Return to Video

Sherry Turkle : Kết nối nhưng đơn độc

  • 0:00 - 0:02
    Chỉ một phút trước,
  • 0:02 - 0:06
    con gái Rebecca của tôi nhắn tin chúc tôi may mắn
  • 0:06 - 0:08
    Tin nhắn của nó là,
  • 0:08 - 0:11
    "Mẹ sẽ rất tuyệt."
  • 0:11 - 0:13
    Tôi thích tin nhắn này
  • 0:13 - 0:15
    Nhận được tin nhắn đó
  • 0:15 - 0:17
    như nhận được một cái ôm.
  • 0:17 - 0:20
    vì thế mà bạn nhận nó.
  • 0:20 - 0:22
    Tôi là hiện thân
  • 0:22 - 0:24
    của sự mâu thuẫn trung tâm.
  • 0:24 - 0:26
    Tôi là một người phụ nữ
  • 0:26 - 0:28
    thích nhận được những tin nhắn
  • 0:28 - 0:30
    người sẽ nói với các bạn
  • 0:30 - 0:33
    rằng quá nhiều tin nhắn có thể thành một vấn đề.
  • 0:33 - 0:36
    Thực ra, cái tin nhắn của con gái tôi
  • 0:36 - 0:39
    khởi đầu câu chuyện của tôi.
  • 0:39 - 0:43
    1996, khi tôi diễn thuyết lần đầu tại TEDTalk,
  • 0:43 - 0:45
    Rebecca mới 5 tuổi
  • 0:45 - 0:47
    và ngồi ngay kia
  • 0:47 - 0:49
    ở hàng ghế đầu.
  • 0:49 - 0:51
    Tôi lúc đó vừa viết một cuốn sách
  • 0:51 - 0:53
    ăn mừng cuộc sống của chúng ta trên internet
  • 0:53 - 0:56
    và tôi sắp lên trang bìa
  • 0:56 - 0:58
    của tạp chí Wired.
  • 0:58 - 1:00
    Trong những ngày tháng hăng say đó,
  • 1:00 - 1:02
    chúng tôi đã thử nghiệm
  • 1:02 - 1:05
    với những phòng chat và những hội ảo trên mạng
  • 1:05 - 1:09
    chúng tôi đã khám phá ra những khía cạnh khác nhau của chính mình.
  • 1:09 - 1:11
    và rồi chúng tôi thôi không kết nối nữa.
  • 1:11 - 1:13
    Tôi đã rất hứng khởi.
  • 1:13 - 1:16
    Và, là một nhà tâm lý, điều làm tôi hào hứng nhất
  • 1:16 - 1:18
    là ý tưởng
  • 1:18 - 1:21
    chúng ta có thể dùng cái mà chúng ta học được trong thế giới ảo
  • 1:21 - 1:24
    về chính mình, về bản sắc của chính chúng ta
  • 1:24 - 1:27
    để sống tốt hơn trong thế giới thực.
  • 1:27 - 1:30
    Giờ hãy tua nhanh đến năm 2012.
  • 1:30 - 1:33
    Tôi lại ở đây tại TED
  • 1:33 - 1:36
    Con gái tôi đã 20. Nó đã là sinh viên đại học.
  • 1:36 - 1:40
    Nó ngủ với chiếc điện thoại của nó,
  • 1:40 - 1:42
    và tôi cũng thế.
  • 1:42 - 1:45
    Tôi mới viết một cuốn sách mới,
  • 1:45 - 1:48
    nhưng lần này nó không phải là cuốn
  • 1:48 - 1:50
    đưa tôi lên trang bìa
  • 1:50 - 1:52
    của tạp chí Wired.
  • 1:52 - 1:55
    Vậy điều gì đã xảy ra?
  • 1:55 - 1:58
    Tôi vẫn rất hào hứng với công nghệ,
  • 1:58 - 2:00
    nhưng tôi tin,
  • 2:00 - 2:02
    và tôi đến đây để chứng minh
  • 2:02 - 2:04
    rằng chúng ta đang để công nghệ đưa chúng ta đến nơi
  • 2:04 - 2:06
    mà chúng ta không muốn đến.
  • 2:06 - 2:08
    Hơn 15 năm trước,
  • 2:08 - 2:11
    tôi nghiên cứu công nghệ của điện thoại di động
  • 2:11 - 2:14
    và tôi đã phỏng vấn hàng trăm người
  • 2:14 - 2:16
    già và trẻ,
  • 2:16 - 2:18
    về cuộc sống đầy công nghệ của họ.
  • 2:18 - 2:20
    Và điều chúng tôi tìm ra
  • 2:20 - 2:22
    là những thiết bị nhỏ bé đó
  • 2:22 - 2:25
    những thiết bị nhỏ bé đó trong túi chúng ta
  • 2:25 - 2:27
    có sức mạnh tâm lý đến nỗi
  • 2:27 - 2:31
    chúng không chỉ thay đổi điều chúng ta làm,
  • 2:31 - 2:34
    chúng thay đổi chính bản thân chúng ta.
  • 2:34 - 2:36
    Vài thứ mà chúng ta làm bây giờ với những thiết bị của chúng ta
  • 2:36 - 2:39
    là những thứ mà chỉ vài năm trước
  • 2:39 - 2:41
    chúng ta còn cảm thấy kì quặc
  • 2:41 - 2:43
    hay phiền toái,
  • 2:43 - 2:46
    nhưng chúng nhanh chóng trở nên thân thuộc,
  • 2:46 - 2:48
    đó chỉ là cách chúng ta làm.
  • 2:48 - 2:51
    Hãy thử lấy một vài ví dụ :
  • 2:51 - 2:53
    Người ta nhắn tin hay gửi email
  • 2:53 - 2:56
    trong cuộc họp hội đồng quản trị
  • 2:56 - 2:59
    Người ta nhắn tin và mua sắm và lên Facebook
  • 2:59 - 3:02
    trong lớp học, trong giờ thuyết trình
  • 3:02 - 3:04
    thực chất là còn trong tất cả các cuộc họp.
  • 3:04 - 3:07
    Người ta nói với tôi về một kĩ năng mới quan trọng
  • 3:07 - 3:09
    của việc giao tiếp bằng mắt
  • 3:09 - 3:11
    khi bạn đang nhắn tin.
  • 3:11 - 3:13
    (tiếng cười)
  • 3:13 - 3:15
    Người ta giải thích với tôi
  • 3:15 - 3:18
    rằng việc đó khó nhưng có thể làm được.
  • 3:18 - 3:20
    Các bậc cha mẹ nhắn tin và gửi email
  • 3:20 - 3:22
    ở bữa ăn sáng và tối
  • 3:22 - 3:25
    trong khi con cái họ than phiền
  • 3:25 - 3:27
    về việc không được ba mẹ chú ý.
  • 3:27 - 3:29
    Nhưng rồi chính những đứa trẻ này
  • 3:29 - 3:32
    lại chối bỏ sự quan tâm lẫn nhau..
  • 3:32 - 3:34
    Đây là bức ảnh gần đây nhất
  • 3:34 - 3:37
    của con gái tôi và bạn nó
  • 3:37 - 3:39
    ở cùng với nhau
  • 3:39 - 3:42
    nhưng không cùng với nhau.
  • 3:42 - 3:44
    và chúng ta còn nhắn tin ngay ở những đám tang.
  • 3:44 - 3:46
    Tôi nghiên cứu điều này.
  • 3:46 - 3:48
    Chúng ta loại bỏ chính mình
  • 3:48 - 3:50
    ra khỏi nỗi đau của mình hay ra khỏi sự trống rỗng của mình
  • 3:50 - 3:53
    và bước vào những chiếc điện thoại của chúng ta.
  • 3:53 - 3:55
    Tại sao điều này lại quan trọng?
  • 3:55 - 3:57
    Nó quan trọng đối với tôi
  • 3:57 - 4:00
    bởi tôi nghĩ chúng ta đang tự cài mình vào bẫy rắc rối
  • 4:00 - 4:02
    chắc chắn là rắc rối
  • 4:02 - 4:04
    ở cách mà chúng ta quan hệ với nhau
  • 4:04 - 4:06
    lẫn rắc rối
  • 4:06 - 4:09
    ở cách mà chúng ta liên kết với chính mình
  • 4:09 - 4:12
    và khả năng tự phản ánh bản thân của chính mình.
  • 4:12 - 4:14
    Chúng ta đang dần quen với cách mới
  • 4:14 - 4:17
    để tất cả cùng nhau ở một mình.
  • 4:17 - 4:19
    Con người muốn ở cùng với nhau
  • 4:19 - 4:21
    nhưng cũng muốn ở chỗ khác --
  • 4:21 - 4:24
    và liên kết với tất cả những nơi khác mà họ muốn
  • 4:24 - 4:27
    Người ta muốn điều chỉnh cuộc sống theo ý mình.
  • 4:27 - 4:30
    Người ta muốn đi vào và ra tất cả những nơi họ có mặt
  • 4:30 - 4:32
    bởi thứ quan trọng nhất với họ
  • 4:32 - 4:36
    là điều khiển nơi họ chú ý đến.
  • 4:36 - 4:39
    Vì thế bạn muốn đến cuộc họp hội đồng quản trị đó
  • 4:39 - 4:41
    nhưng bạn chỉ muốn chú ý đến
  • 4:41 - 4:43
    một vài thứ mà bạn thấy thú vị.
  • 4:43 - 4:46
    Và một vài người cho rằng đó là một điều tốt.
  • 4:46 - 4:48
    Nhưng có thể cuối cùng bạn sẽ
  • 4:48 - 4:50
    trốn tránh lẫn nhau,
  • 4:50 - 4:53
    ngay cả khi tất cả chúng ta luôn nối kết với nhau.
  • 4:53 - 4:55
    Một thương gia 50 tuổi
  • 4:55 - 4:57
    than vãn với tôi
  • 4:57 - 5:00
    rằng ông không thấy mình có đồng nghiệp ở nơi làm việc nữa
  • 5:00 - 5:03
    Khi ông ta đi làm, ông ta không dừng lại để nói chuyện với bất cứ ai
  • 5:03 - 5:05
    ông ấy không gọi điện.
  • 5:05 - 5:08
    Và ông ấy bảo ông ấy không muốn làm phiền các bạn đồng nghiệp
  • 5:08 - 5:11
    ông ấy nói bởi vì họ quá bận với những email của họ
  • 5:11 - 5:13
    Nhưng rồi ông ấy ngăn chính mình
  • 5:13 - 5:15
    và nói "Bà biết không tôi đã không nói với bà sự thật.
  • 5:15 - 5:18
    Tôi mới chính là người không muốn bị làm phiền"
  • 5:18 - 5:20
    Tôi nghĩ là tôi nên muốn,
  • 5:20 - 5:24
    nhưng thực ra tôi thích làm việc với chiếc di động BlackBerry của tôi hơn"
  • 5:24 - 5:26
    Qua các thế hệ,
  • 5:26 - 5:30
    tôi thấy con người không thể gần gũi với nhau,
  • 5:30 - 5:32
    nếu và chỉ nếu
  • 5:32 - 5:35
    họ có thể có nhau nhưng với khoảng cách
  • 5:35 - 5:37
    mà họ có thể kiểm soát được.
  • 5:37 - 5:40
    Tôi gọi đó là hiệu ứng Goldilocks :
  • 5:40 - 5:43
    không quá gần cũng không quá xa cách,
  • 5:43 - 5:45
    chỉ vừa đủ.
  • 5:45 - 5:47
    Nhưng cái có thể là vừa đủ
  • 5:47 - 5:49
    cho nhà lãnh đạo trung niên đó
  • 5:49 - 5:51
    có thể là vấn đề với một thanh niên
  • 5:51 - 5:55
    muốn phát triển quan hệ trực tiếp.
  • 5:55 - 5:57
    Một câu bé 18 tuổi
  • 5:57 - 6:00
    người sử dụng tin nhắn cho mọi thứ
  • 6:00 - 6:02
    nói với tôi một cách đăm chiêu,
  • 6:02 - 6:05
    "Một ngày nào đó,
  • 6:05 - 6:07
    nhưng chắc chắn không phải bây giờ,
  • 6:07 - 6:11
    cháu muốn học cách nói chuyện trực tiếp."
  • 6:11 - 6:13
    Khi tôi hỏi mọi người,
  • 6:13 - 6:16
    "Nói chuyện trực tiếp thì có gì không ổn chứ?"
  • 6:16 - 6:20
    Người ta nói " Tôi sẽ nói cho bạn biết cái gì là không ổn.
  • 6:20 - 6:23
    Nó xảy ra trong thời gian thực
  • 6:23 - 6:27
    và bạn không thể kiểm soát điều mình sẽ nói"
  • 6:27 - 6:29
    Đó là lý do cơ bản.
  • 6:29 - 6:32
    Nhắn tin, gửi email, đăng bài.
  • 6:32 - 6:34
    tất cả những thứ này
  • 6:34 - 6:37
    cho phép chúng ta thể hiện bản thân như chúng ta muốn.
  • 6:37 - 6:39
    Chúng ta được soạn thảo,
  • 6:39 - 6:42
    có nghĩa là chúng ta được xoá
  • 6:42 - 6:45
    và có nghĩa là chúng ta được chỉnh sửa
  • 6:45 - 6:47
    khuôn mặt , giọng nói,
  • 6:47 - 6:49
    cơ thể và thân hình --
  • 6:49 - 6:52
    không quá ít, không quá nhiều,
  • 6:52 - 6:54
    chỉ vừa đủ.
  • 6:54 - 6:56
    Quan hệ của con người
  • 6:56 - 6:58
    phong phú và hỗn độn
  • 6:58 - 7:00
    và yêu cầu cao.
  • 7:00 - 7:03
    Khi chúng ta dọn dẹp chúng với công nghệ
  • 7:03 - 7:05
    Khi chúng ta làm điều đó,
  • 7:05 - 7:07
    một trong những thứ có thể xảy ra
  • 7:07 - 7:09
    là chúng ta hy sinh việc đối thoại
  • 7:09 - 7:11
    cho sự kết nối thuần túy.
  • 7:11 - 7:14
    Chúng ta thay đổi chính bản thân mình.
  • 7:14 - 7:16
    Và qua thời gian,
  • 7:16 - 7:18
    chúng ta có vẻ quên điều này,
  • 7:18 - 7:21
    và dường như chúng ta thôi không quan tâm nữa .
  • 7:21 - 7:25
    Tôi đã không cảnh giác
  • 7:25 - 7:27
    khi Stephen Colbert
  • 7:27 - 7:31
    hỏi tôi một câu hỏi sâu sắc,
  • 7:31 - 7:34
    một câu hỏi sâu sắc.
  • 7:34 - 7:40
    Ông ấy nói "Không phải tất cả những tweet kia,
  • 7:40 - 7:43
    không phải tất cả những "ngụm" nhỏ
  • 7:43 - 7:46
    của giao tiếp trên mạng,
  • 7:46 - 7:49
    hợp lại để nuốt chửng
  • 7:49 - 7:53
    những cuộc đối thoại thực sao?"
  • 7:53 - 7:55
    Câu trả lời của tôi là không,
  • 7:55 - 7:57
    Chúng không hợp lại.
  • 7:57 - 8:01
    Kết nối trên internet có thể có hiệu quả
  • 8:01 - 8:05
    để thu thập một ít thông tin,
  • 8:05 - 8:09
    Chúng có thể hiệu quả để nói "Anh đang nghĩ về em"
  • 8:09 - 8:11
    hay thậm chí để nói "Anh yêu em"
  • 8:11 - 8:13
    Ý tôi là hãy xem tôi cảm thấy thế nào
  • 8:13 - 8:16
    khi tôi nhận được tin nhắn từ con gái--
  • 8:16 - 8:18
    nhưng nó không hiệu quả
  • 8:18 - 8:20
    để tìm hiểu về nhau,
  • 8:20 - 8:24
    để thực sự biết và hiểu nhau.
  • 8:24 - 8:28
    Và chúng ta sử dụng việc đối thoại với nhau
  • 8:28 - 8:30
    để học cách đối thoại
  • 8:30 - 8:32
    với bản thân.
  • 8:32 - 8:34
    Vì thế từ chối đối thoại
  • 8:34 - 8:36
    có thể thực sự nghiêm trọng
  • 8:36 - 8:38
    vì nó có thể tàn phá
  • 8:38 - 8:40
    khả năng tự xem xét bản thân.
  • 8:40 - 8:42
    Với những đứa trẻ đang lớn,
  • 8:42 - 8:46
    kĩ năng đó là nền tảng của sự phát triển.
  • 8:46 - 8:48
    Tôi cứ nghe đi nghe lại rằng
  • 8:48 - 8:51
    "Tôi thà nhắn tin hơn là nói chuyện"
  • 8:51 - 8:53
    Và cái mà tôi đang thấy
  • 8:53 - 8:55
    là người ta quen với việc bị đánh lừa cảm giác hơn
  • 8:55 - 8:57
    là với giao tiếp thực,
  • 8:57 - 9:00
    quen với việc nhận ít hơn
  • 9:00 - 9:02
    đến nỗi họ trở thành hầu như là sẵn sàng
  • 9:02 - 9:04
    bỏ qua tất cả mọi người.
  • 9:04 - 9:06
    Chẳng hạn,
  • 9:06 - 9:08
    nhiều người chia sẻ với tôi mong muốn này,
  • 9:08 - 9:11
    rằng một ngày nào đó, một phiên bản tiên tiến hơn của Siri,
  • 9:11 - 9:14
    phần mềm trợ giúp trên Iphone của hãng Apple
  • 9:14 - 9:16
    sẽ trở nên giống như một người bạn thân hơn,
  • 9:16 - 9:18
    một người sẽ lắng nghe
  • 9:18 - 9:20
    khi không ai khác lắng nghe.
  • 9:20 - 9:22
    Tôi tin rằng điều mong muốn này
  • 9:22 - 9:24
    phản ánh một sự thật đau buồn
  • 9:24 - 9:27
    mà tôi đã nghiên cứu 15 năm qua.
  • 9:27 - 9:31
    Cảm giác không ai lắng nghe
  • 9:31 - 9:33
    rất quan trọng
  • 9:33 - 9:35
    trong mối quan hệ của chúng ta với công nghệ.
  • 9:35 - 9:37
    Vì thế mà tại sao lại thật cuốn hút
  • 9:37 - 9:39
    khi có một trang Facebook
  • 9:39 - 9:41
    một Twitter
  • 9:41 - 9:44
    vì có rất nhiều những người lắng nghe tự động.
  • 9:44 - 9:47
    Và cảm giác không ai lắng nghe mình
  • 9:47 - 9:49
    khiến chúng ta muốn dành thời gian
  • 9:49 - 9:52
    với máy móc có vẻ quan tâm đến chúng ta.
  • 9:52 - 9:54
    Chúng ta đang chế tạo ra robot
  • 9:54 - 9:56
    người ta gọi chúng là robot xã hội
  • 9:56 - 9:59
    được đặc biệt thiết kế để làm bạn
  • 9:59 - 10:01
    với người già,
  • 10:01 - 10:03
    với con em chúng ta,
  • 10:03 - 10:05
    với chúng ta.
  • 10:05 - 10:08
    Phải chăng chúng ta quá thiếu tin tưởng
  • 10:08 - 10:12
    về viễn cảnh ở bên nhau?
  • 10:12 - 10:14
    Trong suốt cuộc nghiên cứu của mình,
  • 10:14 - 10:16
    tôi đã làm việc ở những nhà dưỡng lão,
  • 10:16 - 10:19
    và tôi đã đem tới những robot này
  • 10:19 - 10:21
    những thứ được thiết kế để mang lại cho người già
  • 10:21 - 10:24
    cảm giác họ được thấu hiểu.
  • 10:24 - 10:26
    Một ngày tôi bước vào
  • 10:26 - 10:28
    và một người phụ nữ mất con
  • 10:28 - 10:30
    đang nói chuyện với một robot
  • 10:30 - 10:33
    trong hình dạng một đứa bé.
  • 10:33 - 10:35
    Nó có vẻ như đang nhìn vào mắt bà ta
  • 10:35 - 10:38
    Nó có vẻ như đang theo cuộc đối thoại.
  • 10:38 - 10:41
    Nó làm bà ta dễ chịu.
  • 10:41 - 10:45
    Và nhiều người cho rằng việc này thật kì diệu.
  • 10:45 - 10:50
    Nhưng người phụ nữ đó đang cố làm cuộc sống của mình ý nghĩa
  • 10:50 - 10:53
    với chiếc máy không có một chút trải nghiệm nào
  • 10:53 - 10:56
    của cuộc sống con người.
  • 10:56 - 10:58
    Con robot đó đã biểu diễn thật tuyệt.
  • 10:58 - 11:00
    và chúng ta thì nhạy cảm
  • 11:00 - 11:03
    Người ta trải nghiệm sự đồng cảm giả tạo
  • 11:03 - 11:06
    như đó là thật.
  • 11:06 - 11:10
    Vì thế trong suốt thời khắc đó
  • 11:10 - 11:12
    khi người phụ nữ đó
  • 11:12 - 11:15
    đang nhận sự đồng cảm giả tạo
  • 11:15 - 11:18
    tôi nghĩ rằng "Con robot đó không hề cảm thông.
  • 11:18 - 11:20
    Nó không đối diện với cái chết.
  • 11:20 - 11:22
    Nó không biết sự sống "
  • 11:22 - 11:24
    Và khi người phụ nữ đó cảm thấy dễ chịu
  • 11:24 - 11:26
    khi có con robot đó làm bạn,
  • 11:26 - 11:28
    tôi không hề thấy kì diệu;
  • 11:28 - 11:32
    tôi thấy thời khắc đó là thời khắc thật đau đớn và phức tạp
  • 11:32 - 11:36
    trong 15 năm nghiên cứu của mình.
  • 11:36 - 11:38
    Nhưng khi tôi lùi bước
  • 11:38 - 11:40
    tôi thấy mình
  • 11:40 - 11:43
    ở trung tâm lạnh lẽo và khắc nghiệt
  • 11:43 - 11:45
    của một cơn bão lớn.
  • 11:45 - 11:48
    Chúng ta trông đợi nhiều hơn vào công nghệ
  • 11:48 - 11:51
    và ít hơn từ nhau.
  • 11:51 - 11:53
    Và tôi hỏi chính mình rằng,
  • 11:53 - 11:56
    "Sao mọi thứ lại trở thành như thế này?"
  • 11:56 - 11:58
    Và tôi tin rằng đó là vì
  • 11:58 - 12:01
    công nghệ thu hút chúng ta nhất
  • 12:01 - 12:03
    khi chúng ta không phòng thủ nhất.
  • 12:03 - 12:05
    Và khi chúng ta nhạy cảm nhất
  • 12:05 - 12:07
    Chúng ta cô đơn,
  • 12:07 - 12:09
    nhưng chúng ta sợ sự gần gũi .
  • 12:09 - 12:12
    Và từ mạng xã hội cho đến robot cộng đồng,
  • 12:12 - 12:14
    chúng ta đang thiết kế công nghệ
  • 12:14 - 12:17
    cái cho chúng ta ảo ảnh của sự được bầu bạn
  • 12:17 - 12:19
    mà không cần tình bạn.
  • 12:19 - 12:22
    Chúng ta nhờ vào công nghệ để cảm thấy được kết nối
  • 12:22 - 12:25
    theo cách mà chúng ta có thể điều khiển một cách dễ chịu
  • 12:25 - 12:27
    Nhưng chúng ta không dễ chịu đến thế.
  • 12:27 - 12:30
    Chúng ta không hoàn toàn kiểm soát hết.
  • 12:30 - 12:33
    Ngày nay, những chiếc di động đó trong túi chúng ta
  • 12:33 - 12:35
    đang thay đổi trái tim và đầu óc chúng ta
  • 12:35 - 12:37
    bởi chúng cho chúng ta
  • 12:37 - 12:39
    ba ảo tưởng khiến chúng ta hài lòng.
  • 12:39 - 12:41
    Thứ nhất là chúng ta có thể chú ý
  • 12:41 - 12:43
    đến bất cứ nơi nào chúng ta muốn
  • 12:43 - 12:46
    Thứ hai, chúng ta sẽ luôn được lắng nghe,
  • 12:46 - 12:49
    và thứ ba, chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn.
  • 12:49 - 12:51
    Và điều thứ ba đó,
  • 12:51 - 12:54
    rằng chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn
  • 12:54 - 12:56
    là trung tâm của việc thay đổi tâm linh chúng ta.
  • 12:56 - 12:59
    Bởi khoảnh khắc mà con người cô đơn,
  • 12:59 - 13:01
    dù chỉ vài giây,
  • 13:01 - 13:04
    họ sẽ trở nên lo lắng, hoảng sợ, họ bồn chồn
  • 13:04 - 13:06
    họ tìm đến một thiết bị.
  • 13:06 - 13:08
    Hãy thử nghĩ về con người khi đang xếp hàng chờ tính tiền
  • 13:08 - 13:10
    hay lúc chờ đèn đỏ.
  • 13:10 - 13:14
    Ở một mình như là một vấn đề cần được giải quyết.
  • 13:14 - 13:17
    Vì thế mà người ta giải quyết nó bằng cách kết nối.
  • 13:17 - 13:19
    Nhưng ở đây ,sự kết nối
  • 13:19 - 13:22
    lại như một triệu chứng hơn là một cách điều trị.
  • 13:22 - 13:25
    Nó chỉ thể hiện chứ không giải quyết
  • 13:25 - 13:27
    vấn đề mấu chốt.
  • 13:27 - 13:29
    Nhưng nhiều hơn một triệu chứng,
  • 13:29 - 13:31
    sự kết nối liên tiếp đang thay đổi
  • 13:31 - 13:33
    cách con người nghĩ về chính họ.
  • 13:33 - 13:36
    Nó tạo ra một cách tồn tại mới.
  • 13:36 - 13:38
    Cách tốt nhất để miêu tả nó là
  • 13:38 - 13:41
    Tôi chia sẻ nên tôi tồn tại.
  • 13:41 - 13:44
    Chúng ta sử dụng công nghệ để định nghĩa chính bản thân mình
  • 13:44 - 13:46
    bằng cách chia sẻ ý nghĩ và cảm xúc của chúng ta
  • 13:46 - 13:48
    ngay cả khi chúng ta đang có.
  • 13:48 - 13:50
    trước đây nó là thế này:
  • 13:50 - 13:52
    tôi có một cảm xúc.
  • 13:52 - 13:54
    Tôi muốn gọi điện
  • 13:54 - 13:57
    Giờ nó là: tôi muốn có một cảm xúc.
  • 13:57 - 13:59
    tôi cần phải gửi một tin nhắn.
  • 13:59 - 14:02
    vấn đề với chỉnh thể mới này
  • 14:02 - 14:04
    "Tôi chia sẻ nên tôi tồn tại"
  • 14:04 - 14:06
    là nếu chúng ta không có những kết nối
  • 14:06 - 14:08
    chúng ta không cảm thấy là chính mình.
  • 14:08 - 14:10
    Chúng ta hầu như không cảm được chính mình
  • 14:10 - 14:13
    Vậy chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta kết nối thêm và thêm nữa.
  • 14:13 - 14:15
    Nhưng trong quá trình đó,
  • 14:15 - 14:18
    chúng ta cài bẫy chính mình vào sự cô lập.
  • 14:18 - 14:22
    Làm cách nào mà chúng ta đi từ kết nối đến cô lập được?
  • 14:22 - 14:24
    Bạn sẽ bị cô lập
  • 14:24 - 14:26
    nếu bạn không nuôi dưỡng khả năng đơn độc,
  • 14:26 - 14:29
    khả năng tách rời
  • 14:29 - 14:31
    để tìm lấy bản thân.
  • 14:31 - 14:34
    Sự đơn độc là nơi bạn tìm thấy được bản thân
  • 14:34 - 14:36
    để bạn vươn đến với những người khác
  • 14:36 - 14:39
    và hình thành sự gắn kết.
  • 14:39 - 14:42
    Khi chúng ta không có khả năng đơn độc,
  • 14:42 - 14:45
    và chúng ta tìm đến người khác để cảm thấy ít bồn chồn
  • 14:45 - 14:47
    hay để cảm thấy đang sống.
  • 14:47 - 14:49
    Khi điều này xảy ra,
  • 14:49 - 14:52
    chúng ta không thể biết ơn họ là ai
  • 14:52 - 14:54
    Nó như thể là chúng ta đang sử dụng họ
  • 14:54 - 14:56
    như những thứ xơ cua
  • 14:56 - 14:59
    để hỗ trợ phần dễ vỡ của bản thân.
  • 14:59 - 15:02
    Chúng ta lẩn trốn vào ý nghĩ là luôn được kết nối
  • 15:02 - 15:06
    khiến chúng ta cảm thấy bớt cô đơn.
  • 15:06 - 15:08
    Nhưng chúng ta đang mạo hiểm,
  • 15:08 - 15:11
    bởi thực ra điều trái ngược mới là sự thật.
  • 15:11 - 15:13
    Nếu chúng ta không thể ở một mình
  • 15:13 - 15:15
    chúng ta sẽ trở nên càng cô đơn.
  • 15:15 - 15:18
    Và nếu chúng ta không dạy con em chúng ta cách ở một mình
  • 15:18 - 15:20
    thì chúng sẽ chỉ biết
  • 15:20 - 15:22
    cách khiến mình cô đơn.
  • 15:22 - 15:25
    Khi tôi phát biểu tại TED năm 1996,
  • 15:25 - 15:27
    báo cáo về những nghiên cứu cuả tôi
  • 15:27 - 15:29
    về những cộng đồng ảo trước đây,
  • 15:29 - 15:32
    tôi đã nói "Những người tận dụng được nhiều nhất
  • 15:32 - 15:34
    cuộc sống cuả họ trên màn hình máy tính
  • 15:34 - 15:37
    sẽ đến với nó với tình thần phản ánh chính bản thân"
  • 15:37 - 15:40
    Và cái mà tôi kêu gọi ở đây bây giờ là:
  • 15:40 - 15:43
    sự phản ánh, nhiều hơn thế, là một cuộc đối thoại
  • 15:43 - 15:46
    về nơi mà cách sử dụng công nghệ gần đây của chúng ta
  • 15:46 - 15:48
    có thể sẽ đưa chúng ta tới,
  • 15:48 - 15:50
    và chúng ta sẽ mất gì cho việc đó.
  • 15:50 - 15:53
    Công nghệ gây ấn tượng lớn đến chúng ta.
  • 15:53 - 15:56
    Và chúng ta sợ,như những người mới yêu,
  • 15:56 - 15:59
    sợ rằng nói chuyện quá nhiều có thể sẽ làm hỏng sự lãng mạn.
  • 15:59 - 16:01
    Nhưng đã đến lúc phải nói chuyện
  • 16:01 - 16:04
    Chúng ta lớn lên với công nghệ số
  • 16:04 - 16:06
    và chúng ta thấy nó khi lớn lên.
  • 16:06 - 16:09
    Nhưng nó thì không, công nghệ còn trẻ.
  • 16:09 - 16:11
    Còn rất nhiều thời gian
  • 16:11 - 16:13
    cho chúng ta để nghĩ lại cách chúng ta sử dụng công nghệ,
  • 16:13 - 16:15
    cách chúng ta xây dựng nó.
  • 16:15 - 16:17
    Tôi không đề nghị
  • 16:17 - 16:19
    rằng chúng ta từ chối những thiết bị của chúng ta,
  • 16:19 - 16:22
    mà chỉ là chúng ta nên phát triển một mối quan hệ tự nhận thức hơn
  • 16:22 - 16:24
    với chúng và với lẫn nhau
  • 16:24 - 16:27
    và với chính mình.
  • 16:27 - 16:29
    Tôi thấy một vài bước khởi đầu.
  • 16:29 - 16:31
    Hãy bắt đầu coi sự đơn độc
  • 16:31 - 16:33
    là một việc tốt.
  • 16:33 - 16:35
    Hãy dành chỗ cho nó.
  • 16:35 - 16:38
    Tìm cách để thể hiện nó
  • 16:38 - 16:40
    như một giá trị cho con em chúng ta.
  • 16:40 - 16:42
    Hãy tạo ra những không gian riêng tại gia --
  • 16:42 - 16:44
    bếp, phòng khách --
  • 16:44 - 16:47
    và biến chúng thành nơi cho việc đối thoại.
  • 16:47 - 16:49
    Hãy làm tương tự như thế ở nơi làm việc.
  • 16:49 - 16:51
    Ở nơi làm việc ,chúng ta quá bận rộn giao tiếp
  • 16:51 - 16:54
    đến nỗi chúng ta không có thời gian để nghĩ,
  • 16:54 - 16:57
    chúng ta không có thời gian để nói chuyện
  • 16:57 - 16:59
    về những thứ thực sự quan trọng.
  • 16:59 - 17:01
    Hãy thay đổi điều đó.
  • 17:01 - 17:05
    Quan trọng hơn hết là, chúng ta tất cả đều cần phải lắng nghe lẫn nhau.
  • 17:05 - 17:09
    bao gồm cả những thứ chán chường
  • 17:09 - 17:11
    Bởi khi chúng ta nói vấp
  • 17:11 - 17:14
    hãy chần chừ hay không nói lên hết
  • 17:14 - 17:18
    là khi chúng ta phô bày chính mình với nhau.
  • 17:18 - 17:21
    Công nghệ đang cố gắng
  • 17:21 - 17:23
    định nghĩa lại mối liên kết của con người --
  • 17:23 - 17:25
    cách chúng ta quan tâm đến nhau,
  • 17:25 - 17:27
    cách chúng ta quan tâm đến bản thân mình--
  • 17:27 - 17:29
    nhưng nó cũng cho chúng ta cơ hội
  • 17:29 - 17:31
    để khẳng định giá trị của chúng ta
  • 17:31 - 17:33
    và hướng đi của chúng ta.
  • 17:33 - 17:35
    Tôi lạc quan.
  • 17:35 - 17:38
    Chúng ta có tất cả mọi thứ cần thiết để bắt đầu
  • 17:38 - 17:40
    Chúng ta có nhau.
  • 17:40 - 17:43
    Và chúng ta có cơ hội lớn nhất để thành công
  • 17:43 - 17:46
    nếu chúng ta nhận chân được sự nhạy cảm của mình.
  • 17:46 - 17:48
    Chúng ta lắng nghe
  • 17:48 - 17:50
    khi công nghệ nói
  • 17:50 - 17:53
    nó sẽ lấy đi những thứ phức tạp
  • 17:53 - 17:56
    và hứa mang đến những thứ đơn giản hơn.
  • 17:56 - 17:58
    Vì thế trong công việc cuả mình
  • 17:58 - 18:01
    tôi nghe rằng cuộc sống thật khó khăn
  • 18:01 - 18:03
    những mối quan hệ toàn rủi ro.
  • 18:03 - 18:05
    Và có công nghệ--
  • 18:05 - 18:07
    thì đơn giản ,đầy hy vọng
  • 18:07 - 18:10
    lạc quan và trẻ mãi.
  • 18:10 - 18:12
    nó như kêu gọi kỵ binh.
  • 18:12 - 18:14
    Và những quảng cáo hứa hẹn
  • 18:14 - 18:16
    trên mạng với nhân vật ảo,
  • 18:16 - 18:20
    bạn có thể "Cuối cùng, hãy yêu bạn bè
  • 18:20 - 18:23
    yêu cơ thể, yêu cuộc đời bạn,
  • 18:23 - 18:26
    trên mạng với nhân vật ảo"
  • 18:26 - 18:28
    Chúng ta bị cuốn hút vào những lãng mạn ảo
  • 18:28 - 18:31
    vào những trò chơi trên máy tính trông như những thế giới mới
  • 18:31 - 18:35
    vào ý tưởng rằng những con robot
  • 18:35 - 18:38
    sẽ một ngày nào đó là người bạn thật sự của chúng ta
  • 18:38 - 18:41
    Chúng ta dành cả buổi tối trên mạng xã hội
  • 18:41 - 18:44
    thay vì đi đến quán rượu với bạn bè.
  • 18:44 - 18:46
    Nhưng những ảo ảnh đó của chúng ta
  • 18:46 - 18:49
    đang khiến chúng ta trả giá
  • 18:49 - 18:52
    Giờ chúng ta cần phải chú trọng
  • 18:52 - 18:54
    vào nhiều nhiều cách
  • 18:54 - 18:56
    để công nghệ đưa chúng ta trở về
  • 18:56 - 18:59
    với cuộc sống thực của chúng ta, với cơ thể của chính chúng ta
  • 18:59 - 19:01
    với cộng đồng của chính chúng ta
  • 19:01 - 19:03
    với chính trị của chính chúng ta
  • 19:03 - 19:05
    với hành tinh của chính chúng ta.
  • 19:05 - 19:07
    Chúng cần chúng ta.
  • 19:07 - 19:09
    Hãy nói về
  • 19:09 - 19:12
    cách chúng ta dùng công nghệ số
  • 19:12 - 19:15
    công nghệ mơ ước của chúng ta,
  • 19:15 - 19:17
    để làm cuộc sống này
  • 19:17 - 19:19
    thành cuộc sống mà chúng ta có thể yêu thích .
  • 19:19 - 19:21
    Cảm ơn
  • 19:21 - 19:27
    (vỗ tay)
Title:
Sherry Turkle : Kết nối nhưng đơn độc
Speaker:
Sherry Turkle
Description:

Khi chúng ta trông đợi nhiều hơn từ công nghệ, chúng ta phải chăng trông đợi ít hơn vào lẫn nhau? Sherry Turkle nghiên cứu về cách mà những thiết bị và nhân dạng ảo tái định nghĩa mối quan hệ và sự giao tiếp giữa con người -- và đề nghị chúng ta suy nghĩ sâu hơn về loại hình liên kết mới mẻ mà chúng ta muốn có.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
19:28
Jenny Zurawell approved Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
Trang Le accepted Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
Trang Le edited Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
An La declined Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
An La edited Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
An La edited Vietnamese subtitles for Connected, but alone?
Ha Thu Hai added a translation

Vietnamese subtitles

Revisions