-
Vào ngày 10 tháng 3 năm 2011
-
Trong khi tôi đang ở Viện công nghệ Massachusetts, bang Cambridge
-
gặp gỡ những sinh viên, nhân viên khoa ngành
-
và chúng tôi đã cùng nhau xem xét xem liệu rằng
-
tôi có nên làm chủ tịch kế nhiệm hay không
-
Đúng nửa đêm hôm đó
-
một trận động đất 9 độ richter
-
đổ bộ vào vùng duyên hải Thái Bình Dương ở Nhật Bản
-
Vợ cùng gia đình tôi lúc đó đang ở Nhật,
-
và khi dòng tin bắt đầu được lan truyền,
-
tôi đã rất sợ hãi.
-
Tôi nhìn chăm chăm vào dòng tin đang chạy
-
và lắng nghe những phiên họp báo
-
của những nhà chức trách chính phủ
-
và Công ty Năng lượng Tokyo
-
và nghe ngóng những thông tin từ vụ nổ này
-
tại những lò phản ứng hạt nhân
-
và đám mây phóng xạ này
-
đang tiến về phía nhà chúng tôi
-
cách đó chỉ khoảng 200km
-
Và những người xuất hiện trên TV
không nói với chúng tôi
-
bất kì thứ gì chúng tôi cần.
-
Tôi muốn biết rằng điều gì đang xảy ra với lò phản ứng,
-
điều gì đang xảy ra với chất phóng xạ,
-
liệu gia đình tôi có trong vùng nguy hiểm hay không.
-
Do đó, tôi đã làm những gì mà bản năng cho phép và tôi nghĩ đó là việc đúng đắn,
-
đó là lên mạng Internet
-
và cố tìm hiểu
-
nếu tôi có thể giúp một tay hay không.
-
Qua mạng, tôi thấy rằng có rất nhiều người khác
-
giống như tôi đang cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra,
-
và chúng tôi đã tập hợp lại hình thành một nhóm
-
và chúng tôi gọi đó là Safecast
-
và chúng tôi quyết định sẽ cố gắng
-
để đo nồng độ phóng xạ
-
và thu thập dữ liệu từ những người khác,
-
bởi rõ ràng rằng chính phủ
-
sẽ không làm thế cho chúng tôi.
-
Ba năm sau,
-
chúng tôi sở hữu 16 triệu điểm dữ liệu,
-
chúng tôi vừa mới thiết kế thành công máy đếm Geiger
-
mà các bạn có thể tải những bản thiết kế của nó
-
và đưa nó vào mạng.
-
Chúng tôi có một ứng dụng có thể cho bạn thấy được
-
hầu hết chất phóng xạ ở Nhật Bản cũng như ở bất cứ đâu trên thế giới.
-
Chúng tôi tự nhận thấy chúng tôi đã thực hiện một trong số những dự án
-
khoa học thành công nhất trên thế giới
-
và chúng tôi đã tạo ra
-
các cách thức đo số liệu phóng xạ lớn nhất.
-
Và điều thú vị ở đây chính là
-
làm thế nào - (vỗ tay) - Xin cám ơn.
-
Làm thế nào mà một nhóm những người nghiệp dư
-
những người mà thực sự không hiểu rõ những gì chúng tôi đang làm
-
bằng cách nào đó tìm đến với nhau
-
và làm những gì mà các tổ chức phi chính phủ cũng như Chính phủ
-
chắc chắn không thể thực hiện được?
-
Và tôi gợi ý rằng có lẽ nên làm một thứ gì đó
-
liên quan đến Internet. Nó không phải là may rủi.
-
Nó không phải là điều may mắn,
và cũng không phải vì chúng tôi.
-
Nó thành công bởi nó là một sự kiện
-
đã kéo chúng tôi lại với nhau,
-
nhưng đó cũng là một hướng đi hoàn toàn mới
-
được hỗ trợ bởi Internet
-
và rất nhiều yếu tố khác đang diễn ra lúc đó,
-
và tôi muốn nói một chút về
-
những quy luật mới đó là gì.
-
Vậy thì nhớ đến thời kì tiền Internet? (Cười lớn)
-
Tôi gọi đó là B.I. Được chứ?
-
Vậy thì, trong thời kì tiền Internet, cuộc sống thật đơn giản.
-
Mọi thứ đều theo quy luật Ơ-clit, Niu-tơn,
-
một số thứ dựa trên phán đoán.
-
Con người cố gắng phán đoán về tương lai,
-
thậm chí là những nhà kinh tế.
-
Và sau đó Internet xuất hiện,
-
và thế giới trở nên cực kì hỗn độn,
-
cực kì rẻ rúng, cực kì nhanh chóng,
-
và những quy luật Niu-tơn kia
-
mà chúng ta đã từng tôn sùng
-
hóa ra chỉ là những tập tục địa phương,
-
và những gì chúng ta thấy được trong đó
-
là một thế giới hoàn toàn không thể đoán trước được
-
nơi mà hầu hết mọi người đang tồn tại
-
đang làm việc với hàng tá những loại luật lệ
-
và tôi muốn nói một chút về vấn đề này.
-
Trước khi có Internet, nếu bạn nhớ,
-
khi chúng ta cố gắng tạo ra những loại dịch vụ,
-
cái bạn sẽ làm chính là tạo ra
-
lớp phần cứng và lớp mạng và phần mềm
-
và nó trị giá hàng triệu đô la
-
để tạo ra bất kì thứ gì đó có giá trị lớn lao.
-
Vậy nên khi mất đến hàng triệu đô để tạo ra thứ gì đó có giá trị lớn lao.
-
điều bạn sẽ hướng tới chính là một tấm bằng MBA
(Cứ nhân quản trị kinh doanh)
-
để phác thảo nên một kế hoạch
-
và kiếm tiền
-
Từ hệ thống quản lý phiên bản hoặc các công ty lớn,
-
và sau đó chắc bạn sẽ thuê những nhà thiết kế và những kĩ sư,
-
và học sẽ xây dựng nên mọi thứ.
-
Đây chính là thời kì tiền Internet, gọi tắt là B.I, hình mẫu cải tiến.
-
Điều gì đã xảy ra sau khi Internet khiến
-
cái giá của sự cải tiến đi xuống trầm trọng
-
do chi phí lao động, chi phí phân phối,
-
chi phí dành cho truyền thông, và luật của Moore
-
đã tạo ra nó và vì thế cái giá của sự thử nghiệm một thứ mới mẻ
-
trở nên gần như bằng 0,
-
và vì vậy bạn có Google, Facebook, Yahoo,
-
những sinh viên đã không có sự cho phép nào -
-
sự tiến bộ không được phép -
-
đã không được sự cho phép, không có PowerPoints,
-
họ chỉ tạo ra món đồ đó,
-
sau đó họ góp tiền,
-
và sau đó họ phân loại để tìm ra một chiến lược kinh doanh
-
và có lẽ về sau họ đã thuê vài cử nhân MBA.
-
Vậy nên Internet đã tạo nên sự cải tiến,
-
ít nhất là trong công nghệ phần mềm và ngành dịch vụ,
-
để đi từ một mô hình cải tiến theo định hướng quản trị kinh doanh
-
đến một mô hình cải tiến
theo định hướng của một kĩ sư,
-
và nó đã thúc đẩy sự cải tiến đến đỉnh,
-
đến những căn phòng áp mái, đến những sự khởi đầu,
-
tách khỏi những viện nghiên cứu lớn,
-
những viện nghiên cứu lâu đời tẻ nhạt
đầy quyền lực
-
và tiền bạc cũng như khả năng.
-
Và chúng ta đều biết đến điều này.
Chúng ta đều biết nó đã diễn ra trên mạng Internet.
-
Hóa ra, nó cũng đang diễn ra
cả với những thứ khác nữa.
-
Tôi sẽ cho một vài ví dụ như sau.
-
Tại Media Lab, chúng tôi không chỉ tạo ra phần cứng.
-
Chúng tôi làm mọi việc.
-
Chúng tôi làm sinh học, chúng tôi làm phần cứng,
-
và Nicholas Negroponte đã nói một câu nổi tiếng rằng: "Thử hay là chết,"
-
khi phản đối lại "Công bố hay là chết",
-
đó là cái cách nghĩ truyền thống mang đậm tính lý thuyết.
-
Và ông ấy thường nói rằng, bản dùng thử chỉ phải làm việc một lần duy nhất,
-
bởi cái cách thức chủ yếu
mà chúng ta tác động đến thế giới
-
là trung gian qua những công ty lớn
-
được truyền cảm hứng bởi chính chúng ta
-
và tạo ra những sản phẩm như Kindle
hay trò chơi trí tuệ Lego.
-
Nhưng ngày nay, với khả năng
-
triển khai mọi thứ vào trong thế giới thực
với một chi phí thấp,
-
Hiện giờ, tôi đang đổi mô típ đó,
-
và đây là phát biểu chính thức.
-
Tôi chính thức tuyên bố,"Triển khai hay là chết."
-
Các bạn phải đưa mọi vật vào thế giới thực
-
để nó thực sự đáng công sức,
-
và thỉnh thoảng nó sẽ là những công ty lớn,
-
và Nicholas có thể nói về những vệ tinh.
-
(Vỗ tay)
-
Xin cám ơn.
-
Nhưng chúng ta nên tự mình thoát khỏi nó
-
và không nên lệ thuộc vào những viện nghiên cứu uy tín làm điều đó thay chúng ta.
-
Thế nên năm ngoái, chúng tôi đã gửi
một nhóm nhỏ sinh viên đến Thâm Quyến,
-
và họ ngồi trên những tầng máy móc
-
cùng với những nhà sáng chế ở Thẩm Quyến,
và điều này thật đáng kinh ngạc.
-
Điều đang xảy ra ở đó
-
chính là các bạn đáng lẽ có những thiết bị sản xuất này
-
và họ đã không tạo ra những nguyên mẫu hay những bản PowerPoint
-
Họ đã đang tháo rời những trang thiết bị sản xuất
-
và cải tiến ngay trên trang thiết bị sản xuất đó.
-
Nhà máy ở trong tim người thiết kế,
-
còn nhà thiết kế thì hiển nhiên đang trong nhà máy.
-
Và thế thì cái bạn sẽ làm là
-
bạn sẽ đi xuống những quầy bán hàng
-
và bạn sẽ thấy những chiếc điện thoại này.
-
Thế thì thay vì bắt đầu những trang website nhỏ lẻ
-
như bọn trẻ ở Palo Alto thường làm,
-
thì những đứa trẻ ở Thâm Quyến tạo ra những chiếc điện thoại di động mới.
-
Chúng tạo ra những chiếc điện thoại mới
như bọn trẻ ở Palo Alto
-
tạo ra những websites,
-
và vì thế có một rừng
-
những cải tiến mới tiếp diễn
trong lĩnh vực điện thoại di động.
-
Những gì chúng làm
là tạo ra một chiếc điện thoại di động,
-
đi xuống dưới quầy bán hàng và bán vài cái,
-
chúng nhìn vào những thứ đồ của những đứa trẻ khác, và đi lên,
-
tạo nhiều hơn vài nghìn cái khác, lại đi xuống.
-
Điều này không có vẻ giống như một thứ phần mềm hay sao?
-
Nó nghe giống như
một sự phát triển phần mềm nhanh nhẹn
-
kiểm tra A/B và sự lặp lại,
-
và những gì chúng ta đã nghĩ cái bạn có thể chỉ làm với phần mềm
-
thì những đứa trẻ ở Thâm Quyễn đang làm điều đó trong phần cứng.
-
Đối tác tiếp theo của tôi, tôi hi vọng, sẽ là
-
một trong những nhà cải tiến này từ Thâm Quyến.
-
Và vì vậy, cái bạn thấy là
-
điều đó đang thúc đẩy sự đổi mới tột đỉnh
-
Chúng ta hãy nói về máy in 3D và những thứ tương tự,
-
và thực sự rất tuyệt, nhưng đây là Limor.
-
Cô ấy là một trong những sinh viên tốt nghiệp yêu thích của chúng tôi,
-
và cô ấy đang đứng trước một cỗ máy
của Samsung Techwin
-
Máy bóc và lắp ráp của Samsung Techwin
-
Thứ này có thể lắp ráp 23,000 linh kiện/giờ
-
lên cùng một bảng điện tử.
-
Đây chính là một nhà máy thu nhỏ trong một chiếc hộp.
-
Vậy điều đã từng khiến cho một nhà máy đầy những công nhân
-
làm thủ công
-
trong cái hộp nhỏ này ở New York,
-
Cô ấy có thể sở hữu một cách hiệu quả -
-
Cô ấy thực sự không cần phải tới Thâm Quyến
-
để sản xuất như thế này.
-
Cô ấy có thể mua chiếc hộp này và có thể sản xuất nó.
-
Vậy thì sản xuất, chi phí cải tiến,
-
chi phí thử nghiệm, phân phối, sản xuất, phần cứng,
-
trở nên rất thấp
-
đến nỗi mà sự cải tiến đang được đẩy lên tột đỉnh
-
và những sinh viên cũng như những người khởi nghiệp đang có khả năng tạo ra nó.
-
Đây là một điều đang diễn ra, sẽ xảy ra
-
và sẽ thay đổi
-
cũng giống như nó đã làm với phần mềm.
-
Sorona là một quá trình DuPont
-
sử dụng công nghệ gen vi sinh
-
để chuyển hóa tinh bột ngô thành polyeste.
-
Nó hiệu quả hơn 30% so với phương pháp hóa thạch,
-
và nó thân thiện với môi trường hơn.
-
Công nghệ gen và công nghệ sinh học
-
đang tạo ra rất nhiều
-
những cơ hội mới
-
cho hóa học, tin học, bộ nhớ,
-
Chúng ta có lẽ sẽ tạo ra nhiều, hiển nhiên là những thiết bị y tế,
-
nhưng chúng ta có lẽ sẽ sớm thành những chiếc ghế trưởng thành
-
và những tòa nhà cao tầng.
-
Vấn đề là, Sorona có giá khoảng 400 triệu đô la
-
và đã mất 7 năm để tạo ta nó.
-
Nó gợi các bạn nhớ đến thời kì máy vi tính khổng lồ
-
Một điều là, chi phí cải tiến
-
trong công nghệ sinh học cũng đang giảm dần.
-
Đây là màn hình bộ sắp xếp trình tự gen
-
Đã từng mất tới hàng triệu triệu đô la
để sắp xếp trình tự các mã gen.
-
Còn bây giờ các bạn có thể thực hiện nó
trên một màn hình như thế này
-
và trẻ con cũng có thể thực hiện điều này
trong những phòng áp mái.
-
Đây là thiết bị lắp ráp gen thế hệ 9,
-
vậy thì ngay bây giờ khi bạn cố in một mã gen,
-
cái bạn cần làm là có một ai đó trong một nhà máy
-
với những chiếc ống hút
để trộn mọi thứ vào nhau thủ công,
-
bạn có một cái bị lỗi trên 100 cặp,
-
và nó tốn nhiều thời gian cũng như tiền bạc.
-
Thiết bị mới này
-
lắp ráp các mã gen lên một con chip
-
và thay vì 1 lỗi/100 cặp ba-zơ,
-
nó là 1 lỗi/10,000 cặp ba-zơ
-
trong phòng thí nghiệm này, chúng ta sẽ có
-
khả năng in gen của toàn thế giới trong một năm,
-
200 triệu cặp ba-zơ một năm.
-
Đây giống như khi chúng ta đi từ
-
những bán dẫn radio được làm thủ công
-
đến lõi Pentium
-
Điều này sẽ trở thành lõi Pentium của công nghệ sinh học
-
thúc đẩy công nghệ sinh học đến
-
những căn phòng kí túc xá và những công ty vừa khởi nghiệp
-
Vậy nó đang diễn ra trong phần mềm và phần cứng
-
và trong cả công nghệ sinh học,
-
và vì thế, đây là nền tảng của lối suy nghĩ mới về sự đổi mới
-
Nó là một sự đổi mới từ dưới lên trên, nó dân chủ,
-
nó hỗn loạn, rất khó kiểm soát.
-
Nó không xấu, nhưng rất khác biệt,
-
và tôi nghĩ rằng những quy luật truyền thống
mà chúng ta có
-
đối với những tổ chức, công ty không hiệu quả nữa,
-
và hầu hết chúng ta ở đây
-
hành động theo những quy tắc khác nhau.
-
Một trong những quy tắc yêu thích của tôi là sức mạnh của sự kéo
-
đó là ý tưởng của việc nâng cao những nguồn lực
-
từ mạng lưới khi bạn cần chúng
-
hơn là tích trữ chúng
-
và kiểm soát mọi thứ.
-
Thế nên trong trường hợp của Safecast,
-
Tôi đã không biết bất kì thứ gì khi trận động đất xảy ra,
-
nhưng tôi đã có thể tìm thấy Sean
-
người sáng lập của cộng đồng hackerspace,
-
và Peter, cũng là một hacker phần cứng
-
người đã tạo ra chiếc máy Geiger đầu tiên của chúng tôi,
-
và Dan, người đã xây dựng Three Mile Island
-
kiểm soát hệ thống sau khi Three Mile Island đã nguội.
-
Và những con người này tôi có lẽ chẳng bao giờ có thể tìm được
-
sớm hơn và tốt hơn
-
khi tôi tìm thấy họ đúng
thời điểm đó trên mạng.
-
Tôi là một người đã ba lần trượt đại học,
-
thế nên việc học ngoài trường lớp
-
là điều rất gần gũi với tôi,
-
nhưng với tôi, giáo dục là những gì người ta làm với chúng ta
-
và việc học là những gì bạn làm cho chính mình.
-
(Vỗ Tay)
-
Và nó có cảm giác như là, và tôi là người thiên vị,
-
nó có cảm giác như họ đang cố gắng làm cho bạn nhớ
-
toàn bộ đống sách bách khoa toàn thư
trước khi họ cho bạn ra ngoài và chơi đùa
-
và với tôi, tôi đã có Wikipedia
trên chiếc di động của mình,
-
và nó có cảm giác như họ giả vờ
-
bạn sẽ đạt tới những đỉnh cao
-
tất cả bằng nổ lực của bạn với 2 cây viết chì
-
cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì
-
trong khi thực tế, các bạn luôn kết nối
-
bạn luôn có những người bạn,
-
và bạn có thể sử dụng Wikipedia
bất cứ khi nào bạn cần,
-
và thứ bạn cần phải học là cách để học.
-
Trong trường hợp của Safecast, một đám nghiệp dư
-
khi chúng tôi bắt đầu vào ba năm trước,
-
tôi sẽ chỉ ra rằng chúng tôi là một nhóm
-
không hiểu biết hơn bất kì tổ chức nào
-
về cách để thu thập và công bố dữ liệu
-
và làm khoa học nghiệp dư.
-
Hướng đi hơn là Đường đi.
-
Điều này, ý tưởng ở đây là chi phí để viết ra một kế hoạch
-
hay vạch ra thứ gì đó thì rất tốn chi phí
-
và nó không thật chính xác hay hữu dụng.
-
Thế nên trong câu chuyện của Safecast, chúng thôi biết chúng tôi cần thu thập dữ liệu,
-
chúng tôi biết chúng tôi muốn công bố dữ liệu đó,
-
và thay vì cố gắng lên một kế hoạch rõ ràng,
-
đầu tiên chúng tôi bảo,
oh, hãy lấy những chiếc máy Geiger nào.
-
Oh, ta đã hết chúng rồi.
-
Hãy làm chúng nào. Không có đủ cảm biến.
-
Được rồi, thế thì chúng ta có thể làm một chiếc máy Geiger di động.
-
Chúng ta có thể lái vòng quanh.
Chúng ta có thể tìm được những tình nguyện viên.
-
Chúng ta không có đủ tiền. Hãy đưa nó lên Kickstarter.
-
Chúng ta không thể lên kế hoạch tất cả những thứ này,
-
nhưng nhờ có một sự hiểu biết mạnh mẽ,
-
cuối cùng chúng tôi đã đến được nơi cần đến,
-
và với tôi, nó rất giống với sự phát triển phần mềm linh hoạt,
-
nhưng ý tưởng của những sự thấu hiểu này rất quan trọng.
-
Thế nên tôi nghĩ tin vui là
-
thậm chí thế giới cực kì phức tạm,
-
những gì bạn cần làm rất là đơn giản.
-
Tôi nghĩ đó là dừng suy nghĩ
-
rằng bạn cần lên kế hoạch mọi thứ,
-
bạn cần tích trữ mọi thứ,
-
và bạn cần phải chuẩn bị,
-
và tập trung vào sự kết nối,
-
luôn luôn học hỏi,
-
nhận thức rõ ràng,
-
và thực tế.
-
Vậy nên, tôi không thích từ "futurist"
(người theo chủ nghĩa vị lai)
-
Tôi nghĩ chúng ta nên là những "now-ist" (người đương thời),
-
như chúng ta ngay lúc này.
-
Cảm ơn các bạn
-
(Vỗ tay)