Return to Video

Tiếng nói của công nhân Trung Quốc

  • 0:00 - 0:03
    Xin chào.
    Tôi muốn nói một chút
  • 0:03 - 0:06
    về những người tạo ra những thứ
    mà chúng ta sử dụng hằng ngày:
  • 0:06 - 0:09
    giày, túi xách, máy tính,
    và điện thoại.
  • 0:09 - 0:14
    Cuộc nói chuyện này
    thường gợi lên nhiều cảm giác tội lỗi.
  • 0:14 - 0:18
    Hãy tưởng tượng
    các thiếu nữ nông thôn kiếm được
  • 0:18 - 0:20
    ít hơn một đô la
    cho một giờ khâu giày chạy cho bạn.
  • 0:20 - 0:23
    hay một chàng trai trẻ Trung Quốc ,
    nhảy xuống từ trên mái nhà
  • 0:23 - 0:27
    sau khi làm thêm giờ
    để lắp ráp chiếc iPad cho bạn.
  • 0:27 - 0:31
    Chúng ta, những người hưởng lợi từ toàn cầu hóa,
    dường như bóc lột
  • 0:31 - 0:33
    những nạn nhân này
    với tất thảy mọi thứ mà chúng ta mua sắm,
  • 0:33 - 0:35
    và sự bất công
  • 0:35 - 0:38
    nằm trong chính những sản phẩm đó.
  • 0:38 - 0:41
    Cuối cùng, có gì sai ở thế giới
    khi một người công nhân
  • 0:41 - 0:44
    trong dây chuyền sản xuất iPhone
    không thể mua lấy một cái cho chính mình?
  • 0:44 - 0:47
    Việc những nhà máy Trung Quốc
    luôn áp bức công nhân
  • 0:47 - 0:50
    và chính nhu cầu mua hàng giá rẻ
    của chúng ta
  • 0:50 - 0:52
    đã khiến họ làm như thế.
  • 0:52 - 0:56
    Câu chuyện đơn giản này
    về nhu cầu của người phương Tây,
  • 0:56 - 0:59
    và sự chịu đựng của người Trung Quốc
    rất đáng được chú ý.
  • 0:59 - 1:02
    đặc biệt là ở thời điểm
    đa số chúng ta đã cảm thấy tội lỗi
  • 1:02 - 1:04
    về tác động của mình lên thế giới.
  • 1:04 - 1:08
    Nhưng cảm giác ấy không hề chính xác,
    mà có phần thiếu tôn trọng.
  • 1:08 - 1:11
    Chúng ta quá tự tin
    khi nghĩ rằng mình
  • 1:11 - 1:14
    có sức mạnh làm mười triệu người
  • 1:14 - 1:17
    ở phía bên kia của thế giới
    di cư và chịu khổ
  • 1:17 - 1:20
    theo những cách khủng khiếp
    đến như vậy.
  • 1:20 - 1:22
    Trong thực tế, Trung Quốc sản xuất hàng hóa
    cho nhiều thị trường trên toàn thế giới
  • 1:22 - 1:26
    kể cả của chính Trung Quốc,
    vì những lý do sau đây:
  • 1:26 - 1:29
    chi phí thấp, lực lượng lao động lớn
    và được giáo dục
  • 1:29 - 1:32
    và một hệ thống sản xuất linh hoạt
  • 1:32 - 1:35
    có thể đáp ứng nhanh
    với nhu cầu thị trường.
  • 1:35 - 1:38
    Vì tập trung quá nhiều vào bản thân
    và tiện ích của mình,
  • 1:38 - 1:40
    chúng ta đã biến
    những cá nhân đầu bên kia
  • 1:40 - 1:44
    thành tàng hình,
    nhỏ và dễ thay đổi
  • 1:44 - 1:47
    như những linh kiện
    của một chiếc điện thoại.
  • 1:47 - 1:50
    Công nhân Trung Quốc
    không bị bắt làm việc cho các nhà máy
  • 1:50 - 1:52
    để phục vụ nhu cầu vô hạn
    về iPod của chúng ta.
  • 1:52 - 1:55
    Họ chọn rời khỏi nhà mình
    để kiếm tiền,
  • 1:55 - 1:59
    để học những kỹ năng mới,
    và để nhìn ra thế giới.
  • 1:59 - 2:01
    Trong cuộc tranh luận
    đang diễn ra về toàn cầu hóa,
  • 2:01 - 2:05
    những gì đang mất đi
    là tiếng nói của chính các công nhân.
  • 2:05 - 2:07
    Dưới đây là một vài ví dụ
  • 2:07 - 2:11
    Bảo Yongxiu:
    "Mẹ tôi nói với tôi hãy về nhà
  • 2:11 - 2:15
    và kết hôn, nhưng nếu tôi lập gia đình bây giờ,
    trước khi hoàn toàn phát triển bản thân mình
  • 2:15 - 2:19
    tôi chỉ có thể kết hôn
    một công nhân bình thường,
  • 2:19 - 2:21
    Vì vậy tôi không vội vã."
  • 2:21 - 2:24
    Chen Ying: "khi tôi về nhà dịp năm mới,
  • 2:24 - 2:28
    tất cả mọi người nói tôi đã thay đổi.
    Họ hỏi tôi,
  • 2:28 - 2:31
    con đã làm những gì
    con đã thay đổi rất nhiều?
  • 2:31 - 2:34
    Tôi nói với họ rằng
    tôi đã học và làm việc chăm chỉ.
  • 2:34 - 2:37
    Nếu bạn nói với họ nhiều hơn thế,
    họ sẽ chẳng thể hiểu được đâu."
  • 2:37 - 2:41
    Wu Chunming: "Ngay cả nếu khi
    tôi kiếm được rất nhiều tiền,
  • 2:41 - 2:43
    tôi vẫn sẽ không hài lòng.
  • 2:43 - 2:47
    Kiếm tiền không đủ
    để làm cuộc sống trở nên ý nghĩa."
  • 2:47 - 2:52
    Xiao Jin: "Bây giờ, sau giờ làm,
    tôi học thêm tiếng Anh,
  • 2:52 - 2:54
    bởi vì trong tương lai,
    khách hàng của chúng tôi sẽ không
  • 2:54 - 2:58
    chỉ là người Trung Quốc, do đó,
    chúng tôi phải học thêm ngoại ngữ."
  • 2:58 - 3:00
    Tất cả những người nói trên,
    đều là những phụ nữ trẻ,
  • 3:00 - 3:03
    18 hoặc 19 tuổi.
  • 3:03 - 3:06
    Vì vậy tôi đã dành hai năm
    để làm quen những công nhân dây chuyền lắp ráp
  • 3:06 - 3:10
    như thế này ở thành phố công nghiệp
    phía Nam Trung Quốc, Đông Quảng.
  • 3:10 - 3:13
    Một vài chủ đề nhất định cứ được bàn tán mãi:
  • 3:13 - 3:15
    họ kiếm được bao nhiêu tiền ,
  • 3:15 - 3:17
    họ hy vọng kết hôn
    với những hình mẫu chồng nào,
  • 3:17 - 3:19
    liệu có họ nên nhảy việc
    đến một nhà máy khác
  • 3:19 - 3:21
    hay tiếp tục làm việc ở chỗ cũ..
  • 3:21 - 3:24
    Các đề tài khác gần như không bao giờ
    được nhắc đến, bao gồm cả
  • 3:24 - 3:27
    điều kiện sống mà tôi đánh giá là
    gần như là tù ngục:
  • 3:27 - 3:29
    10 hoặc 15 công nhân
    trong một căn phòng,
  • 3:29 - 3:33
    50 người chia sẻ
    một phòng tắm duy nhất,
  • 3:33 - 3:36
    ngày và đêm bị cai trị bởi
    chiếc đồng hồ của nhà máy .
  • 3:36 - 3:40
    Tất cả mọi người họ biết đều
    sống trong những hoàn cảnh tương tự,
  • 3:40 - 3:42
    và nó vẫn còn tốt hơn
    so với các ký túc xá và nhà ở
  • 3:42 - 3:45
    tại các vùng nông thôn Trung Quốc.
  • 3:45 - 3:48
    Các công nhân ít khi nói về
    các sản phẩm mà họ làm ra,
  • 3:48 - 3:50
    và họ thường gặp nhiều khó khăn
    trong việc giải thích
  • 3:50 - 3:52
    chính xác những gì họ đã làm.
  • 3:52 - 3:54
    Khi tôi hỏi Lu Qingmin,
  • 3:54 - 3:56
    người phụ nữ trẻ mà tôi biết rõ nhất,
  • 3:56 - 3:59
    chính xác những gì cô ấy
    đã làm trên sàn nhà máy,
  • 3:59 - 4:01
    cô ấy nói điều gì đó với tôi
    bằng tiếng Trung Quốc có vẻ như
  • 4:01 - 4:03
    "qiu xi."
  • 4:03 - 4:06
    Chỉ sau đó, tôi nhận ra rằng
    cô đã có nói
  • 4:06 - 4:09
    "QC", hay kiểm soát chất lượng.
  • 4:09 - 4:13
    Cô thậm chí không thể nói cho tôi nghe
    những gì cô đã làm trên sàn nhà máy.
  • 4:13 - 4:15
    Tất cả những gì cô ấy có thể làm
    là nhại lại một từ viết tắt rời rạc
  • 4:15 - 4:19
    trong một ngôn ngữ
    mà cô thậm chí còn không hiểu.
  • 4:19 - 4:23
    Karl Marx coi đây là bi kịch
    của chủ nghĩa tư bản,
  • 4:23 - 4:27
    sự xa lạ của công nhân
    đối với các sản phẩm từ chính nhà máy của họ.
  • 4:27 - 4:31
    Không giống như
    một người thợ làm giày hoặc tủ truyền thống
  • 4:31 - 4:34
    nhân viên nhà máy không có sự kiểm soát,
  • 4:34 - 4:37
    không có niềm vui, không có sự hài lòng thật sự
    hay sự hiểu biết
  • 4:37 - 4:39
    trong công việc riêng của cô ấy.
  • 4:39 - 4:42
    Nhưng như nhiều giả thuyết mà Marx đã đặt ra
  • 4:42 - 4:45
    khi ngồi trong phòng đọc sách của bảo tàng Anh,
  • 4:45 - 4:47
    ông đã sai trong việc nhìn nhận vấn đề này.
  • 4:47 - 4:50
    Chỉ vì một người đã dành thời gian
  • 4:50 - 4:52
    tạo ra một mẩu của một cái gì đó
    không có nghĩa là
  • 4:52 - 4:55
    cô ấy sẽ trở thành một mẩu của thứ đó.
  • 4:55 - 4:58
    Những gì cô làm với số tiền kiếm được,
  • 4:58 - 5:02
    những gì cô học được tại nới đó,
    và làm thế nào nó đã thay đổi cô,
  • 5:02 - 5:04
    đó là những thứ quan trọng (với cô).
  • 5:04 - 5:07
    thứ mà nhà máy tạo ra
    không quan trọng với họ
  • 5:07 - 5:11
    các công nhân không mấy quan tâm
    đến việc ai là người mua sản phẩm.
  • 5:11 - 5:13
    Chính báo chí đề cập đến
    các nhà máy Trung Quốc,
  • 5:13 - 5:15
    mặt khác, mới là đầu mối
    dấy lên mối quan hệ này,
  • 5:15 - 5:18
    mối quan hệ giữa công nhân
    và các sản phẩm mà họ làm ra.
  • 5:18 - 5:21
    Nhiều bài viết tính toán: người công nhân
  • 5:21 - 5:24
    sẽ phải làm việc trong bao lâu để đủ tiền
  • 5:24 - 5:27
    mua cái mà anh ta tạo ra?
  • 5:27 - 5:29
    Ví dụ, công nhân mới vào nghề
    trong một dây chuyền lắp ráp tại Trung Quốc
  • 5:29 - 5:32
    trong khu công nghiệp sản xuất iPhone
    sẽ phải dành ra
  • 5:32 - 5:36
    hai tháng rưỡi lương
    để sắm một chiếc iPhone.
  • 5:36 - 5:39
    Nhưng liệu tính toán này
    có ý nghĩa như thế nào?
  • 5:39 - 5:41
    Ví dụ, gần đây tôi đã viết một bài viết
  • 5:41 - 5:42
    trên tạp chí The New Yorker,
  • 5:42 - 5:45
    nhưng tôi không đủ tiền
    để mua một quảng cáo trong đó.
  • 5:45 - 5:47
    Tuy nhiên, ai quan tâm nào?
    Tôi không muốn quảng cáo trên New Yorker,
  • 5:47 - 5:50
    và hầu hết những người lao động
    không thực sự muốn sở hữu iPhone.
  • 5:50 - 5:53
    Tính toán của họ là khác nhau.
  • 5:53 - 5:55
    Tôi nên ở bao lâu trong nhà máy này?
  • 5:55 - 5:57
    Tôi có thể tiết kiệm
    được bao nhiêu tiền ?
  • 5:57 - 6:00
    Sẽ phải mất bao lâu
    mới đủ tiền mua một căn hộ hoặc một chiếc xe,
  • 6:00 - 6:05
    để kết hôn,
    hay để gửi con tôi vào trường học?
  • 6:05 - 6:07
    Các công nhân mà tôi biết
    có một mối quan hệ trừu tượng
  • 6:07 - 6:11
    một cách đáng ngạc nhiên
    với các sản phẩm mà họ tạo ra.
  • 6:11 - 6:14
    Khoảng một năm sau khi gặp Lu Qingmin,
    hay còn gọi là Min,
  • 6:14 - 6:16
    cô ấy mời tôi về nhà
    về quê nhà cô ấy
  • 6:16 - 6:18
    vào dịp Tết Âm Lịch.
  • 6:18 - 6:21
    Trên chuyến tàu về quê,
    cô ấy đã tặng tôi một món quà:
  • 6:21 - 6:25
    một cái ví hiệu Coach
    với viền cắt da màu nâu .
  • 6:25 - 6:27
    Tôi cảm ơn cô ấy,
    bụng cứ nghĩ rằng đó là đồ giả,
  • 6:27 - 6:30
    giống như hầu hết mọi thứ khác
    được bán tại Đông Quảng.
  • 6:30 - 6:34
    Khi về đến nhà,
    Min lại cho mẹ mình một món quà khác:
  • 6:34 - 6:36
    một túi xách màu hồng
    hiệu Dooney & Bourke,
  • 6:36 - 6:39
    và một vài đêm sau,
    em gái của cô đã khoe ra
  • 6:39 - 6:42
    một chiếc balo LeSportsac màu nâu.
  • 6:42 - 6:46
    Dần dần, tôi biết được rằng
    những túi xách này
  • 6:46 - 6:48
    được tạo ra từ nhà máy của họ,
  • 6:48 - 6:51
    và mỗi một cái trong số chúng
    đều là hàng thật.
  • 6:51 - 6:54
    Em gái của Min nói với cha mẹ cô,
  • 6:54 - 6:57
    "Tại Mỹ, chiếc túi này được bán
    với giá 320 đô la."
  • 6:57 - 7:00
    Cha mẹ của cô, cả hai đều là nông dân,
    nhìn vào nó, không nói nên lời.
  • 7:00 - 7:03
    "Và đó không phải là tất cả
    - Coach sắp ra một dòng mới,
  • 7:03 - 7:07
    2191,"cô nói.
    "Một chiếc túi sẽ được bán với giá 6.000."
  • 7:07 - 7:12
    Cô ngừng lại và thốt lên,
    "con không biết liệu đó là 6.000 yuan
  • 7:12 - 7:17
    hay 6.000 Đô la Mỹ, nhưng dù sao,
    nó là 6.000. " (Tiếng cười)
  • 7:17 - 7:20
    Bạn trai của em gái Min,
    người đã cùng về nhà với cô ấy
  • 7:20 - 7:22
    nhân dịp năm mới, cho biết:
  • 7:22 - 7:25
    "Nó trông có vẻ không đáng giá đến vậy."
  • 7:25 - 7:28
    Em gái của Min quay sang anh ta và nói,
    "Một số người thực sự
  • 7:28 - 7:31
    hiểu những món đồ này.
    Anh không hiểu cái khỉ khô gì hết."
  • 7:31 - 7:36
    (Tiếng cười) (Vỗ tay)
  • 7:36 - 7:40
    Trong thế giới của MIn, các túi xách hiệu Coach
    sở hữu một loại tiền tệ gây tò mò.
  • 7:40 - 7:42
    Chúng không chính xác là vô giá trị,
    nhưng khác xa với giá trị thực tế
  • 7:42 - 7:45
    , bởi vì hầu như không một ai
    mà chị em Min quen biết
  • 7:45 - 7:49
    lại muốn sắm lấy một cái cả,
    hoặc biết được rằng giá trị của nó là bao nhiêu.
  • 7:49 - 7:52
    Một lần, khi một người bạn của chị gái Min
    lập gia đình,
  • 7:52 - 7:55
    chị ấy đã mang theo một cái túi xách
    như một món quà cho đám cưới.
  • 7:55 - 7:57
    Một thời gian sau, khi Min đã đi khỏi
  • 7:57 - 8:00
    nhà máy sản xuất túi xách,
    em gái của cô ấy đến thăm,
  • 8:00 - 8:04
    mang theo hai cái túi Coach Signature
    làm quà tặng.
  • 8:04 - 8:07
    Tôi nhìn vào trong túi có khoá kéo
    của một trong hai,
  • 8:07 - 8:11
    và tôi nhìn thấy một tấm thẻ in
    bằng tiếng Anh, viết rằng,
  • 8:11 - 8:14
    "Một người Mỹ cổ điển.
  • 8:14 - 8:17
    Năm 1941, các mảnh vải da
  • 8:17 - 8:19
    của một chiếc găng tay bóng chày
    đậm chất Mỹ
  • 8:19 - 8:21
    đã gây cảm hứng
    cho người sáng lập của Coach
  • 8:21 - 8:24
    trong việc tạo ra
    một bộ sưu tập túi xách mới
  • 8:24 - 8:27
    từ cùng một loại da cao cấp và mềm mại
    dùng để may những chiếc găng sang trọng.
  • 8:27 - 8:31
    Sáu kỹ năng may vá trên da
    đã tạo nên 12 chiếc túi xách đặc trưng
  • 8:31 - 8:35
    với tỷ lệ hoàn hảo
    và kiểu dáng vượt thời gian.
  • 8:35 - 8:37
    Chúng tươi mới, tiện dụng,
    và phụ nữ ở khắp mọi nơi yêu thích chúng
  • 8:37 - 8:43
    Một tác phẩm kinh điển của Mỹ
    đã được sinh ra."
  • 8:43 - 8:45
    Tôi tự hỏi liệu Karl Marx sẽ làm gì cho Min
  • 8:45 - 8:47
    và chị em của cô.
  • 8:47 - 8:50
    Mối quan hệ của họ
    với các sản phẩm lao động của chính mình
  • 8:50 - 8:52
    trở nên phức tạp,
    đáng ngạc nhiên và vui vẻ
  • 8:52 - 8:54
    hơn ông tưởng.
  • 8:54 - 8:57
    Và, quan điểm của ông về thế giới vẫn tồn tại,
    và chúng ta có xu hướng
  • 8:57 - 9:00
    xem các công nhân này
    như là những đám đông vô danh tính,
  • 9:00 - 9:03
    và cho rằng mình có thể hiểu được
    những gì họ đang nghĩ trong đầu.
  • 9:03 - 9:07
    Lần đầu tiên tôi gặp Min,
    cô vừa bước sang tuổi 18
  • 9:07 - 9:09
    và từ bỏ công việc đầu tiên của mình
    trên dây chuyền lắp ráp
  • 9:09 - 9:12
    một nhà máy điện tử.
  • 9:12 - 9:14
    Hơn hai năm sau đó,
    tôi biết rằng cô đã chuyển việc 5 lần
  • 9:14 - 9:17
    cuối cùng có được một vị trí hấp dẫn
  • 9:17 - 9:21
    tại bộ phậ thu mua
    của một nhà máy sản xuất phần cứng.
  • 9:21 - 9:24
    Sau đó, cô kết hôn
    với một công nhân nhập cư,
  • 9:24 - 9:26
    cùng anh ta
    chuyển đến sống tại làng của anh ấy,
  • 9:26 - 9:28
    sinh hạ hai đứa con gái,
  • 9:28 - 9:30
    và tiết kiệm đủ tiền
    để mua một chiếc xe Buick cũ
  • 9:30 - 9:35
    cho mình và một căn hộ
    cho cha mẹ cô.
  • 9:35 - 9:38
    Gần đây, cô đã quay trở lại
    Đông Quảng một mình
  • 9:38 - 9:41
    để nhận một công việc
    tại nhà máy chế tạo cần cẩu,
  • 9:41 - 9:43
    tạm thời để chồng và con cái của mình
  • 9:43 - 9:45
    lại làng.
  • 9:45 - 9:48
    Trong một bức thư điện tử gần đây cho tôi,
    cô ấy đã giải thích,
  • 9:48 - 9:52
    "Một người nên có một số tham vọng
    khi còn trẻ
  • 9:52 - 9:55
    để mà lúc về già,
    cô ấy có thể nhìn lại cuộc đời mình
  • 9:55 - 10:00
    và hài lòng rằng
    mình đã sống có mục đích."
  • 10:00 - 10:04
    Trên khắp Trung Quốc,
    có 150 triệu người lao động như cô,
  • 10:04 - 10:07
    một phần ba số họ,
    những phụ nữ đã rời bỏ làng quê mình
  • 10:07 - 10:10
    để đến làm việc tại các nhà máy,
    các khách sạn, nhà hàng
  • 10:10 - 10:13
    và các công trình xây dựng
    tại các thành phố lớn.
  • 10:13 - 10:17
    Cùng với nhau, họ tạo ra
    những cuộc di cư lớn nhất trong lịch sử,
  • 10:17 - 10:20
    và đó là toàn cầu hóa,
    chuỗi này bắt đầu
  • 10:20 - 10:22
    tại một ngôi làng làm nông của Trung Quốc
  • 10:22 - 10:26
    và kết thúc bằng những chiếc iPhone trong túi
    và những đôi Nikes trên chân
  • 10:26 - 10:28
    và những chiếc túi xách
    mà ta mang trên tay
  • 10:28 - 10:31
    điều đó đã thay đổi
    cách các hàng triệu người
  • 10:31 - 10:35
    làm việc và kết hôn
    sống và suy nghĩ.
  • 10:35 - 10:37
    Rất ít người trong số họ
    sẽ muốn trở lại
  • 10:37 - 10:40
    với cách thức điều ngày trước.
  • 10:40 - 10:43
    Khi lần đầu đến Đông Quảng,
    tôi đã lo lắng rằng
  • 10:43 - 10:48
    sẽ rất là chán nản
    khi dành quá nhiều thời gian với người lao động.
  • 10:48 - 10:50
    Tôi cũng đã lo lắng rằng
    sẽ không có gì sẽ xảy đến với họ,
  • 10:50 - 10:53
    hoặc họ sẽ không có gì để nói với tôi.
  • 10:53 - 10:56
    Thay vào đó, tôi tìm thấy những phụ nữ trẻ,
    những người thông minh và hài hước
  • 10:56 - 10:58
    dũng cảm và hào phóng.
  • 10:58 - 11:01
    Bằng cách mở rộng cuộc sống của họ cho tôi,
  • 11:01 - 11:03
    họ đã dạy tôi rất nhiều về nhà máy
  • 11:03 - 11:07
    về Trung Quốc
    và về làm thế nào để tồn tại trong thế giới này.
  • 11:09 - 11:12
    Đây là những chiếc ví hiệu Coach
    mà Min đã cho tôi
  • 11:12 - 11:15
    trên chuyến tàu về nhà
    thăm lại gia đình mình.
  • 11:15 - 11:17
    Tôi giữ nó bên mình
    để nhắc nhở bản thân về các mối dây
  • 11:17 - 11:20
    ràng buộc tôi với các phụ nữ trẻ
    mà tôi đã viết về họ,
  • 11:20 - 11:24
    những mối quan hệ không phải về mặt kinh tế
    mà là những mối quan hệ cá nhân, xết về bản chất
  • 11:24 - 11:28
    không phả được đo lường bằng tiền bạc
    mà là bằng ký ức và kỷ niệm
  • 11:28 - 11:31
    Chiếc ví này cũng là một lời nhắc nhở
    rằng những điều mà bạn tưởng tượng,
  • 11:31 - 11:35
    khi ngồi trong văn phòng hoặc thư viện,
  • 11:35 - 11:37
    không phải là
    những gì bạn thực sự tìm thấy
  • 11:37 - 11:39
    khi ra ngoài kia.
  • 11:39 - 11:41
    Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)
  • 11:41 - 11:47
    (Vỗ tay)
  • 11:47 - 11:49
    Chris Anderson: Cảm ơn bạn,
    Leslie, đó là một cái nhìn sâu sắc
  • 11:49 - 11:52
    mà rất nhiều trong chúng ta, trước kia
    đã không có được.
  • 11:52 - 11:55
    Thế nhưng tôi tò mò.
    Nếu bạn có một phút,
  • 11:55 - 11:59
    để nói chuyện với,
    người đứng đầu bộ phận sản xuất của Apple ,
  • 11:59 - 12:02
    bạn sẽ nói gì?
  • 12:02 - 12:03
    Leslie Chang: Một phút ư?
  • 12:03 - 12:04
    CA: Một phút. (Tiếng cười)
  • 12:04 - 12:06
    LC: Bạn biết đấy, những gì thực sự
    khiến tôi ấn tượng về người lao động
  • 12:06 - 12:09
    là họ rất vị kỷ, tham vọng
  • 12:09 - 12:12
    và tháo vát,
    và điều khiến tôi hết sức bất ngờ là
  • 12:12 - 12:15
    những gì mà họ muốn
    hầu hết là giáo dục, để học hỏi,
  • 12:15 - 12:16
    bởi vì hầu hết trong số họ
    đến từ các gia đình rất nghèo.
  • 12:16 - 12:19
    Họ thường phải bỏ học
    khi đang học lớp 7 hoặc 8.
  • 12:19 - 12:22
    Cha mẹ của họ thường mù chữ,
  • 12:22 - 12:24
    và sau đó họ lên thành phố,
    một mình,
  • 12:24 - 12:26
    ban đêm, vào những ngày cuối tuần,
    họ sẽ tham gia một lớp học máy tính,
  • 12:26 - 12:29
    họ sẽ tham gia một lớp học tiếng Anh,
    và học hỏi
  • 12:29 - 12:31
    những điều thực sự, thực sự rất căn bản
    bạn biết đấy,
  • 12:31 - 12:33
    như là, làm thế nào
    để nhập một tài liệu trong Word,
  • 12:33 - 12:35
    hoặc làm thế nào để diễn đạt những điều đơn giản
    bằng tiếng Anh.
  • 12:35 - 12:37
    Vì vậy, nếu bạn thực sự muốn giúp đỡ
    các công nhân này,
  • 12:37 - 12:41
    hãy bắt đầu các lớp học nhỏ,
    rất tập trung, rất thực tế
  • 12:41 - 12:44
    trong các trường học này,
    và những gì sẽ xảy ra là,
  • 12:44 - 12:45
    tất cả các công nhân của bạn
    sẽ phát triển năng lực,
  • 12:45 - 12:49
    nhưng hy vọng rằng họ sẽ leo lên
    những chức vụ, công việc cao cấp hơn tại Apple
  • 12:49 - 12:51
    và bạn có thể giúp họ
    cải thiện tính lưu động xã hội
  • 12:51 - 12:52
    và hoàn thiện bản thân.
  • 12:52 - 12:54
    Khi bạn nói chuyện với người lao động,
    đó là những gì họ mong muốn.
  • 12:54 - 12:57
    Họ không nói,
    "tôi muốn có nước nóng từ vòi sen.
  • 12:57 - 12:59
    Tôi muốn có một căn phòng đẹp hơn.
    Tôi muốn có một cái TV."
  • 12:59 - 13:01
    ý tôi nghĩa, sẽ tốt thôi
    nếu có được những thứ trên,
  • 13:01 - 13:02
    nhưng đó không phải là lý do tại sao
    họ di cư lên thành phố,
  • 13:02 - 13:04
    và đó là không phải là
    những gì họ quan tâm.
  • 13:04 - 13:07
    CA: Đã có một lời kể rằng
  • 13:07 - 13:11
    thực tế thì xù xì và xấu xí,
    hoặc rằng
  • 13:11 - 13:14
    có một số mức độ tăng trưởng (kinh tế) nào đó,
  • 13:14 - 13:15
    những điều như vậy
    có trở nên tốt hơn qua thời gian không?
  • 13:15 - 13:17
    LC: Oh chắc chắn, chắc chắn rồi.
    Ý tôi là, bạn biết đấy,
  • 13:17 - 13:20
    thật là thú vị,
    bởi vì tôi đã trải qua cơ bản hai năm
  • 13:20 - 13:22
    sống tại thành phố này,
    Đông Quảng,
  • 13:22 - 13:24
    và trong thời gian đó,
    bạn có thể thấy một sự thay đổi lớn
  • 13:24 - 13:27
    trong cuộc sống của mọi người:
    lên, xuống, nghiêng ngả,
  • 13:27 - 13:28
    nhưng nói chung là đi lên.
  • 13:28 - 13:30
    Nếu bạn dành đủ thời gian cho nó,
    nó sẽ là phát triển đi lên,
  • 13:30 - 13:32
    và tôi đã gặp những người chuyển
    đã lên thành phố 10 năm về trước,
  • 13:32 - 13:35
    và họ , về cơ bản, đang thuộc
    tầng lớp trung lưu thành thị,
  • 13:35 - 13:37
    Vì vậy, quỹ đạo là chắc chắn sẽ đi lên.
  • 13:37 - 13:39
    chỉ là khó để nhìn thấy
    khi bạn chỉ quan sát thành thị
  • 13:39 - 13:41
    vào những thời điểm nhất định.
    Có vẻ như tất cả mọi người thì người nghèo
  • 13:41 - 13:42
    và tuyệt vọng,
    nhưng đó không thực sự như thế.
  • 13:42 - 13:45
    Chắc chắn, các điều kiện tại nhà máy
    thì cứng rắn và khó khăn,
  • 13:45 - 13:47
    và cả bạn hay tôi đều không muốn như thế,
  • 13:47 - 13:50
    nhưng từ góc nhìn của người lao động,
    nơi họ xuất thân
  • 13:50 - 13:52
    thì còn tồi tệ hơn nhiều,
    và nơi họ đang đi đến
  • 13:52 - 13:54
    lại gieo rắc nhiều hy vọng tốt đẹp hơn,
    và tôi chỉ muốn nói rằng
  • 13:54 - 13:56
    bối cảnh đó, về những gì đang xảy ra
    trong tâm trí họ,
  • 13:56 - 13:59
    thì không hẳn là những gì
    mà bạn suy nghĩ về nó.
  • 13:59 - 14:00
    CA: Cảm ơn rất nhiều
    vì bài nói chuyện của bạn.
  • 14:00 - 14:05
    Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)
Title:
Tiếng nói của công nhân Trung Quốc
Speaker:
Leslie T. Chang
Description:

Trong cuộc tranh luận đang diễn ra về vấn đề toàn cầu hóa, những gì thiếu sót chính là tiếng nói của công nhân. Hàng triệu người đã lên thành phố và làm việc cho các nhà máy ở Trung Quốc cũng như các quốc gia mới nổi khác, sản xuất những hàng hoá được bán ra trên toàn thế giới. Phóng viên Leslie T. Chang đã tiếp cận những nữ công nhân làm việc tại một trong những thành phố lớn của Trung Quốc, và thuật lại những câu chuyện về họ.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
14:25

Vietnamese subtitles

Revisions Compare revisions