Vâng, tôi đã khỏi bệnh ung thư. Nhưng điều đó không phải là định nghĩa về tôi
-
0:01 - 0:05Tôi vừa gặp bạn trên chuyến xe buýt,
-
0:05 - 0:07và chúng ta thực sự muốn
làm quen với nhau, -
0:07 - 0:10nhưng tôi phải xuống xe ở trạm kế,
-
0:10 - 0:14nên bạn chuẩn bị kể cho tôi
nghe ba điều về bản thân bạn -
0:14 - 0:18chỉ để định nghĩa bạn là một con người,
-
0:18 - 0:20ba điều về bản thân bạn
-
0:20 - 0:23để giúp tôi biết được bạn là ai,
-
0:23 - 0:27ba điều nói lên bản chất
chân thực của bạn. -
0:27 - 0:30Và tôi đang tự hỏi
-
0:30 - 0:34trong ba điều đó,
-
0:34 - 0:36có điều nào là
-
0:36 - 0:41sống sót qua những cơn đại loại như
khủng hoảng không? -
0:41 - 0:46Người khỏi bệnh ung thư,
người sống sót sau vụ cưỡng hiếp, -
0:46 - 0:51Người thoát nạn diệt chủng,
người sống sót sau vụ loạn luân. -
0:51 - 0:55Có bao giờ bạn để ý chúng ta
định nghĩa về mình bằng -
0:55 - 0:57những nỗi đau của chính mình
như thế nào chưa? -
0:57 - 1:02Tôi từng thấy sự nhận dạng về
người sống sót đã -
1:02 - 1:04tạo được ảnh hưởng lớn nhất
-
1:04 - 1:07là trong cộng đồng người bệnh ung thư.
-
1:07 - 1:10Tôi quanh quẩn trong cộng đồng này
trong thời gian dài, -
1:10 - 1:13vì tôi là một Tuyên Úy
ở trại tế bần và ở bệnh viện -
1:13 - 1:16trong gần 30 năm.
-
1:16 - 1:22Vào năm 2005, tôi đang làm việc tại
một trung tâm chữa trị ung thư lớn -
1:22 - 1:24thì tôi nhận được tin
-
1:24 - 1:28mẹ tôi bị bệnh ung thư ngực.
-
1:28 - 1:30Và năm ngày sau đó,
-
1:30 - 1:35Tôi được tin tôi cũng mắc
bệnh ung thư ngực, -
1:35 - 1:38Mẹ tôi và tôi có thể cùng
cạnh tranh với nhau rồi - -
1:38 - 1:40(Tiếng cười) -
-
1:40 - 1:44nhưng thật sự tôi không cố
thi đua với bà về việc này. -
1:44 - 1:46Thật ra, tôi nghĩ,
-
1:46 - 1:48nếu bạn mắc phải bệnh ung thư,
-
1:48 - 1:50thì rất tiện lợi khi làm việc
-
1:50 - 1:51tại nơi điều trị nó.
-
1:51 - 1:54Nhưng đây là những gì tôi nghe từ
nhiều người tức giận. -
1:54 - 1:56Cái gì?
-
1:56 - 1:57Cô là Tuyên Úy
-
1:57 - 2:00Cô phải miễn nhiễm chứ!
-
2:00 - 2:02Hay như, tôi có lẽ đã phải ra đi
-
2:02 - 2:04với lời cảnh báo chứ không phải
là một tấm vé, -
2:04 - 2:08vì tôi làm việc ở đây.
-
2:08 - 2:11Tôi đã được điều trị ở
trung tâm trị ung thư nơi tôi làm việc, -
2:11 - 2:13rất tiện lợi,
-
2:13 - 2:16tôi được hóa trị
-
2:16 - 2:18phẫu thuật, và
được cấy túi dung dịch muối vào, -
2:18 - 2:20Trước khi tôi nói ý khác,
cho tôi nói bây giờ, -
2:20 - 2:25đây là ngực giả. (Tiếng cười)
-
2:25 - 2:28Tôi nhận ra rằng tôi cần phải nói ra,
-
2:28 - 2:30vì tôi sẽ nghe ai đó nói
-
2:30 - 2:32"Ồ, Tôi biết nó là cái này."
-
2:32 - 2:35rồi tôi sẽ bỏ đi hay
tôi sẽ ra hiệu và họ sẽ tiếp, -
2:35 - 2:37"Không, là cái kia."
-
2:37 - 2:40Bạn thấy đấy.
-
2:40 - 2:42Tôi học được rất nhiều
khi là một bệnh nhân, -
2:42 - 2:43và một trong những điều không ngờ
-
2:43 - 2:47là chỉ một phần nhỏ trong
những trải nghiệm về bệnh ung thư -
2:47 - 2:49là về thuốc men.
-
2:49 - 2:54Hầu hết lại là những cảm giác và niềm tin
-
2:54 - 2:56việc mất đi và tìm lại sự nhận dạng
-
2:56 - 2:58rồi khám phá ra sức mạnh
-
2:58 - 3:02và sự dẻo dai mà
bạn chưa từng nghĩ là mình có. -
3:02 - 3:04Đó là việc nhận thức rằng
-
3:04 - 3:07những điều quan trọng nhất trong cuộc đời
-
3:07 - 3:10không phải cái gì cả, ngoài
những mối quan hệ, -
3:10 - 3:15và đó là việc cười vào mặt điều
không chắc chắn -
3:15 - 3:18và học được cách thoát khỏi
hầu hết bất cứ điều gì -
3:18 - 3:20là nói, "Tôi bị ung thư."
-
3:20 - 3:24Vì vậy một điều nữa tôi đã học được là
-
3:24 - 3:28Tôi không cần phải mang chữ
"Người khỏi bệnh ung thư" -
3:28 - 3:30như một đặc điểm nhận dạng,
-
3:30 - 3:34nhưng, trời!, có những lực đầy sức mạnh
-
3:34 - 3:36đẩy tôi làm chỉ vì điều đó.
-
3:36 - 3:40Bây giờ, đừng, làm ơn,
đừng hiểu sai ý tôi. -
3:40 - 3:43Các tổ chức tuyên truyền về bệnh ung thư
-
3:43 - 3:46và những vận động phát hiện bệnh sớm
-
3:46 - 3:48nhận thức về ung thư và nghiên
cứu ung thư -
3:48 - 3:50đã bình thường hóa bệnh ung thư,
-
3:50 - 3:52đây là điều tuyệt vời.
-
3:52 - 3:54Giờ đây chúng ta có thể nói về bệnh
ung thư -
3:54 - 3:56mà không cần phải thì thầm.
-
3:56 - 4:00Chúng ta có thể nói về bệnh ung thư
và giúp đỡ nhau. -
4:00 - 4:03Nhưng thỉnh thoảng, dường như
-
4:03 - 4:05mọi người đi quá giới hạn của mình
-
4:05 - 4:08khi họ bắt đầu nói với chúng ta rằng
chúng ta sắp cảm thấy thế nào. -
4:08 - 4:13Khoảng một tuần sau ca phẫu thuật,
-
4:13 - 4:15chúng tôi có một vị khách.
-
4:15 - 4:18Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của
chúng tôi. -
4:18 - 4:21Nhắc nhớ là
-
4:21 - 4:22cho thời điểm đó trong đời
-
4:22 - 4:26tôi đã là một Tuyên Úy hơn 20 năm,
-
4:26 - 4:28và các vấn đề như sắp chết và cái chết
-
4:28 - 4:29và ý nghĩa của cuộc sống,
-
4:29 - 4:33tất cả chuyện này tôi đã
nhai đi nhai lại nhiều lần. -
4:33 - 4:35Tối hôm đó,
-
4:35 - 4:38vị khách của chúng tôi bước tới
giơ tay qua đầu, -
4:38 - 4:40và nói, "Chị biết không, Deb,
-
4:40 - 4:43bây giờ chị sắp học được điều
gì là quan trọng. -
4:43 - 4:48Vâng, khi chị sắp làm một số thay đổi lớn
-
4:48 - 4:49trong cuộc đời mình,
-
4:49 - 4:52thì chị bắt đầu
nghĩ về cái cái chết của mình. -
4:52 - 4:56Vâng, căn bệnh ung thư này là
hồi chuông thức tỉnh đối với chị." -
4:56 - 5:01Lúc này, đây giống như những lời vàng ngọc
-
5:01 - 5:03thốt ra từ người đang nói về
-
5:03 - 5:05trải nghiệm của chính mình,
-
5:05 - 5:08nhưng khi ai đó nói với bạn
-
5:08 - 5:10bạn sẽ cảm thấy như thế nào,
-
5:10 - 5:12thì đó thật vớ vẩn!
-
5:12 - 5:15Lý do duy nhất để tôi không giết anh ta
-
5:15 - 5:17bằng đôi tay không của mình
-
5:17 - 5:21là vì tôi không thể nhấc cánh tay
phải của mình lên. -
5:21 - 5:26Nhưng tôi đã nặng lời với anh ta,
-
5:26 - 5:29sau những lời bình thường, mà -
-
5:29 - 5:30(Tiếng cười) -
-
5:30 - 5:32làm chồng tôi phải bào chữa,
"Cô ấy còn ngấm thuốc mê!" -
5:32 - 5:34(Tiếng cười)
-
5:34 - 5:38Rồi thì sau điều trị, cảm giác giống như
-
5:38 - 5:41mọi người đang kể cho tôi nghe những gì
tôi trải qua có nghĩa gì. -
5:41 - 5:44"Ồ! cái này nghĩa là chị sắp đi bộ"
-
5:44 - 5:45"Ồ! cái này nghĩa là đi dự tiệc"
-
5:45 - 5:47"Điều này có nghĩa chị sẽ đeo
-
5:47 - 5:49dải băng màu hồng và áo sơ mi màu hồng
-
5:49 - 5:51và đeo dải băng trên đầu và khuyên tai
-
5:51 - 5:55và vòng xuyến và quần lót."
-
5:55 - 5:58Quần lót. Không, nghiêm túc đấy,
google đi. -
5:58 - 6:00(Tiếng cười)
-
6:00 - 6:02Cách nào người ta nâng cao nhận thức?
-
6:02 - 6:03Chỉ có chồng tôi mới thấy quần lót của tôi thôi.
-
6:03 - 6:06(Tiếng cười)
-
6:06 - 6:10Anh ấy khá hiểu về bệnh ung thư rồi!
-
6:10 - 6:13Đó là thời điểm tôi cảm thấy như là,
Chúa ơi! -
6:13 - 6:16điều này sẽ kiểm soát đời tôi.
-
6:16 - 6:21Và đó là khi tôi nói với mình
hãy điều khiển trải nghiệm của bạn. -
6:21 - 6:25Đừng để nó điều khiển bạn.
-
6:25 - 6:27Chúng ta đều biết rằng
-
6:27 - 6:31cách để đương đầu với đau thương,
với mất mát, -
6:31 - 6:34với bất cứ trải nghiệm đổi đời nào,
-
6:34 - 6:36là tìm kiếm ý nghĩa.
-
6:36 - 6:38Nhưng có điều:
-
6:38 - 6:40Không ai có thể nói với chúng ta
-
6:40 - 6:43là trải nghiệm của chúng ta có ý nghĩa gì.
-
6:43 - 6:46Chúng ta phải quyết định ý nghĩa cho nó.
-
6:46 - 6:48Nó không cần phải có ý nghĩa to lớn,
-
6:48 - 6:50hướng ngoại.
-
6:50 - 6:52Chúng ta đều không cần phải
sáng lập một cơ quan -
6:52 - 6:55hay một tổ chức
hay viết một cuốn sách -
6:55 - 6:57hay làm một phim tài liệu.
-
6:57 - 7:00Ý nghĩa có thể thầm lặng
-
7:00 - 7:03và hướng nội.
-
7:03 - 7:09Chúng ta có thể có một quyết định nhỏ
về cuộc sống của chúng ta -
7:09 - 7:14mà lại tạo ra thay đổi lớn.
-
7:14 - 7:16Cách đây nhiều năm, tôi có một bệnh nhân,
-
7:16 - 7:18một chàng trai trẻ tuyệt vời
-
7:18 - 7:20rất được các nhân viên yêu quý,
-
7:20 - 7:23vì vậy thật bất ngờ khi chúng tôi biết
-
7:23 - 7:27rằng anh ta không có bạn.
-
7:27 - 7:29Anh ta sống một mình,
-
7:29 - 7:33anh ta đi hóa trị một mình,
-
7:33 - 7:35anh ta đi điều trị,
-
7:35 - 7:39và sau đó về nhà một mình.
-
7:39 - 7:41Tôi thậm chí hỏi anh ta. Tôi nói, "Này,
-
7:41 - 7:43sao anh không bao giờ đi chung với bạn?"
-
7:43 - 7:48Và anh ta nói, "Tôi thực sự không có
bất kỳ người bạn nào!" -
7:48 - 7:50nhưng có hàng tấn bạn ở lầu điều trị.
-
7:50 - 7:55Chúng tôi đều quý anh, mọi người
ra vào phòng anh hàng ngày. -
7:55 - 7:58Vào buổi hóa trị cuối cùng,
-
7:58 - 7:59chúng tôi đã hát tặng anh một bài,
-
7:59 - 8:02chúng tôi đặt vương miện lên đầu anh ấy
và chúng tôi thổi bong bóng nước. -
8:02 - 8:04Sau đó tôi đã hỏi anh ta, tôi nói,
-
8:04 - 8:09"Vậy anh sẽ làm gì bây giờ?"
-
8:09 - 8:11Và anh ta trả lời,
-
8:11 - 8:12"Kết bạn!"
-
8:12 - 8:14Và anh ta đã làm thế.
-
8:14 - 8:18Anh làm tình nguyện rồi kết bạn ở đó,
-
8:18 - 8:21anh đi nhà thờ
và kết bạn ở đó, -
8:21 - 8:24Dịp lễ Giáng sinh anh mời vợ chồng tôi
dự tiệc ở nhà anh, -
8:24 - 8:29và nơi đó đầy những người bạn của anh ta.
-
8:29 - 8:31Hãy định nghĩa những trải nghiệm
của bạn. -
8:31 - 8:33Đừng để nó định nghĩa bạn.
-
8:33 - 8:37Anh đã quyết định rằng
ý nghĩa trải nghiệm của anh -
8:37 - 8:41là để biết về niềm vui sướng của tình bạn,
-
8:41 - 8:46và sau đó học cách kết bạn.
-
8:46 - 8:50Vậy còn bạn thì sao?
-
8:50 - 8:52Bạn sẽ đi tìm ý nghĩa như thế nào
-
8:52 - 8:55qua những trải nghiệm nhỏ nhoi của bạn?
-
8:55 - 8:56Nó có thể vừa mới đây,
-
8:56 - 8:58hay nó có thể là điều bạn canh cánh trong lòng
-
8:58 - 9:02từ rất lâu.
-
9:02 - 9:07Không bao giờ quá trể để thay đổi ý nghĩa của nó,
-
9:07 - 9:09bởi vì ý nghĩa là sự thay đổi.
-
9:09 - 9:11Nó có ý nghĩa hôm nay
-
9:11 - 9:13có thể không còn ý nghĩa nữa
một năm sau đó, -
9:13 - 9:16hay mười năm sau đó.
-
9:16 - 9:18Không quá trễ để thành người nào đó
-
9:18 - 9:22hơn chỉ đơn giản là kẻ sống sót.
-
9:22 - 9:25Từ đó nghe có vẻ tịnh tiến làm sao!
-
9:25 - 9:27Kẻ sống sót.
-
9:27 - 9:31Không động đậy, không lớn lên.
-
9:31 - 9:33Hãy mang ý nghĩa trải nghiệm của bạn.
-
9:33 - 9:36Đừng để nó đánh gục bạn,
vì nếu bạn làm vậy, -
9:36 - 9:39tôi tin là bạn sẽ bị mắc bẫy,
-
9:39 - 9:45bạn không phát triển, không màn dấn thân.
-
9:45 - 9:48Tất nhiên, có lúc không vì những áp lực
bên ngoài -
9:48 - 9:53làm chúng ta mang nhận dạng là kẻ sống sót.
-
9:53 - 9:57Có lúc chúng ta giống những kẻ bổng lộc.
-
9:57 - 10:00Điều đó có lúc cũng có lợi.
-
10:00 - 10:04Nhưng sau đó chúng ta tắt đường!
-
10:04 - 10:06Một trong các điều đầu tiên
tôi học được -
10:06 - 10:10khi làm một thực tập sinh Tuyên Úy
là có 3 chữ C -
10:10 - 10:12trong nghề Tuyên Úy:
-
10:12 - 10:19An ủi, làm sáng tỏ, khi cần thì đối đầu
-
10:19 - 10:21hay thử thách.
-
10:21 - 10:23Chúng ta đều rất thích an ủi
-
10:23 - 10:25và làm sáng tỏ.
-
10:25 - 10:30Còn đối đầu, không thích lắm!
-
10:30 - 10:32Một trong những điều khác làm tôi yêu nghề
-
10:32 - 10:35làm Tuyên Úy
-
10:35 - 10:39là được nhìn thấy những bệnh nhân
cả năm hoặc thậm chí vài năm -
10:39 - 10:41sau khi chữa trị, bởi vì
-
10:41 - 10:44rất tuyệt vời khi thấy được họ đã
thay đổi thế nào, -
10:44 - 10:46cuộc sống của họ ra sao
-
10:46 - 10:48và điều gì đã xảy ra với họ.
-
10:48 - 10:50Rồi một ngày kia, tôi hồi hộp
-
10:50 - 10:53cầm tờ giấy xuống phòng chờ ở bệnh viện
-
10:53 - 10:56đưa cho bệnh nhân tôi gặp một năm trước
-
10:56 - 10:59đang ngồi đó với hai cô con gái lớn.
-
10:59 - 11:03Tôi biết hai cô trong lần khám định kỳ
một năm. -
11:03 - 11:06Khi tôi đi tới phòng chờ, họ sững sờ
-
11:06 - 11:09vì bà vừa nhận lại hết
các kết quả xét nghiệm -
11:09 - 11:15và bà là NED: No Evidence of Disease
– Không có chứng cứ mắc bệnh, -
11:15 - 11:20mà tôi từng nghĩ có nghĩa là
Not Entirely Dead: Không hòan toàn chết. -
11:20 - 11:25Mọi người sửng sốt. Chúng tôi ngồi xuống,
-
11:25 - 11:28và kì lạ thay, vì
-
11:28 - 11:32chỉ trong 2 phút bà bắt đầu kể
tôi nghe câu chuyện -
11:32 - 11:36về việc chẩn đoán, về ca phẩu thuật
và hóa trị của bà, -
11:36 - 11:40cho dù là người Tuyên Úy của bà,
tôi gặp bà mỗi tuần, -
11:40 - 11:43và vì vậy tôi đã nghe câu chuyện này rồi.
-
11:43 - 11:46Bà đã dùng những chữ như là chịu đựng,
-
11:46 - 11:50đau đớn, vật lộn.
-
11:50 - 11:52Và bà kết thúc câu chuyện
-
11:52 - 11:57“Tôi cảm thấy như bị đóng đinh
trên thánh giá.” -
11:57 - 12:00Lúc đó hai cô con gái đứng dậy và nói,
-
12:00 - 12:04“Tụi con đi mua cà phê nhé.”
-
12:04 - 12:07Và họ đi.
-
12:07 - 12:10Nói cho tôi biết ba thứ về bạn
trước khi đến trạm dừng kế. -
12:10 - 12:12Người ta xuống xe buýt trước khi
bà ấy nói được đến -
12:12 - 12:18điều thứ hai hay thứ ba.
-
12:18 - 12:21Rồi thì tôi đưa bà khăn giấy,
-
12:21 - 12:25và ôm lấy bà,
-
12:25 - 12:28bởi vì tôi thật sự lo cho người phụ nữ này,
-
12:28 - 12:30tôi nói:
-
12:30 - 12:33“Hãy thoát ra khỏi cây
thánh giá của bà đi!” -
12:33 - 12:37Bà hỏi: “Cái gì?”
-
12:37 - 12:42và tôi lặp lại,
“Hãy thoát khỏi cây thánh giá của bà đi!” -
12:42 - 12:47Với sự tin tưởng, bà kể về lý do
-
12:47 - 12:52bà giữ trong lòng
và bám lấy sự nhận diện này. -
12:52 - 12:54Điều này làm bà được quan tâm nhiều.
-
12:54 - 12:57Người ta chăm sóc bà để có tiền.
-
12:57 - 13:01Nhưng bây giờ điều này
sắp có kết quả ngược lại. -
13:01 - 13:03Việc bà hết bệnh đẩy người ta xa ra.
-
13:03 - 13:07Người ta tiếp tục đi lấy cà phê.
-
13:07 - 13:11Bà cảm thấy bị giày vò
vì những gì đã trãi qua, -
13:11 - 13:17nhưng bà không muốn để
sự tự giày vò đó chết đi. -
13:17 - 13:20Bây giờ có lẽ bạn đang nghĩ
-
13:20 - 13:23tôi đã hơi thô lỗ với bà,
-
13:23 - 13:25vì vậy tôi phải nói với bạn rằng
-
13:25 - 13:29tôi đã nói ra bằng
chính kinh nghiệm của mình. -
13:29 - 13:32Nhiều năm, rất nhiều năm về trước
-
13:32 - 13:35tôi bị đuổi khỏi công việc tôi thích,
-
13:35 - 13:39tôi không ngừng nói về sự vô tội của tôi
-
13:39 - 13:42về sự không công bằng,
sự phản bội và sự lừa dối, -
13:42 - 13:43đến khi, như phụ nữ này,
-
13:43 - 13:45người ta bỏ tôi mà đi,
-
13:45 - 13:49tới khi cuối cùng tôi nhận ra
-
13:49 - 13:52tôi không chỉ gặm nhấm cảm giác của tôi,
-
13:52 - 13:55mà tôi còn làm tăng lên.
-
13:55 - 13:59Tôi không muốn để sự tự giày vò chết đi.
-
13:59 - 14:05Chúng ta biết là với bất kỳ
câu chuyện tái sinh nào -
14:05 - 14:07bạn phải chết trước.
-
14:07 - 14:09Trong câu chuyện của Thiên Chúa giáo,
-
14:09 - 14:12Thánh Jesus chết cả ngày trong mồ
-
14:12 - 14:15trước khi Ngài được phục sinh.
-
14:15 - 14:17Và tôi tin, đối với chúng ta,
-
14:17 - 14:19nằm trong mồ
-
14:19 - 14:23có nghĩa là chữa cho chính mình
sâu bên trong lòng -
14:23 - 14:25quanh vết thương
-
14:25 - 14:30và để cho chính chúng ta được lành lại.
-
14:30 - 14:33Chúng ta phải để sự tự giày vò chết đi
-
14:33 - 14:37để một cái tôi mới,
cái tôi trung thực hơn, -
14:37 - 14:39sinh ra.
-
14:39 - 14:42Chúng ta phải để câu chuyện cũ ra đi
-
14:42 - 14:46để một câu chuyện mới, câu chuyện thật hơn
-
14:46 - 14:49có thể được kể lại.
-
14:49 - 14:55Hãy định nghĩa trải nghiệm của bạn.
Đừng để nó định nghĩa bạn. -
14:55 - 14:57Giả sử không có cái gọi là người sống sót,
-
14:57 - 15:00có nghĩa là, giả sử mọi người quyết định
-
15:00 - 15:03chỉ cho phép thảm cảnh của họ
là sự việc đã qua -
15:03 - 15:07thay vì mang nó theo
như là một sự nhận diện? -
15:07 - 15:09Có lẽ nó sẽ kết thúc việc bị
-
15:09 - 15:11mắc bẩy vào những nỗi đau của chúng ta,
-
15:11 - 15:15và bắt đầu một sự tự tìm kiếm,
-
15:15 - 15:19khám phá và phát triển ngoạn mục.
-
15:19 - 15:24Có lẽ đó sẽ là sự khởi đầu
của định nghĩa về chúng ta, -
15:24 - 15:26chúng ta là ai
-
15:26 - 15:30và đang trở thành ai.
-
15:30 - 15:36Vì vậy có lẽ là người sống sót
-
15:36 - 15:41không phải một trong ba điều bạn
sẽ nói với tôi. -
15:41 - 15:43Không thành vấn đề.
-
15:43 - 15:45Tôi chỉ muốn tất cả các bạn biết
-
15:45 - 15:49tôi rất vui khi chúng ta
trên cùng chuyến xe buýt này, -
15:49 - 15:53và đây là trạm dừng của tôi.
-
15:53 - 15:56(Vỗ tay)
- Title:
- Vâng, tôi đã khỏi bệnh ung thư. Nhưng điều đó không phải là định nghĩa về tôi
- Speaker:
- Debra Jarvis
- Description:
-
Debra jarvis là Tuyên Úy bệnh viên gần hơn 30 năm và rồi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Và khi là một bệnh nhân, bà đã học khá nhiều điều. Trong một bài nói dí dóm và táo bạo, bà giải thích làm thế nào mà bản chất của một "người khỏi bệnh bệnh ung thư" có thế cảm thấy tĩnh lặng. Bà yêu cầu tất cả chúng ta hãy mang ý nghĩa cho những trải nghiệm khó khăn nhất, trong khi cho chúng ta khoảng khắc để lớn lên và suy luận.
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 16:09
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Nguyễn Thị Hồng Miên edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Nguyễn Thị Hồng Miên edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Nguyễn Thị Hồng Miên edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Nguyễn Thị Hồng Miên accepted Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Hong-Hanh Tran edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Hong-Hanh Tran edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me | ||
Hong-Hanh Tran edited Vietnamese subtitles for Yes, I survived cancer. But that doesn't define me |