-
"Bạn đến từ đâu? " Một anh chàng xanh xao
với những hình xăm trân mình hỏi
-
"Bạn đến từ đâu ?"
-
Đó là ngày 21 tháng 9 năm 2001,
-
10 ngày sau cuộc tấn công dữ dội nhất
trên nước Mỹ kể từ sau Thế Chiến II
-
Tất cả mọi người đều thắc mắc
về chiếc máy bay tiếp theo
-
Người dân đang tìm kiếm
những kẻ chịu tội thay cho mình.
-
Ngài tổng thống,vào đêm trước đó,
tuyên bố:
-
"Mang kẻ thù chúng ta ra công lý
hay mang công lý đến cho chúng"
-
Và trong chợ nhỏ ở Dallas,
-
một phần nhỏ của Dallas được bao quanh bởi
những hàng trang sức và câu lạc bộ thoát y
-
một người nhập cư Bangladesh
làm việc sổ sách
-
Trở về nhà, Raisuddin Bhuiyan một người
đàn ông to lớn, một sĩ quan không quân.
-
Nhưng ông ấy đã mơ về một
khởi đầu mới ở nước Mỹ
-
Nếu ông phải làm việc ngắn hạn
ở một chợ nhỏ để dành dụm cho lớp học tin
-
và đám cưới của ông trong 2 tháng,
vậy cũng được.
-
Sau đó, vào ngày 21 tháng 9,
anh chàng xăm mình đó vào chợ.
-
Anh ta cầm một khẩu súng săn
-
Raisuddin biết thủ tục:
-
đặt tiền lên quầy.
-
Lúc này, người đàn ông không hề
chạm vào tiền
-
" Anh đến từ đâu?" anh ta hỏi.
-
" Thứ lỗi cho tôi?" Raisuddin trả lời.
-
Ngữ điệu của ông ấy phản bội chính ông.
-
Người đàn ông xăm mình, một
đội viên dân phòng Mỹ tự cho mình là đúng
-
bắn Raisuddin để trả thù về cuộc tấn công 9/11
-
Raisuddin cảm thấy hàng triệu con ong
đốt vào mặt ông.
-
Thực ra, hàng tá đạn hoa cải nóng
bỏng rát đâm thủng đầu ông ấy
-
Đằng sau quầy thanh toán,
ông nằm trong vũng máu
-
Ông khum một bàn tay quá trán
để giữ trong đầu
-
những gì ông đã mạo hiểm đánh cược mọi thứ
-
Ông đọc bài thơ từ Kinh Koran,
cầu xin Chúa của ông để sống sót
-
Ông cảm thấy rằng mình đang chết đi.
-
Ông đã không chết
-
Con mắt phải đã rời bỏ ông ấy.
-
Người vợ chưa cưới rời bỏ ông ấy.
-
Chủ nhà trọ, chủ của chợ nhỏ
sa thải ông
-
Ông sớm trở thành người vô gia cư và
60,000 Đô trong khoản nợ y tế
-
bao gồm cả phí gọi xe cứu thương.
-
Nhưng Raisuddin vẫn sống sót
-
Và nhiều năm sau đó, ông ấy hỏi những
điều gì ông có thể làm để trả ơn Chúa
-
và trở thành người xứng đáng
cho cơ hội thứ 2
-
Ông đã đi đến niềm tin rằng, thực ra,
-
lựa chọn này được trao cho ông để
đưa cơ hội thứ 2
-
cho một người đàn ông mà chúng ta
có thể nghĩ rằng không hề xứng đáng
-
12 năm trước, tôi là một sinh viên vừa ra
trường đang tìm con đường riêng cho mình .
-
Sinh ra ở bang Ohio rồi nhập cư Ấn Độ,
-
tôi đã bố trí cuộc nổi dậy cuối cùng
chống lại cha mẹ tôi ,
-
những người chuyển đến đất nước mà họ đã
làm việc cực kì chăm chỉ để được ra khỏi
-
Điều mà tôi đã nghĩ là có lẽ 6 tháng
giam cầm ở Mumbai tương đương với 6 năm
-
Tôi đã trở thành một nhà văn và tìm ra
bản thân mình trong một câu chuyện kỳ diệu
-
sự thức dậy của niềm tin xuyên suốt
rất nhiều cái gọi là Thế Giới thứ 3.
-
6 năm trước, tôi quay trở lại nước Mỹ
và nhận ra một số điều:
-
Giấc Mơ Mỹ từng thịnh vượng
-
nhưng chỉ ở Ấn Độ.
-
Ở Mỹ, không nhiều lắm.
-
Thực ra, tôi quan sát được
nước Mỹ từng đang rạn nứt
-
ra thành 2 xã hội khác biệt:
-
một nền cộng hòa của các giấc mơ
và một nền cộng hòa của các nỗi sợ.
-
Và sau đó, tôi vấp vào câu
chuyện về 2 cách sống lạ thường này
-
và về 2 người Mỹ trong cuộc xung đột
hung bạo ở chợ nhỏ Dallas.
-
Tôi đã biết ngay lập tức là
mình muốn học nhiều hơn
-
và thậm chí tôi sẽ viết
một cuốn sách về chúng,
-
cho câu chuyện cuả họ là câu chuyện về
rạn nứt của nước Mỹ
-
và về cái cách mà câu chuyện đó
được sắp đặt cạnh nhau
-
Sau khi ông ấy bị bắn, cuộc sống của
Raisuddin từ đó không hề đơn giản
-
Ngay ngày sau khi nhập viện,
bệnh viện cho ông ra viện.
-
Đôi mắt phải của ông không thể nhìn.
-
Ông ấy không thể nói.
-
kim loại đầy trên mặt ông.
-
nhưng ông không có bảo hiểm,
vì vậy họ đuổi ông.
-
Gia đình ông ở Bangladesh đã
khẩn cầu ông ấy, "Về nhà đi."
-
Nhưng ông đã bảo họ ông còn có
một giấc mơ để chăm sóc
-
Ông tìm thấy công việc buôn bán qua
điện thoại,
-
sau đó ông trở thành một
hầu bàn ở Olive Garden
-
bởi vì có nơi nào giúp ông vượt qua nỗi sợ
hãi người da trắng tốt hơn ở Olive Garden?
-
(cười)
-
Hiện nay, như một tín đồ Hồi giáo,
ông ấy từ chối rượu,
-
không hề chạm vào những thứ đó.
-
Sau đó ông ấy học được rằng
không bán thứ đó sẽ hạ tiền lương của ông.
-
Vì vậy ông ấy lập luận, như một người Mỹ
thực dụng tài năng bắt đầu nở rộ,
-
"Vậy đấy, Chúa không muốn tôi chết đói
hay Chúa muốn?"
-
Và trước đó thời gian dài, trong vài
tháng, Raisuddin đã là
-
nhân viên bán rượu xuất sắc nhất của
Olive Garden.
-
Ông ấy tìm thấy người dạy các quản lý
cơ sở dữ liệu.
-
Ông làm về công nghệ thông tin
bán thời gian
-
Thậm chí, ông còn nhận được công việc với
lương sáu con số ở công ty uy tín ở Dallas
-
Nhưng khi nước Mỹ bắt đầu
để làm việc cho Raisuddin,
-
ông tránh sai sót của sự may mắn
trong quá khứ:
-
Nhận định rằng bạn cũng là luật,
không phải là ngoại lệ.
-
Thực ra, ông ấy đã quan sát thấy nhiều
người với may mắn sinh ra trên nước Mỹ
-
tuy nhiên lại bị mắc kẹt trong cuộc sống
có cơ hội thứ hai không thể cũng như ông
-
Ông nhận thấy điều này ở Olive Garden,
-
ở nơi mà rất nhiều đồng nghiệp của ông
có câu chuyện tuổi thơ kinh hoàng
-
về sự khác thường, lộn xộn, nghiện ngập,
phạm tội của gia đình.
-
Ông đã nghe thấy một câu chuyện tương tự
về người đàn ông đã bắn ông
-
quay trở về khi ông tham dự
phiên tòa của mình,
-
Raisuddin càng đến gần nước Mỹ
mà ông luôn mong muốn từ xa,
-
ông càng nhận ra có những người khác,
thực tế cũng như vậy, nước Mỹ
-
keo kiệt hơn với những cơ hội thứ hai.
-
Người đàn ông đã bắn Raisuddin đã lớn lên
ở đất nước Mỹ keo kiệt đó.
-
Từ một khoảng cách, Mark Stroman đã
luôn là tia sáng của các bữa tiệc,
-
luôn khiến các cô gái cảm thấy xinh đẹp.
-
luôn làm việc chăm chỉ mặc cho những viên
thuốc hay trận đánh anh có vào đêm trước
-
Nhưng anh ta luôn phải đấu tranh
với nỗi lo âu.
-
Anh ta đi vào thế giới thông qua
ba cánh cửa
-
mà đày đọa rắt nhiều nam thanh niên
nước Mỹ:
-
bố mẹ tồi, trường học tồi, tù ngục tồi tệ.
-
Mẹ anh nói với anh, đầy hối hận, khi anh
còn là cậu bé
-
rằng bà ấy đã được chỉ có 50 dollar
để bỏ anh.
-
Đôi khi, cậu bé nhỏ đó, sẽ ở trường
-
cậu bé sẽ bất ngờ giật một con dao
từ các bạn cùng lớp.
-
Đôi khi vẫn cậu bé đó sẽ ở chỗ
ông bà của cậu,
-
dịu dàng cho ngựa ăn.
-
Cậu ấy đã bị bắt trước khi cậu cạo râu,
-
vị thành niên đầu tiên, rồi tù tội.
-
Cậu trở thành một kẻ nông cạn
cho rằng người da trắng là ưu việt
-
và, như những người xung quanh cậu, một kẻ
bị thuốc ảnh hưởng,người cha luôn vắng mặt
-
Và sau đó, trước đó dài, cậu đã tìm thấy
bản thân trong một án tử hình,
-
cho cuộc chiến phản đối năm 2001 của cậu,
cậu đã không chỉ bắn
-
một người bán ở mini-mart mà là ba.
-
Chỉ có một mình Raisuddin sống sót.
-
Lạ thay, án tử hình là sự
mở mang đầu tiên
-
khiến cho Stroman tở nên tốt hơn.
-
Những gì chi phối của cậu trước kia
rời xa cậu,
-
Những người bước vào cuộc đời cậu
có nhân phẩm tốt và đầy quan tâm:
-
các linh mục, nhà báo,
bạn bè qua thư từ ở Châu Âu,
-
Họ lắng nghe cậu, cầu nguyện cho cậu,
giúp cậu tự vấn bản thân.
-
và gửi cậu vào một chuyến đi nội quan
và cải thiện.
-
Cậu cuối cùng đối mặt với sự thù ghét
đã chi phối đời cậu.
-
Cậu đọc Viktor Frankl,
người sống sót Holocaust
-
và hối hận về hình xăm
chữ thập ngoặc của mình.
-
Cậu đã tìm thấy Chúa.
-
Rồi một ngày vào năm 2011,
10 năm sau tù tội,
-
Stroman nhận được một tin tức.
-
Một trong số những người ông đã bắn,người
sống sót đã chiến đấu vì cuộc sống của ông
-
Bạn thấy đấy, vào cuối năm 2009,
tám năm sau trận bắn,
-
Raisuddin đã đi trên chuyến hành trình của
ông, một người hành hương đến Mecca
-
Ở giữa đám đông, ông cảm thấy
lòng biết ơn bao la,
-
và cả trách nhiệm.
-
Ông nhớ lại lời hứa với Chúa,khi ông
nằm giữa ranh giới cái chết năm 2001,
-
rằng nếu ông sống, ông sẽ phục vụ
nhân loại bằng cả cuộc sống.
-
Sau đó, ông trở nên bận rộn vận chuyển
những viên gạch của cuộc đời.
-
Bây giờ là thời điểm để trả lại
những thứ ông nợ.
-
Và ông đã quyết định, sau khi suy nghĩ kĩ,
rằng phương thức trả nợ của ông
-
sẽ là một can thiệp vào vòng tròn trả thù
-
giữa Đạo Hồi và thế giới phương Tây.
-
Và làm sao để ông can thiệp?
-
Bằng cách tha thứ cho Stroman công khai
trong danh nghĩa đạo Hồi
-
và chủ nghĩa nhân đạo của đạo.
-
Và sao đó yêu cầu trước bang Texas
và thống đốc bang Rck Perry
-
để ngăn chặn họ hành pháp với Strongman,
-
giống chính xác với hầu hết
những người bắn trên mặt làm
-
(cười)
-
Lúc này lòng nhân từ của Raisuddin
đã truyền cảm hứng không chỉ niềm tin.
-
Một công dân Mỹ mới, anh đã đi đến
niềm tin rằng Strongman
-
chỉ là nạn nhân của một nước Mỹ tổn thương
không thể bị đem đi tiêm chất độc.
-
Cái nhìn sâu sắc đó đã thúc đẩy tôi
viết cuốn sách của tôi "Người Mỹ thực thụ"
-
Người nhập cư này đã cầu xin nước Mỹ nhân
từ với một người con ruột của quốc gia này
-
cũng như đã làm với một người con nuôi.
-
Ở mini-mart, tất cả những năm trước đó,
-
không chỉ là hai người đàn ông,
mà còn là hai người Mỹ đã đụng độ.
-
Một người Mỹ vẫn có giấc mơ,
vẫn luôn phấn đấu,
-
vẫn luôn mường tượng rằng ngày mai
vẫn có thể được xây dựng vào hôm nay,
-
và một người Mỹ từ bỏ nghiệp chướng,
-
oằn mình dưới căng thẳng và hỗn loạn,
hạ thấp những kỳ vọng,
-
một né tránh ở nơi ẩn náu cũ nhất;
-
thành viên bộ tộc của riêng một
nhóm hẹp
-
Và đó là Raisuddin, mặc dù là
người mới đến,
-
mặc cho bị tấn công,
-
mặc cho việc trở thành vô gia cư
và bị chấn thương,
-
người thuộc về giấc mộng của xã hội.
-
và Stroman người thuộc về
đất nước bị tổn thương khác
-
mặc dù được sinh ra với đặc quyền
là người da trắng bản địa.
-
Tôi đã nhận ra rằng câu chuyện của những
người đàn ông này đã làm nên
-
truyện ngụ ngôn đáng chú ý về nước Mỹ
-
Đất nước mà tôi rất đỗi tự hào
gọi là của tôi
-
đã không sống sót qua một
cuộc suy tàn chung
-
được thấy ở Tây Ban Nha hay Hy Lạp, nơi mà
toàn cảnh trở nên mù mịt đối với mọi người
-
trênNước Mỹ là đất nước có đồng thời nhiều
và ít thành công nhất
-
trong thế giới công nghiệp.
-
Ra mắt những công ty tốt nhất thế giới,
-
thậm chí ghi lại những thống kê
về trẻ em chết đói.
-
Chứng kiến tuổi thọ giảm của các nhóm lớn,
-
thậm chí cả khi đánh bóng bệnh viện
tốt nhất Thế giới ,
-
Nước Mỹ hôm nay là một cơ thể trẻ
tràn đầy sức sống,
-
bị đánh bởi cú đánh mà lôi kéo
cuộc sống về một phía
-
trong khi rời bỏ phía khác
hoàn hảo đáng lo ngại
-
Vào ngày 20 tháng bảy, năm 2011,
ngay sau khi một Raissuddin thổn thức
-
làm chức trong biện hộ cho
cuộc sống của Stroman
-
Stroman bị giết bằng cách tiêm chất độc
bởi chính nhà nước anh luôn yêu thương.
-
Nhiều giờ trước, khi Raisuddin vẫn nghĩ
ông ấy có thể cứu được Stroman,
-
hai người đàn ông phải nói chuyện
lần thứ hai và là lần cuối
-
Và đây là trích đoạn từ cuộc nói chuyện
qua điện thoại của họ.
-
Raisuddin: "Mark, anh nên biết rằng tôi
đang cầu nguyện cho Chúa,
-
người giàu lòng trắc ẩn và nhân từ nhất.
-
Tôi tha thứ cho anh và tôi không
ghét bỏ anh.
-
Tôi không bao giờ ghét bỏ anh."
-
Stroman: "Ông là con người xuất sắc,
-
Chân thành cảm ơn ông .
-
Tôi yêu mến ông, người anh em."
-
Thậm chí ngạc nhiên hơn,
sau khi hành pháp,
-
Raisuddin tìm đến người con gái lớn
của Stroman, cô Amber,
-
một người vừa ra tù và là một con nghiện.
-
và đề nghị để ông giúp đỡ.
-
"Con có thể mất đi một người cha"
ông nói với cô,
-
"nhưng con sẽ có thêm một người bác."
-
Ông ấy muốn cô cũng sẽ có cơ hội thứ hai.
-
Nếu lịch sử nhân loại là một
cuộc diễu binh,
-
thì xe diễu hành nước Mỹ sẽ là
một điện thờ neon của cơ hội thứ hai,
-
Nhưng nước Mỹ, hào phóng cơ hội thứ hai
với những đứa trẻ đến từ đất nước khác,
-
hôm nay trở nên keo kiệt cơ hội đầu tiên
với đứa trẻ của chính mình.
-
Nước Mỹ vẫn làm lóa mắt với việc cho phép
bất cứ ai trở thành công dân Mỹ.
-
Nhưng nó lại mất đi sự vinh quang trong
việc cho phép mọi người Mỹ trở thành ai đó
-
Qua những năm cuối thập kỷ, bảy triệu
người ngoại quốc trở thành công dân Mỹ.
-
Con số ấn tượng.
-
Trong khi đó, bao nhiêu người Mỹ
dành được vị trí ở tầng lớp giữa?
-
Thực ra, mạng lưới chảy vào
cũng không tốt.
-
Trở lại xa hơn,
và nó thậm chí còn ấn tượng hơn:
-
Từ những năm 60, tầng lớp giữa đã
rút vào 20 phần trăm,
-
chủ yếu bởi vì những người dân
chạy ra khỏi đó.
-
Và báo cáo trên khắp đất nước của tôi
cho thấy vấn đề trở nên đáng lo ngại
-
hơn cả sự bất công đơn thuần.
-
Những gì tôi quan sát thấy là một đôi rút
khỏi trung tâm thống nhất đời sống Mỹ
-
Một nhánh ly khai của giàu lên, lên và đi
-
trong những nhóm ưu tú tách biệt của
giáo dục và cho đến ma trận toàn cầu
-
của công việc, tiền bạc và giao thiệp,
-
và một nhánh ly khai bần cùng
của xuống và ra ngoài
-
trong những số phận bị tách rời,
cận kề cái chết
-
mà sự may mắn chắc chắn không thấy.
-
Và đừng an ủi bản thân rằng bạn
nằm trong khoảng 99 phần trăm.
-
Nếu như bạn sống gần một Whole Foods,
-
nếu không ai trong gia đình bạn phục vụ
quân đội,
-
nếu như bạn được trả lương theo năm,
thay vì theo giờ,
-
nếu như hầu hết một người biết bạn
đã hoàn thành Đại học,
-
nếu không ai trong số bạn
biết sử dụng metan,
-
nếu như bạn cưới một lần và
vẫn kết hôn,
-
nếu bạn không nằm trong 65 triệu người Mỹ
với tiền án tiền sự--
-
nếu bất cứ một hay tất cả những điều trên
mô tả bạn,
-
sau đó chấp nhận rằng khả năng mà thực ra,
-
bạn sẽ không biết những gì sẽ xảy đến
-
và bạn là một phần của vấn đề.
-
Những thế hệ khác đã phải xây dựng
một xã hội mới sau cảnh nô lệ,
-
thoát khỏi tình trạng suy sụp,
đánh bại chủ nghĩa phát xít,
-
giải phóng cho Mississippi.
-
Thách thức về đạo đức của thế hệ tôi,
tôi tin rằng,
-
đó là việc hai người Mỹ
hiểu biết lại về nhau,
-
để lựa chọn sự đoàn kết lại sau
cuộc ly khai.
-
Đây không phải là vấn đề chúng ta có thể
đánh thuế hay cắt giảm thuế.
-
Sẽ không bao giờ giải quyết được bằng cách
làm to chuyện, tạo ra ứng dụng mánh khóe,
-
hay bắt đầu một lần nữa dịch vụ
rang cà phê một cách thủ công.
-
Đó là một thử thách đạo đức mà khẩn nài
mỗi chúng ta trong nước Mỹ hưng thịnh
-
để gánh vác nước Mỹ héo úa như là
chính chúng ta,
-
như Raisuddin đã cố gắng làm.
-
Như ông ấy, chúng ta có thể
làm nên chuyến hành hương.
-
Và ở đó, ở Baltimore và Oregon
và Appalachia,
-
tìm ra những mục đích mới,
như ông ấy đã làm.
-
Chúng ta có thể chôn vùi bản thân
ở đất nước khác,
-
chứng giám cho hy vọng và nỗi buồn,
-
và, như Raisuddin, mong muốn chúng ta
có thể làm.
-
Bạn có thể làm gì?
-
Bạn có thể làm gì?
-
Bạn có thể làm gì?
-
Làm sao để chúng ta xây dựng một đất nước
bao dung hơn?
-
Chúng ta, những người phát minh
vĩ đại nhất trên thế giới,
-
có thể nghĩ ra giải pháp cho các vấn đề
của nước Mỹ, không chỉ của mỗi chúng ta.
-
Chúng ta,những nhà văn và nhà báo,
có thể khám phá câu chuyện nước Mỹ,
-
thay vì tắt vụ ở giữa của nó.
-
Chúng ta có thể đầu tư cho ý tưởng
của nước Mỹ,
-
Thay vì ý tưởng đến từ New York và
San Fransico.
-
Chúng ta có thể đặt ống nghe trên lưng
của nó,
-
dạy dỗ ở đó, tham dự phiên tòa đó,
làm ở đó, sống ở đó, cầu nguyện ở đó.
-
Điều này, tôi tin rằng, là tiếng gọi
của một thế hệ.
-
Một nước Mỹ có hai nửa học lại
-
để sải bước, để lặn lội, để rèn,
để thách thức cùng nhau.
-
Một nền cộng hòa của cơ hội, kết lại,
làm mới,
-
bắt đầu với cúng ta.
-
Cảm ơn các bạn.
-
(vỗ tay)