Return to Video

Cái giá của sự tụi nhục

  • 0:01 - 0:06
    Bạn đang nhìn một phụ nữ sống trong
    "yên lặng trước công chúng" trong 10 năm.
  • 0:07 - 0:09
    Rõ ràng, điều đó đã thay đổi
  • 0:09 - 0:10
    nhưng chỉ mới gần đây.
  • 0:11 - 0:13
    Vài tháng trước đó
  • 0:13 - 0:16
    khi tôi có bài phát biểu quan trọng
    trước công chúng lần đầu tiên
  • 0:16 - 0:18
    tại Forbes 30 Under 30 Summit:
  • 0:18 - 0:22
    1,500 người xuất chúng,
    tât́ cả dưới 30 tuổi
  • 0:23 - 0:26
    Điều đó có nghĩa là vào năm 1998,
  • 0:26 - 0:29
    người lớn tuổi nhất
    trong đám ấy chỉ 14 tuổi,
  • 0:29 - 0:32
    và nhỏ nhất là 4 tuổi.
  • 0:33 - 0:37
    Tôi đùa với họ là
    vài người có lẽ chỉ biết về tôi
  • 0:37 - 0:39
    qua nhạc rap.
  • 0:39 - 0:42
    Đúng, qua những bài nhạc rap.
  • 0:42 - 0:45
    Khoảng 40 bài nhạc. (Tiếng cười)
  • 0:47 - 0:50
    Nhưng, buổi tối ngày đó,
    một điều bật ngờ xảy ra.
  • 0:50 - 0:56
    tôi 41 tuổi, và có 1 chàng trai 27 tuổi để ý
  • 0:57 - 0:59
    Lạ, phải không?
  • 1:00 - 1:03
    Chàng ta rất quyến rũ và tôi cũng thấy vui vì được để ý
  • 1:03 - 1:05
    Nhưng tôi đã từ chối
  • 1:05 - 1:08
    Bạn có biết câu tán tỉnh không thành công
    của cậu ấy là gì không?
  • 1:09 - 1:12
    Cậu ấy có thể làm tôi
    cảm thấy như 22 tuổi trở lại
  • 1:12 - 1:17
    (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay)
  • 1:19 - 1:24
    Tôi nhận ra sau đêm đó ,
    tôi có lẽ là người duy nhất trên 40
  • 1:24 - 1:27
    mà không muốn là 22 tuổi lại
  • 1:27 - 1:29
    (Tiếng cười)
  • 1:29 - 1:33
    (Tiếng vỗ tay)
  • 1:35 - 1:40
    Lúc 22 tuổi, tôi phải lòng ông chủ tôi,
  • 1:40 - 1:43
    và lúc 24 tuổi,
  • 1:43 - 1:47
    tôi mới biết hậu quả.
  • 1:48 - 1:49
    Có ai trong số các bạn
  • 1:49 - 1:51
    chưa mắc lỗi hay làm gì đó
    đáng phải hối tiếng vào tuổi 22
  • 1:57 - 2:00
    Đúng rồi. Y như tôi dự đoán.
  • 2:01 - 2:06
    Giống như tôi, khi 22 tuổi,
    một số các bạn có thể cũng đi sai đường
  • 2:06 - 2:09
    và yêu không đúng người,
  • 2:09 - 2:11
    thậm chí ông chủ của bạn luôn
  • 2:12 - 2:15
    Nhưng khác tôi ở chỗ, ông chủ của bạn
  • 2:15 - 2:19
    chắc là không phải là tổng thống
    của Hoa Kỳ.
  • 2:20 - 2:24
    Cuộc sống có rất nhiều điều bất ngờ.
  • 2:24 - 2:29
    Không một ngày trôi qua
    mà tôi không nhớ lại lỗi lầm của tôi
  • 2:29 - 2:31
    và tôi ân hận lỗi ấy rất nhiều.
  • 2:33 - 2:40
    1998, sau khi bị cuốn vào một cuộc tình
    lãng mạn không thể xảy ra
  • 2:40 - 2:45
    tôi sau đó bị cuốn vào vòng xoáy của
    chính trị luật pháp và truyền thông
  • 2:45 - 2:50
    mà chưa từng thấy trước đó
  • 2:50 - 2:52
    Hãy nhớ rằng, chỉ trước đó vài năm
  • 2:52 - 2:55
    tin tức chỉ thấy tại ba nơi:
  • 2:55 - 2:58
    đọc báo hoặc tạp chí,
  • 2:58 - 2:59
    nghe radio
  • 2:59 - 3:01
    hoặc coi tivi.
  • 3:01 - 3:02
    Chỉ có thế
  • 3:02 - 3:06
    Nhưng không phải trong trường hợp của tôi
  • 3:06 - 3:10
    Thay vì đó, xì-căng-đang này
    được truyền đi
  • 3:10 - 3:12
    bằng cuộc cách mạng kỹ thuật số.
  • 3:12 - 3:16
    Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể
    truy cập tất cả thông tin cần thiết
  • 3:16 - 3:20
    khi chúng ta muốn, bất kể khi nào, ở đâu,
  • 3:20 - 3:25
    và khi chuyện đó vỡ lở ra vào tháng một 1998,
  • 3:25 - 3:28
    nó lan truyền trên mạng.
  • 3:28 - 3:31
    Đây là lần đầu tiên tin tức
    truyền thống
  • 3:31 - 3:35
    Bị
  • 3:35 - 3:40
    một cú click
    mà lan truyền ra toàn thế giới.
  • 3:40 - 3:43
    Với riêng bản thân tôi điều đó có nghĩa
  • 3:43 - 3:48
    là qua một đêm từ một người
    hết sức bình thường
  • 3:48 - 3:53
    thành một người mang tiếng xấu rộng khắp
  • 3:53 - 3:58
    Tôi không còn kiên nhẫn trước
    việc mất đi danh tiếng bản thân
  • 3:58 - 4:02
    trước toàn thế giới một cách nhanh như vậy
  • 4:04 - 4:06
    Sự nhanh chóng này có được
    do phát triển công nghệ
  • 4:06 - 4:10
    dẫn tới sự ồn ào, phát triển mạnh
    của những người ném đá
  • 4:10 - 4:13
    thú thật, trước khi có các mạng xã hội
  • 4:13 - 4:17
    mọi người vẫn có
    thể bình luận trên mạng,
  • 4:17 - 4:23
    email chuyện, và đương nhiên
    email những trò đùa ác ý
  • 4:23 - 4:26
    Các nguồn tin tức
    tung hình ảnh tôi khắp nơi
  • 4:26 - 4:30
    để bán báo, bán quảng cáo trên mạng
  • 4:30 - 4:32
    và để giữ người theo dõi tivi.
  • 4:34 - 4:37
    Bạn có nhớ đến bức ảnh nào của tôi
  • 4:37 - 4:40
    cái mà tôi có đội một chiếc mũ nồi?
    (tiếng cười)
  • 4:41 - 4:44
    Tôi thừa nhận tôi đã phạm sai lầm
  • 4:44 - 4:47
    đặc biệt là mặc mủ nồi đó.
    (tiếng cười)
  • 4:48 - 4:53
    Nhưng sự chú ý và đánh giá mà
    tôi nhận được, không phải về câu chuyện
  • 4:53 - 4:57
    cái mà tôi cá nhân nhận được
    chưa từng có trước đó
  • 4:57 - 5:00
    Tôi bị cho là một kĩ nữ
  • 5:00 - 5:07
    đĩ, gái hư, gái điếm, một người lẳng lơ
  • 5:07 - 5:09
    và, tất nhiên, người đàn bà ấy
  • 5:10 - 5:13
    Tôi bị xem bởi rất nhiều người
  • 5:13 - 5:17
    nhưng chỉ vài người biết tôi.
  • 5:17 - 5:20
    Và tôi hiểu: nó dễ để quên
  • 5:20 - 5:23
    rằng phụ nữ đó là người thật,
  • 5:23 - 5:26
    có một linh hồn, một linh hoàn từng
    nguyên vẹn
  • 5:30 - 5:34
    Khi điều này xảy ra với tôi
    cách đây 17 năm, nó không có tên.
  • 5:34 - 5:40
    Giờ chúng ta gọi nó là "bắt nạt qua mạng"
    hay xúc phạm online
  • 5:40 - 5:44
    Hôm nay, tôi muốn chia sẻ
    một số kinh nghiệm của tôi với bạn,
  • 5:44 - 5:48
    những kinh nghiệm đã giúp tôi
    thay đổi cách nhìn của tôi trong văn hóa
  • 5:48 - 5:53
    và tôi hy vọng kinh nghiệm
    này có thể dẫn tới sự thay đổi
  • 5:53 - 5:58
    làm cho người khác bớt khổ,
    bớt phải chịu đựng
  • 5:58 - 6:03
    Năm 1998, tôi bị mất uy tín
    và nhân phẩm.
  • 6:03 - 6:07
    Tôi đã gần như mất tất cả,
  • 6:07 - 6:13
    và tôi suýt tự vẫn.
  • 6:13 - 6:17
    Để tôi kể cho các bạn hiểu.
  • 6:17 - 6:21
    Đó là tháng Chín năm 1998.
  • 6:21 - 6:24
    Tôi đang ngồi trong một văn phòng
    không có cửa sổ
  • 6:24 - 6:27
    trong văn phòng của Independent Counsel
  • 6:27 - 6:31
    dưới tiếng đèn huỳnh quang
  • 6:31 - 6:35
    Tôi lắng nghe giọng nói của tôi,
  • 6:35 - 6:39
    giọng nói trên cuộc điện thoại
    bị thu âm lén lút
  • 6:39 - 6:42
    mà một người bạn bị cáo buộc
    đã tạo năm ngoái
  • 6:42 - 6:45
    Tôi ở đây bởi vì
    tôi bị bắt buộc bởi luật pháp
  • 6:45 - 6:53
    để xác nhận tất cả 20
    tiếng cuộc thu âm
  • 6:53 - 6:57
    Trong 8 tháng trở lại đó, nội dung
    bí ẩn của những cuốn băng đó
  • 6:57 - 7:01
    cứ ám ảnh tôi
  • 7:01 - 7:05
    Ý tôi là ai có thể nhớ được
    những gì họ nói một năm trước
  • 7:05 - 7:11
    Sợ hãi và xấu hổ, tôi lắng nghe,
  • 7:11 - 7:16
    nghe trong khi tôi luyên thuyên về những
    mảnh vỡ của thuyền hay máy bay
  • 7:16 - 7:19
    nghe khi tôi thú nhận tình yêu của tôi
    cho tổng thống,
  • 7:19 - 7:23
    và, tất nhiên, sự đau khổ của tôi;
  • 7:23 - 7:28
    lắng nghe sự xấu bụng, thiếu lịch sự
    và nhiều khi ngu ngốc của mình
  • 7:28 - 7:33
    cùng với sự tàn nhẫn, không khoan nhượng,
    bất lịch sự
  • 7:33 - 7:36
    lắng nghe, xấu hổ thực sự
  • 7:36 - 7:39
    về bản thân tôi
  • 7:39 - 7:45
    cái mà tôi không thể chính mình nhận ra
  • 7:45 - 7:49
    Vài ngày sau đó, Starr Report được
    được công bố trước quốc hội
  • 7:49 - 7:55
    tất cả đoạn băng ghi âm và lời thoại được
    ghi ra đó được đưa ra
  • 7:55 - 7:59
    Việc mọi người có thể đọc được những cuộc
    nói chuyện đó đã rất kinh khủng
  • 7:59 - 8:02
    nhưng một vài tuần sau đó,
  • 8:02 - 8:05
    băng ghi âm được
    phát sóng trên truyền hình,
  • 8:05 - 8:11
    và một phần đáng kể đưa lên mạng.
  • 8:11 - 8:15
    Sự xấu hổ trước công chúng
    vỗn đã rất dữ dội
  • 8:15 - 8:21
    Cuộc sống không thể chịu đựng nổi
  • 8:21 - 8:26
    Đây không phải là một cái gì đó xảy ra
    thường xuyên vào năm 1998,
  • 8:26 - 8:32
    Và tôi muốn nói rằng sự lấy cắp riêng tư
    cá nhân từ ngôn từ, hành động
  • 8:32 - 8:34
    Cuộc nói chuyện hay những bức ảnh
  • 8:34 - 8:37
    và sau đó công khai chúng
  • 8:37 - 8:39
    công khai mà không được sự đồng ý
  • 8:39 - 8:42
    Công khai mà không bao gồm bối cảnh
  • 8:42 - 8:46
    Công khai mà không có lòng trắc ẩn
  • 8:46 - 8:49
    12 năm trôi nhanh tới năm 2010
  • 8:49 - 8:53
    khi mà các mạng xã hội hình thành
  • 8:53 - 8:58
    Mọi việc trở lên tồi tệ hơn với nhiều
    ví dụ như việc xảy ra với tôi
  • 8:58 - 9:01
    dù cố tình hay vô ý tạo ra
  • 9:01 - 9:07
    Và nó dành cho cả công chúng và bản thân
    mỗi cá nhân
  • 9:07 - 9:14
    Hậu quả cho một vài người đang trở nên
    ngày một nghiêm trọng hơn
  • 9:14 - 9:16
    Tôi đang nói trên điện thoại với mẹ
  • 9:16 - 9:19
    vào tháng Chín năm 2010,
  • 9:19 - 9:21
    và chúng tôi đang nói về
  • 9:21 - 9:24
    một sinh viên năm
    nhất từ Đại học Rutgers
  • 9:24 - 9:27
    tên là Tyler Clementi.
  • 9:27 - 9:30
    Ngọt ngào, cảm thông, sáng tạo
  • 9:30 - 9:32
    đã bị bạn cùng phòng
    quay lén bằng webcam
  • 9:32 - 9:37
    khi đang tình tứ với người đàn ông khác.
  • 9:37 - 9:39
    Khi thế giới cộng đồng mạng
    biết về sự kiện này,
  • 9:39 - 9:44
    sự nhạo báng và "bắt nạt online" bắt đầu
    bùng nổ
  • 9:44 - 9:46
    Vài ngày sau đó
  • 9:46 - 9:50
    Tyler nhảy từ
    cầu George Washington
  • 9:50 - 9:51
    để tìm đến cái chết.
  • 9:51 - 9:56
    Anh ấy chỉ 18 tuổi.
  • 9:56 - 10:00
    Mẹ tôi choáng ngợp về việc xảy ra
    với Tyler và gia đình anh ấy,
  • 10:00 - 10:02
    và mẹ tôi đã rất đau khổ
  • 10:02 - 10:06
    một cách mà tôi không
    thể hiểu hoàn toàn,
  • 10:06 - 10:09
    và rồi cuối cùng tôi nhận ra,
  • 10:09 - 10:12
    mẹ tôi đang hồi tưởng lại năm 1998,
  • 10:12 - 10:18
    sống lại một thời gian khi mẹ tôi ngồi
    bên cạnh giường tôi mỗi đêm
  • 10:20 - 10:25
    sống lại một thời gian khi mẹ tôi bắt tôi
    tắm với cánh cửa phòng tắm mở ra,
  • 10:25 - 10:29
    và sống lại một thời gian
    khi cả hai ba mẹ sợ
  • 10:29 - 10:31
    rằng tôi sẽ bị làm nhục đến chết,
  • 10:31 - 10:33
    nghĩa đen mà nói
  • 10:37 - 10:39
    Hôm nay , có quá nhiều cha mẹ
  • 10:39 - 10:43
    không có cơ hội chen vào và
    cứu những người thân yêu của họ.
  • 10:43 - 10:47
    Đã quá nhiều cha mẹ biết được sự
    đau khổ và sỉ nhục của con họ
  • 10:47 - 10:50
    sau khi đã quá muộn.
  • 10:50 - 10:54
    Bi kịch và cái chết vô nghĩa của Tyler
    đã khiến tôi nhận ra
  • 10:54 - 10:57
    nhận ra từ nhưng gì đã trải qua với tôi
  • 10:58 - 11:03
    và từ đó tôi bắt đầu nhìn thế giới của
    sự nhạo báng và bắt nạt quanh tôi
  • 11:03 - 11:06
    và nhìn thấy một cái gì đó khác biệt.
  • 11:07 - 11:09
    Vào năm 1998, chúng ta không thể biết
  • 11:09 - 11:14
    Internet sẽ mang ta đến đâu
  • 11:14 - 11:18
    Từ đó, nó đã kết nối mọi người cách
    không thể tưởng tượng
  • 11:19 - 11:21
    kết nối lại anh em thất lạc,
  • 11:21 - 11:25
    Cứu giúp nhiều mạng sống, triển khai những
    cuộc cách mạng
  • 11:25 - 11:29
    Nhưng sự đen tối của nó, "bắt nạt online"
    làm nhục trên mạng mà tôi trải qua
  • 11:29 - 11:31
    cũng phát triển rất mạnh
  • 11:33 - 11:38
    Mỗi ngày người trên mạng,
    nhất là giới trẻ
  • 11:38 - 11:41
    nhưng người còn chưa có khả năng
    chống những việc này
  • 11:41 - 11:43
    bị lạm dụng và làm nhục
  • 11:43 - 11:46
    đến mức họ không thể tưởng
    tượng cuộc sống đến ngày hôm sau,
  • 11:46 - 11:49
    và một số, rất đáng tiếc
    sẽ không sống đến ngày hôm sau,
  • 11:49 - 11:51
    Và nó không hề thật một chút nào
  • 11:53 - 11:59
    ChildLine, một tổ chức của Anh
    giúp đỡ giới trẻ với các vấn đề khác nhau
  • 11:59 - 12:03
    đưa ra một thống kê đáng kinh ngạc
    vào cuối năm ngoái:
  • 12:03 - 12:07
    Từ năm 2012 đến 2013,
  • 12:07 - 12:10
    có sự gia tăng 87 phần trăm
  • 12:10 - 12:13
    về cuộc điện thoại hay email liên quan
    đến "bắt nạt online"
  • 12:15 - 12:17
    Một phân tích được thực hiện từ Hà Lan
  • 12:17 - 12:19
    cho thấy rằng đây là lần đầu tiên,
  • 12:19 - 12:24
    sự "bắt nạt online" dẫn đến
    suy nghĩ những suy nghĩ tự tử
  • 12:24 - 12:27
    nhiều hơn đáng kể so với sự
    bắt nạt, ức hiếp ngoài đời.
  • 12:28 - 12:32
    Và điều khiến tôi ngạc nhiên nhất
    mặc dù nó cũng không hẳn đến mức đó
  • 12:32 - 12:36
    Đó là một nghiên cứu khác năm ngoái
    cho rằng sự xấu hộ
  • 12:36 - 12:39
    là sự cảm nhận một trạng thái
    mãnh liệt của cảm xúc
  • 12:39 - 12:43
    hơn cả sự hạnh phúc hay ngay cả
    sự giận dữ
  • 12:44 - 12:48
    Sự tàn ác với người khác
    không có gì mới lạ
  • 12:48 - 12:53
    Nhưng trên mạng, công nghệ đã làm tăng
    nó lên nhiều lần
  • 12:53 - 12:58
    không được bảo mật, và có thể truy cập vào
    bất cứ lúc nào
  • 12:59 - 13:05
    Sự lan truyền trước chỉ trong phạm vi
    gia đình, làng xóm
  • 13:05 - 13:07
    Trường học hay cộng đồng nơi bạn sống
  • 13:07 - 13:10
    nhưng giờ đây là cả cộng đồng mạng
  • 13:11 - 13:14
    Hàng triệu người, thường ẩn danh,
  • 13:14 - 13:18
    có thể đâm bạn với lời nói của họ,
    và điều đó là rất đau đớn,
  • 13:18 - 13:21
    và không có giới hạn bao nhiêu người
  • 13:21 - 13:23
    mà có thể quan sát bạn
  • 13:23 - 13:25
    và có thể đưa bạn lên "đoạn đầu đài"
  • 13:27 - 13:29
    Có một cái giá
  • 13:30 - 13:33
    Cho sự nhạo báng công cộng
  • 13:33 - 13:37
    Và sự phát triển của Internet đã làm tăng
    cái giá đó
  • 13:40 - 13:42
    Trong 2 thập kỷ trở lại đây
  • 13:42 - 13:47
    Chúng đang từ từ gieo hạt cho sự xấu hổ
    và nhạo báng công cộng
  • 13:47 - 13:50
    Trong nền văn hóa, cả online và offline
  • 13:51 - 13:57
    Trang web nói chuyện phiếm, thợ săn ảnh
    chương trình thực tế, chính trị
  • 13:57 - 14:03
    tin tức và thỉnh thoảng các hackers
    tất cả đều đổ dồn vào sự xấu hổ
  • 14:03 - 14:07
    Nó dẫn tới môi trường online đầy mẫn cảm
    và thiếu quản lý
  • 14:07 - 14:13
    mà dẫn tới trêu đùa, xâm phạm sự riêng tư
    và "bắt nạt online"
  • 14:13 - 14:17
    Sự thay đổi đã tạo ra cái mà Giáo sư
    Nicolaus Mills gọi là
  • 14:17 - 14:21
    Văn hóa của sự nhạo báng
  • 14:21 - 14:26
    Xem xét vài ví dụ đáng chú ý trong 6 tháng
    gần đây
  • 14:26 - 14:31
    Snapchat, dịch vụ được sử dụng đa số
    bởi thế hệ trẻ
  • 14:31 - 14:34
    và cho rằng tin nhắn chỉ có thể xem
  • 14:34 - 14:36
    trong một vài giây.
  • 14:36 - 14:39
    Bạn có thể tưởng tượng được lượng
    nội dung mà nó có thể có được
  • 14:39 - 14:43
    Một ứng dụng của bên thứ ba mà người dùng
    Snapchat dùng để lưu trữ
  • 14:43 - 14:46
    các tin nhắn đã bị hack,
  • 14:46 - 14:53
    và 100.000 hội thoại cá nhân ,
    hình ảnh, và phim đã bị tung trên mạng
  • 14:53 - 14:57
    và giờ nó tồn tại mãi mãi
  • 14:57 - 15:01
    Jennifer Lawrence và một số diễn viên khác
    đã tất công tài khoản iCloud,
  • 15:01 - 15:05
    và hình ảnh nhạy cảm cá nhân
    được đăng khắp nơi trên mạng
  • 15:05 - 15:07
    mà không có sự cho phép của họ
  • 15:07 - 15:11
    Một trang web tán chuyện linh tinh
    đã có hơn năm triệu lượt truy cập
  • 15:11 - 15:14
    cho một vụ việc này.
  • 15:14 - 15:18
    Và còn về vụ tấn công hãng Sony Pictures
  • 15:18 - 15:21
    Các tài liệu nhận được sự chú ý nhiều nhất
  • 15:21 - 15:27
    Là các email cá nhân có nội dung nhạy cảm
  • 15:28 - 15:31
    Nhưng trong văn hóa của sự nhạo báng này
  • 15:31 - 15:35
    Có một cái giá gắn với sự xấu hổ
  • 15:35 - 15:38
    Cái giá này không đo sự mất mát
    nạn nhân
  • 15:38 - 15:41
    Mà Tyler và nhiều người khác
  • 15:41 - 15:44
    biết đến nhiều là phụ nữ, dân tộc thiểu số
  • 15:44 - 15:47
    và thành viên của cộng đồng LGBTQ phải trả
  • 15:47 - 15:53
    Mà cái giá này đo lượng lợi nhuận của
    những kẻ lợi dụng nó
  • 15:53 - 15:57
    Sự xâm phạm này từ những thông tin
    ban đầu
  • 15:57 - 16:03
    được khai thác hiệu quả, đóng gói và
    bán đi lấy lợi nhuận
  • 16:03 - 16:09
    Thị trường hình thành, một nơi mà sự
    nhạo báng công cộng là các sản phẩm
  • 16:09 - 16:13
    Và sự xấu hổ là một ngành
  • 16:13 - 16:15
    Tiền được tạo ra như thế nào?
  • 16:15 - 16:18
    Bằng những cú click
  • 16:18 - 16:20
    Càng nhiều điều xấu hổ, càng nhiều click
  • 16:20 - 16:24
    Càng nhiều click càng nhiều tiền quảng cáo
  • 16:25 - 16:28
    Ta đang trong một vòng tròn nguy hiểm
  • 16:28 - 16:31
    Chúng ta click càng nhiều vào
    những tin tức kiểu này
  • 16:31 - 16:34
    Chúng ta càng vô cảm với cuộc sống
    những người liên quan đến nó
  • 16:34 - 16:37
    và càng vô cảm ta lại càng click nhiều hơn
  • 16:40 - 16:42
    Tất cả điều đó, một vài người
    kiếm được tiền
  • 16:42 - 16:45
    trên sự đau khổ của người khác
  • 16:47 - 16:49
    Với mỗi nút bấm,
    chúng tôi thực hiện sự lựa chọn.
  • 16:49 - 16:53
    Càng để văn hóa của chúng ta tiếp xúc
    với văn hóa này
  • 16:53 - 16:55
    Nó càng ngày càng được chấp nhận
  • 16:55 - 16:58
    Chúng ta càng thấy nhiều hiện tượng
    như "bắt nạt online" xảy ra
  • 16:58 - 17:01
    trêu đùa, một vài sự xâm nhập
  • 17:01 - 17:03
    và đe dọa trên mạng
  • 17:03 - 17:09
    Tại sao? Vì chúng đều có cái lõi vấn đề là
    sự xấu hổ
  • 17:11 - 17:15
    Cách cư xử này là triệu chứng của một
    loại văn hóa mà chung ta đã tạo
  • 17:15 - 17:19
    Hãy suy nghĩ về điều đó đi.
  • 17:19 - 17:23
    Thay đổi cách cử xử này bắt đầu với
    sự chuyển đổi trong niềm tin
  • 17:23 - 17:26
    Ta đã nhìn thấy sự thật
    đó qua sự kỳ thị và chứng sợ đồng tính,
  • 17:26 - 17:29
    và nhiều thành kiến từ
    ngày hôm nay và trong quá khứ.
  • 17:31 - 17:34
    Như chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ
    về hôn nhân đồng tính,
  • 17:34 - 17:37
    Nhiều người có được tự do bình đẳng hơn
  • 17:38 - 17:41
    Khi chúng ta bắt đầu đánh giá sự phát
    triển bền vững
  • 17:41 - 17:43
    Nhiều người bắt đầu tái chế hơn
  • 17:43 - 17:47
    Như vậy, cùng với sự gia tăng của
    văn hóa của sự nhạo báng
  • 17:47 - 17:50
    Những gì chúng ta cần là một cuộc
    cách mạng văn hóa
  • 17:50 - 17:54
    Sự xấu hổ công cộng phải được dừng lại
  • 17:54 - 17:59
    và đã đến lúc cho sự can thiệp trên
    mạng Internet và trong văn hóa của ta
  • 17:59 - 18:04
    Sự chuyển dịch này bắt đầu bằng những
    gì đơn giản, nhưng nó không hề dễ
  • 18:04 - 18:11
    Chúng ta cần phải trả lại giá trị cho lòng
    trắc ẩn và sự cảm thông
  • 18:11 - 18:14
    Trên mạng, chúng ta thiếu hụt lòng trắc ẩn
  • 18:14 - 18:18
    và có khủng hoảng sự cảm thông
  • 18:18 - 18:21
    Nhà nghiên cứu Brené Brown đã nói
    và tôi xin trích dẫn:
  • 18:21 - 18:24
    "Sự xấu hổ không thể sống sót
    với sự đồng cảm"
  • 18:24 - 18:29
    Sự xấu hổ không thể sống sót
    với sự đồng cảm
  • 18:31 - 18:34
    Tôi đã trải qua nhưng tháng ngày đen tối
  • 18:34 - 18:41
    Và nhờ lòng trắc ẩn và sự đồng cảm của
    gia đình, bạn bè, đồng nghiệp
  • 18:41 - 18:44
    Và đôi lúc là một vài người lạ đã cứu sống tôi
  • 18:45 - 18:49
    Chỉ cần sự đồng cảm từ một người cũng đủ
    tạo ra sự thay đổi
  • 18:50 - 18:53
    Cái lý thuyết về ảnh hưởng của thiểu số
  • 18:53 - 18:56
    đề xuất từ nhà tâm lý học xã hội
    Serge Moscovici,
  • 18:56 - 18:59
    nói rằng ngay cả với số lượng nhỏ,
  • 18:59 - 19:01
    nhưng được lặp đi lặp lại
  • 19:01 - 19:04
    thay đổi có thể xảy ra.
  • 19:04 - 19:07
    Trong thế giới mạng, chúng ta có thể
    thúc đẩy ảnh hưởng thiểu số
  • 19:07 - 19:09
    bằng cách trở thành
    người phản kháng lại.
  • 19:09 - 19:13
    có nghĩa là thay vì là người đứng xem
    vô cảm
  • 19:13 - 19:18
    chúng ta có thể bình luận tích cực
    cho người khác hoặc báo cáo vụ hiếp đáp.
  • 19:18 - 19:23
    Hãy tin tôi, những bình luận cảm thông
    sẽ làm giảm độ tiêu cực
  • 19:23 - 19:27
    Chúng ta cũng có thể chống lại nó
    bằng cách giúp đỡ các tổ chức
  • 19:27 - 19:29
    đối phó với các loại vấn đề này,
  • 19:29 - 19:33
    như Tyler Clementi Foundation ở Mỹ,
  • 19:33 - 19:36
    Tại Anh, có Anti- Bullying Pro,
  • 19:36 - 19:40
    và tại Úc, có Project Rockit.
  • 19:40 - 19:46
    Chúng ta nói nhiều về
    quyền tự do ngôn luận,
  • 19:46 - 19:49
    nhưng chúng ta cần phải nói thêm về
  • 19:49 - 19:52
    trách nhiệm chúng ta khi
    có sự tự do ngôn luận.
  • 19:52 - 19:55
    Chúng ta đều muốn được người khác nghe,
  • 19:55 - 19:59
    nhưng chúng ta hãy nhìn nhận sự khác biệt
    giữa nói lên với chủ đích
  • 19:59 - 20:02
    và nói lên cho được chú ý.
  • 20:03 - 20:07
    Mạng Internet là một đại lộ
    cho sự mong muốn
  • 20:08 - 20:10
    Nhưng trên mạng, biểu lộ sự cảm thông
    với người khác
  • 20:10 - 20:16
    mang lại lợi ích và giúp đỡ chúng ta
    tạo ra một thế giới an toàn và tốt hơn
  • 20:16 - 20:19
    Chúng ta cần giao tiếp với lòng trắc ẩn
  • 20:19 - 20:21
    theo dõi tin tức với lòng trắc ẩn
  • 20:21 - 20:24
    và click với lòng trắc ẩn
  • 20:24 - 20:29
    Chỉ cần tưởng tượng bản thân mình
    vào tình cảnh của người khác
  • 20:31 - 20:34
    Tôi muốn kết thúc bài nói bằng lời
    nhắn nhủ cá nhân
  • 20:36 - 20:37
    Trong chín tháng qua,
  • 20:37 - 20:40
    Câu hỏi mà tôi luôn được hỏi là "Tại sao"
  • 20:40 - 20:45
    Tại sao bây giờ, tại sao tôi lại
    ngoảnh đầu trên lan can?
  • 20:45 - 20:48
    Bạn có thể nhận ra giữa những câu hỏi trên
  • 20:48 - 20:52
    câu trả lời không liên quan
    gì đến chính trị
  • 20:52 - 20:57
    Câu trả lời hay nhất là bởi vì đã đến lúc
  • 20:57 - 21:00
    đến lúc dừng việc đứng nhìn trong im lặng
  • 21:00 - 21:03
    đến lúc dừng sống trong cuộc sống của sự sỉ nhục
  • 21:03 - 21:06
    và đến lúc để lấy lại điều tôi đã nói
  • 21:07 - 21:11
    Nó không hoàn toàn về
    cứu giúp bản thân tôi
  • 21:11 - 21:15
    Tất cả những người từng trải qua sự xấu hổ
    và làm nhục trước công chúng
  • 21:15 - 21:17
    cần biết một điều:
  • 21:17 - 21:20
    Bạn có thể sống qua nó.
  • 21:20 - 21:22
    Tôi biết nó khó.
  • 21:22 - 21:26
    Nó có thể đau đớn, nhanh hay đơn giản
  • 21:26 - 21:31
    nhưng bạn có thế cố nài một cái kết
    khác cho câu chuyện của bạn
  • 21:31 - 21:34
    Có sự trắc ẩn cho bản thân
  • 21:34 - 21:37
    Chúng ta đều xứng đáng nhận sự trắc ẩn
  • 21:37 - 21:44
    và để sống cả online và offline thế giới
    với nhiều lòng trắc ẩn, cảm thông hơn
  • 21:44 - 21:46
    Cảm ơn đã lắng nghe
Title:
Cái giá của sự tụi nhục
Speaker:
Monica Lewinsky
Description:

Monica Lewinsky nói: "Sự lăng mạ của công chúng như một môn thể thao máu phải dừng lại". Vào năm 1998, cô nói: "Tôi đã là Bệnh nhân Zero vì đánh mất danh dự với toàn thế giới." Hôm nay, tủi nhục mà cô ấy phải trải qua đã trở nên trường thành - và có thể biến thành chết người. Trong một bài thuyết trình rất dũng cảm, cô ấy nhìn chăm chăm vào sự lăng mạ của chúng ta và cầu mong một sự thay đổi.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
22:26
Ai Van Tran edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for The price of shame
Long Le accepted Vietnamese subtitles for The price of shame
Nguyen Trang edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Nguyen Trang edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Nguyen Trang edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Long Le edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Long Le edited Vietnamese subtitles for The price of shame
Show all

Vietnamese subtitles

Revisions Compare revisions