Return to Video

Câu chuyện của chúng tôi về cưỡng hiếp và hòa giải

  • 0:00 - 0:03
    [Bài nói có từ ngữ đồ họa và mô tả
    về bạo lực tình dục
  • 0:03 - 0:05
    người xem cần cân nhắc]
  • 0:05 - 0:08
    Tom Stranger: Năm 1996, khi 18 tuổi tôi đã
  • 0:08 - 0:11
    tham gia chương trình trao đổi quốc tế
  • 0:12 - 0:16
    Tôi là một người Úc thích thời tiết lạnh
  • 0:16 - 0:21
    nên tôi đã vừa vui và buồn khi tới Iceland
  • 0:21 - 0:24
    chỉ ngay sau khi tạm biệt bố mẹ và các anh
  • 0:25 - 0:28
    Tôi được chào đón tới một gia đình Iceland
  • 0:28 - 0:29
    Họ dẫn tôi đi leo núi,
  • 0:29 - 0:32
    giúp tôi hiểu được tiếng Iceland du dương
  • 0:33 - 0:36
    Tôi hơi vất vả một chút
    với khoảng thời gian nhớ nhà
  • 0:36 - 0:38
    Tôi đi trượt tuyết sau giờ học
  • 0:38 - 0:40
    và ngủ rất nhiều.
  • 0:40 - 0:44
    Hai giờ ở lớp hóa với ngôn ngữ
    mà bạn chưa hiểu hết
  • 0:44 - 0:46
    có thể là thuốc an thần khá tốt.
  • 0:46 - 0:47
    (Cười)
  • 0:49 - 0:51
    Giáo viên khuyên tôi tới clb kịch
  • 0:51 - 0:54
    để tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn
  • 0:54 - 0:57
    Nhưng cuối cùng tôi không được đóng kịch
  • 0:57 - 0:59
    mà qua nó tôi gặp được Thordis
  • 0:59 - 1:02
    Chúng tôi có mối tình
    tuổi teen dễ thương,
  • 1:02 - 1:04
    chúng tôi gặp nhau bữa trưa chỉ để nắm tay
  • 1:04 - 1:06
    đi dọc phố cổ Reykjavík.
  • 1:07 - 1:10
    Tôi mời cô ấy tới nhà gặp bạn bè của tôi.
  • 1:11 - 1:13
    Chúng tôi yêu nhau được hơn một tháng
  • 1:13 - 1:16
    khi vũ hội giáng sinh của trường diễn ra.
  • 1:18 - 1:21
    Thordis Elva: Tôi 16 và có mối tình đầu.
  • 1:22 - 1:24
    Đi cùng nhau tới vũ hội giáng sinh là
  • 1:24 - 1:26
    một sự xác nhận với tình cảm này.
  • 1:26 - 1:29
    Tôi thấy mình là cô gái may mắn nhất
  • 1:29 - 1:32
    Không còn là một cô gái
    mà sẽ là một phụ nữ trẻ
  • 1:33 - 1:35
    một bước trưởng thành lớn của tôi
  • 1:35 - 1:39
    Tôi cũng thử uống rượu rum lần đầu tối đó
  • 1:39 - 1:42
    và nó là một sai lầm.
  • 1:42 - 1:43
    Tôi cảm thấy khó chịu,
  • 1:43 - 1:45
    nửa tỉnh nửa say,
  • 1:45 - 1:48
    giữa cơn buồn nôn trực trào nơi cổ họng.
  • 1:48 - 1:51
    Bảo vệ muốn gọi cho tôi xe cứu thương
  • 1:51 - 1:54
    nhưng Tom đã hành động như một hiệp sỹ
  • 1:54 - 1:56
    bảo họ rằng sẽ đưa tôi về.
  • 1:57 - 1:58
    Nó như trong chuyện cổ tích vậy,
  • 1:59 - 2:00
    cánh tay mạnh mẽ ấy vòng quanh tôi
  • 2:00 - 2:03
    đặt tôi an toàn trên giường ngủ.
  • 2:04 - 2:08
    Nhưng lòng biết ơn
    đã sớm thành nỗi hoảng sợ
  • 2:08 - 2:13
    khi anh ấy cởi quần áo tôi ra nằm lên tôi.
  • 2:13 - 2:15
    Đầu tôi trống rỗng,
  • 2:15 - 2:18
    thân thể tôi còn quá yếu để phản kháng,
  • 2:18 - 2:20
    và nỗi đau thì thật khủng khiếp.
  • 2:21 - 2:23
    Tôi nghĩ tôi sẽ bị xé ra làm hai.
  • 2:24 - 2:25
    Để tỉnh táo hơn,
  • 2:25 - 2:29
    tôi im lặng đếm thời gian trên đồng hồ.
  • 2:30 - 2:31
    Và kể từ đêm đó,
  • 2:31 - 2:37
    tôi biết rằng có 7200 giây
    trong hai tiếng.
  • 2:39 - 2:42
    Dù đã khập khiễng trong vài ngày
    và khóc trong vài tuần
  • 2:42 - 2:47
    tôi biết việc này không giống
    cưỡng hiếp như trên TV.
  • 2:47 - 2:49
    Tom không phải một tên mất trí có vũ khí
  • 2:49 - 2:51
    anh ấy là bạn trai tôi.
  • 2:51 - 2:54
    Và nó không xảy ra trong một con hẻm tối
  • 2:54 - 2:56
    nó xảy ra trên chính giường tôi.
  • 2:57 - 3:00
    Vào lúc tôi biết việc xảy ra
    là cưỡng hiếp,
  • 3:00 - 3:02
    Tom đã hoàn thành chương trình trao đổi
  • 3:02 - 3:04
    và trở về Úc. Nên tôi nghĩ
  • 3:05 - 3:08
    thật vô dụng khi viết cho Tom về việc này
  • 3:08 - 3:09
    Và ngoài ra
  • 3:09 - 3:12
    nó là lỗi của tôi ở mặt nào đó.
  • 3:13 - 3:15
    Tôi lớn lên ở nơi mà con gái được dạy rằng
  • 3:15 - 3:17
    họ bị cưỡng bức là có lý do.
  • 3:18 - 3:20
    Váy thì quá ngắn,
  • 3:20 - 3:23
    nụ cười thì quá tươi,
  • 3:23 - 3:25
    hơi thở thì có mùi của rượu.
  • 3:26 - 3:29
    Và tôi thấy có lỗi vì tất cả những điều đó
  • 3:29 - 3:31
    nên người cảm thấy xấu hổ phải là tôi.
  • 3:32 - 3:33
    Mất vài năm để tôi nhận ra
  • 3:33 - 3:37
    chỉ một thứ có thể ngăn tôi
    không bị cưỡng hiếp tối đó,
  • 3:37 - 3:39
    không phải váy của tôi,
  • 3:39 - 3:41
    hay nụ cười của tôi,
  • 3:41 - 3:43
    cũng không phải niềm tin trẻ con ấy.
  • 3:44 - 3:48
    Điều duy nhất có thể giúp tôi tối đó
  • 3:48 - 3:50
    là người đàn ông cưỡng hiếp tôi
  • 3:50 - 3:52
    phải dừng bản thân lại.
  • 3:53 - 3:55
    TS: Tôi có ký ức mơ hồ về ngày hôm sau:
  • 3:56 - 3:58
    từ ảnh hưởng của việc uống rượu
  • 3:58 - 4:01
    một sự trống rỗng mà tôi cố kiềm chế.
  • 4:02 - 4:03
    Không gì hơn.
  • 4:04 - 4:06
    Nhưng tôi đã không đến nhà Thordis.
  • 4:07 - 4:09
    Cần nói rõ rằng
  • 4:09 - 4:12
    tôi không nhận ra được sai lầm của mình.
  • 4:13 - 4:16
    Từ "cưỡng bức" không hiện ra
    trong đầu tôi như nó nên thế,
  • 4:17 - 4:20
    tôi cũng không tự hành hạ mình
    về ký ức đêm trước.
  • 4:22 - 4:24
    Nó không phải sự phủ nhận có ý thức,
  • 4:24 - 4:27
    nó giống như sự thiếu hiểu biết hơn.
  • 4:28 - 4:32
    Định nghĩa của tôi bác bỏ mọi sự thật về
  • 4:33 - 4:35
    tổn thương sâu sắc tôi gây ra với Thordis.
  • 4:36 - 4:38
    Thành thật mà nói,
  • 4:38 - 4:42
    tôi đã không thừa nhận hành động của mình
    nhiều ngày sau đó
  • 4:43 - 4:44
    và đến khi tôi thừa nhận nó,
  • 4:45 - 4:50
    tôi tự thuyết phục bản thân đó chỉ là sex,
    không phải cưỡng hiếp.
  • 4:51 - 4:55
    Và đó là một lời nói dối
    mà tôi luôn cảm thấy có lỗi.
  • 4:56 - 4:58
    Tôi chia tay với Thordis vài ngày sau
  • 4:58 - 5:00
    tôi nhìn thấy cô ấy vài lần
  • 5:00 - 5:02
    trong khoảng thời gian còn lại ở Iceland,
  • 5:02 - 5:05
    cảm thấy nhói đau mỗi lần nghĩ đến.
  • 5:06 - 5:10
    Thật sự tôi biết mình đã làm điều
    cực kỳ sai trái.
  • 5:11 - 5:14
    Nhưng tôi đã nhấn chìm những ký ức đó
  • 5:14 - 5:16
    buộc chúng với một hòn đá.
  • 5:18 - 5:20
    Khoảng thời gian 9 năm sau
  • 5:20 - 5:23
    có thể đặt tên là "chối bỏ và chạy trốn."
  • 5:24 - 5:28
    Khi tôi nhận ra nỗi đau mình gây ra,
  • 5:29 - 5:31
    tôi không đứng đủ vững để làm điều đó.
  • 5:32 - 5:34
    Dù nó là do rối trí,
  • 5:34 - 5:36
    hay sử dụng chất kích thích,
  • 5:36 - 5:37
    tìm kiếm sự hồi hộp,
  • 5:37 - 5:41
    hay do lời nói trong lương tâm tôi,
  • 5:41 - 5:43
    Tôi từ chối việc đứng yên và im lặng.
  • 5:45 - 5:46
    Và với tiếng động này,
  • 5:46 - 5:49
    tôi cũng vẽ lên các phần khác
    của cuộc sống
  • 5:49 - 5:52
    để tạo ra bức tranh về bản thân.
  • 5:53 - 5:54
    Tôi là người lướt sóng,
  • 5:54 - 5:56
    một sinh viên khoa học xã hội,
  • 5:56 - 5:58
    một người bạn với những người tốt,
  • 5:58 - 6:00
    một người em và người con được yêu thương,
  • 6:00 - 6:02
    một hướng dẫn viên ngoài trời
  • 6:02 - 6:03
    và cuối cùng, một nhân viên trẻ.
  • 6:04 - 6:08
    Tôi nắm chặt ý nghĩ tôi không là người xấu
  • 6:09 - 6:12
    Tôi không nghĩ mình sinh ra như thế.
  • 6:12 - 6:14
    Tôi được tạo ra từ những điều khác.
  • 6:15 - 6:16
    Trong quá trình trưởng thành
  • 6:16 - 6:19
    đại gia đình và mẫu hình tượng của tôi,
  • 6:20 - 6:22
    những người quanh tôi ấm áp và chân thật
  • 6:22 - 6:23
    tôn trọng phụ nữ.
  • 6:25 - 6:30
    Mất nhiều thời gian để nhìn vào góc tối
    của bản thân,
  • 6:30 - 6:31
    và đặt ra câu hỏi.
  • 6:34 - 6:36
    TE: Chín năm sau vũ hội giáng sinh
  • 6:36 - 6:38
    tôi đã 25 tuổi,
  • 6:38 - 6:40
    bị suy nhược thần kinh.
  • 6:41 - 6:45
    Tự tôn của tôi bị chôn vùi trong im lặng
  • 6:45 - 6:48
    làm tôi xa lánh những người tôi quan tâm,
  • 6:48 - 6:51
    tự gặm nhấm lòng căm thù và giận dữ
  • 6:51 - 6:53
    mà tôi đã đặt lên bản thân.
  • 6:54 - 6:56
    Một ngày, tôi chạy qua cửa trong nước mắt
  • 6:56 - 6:58
    sau cuộc cãi nhau với người yêu,
  • 6:58 - 7:00
    tôi đi vào một quán cà phê,
  • 7:00 - 7:02
    nơi tôi mượn phục vụ cái bút.
  • 7:03 - 7:04
    Tôi luôn có sổ tay bên mình,
  • 7:05 - 7:08
    chỉ để ghi lại ý tưởng
    trong phút cảm hứng,
  • 7:08 - 7:13
    nhưng thật ra tôi cần phải làm gì đó,
  • 7:13 - 7:14
    vì trong một giây phút im lặng,
  • 7:14 - 7:17
    tôi nhận ra mình lại đang đếm thời gian.
  • 7:18 - 7:23
    Nhưng hôm đó, nhìn những dòng chữ
    tuôn chảy từ ngòi bút của tôi,
  • 7:23 - 7:26
    viết lên bức thư đúng trọng điểm nhất
    mà tôi từng viết,
  • 7:26 - 7:28
    gửi tới Tom.
  • 7:28 - 7:32
    Cùng với bản miêu tả sự bạo lực
    Tom gây ra cho tôi,
  • 7:32 - 7:35
    dòng chữ "tôi muốn tìm sự tha thứ"
  • 7:35 - 7:37
    trân trối nhìn lại tôi,
  • 7:37 - 7:39
    không ai ngoài chính tôi.
  • 7:40 - 7:44
    Nhưng tôi nhận ra đây là cách để vượt qua
  • 7:44 - 7:48
    vì không quan trọng Tom có xứng đáng được
    nhận sự tha thứ của tôi hay không,
  • 7:48 - 7:51
    tôi xứng đáng được bình yên.
  • 7:51 - 7:54
    Kỷ nguyên xấu hổ của tôi đã kết thúc.
  • 7:56 - 7:58
    Trước khi gửi thư,
  • 7:58 - 8:00
    tôi nghĩ tới mọi câu trả lời tiêu cực,
  • 8:00 - 8:04
    hay điều dễ xảy ra nhất là
    không có hồi đáp.
  • 8:05 - 8:08
    Một khả năng tôi không nghĩ tới
  • 8:08 - 8:10
    là thứ tôi nhận được --
  • 8:10 - 8:15
    Một bức thư từ Tom với đầy sự hối hận
  • 8:16 - 8:20
    Hóa ra anh ấy cũng bị sự im lặng cầm tù
  • 8:20 - 8:24
    Nó đánh dấu tám năm dài thư từ
  • 8:24 - 8:27
    mà Chúa biết rằng không bao giờ
    là dễ dàng,
  • 8:27 - 8:29
    nhưng luôn chân thật.
  • 8:30 - 8:33
    Tôi giải thoát bản thân khỏi gánh nặng
    tự đè lên vai
  • 8:33 - 8:37
    và Tom hoàn toàn thừa nhận những gì đã làm
  • 8:37 - 8:40
    Trao đổi thư trở thành nơi
  • 8:40 - 8:42
    phân tích hậu quả tối đó,
  • 8:42 - 8:45
    và nó gỡ bỏ sai lầm
  • 8:45 - 8:47
    chữa lành vết thương bằng từ ngữ.
  • 8:48 - 8:52
    Song nó không là kết thúc với tôi.
  • 8:52 - 8:56
    Có lẽ vì là email nên không thấy nhau đủ,
  • 8:56 - 8:58
    hay nó dễ quá để trở nên dũng cảm khi
  • 8:58 - 9:02
    bạn trốn sau màn hình ở bên kia địa cầu.
  • 9:02 - 9:04
    Nhưng chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện
  • 9:04 - 9:08
    điều mà tôi thấy cần thiết để
    khám phá toàn bộ câu chuyện.
  • 9:08 - 9:10
    Vì vậy sau tám năm viết thư
  • 9:10 - 9:14
    và gần 16 năm sau tối đó
  • 9:14 - 9:18
    Tôi đủ dũng khí để nói ra ý tưởng điên rồ
  • 9:18 - 9:19
    rằng chúng tôi sẽ gặp nhau
  • 9:19 - 9:22
    và đối mặt với quá khứ lần cuối cùng.
  • 9:25 - 9:28
    TS: Iceland và Úc về mặt địa lý
    thì như thế này.
  • 9:29 - 9:31
    Ở giữa hai nước là Nam Phi.
  • 9:32 - 9:35
    Chúng tôi quyết định tới Cape Town
  • 9:35 - 9:37
    và ở đó chúng tôi gặp nhau trong một tuần.
  • 9:38 - 9:42
    Nơi đây được chứng minh là nơi lý tưởng
  • 9:42 - 9:45
    để tập trung vào hòa giải và tha thứ.
  • 9:46 - 9:48
    Không nơi nào hàn gắn và quan hệ hữu nghị
  • 9:49 - 9:50
    được thử thách như ở Nam Phi.
  • 9:51 - 9:55
    Như một đất nước, nó tìm kiếm
    sự thật trong quá khứ,
  • 9:55 - 9:57
    lắng nghe chi tiết lịch sử của mình.
  • 9:59 - 10:03
    Biết về điều này càng tăng ảnh hưởng
    của Cape Town lên chúng tôi.
  • 10:04 - 10:05
    Trong khoảng thời gian ấy,
  • 10:05 - 10:08
    chúng tôi kể chuyện đời mình cho nhau nghe
  • 10:08 - 10:10
    từ đầu tới cuối.
  • 10:11 - 10:14
    Bao gồm phân tích quá khứ của chúng tôi.
  • 10:16 - 10:18
    Chúng tôi tuân thủ một quy tắc
    nghiêm ngặt là thành thật,
  • 10:18 - 10:21
    và nó dẫn tới mọi sự phơi bày,
  • 10:21 - 10:23
    khả năng dễ bị tổn thương.
  • 10:24 - 10:26
    Có những lời thú tội đầy dũng cảm
  • 10:26 - 10:29
    và khi chúng tôi hoàn toàn
    không thể đo lường được
  • 10:29 - 10:31
    trải nghiệm của người kia.
  • 10:32 - 10:37
    Ảnh hưởng của bạo lực tình dục được
    nói thẳng ra,
  • 10:37 - 10:39
    mặt đối mặt.
  • 10:40 - 10:41
    Có khi, dù cho
  • 10:42 - 10:44
    chúng tôi thấy mọi thứ đều sáng sủa,
  • 10:45 - 10:50
    và thậm chí cả những tràng cười
    không mong đợi.
  • 10:51 - 10:53
    Và cuối cùng,
  • 10:53 - 10:56
    chúng tôi đã làm tất cả để lắng nghe nhau
    một cách chân thành.
  • 10:57 - 11:03
    Sự thật mỗi cá nhân được phơi bày
    không tinh lọc
  • 11:03 - 11:06
    làm tâm hồn chúng tôi nhẹ nhõm.
  • 11:09 - 11:13
    TE: Muốn trả thù là cảm xúc của mỗi người
  • 11:13 - 11:14
    thậm chí là bản năng.
  • 11:15 - 11:17
    Điều tôi muốn làm nhiều năm là
  • 11:17 - 11:21
    khiến Tom đau như tôi đã từng
  • 11:22 - 11:25
    Nhưng nếu tôi không vượt qua thù hằn
  • 11:25 - 11:27
    tôi không chắc mình sẽ ở đây hôm nay.
  • 11:28 - 11:32
    Không thể nói rằng tôi không nghi ngờ gì.
  • 11:33 - 11:36
    Khi máy bay hạ cánh xuống Cape Town,
  • 11:36 - 11:38
    tôi nhớ mình nghĩ,
  • 11:38 - 11:42
    Tại sao tôi không đi trị liệu và uống rượu
  • 11:42 - 11:44
    như người bình thường sẽ làm?"
  • 11:44 - 11:47
    (Cười)
  • 11:47 - 11:51
    Khi chúng tôi tìm sự đồng cảm ở Cape Town
  • 11:51 - 11:53
    như một cuộc tìm kiếm bất khả thi,
  • 11:53 - 11:55
    và điều tôi muốn làm khi đó là từ bỏ
  • 11:55 - 11:57
    về nhà với chồng tôi, Vidir
  • 11:57 - 11:58
    và con trai.
  • 12:00 - 12:02
    Nhưng mặc cho những khó khăn,
  • 12:02 - 12:07
    hành trình này mang tới
    cảm giác chiến thắng
  • 12:07 - 12:10
    ánh sáng đó bao trùm bóng tối,
  • 12:11 - 12:15
    và điều gì đó sẽ được xây lên
    từ đống đổ nát.
  • 12:17 - 12:18
    Tôi đọc đâu đó rằng bạn nên
  • 12:18 - 12:22
    thử trở thành người bạn cần khi trẻ hơn.
  • 12:22 - 12:23
    Khi tôi là thiếu niên
  • 12:23 - 12:27
    tôi nên biết nỗi xấu hổ
    không phải là bản thân tôi,
  • 12:27 - 12:30
    vì có hy vọng sau sự cưỡng hiếp,
  • 12:30 - 12:31
    để tìm được hạnh phúc,
  • 12:31 - 12:33
    như tôi có với chồng tôi hôm nay.
  • 12:34 - 12:38
    Đó là vì sao tôi bắt đầu viết hối hả
    sau khi về từ Cape Town,
  • 12:38 - 12:41
    một cuốn sách cùng với Tom,
  • 12:41 - 12:44
    mà chúng tôi hy vọng là có ích cho
    những người ở cả 2 phía
  • 12:44 - 12:47
    của cán cân Thủ phạm-Nạn nhân.
  • 12:47 - 12:49
    Nếu không,
  • 12:49 - 12:53
    thì đây là câu chuyện
    cần được nghe khi còn trẻ.
  • 12:55 - 12:57
    Mang tới sự chân thật của câu chuyện,
  • 12:57 - 12:59
    tôi nghĩ từ ngữ không tránh được
    đi kèm với nó --
  • 13:00 - 13:02
    là nạn nhân, người cưỡng bức --
  • 13:03 - 13:05
    từ ngữ luôn gắn với chủ đề này,
  • 13:05 - 13:09
    nhưng nó cũng vô nhân đạo
    về mặt ý nghĩa.
  • 13:10 - 13:12
    Khi 1 người được cho là nạn nhân,
  • 13:12 - 13:17
    họ thường bị xếp vào hàng ngũ bị tổn hại,
  • 13:17 - 13:19
    mất danh dự,
  • 13:19 - 13:20
    yếu kém hơn.
  • 13:21 - 13:23
    Tương tự một người bị coi là cưỡng bức,
  • 13:23 - 13:26
    thì sẽ bị nói là quái vật,
  • 13:27 - 13:28
    vô nhân tính.
  • 13:29 - 13:32
    Làm thế nào chúng ta hiểu nó là gì
    trong xã hội
  • 13:32 - 13:33
    sản sinh ra bạo lực
  • 13:33 - 13:38
    phủ nhận nhân tính
    của những người có tội?
  • 13:39 - 13:40
    và làm thế nào --
  • 13:40 - 13:42
    (Vỗ tay)
  • 13:42 - 13:47
    khích lệ nạn nhân khi ta khiến họ
    cảm thấy yếu kém hơn?
  • 13:48 - 13:51
    Làm thế nào khi ta bàn giải pháp
    cho một trong những đe dọa lớn nhất
  • 13:52 - 13:55
    tới cuộc sống của phụ nữ và trẻ con
    ở khắp nơi.
  • 13:55 - 13:59
    nếu từ ngữ ta dùng
    chỉ là 1 phần của vấn đề?
  • 14:02 - 14:04
    TS: Từ những gì tôi học được,
  • 14:04 - 14:09
    hành động của tôi tối 1996 là vị kỷ.
  • 14:10 - 14:12
    Tôi cảm thấy mình nên có thân thể Thordis.
  • 14:14 - 14:17
    Tôi đã có sự ảnh hưởng tích cực của xã hội
  • 14:17 - 14:19
    và những ví dụ về cư xử công bằng
    xung quanh tôi.
  • 14:20 - 14:21
    Nhưng tối đó,
  • 14:21 - 14:23
    tôi đã chọn trở thành người tiêu cực.
  • 14:24 - 14:27
    Người thấy phụ nữ có ít giá trị bên trong,
  • 14:28 - 14:32
    và đàn ông có yêu cầu với thân thể của họ.
  • 14:34 - 14:37
    Ảnh hưởng tôi nói ở bên ngoài tâm trí tôi.
  • 14:38 - 14:40
    Chỉ có tôi ở căn phòng đó được lựa chọn,
  • 14:40 - 14:42
    không phải ai khác.
  • 14:43 - 14:45
    Khi bạn sở hữu điều gì
  • 14:45 - 14:47
    chống lại mọi lỗi lầm của bản thân,
  • 14:48 - 14:51
    tôi nghĩ điều đáng ngạc nhiên
    có thể xảy ra.
  • 14:51 - 14:54
    Tôi gọi đó là nghịch lý của quyền sở hữu.
  • 14:55 - 14:58
    Tôi nghĩ tôi đã đặt nặng
    trách nhiệm lên bản thân.
  • 14:58 - 15:01
    Tôi nghĩ bằng của tôi về nhân học
    có khi sẽ bị đốt.
  • 15:02 - 15:06
    Tuy nhiên tôi học được cách thật sự
    thừa nhận điều tôi đã làm,
  • 15:07 - 15:10
    và nhận ra nó phải là toàn bộ
    con người tôi.
  • 15:11 - 15:13
    Tóm lại,
  • 15:13 - 15:17
    điều bạn đã làm không tạo ra
    tất cả con người bạn.
  • 15:19 - 15:20
    Âm thanh trong đầu tôi dịu đi.
  • 15:21 - 15:25
    Lòng thương hại bản thân chết dần,
  • 15:25 - 15:29
    và được thay bằng sự chấp nhận --
  • 15:31 - 15:35
    chấp nhận rằng tôi đã tổn thương Thordis,
    người phụ nữ tuyệt vời đứng cạnh tôi;
  • 15:35 - 15:41
    chấp nhận tôi là 1 phần từ nhóm đàn ông
  • 15:41 - 15:43
    gây ra bạo lực tình dục với người yêu.
  • 15:45 - 15:47
    Đừng đánh giá thấp sức mạnh của từ ngữ
  • 15:48 - 15:53
    Nói với Thordis tôi cưỡng hiếp cô ấy
    đã thay đổi hòa ước với bản thân,
  • 15:53 - 15:54
    cũng như với cô ấy.
  • 15:56 - 15:57
    Nhưng điều quan trọng nhất,
  • 15:57 - 16:01
    là sự khiển trách đã chuyển
    từ Thordis sang tôi.
  • 16:01 - 16:02
    Thường thấy rằng,
  • 16:03 - 16:07
    trách nhiệm được quy cho người phụ nữ
  • 16:07 - 16:10
    mà không phải đàn ông người gây ra nó.
  • 16:11 - 16:12
    Cũng thường thấy,
  • 16:12 - 16:17
    sự chối bỏ và chạy trốn để lại các
    bên rời xa sự thật.
  • 16:19 - 16:22
    Chắc chắn có một cuộc hội thoại công khai
    ngay lúc này,
  • 16:22 - 16:25
    và giống như nhiều người,
  • 16:25 - 16:27
    ta cổ vũ việc giảm sự trốn tránh
  • 16:27 - 16:30
    khỏi buổi thảo luận đầy khó khăn
    nhưng quan trọng này.
  • 16:31 - 16:35
    Tôi nghĩ mình có trách nhiệm để nói về nó.
  • 16:38 - 16:43
    TE: Điều chúng tôi làm không phải
    là công thức cho những người khác.
  • 16:43 - 16:49
    Không ai có quyền nói ai cách giải quyết
    nỗi đau sâu thẳm
  • 16:49 - 16:50
    hay sai lầm lớn nhất của họ.
  • 16:51 - 16:54
    Phá vỡ im lặng không bao giờ là dễ dàng,
  • 16:54 - 16:56
    cũng phụ thuộc vào nơi bạn đang ở,
  • 16:56 - 16:59
    nó có thể gây ra chết người
    khi tiết lộ việc cưỡng hiếp.
  • 17:00 - 17:04
    Tôi nhận ra kể cả những chấn thương
    khủng khiếp nhất trong đời
  • 17:04 - 17:07
    vẫn là minh chứng cho đặc quyền của tôi,
  • 17:07 - 17:10
    vì tôi có thể nói về nó mà không bị
  • 17:10 - 17:12
    tẩy chay hay bị giết.
  • 17:12 - 17:15
    Nhưng với đặc quyền được nói ấy
  • 17:15 - 17:18
    đi đôi với trách nhiệm sử dụng nó.
  • 17:19 - 17:23
    Đó là điều tôi nợ
    những ai không có đặc quyền này.
  • 17:25 - 17:28
    Câu chuyện mà chúng tôi vừa kể lại
    là độc nhất
  • 17:28 - 17:33
    và nó là về vấn đề bạo lực tình dục
    đang trở thành vấn nạn trên toàn cầu.
  • 17:33 - 17:35
    Nhưng nó không cần đi theo hướng đó.
  • 17:36 - 17:39
    Điều tôi cảm thấy có ích trong
    hành trình chữa lành của mình
  • 17:39 - 17:41
    là giáo dục bản thân về bạo lực tình dục.
  • 17:41 - 17:44
    Kết quả là tôi đọc, viết
  • 17:44 - 17:47
    và nói về vấn đề này
    trong hơn thập kỷ đến nay,
  • 17:47 - 17:49
    tới các hội thảo trên toàn thế giới
  • 17:49 - 17:51
    Trong trải nghiệm của tôi,
  • 17:51 - 17:56
    những người tham dự đều là phụ nữ.
  • 17:57 - 18:04
    Đã đến lúc ngừng coi bạo lực tình dục
    như là vấn đề của phụ nữ.
  • 18:04 - 18:09
    (Vỗ tay)
  • 18:17 - 18:21
    Phần lớn bạo lực tình dục đối với hai giới
  • 18:21 - 18:23
    người phạm phải là đàn ông.
  • 18:23 - 18:27
    Lời nói của họ hiếm khi được nói đúng cách
    trong cuộc thảo luận này.
  • 18:29 - 18:33
    Nhưng tất cả chúng ta đều cần lắng nghe.
  • 18:34 - 18:38
    Thử tưởng tượng mọi nỗi đau
    chúng ta có thể làm dịu đi
  • 18:38 - 18:42
    nếu chúng ta dám đối mặt vấn đề với nhau.
  • 18:43 - 18:44
    Cảm ơn.
  • 18:44 - 18:48
    (Vỗ tay)
Title:
Câu chuyện của chúng tôi về cưỡng hiếp và hòa giải
Speaker:
Thordis Elva, Tom Stranger
Description:

Vào năm 1996, Thordis Elva có mối tình tuổi teen với Tom Stranger, một học sinh trao đổi từ Úc. Sau buổi vũ hội, Tom đã cưỡng bức Thordis, sau đó họ không gặp lại trong vòng nhiều năm. Trong bài nói chuyện đặc biệt này, Elva và Stranger vượt qua nhiều năm của sự xấu hổ và im lặng, họ mời chúng ta cùng thảo luận về bạo lực tình dục một vấn đề mang tính toàn cầu ở một cách mới chân thật. Gửi câu hỏi tới diễn giả, vào trang web go.ted.com/thordisandtom.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
22:48

Vietnamese subtitles

Revisions