-
Tôi nhớ buổi sáng 15/4/2013.
-
Tôi thức dậy không như những buổi sáng khác.
-
Trong trạng thái tuyệt vời giữa tỉnh giấc và mơ ngủ.
-
Tôi nghe âm thanh quen thuộc của sữa được lấy ra khỏi tủ lạnh
-
và âm thanh cà phê được rót vào chiếc máy ép Pháp.
-
Và tôi nằm đó kiểu vừa tỉnh vừa ngủ.
-
và tôi thầm nghĩ,
-
"Đúng rồi, những con mèo của tôi cuối cùng đã học được cách làm cà phê!"
-
"Đúng vậy!" (Tiếng cười)
-
Tôi rất vui về phát hiện này,
-
vui đến nỗi tôi đã mở mắt ra
-
và trước mặt tôi là một phát hiện còn đáng mừng hơn:
-
một người đàn ông cao, đẹp trai nhìn rất quen
nhưng tôi không thể nhận ra.
-
Anh ấy có 2 tách cà phê trên tay, anh nói,
"Em yêu, anh làm cà phê cho em nè."
-
Và tất cả chợt ùa về với tôi.
-
Giáng sinh một mình. Lễ tạ ơn một mình.
-
Lễ tình nhân một mình.
-
Chồng tôi đi Afghanistan,
và giờ anh ấy đã về.
-
Rồi chúng tôi âu yếm nhau trên chiếc ghế dài
cùng với cà phê,
-
và chúng tôi bật TV lên
-
vừa đúng lúc thấy một vận động viên điền kinh
ưu tú chạm vạch đích,
-
cũng vừa đúng lúc nghe được,
-
"Lelisa Desisa vừa chiến thắng cuộc thi
Marathon Boston 2013
-
trong cuộc thi marathon Boston đầu tiên của anh ta"
-
Rồi tôi nghĩ, "Tất nhiên, tại sao không thể
thắng cái đầu tiên bạn thử?"
-
Tại sao? Cái gì?
Tôi cũng sẽ đi chứ? Dĩ nhiên rồi.
-
Và tôi quay sang chồng mình nói, "Anh biết đấy,
-
chúng ta thật sự cần làm gì đó trong ngày này."
-
Chúng tôi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ và
anh ấy đã đi được 26.2.
-
Rồi chúng tôi thức dậy, mặc đồ vào,
và đi ăn trưa.
-
Và anh ấy nhìn tôi, nói,
"Em còn nhớ không?"
-
"Em yêu, em còn nhớ không?"
-
Tôi bảo, "Nhớ gì?"
-
Anh ấy nói, "Đây là cái bàn lúc trước,
nhà hàng lúc trước
-
nơi mà chúng ta ăn bữa cuối cùng
trước khi anh đi Afghanistan.
-
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao nếu anh không trở lại.
-
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao nếu anh mất 1 chi.
-
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao
-
nếu anh bị bất kì tổn thương nào."
-
Chúng tôi gọi 2 ly cocktail,
tôi rất mừng vì đã gọi chúng.
-
Và chúng tôi chúc mừng,
rồi bắt đầu lên kế hoạch
-
cách mà chỉ 1 gia đình quân đội có thể lên kế hoạch
khi mà người thân yêu của họ về nhà an toàn.
-
Và anh ấy nhìn tôi, nói,
"Cùng đi xem cuộc thi marathon nào."
-
Tôi bảo, "Đi thôi. Đi thôi. Tất nhiên rồi."
-
Chúng tôi băng qua Đường Boylston và
"Đùng!", chúng tôi nghe một tiếng nổ lớn,
-
và điều tiếp theo tôi biết,
chúng tôi đang trên lề đường.
-
Tôi nhìn xuống một thác máu
-
đã từng là chân trái của tôi.
-
Người chồng tôi đầy những mảnh bom.
-
Và tôi nghĩ 2 điều.
-
Thứ nhất: không có một người đàn công nào
trên hành tinh này
-
mà tôi muốn nằm cạnh, ngay lúc này.
-
Thứ 2: chính là nó.
-
Và ngay khi chúng tôi định nói điều mà
-
chỉ người đã kết hôn có thể nói
những lúc thế này,
-
Những người Boston dũng cảm đã bế tôi lên
và đưa tôi vào bệnh viện gần nhất.
-
Và ở đó tôi
-
nằm ở đó,
-
không còn là vũ công ballroom xinh đẹp, ánh đồng
-
ấn tượng, sẵn sàng trình diễn.
-
Tôi bị cắt, xé ra, rồi ráp lại,
-
may lại, rồi gắn lại.
-
Không có chất dẻo nào, để tôi kể các bạn nghe.
-
Tôi bị mất 4 inch tóc.
Tôi như một con búp bê xấu xí.
-
Bao quanh tôi là đồ người khác, máu người khác.
-
Và nó là 1 đống hỗn độn.
-
Tôi có người viếng thăm.
-
Những người tới thăm có miệng,
và miệng họ luôn có ý kiến
-
Và tôi đã học được 1 điều:
-
người ta nói nhiều thứ khi họ không biết nói gì.
-
Khi còn nhỏ, chúng ta được kể rằng,
-
người ta nói nhiều thứ
khi họ không biết nói gì
-
và khi người ta nói nhiều điều
để khiến bạn thấy tốt hơn
-
nó đến từ tình yêu.
-
Và tôi bối rối; tôi nghĩ,
-
cô y tá này nói với tôi:
"Bạn nên chấp nhận điều này.
-
Bạn nên chấp nhận
vì gia đình bạn cần bạn."
-
Đã 4 ngày rồi. Hãy vượt qua nó.
-
Gia đình bạn cần bạn.
Nó phụ thuộc ở bạn việc khiến họ thấy yên lòng."
-
Bất cứ ai nhìn vào tôi và nói rằng,
-
"Tôi đã có thể đến sớm hơn,
nhưng tôi không biết nói gì,"
-
đó là một bảng thông báo rõ ràng
-
với những người đang phải chịu đựng mà nói rằng,
-
"Bạn thật ngượng nghịu
tôi không thể chung với bạn,"
-
điều đó khiến tôi mới là người
cần làm bạn thấy tốt hơn
-
và khiến bất cứ ai nằm ở giường bệnh thấy tốt hơn.
-
Nên tôi bắt đầu nài nỉ, "Không, tôi ổn,
tôi ổn, tôi rồi sẽ ổn thôi.
-
Tôi sẽ nhảy trở lại.
Tôi sẽ làm tất cả những điều này,"
-
ngay cả khi tôi không tin điều đó
vì tôi cảm thấy rất tệ
-
rằng tôi ngượng nghịu, rằng
tôi đã bị hỏng, tôi bừa bộn lên hết rồi.
-
Chúng ta được dạy lúc nhỏ rằng
khi người ta nói và làm những gì đó
-
nó đến từ tình yêu
trong lúc tổn thương,
-
nhưng, tôi đứng trên bục này
để chứng tỏ điều khác.
-
Tôi nghĩ nó đến từ nơi sâu hơn cả tình yêu.
-
Nó đến từ nỗi sợ hãi.
-
Nỗi sợ sự thật.
-
Chúng ta dành cả quãng đường đi xe,
-
sau khi nhận được cuộc gọi đó,
-
đến với nhau
-
một lượng câu đầy đủ
sẽ làm nỗi đau tan biến đi,
-
Nhưng nỗi sợ sự thật của chúng ta
-
là dù có bao nhiêu câu ta nói với nhau,
-
không có gì có thể làm nỗi đau tan đi.
-
Tôi đã nghe hết.
Chân của tôi sẽ không bao giờ mọc lại.
-
Nỗi sợ sự thật kinh khủng này có thể khiến chúng ta
nói những điều khá khủng khiếp.
-
Trong trạng thái hoảng sợ,
khi bạn thấy chân bạn mình bị hỏng,
-
hoặc ai đó, hướng ánh nhìn không tên vào bạn,
và nói
-
"Ít nhất bạn cũng còn một gương mặt đẹp."
-
Tôi ngay lập tức trả lời,
"Vì chúng ta đang nói về chủ đề này,
-
não và mông của tôi cũng tuyệt lắm, cảm ơn bạn."
-
(Cười)
-
"Cảm ơn vì đã để ý rằng tôi có
1 gương mặt đẹp.
-
Và đó là thứ duy nhất tôi còn trong cuộc sống.
Tôi rất trân trọng."
-
Hay 1 bác sĩ bắt chuyện với bạn,
không phải là bác sĩ của tôi, tôi muốn làm rõ điều này
-
đặt bàn tay lên vai tôi trên xe lăn,
-
khi tôi đang lăn xe qua phòng và nói với tôi
-
"Tôi cần nói vài điều với cô."
-
"Tôi có nghe về cuộc phỏng vấn sáng nay,
-
và có nghe là cô muốn nhảy lại
-
và tôi ở đây nói với cô rằng,
tôi đã ở đây, tôi đã ở đây trong nhiều năm.
-
Tôi ở đây nói với cô rằng
Cô không nên nuôi hi vọng.
-
Tôi chưa từng thấy 1 vũ công cụt chân nào trong ngần ấy năm.
-
Điều đó sẽ không xảy ra,
cơ hội của tôi là 1 trong 1 triệu."
-
Và tôi giơ ngón tay mình lên,
-
nói với anh ta nếu cơ hội là 1 trong 1 triệu
thì tôi sẽ là người đó,
-
- cũng với vài từ khác -
-
và tôi quay lại
-
(Cười)
-
và tôi lăn xe theo hướng ngược lại
trương mắt nhìn,
-
chỉ với hi vọng là những lời nói của tôi là sự thật.
-
Và nếu bạn nghĩ đó là điều tệ nhất,
không phải.
-
Tôi nhớ có một người bạn của tôi đến thăm,
vâng đó là lý do,
-
đến gặp tôi và nói,
-
"Cậu biết không? Tớ đang bắt đầu việc kinh doanh riêng
và tiền rác thật tệ.
-
Chúng thật tệ.
Và chúng thật mắc.
-
Tớ biết họ đã cắt đi
-
phần còn lại của chân cậu và rất nhiều
phần khác tại bệnh viện.
-
Cậu có biết tốn bao nhiêu để cắt
đi phần còn lại của chân cậu không?"
-
Thưa quí vị, lời nói có sức mạnh.
-
Thanh sắt và đá có thể làm vướng xương tôi nhưng
lời nói sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời,
-
đặc biệt trong những lúc nhạy cảm
-
mà bạn bè và gia đình của bạn sẽ trải qua,
-
không cần thiết như trong tình huống của tôi,
-
nhưng bạn sẽ nhận được cuộc gọi đó
-
khi mẹ, anh em, bạn bè, người yêu của bạn phải trải qua những điều không tưởng tượng được.
-
Vì vậy tôi ở đây cho các bạn những hướng dẫn
-
vì tất cả chúng ta đều sẽ nhận được cuộc gọi đó
ngay cả khi ta không muốn.
-
Thứ nhất, quan trọng nhất:
đo nhiệt của căn phòng.
-
Họ đang ném đồ đạc ư?
Đưa họ thứ gì đó để ném
-
Họ đang cười khi xem TV
khi bạn nghĩ họ nên khóc ư?
-
Cười với họ.
-
Họ chỉ ngồi trong im lặng ư?
Im lặng với họ.
-
Cảm xúc dâng trào.
-
Rất quan trọng để biết từng giai đoạn cảm xúc
-
khi ai đó đang đối mặt với nghịch cảnh,
-
đặc biệt trước khi bạn đến phòng bệnh đó.
-
Đừng nói với họ bạn đã google gì
5 phút trước khi bước ra khỏi cửa,
-
hay tôn giáo của bạn nói gì về hoàn cảnh của họ.
-
Hãy ở đó với họ. Làm bạn với họ.
-
Tôi nhớ 1 buổi chiều mưa Chủ nhật
-
khi chồng tôi và tôi nhìn thấy
-
rất nhiều tập quảng cáo, tờ rơi, và
những chiếc áo nỉ tiệc tùng
-
gửi cho tôi từ từng studio
khiêu vũ trong nước
-
- mà tôi vẫn mặc, cảm ơn -
-
- có thể hôm nay tôi nên mặc -
-
và chúng tôi xem xét tất cả mọi thứ
-
và phát hiện 2 tờ quảng cáo
-
2 tờ quảng cáo tôi mong không ai trong phòng
phải bắt gặp.
-
Một là phải làm gì sau một
cuộc tấn công khủng bố.
-
Cái còn lại là làm gì với 1 chi bị mất.
-
Và tôi nhìn chồng tôi và nói,
-
"Chúng ta có thứ này ở đâu?
Em không nhớ ta có những thứ này?"
-
Và anh ấy nói, "FBI mang cái 'tấn công khủng bố' đến,
-
và 1 người bạn thăm nhóm mang cái 'làm gì với việc mất chi'.
-
Em vứt nó sau lưng,
-
nói rằng, 'Em không biết sao người ta mang nó đến.
Em không phải người bị cụt chi.'"
-
Đó, thưa quí vị, là bằng chứng rằng
-
bạn sẽ không từ chối giúp đỡ đến khi
bạn sẵn sàng cho việc đó
-
Hôm đó tôi đã sẵn sàng. Anh ấy sẵn sằng.
Tôi oang oang. Anh ấy oang oang
-
- Xin lỗi đã nhắc tới anh anh yêu-
-
Chúng tôi oang oang với nhau,
và tôi nhận ra 1 điều
-
- sau khi vứt tờ tấn công khủng bố
sau lưng -
-
bởi vì "Không cảm ơn.
Tôi sẽ đến đó 1 ngày nào đó." -
-
và tôi bắt gặp điều này
và thầm nghĩ, ôi,trời ơi!
-
Adam, nhìn nè, nhìn nè! Nhìn tờ quảng cáo này đi.
Cái này có thể giúp mọi người giúp chúng ta.
-
Đó là giai đoạn đau khổ sau khi mất chân,
-
không khác gì giai đoạn đau khổ;
-
đau khổ vì mất việc, mất người thân, mất tình bạn.
-
Sốc và chối bỏ. Giận giữ. Chán nản.
-
Nài nỉ. Giận giữ hơn. Chán nản hơn.
-
Nó không nhiều, nhưng có.
Và sự chấp nhận, và giúp đỡ người khác.
-
Giúp đỡ người khác?
Tôi muốn làm rõ điểm này.
-
Tôi ở tít đằng này, nhưng thậm chí nhìn thấy
biểu đồ này khiến tối thấy tốt hơn.
-
Tôi nói Adam rằng chúng ta
phải nói với người khác.
-
Chúng ta nói với họ về điều này
bởi vì nó tạo ra sự khác biệt.
-
Đây là thứ có thể giúp mọi người giúp người khác
-
Tôi sẽ kể về vài ví dụ tôi đã thực hiện,
-
Vài ví dụ tôi được học
sau khi được mời vào phòng bệnh
-
từ bi kịch của tôi và hi vọng của gia đình
mà tôi có thể giúp.
-
Tôi sẽ không bao giờ quên 1 người bạn đã nói rằng,
sau cuộc gọi,
-
"Nè. Tớ thấy cậu bỏ lỡ
buổi khiêu vũ yêu thích tuần trước.
-
Nó sẽ diễn lại tối nay. Tớ có mang pizza.
Cậu có muốn không?
-
Đơn giản. Thẳng thắng. Tuyệt vời.
-
"Phô mai, phô mai và nhiều phô mai hơn, nha.
-
Đồ ăn bệnh viện thật bốc mùi.
Thực hiện đi.
-
Gói 2 cái. Tớ sẽ cất 1 cái trong
nơi nào đó của tủ lạnh"
-
Điều thứ 2.
-
Tôi sẽ không bao giờ quên
-
ai đó đã để lại 1 cốc Starbucks
-
Cốc Starbucks hoàn bảo của tôi mỗi
buổi sáng trước khi tôi tỉnh dậy.
-
Và có lẽ đây là thứ sâu sắc nhất vì tôi
không bao giờ biết ai đã làm điều đó.
-
Và đó là ý kiến của tôi hôm nay.
-
Không phải là việc chúng ta đi thăm bạn của mình.
-
Đó là về bạn của ta, về những người ta yêu mến
-
Họ đã đi tìm hiểu cốc cà phê đó là gì
-
và họ đã làm được.
-
Họ đã đến Starbucks,
và gọi cốc đó cho tôi.
-
Họ biết niềm an ủi của tôi.
-
Bạn hay người thân của bạn có
1 đôi tất cũ không?
-
với những cái lỗ lộ ra
mà bạn luôn làm trò cười?
-
Đó là niềm vui của họ.
Hãy mang chúng đến cho họ.
-
In 1 tấm hình trên Facebook ra,
là mèo của họ, hay gia đình của họ,
-
hay chó của họ, hay mèo của họ.
-
Và mang nó đến cho họ.
Có những thứ đó là niềm an ủi của họ.
-
Bạn không cần phải có mặt.
Không cần phải nói bất cứ điều gì.
-
Nó không phải là về chúng ta. Đó là về chúng ta trở thành anh hùng. Ta có thể không thành anh hùng và điều đó cũng bình thường thôi.
-
Tôi ở đây hôm nay để giải tỏa gánh nặng của các bạn,
-
không không, giải tỏa sự căng thẳng;
-
cho bạn quyền được xuất hiện, im lặng,
và không nói 1 từ nào.
-
Chỉ cần ở đó, nắm tay họ,
và nếu bạn cần nói gì đó
-
nói những điều mà chồng tôi
nói với tôi,
-
"Em yêu. Anh không hiểu,
-
nhưng nó thật quan trọng để nói với em
anh muốn liều lĩnh thế nào.
-
Cảm ơn vì đã dành thời gian.
-
(vỗ tay)
-
Xin cảm ơn.
-
Cảm ơn rất nhiều.
-
(Vỗ tay)