Return to Video

Lập trình trí óc để thành công |Carrie Green| TEDxManchester

  • 0:06 - 0:09
    Tôi muốn bạn cùng tham gia
    buổi nói chuyện của tôi hôm nay
  • 0:09 - 0:12
    và chúng ta sẽ làm một thử nghiệm
    nho nhỏ
  • 0:12 - 0:15
    nhưng để làm điều đó,
    tôi cần ai đó lên trên này
  • 0:15 - 0:17
    và tham gia cùng tôi trên
    sân khấu
  • 0:17 - 0:19
    Vậy nên, có ai xung phong không?
  • 0:20 - 0:22
    Mọi người đừng lên
    cùng một lúc nhé
  • 0:22 - 0:24
    Bạn có thể lên đây
    và tham cùng tôi và Ted
  • 0:25 - 0:27
    Chúng ta có thể uống trà cùng nhau
  • 0:27 - 0:29
    Có ai không nhỉ? Nào mọi người!
  • 0:29 - 0:32
    Bạn chỉ cần lên đây thôi, bất kì ai muốn,
    tôi sẽ không chỉ định đâu
  • 0:32 - 0:34
    Tôi cần ai đó lên đây
  • 0:34 - 0:37
    và có một tình nguyện viên ở kia,
    để giúp bạn lên trên sân khấu
  • 0:37 - 0:39
    Chúng ta có một người xung phong này
  • 0:39 - 0:41
    (Tiếng vỗ tay)
  • 0:47 - 0:50
    Tôi nghĩ lối đi khá khó khăn
  • 0:51 - 0:53
    nhưng tôi đảm bảo là nó đáng giá
  • 0:57 - 0:59
    (Tiếng cười)
  • 0:59 - 1:01
    Khổ thân anh ấy
  • 1:02 - 1:04
    Wao, cảm ơn anh
  • 1:04 - 1:05
    Tên anh là gì?
  • 1:05 - 1:06
    Người tham gia: Ian
  • 1:06 - 1:08
    Carrie Green: Ian, cảm ơn anh rất nhiều
  • 1:08 - 1:11
    Tôi có thứ này cho anh,
    anh vừa mới giành được 20 Bảng
  • 1:11 - 1:14
    Nó là của anh, cảm ơn anh nhiều lắm.
    Giờ anh có thể quay về chỗ ngồi rồi
  • 1:14 - 1:16
    Xin một tràng vỗ tay thật lớn!
  • 1:16 - 1:18
    (Vỗ tay)
  • 1:23 - 1:27
    Câu hỏi của tôi dành cho các bạn là:
  • 1:29 - 1:31
    Tại sao các bạn lại không xung phong?
  • 1:31 - 1:34
    Điều gì đã ngăn bạn lên trên này?
  • 1:34 - 1:36
    (Tiếng cười)
  • 1:36 - 1:39
    Tôi đoán là do một trong những
    lí do sau:
  • 1:39 - 1:41
    Nỗi sợ hãi,
  • 1:41 - 1:43
    Sợ phải lên đây đứng trước
    gần 1000 người
  • 1:43 - 1:45
    Nó khá là đáng sợ
  • 1:45 - 1:49
    Hoặc có thể là nỗi sợ những thứ mới lạ,
    vì bạn không biết
  • 1:49 - 1:50
    tôi sẽ bắt các bạn làm những gì
  • 1:50 - 1:51
    Có thể bạn nghĩ
  • 1:51 - 1:54
    "Cô ấy sẽ yêu cầu mình làm điều
    mình không làm được,
  • 1:54 - 1:56
    và mình sẽ trông như một thằng ngu."
  • 1:56 - 1:59
    Hoặc có thể là do chướng ngại vật
  • 1:59 - 2:01
    Có cả tá chướng ngại trong căn phòng này.
  • 2:01 - 2:04
    Có thể bạn ngồi ở phía cuối,
    và bạn nghĩ
  • 2:04 - 2:07
    "Mình thì ngồi xa tít, xung quanh thì tối,
    lại rất nhiều bàn trên đường đi,
  • 2:07 - 2:10
    Mình có thể sẽ ngã vào chúng
    như một tên ngốc
  • 2:10 - 2:12
    và mình chẳng thể làm được,
    nó quá khó
  • 2:12 - 2:14
    sẽ có ai đó xung phong
    lên thôi."
  • 2:14 - 2:17
    Hoặc có thể đơn giản là vì thiếu động lực.
  • 2:17 - 2:21
    Có thể bạn chẳng thiết tha gì đứng dậy
    và lên đây
  • 2:21 - 2:25
    Nhưng cho dù lý do của bạn là gì,
    quyết định của bạn đã bắt đầu ở ngay đây
  • 2:25 - 2:27
    ngay trong tâm trí bạn.
  • 2:27 - 2:30
    Bởi ngay khi tôi nói
    "Có ai xung xung phong không?"
  • 2:30 - 2:33
    Vô số ý nghĩ nảy ra
    trong đầu bạn
  • 2:33 - 2:36
    Có một giọng nói nho nhỏ trong đầu bạn
    nói với bạn rằng
  • 2:36 - 2:38
    có thể là với một số người, nó sẽ nói rằng
  • 2:38 - 2:40
    "Chúa ơi, cô ta sẽ yêu cầu
    chúng ta làm gì nhỉ?
  • 2:40 - 2:42
    Mình chẳng muốn lên đó
  • 2:42 - 2:44
    làm ơn, đừng có bắt chúng tôi
    làm mấy trò ngu ngốc."
  • 2:44 - 2:47
    Và sau đó, có thể một số người khác
  • 2:47 - 2:50
    có thể một số người sẽ nghĩ
  • 2:50 - 2:52
    một số người ở hàng đầu chẳng hạn,
  • 2:52 - 2:55
    "Chúa ơi, tôi không muốn làm điều này,
    nhìn chỗ khác đi,
  • 2:55 - 2:58
    không nhìn vào mắt, không nhìn vào mắt
    rồi cô ta sẽ không chọn mình!".
  • 2:58 - 3:00
    Và một vài người trong các bạn,
    khi tôi nói
  • 3:00 - 3:02
    "Có ai xung phong không?"
  • 3:02 - 3:05
    Sự sợ hãi, nghi ngờ và lo lắng
    ngập tràn trong tâm trí bạn
  • 3:05 - 3:08
    về viễn cảnh phải lên trên này
  • 3:08 - 3:10
    phải đứng trước rất nhiều người
  • 3:10 - 3:13
    Còn với những người đã xung phong lên
  • 3:13 - 3:15
    bạn đã nghĩ những điều hoàn toàn khác.
  • 3:15 - 3:19
    Bạn có thể đã nghĩ:
    "Ồ, cô ấy cần một người tình nguyện lên,
  • 3:19 - 3:22
    Cô ấy sẽ yêu cầu mình làm gì nhỉ,
    thật thú vị, mình sẽ làm điều đó".
  • 3:22 - 3:24
    Hoặc các bạn đã nghĩ
  • 3:24 - 3:27
    "Ôi Chúa, tình thế này khó xử quá,
    chẳng ai chịu xung phong cả
  • 3:27 - 3:29
    nên mình sẽ lên vậy."
  • 3:30 - 3:33
    Nhưng những người không xung phong
  • 3:33 - 3:36
    đã đánh mất cơ hội giành được 20 Bảng
  • 3:37 - 3:39
    Nhưng thử nghiệm này không phải là về tiền
  • 3:39 - 3:44
    Nó thể hiện sức mạnh tinh thần của bạn
  • 3:44 - 3:47
    Sự thực là những gì diễn ra
    trong đầu bạn
  • 3:47 - 3:50
    có ảnh hưởng cực lớn
    tới hành động của bạn
  • 3:50 - 3:54
    quyết định mà bạn đưa ra
    và những thứ mà bạn trải nghiệm
  • 3:54 - 3:56
    Và không chỉ trong tình huống
    ngớ ngẩn thế này
  • 3:56 - 3:59
    mà con người mới lỡ mất
    những cơ hội bất ngờ
  • 3:59 - 4:02
    Con người ta luôn luôn bỏ lỡ
    những cơ hội tuyệt vời
  • 4:02 - 4:04
    bởi những gì diễn ra trong đầu họ,
  • 4:04 - 4:09
    bởi họ đưa ra những quyết định tồi tệ,
    dựa vào tâm trạng tệ hại
  • 4:10 - 4:12
    Bạn biết đấy, những suy nghĩ
    tự ti kiểu như:
  • 4:12 - 4:14
    "Mình chẳng làm được đâu",
  • 4:14 - 4:15
    "Mình chẳng đủ tiêu chuẩn",
  • 4:15 - 4:17
    hoặc "Mình làm gì có thời gian hay tiền".
  • 4:17 - 4:19
    Hoặc các bạn sẽ nghĩ,
  • 4:19 - 4:21
    "Mình chẳng bận tâm;
    Mai rồi mình sẽ làm."
  • 4:22 - 4:24
    Nhưng rồi bạn chẳng bao giờ làm,
  • 4:24 - 4:28
    và rồi những ý tưởng tuyệt vời,
    những khả năng phi thường
  • 4:28 - 4:32
    lại bị kìm hãm lại,
    và bạn chẳng bao giờ sử dụng nó
  • 4:32 - 4:36
    và đó là chính xác những gì tôi đã
    trải qua một vài năm trước
  • 4:36 - 4:39
    Vào mùa hè năm 2005,
    khi tôi vừa kết thúc
  • 4:39 - 4:42
    năm nhất ngành luật tại trường đại học
    Birmingham
  • 4:42 - 4:46
    Tôi đã hoàn toàn rỗng túi,
    và tôi tự hỏi: Mình sẽ làm gì bây giờ?
  • 4:46 - 4:48
    Tôi đã bắt đầu tìm việc,
  • 4:48 - 4:52
    nhưng tôi đã tìm và chẳng thấy
    công việc nào hấp dẫn
  • 4:52 - 4:54
    Nên tôi lại tiếp tục tìm kiếm
    những cơ hội khác
  • 4:54 - 4:57
    và cuối cùng tôi tìm thấy cơ hội này.
  • 4:57 - 5:01
    Đó là bắt đầu công việc mở khóa điện thoại
  • 5:01 - 5:04
    mà cơ bản là nếu bạn có một chiếc
    điện thoại di động,
  • 5:04 - 5:06
    và nó chỉ sử dụng được một mạng di động
  • 5:06 - 5:08
    ví dụ như khi bạn đi du lịch Úc,
  • 5:08 - 5:10
    và dùng một cái SIM của Úc
  • 5:10 - 5:12
    thì bạn có thể lên trang web này
    để mở khóa
  • 5:12 - 5:15
    Có một vài vấn đề không hề nhỏ
  • 5:15 - 5:17
    Đầu tiên, tôi chẳng biết gì nhiều
    về điện thoại
  • 5:17 - 5:20
    ngoài việc nó có thể gọi và
    nhắn tin
  • 5:20 - 5:22
    chứ đừng nói gì đến mở khóa điện thoại.
  • 5:22 - 5:25
    Và tôi cũng chẳng biết cách khởi nghiệp
    trên mạng
  • 5:25 - 5:28
    Nhưng cơ hội duy nhất còn lại
    là bán kẹo tại Cirque du Soleil.
  • 5:28 - 5:31
    nên tôi nghĩ hoặc bán kẹo ở
    Cirque du Soleil.
  • 5:31 - 5:32
    hoặc là tự kinh doanh.
  • 5:32 - 5:35
    Và tôi đã chọn tự kinh doanh,
  • 5:35 - 5:36
    nghe có vẻ mạo hiểm hơn.
  • 5:36 - 5:39
    Rồi tôi bắt đầu,
    và rất nhanh tôi đã thấy rằng
  • 5:39 - 5:42
    khi bạn không biết phải làm gì
  • 5:42 - 5:45
    điều duy nhất bạn có thể làm là tìm sự
    giúp đỡ và tôi đã làm thế.
  • 5:45 - 5:47
    Tôi đã tìm sự giúp đỡ và trong vài tuần
    ngắn ngủi
  • 5:47 - 5:51
    Tôi đã lập ra một trang web
    có thể nói là tệ nhất trên thế giới
  • 5:51 - 5:55
    Tôi phát hiện ra Google AdWords là một
    cách giúp tăng lượng truy cập trang web
  • 5:55 - 5:59
    và với một cái thẻ tín dụng,
    bỏ ra tối đa 30 Bảng 1 ngày
  • 5:59 - 6:02
    công việc kinh doanh của tôi chính thức
    đi vào hoạt động
  • 6:02 - 6:05
    Sau đó hai năm,
    tôi đã không học hành gì ở trường nữa
  • 6:05 - 6:08
    Tôi học cách xây dựng việc kinh doanh này
  • 6:08 - 6:09
    Tôi đọc sách
  • 6:09 - 6:11
    Tôi nghe những chương trình phát thanh,
  • 6:11 - 6:13
    và đến năm cuối,
    tôi đi học các lớp buổi tối
  • 6:13 - 6:15
    để học về phát triển web.
  • 6:15 - 6:18
    Tôi tốt nghiệp năm 2007
    với tấm bằng tuyệt vời
  • 6:18 - 6:21
    và công việc kinh doanh khởi sắc.
  • 6:21 - 6:23
    Tôi quyết định rằng trở thành 1 doanh nhân
  • 6:23 - 6:26
    sẽ thú vị hơn nhiều so với trở thành
    một luật sư
  • 6:26 - 6:29
    Nên tôi đã đặt ra mục tiêu lớn lao,
    và tôi quyết định xây dựng
  • 6:29 - 6:31
    đưa công ty của mình ra thế giới
  • 6:31 - 6:33
    để tạo nên một sự thành công
    tầm cỡ toàn cầu
  • 6:33 - 6:35
    Và chúng tôi có một nhà cung ứng mới
    ở Mỹ
  • 6:35 - 6:38
    Người có thể thực sự bẻ khóa
    mọi chiếc điện thoại
  • 6:38 - 6:41
    Chúng tôi đã xây dựng lại trang web,
    mở rộng quy mô nhóm
  • 6:41 - 6:43
    chúng tôi đã làm tốt việc
    quảng cáo trên mạng
  • 6:43 - 6:46
    và trong vài năm, chúng tôi đã nhận được
  • 6:46 - 6:48
    hơn 100.000 lượt truy cập
    vào website mỗi tháng
  • 6:48 - 6:52
    và chúng tôi đã bán được hàng ngàn mã
    mỗi tháng
  • 6:52 - 6:56
    và tôi đã đạt được mục tiêu tạo nên
    công việc kinh doanh thành công toàn cầu
  • 6:56 - 6:58
    Nhưng có một vấn đề rất lớn
  • 6:59 - 7:01
    Tôi sống rất đáng thương
  • 7:01 - 7:05
    Tôi điều hành công việc chủ yếu
    từ căn nhà kiêm phòng làm việc của mình
  • 7:05 - 7:09
    Tôi sống trong một căn hộ, với phòng ngủ
    thứ hai được biến thành phòng làm việc
  • 7:09 - 7:13
    Và tôi cảm thấy hoàn toàn cô đơn,
    cô lập và lạc lõng
  • 7:13 - 7:15
    Những thứ mà tôi nghĩ rất nhiều người
    đã trải qua
  • 7:15 - 7:17
    nhưng rất ít người nói về nó.
  • 7:17 - 7:19
    Và tôi đã sụp đổ.
  • 7:19 - 7:24
    Tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ
    và bắt đầu hỏi những câu hỏi như:
  • 7:24 - 7:25
    Mình đang làm gì?
  • 7:25 - 7:28
    Điều này có ý nghĩa gì?
  • 7:28 - 7:31
    Càng nghĩ nhiều về những câu hỏi đó
    tôi lại càng cảm thấy mơ hồ.
  • 7:31 - 7:32
    Và càng cảm thấy mơ hồ
  • 7:32 - 7:35
    càng có nhiều suy nghĩ tiêu cực vây quanh
    tâm trí tôi
  • 7:35 - 7:38
    tôi lại càng nghi ngờ mọi thứ
    và lo lắng về mọi điều,
  • 7:38 - 7:40
    và ngờ vực mọi thứ
  • 7:40 - 7:44
    Và tháng ngày qua đi,
    tôi càng trở nên tiêu cực,
  • 7:44 - 7:46
    càng trở nên bi quan,
  • 7:46 - 7:51
    và thực sự, con người lạc quan, tích cực
    và chủ động của tôi trong quá khứ
  • 7:51 - 7:53
    đã biến mất.
  • 7:53 - 7:56
    Tôi đã trở nên hoàn toàn tiêu cực và
    tự hủy hoại bản thân
  • 7:56 - 7:57
    Tôi có những ý tưởng
  • 7:57 - 8:00
    Tôi lại rũ bỏ nó,
    tôi tự thuyết phục mình từ bỏ.
  • 8:00 - 8:04
    Và đến năm 2010, tôi cảm thấy
    mình hoàn toàn tuyệt vọng
  • 8:05 - 8:08
    Rồi tôi xếp hành lí
    và đi du lịch ở Úc
  • 8:08 - 8:11
    với hy vọng sẽ thấu hiểu mình.
  • 8:11 - 8:16
    3 tháng du lịch vòng quanh nước Úc,
    tôi chẳng hiểu ra điều gì cả.
  • 8:16 - 8:18
    Và rồi tôi tự hỏi:
    Mình sẽ làm gì bây giờ?
  • 8:18 - 8:23
    Và khi tôi trở lại Anh,
    tôi thậm chí còn khốn khổ hơn trước
  • 8:23 - 8:25
    bởi những vấn đề của tôi
    vẫn cứ ở đó đợi chờ tôi
  • 8:25 - 8:27
    và thời tiết thì tệ hại.
  • 8:27 - 8:29
    Rồi tôi tự hỏi "Mình sẽ làm gì đây?"
  • 8:29 - 8:33
    Vài tháng sau, tôi thấy bản thân
    như chết ngạt trong những vấn đề của mình
  • 8:33 - 8:36
    Bạn biết đó, khi bạn thấy mình không thể
    xóa bỏ những nghi ngờ
  • 8:36 - 8:39
    và những nỗi lo và đó là
    mọi thứ mà tôi nghĩ đến.
  • 8:39 - 8:41
    Tôi đã có những ý tưởng,
    đã tìm ra cơ hội,
  • 8:41 - 8:44
    và tôi tự thuyết phục mình từ bỏ,
    nghĩ rằng mình không làm được.
  • 8:44 - 8:50
    Và rồi cuối cùng, vào năm 2011,
    tôi đã biết mình sai ở đâu.
  • 8:50 - 8:54
    Tôi tin rằng mình đã sai lầm
    bởi hai lý do lớn:
  • 8:54 - 8:58
    Lý do đầu tiên,
    đúng, là do tôi muốn thành công
  • 8:58 - 8:59
    và quá rõ ràng là,
  • 8:59 - 9:02
    mọi người trong căn phòng này
    đều muốn thành công, phải không?
  • 9:02 - 9:06
    Nhưng việc bẻ khóa điện thoại
    không phải là mơ ước của tôi.
  • 9:07 - 9:10
    Vào lúc đó, tôi đã đọc quyển sách
    "The E-Myth" của Michael Gerber,
  • 9:10 - 9:13
    và trong "The E-myth",có một chương
    nói về mục đích chính
  • 9:13 - 9:17
    Michael Gerber nói:
    Bạn hãy tưởng tượng bước vào một căn phòng
  • 9:18 - 9:21
    trong căn phòng,
    là bạn bè và gia đình của bạn,
  • 9:21 - 9:25
    và về phía trung tâm căn phòng,
    bạn thấy một cái hộp
  • 9:25 - 9:30
    Và khi bạn đến trước căn phòng,
    bạn thấy mình ở trong cái hộp đó,
  • 9:30 - 9:32
    đó là đám tang của chính bạn.
  • 9:32 - 9:36
    Ông hỏi:" Bạn muốn mọi người sẽ nói
    những gì
  • 9:36 - 9:39
    về cuộc đời bạn đã sống,
  • 9:39 - 9:41
    về con người bạn,
  • 9:41 - 9:43
    và về những thứ mà bạn đạt được?"
  • 9:43 - 9:47
    Và tôi nhận ra, tôi chẳng biết gì hết.
  • 9:48 - 9:51
    Chẳng trách tôi luôn thấy chệch hướng
  • 9:51 - 9:54
    Tôi chưa bao giờ đi đúng hướng,
  • 9:55 - 9:58
    Và lý do thứ hai khiến tôi sai lầm
  • 9:58 - 10:01
    là bởi những thứ ở đây;
    những thứ diễn ra ở trong đầu tôi.
  • 10:01 - 10:05
    Tất cả những nghi ngờ, lo lắng
    những suy nghĩ tự giới hạn mình,
  • 10:05 - 10:08
    Tôi tình cờ đọc được châm ngôn
    của Anthony Robbins rằng:
  • 10:08 - 10:14
    "Lựa chọn của bạn quyết định số phận của
    bạn. Hãy chọn ngay lúc này, và chọn đúng"
  • 10:15 - 10:20
    Và tôi nhận ra bản thân tôi phải chịu
    trách nhiệm cho sự đáng thương này;
  • 10:20 - 10:23
    Tôi phải chịu trách nhiệm cho sự thật là
    tôi đang bế tắc.
  • 10:23 - 10:26
    Tôi nhớ mình đã nhìn lại cuộc đời
    nghĩ rằng mỗi sáng thức dậy
  • 10:26 - 10:28
    và chú tâm vào những vấn đề của mình.
  • 10:28 - 10:32
    Tôi thức dậy mỗi ngày và dành quá nhiều
    sự tập trung và chú ý
  • 10:32 - 10:36
    cho những suy nghĩ tồi tệ, những nghi ngờ
    và những lo lắng đó.
  • 10:36 - 10:39
    Tôi có những ý tưởng và
    tôi lại từ bỏ nó.
  • 10:39 - 10:43
    Tôi tự thuyết phục bản thân
    không làm bất cứ điều gì
  • 10:43 - 10:47
    Và tôi nhận ra nếu tôi muốn có
    một cuộc sống tuyệt vời
  • 10:47 - 10:50
    và đạt được những thứ tuyệt vời,
    -và tôi đã thực sự đạt làm được-
  • 10:50 - 10:54
    thì tôi phải có một tâm trí đồng điệu
    với chính mình.
  • 10:54 - 10:58
    Tôi nhận thấy mình phải xác định bản thân
    muốn đạt được những gì,
  • 10:58 - 11:02
    vì sao tôi muốn đạt được điều đó,
    vì sao nó lại có ý nghĩa với bản thân.
  • 11:02 - 11:05
    Tôi phải tìm ra mình cần phải
    trở thành người như thế nào
  • 11:05 - 11:07
    để làm được điều đó.
  • 11:07 - 11:11
    Và rồi, tôi phải lập trình lại đầu óc
    để làm được điều này.
  • 11:11 - 11:15
    Tôi phải lập trình đầu óc của mình
    để thành công.
  • 11:15 - 11:18
    Và đó là chính xác những gì tôi đã làm.
  • 11:18 - 11:20
    "Sứ Mệnh Thành Công" bắt đầu.
  • 11:20 - 11:24
    Và tôi bắt đầu bằng việc suy nghĩ:
    Mình thực sự muốn gì?
  • 11:24 - 11:28
    Và rồi tôi nhìn lại cuộc đời mình và nghĩ,
    "Mình thích trở thành một doanh nhân
  • 11:28 - 11:31
    Mình yêu việc sáng tạo ý tưởng
    và đưa chúng thành hiện thực
  • 11:31 - 11:32
    như thế thật thú vị."
  • 11:32 - 11:35
    Và khi tôi nhìn những vấn đề của mình
    và nghĩ
  • 11:35 - 11:37
    "Mình đã cảm thấy cô đơn và lạc lõng
    khi là một doanh nhân."
  • 11:37 - 11:40
    Và tôi nhìn nhận chúng
    với một góc độ khác.
  • 11:40 - 11:43
    Thay vì cảm thấy tệ, tôi nghĩ:
    "Mình có thể làm gì với nó?
  • 11:43 - 11:47
    Hẳn là có nhiều người khác cũng ở
    tình trạng giống như mình."
  • 11:47 - 11:52
    Vậy nên tôi đã có ý tưởng tạo nên
    Hiệp hội doanh nhân nữ
  • 11:52 - 11:54
    và nó nghe thật trang trọng
  • 11:54 - 11:56
    Và tôi đang làm việc đó,
    tôi có ý tưởng lớn rằng
  • 11:56 - 11:58
    Tôi sẽ tạo ra một mạng lưới toàn cầu
  • 11:58 - 12:00
    gồm hàng ngàn phụ nữ
    từ khắp thế giới
  • 12:00 - 12:03
    và giúp tạo cảm hứng và kết nối họ
  • 12:03 - 12:06
    và tiếp thêm sức mạnh
    để họ xây dựng doanh nghiệp thành công.
  • 12:06 - 12:10
    Nhưng tôi không biết
    mình sẽ phải làm điều đó bằng cách nào
  • 12:10 - 12:14
    Và rồi tôi nghĩ "Mình phải
    lập trình đầu óc để làm được điều đó"
  • 12:14 - 12:16
    Và tôi nhận thức một cách có chủ ý
  • 12:16 - 12:18
    về những thứ mà tôi nghĩ đến hàng ngày,
  • 12:19 - 12:21
    và bất cứ khi nào tôi thấy mình
    nghĩ về những điều như
  • 12:21 - 12:23
    "Carrie, ai sẽ truy cập website này đây?
  • 12:23 - 12:26
    Mày sẽ đưa lời khuyên cho ai chứ?
  • 12:26 - 12:28
    Thật ngớ ngẩn,
    đây là một ý tưởng lố bịch,
  • 12:28 - 12:30
    mày sẽ chẳng bao giờ làm được nó."
  • 12:30 - 12:33
    Mỗi khi tôi thấy mình đang nghĩ những điều
    như vậy, tôi tự ngừng bản thân lại
  • 12:33 - 12:37
    và tôi nhận ra tôi có khả năng
    kiểm soát suy nghĩ của bản thân
  • 12:37 - 12:40
    thay vì để nó điều khiển tôi.
  • 12:40 - 12:44
    Tôi biết rằng mình có thể ngăn
    bản thân nghĩ đến những điều đó.
  • 12:44 - 12:45
    Và tôi đã làm được.
  • 12:45 - 12:48
    Tôi thay thế những suy nghĩ tiêu cực
    ngớ ngẩn và bực mình
  • 12:48 - 12:50
    và bảo chúng im miệng lại
  • 12:50 - 12:53
    bằng những suy nghĩ tích cực
    mang lại năng lượng cho tôi
  • 12:53 - 12:57
    những suy nghĩ giúp tôi
    tiến gần tới mục tiêu của mình.
  • 12:57 - 13:00
    Tôi cũng bắt đầu lắng nghe
    những hình ảnh định hướng
  • 13:00 - 13:02
    để lập trình tiềm thức
    hướng tới thành công.
  • 13:02 - 13:05
    Và tôi thực sự tập trung vào
    việc tưởng tượng
  • 13:05 - 13:09
    khắc họa sinh động những gì tôi muốn
    đạt được, muốn làm nên,
  • 13:09 - 13:13
    và cảm nhận nó xảy ra, như thể
    nó đang xảy ra ngay tại đó, ngay lúc đó,
  • 13:13 - 13:16
    giống cách những vận động viên
    hàng đầu làm
  • 13:16 - 13:19
    Tôi biết rõ mình
    muốn làm cái gì
  • 13:19 - 13:23
    và kể từ đó, cuộc đời tôi
    đã thay đổi hoàn toàn.
  • 13:23 - 13:26
    Tôi đã tạo nên một trong những mạng lưới
    trực tuyến lớn nhất cho doanh nhân nữ
  • 13:26 - 13:28
    với hơn 100.000 phụ nữ tham gia.
  • 13:28 - 13:32
    Và tôi nảy ra một ý tưởng điên rồ
    là tạo ra một tạp chí số
  • 13:32 - 13:36
    thứ sẽ trở thành tạp chí số phát triển
    nhanh nhất dành cho các nữ doanh nhân.
  • 13:36 - 13:39
    Khi tôi tạo ra nó, tôi có một danh sách
    trong đầu tôi
  • 13:39 - 13:41
    những người tôi muốn
    xuất hiện trên trang bìa;
  • 13:41 - 13:45
    các tác giả của các quyển sách bán chạy,
    những doanh nhân cực kì thành đạt.
  • 13:45 - 13:48
    Tôi không biết sẽ làm nó bằng cách nào
    nhưng tôi tin chắc mình sẽ làm được.
  • 13:48 - 13:52
    Sau đó tôi để khuôn mặt họ trên
    khuôn mẫu của trang bìa,
  • 13:52 - 13:54
    in ra và dán vào bảng mục tiêu của mình
  • 13:54 - 13:57
    và tưởng tượng ra họ ở trên trang bìa
  • 13:57 - 13:59
    tưởng tượng ra cảm xúc
    trong lúc đó.
  • 13:59 - 14:01
    Tôi sẽ gửi một email cho nhóm của mình
  • 14:01 - 14:03
    Và nói với họ
    "Mọi người ơi,
  • 14:03 - 14:06
    người này xuất hiện trên trang bìa
    tháng này, thật thú vị."
  • 14:06 - 14:09
    Tôi biết rõ ràng những gì
    tôi muốn làm.
  • 14:09 - 14:11
    Mọi người sẽ tìm tôi và hỏi:
  • 14:11 - 14:12
    "Bạn sẽ làm gì để làm được
    điều đó?"
  • 14:12 - 14:15
    Tôi sẽ nói:"Tôi không biết,
    nhưng tôi sẽ làm được điều đó."
  • 14:15 - 14:16
    Và tôi đã làm được
  • 14:16 - 14:17
    Vậy nên tôi đã nghĩ
  • 14:17 - 14:20
    "Còn có mục tiêu điên rồ nào
    mà mình có thể thực hiện?
  • 14:20 - 14:22
    Còn có điều gì khả thi nữa?"
  • 14:22 - 14:24
    Nên tôi đặt nhiều mục tiêu
    điên rồ hơn
  • 14:24 - 14:26
    Tôi đã nghĩ "Mình muốn
    đến Cung điện Buckingham,
  • 14:26 - 14:30
    Mình muốn đến Thượng nghị viện,
    muốn diễn thuyết ở Hạ nghị viện."
  • 14:30 - 14:32
    Và tôi đặt ra nhiều mục tiêu điên rồ hơn.
  • 14:32 - 14:35
    Và năm ngoái, tôi đã hoàn thành
    từng mục tiêu đó.
  • 14:35 - 14:41
    Và tôi nhận ra nếu tôi có thể
    khiến đầu óc mình trở nên kiên định,
  • 14:41 - 14:43
    thì tôi có thể làm mọi thứ
  • 14:43 - 14:47
    rằng bằng cách nào đó tôi sẽ tìm ra cách,
    và tôi luôn luôn làm được.
  • 14:48 - 14:50
    Bởi thành công không phải tình cờ mà có.
  • 14:50 - 14:54
    Sống một cuộc sống tuyệt vời không phải
    tình cờ là có được.
  • 14:54 - 14:57
    Bạn phải chủ tâm làm điều đó.
  • 14:57 - 15:01
    và bắt đầu bằng việc viết rõ những gì
    bạn muốn đạt được,
  • 15:01 - 15:03
    biết được vì sao bạn muốn đạt được nó
  • 15:03 - 15:08
    biết được hình mẫu con người bạn cần
    trở thành để làm được điều đó,
  • 15:08 - 15:12
    và sau đó lập trình trí óc
    để biến nó thành hiện thực.
  • 15:12 - 15:16
    Bởi lẽ bạn chỉ có một cuộc đời mà để
    đạt được những thứ
  • 15:16 - 15:19
    mà bạn muốn có,
    bạn phải hành động có chủ đích.
  • 15:19 - 15:20
    Cảm ơn các bạn rất nhiều.
  • 15:20 - 15:23
    (Vỗ tay)
Title:
Lập trình trí óc để thành công |Carrie Green| TEDxManchester
Description:

Carrie Green bắt đầu công việc kinh doanh vào năm 20 tuổi khi đang học Luật tại đại học Birmingham. Sau một vài năm, cô ấy đã đưa công việc kinh doanh của mình ra toàn cầu, bán hàng rộng khắp nước Anh, Mỹ, Canada, Úc và Châu Âu và có 100.000 lượt tải về trên website mỗi tháng. Năm 2011, Carrie lập nên Hiệp hội Nữ doanh nhân nhằm giúp truyền cảm hứng và kết nối những nữ doanh nhân trên toàn thế giới.
Buổi nói chuyện này diễn ra tại sự kiện TEDx sử dụng phương thức như hội thảo TED nhưng được tổ chức độc lập bởi một cộng đồng địa phương. Tìm hiểu thêm tại http://ted.com/tedx.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDxTalks
Duration:
15:32

Vietnamese subtitles

Revisions