Return to Video

Đừng xấu hổ khi nhờ cậy sự giúp đỡ

  • 0:01 - 0:05
    Chúng ta đều có những dấu mốc
    đáng nhớ trong cuộc đời.
  • 0:05 - 0:09
    Kỷ niệm đầu tiên của tôi diễn ra
    từ khi tôi còn đi nhà trẻ.
  • 0:09 - 0:12
    Lúc đó, anh tôi đang ở đó,
    anh ấy đưa tôi đến trường.
  • 0:13 - 0:15
    Khi tôi đã chạy ào xuống hành lang,
  • 0:15 - 0:18
    tôi đã rất phấn khích,
    đến mức người đầy mồ hôi.
  • 0:19 - 0:20
    Rồi tôi đi tới cánh cửa đó,
  • 0:20 - 0:23
    đằng sau đó là một cô giáo
    đã chào đón tôi nồng nhiệt,
  • 0:23 - 0:25
    và cô đưa tôi tới phòng học,
  • 0:25 - 0:26
    cho tôi xem ngăn tủ nhỏ của mình,
  • 0:27 - 0:29
    ta đều nhớ những ngăn tủ nhỏ
    của mình, đúng không,
  • 0:29 - 0:31
    chỗ để ta để đồ vào trong.
  • 0:31 - 0:33
    Rồi cô nói,
    "Hãy tới chỗ vòng tròn kia,
  • 0:33 - 0:36
    và chơi với các bạn
    đến khi vào học đi con."
  • 0:36 - 0:40
    Tôi chạy thẳng ra đó và làm ra vẻ
    tôi đã quen hết những người bạn ở đó,
  • 0:40 - 0:41
    và chơi cùng họ.
  • 0:41 - 0:43
    Và đột nhiên, cậu bé bên cạnh tôi,
  • 0:43 - 0:46
    cậu bé đó mặc áo thun trắng
    và quần đùi xanh.
  • 0:46 - 0:48
    Tôi vẫn nhớ như in mọi chuyện.
  • 0:49 - 0:51
    Đột nhiên cậu ta dừng chơi và hỏi,
  • 0:52 - 0:53
    "Sao cậu lùn thế?"
  • 0:54 - 0:57
    Còn tôi cứ chơi, không nghĩ
    rằng cậu ta đang nói với mình.
  • 0:57 - 0:58
    (Cười)
  • 0:58 - 1:00
    Và cậu ta hỏi với giọng lớn hơn,
  • 1:00 - 1:02
    "Này, sao cậu lùn thế?"
  • 1:03 - 1:04
    Tôi ngước lên và nói,
  • 1:04 - 1:08
    "Cậu đang nói gì thế?
    Cứ chơi đi chứ. Tụi mình đang chơi vui mà.
  • 1:08 - 1:09
    Mình đang rất muốn chơi."
  • 1:10 - 1:12
    Và chúng tôi chơi tiếp,
    nhưng chỉ một phút sau,
  • 1:12 - 1:16
    có một cô bé ngồi bên cậu ta,
    mặc áo thun trắng và váy hồng,
  • 1:16 - 1:18
    đứng lên, chống nạnh,
  • 1:18 - 1:21
    hỏi tôi: "Ê, sao trông cậu lạ thế?"
  • 1:22 - 1:24
    Còn tôi tiếp, "Cậu muốn nói gì vậy?
  • 1:24 - 1:28
    Tớ không có khác biệt, cũng không lùn.
    Tớ nhắc lại, ta chơi tiếp thôi."
  • 1:29 - 1:32
    Lúc này, tôi nhìn quanh
    vòng tròn tôi đang đứng,
  • 1:32 - 1:35
    và tất cả bọn trẻ đều dừng chơi
    và nhìn tôi chằm chằm.
  • 1:36 - 1:38
    Lúc đó tôi nghĩ,
  • 1:38 - 1:41
    nói như ngôn ngữ bây giờ thì tôi sẽ nghĩ,
    "Trời đất ơi" hoặc "Cái quái gì thế."
  • 1:42 - 1:44
    (Cười)
  • 1:46 - 1:47
    Có chuyện gì xảy ra nào?
  • 1:48 - 1:52
    Tất cả dũng khí và sự tự tin
    tôi có sáng hôm đó
  • 1:52 - 1:55
    đã biến mất sau chỉ một buổi sáng,
  • 1:55 - 1:57
    tôi vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì.
  • 1:58 - 2:00
    Sáng hôm đó, trước khi ra về,
  • 2:00 - 2:02
    cô giáo xếp chúng tôi thành vòng tròn,
  • 2:02 - 2:05
    và tôi thực sự nhận ra
    mình đang ở ngoài vòng tròn đó.
  • 2:05 - 2:06
    Tôi không thể nhìn thấy ai.
  • 2:06 - 2:09
    Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
  • 2:10 - 2:12
    Và sau nhiều năm,
  • 2:12 - 2:14
    tôi rất ghét đến chỗ đông người.
  • 2:14 - 2:17
    Tôi cảm nhận được
    từng ánh nhìn, từng tiếng cười,
  • 2:17 - 2:19
    từng ngón tay chỉ trỏ,
  • 2:19 - 2:20
    không chỉ một ngón tay,
  • 2:20 - 2:22
    mà tất cả chúng, từng ngón tay chỉ tôi,
  • 2:22 - 2:23
    và tôi ghét điều đó.
  • 2:23 - 2:26
    Tôi luôn nép sau chân của ba mẹ,
    tránh không để ai nhìn thấy.
  • 2:27 - 2:29
    Là một đứa trẻ,
  • 2:29 - 2:32
    bạn không thể hiểu được
    tính tò mò của những đứa trẻ khác,
  • 2:32 - 2:34
    và sự thờ ơ của người lớn.
  • 2:35 - 2:39
    Mọi thứ rõ ràng trước mắt tôi
    rằng thế giới này không dành cho
  • 2:39 - 2:43
    người có kích cỡ như tôi,
    cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
  • 2:44 - 2:50
    Vậy nên, tôi rất dễ bị nhận ra
    trong đám đông, như bạn đã thấy,
  • 2:50 - 2:52
    lúc bạn nhìn thân hình bé nhỏ này,
  • 2:52 - 2:55
    chúng ta đều phải trải qua
    nhiều khó khăn trong cuộc đời.
  • 2:55 - 2:58
    Có những vấn đề
    thì bạn thấy được, như của tôi đây.
  • 2:58 - 3:00
    Hầu hết thì bạn không thấy đâu.
  • 3:00 - 3:05
    Bạn không thể biết được khi ai đó
    đang gặp phải vấn đề tâm lý,
  • 3:05 - 3:07
    hay họ đang vật lộn
    với giới tính thật sự của mình,
  • 3:07 - 3:10
    họ đang phải chăm sóc bố mẹ già,
  • 3:10 - 3:12
    hay họ có khó khăn về tài chính.
  • 3:12 - 3:14
    Bạn không thể nhìn ra những điều đó đâu.
  • 3:15 - 3:16
    Và trong khi bạn có thể nhìn thấy
  • 3:16 - 3:19
    một trong những thử thách
    của tôi là về kích cỡ cơ thể,
  • 3:19 - 3:22
    bạn nhìn thấy không có nghĩa
    bạn thấu hiểu được
  • 3:22 - 3:26
    cái cảm giác của tôi ngày qua ngày,
    hay những điều tôi phải trải qua.
  • 3:26 - 3:29
    Nên tôi ở đây để bác bỏ
    một chuyện hoang đường.
  • 3:29 - 3:33
    Tôi không tin là bạn có thể
    thấu hiểu hoàn toàn suy nghĩ người khác,
  • 3:33 - 3:38
    và vì thế, chúng ta phải thay đổi
    cách ta thông cảm và giúp đỡ người khác.
  • 3:38 - 3:42
    Nói đơn giản, tôi sẽ không bao giờ
    hiểu hoàn toàn được cảm giác của bạn,
  • 3:42 - 3:44
    và bạn cũng chẳng bao giờ
    hiểu được cảm giác của tôi.
  • 3:44 - 3:47
    Tôi không thể đối mặt nỗi sợ
    hoặc theo đuổi ước mơ của bạn,
  • 3:47 - 3:49
    và bạn cũng chẳng làm thế với tôi được,
  • 3:49 - 3:52
    nhưng chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.
  • 3:52 - 3:55
    Thay vì cố gắng
    hiểu cảm giác của người khác,
  • 3:55 - 3:58
    chúng ta nên thay đổi
    cách ta giúp đỡ người khác.
  • 3:59 - 4:01
    Tôi học được một bài học từ hồi bé,
  • 4:01 - 4:05
    rằng tôi đã phải làm
    nhiều thứ khác biệt với mọi người,
  • 4:05 - 4:09
    nhưng tôi cũng học được rằng,
    tôi cũng có những điều bình đẳng với họ,
  • 4:09 - 4:11
    và lớp học là một trong những điều đó.
  • 4:11 - 4:13
    Heh, heh, heh. Tôi bình đẳng mà.
  • 4:14 - 4:17
    Sự thật thì, ở lớp tôi học rất xuất sắc.
  • 4:17 - 4:20
    Tôi biết được tầm quan trọng
    của việc này khi tôi đã lớn hơn,
  • 4:21 - 4:24
    khi tôi nhận ra rằng tôi sẽ không thể
    làm việc chân tay được.
  • 4:24 - 4:26
    Tôi cần được giáo dục tử tế.
  • 4:26 - 4:29
    Nên tôi học tiếp và lấy bằng Đại học,
  • 4:29 - 4:33
    nhưng tôi hiểu là để đi trước người ta
    một bước trong công việc,
  • 4:33 - 4:36
    tôi cần có bằng cấp cao hơn Cử nhân,
  • 4:36 - 4:38
    nên tôi học tiếp và có nó.
  • 4:38 - 4:40
    Giờ thì đã sẵn sàng để đi xin việc.
  • 4:40 - 4:42
    Bạn nhớ lần phỏng vấn đầu của mình chứ?
    Tôi sẽ mặc gì đây?
  • 4:42 - 4:44
    Họ sẽ hỏi gì?
  • 4:44 - 4:46
    Và đừng quên cái bắt tay thật chặt.
  • 4:46 - 4:48
    Tôi cũng trải qua điều tương tự.
  • 4:48 - 4:50
    Và 24 tiếng trước buổi phỏng vấn,
  • 4:50 - 4:52
    một người bạn vô cùng hiểu tôi
  • 4:52 - 4:57
    đã gọi tôi và nói, "Michele, tòa nhà
    mà cậu đi phỏng vấn có bậc thang."
  • 4:57 - 4:59
    Cô ấy biết là tôi không đi
    cầu thang bộ được.
  • 4:59 - 5:01
    Đột nhiên, tôi có thêm mối lo mới.
  • 5:01 - 5:04
    Trong suy nghĩ của mình, tôi lo lắng
    không biết sẽ leo lên đó thế nào?
  • 5:05 - 5:11
    Tôi đi sớm, lên tầng qua đường kho bốc dỡ
    và có buổi phỏng vấn tuyệt vời.
  • 5:11 - 5:14
    Người ta không hiểu những điều
    tôi đã trải qua hôm đó, không sao cả.
  • 5:14 - 5:18
    Chắc bạn nghĩ thử thách lớn nhất của tôi
    ngày hôm đó là buổi phỏng vấn,
  • 5:18 - 5:20
    hoặc là hành trình để tới tòa nhà.
  • 5:20 - 5:23
    Thực tế là, thử thách
    lớn nhất của tôi hôm đó
  • 5:23 - 5:25
    là di chuyển qua kho hàng
    mà không bị mấy thùng hàng đè.
  • 5:26 - 5:29
    Tôi rất dễ bị thương
    khi ở một số địa điểm, chẳng hạn
  • 5:30 - 5:34
    sân bay, sảnh lớn, bãi đỗ xe,
  • 5:34 - 5:36
    kho bốc dỡ hàng.
  • 5:36 - 5:38
    Và tôi phải cực kỳ cẩn thận.
  • 5:38 - 5:41
    Tôi phải phán đoán tình hình
    và phản ứng nhanh,
  • 5:41 - 5:43
    đôi khi phải di chuyển nhanh nhất có thể.
  • 5:45 - 5:47
    Tôi đã được tuyển vào làm,
  • 5:47 - 5:50
    và do đặc thù công việc,
    tôi phải đi xa khá nhiều.
  • 5:50 - 5:53
    Việc đi xa cũng là một thử thách lớn
    với chúng ta ngày nay.
  • 5:53 - 5:58
    Khi bạn đã tới sân bay,
    qua cửa kiểm tra an ninh, tới cửa máy bay.
  • 5:58 - 6:01
    Tôi nên chọn ghế gần hay xa cửa sổ?
    Tôi có ngồi đúng hạng hay không?
  • 6:02 - 6:04
    Trước tiên, tôi di chuyển
    rất nhanh ở sân bay.
  • 6:04 - 6:06
    (Cười)
  • 6:06 - 6:08
    Đặc biệt hơn nữa là lúc kiểm tra an ninh,
  • 6:08 - 6:11
    bởi lẽ kiểm tra tôi
    sẽ không tốn nhiều thời gian.
  • 6:12 - 6:13
    Tôi sẽ không bình luận về điều đó.
  • 6:13 - 6:15
    Tôi lên máy bay,
  • 6:15 - 6:19
    với khả năng bắt chuyện trời phú của mình,
  • 6:19 - 6:24
    tôi nói với người canh cửa rằng,
    "Cái xe lăn điện của tôi khá nặng,
  • 6:24 - 6:25
    tôi có một quả pin đã hết,
  • 6:25 - 6:28
    và tôi có thể tự đi đến cửa máy bay."
  • 6:29 - 6:32
    Và hôm trước đó, tôi đã gọi điện
    cho thành phố nơi tôi sẽ đến,
  • 6:32 - 6:37
    để tìm hiểu về nơi tôi có thể thuê
    xe lăn điện nếu chiếc của tôi hỏng.
  • 6:38 - 6:40
    Từ góc nhìn của tôi,
    trải nghiệm sẽ khác.
  • 6:40 - 6:42
    Khi tối đã lên máy bay,
  • 6:42 - 6:46
    tôi đã lịch sự nhờ hướng dẫn viên
    cất hành lý hộ, cô ấy đã nhiệt tình giúp.
  • 6:47 - 6:49
    Tôi cố gắng không ăn uống khi bay,
  • 6:49 - 6:51
    bởi tôi không muốn phải đứng dậy
    đi vệ sinh trên máy bay.
  • 6:51 - 6:53
    người tính không bằng trời tính,
  • 6:53 - 6:56
    số mệnh đã ép tôi
    làm điều tôi không thích.
  • 6:56 - 6:58
    Tôi lên khoang trước máy bay,
  • 6:58 - 7:00
    hỏi một hướng dẫn viên,
  • 7:00 - 7:03
    "Cô mở cửa giúp tôi được không?
    Tôi không thể với tới cái nẳm cửa."
  • 7:05 - 7:08
    Tôi vào trong đi vệ sinh,
    và cánh cửa đó tự nhiên mở ra.
  • 7:08 - 7:10
    Một người đàn ông đang bước vào,
  • 7:11 - 7:13
    ông ta nhìn tôi với ánh mắt rất kinh dị.
  • 7:13 - 7:15
    Tôi cá là tôi cũng nhìn anh ta như vậy.
  • 7:16 - 7:20
    Khi tôi quay về chỗ, tôi phát hiện ra
    anh ta ngồi ngay phía bên phải tôi,
  • 7:22 - 7:24
    anh ta vô cùng xấu hổ,
  • 7:25 - 7:28
    Và tôi ghé vào tai anh ta và nói nhỏ,
  • 7:28 - 7:30
    "Liệu anh có nhớ lần chạm mặt này
    lâu như tôi không?"
  • 7:30 - 7:33
    (Cười)
  • 7:36 - 7:38
    Anh ta đáp lại, "Tôi cho là thế."
  • 7:38 - 7:40
    (Cười)
  • 7:40 - 7:43
    Anh ta chắc chắn sẽ không kể lại
    câu chuyện này, còn tôi thì có đấy.
  • 7:43 - 7:45
    (Cười)
  • 7:45 - 7:48
    Nhưng sau đó chúng tôi đã tán chuyện
    trong suốt chuyến bay,
  • 7:48 - 7:52
    chúng tôi đã làm quen và hiểu hơn
    về gia đình, công việc, sở thích của nhau,
  • 7:52 - 7:53
    khi hạ cánh, anh ta nói,
  • 7:53 - 7:56
    "Michele, tôi thấy cô
    nhờ người cất hộ hành lý.
  • 7:56 - 7:57
    Tôi giúp cô lấy lại nhé?"
  • 7:57 - 7:58
    Tôi nói, "Được chứ, cảm ơn anh."
  • 7:59 - 8:02
    Chúng tôi tạm biệt nhau,
  • 8:02 - 8:03
    và điều quan trọng nhất ngày hôm đó,
  • 8:04 - 8:07
    đó là anh ta đã không phải tạm biệt tôi
    với sự xấu hổ trong lòng,
  • 8:07 - 8:10
    lần chạm mặt rất xấu hổ đó.
  • 8:10 - 8:12
    Anh ta sẽ không quên, và tôi cũng vậy,
  • 8:12 - 8:15
    nhưng tôi cho rằng anh ta sẽ nhớ nhiều hơn
  • 8:15 - 8:17
    về cuộc trò chuyện với những quan điểm
    khác biệt của chúng tôi.
  • 8:18 - 8:20
    Khi bạn ra nước ngoài,
  • 8:20 - 8:23
    điều đó có thể là một trở ngại rất lớn.
  • 8:23 - 8:26
    Vài năm trước, khi tôi ở Zanzibar,
  • 8:26 - 8:27
    tôi hay ra đường bằng xe lăn.
  • 8:27 - 8:28
    hãy nghĩ xem.
  • 8:29 - 8:34
    Một người phụ nữ lùn,
    da trắng, tóc vàng, ngồi xe lăn.
  • 8:34 - 8:36
    Họ không thường xuyên thấy điều đó.
  • 8:37 - 8:41
    Tôi tiến đến, bắt chuyện
    và tán gẫu với một nhân viên ở đó.
  • 8:41 - 8:44
    Theo cách thân thiện, tôi hỏi anh
    về nền văn hoá ở đó và đôi điều khác,
  • 8:44 - 8:47
    tôi thấy ở đó không có
    cầu thang lên máy bay cho xe lăn,
  • 8:47 - 8:49
    Vì vậy tôi đã hỏi anh ta,
  • 8:49 - 8:51
    "Tôi sẽ cực kỳ cảm kích,
  • 8:51 - 8:54
    nếu anh giúp tôi lên máy bay
    với chiếc xe lăn này."
  • 8:54 - 8:58
    Anh ta đã giúp đỡ tôi trong gần một giờ
    trong khi chờ máy bay cất cánh,
  • 8:58 - 9:00
    đó là một giờ đồng hồ tuyệt vời nhất.
  • 9:00 - 9:03
    Quan điểm của cả hai chúng tôi
    đều thay đổi sau lần đó,
  • 9:03 - 9:05
    Khi đã lên máy bay,
  • 9:05 - 9:08
    anh ấy động viên và chúc tôi
    có chuyến bay tốt lành,
  • 9:08 - 9:10
    tôi đã rất biết ơn anh ấy.
  • 9:10 - 9:14
    Một lần nữa, tôi cho rằng anh ấy
    sẽ nhớ trải nghiệm đó
  • 9:14 - 9:18
    hơn là khi anh ấy nhìn thấy tôi lần đầu,
    mặc dù lúc đó chúng tôi đều hơi ngại.
  • 9:19 - 9:22
    Bạn đã thấy rằng
    tôi được rất nhiều người giúp đỡ.
  • 9:22 - 9:24
    Tôi sẽ không thể như ngày hôm nay
  • 9:24 - 9:28
    nếu không có sự giúp đỡ
    từ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp
  • 9:28 - 9:30
    và rất nhiều người lạ,
  • 9:30 - 9:33
    họ giúp đỡ tôi trong từng ngày tôi sống.
  • 9:34 - 9:38
    Chúng ta muốn giúp đỡ lẫn nhau,
    điều này rất quan trọng.
  • 9:38 - 9:40
    Nhờ cậy giúp đỡ thể hiện sự mạnh mẽ,
  • 9:41 - 9:42
    không phải sự yếu đuối.
  • 9:42 - 9:43
    (Vỗ tay)
  • 9:49 - 9:52
    Tất cả chúng ta đều cần giúp đỡ
    trong quá trình sống,
  • 9:52 - 9:54
    nhưng điều quan trọng không kém,
  • 9:54 - 9:58
    là việc ta trở thành một phần
    của cộng đồng tương trợ lẫn nhau.
  • 9:58 - 10:01
    Chúng ta phải học cách cho đi và nhận lại.
  • 10:01 - 10:05
    Ta đều có một vai trò rất quan trọng
    trong thành công của riêng mình,
  • 10:06 - 10:09
    nhưng hãy nghĩ về vai trò của chúng ta
    trong thành công của người khác,
  • 10:09 - 10:13
    giống như những người
    vẫn giúp đỡ tôi hằng ngày.
  • 10:14 - 10:18
    Việc chúng ta giúp đỡ nhau
    là rất quan trọng,
  • 10:18 - 10:23
    bởi lẽ xã hội chúng ta
    ngày càng bị chia rẽ sâu sắc
  • 10:24 - 10:27
    bởi những người có lý tưởng
    và hoàn cảnh khác nhau.
  • 10:28 - 10:30
    Ta phải nhìn vào bản chất
  • 10:31 - 10:33
    và đối mặt với sự thật,
  • 10:33 - 10:36
    rằng bạn không thể nhìn thấy
    hết khó khăn của người khác.
  • 10:36 - 10:38
    Điều ý nghĩa hơn là,
  • 10:38 - 10:42
    ta phải đối mặt với những thứ
    ta không thể thấy bằng mắt thường.
  • 10:43 - 10:46
    Vì vậy, sống cuộc sống không phán xét
  • 10:46 - 10:51
    cho phép chúng ta chia sẻ
    những trải nghiệm này cùng nhau
  • 10:51 - 10:54
    và tiếp thu những quan điểm,
    góc nhìn hoàn toàn mới,
  • 10:54 - 10:57
    giống như những người
    trong câu chuyện trên của tôi.
  • 10:59 - 11:02
    Hãy nhớ rằng, chỉ có bạn
  • 11:02 - 11:04
    mới đi vừa đôi giày của mình.
  • 11:05 - 11:07
    Tôi không thể đi vừa giày của bạn.
  • 11:07 - 11:10
    Tôi biết là bạn không thể
    đi vừa đôi giày siêu nhỏ của tôi...
  • 11:10 - 11:11
    (Cười)
  • 11:11 - 11:13
    nhưng bạn có thể thử.
  • 11:14 - 11:16
    Nhưng bạn có thể làm
    những điều tốt đẹp hơn thế.
  • 11:17 - 11:21
    Với sự thông cảm, dũng cảm
    và hiểu biết lẫn nhau,
  • 11:21 - 11:23
    ta có thể cùng nhau tiến lên
  • 11:24 - 11:26
    tương trợ lẫn nhau,
  • 11:26 - 11:28
    và hy vọng về sự thay đổi của cộng đồng
  • 11:28 - 11:30
    nếu ta cùng nhau làm vậy,
  • 11:30 - 11:33
    thay vì chỉ phán xét
    những gì bạn nhìn thấy.
  • 11:34 - 11:35
    Cám ơn.
  • 11:35 - 11:37
    (Vỗ tay)
  • 11:41 - 11:42
    Cám ơn.
Title:
Đừng xấu hổ khi nhờ cậy sự giúp đỡ
Speaker:
Michele L.Sullivan
Description:

Michele L.Sullivan cho rằng: Trong cuộc đời, chúng ta luôn phải đối đầu với những thử thách, và hầu hết bạn không thể nhận ra chúng. Bà đã chia sẻ một góc nhìn hài hước nhưng đầy nhân văn trong câu chuyện của mình, để nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta cần giúp đỡ lẫn nhau để phát triển. Bà cho rằng, "Bạn chỉ có thể đi vừa đôi giày của chính mình," hay, "Nhờ sự đồng lòng, can đảm và tin tưởng lẫn nhau, ta có thể cùng tiến bước về tương lai."

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
11:55

Vietnamese subtitles

Revisions