Tôi nhớ buổi sáng 15/4/2013.
Tôi thức dậy không như những buổi sáng khác.
Trong trạng thái tuyệt vời giữa tỉnh giấc và mơ ngủ.
Tôi nghe âm thanh quen thuộc của sữa được lấy ra khỏi tủ lạnh
và âm thanh cà phê được rót vào chiếc máy ép Pháp.
Và tôi nằm đó kiểu vừa tỉnh vừa ngủ.
và tôi thầm nghĩ,
"Đúng rồi, những con mèo của tôi cuối cùng đã học được cách làm cà phê!"
"Đúng vậy!" (Tiếng cười)
Tôi rất vui về phát hiện này,
vui đến nỗi tôi đã mở mắt ra
và trước mặt tôi là một phát hiện còn đáng mừng hơn:
một người đàn ông cao, đẹp trai nhìn rất quen
nhưng tôi không thể nhận ra.
Anh ấy có 2 tách cà phê trên tay, anh nói,
"Em yêu, anh làm cà phê cho em nè."
Và tất cả chợt ùa về với tôi.
Giáng sinh một mình. Lễ tạ ơn một mình.
Lễ tình nhân một mình.
Chồng tôi đi Afghanistan,
và giờ anh ấy đã về.
Rồi chúng tôi âu yếm nhau trên chiếc ghế dài
cùng với cà phê,
và chúng tôi bật TV lên
vừa đúng lúc thấy một vận động viên điền kinh
ưu tú chạm vạch đích,
cũng vừa đúng lúc nghe được,
"Lelisa Desisa vừa chiến thắng cuộc thi
Marathon Boston 2013
trong cuộc thi marathon Boston đầu tiên của anh ta"
Rồi tôi nghĩ, "Tất nhiên, tại sao không thể
thắng cái đầu tiên bạn thử?"
Tại sao? Cái gì?
Tôi cũng sẽ đi chứ? Dĩ nhiên rồi.
Và tôi quay sang chồng mình nói, "Anh biết đấy,
chúng ta thật sự cần làm gì đó trong ngày này."
Chúng tôi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ và
anh ấy đã đi được 26.2.
Rồi chúng tôi thức dậy, mặc đồ vào,
và đi ăn trưa.
Và anh ấy nhìn tôi, nói,
"Em còn nhớ không?"
"Em yêu, em còn nhớ không?"
Tôi bảo, "Nhớ gì?"
Anh ấy nói, "Đây là cái bàn lúc trước,
nhà hàng lúc trước
nơi mà chúng ta ăn bữa cuối cùng
trước khi anh đi Afghanistan.
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao nếu anh không trở lại.
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao nếu anh mất 1 chi.
Nơi chúng ta nói sẽ ra sao
nếu anh bị bất kì tổn thương nào."
Chúng tôi gọi 2 ly cocktail,
tôi rất mừng vì đã gọi chúng.
Và chúng tôi chúc mừng,
rồi bắt đầu lên kế hoạch
cách mà chỉ 1 gia đình quân đội có thể lên kế hoạch
khi mà người thân yêu của họ về nhà an toàn.
Và anh ấy nhìn tôi, nói,
"Cùng đi xem cuộc thi marathon nào."
Tôi bảo, "Đi thôi. Đi thôi. Tất nhiên rồi."
Chúng tôi băng qua Đường Boylston và
"Đùng!", chúng tôi nghe một tiếng nổ lớn,
và điều tiếp theo tôi biết,
chúng tôi đang trên lề đường.
Tôi nhìn xuống một thác máu
đã từng là chân trái của tôi.
Người chồng tôi đầy những mảnh bom.
Và tôi nghĩ 2 điều.
Thứ nhất: không có một người đàn công nào
trên hành tinh này
mà tôi muốn nằm cạnh, ngay lúc này.
Thứ 2: chính là nó.
Và ngay khi chúng tôi định nói điều mà
chỉ người đã kết hôn có thể nói
những lúc thế này,
Những người Boston dũng cảm đã bế tôi lên
và đưa tôi vào bệnh viện gần nhất.
Và ở đó tôi
nằm ở đó,
không còn là vũ công ballroom xinh đẹp, ánh đồng
ấn tượng, sẵn sàng trình diễn.
Tôi bị cắt, xé ra, rồi ráp lại,
may lại, rồi gắn lại.
Không có chất dẻo nào, để tôi kể các bạn nghe.
Tôi bị mất 4 inch tóc.
Tôi như một con búp bê xấu xí.
Bao quanh tôi là đồ người khác, máu người khác.
Và nó là 1 đống hỗn độn.
Tôi có người viếng thăm.
Những người tới thăm có miệng,
và miệng họ luôn có ý kiến
Và tôi đã học được 1 điều:
người ta nói nhiều thứ khi họ không biết nói gì.
Khi còn nhỏ, chúng ta được kể rằng,
người ta nói nhiều thứ
khi họ không biết nói gì
và khi người ta nói nhiều điều
để khiến bạn thấy tốt hơn
nó đến từ tình yêu.
Và tôi bối rối; tôi nghĩ,
cô y tá này nói với tôi:
"Bạn nên chấp nhận điều này.
Bạn nên chấp nhận
vì gia đình bạn cần bạn."
Đã 4 ngày rồi. Hãy vượt qua nó.
Gia đình bạn cần bạn.
Nó phụ thuộc ở bạn việc khiến họ thấy yên lòng."
Bất cứ ai nhìn vào tôi và nói rằng,
"Tôi đã có thể đến sớm hơn,
nhưng tôi không biết nói gì,"
đó là một bảng thông báo rõ ràng
với những người đang phải chịu đựng mà nói rằng,
"Bạn thật ngượng nghịu
tôi không thể chung với bạn,"
điều đó khiến tôi mới là người
cần làm bạn thấy tốt hơn
và khiến bất cứ ai nằm ở giường bệnh thấy tốt hơn.
Nên tôi bắt đầu nài nỉ, "Không, tôi ổn,
tôi ổn, tôi rồi sẽ ổn thôi.
Tôi sẽ nhảy trở lại.
Tôi sẽ làm tất cả những điều này,"
ngay cả khi tôi không tin điều đó
vì tôi cảm thấy rất tệ
rằng tôi ngượng nghịu, rằng
tôi đã bị hỏng, tôi bừa bộn lên hết rồi.
Chúng ta được dạy lúc nhỏ rằng
khi người ta nói và làm những gì đó
nó đến từ tình yêu
trong lúc tổn thương,
nhưng, tôi đứng trên bục này
để chứng tỏ điều khác.
Tôi nghĩ nó đến từ nơi sâu hơn cả tình yêu.
Nó đến từ nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ sự thật.
Chúng ta dành cả quãng đường đi xe,
sau khi nhận được cuộc gọi đó,
đến với nhau
một lượng câu đầy đủ
sẽ làm nỗi đau tan biến đi,
Nhưng nỗi sợ sự thật của chúng ta
là dù có bao nhiêu câu ta nói với nhau,
không có gì có thể làm nỗi đau tan đi.
Tôi đã nghe hết.
Chân của tôi sẽ không bao giờ mọc lại.
Nỗi sợ sự thật kinh khủng này có thể khiến chúng ta
nói những điều khá khủng khiếp.
Trong trạng thái hoảng sợ,
khi bạn thấy chân bạn mình bị hỏng,
hoặc ai đó, hướng ánh nhìn không tên vào bạn,
và nói
"Ít nhất bạn cũng còn một gương mặt đẹp."
Tôi ngay lập tức trả lời,
"Vì chúng ta đang nói về chủ đề này,
não và mông của tôi cũng tuyệt lắm, cảm ơn bạn."
(Cười)
"Cảm ơn vì đã để ý rằng tôi có
1 gương mặt đẹp.
Và đó là thứ duy nhất tôi còn trong cuộc sống.
Tôi rất trân trọng."
Hay 1 bác sĩ bắt chuyện với bạn,
không phải là bác sĩ của tôi, tôi muốn làm rõ điều này
đặt bàn tay lên vai tôi trên xe lăn,
khi tôi đang lăn xe qua phòng và nói với tôi
"Tôi cần nói vài điều với cô."
"Tôi có nghe về cuộc phỏng vấn sáng nay,
và có nghe là cô muốn nhảy lại
và tôi ở đây nói với cô rằng,
tôi đã ở đây, tôi đã ở đây trong nhiều năm.
Tôi ở đây nói với cô rằng
Cô không nên nuôi hi vọng.
Tôi chưa từng thấy 1 vũ công cụt chân nào trong ngần ấy năm.
Điều đó sẽ không xảy ra,
cơ hội của tôi là 1 trong 1 triệu."
Và tôi giơ ngón tay mình lên,
nói với anh ta nếu cơ hội là 1 trong 1 triệu
thì tôi sẽ là người đó,
- cũng với vài từ khác -
và tôi quay lại
(Cười)
và tôi lăn xe theo hướng ngược lại
trương mắt nhìn,
chỉ với hi vọng là những lời nói của tôi là sự thật.
Và nếu bạn nghĩ đó là điều tệ nhất,
không phải.
Tôi nhớ có một người bạn của tôi đến thăm,
vâng đó là lý do,
đến gặp tôi và nói,
"Cậu biết không? Tớ đang bắt đầu việc kinh doanh riêng
và tiền rác thật tệ.
Chúng thật tệ.
Và chúng thật mắc.
Tớ biết họ đã cắt đi
phần còn lại của chân cậu và rất nhiều
phần khác tại bệnh viện.
Cậu có biết tốn bao nhiêu để cắt
đi phần còn lại của chân cậu không?"
Thưa quí vị, lời nói có sức mạnh.
Thanh sắt và đá có thể làm vướng xương tôi nhưng
lời nói sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời,
đặc biệt trong những lúc nhạy cảm
mà bạn bè và gia đình của bạn sẽ trải qua,
không cần thiết như trong tình huống của tôi,
nhưng bạn sẽ nhận được cuộc gọi đó
khi mẹ, anh em, bạn bè, người yêu của bạn phải trải qua những điều không tưởng tượng được.
Vì vậy tôi ở đây cho các bạn những hướng dẫn
vì tất cả chúng ta đều sẽ nhận được cuộc gọi đó
ngay cả khi ta không muốn.
Thứ nhất, quan trọng nhất:
đo nhiệt của căn phòng.
Họ đang ném đồ đạc ư?
Đưa họ thứ gì đó để ném
Họ đang cười khi xem TV
khi bạn nghĩ họ nên khóc ư?
Cười với họ.
Họ chỉ ngồi trong im lặng ư?
Im lặng với họ.
Cảm xúc dâng trào.
Rất quan trọng để biết từng giai đoạn cảm xúc
khi ai đó đang đối mặt với nghịch cảnh,
đặc biệt trước khi bạn đến phòng bệnh đó.
Đừng nói với họ bạn đã google gì
5 phút trước khi bước ra khỏi cửa,
hay tôn giáo của bạn nói gì về hoàn cảnh của họ.
Hãy ở đó với họ. Làm bạn với họ.
Tôi nhớ 1 buổi chiều mưa Chủ nhật
khi chồng tôi và tôi nhìn thấy
rất nhiều tập quảng cáo, tờ rơi, và
những chiếc áo nỉ tiệc tùng
gửi cho tôi từ từng studio
khiêu vũ trong nước
- mà tôi vẫn mặc, cảm ơn -
- có thể hôm nay tôi nên mặc -
và chúng tôi xem xét tất cả mọi thứ
và phát hiện 2 tờ quảng cáo
2 tờ quảng cáo tôi mong không ai trong phòng
phải bắt gặp.
Một là phải làm gì sau một
cuộc tấn công khủng bố.
Cái còn lại là làm gì với 1 chi bị mất.
Và tôi nhìn chồng tôi và nói,
"Chúng ta có thứ này ở đâu?
Em không nhớ ta có những thứ này?"
Và anh ấy nói, "FBI mang cái 'tấn công khủng bố' đến,
và 1 người bạn thăm nhóm mang cái 'làm gì với việc mất chi'.
Em vứt nó sau lưng,
nói rằng, 'Em không biết sao người ta mang nó đến.
Em không phải người bị cụt chi.'"
Đó, thưa quí vị, là bằng chứng rằng
bạn sẽ không từ chối giúp đỡ đến khi
bạn sẵn sàng cho việc đó
Hôm đó tôi đã sẵn sàng. Anh ấy sẵn sằng.
Tôi oang oang. Anh ấy oang oang
- Xin lỗi đã nhắc tới anh anh yêu-
Chúng tôi oang oang với nhau,
và tôi nhận ra 1 điều
- sau khi vứt tờ tấn công khủng bố
sau lưng -
bởi vì "Không cảm ơn.
Tôi sẽ đến đó 1 ngày nào đó." -
và tôi bắt gặp điều này
và thầm nghĩ, ôi,trời ơi!
Adam, nhìn nè, nhìn nè! Nhìn tờ quảng cáo này đi.
Cái này có thể giúp mọi người giúp chúng ta.
Đó là giai đoạn đau khổ sau khi mất chân,
không khác gì giai đoạn đau khổ;
đau khổ vì mất việc, mất người thân, mất tình bạn.
Sốc và chối bỏ. Giận giữ. Chán nản.
Nài nỉ. Giận giữ hơn. Chán nản hơn.
Nó không nhiều, nhưng có.
Và sự chấp nhận, và giúp đỡ người khác.
Giúp đỡ người khác?
Tôi muốn làm rõ điểm này.
Tôi ở tít đằng này, nhưng thậm chí nhìn thấy
biểu đồ này khiến tối thấy tốt hơn.
Tôi nói Adam rằng chúng ta
phải nói với người khác.
Chúng ta nói với họ về điều này
bởi vì nó tạo ra sự khác biệt.
Đây là thứ có thể giúp mọi người giúp người khác
Tôi sẽ kể về vài ví dụ tôi đã thực hiện,
Vài ví dụ tôi được học
sau khi được mời vào phòng bệnh
từ bi kịch của tôi và hi vọng của gia đình
mà tôi có thể giúp.
Tôi sẽ không bao giờ quên 1 người bạn đã nói rằng,
sau cuộc gọi,
"Nè. Tớ thấy cậu bỏ lỡ
buổi khiêu vũ yêu thích tuần trước.
Nó sẽ diễn lại tối nay. Tớ có mang pizza.
Cậu có muốn không?
Đơn giản. Thẳng thắng. Tuyệt vời.
"Phô mai, phô mai và nhiều phô mai hơn, nha.
Đồ ăn bệnh viện thật bốc mùi.
Thực hiện đi.
Gói 2 cái. Tớ sẽ cất 1 cái trong
nơi nào đó của tủ lạnh"
Điều thứ 2.
Tôi sẽ không bao giờ quên
ai đó đã để lại 1 cốc Starbucks
Cốc Starbucks hoàn bảo của tôi mỗi
buổi sáng trước khi tôi tỉnh dậy.
Và có lẽ đây là thứ sâu sắc nhất vì tôi
không bao giờ biết ai đã làm điều đó.
Và đó là ý kiến của tôi hôm nay.
Không phải là việc chúng ta đi thăm bạn của mình.
Đó là về bạn của ta, về những người ta yêu mến
Họ đã đi tìm hiểu cốc cà phê đó là gì
và họ đã làm được.
Họ đã đến Starbucks,
và gọi cốc đó cho tôi.
Họ biết niềm an ủi của tôi.
Bạn hay người thân của bạn có
1 đôi tất cũ không?
với những cái lỗ lộ ra
mà bạn luôn làm trò cười?
Đó là niềm vui của họ.
Hãy mang chúng đến cho họ.
In 1 tấm hình trên Facebook ra,
là mèo của họ, hay gia đình của họ,
hay chó của họ, hay mèo của họ.
Và mang nó đến cho họ.
Có những thứ đó là niềm an ủi của họ.
Bạn không cần phải có mặt.
Không cần phải nói bất cứ điều gì.
Nó không phải là về chúng ta. Đó là về chúng ta trở thành anh hùng. Ta có thể không thành anh hùng và điều đó cũng bình thường thôi.
Tôi ở đây hôm nay để giải tỏa gánh nặng của các bạn,
không không, giải tỏa sự căng thẳng;
cho bạn quyền được xuất hiện, im lặng,
và không nói 1 từ nào.
Chỉ cần ở đó, nắm tay họ,
và nếu bạn cần nói gì đó
nói những điều mà chồng tôi
nói với tôi,
"Em yêu. Anh không hiểu,
nhưng nó thật quan trọng để nói với em
anh muốn liều lĩnh thế nào.
Cảm ơn vì đã dành thời gian.
(vỗ tay)
Xin cảm ơn.
Cảm ơn rất nhiều.
(Vỗ tay)