-
Điều gì xảy ra nếu tôi kể câu chuyện
-
mà bạn ghi nhớ bằng toàn bộ giác quan
-
chứ không chỉ bằng trí óc?
-
Trong cả cuộc đời làm phóng viên của mình,
tôi luôn bị thôi thúc
-
phải truyền tải được những câu chuyện
có thể mang đến sự thay đổi
-
và truyền cảm hứng cho người khác.
-
Tôi đã từng làm việc ở nhà xuất bản
Cũng từng làm phim tài liệu
-
Tôi còn làm ở đài phát thanh
-
Nhưng mãi cho đến khi tôi thực sự
tiếp xúc với công nghệ thực tế ảo
-
lúc đó tôi mới cảm nhận được
những phản ứng mãnh liệt,
-
chân thực từ người khác
-
và chúng thật sự làm tôi kinh ngạc.
-
Vấn đề với VR, công nghệ thực tế ảo, là
-
tôi có thể đưa bạn vào
-
ngay phần giữa của câu chuyện
-
Bằng việc dùng những kính thực tế ảo
để theo dõi bất cứ nơi nào bạn nhìn
-
bạn cảm nhận cảm giác chân thực toàn cơ thể
-
như là bạn thực sự ở đó vậy.
-
Năm năm trước là thời điểm tôi thực sự
bắt đầu vượt ra vùng an toàn của chính mình
-
bằng việc đồng thời sử dụng
công cụ thực tế ảo và báo chí.
-
Và tôi muốn làm một phóng sự về nạn đói.
-
Các gia đình Mỹ đang gặp nạn đói,
ngân hàng thực phẩm quá tải,
-
và họ thường hết sạch thực phẩm.
-
Và, tôi biết tôi không thể
làm con người có cảm giác đói,
-
nhưng có thể tôi sẽ tìm ra cách
để cho họ có cảm giác đó về mặt thể chất.
-
Vì vậy - 1 lần nữa,
đó là năm năm trước đây
-
việc làm báo
và công cụ thực tế ảo cùng với nhau
-
được coi là tệ hơn một ý tưởng nửa vời,
-
và tôi thì không có tiền.
-
Tin tôi đi, có rất nhiều đồng nghiệp
nhìn vào tôi mà cười.
-
Mặc dù vậy, tôi có một thực tập sinh
tuyệt vời,
-
một phụ nữ tên là Michaela Kobsa-Mar.
-
Và cùng nhau chúng tôi
đi tới các ngân hàng thực phẩm
-
và bất đầu ghi âm cũng như chụp ảnh.
-
Cho đến một ngày cô ấy trở về văn phòng làm việc
-
và cô ấy nói, như chực khóc.
-
Cô ấy đã ở trong
một hàng dài người
-
nơi mà người phụ nữ quản lí việc xếp hàng
cực kì mệt mỏi
-
và cô ấy đã la lên,
" Có quá nhiều người !"
-
"Có quá nhiều người !"
-
Và một người đàn ông bị bệnh tiểu đường
không có thức ăn kịp thời
-
Nồng độ đường trong máu xuống rất thấp,
và ông ấy rơi vào hôn mê.
-
Ngay sau khi tôi nghe đoạn ghi âm đó,
-
tôi biết rằng nó sẽ
mang một ý nghĩa gợi mở nào đó
-
rằng có thể thực sự lột tả
điều gì đang diễn ra ở ngân hàng thực phẩm.
-
Vì vậy, có một dòng người thực. Bạn có thể
nhìn thấy nó dài như thế nào, đúng không?
-
Và một lần nữa, như tôi đã nói, chúng tôi
không có nhiều ngân quỹ.
-
vì vậy tôi phải tái sản sinh nó
với những người quyên góp ảo,
-
và mọi người bày tỏ thiện chí
giúp tôi xây dựng các hình mẫu
-
tạo ra những thứ chính xác như tôi muốn.
-
Và sau đó tôi cố gắng truyền tải
những thứ xảy ra vào ngày hôm đó
-
chính xác nhất có thể.
-
(Đoạn phim) Giọng nói: Có quá nhiều người!
Có quá nhiều người!
-
Giọng nói: Anh kia đang lên cơn co giật.
-
Chúng ta cần xe cứu thương.
-
Nonny de la Pena: Người đàn ông ở bên phải
-
anh ta đi xung quanh mọi người
-
Anh ta ở cùng chỗ với người kia.
-
Như là, anh ta bị thu hút vào đó vậy.
-
Và thậm chí, bằng tầm nhìn ngoại vi,
-
anh ta biết rằng
mình đang ở trong phòng thí nghiệm
-
anh ta biết rằng
anh ta không ở trên đường phố,
-
nhưng anh ta có cảm giác anh ta
thực sự ở đó với những người khác.
-
Anh ta rất cẩn thận
để không dẫm đạp lên người này
-
người mà thực sự không ở đó,
có đúng không ạ?
-
Vì vậy mảng phóng sự kết thúc ở
Sundance vào năm 2012,
-
một vấn đề rất thú vị,
và về cơ bản
-
đó là phim thực tế ảo đầu tiên.
-
Và khi chúng tôi phát hành,
tôi cảm thấy thực sự lo lắng.
-
Tôi không biết
mọi người sẽ phản ứng như thế nào
-
và điều gì sẽ xảy ra.
-
Và tôi nghĩ ngay đến cái kính thực tế ảo
vô cùng chắc chắn này.
-
(Đoạn phim) Bạn đang khóc.
Bạn đang khóc. Gina, bạn đang khóc
-
Bạn có thể nghe thấy sự ngạc nhiên
trong giọng nói của tôi, đúng không ạ?
-
Và loại phản ứng này dẫn đến
phản ứng mà chúng ta đã thấy
-
và cứ như thế, cứ như thế:
-
mọi người cúi xuống
cố gắng sơ cứu cho nạn nhân co giật
-
cố gắng thì thầm điều gì đó
với nạn nhân
-
hoặc các cách giúp đỡ khác,
mặc dù họ biết là không thể.
-
Và tôi biết rất nhiều người
sau khi ra khỏi phóng sự nói rằng
-
"Chúa ơi, tôi thật vô dụng.
Tôi không thể cứu được anh ấy."
-
và họ luôn cảm thấy áy náy.
-
Vì vậy sau khi làm phóng sự này,
-
viện trưởng viện phim của USC,
đại học Nam California,
-
mang nó tới
Diễn đàn kinh tế thế giới về "Nạn đói",
-
sau khi ông ấy tháo kính ra,
-
ngay lập tức
ông ấy yêu cầu một phóng sự về Syria
-
Và tôi thực sự muốn làm điều gì đó
về trẻ em tị nạn người Syria,
-
bởi vì trẻ em chịu ảnh hưởng tồi tệ nhất
từ nội chiến Syria.
-
Tôi đã cử một nhóm tới biên giới Iraq
để ghi lại tư liệu ở trại tị nạn,
-
một khu vực mà giờ đây
tôi sẽ không gửi thêm một nhóm nữa.
-
bởi vì đó là nơi mà ISIS đang đóng quân.
-
Và sau đó tôi tái hiện một cảnh đường phố
-
nơi mà một em gái nhỏ đang hát
và bom nổ.
-
Giờ đây, khi bạn đang ở trong hoàn cảnh đó
-
bạn nghe thấy những âm thanh này,
-
và thấy những người bị thương xung quanh
-
nó thực sự là nỗi sợ hãi tột cùng
và đó là cảm giác thật.
-
Tôi gặp gỡ những người
đã chứng kiến trận nổ bom thực sự
-
và tôi biết nó tạo ra cùng một loại sợ hãi.
-
[Nội chiến ở Syria có thể ở rất xa]
-
[cho đến khi chính bạn trải qua nó.]
-
[Em gái hát]
-
[Tiếng nổ]
-
[Dự án Syria]
-
[Một trải nghiệm đoạn phim thực tế ảo]
-
NP: Chúng tôi sau đó được mời để tái hiện
-
với nữ hoàng Victoria
và Viện bảo tàng Albert ở London
-
Và nó không được quảng cáo.
-
Và chúng tôi làm việc trong phòng dệt.
-
Báo chí không công bố về việc này.
-
vì vậy bất cứ ai đi dạo
trong viện bảo tàng thời điểm đó
-
có thể nhìn thấy chúng tôi
với những ngọn đèn kì dị.
-
Họ có thể sẽ muốn nghe câu chuyện cũ
về những tấm thảm.
-
Họ sẽ chạm trán
với những máy ảnh thực tế ảo
-
Nhưng có rất nhiều người thử nó,
và sau 5 ngày hoạt động
-
chúng tôi có được 54 trang giấy
bình luận của khách
-
Và người quản lí ở đó nói rằng
-
chưa bao giờ họ nhìn thấy cảnh tượng
đông đúc như thế này
-
Kiểu như là "Ôi nó là có thật",
"Hoàn toàn đáng tin cậy,"
-
hoặc là, tất nhiên, điều mà tôi
cảm thấy hứng thú nhất,
-
"Một cảm giác chân thực như là
bạn đang ở trong một hoành cảnh
-
mà bạn vẫn thường thấy
ở tin tức thời sự vậy.
-
Vì vậy, nó hiệu quả, đúng không ạ?
Công cụ đó, nó hoạt động.
-
Và vấn đề không phải là
bạn đến từ đâu hay bạn bao nhiêu tuổi
-
nó thật sự mang tính gợi mở.
-
Đừng hiểu nhầm ý tôi --tôi không nói
các bạn đang trong một phóng sự
-
các bạn hãy quên là các bạn đang ở đây.
-
Nhưng mà hoá ra chúng ta có thể cảm nhận
như là chúng ta ở hai nơi cùng lúc
-
Chúng ta có cái mà tôi gọi là
tính hai mặt của sự hiện diện,
-
và tôi nghĩ rằng nó cho phép tôi
khai thác vào cảm xúc của sự đồng cảm.
-
Đúng không ạ?
-
Vậy, hiển nhiên là
-
tôi phải rất cẩn thận
khi làm ra những đoạn phóng sự này.
-
Tôi phải tuân thủ
những nguyên tắc báo chí tối cao
-
và đảm bảo rằng những câu chuyện
mang lại sức ảnh hưởng lớn
-
được xây dựng với sự chính trực.
-
Nếu chúng ta không tự nắm bắt được
nội dung cốt lõi,
-
chúng ta phải đảm bảo chính xác tuyệt đối
-
về việc tìm ra lai lịch và nguồn gốc
của tư liệu này
-
và nó có chân thực không
-
Tôi sẽ lấy một ví dụ.
-
Với trường hợp của Trayvon Martin,
-
đó là một đứa trẻ mười bảy tuổi
và cậu ta vừa mua một lon soda và kẹo
-
và trên đường về nhà cậu ta bị theo dõi
bởi một người bảo vệ khu phố
-
tên là George Zimmerman
người đã bắn và giết chết cậu bé.
-
Để làm phóng sự này,
-
chúng tôi có những bản vẽ kĩ thuật
của toàn bộ khu nhà,
-
chúng tôi xây dựng lại toàn bộ khung cảnh
bên trong và bên ngoài dựa trên bản vẽ
-
Tất cả mọi hành động
-
đều được thông báo bởi cuộc ghi âm
điện thoại 911 báo cảnh sát.
-
Và thật thú vị là, chúng tôi công bố
tin tức với câu chuyện này.
-
Những người đã tái hiện lại đoạn ghi âm,
Primeau Productions,
-
họ nói rằng họ sẽ xác nhận
-
rằng George Zimmerman,
khi ông ta chui ra khỏi xe ô tô
-
ông ta nắm cò súng
trước khi đuổi theo Martin.
-
Vì vậy bạn có thể thấy rằng
nguyên lí cơ bản của báo chí
-
đã không bị bóp méo, đúng không ạ?
-
Chúng tôi vẫn tuân thủ những nguyên tắc
như chúng tôi vẫn làm.
-
Điều khác biệt là quang cảnh khi lên hình
-
khi mà bạn đang theo dõi
một người gục ngã vì đói
-
hoặc là cảm thấy bạn đang ở giữa
một cảnh nổ bom.
-
và đó là điều đã dẫn tôi
tới những phóng sự này,
-
và nghĩ về việc làm thế nào để
làm ra những phóng sự đó.
-
Chúng tôi cố gắng làm những phóng sự này
trở nên có giá trị.
-
Chúng tôi đang làm những phóng sự lưu động
như phóng sự về Trayvon Martin.
-
Và những phóng sự này đều có sức ảnh hưởng
-
Có những người Mỹ đã kể với tôi
rằng họ đã quyên góp,
-
trực tiếp trừ vào tài khoản ngân hàng
và tiền đó tới những trẻ em tị nạn Syria
-
Và "Nạn đói ở LA,"
là một khởi đầu có ích
-
một dạng làm báo mới
-
và tôi nghĩ rằng tôi sẽ tham gia
tất cả những bài diễn thuyết khác
-
trong tương lai.
-
(Cám ơn các bạn).
-
(Vỗ tay)