưởng rằng 60 00:03:19,346 --> 00:03:21,809 thùng rác kế tiếp sẽ có bánh mỳ, 61 00:03:21,809 --> 00:03:24,942 mặc dù nó thường không. 62 00:03:24,942 --> 00:03:28,385 Nhưng nếu tôi đã không tin tưởng vào điều đó, tôi thậm chí sẽ không thử, 63 00:03:28,385 --> 00:03:30,478 và rồi tôi sẽ chết đói. 64 00:03:30,478 --> 00:03:34,416 Hy vọng giữ tôi sống sót. 65 00:03:34,416 --> 00:03:37,176 Hàng ngày, tôi tự nhủ bản thân rằng, 66 00:03:37,176 --> 00:03:39,904 không quan trọng cuộc sống trở nên khó khăn đến mức nào, 67 00:03:39,904 --> 00:03:43,806 tôi vẫn phải sống. 68 00:03:43,806 --> 00:03:47,936 Sau ba năm chờ đợi chị tôi quay về, 69 00:03:47,936 --> 00:03:52,288 Tôi quyết định đi đến Trung Quốc để tự tìm chị. 70 00:03:52,288 --> 00:03:55,148 Tôi nhận ra 71 00:03:55,148 --> 00:03:58,798 Tôi không thể sống sót bằng cách này thêm một ngày nào nữa. 72 00:03:58,798 --> 00:04:01,603 Tôi biết chuyến đi này sẽ rất là nguy hiểm, 73 00:04:01,603 --> 00:04:04,500 nhưng cách này hay cách khác thì tôi cũng sẽ mạo hiểm cuộc sống của mình 74 00:04:04,500 --> 00:04:08,686 Hoặc là tôi sẽ chết đói như cha tôi ở Bắc Triều Tiên, 75 00:04:08,686 --> 00:04:12,144 hoặc ít nhất tôi có thể thử tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn 76 00:04:12,144 --> 00:04:15,380 bằng cách trốn sang Trung Quốc. 77 00:04:15,380 --> 00:04:18,610 Tôi biết được rằng nhiều người đã cố gắng để vượt qua 78 00:04:18,610 --> 00:04:23,397 biên giới Trung Quốc vào ban đêm để tránh bị nhìn thấy. 79 00:04:23,397 --> 00:04:27,355 Bảo vệ biên giới Bắc Triều tiên thường bắn và giết những người 80 00:04:27,355 --> 00:04:30,728 cố gắng vượt biên trái phép. 81 00:04:30,728 --> 00:04:33,379 Binh lính Trung Quốc thì sẽ bắt 82 00:04:33,379 --> 00:04:35,233 và gửi những người Bắc Triều tiên trở lại, 83 00:04:35,233 --> 00:04:39,573 nơi họ phải đối mặt với những hình phạt nặng nề. 84 00:04:39,573 --> 00:04:42,654 Tôi quyết định để vượt biên vào lúc trời sáng, 85 00:04:42,654 --> 00:04:48,087 đầu tiên là bởi vì tôi đã vẫn còn là một đứa trẻ và vẫn sợ bóng tối, 86 00:04:48,087 --> 00:04:52,736 thứ hai là bởi vì tôi biết đằng nào cũng mạo hiểm, 87 00:04:52,736 --> 00:04:56,151 và bởi vì không có nhiều người cồ gắng vượt biên lúc trời sáng, 88 00:04:56,151 --> 00:04:57,841 Tôi nghĩ rằng tôi có thể vượt qua 89 00:04:57,841 --> 00:05:01,266 mà không bị ai phát hiện. 90 00:05:01,266 --> 00:05:05,174 Tôi vượt biệ qua Trung Quốc vào ngày 15 tháng 2, 2006. 91 00:05:05,174 --> 00:05:07,402 Lúc đó tôi 16 tuổi. 92 00:05:07,402 --> 00:05:10,322 Tôi nghĩ rằng mọi thứ ở Trung Quốc sẽ dễ dàng hơn, 93 00:05:10,322 --> 00:05:13,595 bởi vì có nhiều thức ăn hơn. 94 00:05:13,595 --> 00:05:16,651 Tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ giúp đỡ tôi hơn. 95 00:05:16,651 --> 00:05:20,664 Nhưng thực ra nó còn khó hơn sống ở Bắc Triều tiên, 96 00:05:20,664 --> 00:05:22,359 bởi vì tôi không được tự do. 97 00:05:22,359 --> 00:05:25,104 Tôi luôn luôn phải lo lắng về việc bị bắt 98 00:05:25,104 --> 00:05:27,899 và bị gửi trả lại. 99 00:05:27,899 --> 00:05:31,170 Bằngmột phép lạ, một vài tháng sau đó, 100 00:05:31,170 --> 00:05:32,613 Tôi đã gặp một người đang quản lý 101 00:05:32,613 --> 00:05:35,955 một nơi trú ẩn ngầm cho người dân Bắc Triều tiên, 102 00:05:35,955 --> 00:05:38,563 và tôi được cho phép đến sống ở đó 103 00:05:38,563 --> 00:05:43,915 và được ăn những bữa ăn đều đặn lần đầu tiên trong nhiều năm. 104 00:05:43,915 --> 00:05:48,396 Cuối năm đó, một nhà hoạt động đã giúp tôi thoát khỏi Trung Quốc 105 00:05:48,396 --> 00:05:52,617 và đi đến Mỹ với tư cách một người tị nạn. 106 00:05:52,617 --> 00:05:55,917 Tôi đã đến Mỹ mà không biết một từ tiếng Anh nào, 107 00:05:55,917 --> 00:06:00,296 mà nhân viên xã hội của tôi vẫn bảo với tôi rằng tôi phải đi học ở trường trung học. 108 00:06:00,296 --> 00:06:04,495 Ngay cả khi ở Bắc Triều tiên, tôi là một sinh viên hạng F. 109 00:06:04,495 --> 00:06:05,879 (Tiếng cười) 110 00:06:05,879 --> 00:06:09,586 Và tôi mới chỉ hoàn thành trường tiểu học. 111 00:06:09,586 --> 00:06:12,890 Và tôi nhớ là tôi đánh nhau trong trường học ít nhất một lần một ngày. 112 00:06:12,890 --> 00:06:16,828 Sách giáo khoa và thư viện không là sân chơi của tôi. 113 00:06:16,828 --> 00:06:20,573 Cha tôi đã cố gắng rất nhiều để thúc đẩy tôi học hành, 114 00:06:20,573 --> 00:06:23,124 nhưng kết quả chẳng vào đâu. 115 00:06:23,124 --> 00:06:26,267 Rồi đến một lúc cha tôi từ bỏ kế hoạch đó. 116 00:06:26,267 --> 00:06:30,236 Ông nói, "Con không phải con trai của ba nữa." 117 00:06:30,236 --> 00:06:34,988 Tôi mới chỉ có 11 hoặc 12 tuổi, nhưng điều đó làm tôi tổn thương sâu sắc. 118 00:06:34,988 --> 00:06:37,649 Nhưng kể cả thế, mức động lực học hành của tôi 119 00:06:37,649 --> 00:06:42,356 vẫn không thay đổi trước khi ông qua đời. 120 00:06:42,356 --> 00:06:45,161 Vì vậy, khi ở Mỹ, điều đó thật là buồn cười 121 00:06:45,161 --> 00:06:48,188 khi mà mọi người bảo rằng tôi nên đi học trường trung học. 122 00:06:48,188 --> 00:06:50,612 Tôi thậm chí còn không đi học cấp Hai. 123 00:06:50,612 --> 00:06:53,996 Tôi quyết định đi, chỉ vì mọi người bảo tôi đi, 124 00:06:53,996 --> 00:06:56,404 không cần phải cố gắng nhiều. 125 00:06:56,404 --> 00:06:59,817 Nhưng một ngày, tôi về đến nhà và mẹ nuôi tôi 126 00:06:59,817 --> 00:07:03,026 đã làm món cánh gà cho bữa tối. 127 00:07:03,026 --> 00:07:06,280 Và trong bữa tối, tôi muốn ăn một thêm một cánh nữa, 128 00:07:06,280 --> 00:07:09,476 nhưng tôi nhận ra rằng sẽ không có đủ cho tất cả mọi người, 129 00:07:09,476 --> 00:07:12,973 nên tôi quyết định không ăn nữa. 130 00:07:12,973 --> 00:07:15,298 Khi tôi nhìn xuống đĩa của tôi, 131 00:07:15,298 --> 00:07:20,434 tôi thấy miếng cánh gà cuối cùng mà cha nuôi đã cho tôi. 132 00:07:20,434 --> 00:07:22,752 Tôi đã rất hạnh phúc. 133 00:07:22,752 --> 00:07:25,015 Tôi nhìn lên ông ngồi bên cạnh tôi. 134 00:07:25,015 --> 00:07:28,331 Ông chỉ nhìn lại tôi một cách trìu mến, 135 00:07:28,331 --> 00:07:31,003 mà không nói gì. 136 00:07:31,003 --> 00:07:35,847 Đột nhiên, tôi nhớ lại người cha đẻ của mình. 137 00:07:35,847 --> 00:07:38,820 Hành động nhỏ đầy tình yêu của cha nuôi tôi 138 00:07:38,820 --> 00:07:41,041 gợi tôi nhớ về cha đẻ mình, 139 00:07:41,041 --> 00:07:44,041 người luôn muốn chia cho tôi thức ăn của mình 140 00:07:44,041 --> 00:07:48,678 khi ông đói và ngay cả khi ông đang chết vì đói. 141 00:07:48,678 --> 00:07:53,010 Tôi cảm thấy rất bức bối rằng tôi có rất nhiều thức ăn ở Mỹ, 142 00:07:53,010 --> 00:07:56,477 mà cha tôi lại đã chết vì đói. 143 00:07:56,477 --> 00:08:00,680 Mong muốn duy nhất của tôi đêm đó là nấu ăn một bữa ăn cho ông 144 00:08:00,680 --> 00:08:04,171 và đêm đó tôi cũng suy nghĩ về những việc khác tôi có thể làm 145 00:08:04,171 --> 00:08:06,387 để làm ông tự hào. 146 00:08:06,387 --> 00:08:09,121 Và câu trả lời của tôi là tự hứa với bản thân mình 147 00:08:09,121 --> 00:08:12,551 rằng tôi sẽ học tập chăm chỉ và nhận được nền giáo dục tốt nhất 148 00:08:12,551 --> 00:08:16,115 ở Mỹ để tôn vinh sự hy sinh của ông. 149 00:08:16,115 --> 00:08:18,651 Tôi đã học rất nghiêm túc, 150 00:08:18,651 --> 00:08:21,451 và lần đầu tiên trong đời tôi, 151 00:08:21,451 --> 00:08:25,348 Tôi nhận được một giải thưởng học tập xuất sắc, 152 00:08:25,348 --> 00:08:30,962 và được vào danh sách tuyên dương từ học kỳ đầu tiên ở trường trung học. 153 00:08:30,962 --> 00:08:38,594 (Vỗ tay) 154 00:08:38,594 --> 00:08:41,324 Miếng cánh gà đó đã thay đổi cuộc đời của tôi. 155 00:08:41,324 --> 00:08:45,381 (Tiếng cười) 156 00:08:45,381 --> 00:08:48,973 Hy vọng là một điều của cá nhân. Hy vọng là một thứ 157 00:08:48,973 --> 00:08:51,482 mà không ai có thể cho bạn được. 158 00:08:51,482 --> 00:08:54,402 Bạn phải chọn lựa để tin vào hy vọng. 159 00:08:54,402 --> 00:08:57,569 Bạn phải làm cho nó trở thành của mình. 160 00:08:57,569 --> 00:09:00,809 Ở Bắc Triều tiên, tôi đã thực hiện điều đó. 161 00:09:00,809 --> 00:09:03,522 Hy vọng đã mang tôi đến nước Mỹ. 162 00:09:03,522 --> 00:09:06,522 Nhưng ở Mỹ, tôi đã không biết phải làm gì, 163 00:09:06,522 --> 00:09:11,554 khi tôi có được sự tự do bất ngờ này. 164 00:09:11,554 --> 00:09:15,605 Cha nuôi tại bữa ăn tối đó đã cho tôi một hướng đi, 165 00:09:15,605 --> 00:09:19,131 và ông đã thúc đẩy tôi và cho tôi một mục đích 166 00:09:19,131 --> 00:09:23,058 để sống ở Mỹ. 167 00:09:23,058 --> 00:09:26,178 Tôi đã không tự đến được đây một mình. 168 00:09:26,178 --> 00:09:31,132 Tôi có hy vọng, nhưng chỉ hy vọng thôi thì chưa đủ. 169 00:09:31,132 --> 00:09:35,286 Nhiều người đã giúp tôi trên đường đi để đến được đây. 170 00:09:35,286 --> 00:09:39,274 Những người dân Bắc Triều tiên đang chiến đấu đầy vất vả để sống sót. 171 00:09:39,274 --> 00:09:42,063 Họ phải ép buộc bản thân mình để tồn tại, 172 00:09:42,063 --> 00:09:44,818 có hy vọng để tồn tại, 173 00:09:44,818 --> 00:09:49,579 nhưng họ không thể nào vượt qua được mà không có sự giúp đỡ. 174 00:09:49,579 --> 00:09:51,925 Đây là lời nhắn nhủ của tôi dành cho các bạn. 175 00:09:51,925 --> 00:09:54,634 Hy vọng cho chính bản thân mình, 176 00:09:54,634 --> 00:09:57,746 nhưng hãy cùng giúp đỡ lẫn nhau. 177 00:09:57,746 --> 00:10:04,328 Cuộc sống có thể trở nên khó khăn cho tất cả mọi người, bất kể bạn sống ở đâu. 178 00:10:04,328 --> 00:10:08,114 Cha nuôi của tôi không có ý định thay đổi cuộc đời tôi. 179 00:10:08,114 --> 00:10:12,486 Cũng bằng cách đó, bạn cũng có thể thay đổi cuộc đời của một ai đó 180 00:10:12,486 --> 00:10:17,006 với chỉ những hành động nhỏ nhất của tình yêu thương. 181 00:10:17,006 --> 00:10:22,124 Một miếng bánh mì có thể thỏa mãn cơn đói của bạn, 182 00:10:22,124 --> 00:10:25,225 và hy vọng sẽ mang lại cho bạn bánh mì 183 00:10:25,225 --> 00:10:27,510 để giữ cho bạn sống sót. 184 00:10:27,510 --> 00:10:30,727 Nhưng tôi tin tưởng rằng 185 00:10:30,727 --> 00:10:34,185 hành động đầy yêu thương của bạn 186 00:10:34,185 --> 00:10:37,589 cũng có thể cứu cuộc đời của một Joseph 187 00:10:37,589 --> 00:10:43,031 và thay đổi hàng nghìn Josephs khác, 188 00:10:43,031 --> 00:10:47,033 những người vẫn đang hy vọng để tồn tại. 189 00:10:47,033 --> 00:10:48,340 Cảm ơn các bạn. 190 00:10:48,340 --> 00:10:57,438 (Vỗ tay) 191 00:11:24,561 --> 00:11:27,386 Adrian Hong: Joseph, cảm ơn bạn đã chia sẻ 192 00:11:27,386 --> 00:11:30,568 một câu chuyện rất cá nhân và đặc biệt với chúng tôi. 193 00:11:30,568 --> 00:11:33,793 Tôi biết bạn vẫn chưa gặp lại chị gái của mình trong vòng, bạn đã nói: 194 00:11:33,793 --> 00:11:36,253 gần như một thập kỷ, 195 00:11:36,253 --> 00:11:38,670 và trong cơ hội ít ỏi rằng chị ấy có thể có thể xem đoạn phim này, 196 00:11:38,670 --> 00:11:40,497 chúng tôi muốn cho bạn một cơ hội 197 00:11:40,497 --> 00:11:42,725 để gửi một tin nhắn cho chị ấy. 198 00:11:42,725 --> 00:11:43,861 Joseph Kim: Bằng tiếng Hàn? 199 00:11:43,861 --> 00:11:46,469 AH: Bạn có thể nói bằng tiếng Anh, sau đó là tiếng Hàn nữa. 200 00:11:46,469 --> 00:11:50,377 (Tiếng cười) 201 00:11:50,377 --> 00:11:52,718 JK: OK, tôi sẽ không làm cho nó dài dòng trong tiếng Hàn Quốc 202 00:11:52,718 --> 00:11:55,459 bởi vì tôi không nghĩ rằng tôi có thể nói hết câu 203 00:11:55,459 --> 00:11:59,115 mà không bật khóc. 204 00:11:59,115 --> 00:12:03,836 Chị, thế mà đã 10 năm rồi 205 00:12:03,836 --> 00:12:10,357 mà em không được nhìn thấy chị. 206 00:12:10,357 --> 00:12:13,749 Em chỉ muốn nói 207 00:12:13,749 --> 00:12:17,933 rằng em nhớ chị, và em yêu chị, 208 00:12:17,933 --> 00:12:22,276 xin hãy trở lại với em và hãy sống sót. 209 00:12:22,276 --> 00:12:27,162 Và em - ôi trời, 210 00:12:27,162 --> 00:12:31,482 Em vẫn chưa từ bỏ hy vọng được gặp lại chị. 211 00:12:33,591 --> 00:12:38,253 Em sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc 212 00:12:38,253 --> 00:12:41,572 và học hành chăm chỉ 213 00:12:41,572 --> 00:12:43,649 cho đến khi em gặp lại chị, 214 00:12:43,649 --> 00:12:48,228 và em hứa sẽ không khóc nữa. 215 00:12:48,228 --> 00:12:49,785 (Tiếng cười) 216 00:12:49,785 --> 00:12:52,373 Vâng, em chỉ mong muốn được nhìn thấy chị, 217 00:12:52,373 --> 00:12:54,644 và nếu chị không thể tìm được em, 218 00:12:54,644 --> 00:12:57,716 em cũng sẽ đi tìm chị, 219 00:12:57,716 --> 00:13:00,452 và em hy vọng sẽ tìm được chị một ngày nào đó. 220 00:13:00,452 --> 00:13:03,788 Và tôi xin phép gửi một tin nhắn nhỏ cho mẹ tôi? 221 00:13:03,788 --> 00:13:05,439 AH: Được chứ, xin mời bạn. 222 00:13:05,439 --> 00:13:08,228 JK: Con đã không có nhiều thời gian với mẹ, 223 00:13:08,228 --> 00:13:10,140 nhưng con biết rằng mẹ vẫn yêu con, 224 00:13:10,140 --> 00:13:13,084 và có lẽ vẫn còn cầu nguyện cho con 225 00:13:13,084 --> 00:13:16,204 và nghĩ đến con. 226 00:13:16,204 --> 00:13:18,356 Con chỉ muốn nói cảm ơn mẹ 227 00:13:18,356 --> 00:13:21,890 đã cho phép con trong thế giới này. 228 00:13:21,890 --> 00:13:23,359 Cảm ơn mẹ. 229 00:13:23,359 --> 00:13:28,683 (Vỗ tay)