-
Tôi có một đặc quyền to lớn
-
đó là đi đến những vùng đất tuyệt vời
-
ghi lại hình ảnh các cảnh quan xa xôi
và các nền văn hoá ít được biết đến
-
trên khắp thế giới.
-
Tôi yêu công việc này.
-
Nhiều người nghĩ đây là giác ngộ,
-
là những bình minh và cầu vồng,
-
song thực tế thì nó giống với cảnh này hơn.
-
(tiếng cười)
-
Đây là văn phòng của tôi.
-
chúng tôi không thể chi trả
cho nơi sang trọng để nghỉ qua đêm
-
nên chúng tôi thường ngủ ngoài trời.
-
Chỉ cần không bị ướt,
-
đó là một điểm cộng.
-
Không đủ chi phí cho nhà hàng sang trọng
-
Nên chúng tôi ăn bất cứ thứ gì
có sẵn ở địa phương đó.
-
và nếu bạn ở Ecuadorian Paramo,
-
bạn sẽ ăn một loài gặm nhấm
có tên là cuy.
-
(tiếng cười)
-
Nhưng có lẽ thứ làm cho trải nghiệm
của chúng tôi hơi khác biệt
-
và độc đáo hơn 1 người bình thường
-
là chúng tôi luôn có một mối
quan tâm trong đầu
-
Ngay cả trong những lúc tăm tối
nhất và tuyệt vọng nhất,
-
chúng tôi nghĩ rằng " Này, có lẽ một bức ảnh có thể chụp ở đây,
-
có lẽ có một câu chuyện để kể."
-
Tại sao việc kể chuyện lại quan trọng như vậy?
-
Vì nó giúp chúng ta liên kết với
các di sản văn hóa và di sản tự nhiên của chúng ta.
-
Và ở vùng đông nam,
-
việc chia cắt giữa cộng đồng
và khu vực thiên nhiên
-
nơi mà đã cho phép chúng ta
sinh sống, thật đáng lo ngại.
-
Chúng ta là những sinh vật thị giác,
-
nên chúng tôi dùng những gì nhìn thấy
để dạy mọi người về thứ đã biết
-
Ngày nay, hầu hết mọi người không muốn đi
-
xuống đầm lầy.
-
Vậy làm sao chúng ta trông chờ
họ sẽ đi tiên phong
-
trong việc bảo vệ?
-
Chúng ta không thể.
-
Vì vậy công việc của tôi là
dùng ảnh chụp như một công cụ giao tiếp,
-
để giúp thu hẹp khoảng cách giữa
khoa học và nghệ thuật
-
để giúp mọi nguời bàn luận,
-
giúp họ suy nghĩ,
-
và hi vọng rằng cuối cùng
-
sẽ làm cho họ quan tâm.
-
Tôi bắt đầu làm công việc này 15 năm
truớc ngay tại đây Gainesville,
-
ngay tại sân sau của tôi.
-
Và tôi đã yêu thám hiểm và
sự khám phá,
-
đi khám phá tất cả những
nơi đặc biệt
-
những nơi chỉ cách
cửa nhà tôi vài phút
-
Có rất nhiều nơi đẹp đẽ để khám phá.
-
Tuy rằng sau những năm đã trôi qua,
-
tôi vẫn nhìn thế giới thông qua
đôi mắt trẻ thơ
-
và tôi cố gắng lồng ghép
sự kinh ngạc
-
và sự tò mò vào bức ảnh của mình
-
càng nhiều càng tốt.
-
Và chúng tôi khá may mắn vì
ở phía nam,
-
chúng tôi vẫn được ban cho những
túi vải trống
-
để có thể lắp đầy vào đó những
cuộc thám hiểm
-
và những trải nghiệm đáng kinh ngạc nhất.
-
Vấn đề ở đây chỉ là trí tuởng tượng
của chúng ta có thể bay bao xa
-
Rất nhiều người nhìn vào
bức ảnh này và nói rằng,
-
"ồ, cái cây này thật đẹp."
-
Nhưng tôi không chỉ
thấy 1 cái cây
-
Tôi nhìn ảnh này và
tôi thấy một cơ hội
-
Tôi thấy cả một cuối tuần.
-
đó là vì khi tôi còn nhỏ, đây là
những cảnh mà
-
làm tôi muốn rời khỏi ghế sofa,
thách thức tôi khám phá,
-
tìm đến những khu rừng
-
và hụp đầu xuống nước để xem có gì
phía dưới.
-
Các bạn, tôi đã chụp ảnh trên
khắp thế giới
-
và tôi hứa rằng,
-
những gì phía Nam có,
-
thứ ta có ở bang Sunshine,
-
đẹp hơn tất cả cảnh
mà tôi từng thấy.
-
Nhưng ngành du lịch đang bận rộn quảng
cáo những gì không đáng để nói.
-
trước khi trẻ con lên 12 tuổi,
chúng đã tới công viên Disney
-
nhiều hơn số lần chúng đi canoe
-
hoặc đi cắm trại dưới
bầu trời đầy sao.
-
Tôi không hề ghét Disney hoặc
Mickey; tôi cũng từng tới đó.
-
Nhưng thứ họ mất đi là những
mối liên hệ quan trọng
-
thứ đã tạo ra niềm kiêu hãnh và
sự sở hữu
-
cho nơi mà họ gọi là nhà.
-
Và đây là những cảnh quan tạo nên
-
di sản tự nhiên của chúng ta
-
và tạo nên mạch nước ngầm mà chúng
ta uống,
-
nhưng lại bị coi như đáng sợ,
nguy hiểm và bị ma ám.
-
Khi tổ tiên của chúng ta tới đây lần đầu tiên,
-
họ cảnh báo: "tránh xa những
khu vực này,chúng bị ma ám
-
ở đấy đầy những linh hồn xấu xa
và hồn ma."
-
Tôi không biết từ đâu mà họ có
ý tuởng này.
-
Nhưng nó thật sự làm mất đi
mối liên kết
-
một ý nghĩ rất tiêu cực
-
đã làm cho cộng đồng mất đi hứng
thú, chọn cách im lặng,
-
và cuối cùng,môi truờng của
chúng ta bị đe dọa
-
Chúng ta là một tiểu bang được bao
bọc, giới hạn bởi nứoc
-
nhưng hàng thế kỷ,
-
đầm lầy và khu vực ngập nuớc bị
-
xem như những trở ngại cần vựot qua.
-
Và do đó chúng ta coi chúng như
hệ sinh thái ít quan trọng hơn,
-
vì chúng có ít giá trị kinh tế
-
và tất nhiên, chúng được biết đến
là nơi ở của kì đà và rắn,
-
những loài mà tôi thừa nhận rằng
không phải là thứ để có thể âu yếm
-
(tiếng cười)
-
Nên một ý nghĩ đựoc hình thành,
rằng đầm lầy chỉ tốt
-
khi là một đầm lầy khô.
-
Và thật ra,
-
làm khô 1 đầm lầy cho
sự phát triển của nông nghiệp
-
đuợc xem như là chủ đề
bàn luận chính gần đây.
-
Nhưng giờ ta đang lùi về sau
-
vì càng tìm hiểu nhiều về
vùng đất ẩm ướt này,
-
ta càng khám phá ra nhiều bí mật
-
về mối liên hệ giữa các loài
-
và quan hệ giữa môi truờng sống,
nuớc đầu nguồn và bầu trời.
-
ví dụ như con chim này
-
đây là loài prothonotary warbler.
-
tôi yêu nó vì đây là
loài chim đầm lầy
-
hoàn toàn là con chim đầm lầy
-
chúng làm tổ, giao phối và
sinh sản ở những đầm lầy cổ xưa
-
trong những khu rừng ngập nước.
-
và sau mùa xuân, sau khi nuôi lớn đàn con,
-
chúng bay hàng ngàn dặm
qua vịnh Mêhicô,
-
vào miền trung và miền nam châu mỹ.
-
Sau mùa đông,
-
mùa xuân trở lại và chúng quay về
-
chúng bay hàng ngàn dặm
qua vịnh Mêhicô
-
Và chúng bay về đâu?
Chúng sẽ hạ cánh ở đâu?
-
Ngay ở chính cây này.
-
Thật điên rồ.
-
Đây chỉ là một con chim
vào cỡ một quả bóng tennis...
-
ý tôi là thật điên rồ!
-
Tôi đã dùng GPS để đến đây hôm nay,
-
và đây là quê huơng của tôi.
-
(tràng cười)
-
Thật điên rồ!
-
Do đó sau đó những gì xảy ra sau khi
con chim này bay qua vịnh Mêhicô
-
tới trung tâm châu mỹ vào mùa đông
-
và sau đó mùa xuân đến
và nó quay về ,
-
và nó quay về đây:
-
một sân golf đầy cỏ?
-
Đây là một lời kể mà đã
hé mở quá nhiều
-
vào giai đoạn này.
-
Và đây là một giai đoạn tự nhiên
đã xảy ra hàng ngàn năm
-
và ta chỉ mới biết về nó.
-
Từ đó, bạn có thể tưởng tượng được
biết bao thứ ta sẽ học được từ những vùng đất này
-
nếu chúng ta bảo tồn chúng truớc.
-
Hiện giờ tuy có bao nhiêu đời sống sinh
vật phong phú bao trùm bởi đầm lầy
-
chúng vẫn còn có danh tiếng xấu
-
nhiều người cảm thấy không
thoải mái với ý nghĩ
-
bước đi trong dòng nước đen của Florida.
-
Tôi có thể hiểu điều này.
-
nhưng những gì tôi yêu về
quá trình lớn lên ở bang Sunshine
-
là nhiều nguời trong số chúng ta
-
chúng ta sống với nỗi sợ tiềm tàng
nhưng rất cụ thể này,
-
rằng khi chúng ta đưa
ngón chân xuống nước,
-
sẽ xuất hiện thứ gì đó cổ xưa
-
và thích nghi hơn chúng ta nhiều.
-
Việc biết bạn không phải giống loài mạnh
nhất là một nỗi khó chịu phổ biến,
-
Trong thời đại thông tin,
đô thị và số hóa này,
-
có bao nhiêu cơ hội để bạn thật
sự cảm thấy dễ bị tổn thương?
-
hoặc suy nghĩ rằng thế giới có lẽ
không phải chỉ dành cho chúng ta?
-
Vậy nên vào thập niên trước,
-
tôi bắt đầu tìm kiếm những nơi mà
bê tông nhuờng cho rừng cây
-
và cây thông chuyển thành
cây trắc bá,
-
và tôi cho rằng tất cả những loài
muỗi và bò sát,
-
tất cả những sự khó chịu này
-
là sự khẳng định rằng tôi
sẽ kiếm được sự hoang dã thật sự
-
và tôi hoàn toàn thu nhận chúng.
-
Là một nhiếp ảnh gia bảo tồn
ám ảnh về luồng nước đen,
-
sau cùng, tôi chỉ thích hợp
-
với đầm lầy nổi tiếng nhất:
-
Đầm lầy Everglades.
-
Hình thành lên ở đây phía bắc Florida,
-
nó luôn có những cái tên
quyến rũ,
-
những nơi như Loxahatchee
và Fakahatchee,
-
Corkscrew, Big Cypress,
-
tôi bắt đầu thực hiện
một dự án năm năm
-
để có thể giới thiệu lại Everglades
trong một cảm giác mới mẻ
-
và truyền cảm hứng.
-
Nhưng tôi biết đây là một thách thức,
vì ta có 1 khu vực
-
có kích cỡ một phần ba
bang Florida, rất lớn.
-
và khi nói đến Everglades,
-
mọi nguời đều nghĩ,"ồ,
là công viên quốc gia."
-
Nhưng Everglades không chỉ là
một công viên, nó là một đầu nguồn,
-
bắt đầu ở dãy các hồ Kissimmee
ở phía bắc,
-
và sau đó những cơn mưa mùa hè
-
rơi xuống hồ Okeechobee,
-
và hồ Okeechobee sẽ đầy nước
và nó sẽ tràn lên bờ
-
và tràn về phía nam, chảy chậm
theo địa hình,
-
và chảy vào dòng sông đầy cỏ,
đồng cỏ Sawgrass,
-
trước khi gặp phải rừng cây trắc bá
-
đến khi đi xa hơn nữa về phía nam
vào đầm lầy rừng ngập mặn,
-
và sau đó cuối cùng - cuối cùng
- đến vịnh Florida,
-
viên ngọc lục bảo Everglades,
-
cửa sông lớn,
-
cửa sông diện tích rộng 850 dặm
-
vì dĩ nhiên, công viên quốc gia là
điểm dừng phía nam của hệ thống này
-
nhưng thứ làm cho nó độc đáo là
các nguồn đầu vào này,
-
nguồn nước ngọt bắt đầu ở
100 dặm phía bắc.
-
Nên không có những giới hạn
chính trị hay vô hình nào
-
bảo vệ công viên khỏi nguồn nước
ô nhiễm hoặc sự thiếu hụt nước.
-
và không may, đây chính là
những gì ta đã làm.
-
từ hơn 60 năm qua,
-
chúng ta đã rút, xây đập,
vét bùn Everglades
-
dẫn đến hiện giờ chỉ có
một phần ba của nguồn nước
-
chảy đến vịnh.
-
Nên không may câu chuyện này không phải
chỉ về ánh mặt trời và cầu vồng.
-
Cho dù thế nào,
-
bản thân câu chuyện về Everglades
gắn liền
-
với mối quan hệ giữa nhân loại
-
và thế giới tự nhiên.
-
Nhưng tôi sẽ cho bạn thấy bức
ảnh đẹp đẽ này
-
vì nó sẽ dẫn dắt bạn
-
và khi thu hút được sự chú ý của
bạn tôi có thể kể câu chuyện thực sự
-
Đó chính là chúng ta đang lấy đi,
-
đang buôn bán nó,
-
với một tốc độ đáng báo động.
-
Và những gì chúng ta mất đi
-
chỉ là một phần của tất cả
những gì đang thảo luận.
-
Vì Everglades không chỉ là
nguồn nuớc uống
-
cho 7 triệu người Florida;
-
ngày nay nó còn cung cấp nước
quanh năm cho những cánh đồng
-
trồng cà chua và cam
-
cho hơn 300 triệu ngừoi châu Mĩ.
-
Và chính là nguồn nước mùa hè này
-
đã tạo nên dòng sông đầy cỏ
6000 năm trước.
-
mỉa mai thay, ngày nay,
nó còn là nguồn nước bất tận cho
-
hơn nửa triệu hécta cách đồng mía.
-
đây cũng là những cách đồng
mà chịu trách nhiệm cho việc
-
xả quá nhiều phân bón hóa học
vào nguồn nước,
-
vĩnh viễn thay đổi cả hệ thống.
-
Nhưng để bạn không chỉ hiểu
sự vận hành của hệ thống,
-
mà còn để tạo mối liên hệ
cá nhân với nó,
-
tôi quyết định chia câu chuyện
thành nhiều đoạn kể khác nhau.
-
và tôi muốn câu chuyện khởi đầu
ở hồ Okeechobee,
-
trái tim đang đập của cả
hệ thống Everglade.
-
Và để làm được điều này, tôi đã
chọn một đại sứ,
-
một loài tiêu biểu.
-
đây là loài diều ốc Everglade,
-
đây là loài chim lớn
-
và chúng từng làm hàng ngàn
-
hàng ngàn tổ ở phía bắc Everglades.
-
Và sau đó số lượng đã giảm xuống
khoảng 400 cặp chim làm tổ hôm nay
-
Tại sao lại thế?
-
vì chúng chỉ ăn 1 nguồn thức ăn, loài ốc bươu vàng
-
kích cỡ khoảng một quả bóng bàn,
một loài ốc sên dưới nước.
-
Vì khi chúng tôi bắt đầu
xây đập ở Everglades,
-
khi ta bắt đầu xây đập ở hồ
Okeechobee và rút cạn vùng đất ướt,
-
môi trường sống của ốc sên bị mất đi
-
và vì vậy, số lượng các loài chim
đó giảm xuống.,
-
nên tôi muốn một bức ảnh không chỉ nói lên mối quan hệ
-
giữa vùng đất ngập nước, ốc sên và chim,
-
mà tôi còn muốn
một bức ảnh nói lên
-
mối quan hệ này khó tin thế nào,
-
và sự dựa dẫm vào nhau
của chúng quan trọng thế nào
-
vùng đất ngập nước và loài chim này
-
Và để làm điều này, tôi đã nghĩ
về ý tưởng này
-
tôi bắt đầu phác họa ra
những kế hoạch này để chụp ảnh,
-
tôi gửi nó đến nhà sinh vật học
hoang dã ở Okeechobee
-
đây là loài chim đang trên bờ vực tuyệt chủng
đòi hỏi có sự cho phép đặc biệt
-
Nên tôi đã xây nền đất dưới nước
-
để giữ cho ốc sên ngay dưới nước.
-
Và tôi đã dành hàng tháng
để lên kế hoạch cho ý tưởng điên rồ này.
-
Và tôi đã đặt nền đất này ở
hồ Okeechobee
-
và tôi đã dành hơn một tuần
trong nước,
-
vẫy vùng trong nước ngập thắt lưng,
trong 9 tiếng từ sáng đến tối,
-
để được bức ảnh mà tôi nghĩ
có thể truyền tải điêu này
-
và đây là ngày mà nó
cuối cùng cũng thành công:
-
[video: (Mac Stone nói) sau khi
dựng nền đất này,
-
tôi quan sát và thấy con ó
bay qua cây hương bồ
-
Và thấy nó nhìn quét qua
và tìm kiếm
-
nó đi ngay qua cái bẫy
-
và tôi thấy rằng nó thấy
được cái bẫy.
-
Và nó đi thẳng đến cái bẫy.
-
và trong giây phút đó, tất cả
những tháng lên kế hoạch, đợi chờ
-
tất cả những vết bỏng,
những vết muỗi đốt -
-
đột nhiên, tất cả đều xứng đáng.
-
(Mac Stone trong phim) ồ trời ạ,
không thể tin được
-
bạn có thể tin rằng tôi đã hứng
khởi thế nào khi nó xảy ra,
-
Nhưng ý tưởng là,
-
ai đó chưa từng thấy loài chim này
-
và không có lí do nào để
quan tâm về nó,
-
những bức ảnh này, những
quan điểm này,
-
sẽ giúp soi rọi ánh sáng
vào chỉ một loài
-
mà đã làm cho vùng thượng nguồn
kì diệu, có giá trị và quan trọng như thế nào
-
Hiện giờ, tôi biết rằng tôi
không thể đến đây Gainesville
-
và nói với bạn về những
loài động vật ở Everglades
-
mà không đề cập đến cá sấu
-
tôi yêu cá sấu, tôi lớn lên với
tình yêu này
-
ba mẹ tôi luôn nói tôi có mối quan
hệ không lành mạnh với loài cá sâu
-
Nhưng điều mà tôi thích về chúng là
-
chúng giống như loài cá mập nước ngọt.
-
người ta sợ chúng, ghét chúng,
-
và chúng hoàn toàn bị hiểu lầm
-
vì chúng là loài đặc biệt, chúng không
chỉ là động vật ăn thịt mũi dài.
-
Ở Everglades,
-
chúng thật sự là những kiến trúc sư
của Everglades,
-
vì khi giọt nước rơi xuống
vào mùa đông
-
trong suốt mùa khô,
-
chúng bắt đầu di dời
những lỗ cá sấu.
-
và chúng làm thế vì khi
dòng nước rơi xuống,
-
chúng sẽ có thể giữ ướt và
chúng sẽ có thể đi kiếm ăn.
-
Và giờ đây việc đó không chỉ
ảnh hưởng đến chúng,
-
mà các động vật khác
cũng phụ thuộc vào mối quan hệ này
-
nên chúng trở thành
loài động vật quan trọng nhất
-
Nên làm thế nào bạn khiến cho loài động vật
ăn thịt mũi dài, loài bò sát cổ xưa
-
thoạt nhìn tưởng như thống trị cả hệ thống
-
nhưng cùng lúc đó, có cảm giác dễ
tổn thương?
-
Bạn vẫy vùng dưới một cái hố
có khoảng 120 con,
-
sau đó bạn hi vọng rằng
bạn đã có một quyết định đúng.
-
(tiếng cười)
-
tôi vẫn có đầy đủ những
ngón tay, vẫn tốt cả.
-
Nhưng tôi hiểu, tôi biết rằng
tôi sẽ không tập hợp các bạn,
-
tôi sẽ không tập hợp một quân đội
"bảo vệ Everglades vì loài cá sấu"
-
nó sẽ không xảy ra vì
chúng quá đặc biệt,
-
giờ ta quan sát chúng
-
chúng là một trong những câu chuyện
về sự bảo tồn thành công của nước Mỹ.
-
Nhưng có một loài ở Everglades
mà bất kể bạn là ai,
-
bạn không thể làm gì ngoài yêu
chúng, đólà chim thìa hồng
-
chúng rất thú vị, nhưng đã trải qua
1 thời gian khó khăn ở Everglades,
-
chúng bắt đầu với hàng ngàn
cặp chim làm tổ ở vịnh Florida,
-
vào thời điểm chuyển sang thế kỉ 20
-
chúng giảm xuống còn 2 -
chỉ 2 cặp chim làm tổ.
-
và tại sao?
-
đó là vì phụ nữ nghĩ rằng
họ đẹp hơn khi đội mũ
-
sau đó họ thật sự bay trên trời
-
sau đó chúng ta cấm buôn bán
lông chim,
-
và số lượng của chúng bắt
đầu tăng vọt
-
Và khi số lượng của chúng
bắt đầu tăng lại
-
các nhà khoa học bắt đầu chú ý
-
bắt đầu nghiên cứu về loài chim này
-
Và họ phát hiện ra rằng
-
hành vi của loài chim này
vốn dĩ gắn liền
-
với chu kỳ rút nước
hằng năm ở Everglades,
-
thứ đã trở thành đặc trưng của
vùng đầu nguồn Everglades.
-
thứ mà họ tìm ra là
-
các loài chim này bắt đầu làm tổ
vào mùa đông khi dòng nước chảy xuốg
-
vì là động vật xúc giác,chúng
chạm vào bất kể những gì chúng ăn.
-
và do đó chúng đợi chờ
những hồ nước tràn đầy cá
-
để có thể cho những con
non ăn uống đầy đủ.
-
Nên loài chim này trở thành
biểu tượng của Everglades
-
1 loài chim biểu thị sức sống
của cả một hệ thống
-
Và chỉ khi số lượng của chúng
tăng vào giữa thế kỉ 20 -
-
tăng vọt đến 900, 1000, 1100, 1200
-
và chỉ khi điều đó xảy ra,ta mới bắt
đầu rút nước phần phía nam Everglades
-
chúng ta dừng hết 2 phần 3
nguồn nước chảy về phía nam,
-
Và đã có một hệ quả nghiêm trọng.
-
Và không may là giờ đây,
-
chỉ khi con số lên đến đỉnh điểm,
câu chuyện thật sự về cò thìa hồng,
-
bức ảnh thật sự về ngoại hình
của chúng giống như vậy hơn
-
Và hiện giờ số lượng lại giảm xuống
70 cặp chim làm tổ ở vịnh Florida
-
vì chúng ta đã làm cả hệ thống
gián đoạn rất nhiều
-
Nên tất cả những tổ chức khác
nhau này đang kêu la, họ hét lên,
-
"Everglades thật mỏng manh!
thật mỏng manh!"
-
Không phải.
-
nó khôi phục rất nhanh.
-
Vì tuy rằng tất cả những gì ta đã
lấy, những gì đã làm và rút cạn
-
ta đã xây đập và vét bùn
-
các mảnh vỡ của nó vẫn đag ở đây
chờ đợi đc hàn gắn lại như cũ
-
và đây là những gì tôi yêu
về nam Florida
-
1 nơi mà bạn thấy được sức mạnh
không ngăn cản được của nhân loại
-
gặp phải sự bất di bất dời của
thiên nhiên nhiệt đới.
-
Và đây là giới hạn mới mà chúng ta
gặp phải với một sự nhận định mới
-
Giá trị của sự hoang dã là gì?
-
Giá trị của sự đa dạng sinh vật,
hay nguồn nước của chúng ta là gì?
-
và may mắn thay, sau
hàng thập kỉ thảo luận,
-
ta cuối cùg đã bắt đầu hành
động về các vấn đề này
-
ta đã thực hiện 1
cách chậm rãi các dự án
-
để đưa nguồn nước ngọt về vịnh
-
Nhưng nó phụ thuộc vào chúng ta
những công dân, những người quản lí,
-
để khiến các nhân viên chính phủ
thực hiện lời hứa.
-
chúng ta có thể làm gì đây?
-
rất dễ dàng
-
chỉ cần đi ra ngoài, ra ngoài đây.
-
đưa bạn bè của bạn
những đứa con của bạn
-
gia đình của bạn.
-
thuê một người dạy câu cá.
-
cho chính phủ bang biết
bảo vệ thế giới hoang dã
-
không chỉ đem đến ý nghĩa sinh học,
mà còn có ý nghĩa kinh tế.
-
nó mang đến niềm vui, chỉ cần
thực hiện - đặt chân bạn xuống nước
-
tôi hứa rằng đầm lầy này sẽ
thay đổi bạn.
-
những năm qua, chúng ta đã
quá rộng lượng với
-
những cảnh quan khác của
đất nước này.
-
bao trùm chúng với niềm
tự hào của nước Mỹ.
-
những nơi mà ta nghĩ rằng
sẽ nói lên chúng ta:
-
Grand Canyon, Yosemite, Yellowstone.
-
chúng ta dùng những công viên này
và khu vực thiên nhiên này
-
như những ngọn hải đăng và
la bàn mang tính văn hóa,
-
và buồn thay, Everglades thường xuyên
-
bị bỏ rơi trong cuộc đối thoại.
-
Nhưng tôi tin mỗi phần của nó đều mang tính
tiêu biểu và tượng trưng
-
về quốc gia của chúng ta
-
như bất kì nơi hoang dã nào khác.
-
Chỉ là nó là một dạng hoang dã khác.
-
Nhưng tôi được khích lệ.
-
vì ta có lẽ cuối cùng
đã nhận ra
-
vì những gì từng được
coi là vùng đất hoang đầm lầy,
-
hiện nay là một di sản thế giới.
-
nó là 1 vùng đất mang
tầm quan trọng quốc tế
-
và chúng ta đã đi một quãng
đuờng dài 60 năm
-
và là dự án khôi phục vùng đất ướt
lớn nhất và tham vọng nhất thế giới
-
tâm điểm quốc tế là ở chúng ta
bang Sunshine
-
vì nếu chúng ta có thể
chữa lành hệ thống này
-
nó sẽ trở thành một biểu tượng cho
sự khôi phục vùng ngập nước
-
trên toàn thế giới
-
nhưng nó tùy thuộc vào việc ta
quyết định di sản nào
-
họ nói rằng Everglades là
bài kiểm tra lớn nhất của chúng ta
-
nếu chúng ta vượt qua nó,
chúng ta sẽ giữ được hành tinh này
-
tôi yêu câu trích dẫn này
-
vì nó là một thử thách,
là 1 động lực
-
ta có thể làm đc không?
ta sẽ làm không?
-
ta phải làm được, nhất
định làm đc
-
Tuy nhiên Everglades ko chỉ
là một bài kiểm tra.
-
nó còn là một món quà
-
và cuối cùng, trách nhiệm
của chúng ta.
-
cám ơn.
-
(tiếng vỗ tay)
-
.