Return to Video

"Xin đừng lấy đi đôi Air Jordans của tôi"

  • 0:01 - 0:06
    Đôi giày Air Jordans của tôi tốn cả trăm đô, tính cả thuế
  • 0:06 - 0:10
    Cái áo khoác da Starters có chữ "Raiders" ở sau lưng
  • 0:10 - 0:13
    Tôi rất có phong cách, tôi cười,
    trông như một người đàn ông thật sự
  • 0:13 - 0:17
    vì điều quan trọng không phải là được lắng nghe,
    mà là được nhìn nhận.
  • 0:17 - 0:19
    Mũ bóng chày bằng da Adidas của tôi
  • 0:19 - 0:23
    hợp với cái túi đeo Gucci giả (Tiếng cười)
  • 0:23 - 0:26
    Không có ai nhìn ngầu như tôi
  • 0:26 - 0:28
    Nhưng những thứ này đều tốn tiền,
    chắc chắn không phải miễn phí
  • 0:28 - 0:30
    Tôi không có việc làm, không xu dính túi
  • 0:30 - 0:32
    nhưng ăn cắp mấy thứ này từ
    khu trung tâm mua sắm dể như bỡn
  • 0:32 - 0:35
    Ba mẹ bảo rằng không nên, nhưng tôi biết là nên
  • 0:35 - 0:38
    Cần phải làm những gì có thể để chắc chắn rằng
    mình trông bảnh bao
  • 0:38 - 0:41
    và lý do tôi phải trông thật bảnh, nói thật với bạn
  • 0:41 - 0:46
    Tôi cũng không biết tại sao.
    Chắc vì nó làm tôi cảm thấy đặc biệt trong lòng
  • 0:46 - 0:49
    Khi mặc đồ mới tôi không cần phải lẩn trốn,
  • 0:49 - 0:51
    và tôi cần phải sớm kiếm thêm mấy bộ đồ mới.
  • 0:51 - 0:53
    hoặc là cái tôi của mình sẽ nổ tung như quả bóng 10 xu
  • 0:53 - 0:56
    Nhưng an ninh rất chặt ở các cửa hàng.
    Càng ngày càng có nhiều cảnh sát.
  • 0:56 - 0:59
    Đám bạn đang cười nhạo vì tôi mặc đồ cũ
  • 0:59 - 1:02
    Năm học sắp kết thúc. Hè đang đến gần.
  • 1:02 - 1:04
    Và tôi đang chơi thể thao đến rách cả đôi giày Jordans
  • 1:04 - 1:10
    Tôi cần thứ gì mới. Chỉ còn một cách để làm điều đó.
  • 1:10 - 1:13
    Trốn học thứ sáu, đón tàu điện ngầm xuống phố
  • 1:13 - 1:16
    quan sát những nạn nhân xung quanh
  • 1:16 - 1:18
    Có thể tôi sẽ may mắn tìm được con mồi dễ dàng
  • 1:18 - 1:20
    Phải mua đồ mới. Không còn cách nào khác.
  • 1:20 - 1:22
    Tôi đã sẵn sàng. Tôi lận súng.
  • 1:22 - 1:25
    Đây là chuyện nghiêm túc chứ không phải đùa
  • 1:25 - 1:27
    Và tôi không thể để đám bạn tiếp tục cười mình
  • 1:27 - 1:31
    Tôi sẽ cuỗm thứ gì đó rất đỉnh, cứ chờ đấy, bạn sẽ thấy
  • 1:31 - 1:34
    Ra khỏi ga, số 4 đường West gần công viên
  • 1:34 - 1:36
    huynh đệ đang chơi bóng rổ và có người chú ý
  • 1:36 - 1:37
    "Này cậu, đôi Nike đó ở đâu ra vậy?"
  • 1:37 - 1:42
    Tôi tự nhủ với mình "Tôi thích chúng, rất thích"
  • 1:42 - 1:45
    Chúng trắng như tăm bông, sáng mờ cả mắt.
  • 1:45 - 1:47
    Biểu tượng Michael màu đỏ trông như có thể bay được.
  • 1:47 - 1:50
    Không một vết dơ. Đôi Nike Airs mới tinh.
  • 1:50 - 1:51
    Súng trong tay và biết mình cần làm gì.
  • 1:51 - 1:55
    Chờ đến thời điểm thích hợp,
    bám sát theo hắn phía sau
  • 1:55 - 1:57
    Hắn rẽ trái ở đường Houston, tôi rút súng ra
  • 1:57 - 2:00
    và nói "Đưa tao đôi Jordans!"
  • 2:00 - 2:02
    Rồi thằng du côn cố gắng bỏ chạy
  • 2:02 - 2:05
    Hắn biến nhanh, nhưng không được xa. Tôi nổ súng "Đùng"
  • 2:05 - 2:07
    Tên ngốc ngã giữa hai chiếc xe đang đỗ
  • 2:07 - 2:10
    Hắn ho, gào khóc, máu đổ lênh láng trên đường
  • 2:10 - 2:14
    Và tôi giật đôi Air Jordans khỏi chân hắn
  • 2:14 - 2:16
    Trong lúc nằm đó chờ chết, tất cả những gì hắn có thể nói
  • 2:16 - 2:21
    là "Xin đừng lấy đi đôi Air Jordans của tao"
  • 2:21 - 2:24
    Bạn sẽ nghĩ rằng hắn nên lo lắng về việc sống còn.
  • 2:24 - 2:27
    Tôi bỏ đi cùng với đôi giày của hắn,
    nước mắt hắn chảy ròng
  • 2:27 - 2:30
    Ngay hôm sau, tôi nghênh ngáo tới trường
  • 2:30 - 2:34
    cùng với đôi Air Jordans mới cáu, trông tôi rất đỉnh
  • 2:34 - 2:36
    Tôi đã giết người vì chúng, nhưng này, tôi không quan tâm
  • 2:36 - 2:40
    vì bây giờ tôi cần một chiếc áo khoác mới để mặc
  • 2:40 - 2:49
    Cảm ơn (Tiếng vỗ tay)
  • 2:49 - 2:54
    Trong vòng 15 năm biểu diễn
  • 2:54 - 2:59
    tất cả những gì tôi muốn làm là
    đưa thơ đến với thế giới thực
  • 2:59 - 3:01
    Nhưng mà, vẫn chưa đủ để tôi trở thành
    tác giả hàng đầu trong lĩnh vực này
  • 3:01 - 3:04
    vẫn không đủ cho tôi tham dự một cuộc tỉ thí thơ ca
  • 3:04 - 3:06
    và trong khi những thứ đó còn đè nặng,
  • 3:06 - 3:10
    thì không phải động lực là điều thúc đẩy
    cây bút chạy trên trang giấy
  • 3:10 - 3:14
    Mà là sự thèm khát, và vẫn sẽ là:
  • 3:14 - 3:17
    Làm thế nào mà tôi có thể khiến người ghét thơ
  • 3:17 - 3:20
    yêu thích tôi?
  • 3:20 - 3:22
    Bởi vì bản thân tôi là phần mở rộng của công việc tôi làm
  • 3:22 - 3:24
    và nếu họ thích tôi, họ sẽ thích tác phẩm của tôi
  • 3:24 - 3:27
    và nếu họ thích tác phẩm của tôi, thì họ sẽ yêu thơ
  • 3:27 - 3:30
    và nếu họ yêu thơ,
    thì tôi đã hoàn thành công việc của mình,
  • 3:30 - 3:33
    là đưa thơ đến với thế giới.
  • 3:33 - 3:38
    Vào năm 1996, tôi tìm thấy câu trả lời trong các nguyên tắc
  • 3:38 - 3:43
    từ một người nghệ sĩ bậc thầy của nghệ thuật ăn nói
    tên là Reg E. Gaines,
  • 3:43 - 3:48
    người viết bài thơ nổi tiếng
    "Xin đừng lấy đi đôi Ai Jordans của tôi."
  • 3:48 - 3:52
    Và tôi theo ông khắp nơi cho tới khi tôi
    có được cuộc gặp gỡ với ông trong phòng
  • 3:52 - 3:54
    và đọc cho ông nghe một trong những đoạn thơ của tôi
  • 3:54 - 3:56
    và bạn có biết ông ta nói gì với tôi?
  • 3:56 - 3:58
    "Này anh đần.
  • 3:58 - 4:01
    Có biết vấn đề của mình là ở đâu không, anh bạn?
  • 4:01 - 4:04
    Anh đừng đọc thơ của người khác
  • 4:04 - 4:07
    khi không có bất kì nền tảng câu chữ
  • 4:07 - 4:13
    và sự lưu tâm đến âm điệu nhé." (Cười)
  • 4:13 - 4:16
    Rồi ông ấy tiếp tục lan man
  • 4:16 - 4:21
    về thơ ca, phong cách và
    Những Đêm thứ Sáu tại Nuyorican.
  • 4:21 - 4:23
    Giớ đây tôi đã có thể từ bỏ, nên từ bỏ
  • 4:23 - 4:27
    Tôi nghĩ rằng thơ ca chỉ là sự tự bộc lộ bản thân
  • 4:27 - 4:30
    Tôi không hề biết là mình thật sự phải có
    sự kiểm soát sáng tạo.
  • 4:30 - 4:34
    Thay vào việc từ bỏ, tôi theo ông ta khắp nơi
  • 4:34 - 4:38
    Khi ông ấy viết một vở kịch Broadway,
    tôi ở bên ngoài cánh cửa
  • 4:38 - 4:41
    Tôi gọi ông dậy lúc 6 giờ rưỡi sáng
  • 4:41 - 4:44
    chỉ để hỏi ai là nhà thơ vĩ đại nhất
  • 4:44 - 4:48
    Tôi nhớ mình đã ăn mắt cá tươi mới bắt lên từ biển
  • 4:48 - 4:50
    vì ông ta bảo rằng thứ đó tốt cho não
  • 4:50 - 4:53
    Rồi một ngày tôi nói với ông
  • 4:53 - 5:01
    "Reg E., Nền tảng về câu chữ và sự lưu tâm về âm điệu
    là cái gì vậy?" (Cười)
  • 5:01 - 5:05
    Và ông đưa cho tôi một bài luận cương in trắng đen
  • 5:05 - 5:08
    về một nhà thơ tên Etheridge Knight
  • 5:08 - 5:10
    và bản chất khẩu âm của thơ
  • 5:10 - 5:12
    và từ thời điểm đó trở đi
  • 5:12 - 5:14
    Reggie không còn là người vĩ đại nhất với tôi.
  • 5:14 - 5:17
    vì những gì Etheridge Knight dạy cho tôi
  • 5:17 - 5:21
    là tôi có thể làm cho từ ngữ của mình biến thành âm nhạc
  • 5:21 - 5:24
    thậm chí những từ nhỏ nhất, những đơn âm
  • 5:24 - 5:26
    từ nếu, và, nhưng, gì
  • 5:26 - 5:31
    hàng đống đường phố trong tiếng lóng có thể rót vào tai,
  • 5:31 - 5:34
    và từ đó, tôi bắt theo đuổi Etheridge Knight.
  • 5:34 - 5:36
    tôi muốn biết nhà thơ nào ông ấy đọc,
  • 5:36 - 5:40
    và tôi bắt gặp một bài thơ tên
    [Lời tiên tri bóng tối: Tiếng reo của ánh nắng]
  • 5:40 - 5:45
    một chén rượu báo hiệu mừng
    mang tôi đến một sân khấu lớn nhất
  • 5:45 - 5:47
    mà một nhà thơ có thể đạt được
  • 5:47 - 5:50
    Chính là Broadway đó, các cậu
  • 5:50 - 5:53
    Và từ giây phút đó, tôi học được cách để mic ở xa
  • 5:53 - 5:57
    và dấn bước vào thơ ca bằng cơ thể mình.
  • 5:57 - 6:00
    Nhưng đó không phải là bài học lớn nhất tôi học được
  • 6:00 - 6:04
    Bài học lớn nhất tôi đã học nhiều năm sau đó là
  • 6:04 - 6:09
    Khi tôi đến Beverly Hills và tình cờ gặp một
    nhà quản lí nghệ sĩ tài năng
  • 6:09 - 6:11
    người nhìn tôi từ đầu đến chân
  • 6:11 - 6:14
    và nói rằng trông tôi không có tí kinh nghiệm nào
  • 6:14 - 6:17
    làm việc trong lĩnh vực này cả.
  • 6:17 - 6:21
    Và tôi nói với hắn "Nghe này, anh ngốc,
  • 6:21 - 6:24
    anh là một diễn viên thất bại nên mới làm quản lí nghệ sĩ
  • 6:24 - 6:25
    có biết tại sao anh thất bại làm diễn viên không?
  • 6:25 - 6:29
    vì những người như tôi cướp mất việc của anh
  • 6:29 - 6:31
    Tôi đã đi di chuyển suốt từ Cleveland và Essex
  • 6:31 - 6:35
    ở Đông New York, theo đường địa phương số 6, xếp hàng cùng với những "cô gái mại dâm" ở Hunt's Point
  • 6:35 - 6:39
    những người ngáng đường tôi đến với
    sự hoàn thiện về nghệ thuật không gian
  • 6:39 - 6:41
    và với số lượng đàn ông, đàn bà và trẻ em từ một đến vô hạn
  • 6:41 - 6:43
    mà bạn có thể sắp đặt vừa vặn vào nơi đó ,
    để rồi tôi có thể đẩy họ
  • 6:43 - 6:46
    vào chân tường với kinh nghiệm của mình.
  • 6:46 - 6:48
    Người ta đã từng mua vé nghe kinh nghiệm của tôi
  • 6:48 - 6:51
    and dùng chúng như những cục nam châm
    gắn trên tủ lạnh để họ biết
  • 6:51 - 6:53
    rằng cuộc cách mạng đang đến gần,
    vì vậy hãy dự trữ.
  • 6:53 - 6:56
    Tôi từng trải đến nỗi khi bạn đi tới
  • 6:56 - 6:58
    một trường đặc quyền để học
    một bài son-nét của Shakespear
  • 6:58 - 7:01
    Tôi đã nhận được những nhịp điệu xô,đá vào người mình
  • 7:01 - 7:04
    Tôi có thể hoàn thiện cú sốc của "Trò chơi than khóc"
  • 7:04 - 7:07
    với sự kinh ngạc của một đứa trẻ bị gọi là nạn nhân của
    AIDS bởi một kẻ bắt nạt,
  • 7:07 - 7:10
    người không hề biết rằng chính cha hắn
    đã truyền cho mẹ của tôi
  • 7:10 - 7:12
    và đó là một câu nói hai nghĩa.
  • 7:12 - 7:16
    Tôi có nhiều trải nghiệm đến nỗi khi bạn tới trường Fell
  • 7:16 - 7:18
    và tất cả các cậu bé cổ tích giàu có
    quyết định tài trợ cho một đứa trẻ ở đó
  • 7:18 - 7:20
    là tôi đó, nhưng đá tôi ra khỏi trường khi tôi bị bắt gặp
  • 7:20 - 7:24
    khi đang dạy các cậu bé cổ tích làm cách nào để
    "thó" PATS khỏi một cặp quần jean hiệu Lee Jeans
  • 7:24 - 7:27
    và mang chúng tới VIM.
    Cho tôi thấy Chekhov làm được điều đó đi.
  • 7:27 - 7:30
    Sanford Meisner là cậu Artie của tôi la hét với chính mình trong thinh lặng,
  • 7:30 - 7:33
    Điều gì đó luôn không ổn trong khi không gì là luôn luôn đúng
  • 7:33 - 7:35
    Phương pháp diễn xuất chẳng là gì
    mà chỉ là một sự pha trộn
  • 7:35 - 7:38
    đa tính cách, tin rằng sự dối trá của chính mình là thực tế,
  • 7:38 - 7:41
    giống như hồi trung học Kenny bảnh bao nói với tôi rằng
    nó muốn trở thành cảnh sát
  • 7:41 - 7:43
    Anh bạn, mày sẽ đi tới Học viện Riker's Island
  • 7:43 - 7:45
    tao có thể tạo ra David Mamet
  • 7:45 - 7:47
    phân tích trong đầu đòn tấn công của tôi trong cuộc đối thoại
  • 7:47 - 7:51
    Stanislavski trở thành giống như Bruce lee
  • 7:51 - 7:54
    đá danh sách phân công của những học sinh bất tài
    của bạn lên xuống Crenshaw
  • 7:54 - 7:57
    Rồi sao, những diễn viên của bạn đã học
    kịch du kích ở London Rep?
  • 7:57 - 8:00
    Hãy để tôi cho bạn biết một
    buổi chiều thứ bảy ở trung quốc thời cổ
  • 8:00 - 8:02
    bí mật kung fu
  • 8:02 - 8:04
    Hội đồng không đánh trở lại.
  • 8:04 - 8:06
    Bạn cho rằng nghệ sĩ da đen khó tìm việc
  • 8:06 - 8:09
    trong lĩnh vực này?
    Tôi là một đứa con lai trắng đen đầy ngờ vực
  • 8:09 - 8:12
    có nghĩa là tôi quá đen để làm người da trắng
    và quá trắng để làm điều ngược lại.
  • 8:12 - 8:15
    Hãy quên nhóm mọi Mỹ.
    Tôi đã phá những sân khấu ở Soweto,
  • 8:15 - 8:19
    chôn mấy đứa trẻ bị phá bỏ trong một cánh đồng gốm,
    và vẫn có thể xoay xở nở một nụ cười trên mặt
  • 8:19 - 8:21
    Vì vậy bất cứ điều gì bạn nguyền rủa tôi
    như "Cứt vãi của bạn"
  • 8:21 - 8:24
    làm đi, hãy làm đi điều đó khi tôi bước ra khỏi cánh cửa
  • 8:24 - 8:28
    Bất cứ lời phỉ báng nào bạn vứt trên đường tôi đi,
  • 8:28 - 8:30
    cũng là của mẹ bạn.
  • 8:30 - 8:34
    Xin cảm ơn (Tiếng vỗ tay)
Title:
"Xin đừng lấy đi đôi Air Jordans của tôi"
Speaker:
Lemon Andersen
Description:

Bạn sẽ giết người chỉ vì một đôi giày Air Jordans? Lemon Andersen kể về câu chuyện của một người đã từng làm vậy, thuật lại một bài thơ của Reg E. Gaines. Những dòng này dạy Lemon rằng thơ ca có thể mang nhiều hàm ý hơn là sự tự bộc lộ bản thân, và có thể nghe như âm nhạc khi được thêm vào nhịp điệu, phối hợp với sự thô ráp của đường phố New York xung quanh anh.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
08:55
  • Good Job. Pay attention to idioms, Slangs, Funky Phrases and Special expressions.... :)

Vietnamese subtitles

Revisions