Return to Video

Khoa học không biết căn bệnh hiếm gặp của các con tôi đến khi tôi quyết định nghiên cứu về nó

  • 0:00 - 0:04
    Kỳ Giáng sinh tuyệt nhất mà con tôi có
  • 0:04 - 0:07
    cũng là kỳ Giáng sinh tồi tệ nhất
    mà tôi và chồng tôi có.
  • 0:08 - 0:10
    Elizabeth 7 tuổi,
  • 0:10 - 0:12
    và cậu em, Ian 5 tuổi,
  • 0:13 - 0:16
    không thể hình dung tại sao chúng có
    mọi thứ mình muốn nhân dịp Giáng sinh.
  • 0:17 - 0:20
    Lý do ông Santa quá hào phóng
  • 0:21 - 0:24
    vì những điều tôi và chồng tôi Pat biết
  • 0:24 - 0:26
    bọn trẻ thì không thể nhận thức được.
  • 0:26 - 0:30
    Điều chúng tôi mới biết,
    làm chúng tôi kinh hãi.
  • 0:32 - 0:34
    Đó là năm 1994
  • 0:34 - 0:36
    và câu chuyện thì bắt đầu từ
    vài năm trước
  • 0:37 - 0:42
    Trong vài năm tôi để ý thấy
    một nốt mụn dọc hai bên cổ của Elizabeth
  • 0:42 - 0:44
    trông giống như nổi rôm
  • 0:45 - 0:49
    Trong những năm đó,
    cha và anh trai tôi đều qua đời vì ung thư
  • 0:50 - 0:52
    và tôi rất lo lắng về bệnh tật.
  • 0:53 - 0:56
    Các bác sỹ khẳng định với chúng tôi
    là không có vấn đề gì
  • 0:56 - 0:58
    và không nên lo lắng,
  • 0:58 - 0:59
    nhưng tôi thì không chắc lắm.
  • 1:00 - 1:03
    vì thế dù không được mời,
    trả tiền túi,
  • 1:03 - 1:06
    tôi đem Elizabeth tới bác sỹ da liễu.
  • 1:07 - 1:09
    Cô bé rất có thể chỉ bị dị ứng
    với cái gì đó,
  • 1:09 - 1:13
    nhưng tại sao chỉ xuất hiện
    ở hai bên cổ, chứng phát ban chăng?
  • 1:15 - 1:17
    vì lúc đó là trước GIáng sinh 2 ngày,
  • 1:17 - 1:18
    năm 1994,
  • 1:19 - 1:23
    nên bác sỹ da liễu
    quan sát nhanh cổ con bé và nói,
  • 1:23 - 1:25
    "Cô bé bị Pseudoxanthoma Elasticum."
  • 1:26 - 1:29
    rồi ông ấy tắt đèn
    và nhìn vào mắt con bé
  • 1:30 - 1:32
    Hóa ra, tình cờ,
  • 1:32 - 1:35
    vị bác sỹ da liễu này
    cũng được đào tạo về chuyên ngành mắt
  • 1:36 - 1:37
    Thật là ngày may mắn.
  • 1:39 - 1:41
    Tôi nôn nao trong bụng
  • 1:42 - 1:43
    "Oma"
  • 1:43 - 1:46
    Oma giống như là u ác tính, phát sinh
    từ bạch huyết
  • 1:46 - 1:47
    ung thư.
  • 1:48 - 1:52
    "Tại sao ông lại khám mắt
    mà phát ban lại trên da?"
  • 1:52 - 1:54
    Tôi thét lên và tắt lịm.
  • 1:55 - 1:56
    Thế đó.
  • 1:57 - 2:00
    Elizabeth bị Pseudoxanthoma Elasticum
  • 2:01 - 2:03
    gọi tắt là PXE.
  • 2:05 - 2:07
    Hoài nghi lẫn sợ hãi
  • 2:07 - 2:09
    Cổ họng tôi đắng ngắt.
  • 2:10 - 2:12
    Tại sao ông lại khám mắt con bé?
  • 2:13 - 2:16
    Ông biết gì về vấn đề này?
    Sao ông chắc chắn thế?
  • 2:16 - 2:17
    Tiên lượng thế nào?
  • 2:18 - 2:22
    Đào tạo về tư vấn của mục sư
    không trang bị cho tôi điều này.
  • 2:24 - 2:28
    Tiến sỹ Bercovitch cho tôi biết
    những gì ông biết về PXE.
  • 2:29 - 2:31
    Đó là một rối loạn gen hiếm gặp,
  • 2:32 - 2:33
    nó do cơ thể,
  • 2:34 - 2:38
    tiến triển chậm,
    bệnh tuổi trước thành niên.
  • 2:39 - 2:42
    nó gây mất nếp nhăn của da
    ở vùng cơ gấp.
  • 2:44 - 2:46
    nó gây đui
  • 2:46 - 2:47
    giống như suy thoái điểm vàng
  • 2:48 - 2:51
    là chính yếu của các vấn để về tim mạch.
  • 2:52 - 2:54
    Ít người biết về bệnh này,
  • 2:55 - 2:57
    một số người sẽ chết ở lứa tuổi 30,
  • 2:57 - 3:00
    một số bài báo thời đó nói vậy.
  • 3:01 - 3:04
    Rồi ông ấy liếc nhìn con trai tôi và nói,
  • 3:06 - 3:07
    "Cậu bé cũng bị."
  • 3:09 - 3:14
    Chúng tôi muốn trốn về
    với mảnh đất tự nhiên.
  • 3:19 - 3:20
    Sau Giáng sinh 2 ngày,
  • 3:20 - 3:23
    Các nhà nghiên cứu
    từ Đại học Boston tới,
  • 3:23 - 3:26
    họ lấy máu của chúng tôi và bọn trẻ
  • 3:26 - 3:29
    cho dự án nghiên cứu
    tập trung vào tìm mẫu gen.
  • 3:29 - 3:31
    Vài ngày sau, các nhà
  • 3:31 - 3:33
    nghiên cứu từ một
    trung tâm y tế ở New York tới
  • 3:33 - 3:35
    họ cũng muốn lấy mẫu máu.
  • 3:36 - 3:37
    "Đây là những đứa trẻ.
  • 3:38 - 3:40
    Chúng 5 và 7 tuổi.
  • 3:40 - 3:42
    Đừng để chúng bị kim chọc hai lần.
  • 3:42 - 3:45
    Hãy đi mà chia sẻ từ các nhà nghiên cứu
    khác ấy."
  • 3:46 - 3:49
    Họ cười, đầy hoài nghi.
  • 3:49 - 3:50
    "Chia sẻ?"
  • 3:51 - 3:56
    Sau đó tôi hiểu rằng có rất ít
    sự chia sẻ trong nghiên cứu y sinh
  • 3:57 - 3:59
    Lúc này hơn bao giờ hết,
  • 3:59 - 4:02
    một ngọn lửa được thắp sáng trong tôi
    và chồng tôi Pat
  • 4:04 - 4:06
    Pat và tôi tới thư viện trường y
  • 4:06 - 4:09
    Copy mọi bài báo
    mà chúng tôi tìm thấy chữ PXE
  • 4:10 - 4:12
    Chúng tôi không hiểu thứ gì hết
  • 4:13 - 4:16
    Chúng tôi mượn từ điển y học
    và các sách về khoa học
  • 4:16 - 4:18
    đọc tất cả những gì
    chúng tôi có được
  • 4:19 - 4:20
    Mặc dù chúng tôi vẫn không hiểu gì,
  • 4:20 - 4:22
    Chúng tôi có thể xem mẫu
  • 4:22 - 4:26
    và nhanh chóng trở nên
    rõ ràng trong vòng một tháng
  • 4:26 - 4:30
    đó là không cần nỗ lực một cách
    hệ thống để hiểu PXE.
  • 4:31 - 4:32
    Ngoài ra,
  • 4:32 - 4:35
    thiếu sự chia sẻ
    mà chúng tôi đã kinh qua là khắp nơi
  • 4:36 - 4:39
    Các nhà nghiên cứu cạnh tranh với nhau
  • 4:40 - 4:44
    vì hệ sinh thái được thiết kế
    để đền ơn cho sự cạnh tranh
  • 4:45 - 4:47
    hơn là giảm bớt đau khổ.
  • 4:48 - 4:53
    Chúng tôi nhận ra rằng tự chúng tôi
    sẽ phải làm việc ở tình trạng này
  • 4:53 - 4:56
    để tìm giải pháp
    cho bản thân và những người khác
  • 4:58 - 5:00
    Nhưng gặp phải hai trở ngại chính
  • 5:00 - 5:01
    Một là:
  • 5:01 - 5:04
    Pat và tôi không có nền tảng khoa học
  • 5:05 - 5:08
    Lúc đó, anh ấy là quản lý
    của một công ty xây dựng
  • 5:08 - 5:12
    còn tôi nguyên là giáo sỹ của một trường
    chuyên nghiệp, bà mẹ nội trợ-
  • 5:12 - 5:16
    nền tảng khó để tham gia giới nghiên cứu
    vì hoàn cảnh khó khăn
  • 5:17 - 5:19
    Hai là:
  • 5:20 - 5:22
    các nhà nghiên cứu không chia sẻ
  • 5:23 - 5:26
    Mọi người nói bạn không thể là lũ mèo
  • 5:27 - 5:30
    Ồ vâng, bạn có thể nếu bạn nhấc được
    thức ăn của họ
  • 5:30 - 5:32
    {Cười}
  • 5:33 - 5:37
    {Vỗ tay}
  • 5:37 - 5:40
    DNA và số liệu lâm sàng là thức ăn
  • 5:41 - 5:44
    Vì thế chúng tôi có thể lấy máu
    và bệnh sử,
  • 5:44 - 5:48
    và yêu cầu các nhà khoa học
    sử dụng nguồn này
  • 5:48 - 5:51
    thì nhất định phải chia sẻ kết quả
    với nhau và với những ai hiến tặng.
  • 5:53 - 5:55
    trước khi internet
    dùng rộng rãi,
  • 5:55 - 5:58
    Pat và tôi thành lập PXE Quốc tế,
  • 5:58 - 6:03
    phi lợi nhuận cống hiến để bắt đầu
    nghiên cứu và định hướng nghiên cứu PXE
  • 6:03 - 6:07
    đồng thời hỗ trợ
    những người bị bệnh.
  • 6:08 - 6:09
    Dùng truyền thông hiện có,
  • 6:09 - 6:14
    chúng tôi thu thập dữ liệu
    100-150 người khắp thế giới
  • 6:14 - 6:15
    hỏi họ,
  • 6:15 - 6:18
    có thể cho mẫu máu,
    mô, bệnh sử,
  • 6:18 - 6:19
    bệnh án?
  • 6:20 - 6:22
    chúng tôi gom tất cả lại.
  • 6:23 - 6:27
    và hiểu ngay rằng việc chia sẻ
    nguồn thông tin này sẽ không đủ.
  • 6:28 - 6:33
    vì thế quyết định phải làm khoa học
    thí nghiệm cơ bản
  • 6:33 - 6:35
    nghiên cứu cơ bản. Nên
  • 6:35 - 6:38
    chúng tôi mượn bàn thí nghiệm
    một lab của Havard
  • 6:38 - 6:41
    Một hàng xóm tuyệt vời
    đến vài lần một tuần
  • 6:41 - 6:45
    ở với bọn trẻ từ 20:00 đến 2:00
  • 6:45 - 6:47
    trong khi Pat và tôi phân lập DNA,
  • 6:47 - 6:49
    kiểm soát, tìm điểm tạo keo
  • 6:49 - 6:50
    và tìm gen.
  • 6:51 - 6:54
    Những tiến sỹ tốt bụng
    hướng dẫn khi chúng tôi tiếp tục
  • 6:55 - 6:57
    trong vài năm, chúng tôi tìm thấy gen.
  • 6:57 - 7:00
    Chúng tôi lấy bằng phát minh để
    để nó có thể tự do phổ biến
  • 7:00 - 7:02
    Chúng tôi tạo test chuẩn đoán.
  • 7:02 - 7:05
    Chúng tôi kết hợp với một hội nghiên cứu
  • 7:06 - 7:09
    tổ chức hội thảo nghiên cứu
    mở trung tâm ưu việt
  • 7:09 - 7:15
    Tìm được hơn 4,000 người
    trên thế giới bị PXE
  • 7:15 - 7:17
    tổ chức các buổi gặp gỡ bệnh nhân
  • 7:17 - 7:19
    làm các thử nghiệm lâm sàng và nghiên cứu
  • 7:21 - 7:22
    Qua tất cả việc này,
  • 7:22 - 7:24
    chúng tôi sống cùng sợ hãi
  • 7:25 - 7:28
    Sợ bệnh tật
    ngay sát phía sau mình
  • 7:29 - 7:31
    mỗi tích tắc của đồng hồ
  • 7:31 - 7:33
    Sợ các nhà nghiên cứu,
  • 7:34 - 7:38
    có bằng cấp và địa vị
    trong thế giới được tạo cho họ.
  • 7:39 - 7:41
    Sợ rằng chúng tôi đã lựa chọn sai
  • 7:42 - 7:45
    Sợ người phản đối đã đúng
  • 7:45 - 7:48
    và những chú mèo phải tìm thức ăn mới
  • 7:49 - 7:52
    Trên tất cả nỗi sợ đó là con đường
    của chúng tôi tạo sự thay đổi
  • 7:52 - 7:55
    cho bọn trẻ của mình và cho
    những người bệnh chúng tôi gặp
  • 7:56 - 7:57
    Rất nhanh,
  • 7:58 - 8:00
    Chúng tôi nhận ra điều gì
    đang làm với một căn bệnh
  • 8:00 - 8:02
    và nên làm với mọi căn bệnh.
  • 8:04 - 8:06
    Chúng tôi hợp lại và rốt cuộc dẫn dắt,
  • 8:06 - 8:07
    Khối Đồng minh Gen-
  • 8:07 - 8:10
    mạng lưới ủng hộ tích cực cho sức khỏe
  • 8:10 - 8:11
    cho bệnh nhân,
  • 8:11 - 8:12
    các tổ chức nghiên cứu và y tế.
  • 8:13 - 8:16
    Chúng tôi tạo nguồn thang
    thông tin có thể mở rộng,
  • 8:16 - 8:18
    như ngân hàng sinh học, sổ đăng ký
    và các thư mục hỗ trợ
  • 8:18 - 8:20
    cho tất cả các loại bệnh.
  • 8:21 - 8:25
    Khi tôi nghiên cứu các bệnh đó
    và tất cả nhóm bệnh đó
  • 8:25 - 8:28
    tôi nhận ra hai điều bí mật
    trong chăm sóc sức khỏe
  • 8:28 - 8:30
    đã ảnh hưởng tôi rất nhiều.
  • 8:30 - 8:32
    Một là:
  • 8:32 - 8:35
    Không có sẵn đáp án cho những người
    giống con của mình
  • 8:35 - 8:37
    hoặc cho những người tôi đã làm việc
  • 8:37 - 8:39
    dù tình trạng hiếm hay phổ biến.
  • 8:40 - 8:41
    Bí mật thứ hai là:
  • 8:42 - 8:46
    Đáp án ở trong tất cả chúng ta,
  • 8:46 - 8:47
    hiến dữ liệu của mình,
  • 8:48 - 8:51
    mẫu sinh học của mình
  • 8:51 - 8:52
    và cuối cùng là bản thân mình.
  • 8:54 - 8:58
    Một số ít cá nhân phản đối
  • 8:58 - 9:00
    người đang làm việc để thay đổi điều này.
  • 9:00 - 9:03
    Các nhà khoa học, nhà hoạt động xã hội
    người trung thành
  • 9:03 - 9:06
    những người đang dùng quần chúng,
    tự làm khoa học
  • 9:06 - 9:08
    đang thay đổi cuộc chơi
  • 9:09 - 9:12
    Thậm chí Tổng thống Obama
    và Phó Tổng thống Biden
  • 9:13 - 9:14
    cũng truyền bá cho ý tưởng
  • 9:14 - 9:17
    rằng mọi người nên là đối tác
    trong nghiên cứu.
  • 9:18 - 9:20
    Đây là quy tắc sáng lập của tổ chức
    của chúng tôi.
  • 9:21 - 9:23
    Chắc chắn, nó thực sự khó khăn
  • 9:23 - 9:26
    để phát hiện và phát triển
    cá liệu pháp và các can thiệp.
  • 9:27 - 9:30
    Khoa học là khó,
  • 9:30 - 9:32
    Chế độ lập quy thực khó.
  • 9:33 - 9:36
    Nhiều bên liên quan rất quan tâm
  • 9:36 - 9:40
    và khích lệ sai kiểu như
    xuất bản, quảng bá và chiếm giữ.
  • 9:41 - 9:45
    Tôi không chê bai các nhà khoa học
    làm theo cách này,
  • 9:45 - 9:48
    nhưng tôi nghi ngờ họ và chúng tôi
    làm điều này khác nhau
  • 9:48 - 9:52
    Để nhận ra mọi người
    ở trung tâm.
  • 9:53 - 9:55
    Hội Gen đã thủ nghiệm
  • 9:55 - 9:59
    cái gọi là sẽ thay đổi
    những hệ thống cứng nhắc này
  • 10:01 - 10:03
    Mục đích là chúng tôi
    làm việc không biên giới
  • 10:04 - 10:07
    Nghe có vẻ ngắn gọn,
    nhưng đối với chúng tôi thì rất thiết thực
  • 10:09 - 10:13
    Khi chúng tôi bị thất bại
    vì người ta không chia sẻ dữ liệu-
  • 10:13 - 10:18
    dữ liệu mà mọi người đã tốn sức lực
    thời gian, máu
  • 10:18 - 10:20
    thậm chí là nước mắt-
  • 10:21 - 10:22
    chúng tôi cần dừng lại và hỏi,
  • 10:22 - 10:25
    "Có đúng không nếu chúng tôi
    có thể chia sẻ mà lại không làm?"
  • 10:26 - 10:27
    Là một phần của hệ thống
  • 10:30 - 10:35
    Sao làm điều đó mà
    mọi người có thể tự do chia sẻ ý tưởng?
  • 10:35 - 10:40
    chịu những rủi ro
    và xích lại gần nhau hơn?
  • 10:41 - 10:45
    Điều này sẽ dẫn đến sự tan rã
    giữa chúng tôi với họ,
  • 10:45 - 10:48
    Không chỉ riêng tập thể
    mà còn những cá nhân.
  • 10:49 - 10:52
    Nếu tôi yêu cầu
    tập thể hoặc cá nhân
  • 10:52 - 10:54
    đấu tranh cho những tiêu chí này,
  • 10:54 - 10:59
    thì tôi cũng cần xem xét bản thân
    và thực tế của mình.
  • 11:00 - 11:03
    Nếu tôi yêu cầu các thầy thuốc,
    nhà nghiên cứu và các nhà quản trị
  • 11:03 - 11:05
    gánh rủi ro,
  • 11:05 - 11:08
    thì tôi, Sharon,
    cũng phải gánh rủi ro.
  • 11:09 - 11:12
    Tôi phải đối mặt với sự sợ hãi cá nhân.
  • 11:13 - 11:16
    Sự sợ hãi của tôi thì không đủ ảnh hưởng,
  • 11:17 - 11:20
    không tốt cho dẫn dắt.
  • 11:21 - 11:24
    Sự sợ hãi của tôi sẽ không thể đủ.
  • 11:27 - 11:31
    Ngay trước tuổi thanh thiếu niên,
    các con đã chặn lối chúng tôi rồi
  • 11:31 - 11:34
    Nếu nói "Thà phải thôi lo chuyện
    tạo sự khác biệt,
  • 11:34 - 11:36
    tạo sự ảnh hưởng,
  • 11:36 - 11:40
    như chúng tôi,
    hãy học cách sống cùng bệnh, tật
  • 11:40 - 11:42
    hơn là chống lại chúng."
  • 11:45 - 11:46
    Thì tôi phải hỏi,
  • 11:46 - 11:48
    Tất cả nỗi sợ hãi của tôi là từ đâu?
  • 11:49 - 11:53
    Nỗi niềm của bọn trẻ chiếu rọi thẳng
    vào nỗi sợ đó.
  • 11:54 - 11:57
    Nó phát sinh từ tận cùng của yêu thương.
  • 11:58 - 12:00
    Tôi yêu Elizabeth và Ian.
  • 12:02 - 12:04
    Tôi yêu những người bị PXE.
  • 12:06 - 12:08
    Tôi yêu những người bị bệnh.
  • 12:09 - 12:10
    Tôi yêu mọi người.
  • 12:13 - 12:17
    Vài đồng nghiệp của tôi phát hiện ra
    rằng không phải cái chết chúng tôi lo sợ
  • 12:17 - 12:19
    mà là sự tàn ác với tình yêu thương.
  • 12:21 - 12:26
    Tình yêu thương rộng lớn mở ra
    một nỗi đau lớn
  • 12:26 - 12:27
    khi tôi đối mặt với mất mát.
  • 12:29 - 12:31
    Khi tôi phát hiện ra nỗi sợ hãi,
  • 12:32 - 12:34
    Tôi biết rằng Tôi
  • 12:34 - 12:36
    và những ai xung quanh tôi
  • 12:36 - 12:38
    có tình yêu thương vô hạn.
  • 12:42 - 12:43
    Tôi cũng phát hiện
  • 12:44 - 12:46
    khi tôi ở trong nỗi sợ này,
  • 12:47 - 12:50
    tôi có thể học được nhiều điều mới
  • 12:50 - 12:51
    và tìm ra những lối
  • 12:52 - 12:56
    dẫn tới những điều như
    là các giải pháp thực tiễn
  • 12:56 - 12:59
    cũng như điều cốt lõi
    của việc chữa bệnh và sức khỏe.
  • 13:03 - 13:07
    Tôi không sợ cách mình đã từng như vậy
  • 13:09 - 13:14
    Thực tế sau này, với sự giúp đỡ to lớn
    của tất cả những người nghiên cứu sinh
  • 13:14 - 13:17
    tôi nhận thấy đó không phải sự cảnh báo
    cách thức từng được làm
  • 13:18 - 13:21
    thay vào đó là
  • 13:21 - 13:23
    lời mời tiến bước
  • 13:23 - 13:26
    vì trong đó là tình yêu
    và lối đến tình yêu vĩ đại hơn.
  • 13:28 - 13:31
    Nếu tôi chỉ quay lưng một chút
    với việc tìm hiểu nỗi sợ đó,
  • 13:33 - 13:38
    Bản thân và những người khác
    sẽ có sung sướng giàu sang
  • 13:38 - 13:41
    và khả năng gặp các thách thức
    mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể.
  • 13:43 - 13:45
    bọn trẻ đang ở phía trước
    trên lối đi yên tĩnh đó.
  • 13:46 - 13:48
    Ở tuổi 29 và 27,
  • 13:48 - 13:51
    Chúng tuyên bố chúng hạnh phúc và
    khỏe mạnh
  • 13:51 - 13:56
    cho dù có biểu hiện của PXE
    ở da, mắt và huyết mạnh
  • 13:57 - 14:00
    Vì thế tôi mời các bạn, chúng ta,
  • 14:01 - 14:02
    hãy đối diện với sợ hãi của mình;
  • 14:02 - 14:05
    nắm chặt thứ làm ta sợ
  • 14:05 - 14:07
    và sẽ tìm thấy tình yêu thương ở trong tâm
  • 14:07 - 14:09
    Chúng ta không chỉ thấy bản thân ở đó
  • 14:09 - 14:13
    mà còn có thể mang đôi giày
    mà chúng ta sợ
  • 14:13 - 14:15
    và chúng cũng sợ ta.
  • 14:15 - 14:18
    Nếu chúng ta sống trong nỗi sợ đó
  • 14:19 - 14:23
    và bị nguy hiểm với hệ thống
    và những người thách thức chúng ta,
  • 14:23 - 14:27
    sức mạnh của ta với tư cách
    người tạo thay đổi sẽ lớn theo cấp số nhân
  • 14:28 - 14:30
    Khi chúng ta nhận ra
  • 14:30 - 14:33
    rằng làm việc trong cuộc sống của mình,
    là làm việc ngoài cuộc sống
  • 14:33 - 14:36
    Công việc bên ngoài là công việc bên trong
  • 14:36 - 14:38
    chúng ta cúi xuống với thực tế là
  • 14:38 - 14:40
    sự đê tiện được giải quyết
  • 14:40 - 14:41
    {Cười}
  • 14:41 - 14:45
    Không có giới hạn với những việc
    chúng ta có thể hoàn thành cùng nhau
  • 14:45 - 14:46
    Xin cảm ơn.
  • 14:46 - 14:49
    {Vỗ tay}
Title:
Khoa học không biết căn bệnh hiếm gặp của các con tôi đến khi tôi quyết định nghiên cứu về nó
Speaker:
Sharon Terry
Description:

Gặp Sharon Terry, nguyên là giáo sỹ của một trường chuyên nghiệp, bà mẹ nội trợ người vì sóng gió cuộc đời đã tham giới nghiên cứu y học khi hai đứa con của mình được chuẩn đoán mắc chứng bệnh hiếm gặp được biết đến với tên Pseudoxanthoma Elasticum (PXE). Trong bài thuyết trình xuất sắc này, Terry diễn giải cô và chồng của mình đã trở thành các nhà khoa học công dân như thế nào, Làm việc vào những ca lúc nửa đêm tại một phòng thí nghiệm để tìm đoạn gen dây PXE tạo sứ mệnh đề nghị các nhà nghiên cứu chia sẻ các mẫu liên quan đến di truyền và làm việc cùng nhau.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
15:02

Vietnamese subtitles

Revisions