-
Tôi muốn kể cho các bạn nghe ba câu chuyện
-
về sực mạnh của các mối quan hệ
-
có thể giải quyết được các vấn đề xã hội sâu xa và phức tạp trong thế kỷ này.
-
Bạn biết đấy, đôi khi những vấn đề
-
về sự nghèo đói, sự bất bình đẳng, bệnh tật, tình trạng thất nghiệp, bạo lực, sự nghiện ngập...
-
chúng tồn tại ngay trong đời sống của mỗi chúng ta.
-
Vì vậy, tôi muốn kể cho các bạn về một người như vậy mà tôi biết.
-
Tôi sẽ gọi cô ấy là Ella.
-
Ella sống tại một thành phố ở Anh, nơi mà bất động sản đang đi xuống.
-
Các cửa hàng bị đóng cửa, quán bar biến mất,
-
khu vui chơi thì bị tàn phá khá nặng nề và bị bỏ hoang,
-
bên trong nhà của Ella, ta có thể cảm thấy được sự căng thẳng
-
và đầy những tiếng ồn chói tai.
-
Vô tuyến được bật to hết cỡ.
-
Hai đứa con của cô ấy, một trai, một gái thì đang đánh nhau
-
Ryan, một đứa con trai khác, thì đang hùa vào chửi rủa trong phòng bếp
-
những con chó bị nhốt đằng sau cửa phòng ngủ.
-
Ella lâm vào bế tắc.
-
Cô ấy đã sống trong sự khủng hoảng 40 năm liền
-
Cô ấy không biết gì cả, và không có cách nào thoát khỏi nó.
-
Cô ấy quen một nhóm người cũng bị ngược đãi, chửi rủa, lừa dối giống mình
-
và, nghịch lý là, một trong những đứa con của cô ấy đã bị trung tâm bảo trợ xã hội đưa đi chăm sóc.
-
Ba người con sống với cô ấy
-
phải chịu một loạt các vấn đề, và không ai trong số chúng được đi học.
-
Ella nói với tôi rằng cô ấy đang bị cuốn vào một vòng luẩn quẩn
-
giống như mẹ cô ấy.
-
Nhưng khi tôi gặp Ella, có đến 73 dịch vụ bảo trợ khác nhau
-
sẵn sàng giúp đỡ cô ấy và gia đình ở thành phố nơi cô ở,
-
73 dịch vụ bảo trợ khác nhau hỗ trợ cho 24 cục, ban của một thành phố,
-
và Ella, những người giống như cô ấy cùng con cô ấy đã được giúp đỡ bởi hầu hết những dịch vụ bảo trợ ấy.
-
Họ không nghĩ được gì khác ngoài gọi các dịch vụ bảo trợ xã hội
-
để cố gắng hoà giải, dàn xếp một trong những mâu thuẫn đã nổ ra.
-
Và nhà của họ được đến thăm đều đặn bởi các nhân viên bảo trợ xã hội,
-
nhân viên y tế, nhân viên về các vấn đề nhà ở, người giám hộ
-
và cảnh sát địa phương.
-
Chính phủ cho biết hiện tại ở nước Anh có khoảng 100 nghìn gia đình
-
giống với gia đình của Ella
-
Những gia đình đó đang vật lộn mong thoát khỏi cảnh thiếu thốn về kinh tế, xã hội
-
Chính phủ cũng nói số tiền để giải quyết các vấn đề
-
cho mỗi gia đình trên 1 năm là 250 nghìn bảng Anh
-
và vẫn chưa có gì thay đổi cả.
-
Chẳng ai trong số những nhân viên "tốt bụng" hay đến thăm thay đổi được gì
-
Đây là biểu đồ về các gia đình giống như gia đình Ella trong cùng một thành phố
-
Biểu đồ cho thấy sự can thiệp của chính phủ trong vòng 30 năm ở những gia đình đó
-
Cũng giống với trường hợp của Ella, sự can thiệp không nằm trong một kế hoạch tổng thể
-
và mãi chẳng có hồi kết.
-
Không có sự can thiệp nào giải quyết được các vấn đề cốt lõi.
-
Để giải quyết một vấn đề nào đó, nhà chức trách chỉ áp dụng các chính sách ngăn chặn mà thôi
-
Một trong số những cảnh sát nói với tôi:
-
"Xem này. Tôi truyền tải xong thông điệp rồi. Giờ tôi rời đi thôi"
-
Tôi đã dành thời gian sống với các gia đình giống như gia đình Ella
-
ở khắp các vùng khác nhau trên thế giới
-
bởi vì tôi muốn biết: Chúng ta có thể học được điều gì
-
từ những nơi mà thể chế xã hội không tồn tại?
-
Tôi muốn biết cảm giác khi sống trong gia đình của Ella ra sao
-
Tôi cũng muốn biết chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra và chúng tôi có thể làm gì để mọi chuyện khác đi
-
Điều đầu tiên tôi học được đó là: Chi phí thực sự là một khái niệm nan giải
-
Bởi khi chính phủ nói rằng mỗi gia đình như của Bella
-
tốn tới 250 triệu bảng mỗi năm để giải quyết
-
Điều đó có nghĩa là
-
hệ thống này chiếm 250 triệu bảng mỗi năm
-
Bởi vì thực tế gia đình Ella chẳng được hưởng một đồng nào cả
-
để giải quyết vấn đề
-
Thay vào đó, hệ thống chỉ là một con quay hồi chuyển
-
xoay quanh các gia đình, làm chúng bế tắc
-
như nó vốn thế
-
Tôi cũng dành thời gian với những công chức ở tuyến đầu
-
và tôi rút ra rằng đây là một tình thế tuyệt vọng.
-
Bởi thế, Tom, người làm công tác xã hội cho Ryan (con trai 14 tuổi cuả Ella)
-
phải sử dụng 86% thời gian của mình để phục vụ hệ thống này
-
tham gia các cuộc họp với đồng nghiệp, điền vào các mẫu đơn
-
hội họp nhiều hơn để thảo luận về các mẫu đơn
-
và có lẽ căm phẫn nhất là
-
14% thời gian còn lại anh ta ở với Ryan
-
chỉ để lấy thông tin cho hệ thống.
-
Anh ta thường hỏi Ryan những câu như
-
"Em có thường xuyên hút thuốc hay uống rượu không?
-
Em bắt đầu tới trường khi nào?
-
Và kiểu tương tác như thế này đã bác bỏ khả năng
-
của một đoạn hội thoại thông thường.
-
Nó gạt đi mọi khả năng
-
giúp tạo nên mối quan hệ giữa Tom và Ryan.
-
Khi chúng tôi làm biểu đồ này,
-
những quan chức quan trọng, những nhà chuyên môn
-
họ nhìn chằm chằm vào nó với một vẻ hết sức ngạc nhiên.
-
Mọi văn phòng của họ đều bàn tán về biểu đồ
-
Trong hàng giờ liền một cách rất tích cực, nhưng cuối cùng thì, vẫn chẳng có gì thay đổi cả
-
Và đã có một khoảnh khắc thất bại toàn tập
-
Và rồi có một sự thông suốt
-
Chúng ta phải làm việc khác đi.
-
Thế là, một bước đi dũng cảm được tạo ra. Những nhà lãnh đạo của thành phố nơi Ella sống
-
đã đồng ý rằng chúng ta có thể bắt đầu bằng việc đảo ngược tỉ lệ của Ryan.
-
Thế là tất cả nhân viên, những người tiếp xúc với Ella hay các gia đình như của Ella
-
đã sử dụng 80% thời gian của mình để làm việc với các gia đình đó
-
chỉ dành 20% còn lại phục vụ cho hệ thống mà thôi.
-
Và thậm chí triệt để hơn nữa,
-
các gia đình sẽ chủ động
-
họ sẽ quyết định ai là người giúp họ
-
Thế là, Ella và một bà mẹ khác đã được đề nghị tham gia một cuộc hội thẩm
-
nơi họ sẽ chọn ra người làm việc với mình
-
trong số những nhà chuyên môn.
-
Và rất, rất nhiều người muốn tham gia cùng chúng tôi
-
bởi vì bạn không tham gia để phục vụ hệ thống
-
bạn tham gia vì bạn có thể và bạn muốn tạo nên sự khác biệt.
-
Ella và bà mẹ kia đã hỏi những người bước qua cánh cửa rằng
-
"Các bạn sẽ làm gì khi con trai tôi bắt đầu đánh đập tôi?"
-
Người đầu tiên bước lên trả lời:
-
"Ồ, tôi sẽ nhìn xung quanh xem có lối thoát hiểm nào không
-
và tôi sẽ lùi lại thật từ từ,
-
và nếu tiếng ồn vẫn tiếp tục, tôi sẽ gọi người giám sát của tôi"
-
Và những bà mẹ đáp: "Ông làm việc vì hệ thống mất rồi. Làm ơn lui xuống cho"
-
Người tiếp theo là một cảnh sát. Ông ta nói:
-
"Tôi sẽ vật con trai cô xuống sàn và sau đó tôi không chắc mình sẽ làm gì"
-
Và những bà mẹ nói "Cảm ơn ông"
-
Thế là, họ đã chọn những nhà chuyên môn dám thành thật
-
họ không cần thiết phải có câu trả lời
-
Những người không dùng biểu ngữ khi nói chuyện
-
đã cho thấy lòng nhân đạo của mình và họ đã thuyết phục được những bà mẹ.
-
rằng họ sẽ gắn bó với các bà mẹ bất chấp mọi khó khăn
-
thậm chí ngay cả khi họ không mềm mỏng lắm.
-
Sau đó, các nhóm chuyên môn và các gia đình
-
được cung cấp một phần ngân sách
-
và họ có thể sử dụng tiền theo bất kì hình thức nào họ muốn.
-
Và nhờ vậy, một số gia đình đã ra ngoài ăn bữa phụ.
-
Họ tới quán ăn McDonald's và ngồi đó, nói chuyện, lắng nghe nhau
-
lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài.
-
Một gia đình khác hỏi nhóm chuyên gia
-
liệu nhóm có giúp đỡ họ trang trí nhà cửa được không.
-
Một bà mẹ khác đã dùng tiền được cấp
-
để bắt đầu khởi nghiệp như một doanh nghiệp xã hội.
-
Và thực sự trong một thời gian ngắn,
-
những điều mới mẻ bắt đầu nảy nở:
-
một mối quan hệ giữa nhóm chuyên môn và những người lao động.
-
Sau đó những thay đổi đáng kể đã diễn ra.
-
Có lẽ chẳng có gì ngạc nhiên
-
khi cuộc hành trình của Ella đã có những bước ngoặt lớn, thăng có
-
trầm có.
-
Nhưng ngày hôm nay, cô ấy đã hoàn thành khóa học về công nghệ thông tin.
-
Cô ấy đã kiếm được thu nhập từ công việc đầu tiên của mình, các con cô cũng đã được quay lại trường học,
-
và những người hàng xóm,
-
những người mà trước đó chỉ hi vọng sẽ chuyển đi nơi khác sống
-
đã chấp nhận làm hàng xóm của Ella.
-
họ rất ổn vì điều đó.
-
Giữa họ đã có những tình bạn mới
-
Và tất cả mọi người đều đang trong quá trình thay đổi
-
những gia đình và người lao động trước đây.
-
Nhưng mối quan hệ giữa họ cũng đang được ủng hộ để thay đổi.
-
Tôi kể với các bạn câu chuyện về Ella bởi vì tôi tin rằng những mối quan hệ
-
chính là chìa khóa quan trọng chúng ta có
-
để giải quyết các vấn đề nan giải.
-
Tuy nhiên, ngày nay, những mối quan hệ đó đang dần biến mất
-
bởi chính trị, bởi chính sách xã hội hay bởi thể chế phúc lợi.
-
Chúng ta thực sự phải thay đổi điều này.
-
Vậy ý tôi là gì khi nói về những mối quan hệ?
-
Tôi chỉ đang nói về mối liên kết giữa con người với nhau,
-
một loại tình cảm của sự liên quan, sự gần gũi
-
mối liên kết đó đã giúp chúng ta hạnh phúc, tạo động lực để chúng ta thay đổi
-
để dũng cảm như Ella và thử những cái mới.
-
Và, bạn biết đó, không phải là ngẫu nhiên
-
mà những công chức hay các nhà chuyên gia
-
lại hỗ trợ Ella và gia đình cô ấy.
-
Không phải vì họ có quan hệ tốt với nhau
-
mà vì mối quan hệ giữa họ đã được ghi rõ ràng trong quy chế phúc lợi
-
quy chế đã được soạn thảo ở Anh và đang có hiệu lực ở khắc nơi trên thế giới.
-
Các đồng nghiệp của William Beveridge,
-
nhà kiến trúc sư của nhà nước phúc lợi xã hội đầu tiên
-
và là tác giả của báo cáo Beveridge,
-
đã có ít lòng tin vào Beveridge, người được họ gọi là "con người thiên về xúc cảm".
-
Thay vào đó, họ tin vào ý tưởng về một thể chế lạnh lùng vô cảm
-
và những viên chức đã được cử đi làm việc dưới thể chế.
-
Tuy nhiên, Beveridge đã có tác động
-
vào cách nhìn nhận các vấn đề xã hội của nhà nước hiện đại.
-
Tác động đó thực không thể coi thường được.
-
100,000 bản báo cáo Beveridge đã được bán hết
-
trong những tuần đầu tiên ra mắt.
-
Người người xếp hàng dưới mưa vào một đêm tháng 11 để được cầm trên tay bản báo cáo,
-
nó được đọc khắp các đất nước, các thuộc địa, khắp châu Âu
-
và trên khắp nước Mỹ.
-
Nó để lại tác động vô cùng lớn
-
đối với cách vận hành của các nhà nước phúc lợi trên toàn thế giới.
-
Nền văn hóa, thói quan liêu, thể chế chính trị hiện diện trên toàn cầu,
-
và tất cả số chúng đều có một điểm giống nhau.
-
Chúng đã dần ăn sâu vào chúng ta
-
thậm chí đến mức chúng ta coi chúng là điều hiển nhiên.
-
Và tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói điều thật sự quan trọng này. Vào thế kỉ 20,
-
những thể chế chính trị đó đã thành công rực rỡ.
-
Chúng đã giúp kéo dài tuổi thọ, xóa bỏ được nhiều bệnh tật
-
giải quyết các vấn đề về nhà ở và phổ cập giáo dục trên diện rộng.
-
Nhưng tại thời điểm đó,
-
Beveridge đã gieo lên những thách thức của ngày hôm nay.
-
Bởi vậy, để tôi kể cho các bạn câu chuyện thứ 2
-
Theo bạn thì điều gì có thể giết chết chúng ta hơn cả việc hút thuốc lá?
-
Đó chính là sự cô đơn.
-
Theo thống kê của chính phủ, cứ 1 người trên 60 tuổi trong số 3 người
-
không nói chuyện hay tiếp xúc với người khác trong 1 tuần.
-
Cứ 1 người trên 10 người trong tổng số 850 nghìn người
-
không nói chuyện với ai khác trong vòng một tháng.
-
Và chúng ta không phải là người duy nhất quan tâm tới vấn đề này;
-
toàn bộ phương Tây cũng đều quan tâm.
-
Thậm chí nó trở thành vấn đề hóc búa đối với một số nước như Trung Quốc,
-
nơi những người già bị bỏ lại một mình ở quê nhà
-
vì quá trình đô thị hóa, di cư ồ ạt.
-
bởi vậy những điều lệ mà Beveridge đã nghĩ ra và công bố
-
không thể giải quyết vấn đề này.
-
Sự cô độc giống như một thách thức về quan hệ tổng thể,
-
nó không thể được giải quyết bằng các biện pháp quan liêu truyền thống.
-
Vì thế, vài năm trước, để hiểu được vấn đề này,
-
tôi đã bắt đầu làm việc với một nhóm 60 người cao tuổi
-
ở phía Nam Luân Đôn, nơi tôi đang sống.
-
Tôi đi mua sắm rồi chơi bin-gô (giống lô-tô)
-
nhưng thực ra tôi quan sát và lắng nghe là chủ yếu.
-
Tôi muốn biết chúng ta có thể làm gì khác đi.
-
Và nếu như bạn hỏi những người già đó, họ sẽ nói với bạn rằng họ muốn 2 điều.
-
Họ muốn ai đó trèo lên thang và thay bóng đèn cho họ,
-
hay ai đó chờ họ khi họ ra khỏi bệnh viện.
-
Họ muốn một sự hỗ trợ thực tế.
-
Và họ muốn vui vẻ.
-
Họ muốn ra ngoài, làm những điều thú vị với những người có cùng quan điểm,
-
kết bạn - việc mà chúng ta hay làm ở mỗi giai đoạn của cuộc đời.
-
Thế là, chúng tôi đã thuê một đường dây điện thoại và một vài người khéo tay,
-
để bắt đầu dịch vụ có tên là "Tuần Hoàn"
-
Thông qua số 0800 hoàn toàn miễn phí, dịch vụ đã thu hút rất nhiều thành viên.
-
Họ có thể gọi bất cứ khi nào họ cần hỗ trợ.
-
Có rất nhiều lý do mọi người gọi cho chúng tôi.
-
Họ gọi vì thú cưng của họ bị ốm,
-
vì DVD của họ bị hỏng hay họ quên mất cách sử dụng điện thoại di động,
-
hay chỉ để thông báo rằng họ vừa ra viện
-
và họ muốn có ai đó chờ họ ở bên ngoài.
-
Và dịch vụ "Tuần Hoàn" cũng cung cấp các chương trình xã hội đa dạng,
-
đan vá, phóng phi tiêu, đi thăm quan bảo tàng, du ngoạn bằng khinh khí cầu.
-
Nhưng đây mới là điều thú vị - điều thực sự gây ra sự thay đổi sâu sắc:
-
những tình bạn đã được hình thành qua thời gian,
-
bắt đầu thay thế những yêu cầu thực tế của họ.
-
Để tôi kể với các bạn về Belinda.
-
Belinda là thành viên của "Tuần Hoàn" và cô ấy chuẩn bị nhập viện để phẫu thuật hông,
-
cô ấy đã gọi tới "Tuần Hoàn" để nói rằng chúng tôi sẽ không gặp cô ấy trong một thời gian.
-
Damon, người vận hành "Tuần Hoàn" trong vùng đã gọi lại cho cô ấy và nói "Tôi có thể giúp gì cho cô?"
-
Belinda nói "Ồ, không sao. Tôi ổn mà"
-
Jocelyn đang đi mua sắm. Tony thì đang làm vườn.
-
Melissa và Joe thì đang nấu nướng và tán gẫu.
-
Thế nên, 5 thành viên của "Tuần Hoàn" đã tự tổ chức
-
tới chăm sóc Belinda.
-
Belinda đã 80 tuổi, mặc dù cô ấy luôn nói tâm hồn mình chỉ mới 25,
-
cô ấy cũng nói rằng
-
cô ấy cảm thấy bế tắc và khá buồn khi tham gia "Tuần Hoàn".
-
Nhưng việc khuyến khích cô ấy trong suốt buổi gặp mặt
-
dần hình thành lên một tình bạn tự nhiên,
-
tình bạn mà ngày nay, đang dần thay thế những nhu cầu của các dịch vụ đắt tiền
-
Đó là mối quan hệ tạo nên sự khác biệt.
-
Bởi vậy, tôi nghĩ rằng ba yếu tố trên
-
đã khuyến khích chúng ta trân trọng những mối quan hệ
-
cũng là chìa khóa giải quyết các vấn đề xã hội ngày nay.
-
Đầu tiên, bản chất của vấn đề
-
đang thay đổi và chúng ta cần có một giải pháp khác.
-
Thứ 2,
-
Thứ 3 là công nghệ.
-
Tôi đã nói về 2 yếu tố đầu tiên rồi.
-
Còn về yếu tố thứ 3: Công nghệ đã giúp chúng ta tiếp cận được với nhau
-
và đã hộ trợ hàng nghìn người.
-
Công nghệ chúng ta sử dụng hoàn toàn đơn giản.
-
Nó gồm những thứ có sẵn như dữ liệu, điện thoại di động.
-
"Tuần Hoàn" đã sử dụng những công nghệ đơn giản
-
nhằm khuyến khích các nhóm ở địa phương nhỏ hỗ trợ hàng nghìn thành viên.
-
Và bạn có thể so sánh với tổ chức trong vùng
-
vào những năm 70.
-
Khi mô hình này không khả thi
-
thì chất lượng hay tuổi thọ mà công nghệ cung cấp cũng không có.
-
Do đó, những mối quan hệ được củng cố bằng công nghệ
-
có thể giúp mọi người tiếp thu ý tưởng của Beveridge.
-
Báo cáo của Beveridge nhắm vào các thể chế với các nguồn hạn chế,
-
hay việc bòn rút nguồn tiền nặc danh.
-
Tại chỗ làm cuả tôi ở tuyến trên
-
tôi đã từng chứng kiến 80% nguồn viện trợ
-
được dùng để giữ bí mật.
-
thế là những nhà chuyên gia phải quản lí
-
Những đơn từ hành chính phức tạp ngày càng nhiều
-
Chủ yếu là về việc xin bắt ai đó ngừng nhận viện trợ
-
hay về việc rút tiền.
-
và Tuần Hoàn và những dịch vụ về quan hệ mà chúng tôi và những người khác lập ra
-
đã đảo ngược tình trạng này.
-
Nó nói lên một điều: càng nhiều người bao nhiêu, càng nhiều mối quan hệ bấy nhiêu,
-
càng có nhiều giải pháp hơn.
-
Bởi vậy, tôi muốn kể với các bạn câu chuyện thứ 3 và cũng là cuối cùng của tôi
-
Câu chuyện về nạn thất nghiệp.
-
Ở Anh, cũng như phần lớn mọi nơi trên thế giới,
-
Các chính sách phúc lợi xã hội đã được thiết lập
-
để bắt mọi người đi làm,
-
để giáo dục con người,
-
và giúp họ sống khỏe mạnh.
-
Nhưng ở đây, hệ thống này đã thất bại.
-
Và vì thế câu trả lời là
-
phải cố gắng làm cho các hệ thống cũ kỹ này hiệu quả hơn và tác động qua lại hơn
-
phải tăng số lần/tốc độ xử lý , chia dân thành các nhóm nhỏ hơn nữa
-
cố gắng làm cho dịch vụ đến với người dân hiệu quả hơn -- nói cách khác
-
ngược hoàn toàn với hệ thống trước đây
-
Nhưng đoán xem, hầu hết mọi người tìm việc bây giờ bằng cách nào?
-
Qua việc truyền miệng
-
Hóa ra ở Anh bây giờ, việc làm mới chẳng cần phải quảng cáo.
-
Bạn của bạn sẽ nói cho bạn biết về công việc
-
Bạn của bạn sẽ gợi ý bạn về công việc.
-
Mạng lưới xã hội đa dạng sẽ giúp bạn tìm việc.
-
Có lẽ một vài người ngồi đây đang nghĩ:
-
"Nhưng tôi tìm việc qua quảng cáo cơ mà"
-
nếu bạn nghĩ kĩ lại, liệu có phải bạn của bạn đã cho bạn biết về quảng cáo đó không?
-
sau đó có phải họ đã khuyến khích bạn nộp đơn xin việc?
-
Nhưng đừng ngạc nhiên,
-
những ai cần đến mạng lưới xã hội này nhất
-
có lẽ là những người bị cô lập nhất.
-
Biết rõ điều này
-
và cũng biết về giá trị và thất bại của hệ thống hiện tại,
-
chúng tôi đã tạo nên một thứ gì đó mới mẻ: những mối quan hệ xuất phát từ trái tim.
-
Chúng tôi nghĩ ra một dịch vụ khuyến khích mọi người gặp gỡ nhau
-
ở trong và ngoài cơ quan,
-
cùng nhau làm việc một cách có tổ chức
-
và thử sức với những cơ hội mới.
-
Sẽ khó để so sánh kết quả của hệ thống mới
-
với mô hình kiểu cũ
-
nhưng trông có vẻ, với 1000 thành viên đầu tiên
-
chúng tôi đã làm 1 trong 3 yếu tố tốt hơn các dịch vụ khác
-
ở việc phân chia chi phí.
-
và chúng tôi cũng sử dụng công nghệ
-
nhưng không phải để kết nối mọi người theo cách mà các dịch vụ xã hội khác làm.
-
Chúng tôi sử dụng nó để giúp mọi người gặp gỡ nhau, kết nối với nhau trực tiếp
-
xây dựng lên những mối quan hệ thực sự và hỗ trợ nhau tìm việc làm.
-
Vào năm 1948, trước khi qua đời
-
Beveridge đã viết bản báo cáo thứ 3
-
Trong đó, ông nói rằng ông đã mắc một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
-
Ông đã bỏ mặc người dân và cộng đồng ngoài kia.
-
Và sai lầm này đã dẫn tới việc quan tâm con người
-
Và con người bắt đầu quan tâm tới nhau,
-
Trong khi phân loại những thể chế quan liêu
-
mối quan hệ giữa người với người đang bị rẻ rúng.
-
Nhưng không may, ít người đọc bản báo cáo thứ 3 này
-
hơn những báo cáo trước đó của Beveridge.
-
Nhưng ngày hôm nay, chúng tôi cần phải mang mọi người và cộng đồng
-
gần nhau hơn như hệ thống mới và dịch vụ mà chúng tôi tạo ra
-
Tôi sẽ gọi nó là "Phúc lợi xã hội quan hệ"
-
Chúng ta cần bỏ lại sau lưng những quy tắc lạc hậu
-
cũ kĩ, quan liêu không còn phù hợp nữa.
-
Thay vào đó, chúng ta cần phải cùng nhau chia sẻ
-
như cách chúng ta giúp gia đình của Ella.
-
Cách này có thể giải quyết vấn đề về sự cô độc.
-
Cách này có thể hỗ trợ việc làm và các kĩ năng cần cho mọi người
-
trong thị trường lao động hiện nay.
-
cách này cũng giải quyết các thách thức về giáo dục, y tế
-
và nhiều vấn đề khác đang tồn tại trong xã hội.
-
Chìa khóa chỉ là: các mối quan hệ.
-
Những mối quan hệ là một thứ quan trọng mà chúng ta có.
-
Cảm ơn!
-
(Vỗ tay)