Return to Video

Mọi người xung quanh bạn có một câu chuyện thế giới cần phải lắng nghe

  • 0:01 - 0:03
    Tối nay, tôi sẽ cố gắng làm rõ
  • 0:03 - 0:08
    rằng việc mời một người thân, người bạn
    hoặc thậm chí là người lạ
  • 0:08 - 0:10
    để ghi lại cuộc đối thoại đầy ý nghĩa
    với bạn
  • 0:10 - 0:15
    có thể là khoảnh khắc quan trọng nhất
    trong cuộc đời mỗi người,
  • 0:15 - 0:17
    và bản thân bạn nữa.
  • 0:17 - 0:21
    Khi tôi 22 tuổi, tôi thật may mắn
    khi tìm ra điều thôi thúc tôi
  • 0:21 - 0:23
    khi bắt đầu thực hiện
    những câu chuyện bạn nghe đài.
  • 0:23 - 0:26
    Cùng lúc ấy,
  • 0:26 - 0:31
    tôi phát hiện ra rằng bố tôi,người tôi rất
    rất gần gũi, là người đồng tính.
  • 0:31 - 0:33
    Tôi thực sự ngạc nhiên.
  • 0:33 - 0:35
    Gia đình tôi vô cùng khăng khít,
  • 0:35 - 0:38
    và tôi cảm thấy rụng rời.
  • 0:38 - 0:40
    Có lúc, trong một cuộc nói chuyện
    đầy căng thẳng,
  • 0:40 - 0:43
    bố nhắc đến cuộc bạo loạn Stonewall.
  • 0:43 - 0:46
    Ông kể rằng đó là một đêm năm 1969,
  • 0:46 - 0:47
    các thanh niên da đen
  • 0:47 - 0:49
    các nghệ sĩ Mỹ Latin
  • 0:49 - 0:52
    chống lại cảnh sát tại
    một quán bar đồng tính ở Manhattan
  • 0:52 - 0:54
    tên là Stonewall Inn,
  • 0:54 - 0:58
    làm dấy lên cuộc vận động
    đòi quyền cho người đồng tính.
  • 0:58 - 1:02
    Đó là câu chuyện tuyệt vời,
    và khơi gợi sự quan tâm của tôi.
  • 1:02 - 1:06
    Vì vậy tôi quyết định lấy máy ghi âm
    và tìm hiểu thêm.
  • 1:06 - 1:09
    Với sự giúp đỡ của Michael Shirker,
    chuyên viên lưu trữ trẻ
  • 1:09 - 1:12
    và lần theo nhũng người
    mà chúng tôi có thể tìm thấy
  • 1:12 - 1:16
    người cũng có mặt
    ở Stonewall đêm đó.
  • 1:16 - 1:18
    Ghi lại những cuộc phỏng vấn,
  • 1:18 - 1:20
    Tôi nhận ra cách mà chiếc micro
    cho phép tôi
  • 1:20 - 1:23
    đến những nơi mà bình thường
    tôi không thể vào được
  • 1:23 - 1:27
    và nói chuyện với những người
    tôi không bao giờ có thể nói chuyện được
  • 1:27 - 1:29
    Tôi có vinh dự được biết
  • 1:29 - 1:33
    những người tuyệt vời, phi thường
    và dũng cảm nhất
  • 1:33 - 1:35
    mà tôi từng được gặp.
  • 1:35 - 1:37
    Đó là lần đầu tiên,
    câu chuyện về Stonewall
  • 1:37 - 1:39
    được kể cho thính giả toàn quốc.
  • 1:39 - 1:42
    Tôi dành tặng chương trình này
    cho cha mình
  • 1:42 - 1:47
    Nó thay đổi mối quan hệ với ông,
    và thay đổi cuộc đời tôi.
  • 1:48 - 1:51
    15 năm qua, tôi thực hiện thêm
    nhiều chương trình phát thanh
  • 1:52 - 1:54
    nỗ lực soi sáng những người
    mà bạn ít khi được nghe từ
  • 1:54 - 1:56
    các phương tiện truyền thông.
  • 1:56 - 1:57
    lần này đến lần khác,
  • 1:57 - 2:00
    Tôi muốn xem một hành động đơn giản
    như được phỏng vấn
  • 2:00 - 2:02
    có ý nghĩa như thế nào với mọi người,
  • 2:02 - 2:06
    đặc biệt là những người bị cho rằng
    câu chuyện của họ chẳng quan trọng.
  • 2:06 - 2:08
    tôi có thể thấy
    mọi người trở nên dõng dạc
  • 2:08 - 2:11
    khi họ bắt đầu nói vào micro.
  • 2:11 - 2:15
    Vào năm 1998, tôi thực hiện một phóng sự
    về những nhà trọ tồi tàn cuối cùng
  • 2:15 - 2:18
    tại phố Bowery ở Manhattan.
  • 2:18 - 2:20
    Họ vẫn ở trong những khách sạn
    rẻ tiền trong nhiều thập kỳ.
  • 2:20 - 2:23
    Họ sống trong các căn phòng
    có kích thước như buồng giam
  • 2:23 - 2:24
    bao quanh bởi lưới thép mỏng
  • 2:24 - 2:27
    vì vậy bạn không thể chuyển từ
    phòng này qua phòng kế bên.
  • 2:27 - 2:31
    Sau đó, tôi viết một cuốn sách cùng
    nhiếp ảnh gia Harvey Wang
  • 2:31 - 2:35
    Tôi bước vào một nhà trọ tồi tàn
    với bản thảo của cuốn sách
  • 2:35 - 2:38
    và cho một anh chàng xem
    trang về anh ấy.
  • 2:38 - 2:40
    Anh đứng đó, nhìn chằm chằm
    nó trong im lặng,
  • 2:40 - 2:43
    sau đó cậu chộp lấy cuốn sách
    khỏi tay tôi
  • 2:43 - 2:46
    và bắt đầu chạy xuống
    hành lang dài và hẹp
  • 2:46 - 2:48
    giơ tay cao
  • 2:48 - 2:52
    hét lên,"tôi tồn tại! tôi tồn tại!"
  • 2:52 - 2:57
    (Vỗ tay)
  • 2:57 - 3:01
    Bằng nhiều cách, câu nói "tôi tồn tại"
    là lời kêu gọi vang dội cho StoryCorps,
  • 3:01 - 3:04
    tôi đã có ý tưởng điên rồ này
    cách đây 12 năm.
  • 3:04 - 3:06
    Với ý nghĩ là sử dụng việc
    làm phim tài liệu
  • 3:06 - 3:08
    và thay đổi nó hoàn toàn.
  • 3:08 - 3:11
    Theo truyền thống,
    việc phát sóng phim tài liệu
  • 3:11 - 3:15
    cần ghi âm cuộc phỏng vấn để tạo ra
    một tác phẩm nghệ thuật hay giải trí
  • 3:15 - 3:19
    hay giáo dục được xem hoặc nghe
    bởi nhiều người,
  • 3:19 - 3:20
    nhưng tôi muốn thử cái gì đó
  • 3:20 - 3:23
    mà các cuộc phỏng vấn
    chính là mục tiêu,
  • 3:23 - 3:26
    và liệu chúng tôi có thể
    cho nhiều, nhiều người hơn nữa cơ hội
  • 3:26 - 3:29
    để được lắng nghe theo cách này.
  • 3:29 - 3:32
    Vì vậy, tại Grand Central Terminal
    11 năm trước,
  • 3:32 - 3:34
    Chúng tôi xây một gian phòng nhỏ
  • 3:34 - 3:36
    nơi bất cứ ai cũng có thể
    vinh danh người khác
  • 3:36 - 3:39
    bằng việc phỏng vấn về
    cuộc sống của họ.
  • 3:39 - 3:43
    Khi bạn đến phòng thu này, điều phối viên
    sẽ gặp và đưa bạn vào bên trong.
  • 3:43 - 3:46
    Bạn sẽ ngồi đối diện,
    ví dụ như, ông nội của bạn
  • 3:46 - 3:49
    khoảng gần một tiếng
    bạn lắng nghe và chia sẻ,
  • 3:49 - 3:52
    Nhiều người nghĩ về nó như đó là
    cuộc nói chuyện cuối cùng
  • 3:52 - 3:55
    Điều gì mà bản thân muốn hỏi
    và nói với người này
  • 3:55 - 3:57
    người có ý nghĩa rất nhiều
    với bản thân
  • 3:57 - 4:01
    Cuối mỗi buổi, bạn sẽ ra về với
    bản sao của cuộc phỏng vấn
  • 4:01 - 4:04
    và một bản sao khác
    được gửi đến American Folklife Center
  • 4:04 - 4:06
    tại thư viện Quốc Hội
  • 4:06 - 4:10
    để một ngày nào đó, cháu chắt của bạn
    có thễ biết về ông nội của bạn
  • 4:10 - 4:14
    qua giọng nói và câu chuyện của ông ấy.
  • 4:14 - 4:17
    Vì vậy, chúng tôi đặt phòng thu ở một
    trong những nơi nhộn nhịp nhất thế giới
  • 4:17 - 4:20
    và mời mọi người đến
    buổi trò chuyện vô cùng thân thiết
  • 4:20 - 4:21
    với một người khác.
  • 4:21 - 4:26
    Tôi đã từng mơ hồ về hiệu quả của ý tưởng
    này nhưng từ lúc bắt đầu, nó đã làm được.
  • 4:26 - 4:29
    mọi người tham gia trải nghiệm này
    với sự tôn trọng đáng kinh ngạc,
  • 4:29 - 4:33
    và những cuộc trò chuyện tuyệt vời
    đã diễn ra
  • 4:33 - 4:35
    Tôi muốn bật một trích đoạn hoạt hình
  • 4:35 - 4:39
    từ một cuộc phỏng vấn được thu âm
    tại trụ sở chính
  • 4:39 - 4:43
    Đây là Joshua Littman,12 tuổi,
    đang gặp riêng mẹ cậu bé
  • 4:43 - 4:45
    Josh mắc chứng rối loạn tự kỷ.
  • 4:45 - 4:48
    như đã biết, trẻ em bị mắc chứng tự kỷ
    thì cực kỳ thông minh.
  • 4:48 - 4:50
    nhưng gặp khó khăn trong giao tiếp
  • 4:50 - 4:52
    Họ thường bị ám ảnh.
  • 4:52 - 4:54
    Trong trường hợp của Josh, đó là động vật,
  • 4:54 - 4:57
    vì vậy Josh nói với mẹ của cậu, Sarah
  • 4:57 - 5:00
    tại Grand Central 9 năm trước
  • 5:00 - 5:03
    (đoạn phim)Josh Littman:
    theo thang điểm từ 1-10
  • 5:03 - 5:06
    Mẹ có nghĩ cuộc sống mẹ
    sẽ khác nếu không có các con vật,
  • 5:06 - 5:08
    Sarah Littman: Mẹ nghĩ là 8 điểm
    khi không có các con vật,
  • 5:08 - 5:11
    bởi vì sẽ có thêm
    nhiều niềm vui cho cuộc sống.
  • 5:11 - 5:14
    JL: Mẹ nghĩ cuộc sống mẹ
    sẽ như thế nào nếu không có chúng?
  • 5:14 - 5:16
    SL: mẹ sẽ không nuôi những con vật
    như gián hay rắn.
  • 5:16 - 5:19
    JL: Vâng, con thấy ổn với những con rắn
    nếu chúng không độc
  • 5:19 - 5:21
    hay siết chặt mẹ hay những thứ khác.
  • 5:21 - 5:23
    SL: Ừ, vì mẹ không phải người nuôi rắn
  • 5:23 - 5:26
    JL: nhưng gián chỉ là côn trùng
    mà chúng ta thường ghét chúng.
  • 5:26 - 5:27
    SL: ừ, nó là vậy.
  • 5:27 - 5:30
    JL: Đã bao giờ mẹ nghĩ không thể chịu đựng
    việc có một đứa con chưa ?
  • 5:30 - 5:33
    SL: Mẹ nhớ khi còn bé,
    con bị đau bụng quằn quại,
  • 5:33 - 5:35
    con chỉ biết khóc và khóc.
  • 5:35 - 5:37
    JL: Đau bụng là gì ạ?
    SL: là khi con bị đau dạ dày?
  • 5:37 - 5:40
    và tất cả những gì con làm là la hét
    trong tầm 4 tiếng.
  • 5:40 - 5:43
    JL: thậm chí át cả Amy ạ?
  • 5:43 - 5:46
    SL: con hét khá to,
    nhưng Amy có âm vực cao hơn.
  • 5:46 - 5:49
    JL: Con thấy mọi người có vẽ
    thích Amy hơn,
  • 5:49 - 5:52
    như thể em ấy là một
    thiên thần nhỏ hoàn hảo
  • 5:52 - 5:56
    SL: Ừ, mẹ có thể hiểu
    tại sao con nghĩ vậy,
  • 5:56 - 5:58
    mẹ không nói vậy bởi vì
    con bị rối loạn tự kỷ đâu
  • 5:58 - 6:01
    nhưng dễ dàng dành sự thân thiện
    cho Amy,
  • 6:01 - 6:04
    trong khi mẹ nghĩ
    dành cho con thì khó hơn,
  • 6:04 - 6:06
    nhưng nếu mọi người dành thời gian
    để biết thêm về con
  • 6:06 - 6:08
    thì họ sẽ yêu con rất nhiều.
  • 6:08 - 6:11
    JL: như là Ben hay Eric hay Carlos ạ?
    SL: ừ
  • 6:11 - 6:15
    JL: giống như là con có bạn tốt hơn
    nhưng lại ít hơn? (cười)
  • 6:15 - 6:17
    SL: Mẹ không đánh giá về phẩm chất,
    nhưng mẹ nghĩ
  • 6:17 - 6:21
    JL: ý con là, ban đầu nó như thế này,
    Amy thích Claudia, rồi lại ghét Claudia.
  • 6:21 - 6:22
    thích Claudia, rồi lại ghét Claudia
  • 6:22 - 6:24
    SL: đó là chuyện con gái, con yêu à.
  • 6:24 - 6:28
    Điều quan trọng với con là
    con có một vài người bạn rất tốt
  • 6:28 - 6:30
    và đó thực sự là
    điều con cần trong cuộc sống
  • 6:30 - 6:34
    JL: con có phải là đứa con
    mà mẹ muốn khi mới sinh con ra?
  • 6:34 - 6:37
    Có đúng như mong đợi của mẹ
  • 6:37 - 6:40
    SL: Con vượt quá mong đợi của mẹ,
    con yêu à
  • 6:40 - 6:45
    bởi vì, chắc chắn, mẹ đã tưởng tưởng về
    đứa con của mình sẽ như thế nào
  • 6:45 - 6:48
    nhưng con khiến mẹ trưởng thành hơn
    như là một người làm cha làm mẹ,
  • 6:48 - 6:49
    vì con hãy nghĩ xem
  • 6:49 - 6:51
    JL: vâng, con khiến mẹ thành
    một bậc cha mẹ.
  • 6:51 - 6:54
    SL: con khiến mẹ trở thành người mẹ.
    đó là một điều tốt
  • 6:54 - 6:57
    Nhưng cũng vì mẹ nghĩ khác
    con biết đấy,
  • 6:57 - 6:59
    với những gì họ chỉ mẹ
    trong sách nuôi dạy con cái,
  • 6:59 - 7:03
    Mẹ thực sự phải học cách
    suy nghĩ theo chiều hướng mới
  • 7:03 - 7:07
    và nó khiến mẹ sáng tạo hơn
    như là một người mẹ và một con người
  • 7:07 - 7:08
    và mẹ luôn cảm ơn con vì điều đó
  • 7:08 - 7:10
    JL: và điều đó giúp mẹ khi Amy chào đời?
  • 7:10 - 7:15
    SL: và điều đó giúp mẹ khi Amy trào đời,
    nhưng con vô cùng đặc biệt với mẹ
  • 7:15 - 7:18
    và mẹ may mắn vì có đứa con trai như con
  • 7:19 - 7:26
    (Vỗ tay)
  • 7:26 - 7:29
    David Isay: sau khi câu chuyện,
    được phát trong chương trình phát thanh
  • 7:29 - 7:31
    Josh nhận được hàng trăm bức thư
  • 7:31 - 7:33
    nói với cậu rằng
    cậu là đứa bé tuyệt vời
  • 7:33 - 7:35
    Mẹ cậu bé, Sarah,
    xếp chúng lại thành một quyển sách
  • 7:35 - 7:39
    khi Josh bị trọc ghẹo tại trường,
    họ lấy những lá thư ra đọc
  • 7:39 - 7:42
    Tôi muốn bày tỏ sự biết ơn
    đến hai người hùng của tôi
  • 7:42 - 7:43
    có mặt tại đây trong tối hôm nay.
  • 7:43 - 7:47
    Sarah Littman và Josh, hiện là một
    sinh viện danh dự tại một đại học.
  • 7:47 - 7:51
    (Vỗ tay)
  • 7:51 - 7:55
    Bạn biết đó, nhiều người nói
    họ đã khóc khi họ nghe StoryCorps
  • 7:55 - 7:57
    và đó không phải vì họ buồn.
  • 7:57 - 7:59
    Phần lớn không phải vậy.
  • 7:59 - 8:02
    tôi nghĩ vì họ nghe về
    điều gì đó chân thực và trong sáng
  • 8:02 - 8:04
    và khoảnh khắc ấy,
    đôi khi thật khó nói
  • 8:04 - 8:07
    điều gì là sự thật và
    điều gì là quảng cáo.
  • 8:07 - 8:10
    đại lọai như phản đối
    chương trình truyền hình thực thế
  • 8:10 - 8:12
    Không một ai đến StoryCorps
    để làm giàu.
  • 8:12 - 8:14
    Không một ai đến vì sự nổi tiếng.
  • 8:14 - 8:17
    Đó là hành động của sự rộng lượng
    và lòng yêu thương,
  • 8:17 - 8:19
    nhiều người chỉ là những người bình thường
  • 8:19 - 8:24
    nói về việc sống tốt, can đảm,
    đứng đắn và lòng tự trọng,
  • 8:24 - 8:26
    và khi nghe những câu chuyện như vậy
  • 8:26 - 8:31
    đôi khi nó giống như bạn bước đi
    trên vùng đất thánh
  • 8:31 - 8:33
    vì vậy những trải nghiệm tại
    Grand Central có hiệu quả
  • 8:33 - 8:35
    và chúng tôi mở rộng
    khắp cả nước
  • 8:35 - 8:39
    Hôm nay, có hơn 100,000 người
    tại 50 bang
  • 8:39 - 8:41
    ở 100 thành phố
    và thị trấn khắp nước mỹ
  • 8:41 - 8:44
    đã ghi âm buổi hội thoại tại StoryCorps
  • 8:44 - 8:49
    bây giờ nó trở thành thu thập lớn nhất
    về tiếng nói của mọi người
  • 8:49 - 8:55
    (Vỗ tay)
  • 8:55 - 8:57
    Chúng tôi thuê và đào tạo
    hàng trăm điều phối viên
  • 8:57 - 9:00
    giúp hướng dẫn mọi người
    về trải nghiệm này
  • 9:00 - 9:03
    Hầu hết làm việc
    từ 1 đến 2 năm tại StoryCorp
  • 9:03 - 9:06
    đi khắp nước,
    tập hợp trí tuệ của nhân loại
  • 9:06 - 9:08
    họ gọi đó là nhân chứng
  • 9:08 - 9:09
    nếu bạn hỏi họ,
  • 9:09 - 9:12
    tất cả điều phối viên đều nói rằng
    điều quan trọng nhất
  • 9:12 - 9:16
    mà họ học từ việc có mặt
    trong suốt cuộc hội thoại
  • 9:16 - 9:19
    là mọi người đều tuyệt vời
  • 9:19 - 9:21
    tôi từng nghĩ trong năm đầu
    ở StoryCorp, bạn cho rằng
  • 9:21 - 9:24
    có vài thiên vị
    trong việc lựa chọn
  • 9:24 - 9:28
    nhưng sau hàng chục ngàn buổi phỏng vấn
    với mọi kiểu người
  • 9:28 - 9:29
    ở mọi nơi trên đất nước
  • 9:29 - 9:32
    giàu, nghèo, 5 tuổi cho đến 105,
  • 9:32 - 9:37
    80 ngôn ngữ khác nhau,
    trên mọi quang phổ chính trị
  • 9:37 - 9:41
    và nghĩ rằng có thể họ
    tìm ra những thông tin quan trọng
  • 9:42 - 9:44
    tôi đã học hỏi rất nhiều
    từ những buổi phỏng vấn
  • 9:44 - 9:48
    tôi học về thơ ca,
    sự hiểu biết và khoan dung
  • 9:48 - 9:51
    có thể được tìm thấy trong mỗi lời của
    mọi người quanh ta
  • 9:51 - 9:54
    khi ta đơn giản chỉ cần
    dành thời gian để lắng nghe
  • 9:54 - 9:57
    như cuộc hội thoại sau
  • 9:57 - 10:00
    giữa nhân viên trò cá độ tại Brooklyn
    tên là Danny Perasa
  • 10:00 - 10:06
    người đã đưa vợ là Anny đến StoryCorps
    chia sẻ về tình yêu anh dành cho cô.
  • 10:06 - 10:09
    Danny Perasa: em thấy đấy,
    nó là như thế này,
  • 10:09 - 10:11
    Anh cảm thấy tội lỗi khi nói
    "anh yêu em".
  • 10:11 - 10:15
    anh hay nói điều đó
    để nhắc em rằng
  • 10:15 - 10:17
    anh thật là khờ,
    nó là tại anh.
  • 10:17 - 10:21
    giống như nghe một bài hát hay
    từ chiếc đài cũ bị vỡ,
  • 10:21 - 10:24
    em thật tốt khi giữ nó quanh nhà.
  • 10:24 - 10:26
    Annie Perasa: nếu em không để
    tờ ghi chú ở bếp
  • 10:26 - 10:27
    em nghĩ là có gì không ổn
  • 10:27 - 10:29
    anh viết thư tình
    cho em mỗi sáng
  • 10:29 - 10:30
    DP: Ừ, thứ duy nhất
    có vẻ không đúng.
  • 10:30 - 10:32
    là anh không tìm được
    một cây bút ngộ nghĩnh.
  • 10:32 - 10:34
    AP: Gửi đến công chúa của tôi:
  • 10:34 - 10:37
    hôm nay mưa khá nhiều.
  • 10:37 - 10:39
    Anh sẽ gọi em lúc 11:20 sáng.
  • 10:39 - 10:41
    DP: đó là một dự báo thời tiết
    lãng mạn
  • 10:41 - 10:43
    AP: Và anh yêu em.
    Anh yêu em. Anh yêu em.
  • 10:43 - 10:47
    DP: khi một chàng trai kết hôn hạnh phúc,
    dù tại nơi làm việc có thế nào,
  • 10:47 - 10:48
    dù sau một ngày có ra sao,
  • 10:48 - 10:50
    luôn có một tổ ấm khi anh về nhà
  • 10:50 - 10:52
    biết rằng anh sẽ được ôm ai đó
  • 10:52 - 10:56
    nếu họ không ném bạn xuống cầu thang
    và nói: bỏ tay anh ra khỏi người tôi."
  • 10:56 - 10:59
    kết hôn giống như có
    chiếc tivi màn hình màu
  • 10:59 - 11:02
    bạn không bao giờ muốn
    trở về với màn hình đen trằng
  • 11:02 - 11:05
    (Cười)
  • 11:05 - 11:07
    DI: Danny chỉ cao tầm 5 feet
  • 11:07 - 11:11
    với đôi mắt lé và
    một chiếc răng khểnh
  • 11:11 - 11:14
    nhưng Danny Perasa luôn dành sự lãng mạn
    trên ngón tay út bé nhỏ của mình
  • 11:14 - 11:17
    hơn tất cả người đàn ông
    nổi tiếng Hollywood gộp lại.
  • 11:17 - 11:19
    Tôi đã học được điều gì ư?
  • 11:19 - 11:22
    tôi học được về
    khả năng gần như không tưởng
  • 11:22 - 11:24
    để tâm hồn biết tha thứ
  • 11:24 - 11:27
    Tôi học được về sự kiên cường
    và nghị lực.
  • 11:27 - 11:31
    Giống như buổi đối thoại giữa Oshea Israel
    và Mary Johnson.
  • 11:31 - 11:36
    Khi Oshea còn niên thiếu, cậu ấy đã giết
    cậu con trai duy nhất của Mary,
  • 11:36 - 11:38
    Laramiun Byrd, trong cuộc chiến băng đảng.
  • 11:38 - 11:41
    10 năm sau, Mary đến trại giam
  • 11:41 - 11:44
    gặp Oshea và để tìm ra
    ai là người
  • 11:44 - 11:46
    đã lấy đi mạng sống
    của con trai bà.
  • 11:46 - 11:49
    thật chậm rãi và phi thường,
    họ trở thành bạn,
  • 11:49 - 11:52
    khi cậu ấy được thả
    khỏi trại cải tạo,
  • 11:52 - 11:55
    Oshea chuyển đến ở cạnh nhà Mary.
  • 11:55 - 11:58
    Đây chỉ là một đoạn trích
    của một cuộc trò chuyện giữa họ
  • 11:58 - 12:01
    ít lâu sau khi Oshea được tự do
  • 12:02 - 12:05
    ( Đoạn phim) Mary Johnson: con trai tôi
    không còn ở đây nữa.
  • 12:05 - 12:09
    tôi không được thấy nó tốt nghiệp,
    và giờ cậu đang học đại học.
  • 12:09 - 12:12
    tôi sẽ có cơ hội thấy cậu tốt nghiệp.
  • 12:12 - 12:15
    tôi không được thấy nó kết hôn.
  • 12:15 - 12:19
    hy vọng một ngày nào đó,
    tôi có thể trải nghiệm điều này.
  • 12:19 - 12:21
    Oshea Israel: Chỉ cần nghe cô
    nói những điều này và hiện hữu
  • 12:21 - 12:25
    trong cuộc sống theo cách
    mà cô đang là động lực của cháu
  • 12:25 - 12:30
    Cô khiến cháu chắc chắn rằng
    cháu đi đúng hướng.
  • 12:30 - 12:32
    Cô luôn tin tưởng cháu,
  • 12:32 - 12:36
    và sự thật là cô có thể làm điều đó
    dù nỗi đau cháu gây ra,
  • 12:36 - 12:37
    nó thật kỳ diệu.
  • 12:37 - 12:43
    MJ: cô biết nó không dễ dàng
    sẻ chia câu chuyện của chúng ta,
  • 12:43 - 12:46
    thậm chí khi ngôi đây
    nhìn nhau ngay lúc này.
  • 12:46 - 12:52
    Cô biết nó không dễ dàng gì,
    vì vậy cô cảm phục khi cháu làm được.
  • 12:52 - 12:57
    OI: Cháu yêu cô, cô à.
    MJ: Cô yêu cháu, con trai à.
  • 13:00 - 13:06
    (Vỗ tay)
  • 13:06 - 13:12
    DI: Và tôi được gợi nhớ vô số lần
    về sự dũng cảm và lòng tốt,
  • 13:12 - 13:17
    và cách mà vòng cung của lịch sử
    sẽ tự uốn cong về phía công lý
  • 13:17 - 13:21
    Như quá khứ của Alexis Martinez,
    người đã sinh Arthur Martinez
  • 13:21 - 13:24
    trong dự án Harold Ickes tại Chicago.
  • 13:24 - 13:27
    Trong cuộc hội thoại, cô ấy
    nói với cô con gái Lesley
  • 13:27 - 13:29
    về việc một chàng trai trẻ
    tham gia một băng đảng
  • 13:29 - 13:34
    rồi sau đó chuyển giới thành nữ,
    điều mà cô luôn muốn.
  • 13:34 - 13:36
    Đây là Alexis và con gái Lesley.
  • 13:36 - 13:39
    (Đoạn băng) Alexis Martinez: một trong
    những điều khó nhất với mẹ là
  • 13:39 - 13:42
    Mẹ luôn sợ rằng
    Mẹ không được phép
  • 13:42 - 13:45
    hiện diện trong cuộc sống của cháu gái mẹ,
  • 13:45 - 13:48
    và con sẽ chối bỏ hoàn toàn,
  • 13:48 - 13:49
    con và chồng của con
  • 13:49 - 13:52
    Một trong những điều may mắn là,
    mối quan hệ với những đứa cháu gái ,
  • 13:52 - 13:55
    là đôi khi chúng cãi nhau,
    dù mẹ là đàn ông hay phụ nữ.
  • 13:55 - 13:56
    con biết đấy
  • 13:56 - 13:58
    Lesley Martinez: Nhưng chúng tự do
    nói về điều đó.
  • 13:58 - 14:01
    AM: Chúng tự do nói về điều đó,
    nhưng, với mẹ, đó là điều kì diệu.
  • 14:01 - 14:05
    LM: mẹ không phải xin lỗi.
    Mẹ không phải đi nhón gót nữa.
  • 14:05 - 14:07
    Chúng con sẽ không cắt đứt với mẹ đâu,
  • 14:07 - 14:12
    và con luôn muốn mẹ biết rằng,
    mẹ luôn được yêu thương.
  • 14:12 - 14:15
    AM: con biết đấy,
    mẹ sống như vậy mỗi ngày.
  • 14:15 - 14:20
    Mẹ xuống phố như một phụ nữ,
    và mẹ thanh thản với con người mẹ.
  • 14:20 - 14:22
    Ý mẹ là, mẹ ước giọng mẹ nhẹ nhàng hơn,
  • 14:22 - 14:28
    nhưng bây giờ mẹ thấy hạnh phúc
    và mẹ cố gắng sống như vậy mỗi ngày.
  • 14:31 - 14:35
    DI: giờ đây tôi hạnh phúc
  • 14:35 - 14:38
    Tôi sẽ tiết lộ một
    bí mật của StoryCorps.
  • 14:38 - 14:41
    Những cuộc trò chuyện thế này
    cần sự dũng cảm.
  • 14:41 - 14:44
    StoryCorps nói với loài người
  • 14:44 - 14:48
    Những người tham gia biết rằng đoạn thu âm
    sẽ được nghe rất lâu sau khi họ ra đi.
  • 14:48 - 14:51
    Đây là một bác sĩ ở trung tâm
    bảo trợ xã hội là Ira Byock,
  • 14:51 - 14:53
    người đã hợp tác
    với chúng tôi trong buổi phỏng vấn
  • 14:53 - 14:54
    với những người đang hấp hối.
  • 14:54 - 14:57
    Anh ấy đã viết cuốn sách
    " 4 điều quan trọng nhất"
  • 14:57 - 15:01
    về 4 điều bạn muốn nói với
    những người quan trọng nhất đời bạn
  • 15:01 - 15:04
    trước khi họ hay bạn chết
  • 15:04 - 15:06
    cám ơn, tôi yêu bạn,
  • 15:06 - 15:10
    thứ lỗi cho tôi, tôi tha thứ cho bạn.
  • 15:10 - 15:13
    Đó là những câu nói mạnh mẽ nhất
    chúng ta nói với nhau,
  • 15:13 - 15:17
    và nó hay xảy ra ờ StoryCorps.
  • 15:17 - 15:20
    Nó là cơ hội để có cảm giác kết thúc
    với ai đó mà bạn quan tâm --
  • 15:20 - 15:23
    không hối tiếc, không còn gì chưa nói.
  • 15:23 - 15:26
    nó rất khó và nó cần sự dũng cảm,
  • 15:26 - 15:30
    nhưng đó là lý do ta sống, phải không?
  • 15:31 - 15:34
    vì vậy, giải thưởng TED.
  • 15:34 - 15:37
    Khi lần đầu tiên nghe về TED
    và Chris vài tháng trước
  • 15:37 - 15:41
    về khả năng đoạt giải,
    tôi thực sự rối trí.
  • 15:41 - 15:44
    Họ yêu cầu tôi đưa ra thật vắn tắt
    mong muốn cho nhân loại ,
  • 15:44 - 15:46
    không nhiều hơn 50 chữ.
  • 15:46 - 15:49
    Vậy là tôi nghĩ về điều ấy,
    tôi viết ra 50 từ,
  • 15:49 - 15:53
    vài tuần sau,
    Chris gọi và nói, "hãy thử xem."
  • 15:53 - 15:56
    Và đây là ước muốn của tôi:
  • 15:56 - 15:59
    là các bạn hãy giúp chúng tôi
  • 15:59 - 16:02
    dùng mọi thứ chúng ta học
    ờ StoryCorps
  • 16:02 - 16:05
    và mang đến thế giới
  • 16:05 - 16:09
    vậy mọi người, ở mọi nơi có thể dễ dàng
    thu âm một cuộc phỏng vấn ý nghĩa
  • 16:09 - 16:14
    với người khác
    mà sau đó sẽ đi vào lịch sử.
  • 16:14 - 16:15
    bằng cách nào ta làm được?
  • 16:15 - 16:19
    với thứ này đây.
  • 16:19 - 16:22
    chúng ta đang tiến nhanh tới tương lai
    nơi mà mọi người trên thế giới
  • 16:22 - 16:24
    sẽ kết nối với một trong số đó
  • 16:24 - 16:28
    và nó có sức mạnh mà tôi chưa bao giờ
    có thể tưởng tượng 11 năm trước
  • 16:28 - 16:30
    khi tôi bắt đầu StoryCorps.
  • 16:30 - 16:31
    Có một chiếc micro,
  • 16:31 - 16:34
    có thể chỉ bạn làm nhiều thứ,
  • 16:34 - 16:36
    và có thể gửi các tập tin âm thanh
  • 16:36 - 16:39
    Đó là phần chính.
  • 16:39 - 16:42
    Vậy là phần đầu của mong muốn
    đã được thực hiện.
  • 16:42 - 16:43
    Trong vài tháng qua,
  • 16:43 - 16:46
    nhóm nghiên cứu tại StoryCorps
    đã làm việc miệt mài
  • 16:46 - 16:50
    tạo ra một ứng dụng
    mang StoryCorps ra khỏi các căn phòng
  • 16:50 - 16:56
    để nó được trải nghiệm
    bới mọi người, mọi nơi, mọi lúc.
  • 16:56 - 16:59
    Hãy nhớ rằng, StoryCorps luôn
    gồm 2 người và 1 điều phối viên
  • 16:59 - 17:03
    giúp họ ghi âm cuộc nói chuyện,
    cái được lưu giữ mãi mãi,
  • 17:03 - 17:05
    nhưng lúc ấy,
  • 17:05 - 17:09
    chúng tôi đang phát hành phiên bản
    thử nghiệm của ứng dụng StoryCorps.
  • 17:09 - 17:12
    Đó là một hỗ trợ viên kỹ thuật số
    sẽ hướng dẫn bạn
  • 17:12 - 17:14
    về cách thức phỏng vấn của StoryCorps,
  • 17:14 - 17:16
    giúp bạn chọn câu hỏi,
  • 17:16 - 17:18
    đưa ra các lời khuyên bạn cần
  • 17:18 - 17:21
    để ghi âm cuộc hội thoại tại StoryCorps,
  • 17:21 - 17:26
    rồi bấm tải lên
    nơi lưu trữ tại thư viện Quốc Hội
  • 17:26 - 17:29
    Đó là phần dễ nhất, công nghệ.
  • 17:29 - 17:32
    Thứ thách thực sự tùy thuộc vào bạn:
  • 17:32 - 17:35
    để dùng công cụ này và
    tìm ra cách sử dụng nó
  • 17:35 - 17:38
    trên khắp nước Mỹ và toàn thế giới,
  • 17:38 - 17:41
    thay vì ghi âm hàng trăm cuộc phỏng vấn
    của StoryCorps mỗi năm,
  • 17:41 - 17:44
    chúng tôi có thể ghi âm 10 nghìn
  • 17:44 - 17:46
    hay 100 nghìn
  • 17:46 - 17:48
    hay thậm chí hơn thế nữa.
  • 17:49 - 17:53
    hãy hình dung, ví dụ,
    bài tập về nhà trên toàn quốc
  • 17:53 - 17:57
    mà mỗi học sinh trung học
    học lịch sử nước Mỹ trên toàn quốc
  • 17:57 - 18:00
    thu âm cuộc phỏng vấn
    với người lớn tuổi trong lễ Phục Sinh
  • 18:00 - 18:03
    và trong 1 tuần duy nhất
  • 18:03 - 18:08
    mọi thế hệ người Mỹ sống
    và trải qua thời kỳ ấy đều bị bắt giữ
  • 18:08 - 18:14
    (Vỗ tay)
  • 18:16 - 18:19
    hay hình dung các bà mẹ ở hai phía
    đối diện của cuộc xung đột nào đó
  • 18:19 - 18:23
    ngồi xuống không phải
    để nói chuyện về cuộc xung đột
  • 18:23 - 18:25
    mà lại tìm ra con người họ,
  • 18:25 - 18:29
    và bằng cách,
    xây dựng mối liên kết của niềm tin
  • 18:29 - 18:32
    hoặc một ngày nào đó nó sẽ trở thành
    truyền thống trên khắp thế giới
  • 18:32 - 18:35
    rằng những người được vinh danh
    tại StoryCorps
  • 18:35 - 18:37
    vào sinh nhật lần thứ 75;
  • 18:37 - 18:39
    hay thành viên trong cộng đồng của bạn
  • 18:39 - 18:44
    trong viện dưỡng lão hay bệnh viên
    hay vô gia cư hay thậm chí là nhà tù
  • 18:44 - 18:48
    dùng ứng dụng này để vinh danh những người
    ít được biết đến trong xã hội
  • 18:48 - 18:51
    và hỏi họ rằng họ là ai, họ đã
    học được cuộc sống những gì
  • 18:51 - 18:53
    và họ muốn được nhớ đến như thế nào.
  • 18:53 - 18:59
    (Vỗ tay)
  • 19:01 - 19:04
    10 năm trước, tôi thu âm
    cuộc phỏng vấn StoreCorps với bố tôi
  • 19:04 - 19:09
    vốn là một bác sĩ tâm thần, và trở thành
    một nhà hoạt động đồng tính nổi tiếng.
  • 19:09 - 19:12
    Đây là bức ảnh
    chúng tôi tại cuộc phỏng vấn đó.
  • 19:12 - 19:16
    Tôi không bao giờ nghĩ về việc ghi âm
    một vài năm trước đây,
  • 19:16 - 19:19
    Khi bố tôi còn khỏe
  • 19:19 - 19:21
    và vẫn gặp bệnh nhân
    40 giờ mỗi tuần,
  • 19:21 - 19:24
    bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư.
  • 19:24 - 19:27
    Ông qua đời đột ngột
    vài ngày sau đó.
  • 19:27 - 19:30
    Đó là ngày 28 Tháng Sáu, 2012,
  • 19:30 - 19:34
    ngày kỷ niệm cuộc bạo loạn Stonewall.
  • 19:34 - 19:37
    Tôi nghe cuộc hội thoại
    cho lần đầu tiên vào lúc ba giờ sáng
  • 19:37 - 19:39
    vào ngày ông mất.
  • 19:39 - 19:41
    vài đứa trẻ nhỏ ở nhà tôi,
  • 19:41 - 19:45
    tôi biết đó là cách duy nhất
    để chúng biết về ông
  • 19:45 - 19:49
    người đóng vai trò mạnh mẽ trong tôi
    có thể vượt qua giai đoạn ấy
  • 19:49 - 19:53
    Tôi nghĩ mình không thể tin vào
    StoryCorps nữa như tôi đã từng làm
  • 19:53 - 19:55
    nhưng vào khoảng khắc ấy
  • 19:55 - 20:00
    tôi hoàn toàn nhận ra
    tầm quan trọng của những bản ghi âm
  • 20:00 - 20:02
    Mỗi ngày, mọi người đến gặp tôi
  • 20:02 - 20:06
    và nói rằng," tôi ước tôi đã nói chuyện
    với cha tôi, mẹ tôi hay anh trai tôi"
  • 20:06 - 20:08
    nhưng tôi chần chừ quá lâu."
  • 20:08 - 20:10
    giờ đây, không ai phải chờ đợi thêm nữa.
  • 20:10 - 20:12
    Khoảnh khắc này,
  • 20:12 - 20:16
    khi mà cách chúng ta giao tiếp
    chỉ là thoáng qua và không mấy quan trọng,
  • 20:16 - 20:18
    hãy cùng với chúng tôi
    để tại ra kho số hóa
  • 20:18 - 20:23
    của những cuộc đối thoại
    tồn tại bền bỉ và quan trọng này.
  • 20:23 - 20:25
    Hãy giúp chúng tôi tạo ra
    món quà cho con cái chúng ta
  • 20:25 - 20:29
    bằng chứng về sự tồn tại của chúng ta
  • 20:29 - 20:33
    tôi hy vọng bạn sẽ giúp chúng tôi
    biến ước mơ thành hiện thực.
  • 20:33 - 20:38
    phỏng vấn một thành viên gia đình,
    một người bạnhay thậm chí một người lạ,
  • 20:38 - 20:44
    cùng nhau, chúng ta tạo ra kho lưu trữ
    trí thông minh của loài người,
  • 20:44 - 20:46
    và có thể bằng cách này,
  • 20:46 - 20:50
    chúng ta sẽ học cách lắng nghe nhiều hơn
    và la hét ít hơn.
  • 20:50 - 20:54
    có thể những cuộc hội thoại ấy sẽ nhắc nhở
    chúng ta về điều thực sự quan trọng
  • 20:54 - 20:57
    và có thể, chỉ có thể,
  • 20:57 - 21:00
    sẽ giúp chúng ta nhận ra rằng
    sự thật đơn giản
  • 21:00 - 21:04
    là với mỗi cuộc đời
    mỗi cuộc sống đơn độc
  • 21:04 - 21:07
    điều quan trọng là sự bình đẳng
    và không giới hạn.
  • 21:07 - 21:09
    Cám ơn các bạn rất nhiều.
  • 21:09 - 21:11
    (Vỗ tay)
  • 21:11 - 21:15
    Cám ơn các bạn. Xin cám ơn.
  • 21:15 - 21:17
    (Vỗ tay)
  • 21:17 - 21:20
    Cám ơn
  • 21:20 - 21:25
    (Vỗ tay)
Title:
Mọi người xung quanh bạn có một câu chuyện thế giới cần phải lắng nghe
Speaker:
Dave Isay
Description:

Dave Isay mở căn phòng StoryCorps đầu tiên tại Grand Central Terminal New York vào năm 2003 với mục đích tạo ra một nơi yên tĩnh, nơi một người có thể tôn vinh những người quan trọng với họ bằng cách lắng nghe câu chuyện của họ. Kể từ đó, StoryCorps đã phát triển thành thu thập lớn nhất về tiếng nói con người từng được ghi nhận. Giải thưởng TED mình muốn: phát triển lưu trữ số hóa trí tuệ tập thể của nhân loại. hãy lắng nghe tầm nhìn để mang StoryCorps đến toàn cầu - và làm thế nào bạn có thể là một phần của nó bằng cách phỏng vấn một người nào đó với các ứng dụng StoryCorps.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
21:38

Vietnamese subtitles

Revisions