-
Bao nhiêu người trong các bạn cảm thấy hoàn toàn thoải mái
-
khi tự gọi mình là nhà lãnh đạo?
-
Đó, tôi đã hỏi câu này trên khắp mọi miền đất nước,
-
và ở mỗi nơi tôi hỏi, dù bất cứ nơi đâu,
-
vẫn luôn có một lượng lớn khán giả không giơ tay.
-
Và tôi nhận ra rằng chúng ta đã coi sự lãnh đạo
-
là một cái gì đó hết sức lớn lao.
-
Một cái gì đó vĩ đại hơn chúng ta.
-
Chúng ta coi lãnh đạo giống như việc thay đổi thế giới.
-
Và chúng ta thường gán điều đó cho danh hiệu lãnh đạo, rồi coi danh hiệu đó
-
như thể một thứ chúng ta xứng đáng được hưởng một ngày nào đó
-
nhưng nếu ngay lúc này tự gắn nó cho chính mình
-
chúng ta thường cảm thấy ngượng bởi việc đó đồng nghĩa với sự tự cao tự đại.
-
Tôi rất quan ngại vì chúng ta dành quá nhiều thời gian
-
ăn mừng những điều tuyệt vời mà hiếm có người làm được
-
rồi chúng ta lại tự nhủ rằng chỉ có những thứ đó
-
là điều duy nhất xứng đáng ăn mừng, sau đó chúng ta lại bắt đầu
-
hạ thấp giá trị của những điều chúng ta có thể làm hằng ngày,
-
bắt đầu coi thường những khoảnh khắc chúng ta thực sự là một nhà lãnh đạo
-
mà không thừa nhận chúng,
-
và không để bản thân cảm thấy vui vẻ về điều đó.
-
Tôi đã rất may mắn trong 10 năm qua
-
được làm việc với những con người tuyệt vời,
-
những con người đã giúp tôi định nghĩa lại sự lãnh đạo theo cái cách
-
mà khiến tôi hạnh phúc hơn.
-
Do thời gian có hạn, tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn
-
một câu chuyện mà phản ánh đúng đắn nhất định nghĩa đó.
-
Tôi từng tới thăm một trường học nhỏ tên là
-
Đại học Mount Allison ở Sackville, New Brunswick,
-
vào ngày cuối cùng ở đó, một cô gái đến gặp tôi
-
và nói, "Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh."
-
và cô ấy kể với tôi chuyện xảy ra 4 năm trước.
-
Cô ấy nói, "Vào cái ngày trước khi nhập học,
-
em ở khách sạn cùng bố mẹ, và
-
em quá sợ hãi và tin rằng mình không thể làm được việc này,
-
rằng em chưa sẵn sàng để học đại học, rồi em khóc.
-
May thay bố mẹ em hiểu, và họ nói
-
'Nghe này, bố mẹ biết con sợ, nhưng hãy cứ đến trường ngày mai.
-
Hãy cứ đến trường ngày đầu tiên, và bất cứ lúc nào
-
con thấy mình không thể làm được, không sao cả, hãy cho bố mẹ biết,
-
bố mẹ sẽ đưa con về nhà. Dù thế nào chúng ta vẫn yêu con.'"
-
Cô ấy nói, "Em đã đến đó,
-
đứng trong hàng chuẩn bị đăng ký nhập học,
-
rồi em nhìn quanh và nhận ra em không thể làm được.
-
Em biết em chưa sẵn sàng. Em biết em phải từ bỏ."
-
Và cô ấy kể, "Em đã quyết định, và ngay lúc đó,
-
em thấy một sự thanh thản tuyệt vời.
-
Em quay sang nói với bố mẹ
-
rằng chúng ta cần về nhà, và vào đúng lúc đó,
-
anh bước ra khỏi tòa nhà Hội Sinh Viên
-
đội cái mũ ngớ ngẩn nhất mà em từng thấy trên đời."
(Cười)
-
"Nó thật tuyệt vời.
-
Và anh đeo một tấm bảng lớn quảng cáo cho Shinerama,
-
có nghĩa là Sinh Viên Chống Xơ Nang,"
-
- một quỹ từ tiện tôi làm việc trong nhiều năm -
-
"và anh mang theo một xô đầy kẹo mút.
-
Anh rảo vòng quanh và phát kẹo
-
cho những người đứng trong hàng và nói về Shinerama.
-
Đột nhiên anh tới chỗ em và dừng lại,
-
nhìn chằm chằm. Trông thật sợ."
(Cười)
-
Cô gái này biết chính xác tôi đang nói đến cái gì.
(Cười)
-
"Rồi anh nhìn sang anh chàng đứng kế bên em,
-
mỉm cười và cho tay vào xô, lấy
-
một chiếc kẹo, chìa ra cho anh ấy và nói,
-
'Cậu cần phải tặng chiếc kẹo này cho người đẹp đang đứng cạnh cậu đấy.'"
-
Và cô ấy nói, "Em chưa từng thấy ai đỏ mặt nhanh đến thế.
-
Mặt anh ấy đỏ ửng lên, và thậm chí còn không nhìn em.
-
Anh ấy chỉ đưa cái kẹo như thế này."
(Cười)
-
"Em thấy tội nghiệp anh chàng đó vô cùng nên đã nhận chiếc kẹo,
-
ngay lập tức, trông vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm trọng
-
và anh quay sang bố mẹ em,
-
nói, 'Hãy nhìn đi. Nhìn đi.
-
Mới ngày đầu tiên xa nhà, cô bé đã nhận kẹo
-
từ người lạ rồi?!'"
(Cười)
-
Rồi cô nói, "Mọi người đều nghe thấy. Trong bán kính 6 mét
-
mọi người đều bắt đầu hú lên.
-
Em biết điều này có vẻ sến và cũng không biết tại sao em lại kể với anh,
-
nhưng lúc đó khi mọi người cười phá lên,
-
em biết em không nên từ bỏ.
-
Em biết em đang ở nơi mà mình nên ở,
-
và em biết mình đang ở nhà rồi, và em còn chưa từng nói chuyện với anh
-
một lần nào trong suốt bốn năm qua,
-
nhưng khi em nghe anh sắp rời đi,
-
em phải tới và nói với anh rằng anh đã là
-
một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em, và em sẽ nhớ anh. Chúc anh may mắn."
-
Rồi cô ấy bước đi, còn tôi thì đứng im.
-
Sau khi đi được vài bước, cô ấy quay lại và cười nói,
-
"Anh cũng nên biết điều này nữa.
-
Em vẫn hẹn hò với anh chàng kia sau bốn năm."
(Cười)
-
Một năm rưỡi sau khi tôi chuyển tới Toronto,
-
tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của họ.
-
Mấu chốt là đây. Tôi không nhớ gì cả.
-
Tôi không nhớ chút gì về khoảnh khắc đó,
-
tôi đã lục lọi trí nhớ của mình, bởi vì nó khá buồn cười
-
và tôi hẳn phải nhớ đã làm điều gì đó, và tôi chẳng nhớ gì cả.
-
Đó là một giây phút giúp tôi mở mắt và biến đổi
-
để nghĩ rằng biết đâu tác động lớn nhất tôi từng làm được
-
tới cuộc sống người khác, một giây phút khiến một cô gái bước tới
-
trước mặt một người lạ bốn năm sau đó và nói,
-
"Anh là một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em,"
-
lại là một giây phút mà tôi còn không nhớ gì cả.
-
Có bao nhiêu người trong các bạn có khoảnh khắc kẹo mút,
-
khoảnh khắc mà một người nói hoặc làm điều gì đó
-
khiến bạn cảm thấy cuộc sống bạn tốt đẹp hơn?
-
Được rồi. Có bao nhiêu người trong số các bạn đã cho họ biết điều đó?
-
Đó, tại sao không? Chúng ta tổ chức sinh nhật,
-
cái ngày mà bạn chỉ cần cố sống sót 365 ngày tiếp theo -
(Cười)
-
trong khi để những người khiến cuộc sống chúng ta đẹp hơn
-
rời đi mà không hề biết điều đó.
-
Mỗi một người trong số các bạn, mỗi một người
-
là chất xúc tác cho một khoảnh khắc kẹo mút.
-
Bạn đã làm cuộc sống của một ai đó tươi đẹp hơn bằng một thứ nào đó
-
dù nói hay làm, và nếu bạn nghĩ bạn chưa từng,
-
hãy nghĩ về những cánh tay không giơ lên khi tôi hỏi câu hỏi đó.
-
Bạn chỉ là một trong số những người chưa biết rằng mình đã làm được.
-
Nhưng bạn sẽ sợ hãi khi nghĩ rằng chúng ta có sức mạnh như thế.
-
Và càng đáng sợ hơn khi nghĩ chúng ta quan trọng đến thế
-
với những người khác, bởi vì bao lâu chúng ta vẫn biến sự lãnh đạo thành một cái gì đó lớn hơn bản thân,
-
bao lâu chúng ta vẫn nghĩ sự lãnh đạo vượt xa chúng ta,
-
bao lâu chúng ta vẫn nghĩ về nó là thay đổi thế giới,
-
chúng ta đã tự cho bản thân một lời ngụy biên để không trông đợi nó
-
mỗi ngày từ chính bản thân chúng ta và những người khác.
-
Marianne Williamson nói rằng, "Nỗi sợ hại lớn nhất không phải là chúng ta không phù hợp.
-
Nỗi sợ hãi lớn nhất chính là chúng ta còn mạnh mẽ hơn những thước đo.
-
Chính ánh sáng của chúng ta, chứ không phải mảng tối, làm chúng ta sợ."
-
Hôm nay tôi kêu gọi mọi người hãy vượt qua nó.
-
Chúng ta cần phải vượt qua nỗi sợ hãi về
-
ảnh hưởng lớn lao của chúng ta đối với cuộc đời của ai đó
-
chúng ta cần vượt qua để tiến xa hơn nữa, và
-
em trai em gái chúng ta, và con cái chúng ta sau này
-
hoặc bây giờ, có thể nhìn và bắt đầu trân trọng
-
những mối quan hệ tốt đẹp chúng ta gầy dựng
-
hơn tiền bạc và sức mạnh của tên tuổi địa vị.
-
Chúng ta cần tái định nghĩa lại sự lãnh đạo như những khoảnh khắc kẹo mút đó,
-
chúng ta đã tạo ra bao nhiêu, chúng ta biết được bao nhiêu,
-
bao nhiêu trong số đó được kế thừa, và bao nhiêu chúng ta đã nói lời cảm ơn.
-
Bởi vì chúng ta đã biến sự lãnh đạo thành thay đổi thế giới,
-
trong khi chẳng có thế giới nào cả. Chỉ có 6 tỷ cách hiểu về nó,
-
và nếu bạn thay đổi cách nhìn của một người về nó,
-
về những gì họ có thể làm,
-
về sự quan tâm họ nhận được từ mọi người,
-
về sức mạnh của một nhân tố
-
thay đổi họ có thể trở thành, bạn đã thay đổi tất cả.
-
Và nếu chúng ta hiểu sự lãnh đạo như vậy,
-
tôi nghĩ nếu chúng ta tái định nghĩa lại sự lãnh đạo như thế,
-
Tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi mọi thứ.
-
Và nó là một ý tưởng đơn giản, nhưng tôi không hề nghĩ nó nhỏ bé,
-
chân thành cảm ơn tất cả vì đã cho phép tôi chia sẻ với bạn ngày hôm nay.