Return to Video

Janine Shepherd: Một cơ thể hỏng hóc không có nghĩa là một con người bỏ đi.

  • 0:00 - 0:03
    Cuộc sống gắn liền với những cơ hội
  • 0:03 - 0:07
    tạo ra chúng và nắm giữ trân trọng chúng, với tôi
  • 0:07 - 0:09
    đó từng là giấc mơ Olympic (Thế vận hội)
  • 0:09 - 0:12
    Đó là điều hình thành nên tôi và là phúc phần của tôi.
  • 0:12 - 0:16
    Là một vận động viên trượt tuyết xuyên quốc gia và là một thành viên trong đội tuyển trượt tuyết của Úc
  • 0:16 - 0:17
    hướng tới Thế Vận Hội Mùa Đông,
  • 0:17 - 0:22
    Lúc đó tôi đang tham gia vào khóa huấn luyện chạy xe đạp với đồng đội
  • 0:22 - 0:24
    Khi mà chúng tôi đang đạp lên phía núi
  • 0:24 - 0:27
    Blue Mountains hùng vĩ ở tây Sydney,
  • 0:27 - 0:29
    đó là một ngày mùa đông tuyệt vời:
  • 0:29 - 0:33
    có nắng, mùi hương của cây bạch đàn và một giấc mơ
  • 0:33 - 0:35
    Cuộc đời thật đẹp biết bao.
  • 0:35 - 0:38
    Chúng tôi đã chạy xe đạp trong khoảng 5 tiếng rưỡi
  • 0:38 - 0:40
    khi tới đoạn mà tôi yêu thích,
  • 0:40 - 0:43
    những ngọn đồi. Tôi yêu những ngọn đồi.
  • 0:43 - 0:46
    Tôi nhổm người dậy khỏi yên xe và bắt đầu
  • 0:46 - 0:49
    co duỗi chân để đạp thật mạnh, tôi hít vào thật sâu cái khí lạnh vùng núi,
  • 0:49 - 0:51
    Tôi có thể cảm nhận được nó đang đốt cháy lá phổi của mình, tôi ngước lên
  • 0:51 - 0:55
    để cho ánh nắng chiếu vào mặt
  • 0:55 - 0:58
    Và sau đó, tất cả trở lên đen tối
  • 0:58 - 1:01
    Tôi đang ở đâu thế này? Điều gì đang xảy ra vậy?
  • 1:01 - 1:05
    Sự đau đớn bao trùm lấy cơ thể
  • 1:05 - 1:08
    Tôi đã bị tông bởi một chiếc xe tải nhỏ chuyên dụng chạy với tốc độ nhanh
  • 1:08 - 1:11
    trong khi chỉ còn 10 phút nữa là kết thúc cuộc chạy
  • 1:11 - 1:13
    Từ hiện trường tai nạn tôi đã được chuyển đi bằng
  • 1:13 - 1:16
    trực thăng cứu hộ tới một khoa chuyên chữa trị về cột sống ở Sydney.
  • 1:16 - 1:19
    Tôi bị chấn thương trên diện rộng và ở trong tình trạng nguy hiểm
  • 1:19 - 1:24
    Cổ và lưng bị gãy tại 6 chỗ
  • 1:24 - 1:26
    xương sườn bên trái bị gãy 5 cái.
  • 1:26 - 1:29
    Tay phải bị và xương đòn bị gãy.
  • 1:29 - 1:31
    một số xương ở bàn chân cũng bị gãy
  • 1:31 - 1:34
    Toàn thân bên phải bị trầy trụa, dính đầy đá sỏi
  • 1:34 - 1:37
    Đầu bị toác ngang ra từ trán, lật ra sau
  • 1:37 - 1:38
    để lộ phần xương sọ bên dưới.
  • 1:38 - 1:41
    Tôi bị nhiều chấn thương ở đầu và bên trong cơ thể
  • 1:41 - 1:43
    Tôi bị mất máu khá nhiều. Thực chất, tôi bị mất khoảng 5 lít máu
  • 1:43 - 1:46
    đây là số lượng máu thực tế mà người có thể trạng như tôi có.
  • 1:46 - 1:49
    Lúc mà máy bay trực thăng đến được bệnh viện Prince Henry tại sydney,
  • 1:49 - 1:54
    huyết áp của tôi là 40 trên 0.
  • 1:54 - 1:59
    Tôi có một ngày tồi tệ biết bao. (Cười)
  • 2:03 - 2:08
    Trong hơn 10 ngày, tôi lơ lửng giữa hai chiều (không gian).
  • 2:08 - 2:11
    Tôi vừa nhận thức được mình vẫn đang ở trong cơ thể nhưng cũng
  • 2:11 - 2:13
    vừa ở ngoài cơ thể, từ một nơi nào đó, từ trên
  • 2:13 - 2:15
    nhìn xuống như thể điều đó đang xảy ra với ai khác.
  • 2:15 - 2:19
    Tôi muốn quay trở lại với cái cơ thể đầy hư hại đó để làm gì chứ?
  • 2:19 - 2:25
    Nhưng có giọng nói luôn kêu gọi tôi:"Cố lên, ở lại cùng tôi."
  • 2:25 - 2:27
    "Không, điều này quá khó khăn."
  • 2:27 - 2:30
    "Cố lên nào. Đây là cơ hội của chúng ta."
  • 2:30 - 2:34
    "Không. Cái cơ thể đó đã bị hư hại rồi. Nó không giúp ích gì cho tôi được nữa."
  • 2:34 - 2:40
    "Cố lên nào. Ở lại cùng tôi. Chúng ta có thể làm được. Cùng nhau chúng ta có thể làm được."
  • 2:40 - 2:42
    Tôi đang kẹt tại ngã ba đường.
  • 2:42 - 2:46
    Tôi biết rằng nếu mình không quay lại cơ thể, tôi sẽ phải vĩnh biệt thế giới này mãi mãi.
  • 2:46 - 2:50
    Tôi đang ở trong cuộc chiến của cuộc đời mình
  • 2:50 - 2:55
    Sau 10 ngày, tôi quyết định quay lại với cơ thể mình,
  • 2:55 - 2:59
    và rồi chứng xuất huyết nội chấm dứt.
  • 2:59 - 3:02
    Điều phân vân tiếp theo là liệu tôi có đi lại được không,
  • 3:02 - 3:05
    bởi vì tôi bị liệt từ hông xuống.
  • 3:05 - 3:07
    Bác sỹ nói với bố mẹ tôi rằng, chỗ gãy ở cổ là vùng xương ổn định
  • 3:07 - 3:09
    nhưng phần lưng lại bị gãy vụn hoàn toàn.
  • 3:09 - 3:13
    phần đốt sống L1 (thắt lưng) trông như thể bạn đặt một hạt đậu xuống đất
  • 3:13 - 3:16
    rồi dẫm lên nó, nghiền nát nó thành ngàn mảnh.
  • 3:16 - 3:19
    Các bác sỹ sẽ phải tiến hành phẫu thuật.
  • 3:19 - 3:22
    Họ bước vào, đặt tôi lên một chiếc giường xốp. Cắt tôi ra làm đôi
  • 3:22 - 3:24
    theo đúng nghĩa đen . Tôi có một vết sẹo
  • 3:24 - 3:27
    chạy quanh cơ thể đây này.
  • 3:27 - 3:29
    Họ loại bỏ nhiều nhất có thể,những phần xương bị vỡ vụn
  • 3:29 - 3:31
    tập trung trong cột sống
  • 3:31 - 3:35
    Họ lấy ra 2 cái xương sườn bị gãy và tạo lại phần cột sống lưng
  • 3:35 - 3:38
    L1 ở thắt lưng, họ lấy ra thêm cái xương sườn bị gãy nữa,
  • 3:38 - 3:41
    họ nối đốt sống ngực (T12), đốt sống thắt lưng (L1 & L2) lại với nhau.
  • 3:41 - 3:44
    Sau đó họ mất khoảng 1 giờ để khâu tôi lại.
  • 3:44 - 3:47
    Tôi tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đăc biệt, các bác sỹ rất hào hứng
  • 3:47 - 3:50
    vì ca mổ đã thành công và vì tại giai đoạn đó
  • 3:50 - 3:53
    một trong hai ngón chân cái của tôi đã có chút cử động,
  • 3:53 - 3:57
    và tôi nghĩ, "Tuyệt, tôi sẽ tham dự Olympics!"
  • 3:57 - 3:59
    Cười
  • 3:59 - 4:01
    Tôi không còn biết gì nữa. Đó là điều
  • 4:01 - 4:04
    xảy đến với người nào khác chứ chắc chắn không phải tôi.
  • 4:04 - 4:06
    Nhưng sau đó, bác sỹ đến chỗ tôi và nói,
  • 4:06 - 4:10
    "Janine, ca mổ đã thành công và chúng tôi đã loại ra
  • 4:10 - 4:13
    nhiều nhất có thể những mảnh xương trong cột sống,
  • 4:13 - 4:14
    nhưng sự tổn thương là vĩnh viễn.
  • 4:14 - 4:17
    Trung tâm thần kinh trung ương không có cách nào chữa trị.
  • 4:17 - 4:20
    Tình trạng của cô hiện giờ là liệt một phần tại hai chi dưới, cô sẽ phải chịu đựng
  • 4:20 - 4:23
    mọi tổn thương đi cùng với nó.
  • 4:23 - 4:27
    Cô sẽ không còn cảm giác từ vùng hông trở xuống và khả quan lắm
  • 4:27 - 4:30
    thì có lẽ cô sẽ hồi phục được khoảng 10 đến 20 phần trăm
  • 4:30 - 4:33
    Cô sẽ phải chịu đựng nội chấn thương đến suốt đời.
  • 4:33 - 4:35
    Cô sẽ phải sử dụng ống thông tiểu cho đến hết đời.
  • 4:35 - 4:41
    Và nếu cô đi lại được, cô sẽ phải cần đến thước nẹp và khung đỡ
  • 4:41 - 4:42
    Rồi bác sỹ còn nói, "Janine,
  • 4:42 - 4:44
    cô sẽ phải cân nhắc lại mọi thứ trong cuộc đời
  • 4:44 - 4:49
    vì cô sẽ không bao giờ có thể làm những việc trước kia được nữa."
  • 4:49 - 4:52
    Tôi cố nắm bắt những gì bác sỹ nói
  • 4:52 - 4:54
    Tôi là một vận động viên. Đó là những gì mà tôi đã biết và đã làm.
  • 4:54 - 4:58
    Nếu tôi không thể làm điều đó được nữa vậy thì tôi có thể làm gì đây?
  • 4:58 - 5:01
    Và câu hỏi mà tôi đặt ra cho chính mình là nếu tôi không thể làm điều đó được nữa
  • 5:01 - 5:03
    vậy thì tôi là người thế nào đây?
  • 5:08 - 5:11
    Sau đó thì họ chuyển tôi từ phòng chăm sóc đặc biệt qua khoa cột sống cấp tính.
  • 5:11 - 5:13
    Tôi được đặt nằm trên gường cứng dành cho bệnh nhân cột sống.
  • 5:13 - 5:16
    Chân tôi không cử động dược nữa. Tôi phải mang vớ băng chân
  • 5:16 - 5:18
    để phòng máu bị vón cục.
  • 5:18 - 5:21
    Một bên tay tôi bị băng bó, tay kia nối với chai nước biển.
  • 5:21 - 5:24
    Tôi phải đeo khí cụ đỡ cổ và túi cát hai bên đầu
  • 5:24 - 5:26
    và tôi nhìn thế giới xung quanh qua một chiếc gương
  • 5:26 - 5:29
    treo trên đầu.
  • 5:29 - 5:33
    Tôi nằm trong khu điều trị cùng 5 người khác
  • 5:33 - 5:35
    và điều tuyệt vời nhất đó là vì chúng tôi đều nằm
  • 5:35 - 5:40
    bất động trong khoa cột sống này, chúng tôi không biết được những người còn lại trông ra sao
  • 5:40 - 5:43
    Còn gì tuyệt vời hơn điều đó? Trong cuộc sống bạn không thường
  • 5:43 - 5:48
    kết bạn với ai đó mà không chịu sự phán xét,
  • 5:48 - 5:50
    mà chỉ thuần túy dựa trên tinh thần bè bạn
  • 5:50 - 5:53
    Không có những cuộc trò chuyện hời hợt
  • 5:53 - 5:56
    chúng tôi chia sẻ với nhau những suy nghĩ sâu kín nhất, nỗi sợ hãi của mình,
  • 5:56 - 6:01
    và những hy vọng vào cuộc sống sau khi (rời khỏi) khoa điều trị về cột sống.
  • 6:01 - 6:04
    Tôi còn nhớ, một đêm, một trong những y tá đi vào,
  • 6:04 - 6:08
    Jonathan, với rất nhiều ống hút nhựa.
  • 6:08 - 6:11
    Anh đặt một cụm lên mỗi người chúng tôi và nói,
  • 6:11 - 6:13
    "Hãy bắt tay vào đan chúng lại."
  • 6:13 - 6:17
    Đằng nào cũng chả có gì làm trong khu điều trị cột sống này nên chúng tôi đã làm theo
  • 6:17 - 6:20
    Khi chúng tôi làm xong, anh ấy đi vòng vòng trong thinh lặng
  • 6:20 - 6:23
    và anh ấy nối những ống hút đó lại với nhau
  • 6:23 - 6:26
    cho tới khi nó tạo thành vòng trong bao hết khu điều trị, anh ấy nói
  • 6:26 - 6:30
    "Được rồi mọi người, hãy nắm lấy những cái ống hút này."
  • 6:30 - 6:37
    Chúng tôi đã làm theo, anh ấy nói, "Ổn rồi. Bây giờ chúng ta đều được kết nối với nhau."
  • 6:37 - 6:43
    Và khi ngay khi chúng tôi đang nắm vào(vòng tròn ống hút này) và thở chung một nhịp,
  • 6:43 - 6:47
    chúng tôi biết rằng mình không ở trong cuộc hành trình này một mình
  • 6:47 - 6:52
    và thậm chí phải nằm bất động trong khu điều trị cột sống này
  • 6:52 - 6:55
    chúng tôi cũng có những khoảnh khắc sâu lắng tuyệt diệu và đầy ắp
  • 6:55 - 6:58
    sự chân thành và thân thuộc
  • 6:58 - 7:02
    mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm trước đó.
  • 7:02 - 7:07
    Và mỗi người trong chúng tôi đều biết rằng khi rời khu điều trị cột sống
  • 7:07 - 7:12
    chúng tôi sẽ không được như trước kia nữa.
  • 7:12 - 7:16
    Sau 6 tháng, đã đến lúc được về nhà.
  • 7:16 - 7:19
    Tôi vẫn nhớ cha đẩy xe lăn đưa tôi ra ngoài,
  • 7:19 - 7:22
    cơ thể tôi được bao bọc bằng băng định hình,
  • 7:22 - 7:25
    và lần đầu tiên tôi cảm nhận được ánh nắng chiếu lên mặt.
  • 7:25 - 7:27
    Tôi tắm mình trong ánh nắng và nghĩ,
  • 7:27 - 7:31
    tại sao trước đây tôi lại dửng dưng với nó đến như vậy?
  • 7:31 - 7:35
    Tôi cảm thấy biết ơn cuộc sống vô cùng.
  • 7:35 - 7:37
    Nhưng trước khi tôi rời bệnh viện vị y tá trưởng
  • 7:37 - 7:39
    đã nói với tôi rằng,"Janine, tôi muốn cô chuẩn bị (tâm lí) sẵn sàng,
  • 7:39 - 7:42
    vì khi cô về đến nhà, sẽ có điều gì đó xảy đến."
  • 7:42 - 7:44
    và tôi nói, :"Gì chứ?" và cô ấy bảo rằng,
  • 7:44 - 7:46
    "Cô sẽ rơi vào tình trạng chán nản, tuyệt vọng."
  • 7:46 - 7:49
    Và tôi trả lời,"không đâu, đó không phải là con người của cỗ máy Janine này,"
  • 7:49 - 7:51
    "Cỗ máy Janine" là biệt danh của tôi.
  • 7:51 - 7:54
    Cô ấy nói, "Cô sẽ bị như thế, bởi vì nó xảy đến với tất cả mọi người đó.
  • 7:54 - 7:57
    Trong khu điều trị cột sống, đó là điều bình thường.
  • 7:57 - 7:58
    Bạn phải ngồi trên xe lăn. Bình thường.
  • 7:58 - 8:00
    Nhưng bạn sẽ trở về nhà và nhận ra rằng
  • 8:00 - 8:02
    cuộc sống giờ đây khác biệt đến dường nào."
  • 8:02 - 8:06
    Tôi về nhà và điều gì đó đã xảy đến.
  • 8:09 - 8:12
    Tôi nhận ra rằng Sơ Sam đã nói đúng.
  • 8:12 - 8:15
    Tôi đã bị rơi vào trạng thái buồn nản.
  • 8:15 - 8:18
    Tôi phải ngồi xe lăn và không có cảm giác từ phần hông trở xuống,
  • 8:18 - 8:21
    bị gắn với chai thông tiểu. Tôi không thể đi lại được.
  • 8:21 - 8:24
    Tôi xuống kí rất nhiều khi còn trong bệnh viện
  • 8:24 - 8:27
    Lúc này tôi còn khoảng 80 pounds (khoảng 36.32kgs)
  • 8:27 - 8:30
    Tôi đã muốn từ bỏ
  • 8:30 - 8:33
    Tất cả những gì tôi muốn làm là xỏ đôi giày chạy bộ vào và chạy ra khỏi cánh cửa kia.
  • 8:33 - 8:37
    Tôi muốn cuộc sống trước kia của mình. Tôi muốn cơ thể trước kia của mình.
  • 8:37 - 8:39
    Và tôi còn nhớ mẹ ngồi phía cuối giường,
  • 8:39 - 8:43
    và nói rằng, "Mẹ đang phân vân rồi đây không biết cuộc sống có tốt đẹp trở lại hay không."
  • 8:43 - 8:47
    Và tôi nghĩ rằng, "Làm sao có thể được như vậy chứ khi mà tôi đã mất đi tất cả những thứ
  • 8:47 - 8:52
    mà tôi quý trọng, những thứ mà tôi đã phải cố gắng để đạt được.
  • 8:52 - 8:55
    Hết rồi."
  • 8:55 - 9:00
    Và câu hỏi mà tôi đặt ra là, "Tại sao là tôi? tại sao?"
  • 9:00 - 9:03
    Rồi sau đó tôi nhớ đến những người bạn
  • 9:03 - 9:06
    vẫn đang còn ở trong khu điều trị cột sống,
  • 9:06 - 9:07
    đặc biệt là Maria.
  • 9:07 - 9:10
    Maria bị tai nạn xe hơi, cô ấy tỉnh dậy
  • 9:10 - 9:14
    trong ngày sinh nhật thứ 16 và nhận được tin mình bị liệt tứ chi hoàn toàn,
  • 9:14 - 9:17
    không thể cử động từ phần cổ trở xuống,
  • 9:17 - 9:20
    dây thanh quản bị tổn thương và không thể nói
  • 9:20 - 9:23
    Họ nói với tôi rằng, "Chúng tôi sẽ chuyển cô đến gần với cô ấy
  • 9:23 - 9:25
    vì chúng tôi nghĩ điều này sẽ tốt cho cô ấy."
  • 9:25 - 9:28
    Tôi rất lo lắng. Tôi không biết mình sẽ phản ứng thế nào
  • 9:28 - 9:30
    khi nằm bên cạnh cô ấy.
  • 9:30 - 9:34
    Tôi biết rằng đây sẽ là một thử thách, nhưng điều này thực sự là một phước lành
  • 9:34 - 9:39
    bởi vì Maria luôn mỉm cười.
  • 9:39 - 9:44
    Lúc nào cô ấy cũng hạnh phúc, và thậm chí khi cô ấy bắt đầu nói trở lại
  • 9:44 - 9:50
    dù rằng rất khó hiểu, cô ấy chẳng bao giờ than phiền dù chỉ một lần.
  • 9:50 - 9:56
    Và tôi tự hỏi làm sao cô ấy có thể tìm được sự chấp nhận đến mức độ như vậy.
  • 9:56 - 10:00
    Rồi tôi nhận ra rằng, đây không chỉ là cuộc sống riêng của tôi.
  • 10:00 - 10:05
    Mà chính bản thân của cuộc sống. Tôi nhận ra rằng đây không chỉ là nỗi đau của riêng tôi.
  • 10:05 - 10:10
    Đây là nỗi đau của mọi người. Sau đó tôi biết rằng, cũng như trước đây
  • 10:10 - 10:14
    rằng tôi có một sự lựa chọn. Tôi só thể tiếp tục chiến đấu
  • 10:14 - 10:19
    hoặc từ bỏ và chấp nhận không chỉ cái cơ thể này
  • 10:19 - 10:23
    mà còn chấp nhận những hoàn cảnh của của cuộc đời mình.
  • 10:23 - 10:26
    Sau đó thì tôi dừng việc tự hỏi, "Tại sao là tôi?"
  • 10:26 - 10:29
    Và tôi bắt đầu tự hỏi, "Tại sao không phải là tôi được?"
  • 10:29 - 10:34
    Sau đó tôi tự nghĩ rằng, có thể bị rơi xuống đáy đầy sỏi đá
  • 10:34 - 10:40
    lại thật sự là một nơi tuyệt vời để bắt đầu lại.
  • 10:40 - 10:44
    Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một người sáng tạo.
  • 10:44 - 10:48
    Trước đây tôi là một vận động viên. Cơ thể tôi là một cỗ máy.
  • 10:48 - 10:53
    Nhưng giờ đây tôi sắp tham gia vào một dự án đầy sáng tạo
  • 10:53 - 10:55
    mà bất cứ người nào trong chúng ta đều có thể làm được:
  • 10:55 - 10:57
    đó là tái thiết lại cuộc sống.
  • 10:57 - 11:00
    và thậm chí ngay cả khi tôi chẳng mảy may biết được
  • 11:00 - 11:03
    mình sẽ làm gì, trong cơn do dự đó
  • 11:03 - 11:05
    một cảm giác về tự do ập đến.
  • 11:05 - 11:08
    Tôi không còn bị ràng buộc vào một lối mòn được định sẵn
  • 11:08 - 11:14
    Tôi đã được tự do khám phá những sự khả thi vô hạn của cuộc sống.
  • 11:14 - 11:20
    Đó là sự nhận thức mà sắp biến đổi cuộc đời tôi.
  • 11:20 - 11:25
    Ngồi trên xe lăn tại nhà (cơ thể) được bao bọc trong lớp băng định hình
  • 11:25 - 11:29
    một chiếc máy bay bay qua đầu và tôi ngước nhìn nó
  • 11:29 - 11:32
    và nghĩ, "Đúng rồi!
  • 11:32 - 11:36
    Nếu tôi không thể đi, có lẽ tôi có thể bay."
  • 11:36 - 11:39
    Tôi nói với mẹ, "Mẹ ơi, con sẽ đi học (lái )máy bay."
  • 11:39 - 11:43
    Bà nói, "Điều đó cũng hay đó con ạ." (cười)
  • 11:43 - 11:45
    Tôi nói, "Mẹ đưa hộ con cuốn những trang vàng đi."
  • 11:45 - 11:47
    Bà đưa cho tôi cuốn sổ danh bạ điện thoại, tôi gọi cho trường dạy lái máy bay,
  • 11:47 - 11:50
    Tôi đặt một cuộc hẹn, nói rằng tôi muốn đặt chỗ cho một chuyến bay du ngoạn
  • 11:50 - 11:53
    Họ nói rằng, "Chúng tôi cần biết khi nào bạn muốn du ngoạn?"
  • 11:53 - 11:55
    Tôi nói, "À, Tôi cần phải nhờ đến bạn để chở tôi đi
  • 11:55 - 11:58
    vì tôi không thể lái xe. Cũng gần như không thể đi lại được.
  • 11:58 - 11:59
    Điều này có phiền hà gì không?"
  • 11:59 - 12:01
    Tôi đặt được chỗ, vài tuần sau đó bạn tôi Chris
  • 12:01 - 12:03
    và mẹ chở tôi ra đến sân bay,
  • 12:03 - 12:06
    tất cả trọng lượng cơ thể tôi 80 pounds (36.32kgs) bao bọc trong lớp băng định hình,
  • 12:06 - 12:09
    và bộ áo liền quần rộng thùng thình. (cười)
  • 12:09 - 12:12
    Tôi có thể nói bạn biết rằng, tôi chẳng trông giống như một ứng cử viên lí tưởng
  • 12:12 - 12:14
    để thi lấy bằng phi công chút nào. (cười)
  • 12:14 - 12:17
    Tôi vịn lấy quầy tiếp tân vì tôi không thể đứng.
  • 12:17 - 12:19
    Tôi nói, "Chào, tôi đến để học bay."
  • 12:19 - 12:22
    Họ nhìn qua tôi và chạy ra phía say để rút thăm (xem ai rút được cây thăm ngắn sẽ phụ trách dạy tôi)
  • 12:22 - 12:26
    "Anh phụ trách cô ấy." "Không, không, anh nhận cô ấy đi."
  • 12:26 - 12:27
    Cuối cùng cũng có một anh chàng đi ra, Anh ta nói
  • 12:27 - 12:29
    "Chào, Tôi là Andrew, tôi sẽ lái máy bay đưa chị đi."
  • 12:29 - 12:30
    Tôi tiếp lời, "Tuyệt vời." Và họ chở tôi xuống (sân bay),
  • 12:30 - 12:32
    chở tôi ra đường băng,
  • 12:32 - 12:34
    và rồi chiếc máy bay có màu đỏ, trắng và xanh biển hiện ra
  • 12:34 - 12:37
    Nó đẹp biết bao. Họ nhấc tôi đặt vào khoang lái.
  • 12:37 - 12:39
    Họ phải kéo tôi lên trên cánh máy bay mới đưa tôi vào được buồng lái.
  • 12:39 - 12:42
    Họ đặt tôi ngồi xuống. Khắp nơi đều là nút bấm và mặt đồng hồ.
  • 12:42 - 12:45
    Tôi ngạc nhiên, "Wow, làm sao mà biết được những cái nút và mặt đồng hồ này hoạt động ra sao nhỉ?"
  • 12:45 - 12:48
    Hướng dẫn viên Andrew ngồi phía trước, khởi động máy bay
  • 12:48 - 12:50
    Anh nói, "Cô có muốn thử lái nó theo kiểu chạy xe taxi không?"
  • 12:50 - 12:52
    Đó là kiểu cô dùng bàn chân điều khiển bàn đạp bánh lái
  • 12:52 - 12:54
    để điều khiển máy bay khi nó chạy trên mặt đất
  • 12:54 - 12:56
    Tôi nói, "Không được, Tôi không thể sử dụng đôi chân."
  • 12:56 - 12:58
    Anh ấy phản ứng, "Oh"
  • 12:58 - 13:00
    Tôi nói, "Nhưng tôi có thể sử dụng bàn tay," anh ta nói, "Okay"
  • 13:00 - 13:04
    Anh ấy lái về phía đường chạy và tăng tốc.
  • 13:04 - 13:06
    và khi mà chúng tôi cất cánh ở phía cuối đường băng
  • 13:06 - 13:10
    bánh xe nâng lên khỏi mặt đường băng, và chúng tôi trở thành những người lái phi cơ
  • 13:10 - 13:15
    Tôi có một cảm nhận về tự do rất tuyệt diệu
  • 13:15 - 13:18
    Và Andrew nói với tôi,
  • 13:18 - 13:20
    khi chúng tôi đang bay qua khu vực huấn luyện,
  • 13:20 - 13:23
    "Cô có thấy ngọn núi đằng kia không?"
  • 13:23 - 13:24
    Tôi nói, "Có"
  • 13:24 - 13:29
    Anh ấy nói, "Rồi, cô nắm lấy bộ điều khiển và bay về hướng ngọn núi đó."
  • 13:29 - 13:32
    Khi nhìn lên tôi nhận ra
  • 13:32 - 13:35
    rằng anh ta đang chỉ về phía ngọn núi Blue Mountains
  • 13:35 - 13:38
    nơi đã từng bắt đầu cuộc hành trình của tôi.
  • 13:38 - 13:42
    Tôi nắm lấy bộ điều khiển và bay.
  • 13:42 - 13:45
    Và tôi đã cách rất xa khỏi khu điều trị cột sống,
  • 13:45 - 13:50
    ngay sau đó tôi biết rằng mình sẽ trở thành phi công.
  • 13:50 - 13:54
    Chẳng biết làm thế nào tôi vượt qua kì kiểm qua sức khỏe được
  • 13:54 - 13:57
    Nhưng tôi sẽ lo lắng về nó sau vậy, bởi vì ngay bây giờ tôi có một giấc mơ.
  • 13:57 - 14:01
    Vậy nên tôi trở về nhà, giở cuốn nhật kí luyện tập ra và thảo một kế hoạch.
  • 14:01 - 14:04
    Tôi tập đi nhiều nhất mình có thể
  • 14:04 - 14:07
    tôi bắt đầu tại điểm mà tôi cần hai người chống đỡ hai bên
  • 14:07 - 14:10
    đến khi chỉ cần một người giữ
  • 14:10 - 14:12
    và đến khi tôi có thể tự đi loanh quoanh vịn vào đồ đạc trong nhà
  • 14:12 - 14:14
    miễn là chúng đừng cách nhau quá xa.
  • 14:14 - 14:16
    Sau đó thì tôi tiến bộ đến mức độ
  • 14:16 - 14:19
    mà tôi có thể đi quanh nhà, vịn vào tường,
  • 14:19 - 14:22
    giống thế này, và Mẹ nói rằng bà sẽ theo sau tôi mãi,
  • 14:22 - 14:26
    để lau những dấu vân tay (để lại trên tường). (cười)
  • 14:26 - 14:31
    Nhưng chỉ ít bà cũng biết được tôi đã đi đến đâu.
  • 14:31 - 14:33
    Trong khi các bác sỹ tiếp tục phẫu thuật
  • 14:33 - 14:35
    điều chỉnh lại cơ thể tôi,
  • 14:35 - 14:39
    Tôi tiến hành việc học lí thuyết và cuối cùng thì
  • 14:39 - 14:42
    thật kì diệu biết bao, tôi vượt qua kì kiểm tra sức khỏe phi công,
  • 14:42 - 14:45
    và đó là tín hiệu chấp thuận cho tôi được bay.
  • 14:45 - 14:47
    Tôi tận dụng từng khoảnh khắc ra trường dạy bay đó
  • 14:47 - 14:49
    nơi mà vượt ra khỏi phạm vi tôi cảm thấy dễ chịu
  • 14:49 - 14:51
    tất cả những cậu trai trẻ này đều muốn trở thành phi công cho hãng Qantas,
  • 14:51 - 14:55
    bạn biết rồi đấy, với những thứ đeo trên người, đầu tiên là lớp băng định hình quanh cơ thể
  • 14:55 - 14:57
    rồi khung niềng bằng thép, bộ áo liền quần thùng thình
  • 14:57 - 15:01
    túi thuốc và bộ thông tiểu và cả tướng đi cà nhắc,
  • 15:01 - 15:02
    Họ từng nhìn tôi và nghĩ rằng,
  • 15:02 - 15:06
    "Cô ta không đùa đó chứ? Cô ta sẽ không đời nào làm được điều này."
  • 15:06 - 15:08
    Đôi lúc tôi cũng nghĩ thế.
  • 15:08 - 15:12
    Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì có điều gì đó từ sâu thẳm bên trong đang bùng cháy
  • 15:12 - 15:16
    sức mạnh của nó còn hơn xa những chấn thương cơ thể
  • 15:16 - 15:18
    và những mục tiêu nhỏ bé đó đã giúp tôi trong suốt cuộc hành trình qua
  • 15:18 - 15:22
    Cuối cùng thì tôi cũng lấy được bằng lái máy bay tư nhân,
  • 15:22 - 15:27
    sau đó tôi học cách định hướng, và lái máy bay chở vài người bạn đi vòng quanh nước Úc.
  • 15:27 - 15:30
    sau đó tôi học lái máy bay hai động cơ
  • 15:30 - 15:33
    và tôi được chứng nhận (đủ tiêu chuẩn) lái máy bay động cơ kép.
  • 15:33 - 15:36
    Sau đó tôi học cách lái máy bay trong điều kiện thời tiết xấu cũng như khi thời tiết tốt
  • 15:36 - 15:38
    và tôi được cấp chứng chỉ phi cụ
  • 15:38 - 15:41
    sau đó thì lấy được chứng chỉ phi công thương mại.
  • 15:41 - 15:44
    và có được chứng chỉ hướng dẫn lái máy bay
  • 15:44 - 15:47
    Rồ tôi về làm việc tại ngôi trường
  • 15:47 - 15:49
    nơi mà tôi đã có chuyến bay đầu tiên,
  • 15:49 - 15:53
    dạy người khác lái máy bay,
  • 15:53 - 15:57
    chỉ sau 18 tháng sau khi rời khỏi khoa điều trị về cột sống
  • 15:57 - 16:08
    Vỗ tay
  • 16:08 - 16:10
    Sau đó tôi nghĩ, "Sao lại dừng tại đây?
  • 16:10 - 16:14
    Sao không học lái máy bay nhào lộn?"
  • 16:14 - 16:16
    Và tôi đã làm thế, tôi học lái nhào lộn
  • 16:16 - 16:20
    và trở thành người hướng dẫn lái máy bay nhào lộn.
  • 16:20 - 16:27
    Cha mẹ tôi chưa bao giờ dám bước lên mấy cái máy bay như thế.
  • 16:27 - 16:32
    Sau đó thì tôi biết chắc rằng mặc dù cơ thể tôi bị giới hạn,
  • 16:32 - 16:37
    nhưng tinh thần tôi thì không gì có thể ngăn cản được.
  • 16:37 - 16:41
    Nhà triết học Lão Tử từng nói,
  • 16:41 - 16:44
    "Khi bạn từ bỏ con người hiện tại của mình,
  • 16:44 - 16:47
    bạn trở thành người mà lẽ ra bạn nên như thế."
  • 16:47 - 16:52
    Hiện giờ tôi biết rằng chỉ cho tới khi tôi từ bỏ con người mà tôi nghĩ rằng mình sẽ trở thành
  • 16:52 - 16:56
    tôi mới có thể tạo ra một cuộc đời hoàn toàn mới.
  • 16:56 - 17:01
    Chỉ cho tới khi tôi từ bỏ cuộc đời mà tôi nghĩ rằng mình sẽ sống
  • 17:01 - 17:06
    tôi mới có thể nắm lấy cái cuộc đời đang chờ đợi mình.
  • 17:06 - 17:09
    Nay tôi đã biết được sức mạnh thật sự của tôi
  • 17:09 - 17:12
    không bao giờ bắt nguồn từ cơ thể
  • 17:12 - 17:17
    và mặc dù khả năng về thể chất của tôi đã thay đổi đáng kể,
  • 17:17 - 17:21
    Con người thật của tôi không hề thay đổi.
  • 17:21 - 17:25
    Ánh sáng phi hành trong tôi vẫn còn đó,
  • 17:25 - 17:30
    cũng giống như trong mỗi bản thân các bạn.
  • 17:30 - 17:33
    Tôi biết rằng tôi (ý chí) không như cơ thể mình
  • 17:33 - 17:37
    và cũng biết rằng các (ý chí) bạn cũng không như chính cơ thể các bạn
  • 17:37 - 17:41
    Rồi thì các bạn có trông như thế nào,
  • 17:41 - 17:45
    Bạn từ đâu đến hoặc bạn làm gì để sống, cũng chẳng còn quan trọng.
  • 17:45 - 17:51
    Điều quan trọng nhất là chúng ta tiếp tục lan tỏa ra ngọn lửa của tính nhân đạo
  • 17:51 - 17:55
    bằng cách sống cuộc đời của mình như một sự lột tả căn nguyên sáng tạo
  • 17:55 - 17:59
    của chính con người thật của mình,
  • 17:59 - 18:01
    Vì chúng ta đều được kết nối với nhau
  • 18:01 - 18:05
    bởi hàng triệu triệu ống hút,
  • 18:05 - 18:08
    và đã đến đúng lúc nối chúng lại
  • 18:08 - 18:10
    và nắm giữ lấy chúng.
  • 18:10 - 18:15
    Và nếu chúng ta có ý định vươn đến hạnh phúc
  • 18:15 - 18:17
    thì đã đến lúc chúng ta lột bỏ sự chú trọng vào thể chất
  • 18:17 - 18:21
    thay vì vậy hãy nắm giữ trân trọng những đức hạnh của trái tim
  • 18:21 - 18:25
    Thế nên hãy nâng ống hút của các bạn lên nếu bạn đồng hành với tôi.
  • 18:25 - 18:31
    Cám ơn. (vỗ tay)
  • 18:31 - 18:36
    Cám ơn.
Title:
Janine Shepherd: Một cơ thể hỏng hóc không có nghĩa là một con người bỏ đi.
Speaker:
Janine Shepherd
Description:

Vận động viên trượt tuyết xuyên quốc gia Janine Shepherd đã hy vọng dành được một tấm huân chương Olympic (Thế vận hội) -- cho tới khi cô ấy bị một chiếc xe tải tông vào đang khi tham dự cuộc huấn luyện chạy xe đạp . Cô ấy chia sẻ một câu chuyện đầy nhiệt huyết về tiềm lực cho sự phục hồi của con người . Thông điệp của cô ấy là: bạn (ý chí) không như cơ thể của chính mình, và từ bỏ những giấc mơ đã qua có thể mở đường cho những giấc mơ mới cất cánh.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
18:57

Vietnamese subtitles

Revisions