-
Hồ sơ viết là anh rất giỏi giết người.
-
Giỏi nhất trong những việc tôi làm, Bob
-
Nhưng nó không cần thiết cho công việc này
-
Um... Anh có kinh nghiệm gì với việc nhập dữ liệu không?
-
Không
-
Ừm. Và ờ, anh có thể nói vì sao tôi phải nhận anh trong ba câu không?
-
Nếu không tôi sẽ giết ông.
-
Tuyệt, anh hãy bắt đầu làm từ thứ sáu.
-
Ơ, Thứ sáu.
-
Kế hoạch thật tuyệt.
-
OK
-
(nhạc)
-
(tiếng nhàu găng tay)
-
(tiếng móng vuốt cào máy tính)
-
(tiếng laptop cọt kẹt)
-
Tôi chỉ định nói, anh định mặc thế này, mỗi ngày sao?
-
Dĩ nhiên.
-
Nói thật, trông anh thật buồn cười khi đi lại như thế này
-
Anh có thể--
-
Nhìn đi, còn anh ta?
-
Ai? Ờ, anh có thể đeo cà-vạt không?
-
(tiếng thở dài)
Không.
-
Anh không biết thắt cà vạt à?
-
Không.
-
Không sao, ổn mà.
-
Đừng chạm vào tôi
-
Xin lỗi nhé.
-
Này, Wolverine. Anh biết là mình gây sự chú ý khi
-
anh vô ý đâm khoảng 6 người từ khi chúng tôi thuê anh chứ
-
Tôi vô ý? Frank biết mà, anh ta trộm bánh mì kẹp của tôi. Tôi có ghi tên lên đó.
-
À, ý tôi là thứ này khá to và sắc.
-
Ý tôi là, có thể.
-
Chúng bén mà.
-
Có thể nếu chúng ta dán vài miếng giấy tiện lợi màu sáng lên
-
Đó là ý tưởng hay, Phil.
-
Chúng cần màu sắc tươi sáng
-
Nếu chúng ta dán thế này, thì không ai sẽ đâm vào chúng
-
và chúng ta đều an toàn ở công ty.
-
Thật tuyệt và anh đang tạo một tuyên ngôn thời trang đấy.
-
(Tiếng hét giận dữ)
-
Logan, anh để báo cáo TPS ở đâu vậy?
-
Tôi đã xé nhỏ chúng.
-
Cái gì? Tại sao? Đó là lý do tôi bọc chúng trong tủ lạnh. Để anh không xé vụn chúng ra.
-
Tôi tưởng anh làm vậy để xé nhỏ chúng.
-
Sao anh lại nghĩ vậy?
-
Đó là nơi tôi xé vụn mọi thứ.
-
(tiếng càu nhàu)
Thật không thể được!
-
Anh quả là không thể tin được!
-
Không, tôi phi thường, còn anh thật kỳ lạ.
-
(nhạc)