Ruby Wax: Bệnh tâm thần có chuyện gì vui?
-
0:00 - 0:04Cứ trong 4 người thì sẽ có 1 người mắc chứng bệnh tâm thần
-
0:04 - 0:08Vậy thì nếu đây là 1, 2, 3, 4, thì người đó chính là ông, thưa ông.
-
0:08 - 0:10Vâng. Là ông. (Tiếng cười)
-
0:10 - 0:13Với hàm răng kì cục. Và bạn là người kế sau ông ta đấy. (Tiếng cười)
-
0:13 - 0:14Bạn biết bạn là ai mà.
-
0:14 - 0:17Thực ra thì, cả hàng này đều không ai ổn cả. (Tiếng cười)
-
0:17 - 0:22Điều đó thật không tốt. Vâng, thực sự rất tệ. Đừng có mà nhìn tôi (Tiếng cười)
-
0:22 - 0:27Tôi là một trong số một người trong 4 ấy. Xin cảm ơn.
-
0:27 - 0:30Tôi nghĩ tôi thừa hưởng nó từ mẹ tôi, người mà
-
0:30 - 0:33đã từng bò khắp nhà trên cả bốn chi.
-
0:33 - 0:36Bà ấy có hai miếng xốp trong tay, và rồi bà
-
0:36 - 0:40buộc hai cái nữa vào hai đầu gối. Mẹ tôi đã hoàn toàn bị nhúng ướt. (Tiếng cười)
-
0:40 - 0:43Và bà sẽ bắt đầu bò theo sau tôi,
-
0:43 - 0:46"Ai đã mang những dấu chân này vào trong nhà?!"
-
0:46 - 0:49Vâng đó chính là một manh mối cho thấy mọi việc không ổn.
-
0:49 - 0:54Thế nên, trước khi bắt đầu, tôi xin được cảm ơn
-
0:54 - 0:58những người sáng chế nên Lamotrigine, Sertraline và Reboxetine
-
0:58 - 1:03bởi vì nếu không có những loại thuốc đơn giản này, tôi sẽ không thể đứng thẳng được như ngày hôm nay.
-
1:03 - 1:08Vậy điều này đã bắt đầu từ bao giờ?
-
1:08 - 1:12Chứng bệnh tâm thần của tôi, oh, tôi sẽ không nói về chứng bệnh này của tôi.
-
1:12 - 1:15Tôi sẽ nói gì nhỉ? Ok được rồi.
-
1:15 - 1:19Tôi đã từng luôn mơ ước rằng, khi cơn suy nhược cuối cùng của mình xảy đến,
-
1:19 - 1:22đó sẽ là bởi vì tôi đã có được sự soi rạng của thuyết hiện sinh
-
1:22 - 1:24Kafkaesque,
-
1:24 - 1:28hoặc có thể là Cate Blanchett sẽ đóng vai tôi và cô ấy sẽ giành giải Oscar vì điều này. (cười)
-
1:28 - 1:31Nhưng đây không phải là điều đã xảy ra. Tôi đã bị ngất
-
1:31 - 1:33trong ngày thể thao của con gái mình.
-
1:33 - 1:37Tất cả cha mẹ của học sinh ngồi trong bãi đỗ xe
-
1:37 - 1:41ăn thức ăn được lấy ra từ đằng sau xe của họ, chỉ duy nhất những người Anh
-
1:41 - 1:47là ăn xúc xích. Họ yêu xúc xích.
(Tiếng cười) -
1:47 - 1:52Lord và Lady Rigor Mortis đang ngồi nhấm nháp thức ăn trên mặt đường
-
1:52 - 1:55thì bỗng nhiên súng nổ, và tất cả các bé gái bắt đầu chạy
-
1:55 - 2:00và tất cả các bà mẹ thì hét lên "Chạy, chạy đi Chlamydia, chạy!"
(Tiếng cười) -
2:00 - 2:04"Chạy nhanh như gió, Veruca! Chạy!"
-
2:04 - 2:06Và tất cả các bé gái, cứ chạy, chạy và chạy
-
2:06 - 2:09Tất cả trừ con gái tôi, vẫn đang đứng
-
2:09 - 2:12ở vạch xuất phát, chỉ vẫy tay
-
2:12 - 2:14vởi vì nó không biết rằng đáng nhẽ nó phải chạy.
-
2:14 - 2:18Và thế là tôi đã phải nằm trên giường cả tháng trời, và khi tôi tỉnh dậy
-
2:18 - 2:23tôi phát hiện mình đã được nhập viện, và khi tôi nhìn thấy những bệnh nhân khác,
-
2:23 - 2:27tôi nhận ra rằng mình đã tìm được người của mình, đồng bọn của mình (Tiếng cười)
-
2:27 - 2:31Bởi vì họ ltrở thànhn những người bạn duy nhất của tôi, họ trở thành bạn tôi
-
2:31 - 2:34bởi vì có rất ít người mà tôi quen biết - Vâng, tôi đã không được
-
2:34 - 2:37gửi nhiều thiệp và hoa. Ý tôi là, nếu tôi bị gẫy chân
-
2:37 - 2:39hoặc ở với trẻ con, tôi đáng nhẽ sẽ có ngập tràn hoa và thiệp
-
2:39 - 2:43nhưng tất cả những thứ tôi nhận được là một vài cuộc điện thoại nói với tôi rằng hãy ráng hồi phục.
-
2:43 - 2:45Hồi phục ư.
-
2:45 - 2:50Bởi vì tôi không nghĩ như thế (Tiếng cười)
-
2:50 - 2:53(Tiếng cười) (Vỗ tay)
-
2:53 - 2:57Bởi vì, bạn biết đấy, có một thứ, một thứ mà khi bạn có được đi cùng với chứng bệnh này,
-
2:57 - 3:01thứ này sẽ tự đến như một món hàng, đó là việc bạn có cảm giác hổ thẹn thực sự
-
3:01 - 3:03bởi vì bạn của bạn sẽ nói "Ồ thôi nào, cho tớ xem chỗ u của cậu nào,
-
3:03 - 3:06cho tớ xem hình chụp x quang của cậu". Và dĩ nhiên bạn chẳng có gì để cho họ xem cả
-
3:06 - 3:09thế nên bạn sẽ, kiểu như cảm thấy rất là khó chịu với bản thân mình bởi vì bạn nghĩ rằng
-
3:09 - 3:12"Tôi sẽ không phải bị ném bom rải thảm. Mình không sống ở khu da đen."
-
3:12 - 3:15Do vậy bạn bắt đầu nghe thấy những tiếng nói lăng mạ này, nhưng bạn không chỉ nghe một lời lăng mạ
-
3:15 - 3:18mà bạn nghe một ngàn - 100 ngàn lần những tiếng nói này,
-
3:18 - 3:22giống như nếu ác quỷ mà có Tourette thì đó là những thứ tương tự mà bạn sẽ nghe.
-
3:22 - 3:25Nhưng tất cả chúng ra ở đây đều biết rằng không có Ác quỷ
-
3:25 - 3:27cũng không có giọng nói nào trong đầu bạn cả.
-
3:27 - 3:28Bạn biết rằng khi bạn nghe thấy những lời lăng mạ đó
-
3:28 - 3:31tất cả những nơ ron thần kinh sẽ tập hợp lại và trong cái khoảng cách bé nhỏ đó
-
3:31 - 3:35bạn sẽ thu được một chất hoá học thực sự độc hại, kiểu như là "Tôi muốn chết",
-
3:35 - 3:38và nếu bạn có cảm giác đó lặp đi lặp lại như một cuốn băng
-
3:38 - 3:39bạn có thể sẽ lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
-
3:39 - 3:42Ồ, và đó thậm chí không phải là đỉnh điểm.
-
3:42 - 3:46Nếu bạn có con nhỏ, bạn sẽ lạm dụng nó bằng ngôn từ
-
3:46 - 3:49trí não nhỏ bé đó sẽ phát đi những chất hóa học có sức tàn phá
-
3:49 - 3:53đến mức một phần nhỏ của bộ não, vùng mà có thể phân biệt được tốt xấu, không thể phát triển được nữa,
-
3:53 - 3:57do vậy bạn sẽ có thể thấy trong cơ thể mình có một con người mắc chứng rối loạn thần kinh
-
3:57 - 4:00Nếu một người lính nhìn thấy bạn của anh ta bị đánh bom chết, não của anh ta sẽ lâm vào
-
4:00 - 4:04mức độ cảnh giác cao đến mức anh ta không thể diễn đạt những kinh nghiệm thành lời được,
-
4:04 - 4:06nên anh ta sẽ liên tục cảm thấy kinh khủng.
-
4:06 - 4:09Vậy đây là câu hỏi của tôi. Câu hỏi của tôi là,
-
4:09 - 4:13khi mà con người bị tổn thương về tinh thần, có phải sẽ luôn có một sự tưởng tượng hoạt động không?
-
4:13 - 4:16Làm thế nào mà mỗi cơ quan khác trên cơ thể bạn có thể bị ốm
-
4:16 - 4:19và bạn nhận được sự cảm thông, trừ bộ não?
-
4:19 - 4:21Tôi muốn nói thêm đôi chút về bộ não
-
4:21 - 4:23bởi vì tôi biết bạn thích điều này ở TED
-
4:23 - 4:27nếu bạn cho tôi một phút tại đây, OK
-
4:27 - 4:29OK, để tôi nói cho bạn biêt, có một vài tin tốt.
-
4:29 - 4:32Có một vài tin tốt. Trước hết, hãy để tôi nói,
-
4:32 - 4:34chúng ta đang đi một đoạn đường dài, rất dài
-
4:34 - 4:38Chúng ta bắt đầu như một tế bào Amip rất nhỏ
-
4:38 - 4:43dính vào một hòn đá, và bây giờ, bộ não ra đời
-
4:43 - 4:45Chính là nó. (Tiếng cười)
-
4:45 - 4:47Đứa trẻ nhỏ này có rất nhiều mã lực
-
4:47 - 4:52Nó xảy ra một cách hoàn toàn có nhận thức. Nó có những thùy não tân tiến
-
4:52 - 4:55Chúng ta có thùy chẩm do vậy chúng ta có thể nhìn thấy thế giới.
-
4:55 - 4:58Chúng ta có thùy động mạch thái dương do vậy chúng ta có thể nghe thấy thế giới.
-
4:58 - 4:59Ở đây chúng ta có một trí nhớ khá lâu,
-
4:59 - 5:05do vậy, bạn biết rằng khi mà bạn muốn quên đi cái tối mà bạn say xỉn? Bye bye! Xong. (Tiếng cười)
-
5:05 - 5:08Vậy thực ra, bộ não được lấp đầy bởi 100 tỉ nơ ron thần kinh
-
5:08 - 5:11zzzz..truyền tải thông tin nhanh như điện giật.
-
5:11 - 5:14.zzz... Tôi sẽ đưa ra một quan điểm nhỏ ở đây
-
5:14 - 5:18Tôi cũng không biết liệu bạn có hiểu được không nữa (Tiếng cười)
-
5:18 - 5:22Vâng và đây (Tiếng cười)
-
5:22 - 5:25Và cho tất cả mọi người, tôi biết, tôi đã tự vẽ nó đấy. Xin cảm ơn
-
5:25 - 5:29Với từng nơ ron thần kinh, bạn có thể có
-
5:29 - 5:33từ 10 nghìn đến 100 nghìn những mối liên hệ khác nhau
-
5:33 - 5:36hoặc kiểu liên kết hình cây, hay bất cứ cái tên nào mà bạn muốn đặt cho nó, và mỗi lần như vậy
-
5:36 - 5:38bạn lại học được một điều gì đó, hoặc bạn thu được một kinh nghiệm
-
5:38 - 5:41cái bụi cây đó lại lớn lên, bạn biết đấy, đó là một bụi cây các thông tin
-
5:41 - 5:44Bạn có thể tưởng tượng được không, mỗi con người đều đang mang
-
5:44 - 5:49thiết bị đó, thậm chí cả Paris Hilton? (Tiếng cười)
-
5:49 - 5:50Hãy tìm hiểu xem.
-
5:50 - 5:54Nhưng tôi có một tin khá xấu cho các bạn. Tôi có một vài tin xấu.
-
5:54 - 5:57Nó không phải là cho một người trong bốn người, mà là cho cả 4.
-
5:57 - 6:01Chúng ta không được trang bị cho thế kỉ 21
-
6:01 - 6:05Sự tiến hóa không chuẩn bị cho chúng ta đối phó với điều này. Chúng ta không có đủ dung lượng
-
6:05 - 6:07và với những người nói rằng, ồ họ đang có một ngày thật đẹp,
-
6:07 - 6:11họ hoàn toàn ổn, thật ra họ đang điên cuồng hơn toàn bộ chúng ta.
-
6:11 - 6:13Bởi vì tôi sẽ chỉ cho bạn thấy chỗ nào đang có trục trặc
-
6:13 - 6:16trong sự tiến hóa này. OK, để tôi giải thích điều này cho bạn.
-
6:16 - 6:19Khi chúng ta còn là người cổ đại (Tiếng cười)
-
6:19 - 6:23hàng triệu năm về trước, và rồi bỗng nhiên chúng ta cảm thấy bị đe dọa
-
6:23 - 6:27bởi một loại động vật ăn thịt, đúng không? (Tiếng cười)
-
6:27 - 6:30chúng ta sẽ như vậy - Xin cảm ơn. Tôi lại tự vẽ những cái này (Tiếng cười)
-
6:30 - 6:34Cảm ơn rất nhiều, cảm ơn, cảm ơn
(Vỗ tay) -
6:34 - 6:38Cảm ơn. Dù sao thì, chúng ta sẽ được đổ đầy với Adrenalin của chính chúng ta
-
6:38 - 6:40và cortisol của mình, và sau đó chúng ta sẽ giết hoặc bị giết
-
6:40 - 6:44chúng ta sẽ ăn hoặc bị làm thịt, và sau đó chúng ta đột nhiên mất đi năng lượng
-
6:44 - 6:46và quay trở lại bình thường. OK
-
6:46 - 6:51Vậy vấn đề là, ngày này, với loài người hiện đại (Tiếng cười)
-
6:51 - 6:55khi chúng ta cảm thấy nguy hiểm, chúng ta vẫn tự đổ đầy với những chất hóa học trong chính chúng ta
-
6:55 - 6:59nhưng bởi vì chúng ta không thể giết những người giám sát giao thông (Tiếng cười)
-
6:59 - 7:04hay ăn thịt bọn kinh doanh bất động sản được, vậy nên năng lượng đó sẽ đọng lại ở trong cơ thể chúng ta
-
7:04 - 7:07lặp đi lặp lại, do vậy chúng ta luôn ở một trạng thái cảnh giác thường trực,
-
7:07 - 7:08trạng thái không đổi. Và đây là một chuyện khác có thể xảy đến.
-
7:08 - 7:11Khoảng 150 ngàn năm về trước, khi ngôn ngữ xuất hiện online
-
7:11 - 7:14chúng ta bắt đầu cho từ ngữ vào cái trạng thái khẩn cấp thường trực này,
-
7:14 - 7:17do vậy nó không phải chỉ là "Trời ơi, có 1 con hổ răng kiếm kìa"
-
7:17 - 7:21đáng nhẽ nó phải là như thế nhưng đột nhiên lại trở thành, "Trời ạ, tôi không gửi được email. Trời ạ đùi của tôi mập quá.
-
7:21 - 7:25Trời ạ, mọi người sẽ thấy tôi hết sức ngu ngốc. Tôi không được mời tới bữa tiệc giáng sinh!"
-
7:25 - 7:27Thế là bạn có được cuộn băng cằn nhằn này lặp đi lặp lại
-
7:27 - 7:30và nó khiến bạn loạn trí, vậy thì,
-
7:30 - 7:33bạn đã thấy vấn đề gì chưa? Cái mà một lần khiến bạn cảm thấy an toàn
-
7:33 - 7:34giờ lại khiến bạn phát điên.
-
7:34 - 7:38Tôi rất lấy làm tiếc khi phải là người trruyền đi cái tin tồi tệ này, nhưng một ai đó sẽ phải làm điều này.
-
7:38 - 7:43Thú nuôi của bạn thực ra hạnh phúc hơn bạn. Tiếng cười)
-
7:43 - 7:46(Vỗ tay)
-
7:46 - 7:51Mèo kitty, meow, vui vui vui, con người, đuối (Tiếng cười)
-
7:51 - 7:54Hoàn toàn và tuyệt đối - đuối.
-
7:54 - 7:56Nhưng luận điểm của tôi là, nếu chúng ta không nói về những điều này,
-
7:56 - 7:58và chúng ta sẽ không học được cách đối phó với chúng trong cuộc sống hằng ngày, và đó sẽ không
-
7:58 - 8:01phải là một người trong bốn người nữa. Nó sẽ là bốn trên bốn,
-
8:01 - 8:04những người mà sẽ thực sự, thực sự phát ốm với căn hộ tầng trên
-
8:04 - 8:07Và khi chúng ta ở đó, làm ơn đi, liệu chúng ta có thể hết được những dấu hiệu của căn bệnh này?
-
8:07 - 8:13Cảm ơn (vỗ tay)
-
8:13 - 8:24(Vỗ tay) Cảm ơn.
- Title:
- Ruby Wax: Bệnh tâm thần có chuyện gì vui?
- Speaker:
- Ruby Wax
- Description:
-
Bệnh tật của cơ thể thu nhận được sự đồng cảm, diễn viên hài Ruby Wax nói - ngoại trừ những căn bệnh về não. Tại sao vậy? Với một năng lượng tràn trề và óc hài hước, Wax, người được chẩn đoán bị trầm cảm lâm sàng, một thập kỷ trước đây, kêu gọi chúng ta chấm dứt sự kỳ thị đối với bệnh tâm thần.
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 08:44
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Nhu PHAM accepted Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Thuy Duong Nguyen edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? | ||
Thuy Duong Nguyen edited Vietnamese subtitles for What's so funny about mental illness? |