Return to Video

Con trai tôi là tay súng ở trường Columbine. Đây là câu chuyện của tôi

  • 0:01 - 0:04
    Lần cuối cùng tôi nghe thấy
    giọng của con trai tôi
  • 0:04 - 0:06
    là khi nó đi ra ngoài cửa
  • 0:06 - 0:09
    trên đường tới trường
  • 0:09 - 0:11
    Nó nói to một từ trong bóng tối
  • 0:11 - 0:13
    "tạm biệt mẹ"
  • 0:13 - 0:17
    Vào ngày 20 tháng 4, 1999
  • 0:17 - 0:20
    Buổi sáng hôm đó,
    tại Trường cấp 3 Columbine
  • 0:20 - 0:23
    con trai tôi Dylan và bạn của nó Eric
  • 0:23 - 0:26
    đã giết 12 học sinh và một giáo viên
  • 0:26 - 0:31
    làm bị thương hơn 20 người khác
    trước khi tự sát.
  • 0:31 - 0:34
    13 người vô tội đã bị giết,
  • 0:34 - 0:38
    bỏ lại những người yêu thương họ
    trong đau đớn và tổn thương.
  • 0:38 - 0:40
    Những người khác thì bị thương,
  • 0:40 - 0:46
    một số bị hủy hoại dung nhan
    và tàn tật vĩnh viễn.
  • 0:46 - 0:48
    Nhưng tác động của thảm kịch này
  • 0:48 - 0:52
    không thể được đo bằng
    số lượng người chết hay bị thương
  • 0:53 - 0:56
    Không có cách nào có thể đo được
    ảnh hưởng tâm lý
  • 0:56 - 0:58
    của những người có mặt tại trường,
  • 0:58 - 1:02
    hay những người nỗ lực
    tham gia bảo vệ hay dọn dẹp
  • 1:02 - 1:07
    Không có cách nào định mức được
    tầm quan trọng của thảm kịch Columbine
  • 1:07 - 1:09
    đặc biệt khi nó có thể là kế hoạch
  • 1:09 - 1:14
    cho những tay súng khác tiếp tục
    phạm tội ác.
  • 1:14 - 1:16
    Columbine là một cao trào,
  • 1:16 - 1:17
    và khi vụ va chạm chấm dứt
  • 1:17 - 1:21
    cộng đồng và xã hội có thể mất nhiều năm
  • 1:21 - 1:25
    mới có thể hiểu được tác động của nó.
  • 1:25 - 1:30
    Tôi đã phải mất nhiều năm
    để cố gắng chấp nhận tội ác của con trai.
  • 1:30 - 1:33
    Hành vi tàn nhẫn
    của nó trước khi chết
  • 1:33 - 1:38
    cho tôi thấy nó là một người hoàn toàn
    khác so với người tôi biết trước đây
  • 1:38 - 1:40
    Sau đó mọi người hỏi tôi,
  • 1:40 - 1:42
    "Sao bà có thể không biết?
  • 1:43 - 1:45
    Bà làm mẹ kiểu gì vậy?"
  • 1:45 - 1:49
    Tôi vẫn tự vấn bản thân những câu đó.
  • 1:49 - 1:53
    Trước vụ bắn súng,
    tôi tự cho mình là người mẹ tốt.
  • 1:53 - 1:55
    Giúp đỡ con mình trở thành người
    có lòng nhân ái,
  • 1:55 - 1:58
    khỏe mạnh, và có trách nhiệm
  • 1:58 - 2:02
    là sứ mệnh quan trọng nhất trong đời tôi.
  • 2:02 - 2:06
    Nhưng bi kịch đó đã cho tôi biết rằng
    tôi là một bà mẹ thất bại,
  • 2:06 - 2:11
    và cảm giác thất bại đó
    đã mang tôi tới đây hôm nay.
  • 2:11 - 2:12
    Ngoài bố thằng bé,
  • 2:13 - 2:17
    tôi là người hiểu và yêu Dylan nhất
  • 2:17 - 2:19
    Nếu bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra
  • 2:19 - 2:22
    thì người đó nên là tôi, phải không?
  • 2:22 - 2:25
    Nhưng tôi không biết.
  • 2:25 - 2:27
    Hôm nay, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm
  • 2:27 - 2:32
    khi làm mẹ của một kẻ giết
    và làm tổn thương người khác.
  • 2:32 - 2:36
    Nhiều năm sau thảm kịch,
    tôi lùng sục mọi kí ức
  • 2:36 - 2:40
    cố gắng lí giải chính xác
    bà mẹ như tôi đã thất bại ở điểm nào.
  • 2:40 - 2:43
    Nhưng chẳng có câu trả lời đơn giản nào.
  • 2:43 - 2:45
    Tôi không thể đưa ra cho bạn
    bất cứ giải pháp nào.
  • 2:46 - 2:48
    Những gì tôi có thể làm
  • 2:48 - 2:51
    đó là chia sẻ những gì tôi đã học được.
  • 2:51 - 2:55
    Khi tôi nói chuyện với những người
    không biết tôi trước cuộc bắn súng,
  • 2:55 - 2:58
    Tôi phải đối mặt với 3 thách thức.
  • 2:58 - 3:01
    Đầu tiên, khi tôi đi vào
    một căn phòng như thế này
  • 3:01 - 3:05
    tôi không bao giờ biết liệu có ai ở đây
    đã trải qua sự mất mát
  • 3:05 - 3:08
    do con trai tôi gây ra chưa.
  • 3:08 - 3:12
    Tôi cảm thấy cần phải chấp nhận
    nỗi đau mà con trai tôi gây ra
  • 3:12 - 3:15
    người đã không còn sống để làm chuyện đó.
  • 3:15 - 3:18
    vì vậy, từ tận đáy lòng, trước hết
  • 3:18 - 3:23
    tôi thành thật xin lỗi nếu con trai tôi
    khiến bạn trải qua nỗi đau.
  • 3:24 - 3:26
    Thách thức thứ hai
  • 3:26 - 3:30
    là tôi phải cầu xin sự thấu hiểu
    và thậm chí lòng trắc ẩn
  • 3:31 - 3:34
    khi tôi nói về việc
    con trai tôi tự sát.
  • 3:34 - 3:37
    Hai năm trước khi nó chết,
  • 3:37 - 3:39
    nó đã viết một đoạn trong quyển vở
  • 3:39 - 3:41
    rằng nó đang tự rạch da.
  • 3:41 - 3:43
    Nó nói rằng nó rất đau khổ
  • 3:43 - 3:46
    và muốn lấy một khẩu súng
    kết liễu cuộc đời mình.
  • 3:46 - 3:50
    Tôi không hề biết về điều này
    cho đến vài tháng sau cái chết của nó.
  • 3:51 - 3:54
    Khi tôi nói về vụ tự sát của con trai,
  • 3:54 - 3:59
    tôi không cố gắng làm giảm đi sự độc ác
    nó đã tạo ra lúc cuối đời.
  • 3:59 - 4:01
    Tôi đang cố gắng hiểu
  • 4:01 - 4:03
    cách mà ý nghĩ tự sát của nó
  • 4:03 - 4:05
    dẫn đến vụ thảm sát.
  • 4:05 - 4:08
    Sau khi đọc và nói chuyện với chuyên gia,
  • 4:08 - 4:10
    cuối cùng tôi tin rằng
  • 4:10 - 4:15
    vụ ám sát không liên quan đến
    khao khát muốn giết người
  • 4:15 - 4:18
    mà liên quan đến khao khát muốn chết.
  • 4:18 - 4:24
    Thách thức thứ ba khi tôi nói về
    vụ ám sát và tự sát của con trai tôi
  • 4:24 - 4:27
    đó là tôi muốn nói về sức khỏe tinh thần
  • 4:28 - 4:29
    xin lỗi --
  • 4:29 - 4:32
    đó là tôi muốn nói về sức khỏe tinh thần,
  • 4:32 - 4:36
    hay sức khỏe não bộ,
    tôi muốn gọi như thế vì nó cụ thể hơn,
  • 4:36 - 4:39
    và đồng thời, tôi cũng
    đang nói về bạo lực.
  • 4:40 - 4:43
    Điều cuối cùng tôi muốn làm
    là đóng góp vào sự hiểu nhầm
  • 4:43 - 4:46
    xoay xung quanh bệnh tâm thần.
  • 4:46 - 4:51
    Chỉ có một số ít những người tâm thần
  • 4:51 - 4:55
    có xu hướng bạo lực đến những người khác,
  • 4:55 - 4:58
    nhưng những người chết vì tự sát
  • 4:58 - 5:02
    được ước tính chiếm từ 75 đến hơn 90%
  • 5:02 - 5:06
    có một số tình trạng sức khỏe
    tinh thần chẩn đoán được.
  • 5:07 - 5:08
    Như các bạn đều biết,
  • 5:08 - 5:12
    hệ thống chăm sóc sức khỏe tinh thần
    không thể giúp mọi người
  • 5:12 - 5:14
    và không phải bất cứ ai
    có suy nghĩ phá hoại
  • 5:15 - 5:16
    đều phù hợp với tiêu chuẩn
  • 5:16 - 5:19
    cho một chẩn đoán cụ thể.
  • 5:19 - 5:21
    Nhiều người có cảm giác
  • 5:21 - 5:25
    sợ hãi, tức giận hay tuyệt vọng kéo dài
  • 5:25 - 5:28
    không bao giờ được đánh giá hay điều trị.
  • 5:28 - 5:32
    Họ chỉ thu hút sự chú ý của chúng ta
    khi họ có một cuộc khủng hoảng hành vi.
  • 5:33 - 5:35
    Nếu ước tính là chính xác
  • 5:35 - 5:38
    thì một đến hai phần trăm các vụ tự sát
  • 5:38 - 5:42
    liên quan đến vụ sát hại
    của một người khác,
  • 5:42 - 5:47
    khi tỉ lệ tự sát tăng cao,
    như chúng tăng lên ở một vùng dân số
  • 5:47 - 5:50
    thì tỉ lệ tự sát-giết người cũng sẽ tăng.
  • 5:51 - 5:56
    Tôi muốn biết Dylan nghĩ gì
    trước khi nó chết,
  • 5:56 - 6:01
    vì vậy tôi tìm câu trả lời từ những người
    sống sót trong những vụ tự sát hụt.
  • 6:02 - 6:06
    Tôi đã nghiên cứu và tình nguyện giúp đỡ
    các hoạt động gây quỹ,
  • 6:06 - 6:08
    và bất cứ khi nào tôi có thể,
  • 6:08 - 6:12
    tôi đều nói chuyện với những người
    sống sót sau những vụ tự sát
  • 6:13 - 6:15
    hay cố gắng tự sát.
  • 6:15 - 6:17
    Cuộc nói chuyện
    hữu ích nhất tôi có
  • 6:17 - 6:19
    là với một đồng nghiệp
  • 6:19 - 6:20
    vô tình nghe tôi
    nói chuyện với người khác
  • 6:20 - 6:23
    trong phòng làm việc của tôi
  • 6:23 - 6:26
    Bà ấy nghe tôi nói rằng
    Dylan có thể không yêu tôi
  • 6:26 - 6:29
    nếu nó làm điều kinh khủng như thế.
  • 6:30 - 6:32
    Sau đó, khi bà ấy thấy tôi ở một mình
  • 6:33 - 6:35
    bà xin lỗi vì đã nghe trộm
    cuộc nói chuyện của tôi,
  • 6:35 - 6:37
    nhưng nói rằng tôi đã sai rồi.
  • 6:38 - 6:40
    Bà nói rằng khi
    là một bà mẹ đơn thân trẻ tuổi
  • 6:41 - 6:42
    của ba đứa con thơ,
  • 6:43 - 6:47
    bà rất suy sụp
    và phải đến bệnh viện điều trị
  • 6:48 - 6:50
    Lúc đó, bà chắc chắn rằng
  • 6:50 - 6:54
    con mình sẽ cảm thấy tốt hơn
    nếu bà chết,
  • 6:54 - 6:56
    vì vậy bà lên kế hoach
    kết liễu cuộc đời mình.
  • 6:57 - 7:01
    Bà khẳng định với tôi rằng tình yêu của mẹ
    là sợi dây mạnh nhất trên Trái đất này
  • 7:01 - 7:04
    và bà yêu con mình hơn
    bất cứ thứ gì trên thế giới này,
  • 7:05 - 7:07
    nhưng bởi vì căn bệnh của mình,
  • 7:07 - 7:10
    bà chắc chắn rằng chúng sẽ sống
    tốt hơn nếu không có bà.
  • 7:12 - 7:14
    Những gì bà nói và
    tôi học được từ người khác
  • 7:14 - 7:19
    đó là chúng ta không đưa ra quyết định,
  • 7:19 - 7:20
    để tự kết liễu cuộc đời mình
  • 7:20 - 7:23
    giống như chọn lái xe nào
  • 7:23 - 7:25
    hay đi đâu và tối thứ Bảy.
  • 7:26 - 7:29
    Khi ai đó cực kì muốn tự sát,
  • 7:29 - 7:34
    tức là họ đang ở trong tình trạng
    sức khỏe khẩn cấp mức độ 4.
  • 7:35 - 7:39
    Suy nghĩ của họ bị suy yếu
    và họ mất khả năng bảo vệ bản thân.
  • 7:40 - 7:43
    Mặc dù họ có thể lập kế hoạch
    và hành động có logic,
  • 7:44 - 7:47
    cảm giác đúng đắn bị bóp méo bởi nỗi đau
  • 7:47 - 7:50
    qua cách họ phân tích thực tế.
  • 7:51 - 7:55
    Một số rất giỏi che giấu cảm giác này,
  • 7:55 - 7:57
    và họ thường có lí do
    đúng đắn để làm điều đó.
  • 7:59 - 8:02
    Chúng ta đôi khi cũng có suy nghĩ tự sát,
  • 8:02 - 8:06
    nhưng ý nghĩ tự sát kéo dài, kiên định
  • 8:06 - 8:08
    và đặt ra kế hoạch tự sát
  • 8:08 - 8:10
    là triệu chứng của bệnh lý,
  • 8:10 - 8:12
    và giống như những bệnh khác,
  • 8:12 - 8:15
    phải phát hiện ra triệu chứng và điều trị
  • 8:16 - 8:17
    trước khi họ chết.
  • 8:19 - 8:21
    Nhưng cái chết của con tôi
    không đơn thuần là một vụ tự sát.
  • 8:22 - 8:24
    Nó liên quan đến vụ giết người lớn.
  • 8:25 - 8:31
    Tôi muốn biết suy nghĩ tự sát của nó
    dẫn đến hành động như thế nào.
  • 8:32 - 8:35
    Nhưng nghiên cứu rải rác và
    không có câu trả lời đơn giản.
  • 8:36 - 8:39
    Con trai tôi có thể đã
    trải qua trầm cảm kéo dài.
  • 8:41 - 8:46
    Nó theo chủ nghĩa hoàn hảo
    và muốn tự lực cánh sinh,
  • 8:47 - 8:51
    vì thế nó ít tìm đến
    sự giúp đỡ từ người khác.
  • 8:52 - 8:55
    Nó đã trải qua sự kiện bắn súng ở trường
  • 8:55 - 9:01
    khiến nó cảm thấy bị hạ thấp,
    bị làm nhục, và tức giận
  • 9:02 - 9:05
    Và nó cũng có một tình bạn phức tạp
  • 9:05 - 9:10
    với một cậu bé cùng chia sẻ cảm giác
    tức giận và bị xa lánh như thế
  • 9:10 - 9:13
    và cũng là người cực kì bối rối,
  • 9:13 - 9:15
    có tính kiểm soát và giết người.
  • 9:16 - 9:19
    Và đỉnh điểm của
  • 9:19 - 9:22
    cảm giác dễ bị tổn thương và mỏng manh,
  • 9:23 - 9:26
    Dylan đã dùng súng
  • 9:26 - 9:28
    mặc dù nhà tôi không hề sở hữu chúng.
  • 9:29 - 9:34
    Một chàng trai 17 tuổi có thể
    cực kì dễ dàng mua súng,
  • 9:34 - 9:39
    một các hợp pháp lẫn bất hợp pháp mà
    không có sự cho phép hay biết đến của tôi,
  • 9:40 - 9:44
    và sau đó gây ra vụ bắn súng tại trường
  • 9:45 - 9:47
    việc đó dễ kinh khủng.
  • 9:49 - 9:52
    Điều Dylan làm hôm đó
    làm tan nát trái tim tôi,
  • 9:53 - 9:55
    và giống như mọi nỗi đau,
  • 9:55 - 9:58
    cơ thể và trí óc tôi
    bị tổn thương nặng nề.
  • 9:59 - 10:02
    Hai năm sau vụ bắn súng,
    tôi bị ung thư vú,
  • 10:03 - 10:07
    và 2 năm sau đó, tôi lại có
    vấn đề với sức khỏe tinh thần.
  • 10:08 - 10:12
    Đỉnh điểm của nỗi đau triền miên đó
  • 10:12 - 10:15
    tôi sợ mình sẽ tình cờ gặp người nhà
  • 10:16 - 10:18
    của những người Dylan đã giết,
  • 10:18 - 10:20
    hay bị truyền thông
  • 10:20 - 10:21
    và đám đông giận dữ đến gần.
  • 10:23 - 10:25
    Tôi sợ xuất hiện trên tin tức,
  • 10:26 - 10:30
    sợ khi bị gọi là một người mẹ kinh khủng
    hay một người đáng khinh.
  • 10:33 - 10:35
    Tôi bắt đầu sợ hãi.
  • 10:37 - 10:41
    Nỗi sợ đầu tiên bắt đầu
    4 năm sau vụ bắn súng
  • 10:41 - 10:44
    khi tôi đã sẵn sàng cho lời khai
  • 10:44 - 10:47
    và gặp mặt trực tiếp gia đình nạn nhân.
  • 10:48 - 10:51
    Nỗi sợ thứ 2 bắt đầu
    6 năm sau vụ bắn súng,
  • 10:51 - 10:54
    khi tôi chuẩn bị nói trước công chúng
    về giết người - tự sát
  • 10:54 - 10:56
    lần đầu tiên trong một cuộc hội nghị.
  • 10:58 - 11:00
    Cả hai đều kéo dài trong một vài tuần.
  • 11:02 - 11:04
    Nỗi đau đó xảy ra mọi nơi:
  • 11:04 - 11:08
    ở trong cửa hàng vũ khí,
    trong văn phòng tôi,
  • 11:08 - 11:11
    hay thậm chí khi
    đang đọc sách trên giường.
  • 11:11 - 11:16
    Tâm trí tôi đột ngột bị mắc kẹt
    trong vòng xoáy sợ hãi
  • 11:16 - 11:18
    và dù tôi cố gắng thế nào
  • 11:18 - 11:22
    để bình tâm hay trốn thoát
  • 11:22 - 11:24
    tôi không thể làm nó.
  • 11:24 - 11:28
    có cảm giác như não của tôi
    đang cố giết mình,
  • 11:28 - 11:30
    và sau đó, lo sợ mình sẽ sợ
  • 11:31 - 11:33
    phải gặm nhấm những suy nghĩ của mình
  • 11:33 - 11:35
    Đó là khi tôi học được rằng
  • 11:35 - 11:38
    tinh thần bị trục trặc là như thế nào,
  • 11:39 - 11:44
    và đó là khi tôi trở thành
    một người ủng hộ cho sức khỏe trí óc.
  • 11:44 - 11:47
    Bằng phương pháp điều trị, thuốc thang
    và tự chăm sóc,
  • 11:47 - 11:49
    cuộc sống cuối cùng cũng trở lại
  • 11:49 - 11:53
    với bất cứ thứ gì gọi là
    bình thường trong mọi trường hợp.
  • 11:53 - 11:55
    Khi tôi nhìn lại tất cả
    những gì đã xảy ra,
  • 11:55 - 12:00
    tôi có thể thấy sự rối loạn chức năng
    của con trai tôi
  • 12:00 - 12:03
    có thể đã xảy ra suốt hai năm,
  • 12:03 - 12:06
    khoảng thời gian đủ dài để giúp nó,
  • 12:06 - 12:09
    giá như có ai đó biết nó cần giúp đỡ
  • 12:09 - 12:11
    và biết phải làm gì.
  • 12:16 - 12:18
    Mỗi lần mọi người hỏi tôi,
  • 12:18 - 12:21
    "Làm sao bà lại không biết?",
  • 12:21 - 12:24
    tôi cảm thấy như bị đấm vào bụng.
  • 12:24 - 12:28
    Nó mang theo sự buộc tội
    và cảm giác mắc tội
  • 12:28 - 12:31
    mà dù cho có dùng bao nhiêu
    phương pháp điều trị
  • 12:31 - 12:34
    tôi cũng không bao giờ xóa bỏ nó được.
  • 12:34 - 12:36
    Nhưng đây là điều tôi đã học được:
  • 12:37 - 12:39
    nếu đủ yêu thương
  • 12:39 - 12:41
    để ngăn ai đó muốn tự sát
  • 12:41 - 12:42
    tránh không làm đau bản thân,
  • 12:43 - 12:45
    thì tự vẫn sẽ không bao giờ xảy ra.
  • 12:46 - 12:48
    Nhưng tình yêu không đủ,
  • 12:49 - 12:51
    và tự sát sẽ xảy ra.
  • 12:52 - 12:54
    Đó là nguyên nhân thứ hai dẫn đến cái chết
  • 12:55 - 12:58
    cho những người từ 10 đến 34 tuổi,
  • 12:58 - 13:00
    và 15% thanh niên Mỹ
  • 13:00 - 13:03
    được thống kê có ý định tự sát
  • 13:03 - 13:05
    trong năm qua.
  • 13:06 - 13:11
    Tôi biết rằng dù chúng ta muốn tin
    bản thân có thể như thế nào,
  • 13:11 - 13:14
    chúng ta cũng không thể biết và kiểm soát
  • 13:14 - 13:17
    điều người chúng ta yêu nghĩ và cảm nhận
  • 13:17 - 13:20
    và niềm tin cứng ngắc
    rằng chúng ta khác nhau,
  • 13:20 - 13:24
    rằng người chúng ta yêu sẽ không bao giờ
    nghĩ đến việc làm tổn thương bản thân
  • 13:24 - 13:26
    hay người khác,
  • 13:26 - 13:28
    có thể khiến chúng ta bỏ lỡ
  • 13:28 - 13:31
    điều giấu sau cái nhìn giản đơn.
  • 13:32 - 13:36
    Và nếu cảnh tượng kinh khủng nhất xảy ra
  • 13:37 - 13:40
    chúng ta sẽ phải học cách tha thứ
    cho bản thân vì không biết
  • 13:40 - 13:43
    hay không hỏi đúng câu hỏi
  • 13:43 - 13:47
    hay không tìm ra
    đúng phương pháp điều trị.
  • 13:47 - 13:48
    Chúng ta nên nghĩ rằng
  • 13:49 - 13:52
    người chúng ta yêu thương có thể
    đang trải qua nỗi đau
  • 13:52 - 13:54
    bất chấp họ nói gì
  • 13:55 - 13:57
    hay cư xử như thế nào.
  • 13:57 - 14:00
    Chúng ta nên lắng nghe bằng cả con người
  • 14:00 - 14:02
    mà không đánh giá,
  • 14:02 - 14:06
    và không đưa ra giải pháp.
  • 14:07 - 14:11
    Tôi biết mình sẽ sống với bi kịch này,
  • 14:11 - 14:13
    với tấn bi kịch này,
  • 14:13 - 14:15
    suốt phần đời còn lại.
  • 14:15 - 14:20
    Tôi biết rằng trong tâm trí nhiều người,
  • 14:21 - 14:26
    những gì tôi mất không thể so sánh được
    với những mất mát của các gia đình khác.
  • 14:26 - 14:31
    Tôi biết sự chiến đấu của tôi không khiến
    sự mất mát của họ nhẹ nhàng hơn.
  • 14:31 - 14:36
    Tôi biết có người nghĩ tôi
    không có quyền để đau đớn,
  • 14:36 - 14:39
    mà phải hối lỗi suốt cuộc đời.
  • 14:42 - 14:44
    Cuối cùng những gì tôi biết là:
  • 14:45 - 14:51
    thực tế bi thảm là ngay cả khi
    chúng ta thận trọng hay trách nhiệm nhất
  • 14:52 - 14:53
    cũng không giúp ích được,
  • 14:55 - 14:57
    nhưng vì yêu thương,
  • 14:57 - 14:59
    chúng ta sẽ không bao giờ ngừng cố gắng
  • 14:59 - 15:01
    để biết điều không thể biết.
  • 15:02 - 15:03
    Cảm ơn.
  • 15:03 - 15:05
    (Vỗ tay)
Title:
Con trai tôi là tay súng ở trường Columbine. Đây là câu chuyện của tôi
Speaker:
Sue Klebold
Description:

Sue Klebold là mẹ của Dylan Klebold, một trong hai tay súng gây ra vụ thảm sát ở Trường cấp 3 Columbine , giết 12 học sinh và 1 giáo viên. Bà đã dành nhiều năm tìm kiếm từng chi tiết trong cuộc sống gia đình của mình, cố gắng để hiểu bà đã có thể làm gì để ngăn chặn hành vi bạo lực của con trai bà. Trong bài diễn thuyết khó khăn, gây sốc này, Klebold tìm ra mối liên quan giữa sức khỏe tâm thần và bạo lực, tuyên truyền cho các bậc cha mẹ và các chuyên gia để tiếp tục xem xét mối liên hệ giữa suy nghĩ tự tử và giết người.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
15:18

Vietnamese subtitles

Revisions