Return to Video

Jarrett J. Krosoczka: Cách mà 1 cậu bé trở thành 1 nghệ sĩ

  • 0:01 - 0:03
    Xin chào! Tên tôi là Jarrett Krosoczka.
  • 0:03 - 0:08
    Tôi kiếm sống bằng nghề viết và vẽ minh họa sách trẻ em.
  • 0:08 - 0:12
    Nghề chính của tôi là dùng trí tưởng tượng của mình.
  • 0:12 - 0:15
    Nhưng trước khi tôi kiếm sống bằng tưởng tượng,
  • 0:15 - 0:18
    chính tượng tượng đã cứu sống tôi.
  • 0:18 - 0:20
    Khi còn nhỏ, tôi yêu thích vẽ.
  • 0:20 - 0:23
    Và nghệ sĩ tài năng nhất tôi từng biết
  • 0:23 - 0:25
    là mẹ của tôi,
  • 0:25 - 0:28
    nhưng bà bị nghiện ma túy.
  • 0:28 - 0:32
    Khi bố mẹ bạn là con nghiện,
  • 0:32 - 0:35
    nó gần giống như việc cậu bé Charlie Brown cố chơi đá bóng,
  • 0:35 - 0:38
    vì mỗi lần muốn thể hiện tình yêu với người đó
  • 0:38 - 0:40
    mỗi lần muốn được nhận tình yêu từ người đó,
  • 0:40 - 0:43
    mỗi lần bạn mở rộng tấm lòng, là một lần bạn thất vọng.
  • 0:43 - 0:47
    Trong suốt thời thơ ấu, mẹ tôi ngồi tù.
  • 0:47 - 0:49
    Tôi cũng không có bố khi đó
  • 0:49 - 0:53
    vì tôi còn không biết tên của ông cho tới khi học lớp 6.
  • 0:53 - 0:55
    Nhưng lúc đó tôi vẫn còn ông bà mình,
  • 0:55 - 0:57
    ông ngoại Joseph và bà ngoại Shirley,
  • 0:57 - 1:01
    người đã nhận nuôi tôi ngay trước sinh nhật 3 tuổi
  • 1:01 - 1:02
    và coi tôi như con đẻ,
  • 1:02 - 1:04
    sau khi đã nuôi dạy 5 người con.
  • 1:04 - 1:07
    Thế là 2 con người lớn lên trong thời kỳ Đại suy thoái,
  • 1:07 - 1:12
    ngoài 80, nhận thêm 1 đứa trẻ.
  • 1:12 - 1:14
    Tôi đã trở thành nhân vật em họ Oliver trong phim hài dài tập
  • 1:14 - 1:17
    của nhà Krosoczka,
  • 1:17 - 1:19
    một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống.
  • 1:19 - 1:23
    Tôi phải nói rằng cuộc sống thật dễ dàng với họ.
  • 1:23 - 1:26
    Mỗi ngày, mỗi người hút 2 bao thuốc lá không lọc đầu,
  • 1:26 - 1:29
    và đến khi tôi lên 6,
  • 1:29 - 1:31
    tôi đã biết gọi 1 cốc rượu Southern Comfort Manhattan,
  • 1:31 - 1:33
    có vỏ cam xoắn, và đá để riêng,
  • 1:33 - 1:37
    đá được để riêng để có cốc có nhiều chỗ cho rượu.
  • 1:37 - 1:40
    Nhưng họ yêu thương tôi hết mực.
  • 1:40 - 1:42
    Và họ ủng hộ những nỗ lực sáng tạo của tôi,
  • 1:42 - 1:45
    vì ông tôi là một người tự lập.
  • 1:45 - 1:47
    Ông tự vận hành và làm việc trong 1 nhà máy.
  • 1:47 - 1:49
    Bà tôi làm nội trợ.
  • 1:49 - 1:52
    Còn tôi là một đứa bé thích Transformers
  • 1:52 - 1:56
    chó Snoopy và Ninja rùa,
  • 1:56 - 2:01
    và tôi yêu tất cả các nhân vật tôi đọc được
  • 2:01 - 2:04
    và tất cả trở thành bạn của tôi.
  • 2:04 - 2:06
    Vì thế, tôi đã gặp những người bạn thân nhất đời tôi
  • 2:06 - 2:08
    trong những cuốn sách.
  • 2:08 - 2:12
    Tôi học trường tiểu học Gates Lane ở Worcester, Massachusetts,
  • 2:12 - 2:14
    và tôi đã có những giáo viên tuyệt vời,
  • 2:14 - 2:18
    đặc biệt nhất là cô Alisch, cô giáo lớp 1.
  • 2:18 - 2:21
    Đến giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại tình yêu mà cô đã dành
  • 2:21 - 2:24
    cho chúng tôi, học sinh của cô.
  • 2:24 - 2:27
    Lên lớp 3,
  • 2:27 - 2:29
    một sự kiện đáng nhớ đã xảy ra.
  • 2:29 - 2:31
    1 nhà văn đã đến thăm trường tôi, Jack Gantos.
  • 2:31 - 2:35
    Tác giả của nhiều cuốn sách đã tới nói chuyện với chúng tôi
  • 2:35 - 2:37
    về nghề kiếm sống của ông.
  • 2:37 - 2:40
    Sau đó, chúng tôi đều về lớp
  • 2:40 - 2:43
    và vẽ ra tưởng tượng về nhân vật chính trong truyện của ông
  • 2:43 - 2:45
    Rotten Ralph.
  • 2:45 - 2:47
    Bất chợt, nhà văn xuất hiện ở cửa lớp,
  • 2:47 - 2:50
    tôi nhớ ông chậm dãi đi qua các dãy bàn
  • 2:50 - 2:54
    đến cạnh từng đứa trẻ, nhìn xuống bàn và không nói gì cả.
  • 2:54 - 2:57
    Nhưng ông đã dừng ở bạn tôi,
  • 2:57 - 3:00
    ông gõ nhẹ vào bàn và nói:
  • 3:00 - 3:02
    "Con mèo đẹp đấy" ( Tiếng cười)
  • 3:02 - 3:05
    Rồi ông đi ra.
  • 3:05 - 3:10
    4 từ đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
  • 3:10 - 3:13
    Trong năm lớp 3 ấy, tôi đã viết quyển sách đầu tiên,
  • 3:13 - 3:17
    "Con cú nghĩ mình là người bay giỏi nhất"
  • 3:17 - 3:19
    Chúng tôi phải viết thần thoại Hy Lạp của riêng mình,
  • 3:19 - 3:22
    sáng tạo ra câu chuyện của riêng mình, nên tôi đã viết về 1 con cú,
  • 3:22 - 3:26
    con cú này đã thách Hermes bay đua,
  • 3:26 - 3:28
    con cú ăn gian,
  • 3:28 - 3:31
    hậu quả là Hermes, một vị thần Hy Lạp, đã nổi giận, tức tối,
  • 3:31 - 3:33
    ông biến con cú thành mặt trăng,
  • 3:33 - 3:35
    thế là con cú phải sống tới cuối đời trong hình hài mặt trăng
  • 3:35 - 3:38
    trong khi nhìn bạn bè và gia đình mình chơi vào bạn đêm.
  • 3:38 - 3:42
    Yeah. (tiếng cười)
  • 3:42 - 3:44
    Quyển sách của tôi có trang tựa đề.
  • 3:44 - 3:48
    Rõ ràng, 8 tuổi, tôi đã lo về quyền sở hữu trí tuệ của mình.
  • 3:48 - 3:51
    (Tiếng cười)
  • 3:51 - 3:55
    Và nó là câu chuyện có từ và tranh minh họa,
  • 3:55 - 3:57
    chính xác những gì tôi làm bây giờ để kiếm sống,
  • 3:57 - 4:00
    Đôi lúc tôi để từ ngữ làm chủ câu chuyện
  • 4:00 - 4:04
    và đôi lúc những bức tranh lại là chủ đạo
  • 4:04 - 4:06
    trong câu chuyện của tôi.
  • 4:06 - 4:09
    Trang yêu thích của tôi là trang "Giới thiệu tác giả".
  • 4:09 - 4:11
    (Tiếng cười)
  • 4:11 - 4:14
    Vì thế tôi học cách viết về bản thân ở ngôi thứ 3
  • 4:14 - 4:17
    từ khi còn nhỏ.
  • 4:17 - 4:21
    Tôi luôn thích câu cuối cùng: " Anh ấy rất thích thú khi sáng tác quyển sách này."
  • 4:21 - 4:25
    Tôi đã như vậy vì tôi thích sử dụng trí tưởng tượng của mình,
  • 4:25 - 4:26
    đấy chính là viết lách.
  • 4:26 - 4:28
    Viết lách chính là viết trí tưởng tượng ra giấy,
  • 4:28 - 4:31
    và tôi thấy rất sợ hãi khi tại nhiều trường tôi đã đến
  • 4:31 - 4:34
    cái định nghĩa này trở nên xa lạ với trẻ em,
  • 4:34 - 4:38
    rằng viết truyện đáng lẽ phải là sử dụng trí tưởng tượng trên giấy,
  • 4:38 - 4:42
    ngay cả khi chúng được phép viết trong giờ học.
  • 4:42 - 4:45
    Tôi yêu viết đến nỗi mỗi khi đi học về,
  • 4:45 - 4:47
    tôi luôn lấy những mảnh giấy
  • 4:47 - 4:49
    và ghim chúng lại với nhau,
  • 4:49 - 4:52
    cứ thế tôi lấp đầy trang giấy với từ ngữ và tranh vẽ,
  • 4:52 - 4:56
    tất cả chỉ vì tôi thích tưởng tượng.
  • 4:56 - 4:58
    Rồi những nhân vật trên trở thành bạn của tôi.
  • 4:58 - 5:01
    Có 1 quả trứng, 1 quả cà chua, 1 bắp xà-lách và 1 quả bí đỏ,
  • 5:01 - 5:03
    tất cả sống trong thành phố tủ lạnh nọ.
  • 5:03 - 5:06
    Trong 1 cuộc thám hiểm, họ đến 1 ngôi nhà ma,
  • 5:06 - 5:07
    đầy nguy hiểm rình rập
  • 5:07 - 5:12
    ví dụ như cái máy sinh tố xấu xa muốn nghiền nát họ
  • 5:12 - 5:18
    một cái máy nướng đê tiện muốn bắt cóc đôi bánh mì
  • 5:18 - 5:20
    và cái lò vi sóng xấu tính định làm tan chảy người bạn của họ,
  • 5:20 - 5:24
    là một cục bơ. ( Tiếng cười)
  • 5:24 - 5:26
    Tôi còn sáng tác cả truyện tranh nữa,
  • 5:26 - 5:28
    đây là cách khác để tôi kể câu chuyện của mình,
  • 5:28 - 5:31
    qua từ ngữ và tranh.
  • 5:31 - 5:33
    Khi tôi học lớp 6,
  • 5:33 - 5:36
    nhà nước cắt trợ cấp cho các khóa học nghệ thuật
  • 5:36 - 5:38
    trong hệ thống các trường công ở Worcester.
  • 5:38 - 5:41
    Tôi chuyển dần từ học vẽ 1 tuần 1 buổi
  • 5:41 - 5:43
    xuống 2 lần 1 tháng
  • 5:43 - 5:46
    rồi 1 lần 1 tháng rồi không học gì nữa.
  • 5:46 - 5:48
    Ông tôi là 1 người sáng suốt
  • 5:48 - 5:50
    ông đã nhìn ra vấn đề, vì ông biết
  • 5:50 - 5:53
    đó là điều duy nhất tôi có. Tôi không chơi thể thao.
  • 5:53 - 5:56
    Tôi học mỹ thuật.
  • 5:56 - 5:58
    Thế là 1 tối ông bước vào phòng tôi,
  • 5:58 - 6:00
    ông ngồi ở mép giường
  • 6:00 - 6:02
    và nói: "Jarrett, điều này do cháu quyết đinh, nhưng nếu cháu muốn
  • 6:02 - 6:05
    chúng ta muốn cho cháu đi học ở bảo tàng nghệ thuật Worcester."
  • 6:05 - 6:06
    Tôi đã rất phấn khởi.
  • 6:06 - 6:08
    Từ đó, từ lớp 6 đến 12,
  • 6:08 - 6:10
    1 lần, 2 lần, đôi khi 3 lần 1 tuần,
  • 6:10 - 6:12
    tôi học ở bảo tàng nghệ thuật,
  • 6:12 - 6:15
    xung quanh tôi là những đứa cũng thích vẽ
  • 6:15 - 6:18
    những đứa có cùng đam mê với tôi.
  • 6:18 - 6:21
    Và rồi sự nghiệp của tôi bắt đầu khi tôi thiết kế bìa
  • 6:21 - 6:24
    cho niêm giám khối 8,
  • 6:24 - 6:27
    Và nếu như bạn băn khoăn về phong cách ăn mặc tôi cho mascot trường mặc, thì
  • 6:27 - 6:30
    tôi rất thích Bell Biv DeVoe và MC Hammer
  • 6:30 - 6:33
    và Vanilla Ice hồi đó. (Tiếng cười)
  • 6:33 - 6:37
    Đến ngày hôm nay, Tôi vẫn có thể hát karaoke theo bài " Ice, Ice Baby"
  • 6:37 - 6:40
    mà không cần nhìn vào màn hình.
  • 6:40 - 6:43
    Đừng thách tôi vì tôi sẽ làm đấy.
  • 6:43 - 6:45
    Sau đó tôi bị chuyển đến trường tư thục,
  • 6:45 - 6:47
    từ mầm non đến lớp 8 đếu là trường công, nhưng vì
  • 6:47 - 6:50
    ông tôi đã rất bất đồng về việc có người
  • 6:50 - 6:52
    ở trường trung học địa phương bị đâm chết,
  • 6:52 - 6:55
    nên ông khong muốn tôi học ở đó,
  • 6:55 - 6:58
    Ông muốn tôi học trường tư và cho tôi lựa chọn.
  • 6:58 - 6:59
    Cháu có thể học ở Holy Name, một trường có cả nam, nữ
  • 6:59 - 7:02
    hoặc ở St. John's, một trường nam sinh.
  • 7:02 - 7:04
    Một người rất sáng suốt, bởi vì ông biết tôi,
  • 7:04 - 7:07
    Tôi cảm thấy như mình được tự quyến định,
  • 7:07 - 7:09
    và ông biết tôi sẽ không chọn St.John's,
  • 7:09 - 7:10
    thế là tôi học ở trường trung học Holy Name.
  • 7:10 - 7:13
    Đây là một sự chuyển dịch vất vả, như tôi đã nói,
  • 7:13 - 7:15
    tôi không chơi thể thao,
  • 7:15 - 7:17
    còn trường này lại tập trung vào thể thao,
  • 7:17 - 7:21
    nhưng tôi đã rất thư giãn trong lớp học vẽ của thầy Shiale.
  • 7:21 - 7:24
    Và tôi đã phát triển mạnh mẽ ở nơi này.
  • 7:24 - 7:27
    Hàng ngày, tôi không thể đợi để đến lớp học đó.
  • 7:27 - 7:29
    Vậy tôi làm bạn bằng cách nào?
  • 7:29 - 7:33
    Tôi đã vẽ hình hài hước về các giáo viên của mình ..(Tiếng cười)..
  • 7:33 - 7:36
    và tôi phát tán nó khắp nơi.
  • 7:36 - 7:40
    Ở lớp tiếng Anh, năm lớp 9,
  • 7:40 - 7:42
    bạn tôi, John, người ngồi cạnh tôi,
  • 7:42 - 7:45
    cười hơi lớn 1 chút.
  • 7:45 - 7:47
    Thấy Greenwood đã không hài lòng.
  • 7:47 - 7:51
    (Tiếng cười)
  • 7:51 - 7:54
    Thầy nhìn ra ngay tôi là lí do của sự ồn ào,
  • 7:54 - 7:58
    và lần đầu tiên trong đời, tôi bị đứng ở hành lang,
  • 7:58 - 8:00
    và tôi nghĩ: " Ôi không, mình chết rồi.
  • 8:00 - 8:04
    Ông mình sẽ giết mình mất."
  • 8:04 - 8:05
    Thầy tôi đi tận đến chỗ tôi và nói:
  • 8:05 - 8:06
    "Đưa thầy xem tờ giấy"
  • 8:06 - 8:11
    Tôi nghĩ: " Ôi không. Thầy nghĩ nó là tờ giấy nói chuyện"
  • 8:11 - 8:14
    Thế là tôi lấy cái tranh đưa cho thầy.
  • 8:14 - 8:17
    Chúng tôi ngồi im lặng trong chốc lát
  • 8:17 - 8:20
    rồi ông nói với tôi,
  • 8:20 - 8:23
    "Em thật sự có tài đấy" ( Tiếng cười)
  • 8:23 - 8:26
    "Em thật sự giỏi đấy.
  • 8:26 - 8:28
    Biết không, báo trường đang cần tuyển người vẽ truyện tranh đấy và em nên là người vẽ truyện tranh.
  • 8:28 - 8:32
    Chỉ đừng vẽ trong lớp của tôi"
  • 8:32 - 8:34
    Thế là bố mẹ tôi chưa từng biết về chuyện này.
  • 8:34 - 8:37
    Tôi không gặp rắc rồi. Tôi lại được giới thiệu với cô Casey,
  • 8:37 - 8:39
    người điều hành báo trường,
  • 8:39 - 8:43
    tôi đã trong 3 năm rưỡi
  • 8:43 - 8:46
    trở thành người vẽ truyện tranh cho báo trường,
  • 8:46 - 8:48
    nói về những vấn đề lớn như,
  • 8:48 - 8:51
    học sinh lớp 12 rất xấu tính,
  • 8:51 - 8:54
    học sinh lớp 9 là đầu to mắt cận,
  • 8:54 - 8:59
    tiền prom quá đắt. Tôi không thể tưởng tượng nổi số tiền cần để đi đến prom.
  • 8:59 - 9:03
    Tôi đã châm biếm thầy hiệu trưởng
  • 9:03 - 9:07
    và tôi còn viết về một câu chuyện không bao giờ ngớt về 1 thằng bé tên là Wesley
  • 9:07 - 9:10
    một đứa không may trong tình yêu, và tôi thề khắp nơi
  • 9:10 - 9:12
    rằng chuyện này không phải về tôi,
  • 9:12 - 9:16
    nhưng sau nhiều năm, rõ ràng nó là tôi.
  • 9:16 - 9:18
    Nhưng thật thú vị vì tôi có thể viết ra những câu chuyện này,
  • 9:18 - 9:19
    tôi có thể nghĩ ra những chi tiết này,
  • 9:19 - 9:22
    và chúng sẽ được báo trường phát hành,
  • 9:22 - 9:24
    và những người không biết tôi sẽ đọc chúng.
  • 9:24 - 9:27
    Tôi yêu cái suy nghĩ rằng tôi có thể chia sẻ ý tưởng của mình
  • 9:27 - 9:30
    qua những trang giấy in.
  • 9:30 - 9:33
    Vào sinh nhật thứ 14,
  • 9:33 - 9:35
    ông bà đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất:
  • 9:35 - 9:40
    1 cái bàn vẽ mà tôi vẫn luôn sử dụng đến giờ.
  • 9:40 - 9:41
    20 năm sau,
  • 9:41 - 9:46
    tôi vẫn đang làm việc trên chiếc bàn này hàng ngày.
  • 9:46 - 9:48
    Vào tối sinh nhật thứ 14,
  • 9:48 - 9:52
    Tôi nhận được cái bàn này và chúng tôi ăn đồ Trung Quốc.
  • 9:52 - 9:56
    Và đây là lời tiên đoán trong bánh:
  • 9:56 - 9:58
    "Bạn sẽ thành công trong việc mình làm"
  • 9:58 - 10:01
    Tôi băng nó vào góc trái trên cùng của bàn,
  • 10:01 - 10:03
    và như bạn thấy nó vẫn ở nguyên đó.
  • 10:03 - 10:07
    Tôi chưa bao giờ đòi hỏi ông bà mình bất cứ thứ j cả.
  • 10:07 - 10:09
    Thật ra là 2 thứ: Rusty, một chú chuột lang tuyệt vời
  • 10:09 - 10:13
    và sống trường thọ khi tôi học lớp 4.
  • 10:13 - 10:16
    (Tiếng cười)
  • 10:16 - 10:19
    và 1 cái máy quay.
  • 10:19 - 10:22
    Tôi đã muốn 1 cái máy quay.
  • 10:22 - 10:24
    Và sau khi cầu xin và van nài cho Giáng Sinh,
  • 10:24 - 10:27
    Tôi đã đc một cái máy quay cũ,
  • 10:27 - 10:30
    và lập tức tôi tạo ra những đoạn hoạt hình
  • 10:30 - 10:33
    của chính tôi,
  • 10:33 - 10:35
    Và suốt những năm học cáp ba tôi làm hoạt hình của mình.
  • 10:35 - 10:38
    Tôi đã thuyết phục thầy giáo tiếng Anh hồi lớp 10
  • 10:38 - 10:41
    cho phép tôi làm bài báo cáo về quyển "Misery" của Stephen King
  • 10:41 - 10:46
    thành 1 đoạn hoạt hình. (Tiếng cười :) )
  • 10:46 - 10:48
    Và tôi cứ tiếp tục làm truyện tranh,
  • 10:48 - 10:52
    cứ tiếp tục làm. Và ở Bảo Tàng Nghệ Thuật Worcester,
  • 10:52 - 10:57
    Tôi đã nhận được những lời khuyên đáng nhớ bởi tất cả những giáo viên ở đó.
  • 10:57 - 10:59
    Mark Lynch, ông là một thầy giáo tuyệt vời
  • 10:59 - 11:02
    và ông vẫn là 1 người bạn quý của tôi,
  • 11:02 - 11:04
    và tôi hồi 14 hay 15,
  • 11:04 - 11:07
    Tôi vào lớp của ông vào giữa khóa học,
  • 11:07 - 11:09
    Tôi đã rất phấn khởi, Tôi đã quá vui mừng!
  • 11:09 - 11:12
    Lúc đó, tôi có quyển sách này về cách vẽ truyện tranh theo kiểu của Marvel,
  • 11:12 - 11:15
    Và nó đã dạy tôi cách vẽ siêu anh hùng,
  • 11:15 - 11:17
    cách vẽ nữ giới, cách vẽ cơ bắp
  • 11:17 - 11:19
    đúng như cách chúng phải vẽ
  • 11:19 - 11:22
    nếu tôi phải vẽ cho X-Men hay Người Nhện.
  • 11:22 - 11:25
    Và mặt ông ấy tái nhợt,
  • 11:25 - 11:26
    ông nhìn tôi và nói,
  • 11:26 - 11:29
    "Hãy quên tất cả những gì cháu đã học đi"
  • 11:29 - 11:33
    Tôi vẫn chưa hiểu gỉ cả. Ông tiếp tục, "Cháu có 1 phong cách tuyệt vời"
  • 11:33 - 11:37
    Hãy trân trọng phong cách của mình. Đừng vẽ cách mà cháu được dạy.
  • 11:37 - 11:39
    Vẽ theo cái cách mà cháu vẫn vẽ và duy trì nó,
  • 11:39 - 11:42
    bởi vì cháu rất giỏi.
  • 11:42 - 11:45
    Lúc đó tôi vẫn là một thiếu niên, tôi cũng lo lắng như những người cùng lứa khác,
  • 11:45 - 11:49
    nhưng sau 17 năm có người mẹ mà
  • 11:49 - 11:51
    luôn lúc có lúc không trong của đời tôi như con quay yo-yo
  • 11:51 - 11:55
    và người bố không có mặt, tôi đã rất giận dữ.
  • 11:55 - 11:57
    Năm 17 tuổi, tôi gặp cha lần đầu tiên trong đời,
  • 11:57 - 12:01
    qua đó tôi biết đến 2 người anh em nữa mà tôi chưa biết.
  • 12:01 - 12:03
    Cùng vời cái ngày đó,
  • 12:03 - 12:06
    tôi đã bị trường Rhode Island School of Design từ chối,
  • 12:06 - 12:10
    lựa chọn duy nhất của tôi vào đại học.
  • 12:10 - 12:12
    Nhưng cũng trong thời gian này tôi đi tình nguyện ở Camp Sunshine
  • 12:12 - 12:15
    trong 1 tuần, và làm việc cùng những em nhỏ tuyệt vời nhất,
  • 12:15 - 12:18
    chúng bị máu trắng, và thằng bé Eric đã thay đổi đời tôi.
  • 12:18 - 12:20
    Eric đã không sống đến sinh nhật 6 tuổi,
  • 12:20 - 12:23
    nhưng Eric sống với tôi từng ngày.
  • 12:23 - 12:27
    Sau trải niệm này, thầy giáo của tôi, Thầy Shilale,
  • 12:27 - 12:28
    đã mang những quyển chuyện hình này,
  • 12:28 - 12:30
    và tôi nghĩ : " Chuyện hình cho trẻ em!"
  • 12:30 - 12:35
    và tôi bắt đầu viết sách cho những bạn đọc nhỏ tuổi
  • 12:35 - 12:36
    khi tôi là học sinh năm cuối cấp 3.
  • 12:36 - 12:39
    Tôi cuối cùng cũng được nhận vào Rhode Island School of Design.
  • 12:39 - 12:41
    Tôi chuyển đến RISD thành học sinh năm thứ 2,
  • 12:41 - 12:45
    và ở đó tôi đã học tất cả các khóa về viết văn có thể,
  • 12:45 - 12:49
    và chính ở đó tôi đã viết ra câu chuyện về 1 con ốc sên khổng lồ màu cam
  • 12:49 - 12:51
    mà muốn làm bạn với đứa bé nọ.
  • 12:51 - 12:52
    Đứa bé không có kiên nhẫn cho con ốc.
  • 12:52 - 12:55
    Tôi đã gửi quyển sách cho hàng tá các nhà xuất bản
  • 12:55 - 12:58
    và nó bị từ chối tất cả mọi lần,
  • 12:58 - 13:01
    nhưng tôi cũng tham gia với Hole in the Wall Gang Camp,
  • 13:01 - 13:04
    một trại hè thú vị cho trẻ em với đủ các loại bệnh hiểm nghèo,
  • 13:04 - 13:07
    và chính các em đã đọc những câu chuyện của tôi,
  • 13:07 - 13:11
    và tôi đọc cho chúng, và quan sát phản ứng của các em với tác phẩm.
  • 13:11 - 13:14
    Tôi tốt nghiệp trường RISD. Ông bà tôi đã rất tự hào,
  • 13:14 - 13:17
    và tôi chuyển đến Boston và lập 1 cửa hàng.
  • 13:17 - 13:19
    Tôi lập 1 studio và cố để được xuất bản.
  • 13:19 - 13:22
    Tôi đã gửi sách đi. Và tôi đã gửi hàng trăm tấm bưu thiệp
  • 13:22 - 13:25
    tới những biên tập và nhà chỉ đạo nghệ thuật,
  • 13:25 - 13:26
    nhưng chúng luôn không có hồi âm.
  • 13:26 - 13:28
    Ông tôi luôn gọi tôi hàng tuần,
  • 13:28 - 13:32
    và ông luôn nói "Jarrett, mọi việc thế nào rồi? Cháu đã có việc chưa?"
  • 13:32 - 13:35
    Bởi vì ông đã đầu tư rất nhiều tiền
  • 13:35 - 13:37
    cho giáo dục đại học của tôi.
  • 13:37 - 13:41
    Tôi trả lời: " Có, Cháu có việc ạ. Cháu viết và minh họa sách trẻ em"
  • 13:41 - 13:44
    Ông lại hỏi " Thế, ai trả tiền cháu?"
  • 13:44 - 13:46
    Tôi đáp " Chưa có ai, chưa có ai, tạm thời là chưa có ai cả.
  • 13:46 - 13:47
    Nhưng cháu biết nó sẽ xảy ra."
  • 13:47 - 13:51
    Thế này, Tôi từng làm cuối tuần ở Hole in the Wall trong những chương trình trái mùa
  • 13:51 - 13:54
    để kiếm chút tiền trong khi cố trở nên thực tế hơn,
  • 13:54 - 13:58
    và có em này, rất nhắng,
  • 13:58 - 14:00
    tôi bắt đầu gọi nó là "Monkey Boy",
  • 14:00 - 14:04
    và tôi về nhà và viết cuốn sách tên là "Chúc ngủ ngon, Monkey Boy"
  • 14:04 - 14:07
    và tôi gửi đi 1 đống bưu thiếp lần cuối cùng.
  • 14:07 - 14:11
    Rồi tôi nhận được email từ biên tập của Random House
  • 14:11 - 14:15
    với tựa đề " Làm tốt lắm!" chấm than.
  • 14:15 - 14:16
    " Jarrett thân mến, tôi đã nhận được bưu thiếp của anh.
  • 14:16 - 14:19
    Tôi đã rất thích tác phẩm của anh và tôi đã xem website của anh
  • 14:19 - 14:23
    tôi băng khoăn nếu anh đã bao giờ thử viết câu chuyện của riêng mình,
  • 14:23 - 14:26
    vì tôi rất thích tranh của anh và dường như chúng có những câu chuyện đi kèm.
  • 14:26 - 14:30
    Hãy cho tôi biết nếu anh tình cờ đến Thành phố New York."
  • 14:30 - 14:33
    Đây là lời của biên tập của ban sách trẻ em của Random House.
  • 14:33 - 14:35
    Thế là tuần sau đó tôi đã "tình cờ" đến New York.
  • 14:35 - 14:38
    (Tiếng cười)
  • 14:38 - 14:41
    Tôi đã gặp biên tập này,
  • 14:41 - 14:44
    và tôi rời New York với hợp đồng cho cuốn sách đầu tiên,
  • 14:44 - 14:45
    "Chúc ngủ ngon. Monkey Boy"
  • 14:45 - 14:48
    xuất bản vào ngày 12, tháng 6, 200.
  • 14:48 - 14:54
    Và tờ báo địa phương đã đăng tin này.
  • 14:54 - 14:58
    Nhà sách địa phương đã làm rất tự hào về nó.
  • 14:58 - 15:00
    Họ bán hết sạch số sách của mình.
  • 15:00 - 15:04
    Bạn tôi đã nhận xét sự việc là tỉnh mà vui,
  • 15:04 - 15:07
    bởi vì tất cả mọi người tôi từng biết đã xếp hàng để gặp tôi,
  • 15:07 - 15:10
    nhưng tôi chưa chết. Tôi chỉ kí sách thôi.
  • 15:10 - 15:11
    Ông bà tôi. họ ở giữa hàng.
  • 15:11 - 15:14
    Cả hai đều rất vui. Họ không thể tự hào hơn.
  • 15:14 - 15:18
    Cô Alisch đã ở đó. Thây Shilale đã ở đó. Cô Casey đã ở đó.
  • 15:18 - 15:19
    Cô Ailsch đã chen lên đầu và nói,
  • 15:19 - 15:22
    "Tôi đã dạy thằng bé này đọc" (Tiếng cười)
  • 15:22 - 15:25
    Sau đó, có 1 điều xảy ra đã thay đổi cuộc đời tôi.
  • 15:25 - 15:27
    Tôi lần đầu nhận được lá thư hâm mộ rất đáng nhớ,
  • 15:27 - 15:30
    đứa bé này thích Monkey Boy đến nỗi
  • 15:30 - 15:34
    cậu muốn có 1 cái bánh gato sinh nhật hình Monkey Boy.
  • 15:34 - 15:38
    Với 1 đứa trẻ 2 tuối, cái bánh tương đương với 1 hình xăm. (Tiếng cười)
  • 15:38 - 15:41
    Bạn biết đấy! Bạn chỉ có 1 sinh nhật 1 năm.
  • 15:41 - 15:44
    Và với cậu, nó chỉ là lần thứ 2.
  • 15:44 - 15:45
    Tôi nhận được bức ảnh và nghĩ,
  • 15:45 - 15:47
    "Bức ảnh này sẽ sống mãi trong tiềm thức của cậu bé
  • 15:47 - 15:51
    trong suốt đường đời. Em sẽ luôn có bức ảnh này
  • 15:51 - 15:54
    trong album ảnh gia đình."
  • 15:54 - 15:57
    Bức ảnh đó, kể từ giây phút ấy,
  • 15:57 - 16:00
    đã được bày trước mặt tôi khi tôi làm việc với tất cả những cuốn sách của mình.
  • 16:00 - 16:02
    Tôi có 10 cuốn chuyện hình được phát hành.
  • 16:02 - 16:06
    "Punk Farm," "Baghead," "Ollie the Purple Elephant."
  • 16:06 - 16:08
    Tôi vừa hoàn thiện quyển thứ 9
  • 16:08 - 16:10
    trong series "Lunch Lady", một series tiểu thuyết tranh
  • 16:10 - 16:13
    về một người phục vụ trưa mà chiến đấu với tội phạm
  • 16:13 - 16:16
    Tôi đang đón chờ phát hành của 1 cuối sách theo chương
  • 16:16 - 16:19
    gọi là "Platypus Police Squad: The Frog Who Croaked"
  • 16:19 - 16:23
    Tôi du lịch khắp nước, tham vô số trường học,
  • 16:23 - 16:27
    cho nhiều đứa trẻ biết rằng chúng vẽ những mèo tuyệt đẹp.
  • 16:27 - 16:30
    Và tôi gặp Bagheads.
  • 16:30 - 16:35
    Những cô phục vụ trưa đối xử với tôi rất tốt.
  • 16:35 - 16:39
    Tôi được nhìn thất tên mình trong ánh sáng
  • 16:39 - 16:41
    vì bọn trẻ đặt tên tôi trong đèn.
  • 16:41 - 16:43
    Đã 2 lần, series "Lunch Lady"
  • 16:43 - 16:46
    thắng giải Sách của năm của Children's Choice trong hạng mục lớp 4,
  • 16:46 - 16:48
    và những tác phẩm thắng cuộc được trưng bày
  • 16:48 - 16:52
    trên những bảng hình to lớn của Quảng trường Thời Đại.
  • 16:52 - 16:55
    "Punk Farm" và "Lunch Lady" đang được phát triển thành phim,
  • 16:55 - 16:58
    còn tôi là nhà sản xuất phim
  • 16:58 - 17:00
    và tôi thực sự nghĩ rằng, nhờ có cái máy quay
  • 17:00 - 17:03
    tôi được tặng hồi lớp 9.
  • 17:03 - 17:06
    Tôi đã nhìn thấy mọi người có tiệc sinh nhật kiểu "Punk Farm",
  • 17:06 - 17:08
    mọi người hóa trang thành "Punk Farm" trong lễ Halloween,
  • 17:08 - 17:10
    phòng em bé kiểu "Punk Farm",
  • 17:10 - 17:15
    cái này làm tôi hơi lo về sự phát triển của đứa trẻ về dài hạn.
  • 17:15 - 17:17
    Tôi nhận được những lá thư hâm mộ tuyệt với nhất,
  • 17:17 - 17:20
    và tôi có những dự án tuyệt vời nhất,
  • 17:20 - 17:23
    và giây phút thú vị nhất với tôi là Halloween năm ngoái.
  • 17:23 - 17:25
    Chuông cửa kêu và đó là trẻ em xin kẹo
  • 17:25 - 17:29
    hóa trang thành nhân vật của tôi. Nó quả là tuyệt vời.
  • 17:29 - 17:33
    Ông bà tôi giờ đã mất,
  • 17:33 - 17:36
    thế nên để tưởng nhớ về họ, tôi đã lập 1 học bổng ở Bảo Tàng Nghệ Thuật Worcester
  • 17:36 - 17:39
    dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn
  • 17:39 - 17:42
    nhưng những người bảo trợ ko thể chi trả cho lớp học.
  • 17:42 - 17:44
    Và bảo tàng cũng trưng bày những tác phẩm của tôi trong 10 năm đầu xuất bản,
  • 17:44 - 17:47
    và bạn biế ai đã đến ăn mừng không? Cô Alisch.
  • 17:47 - 17:49
    Tôi nói: "Cô Aisch, cô thế nào?"
  • 17:49 - 17:52
    Và cô đáp lại với, "Cô ở đây" (Tiếng cười)
  • 17:52 - 17:59
    Đúng thế. Cô vẫn còn sống và điều đó rất tốt.
  • 17:59 - 18:00
    Nhưng khoảng khắc quan trong nhất bây giờ,
  • 18:00 - 18:02
    công việc quan trọng nhất của tôi là làm bố,
  • 18:02 - 18:05
    và tôi có 2 đứa con gái xinh đẹp,
  • 18:05 - 18:08
    và mục tiêu của tôi là bao quanh chúng với cảm hứng
  • 18:08 - 18:11
    từ những cuốn sách ở trong mọi căn phòng ở nhà chúng tôi
  • 18:11 - 18:13
    cho đến bức tranh tường tôi vẽ trong phòng chúng
  • 18:13 - 18:17
    cho tới những lúc sáng tạo bạn tìm được trong lúc yên tĩnh,
  • 18:17 - 18:20
    bằng cách làm trò ở sân trước
  • 18:20 - 18:23
    cho đến việc để chúng ngồi lên cái bàn
  • 18:23 - 18:25
    mà tôi đã ngồi làm trong 20 năm qua.
  • 18:25 - 18:28
    Cảm ơn mọi người. (Vỗ tay)
Title:
Jarrett J. Krosoczka: Cách mà 1 cậu bé trở thành 1 nghệ sĩ
Speaker:
Jarrett J. Krosoczka
Description:

Khi Jarrett J. Krosoczka còn nhỏ, anh không chơi thể thao nhưng lại yêu nghệ thuật. Anh vẽ lên câu chuyện hài hước và cảm động về 1 cậu bé theo đuổi đam mê đơn giản là vẽ và viết truyện. Với sự giúp đỡ của dàn nhân vật phụ là người thân và giáo viên, nhân vật chính của chúng ta đã lớn lên thành người sáng tạo những nhân vật thiếu nhi được yêu quý và là người ủng hộ cho sự nghiệp giáo dục nghệ thuật.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
18:48
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Tien Dao accepted Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Trang Ngo edited Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Tien Dao edited Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Tien Dao edited Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Tien Dao edited Vietnamese subtitles for How a boy became an artist
Tien Dao added a translation

Vietnamese subtitles

Revisions