Return to Video

Người nhện, Vua sư tử và cuộc sống bên lề sáng tạo

  • 0:02 - 0:08
    (Âm nhạc)
  • 0:08 - 0:12
    Vua Oedipus Rex
  • 0:15 - 0:19
    ["Vua sư tử"]
  • 0:22 - 0:27
    ["Hoàng đế Titus"]
  • 0:38 - 0:44
    ["Frida"]
  • 0:54 - 0:58
    ["Cây sáo ma thuật "]
  • 1:00 - 1:06
    ["Bay qua Thiên Hà"]
  • 1:16 - 1:20
    (Tiếng vỗ tay)
  • 1:20 - 1:22
    Julie Taymor: Cảm ơn các bạn. Cảm ơn rất nhiều.
  • 1:22 - 1:25
    Đó là một vài trích đoạn trong các vở nhạc kịch, opera
  • 1:25 - 1:29
    và những bộ phim mà tôi đã làm trong 20 năm qua.
  • 1:29 - 1:31
    Nhưng điều tôi muốn bắt đầu ngay bây giờ
  • 1:31 - 1:32
    đó là đưa bạn quay trở lại khoảng thời gian
  • 1:32 - 1:35
    mà tôi đã trải qua tại Indonesia,
  • 1:35 - 1:37
    đó là khoảng thời gian có ảnh hưởng sâu sắc trong cuộc đời tôi
  • 1:37 - 1:39
    và, như tất cả các câu chuyện thần thoại,
  • 1:39 - 1:41
    những câu chuyện này cần phải được kể đi kể lại
  • 1:41 - 1:44
    để chúng ta không quên chúng.
  • 1:44 - 1:47
    Và khi tôi đang trong thời gian khó khăn, như chúng ta biết,
  • 1:47 - 1:49
    rằng tôi ở đây ngay bây giờ, thông qua cuộc thử thách gắt gao
  • 1:49 - 1:52
    và ngọn lửa của sự biến đổi,
  • 1:52 - 1:54
    thông qua những gì mà tất cả các bạn cũng thực sự phải làm.
  • 1:54 - 1:57
    Bất cứ ai sáng tạo cũng đều biết rằng có một thời điểm mà
  • 1:57 - 2:02
    hoàn toàn không trở thành một điều kỳ diệu hay một sự thất bại.
  • 2:02 - 2:04
    (Tiếng cười)
  • 2:04 - 2:07
    Và tôi đã ở ngay đó trong tình trạng nguy khốn,
  • 2:07 - 2:09
    tôi sẽ kể cho bạn nghe về một câu chuyện khác.
  • 2:09 - 2:11
    Tôi muốn quay trở về Indonesia
  • 2:11 - 2:14
    nơi tôi đã ở khi tôi khoảng 21, 22 tuổi, một thời gian dài trước đây,
  • 2:14 - 2:16
    theo một chương trình học bổng.
  • 2:16 - 2:19
    Và tôi đã tìm thấy bản thân mình, sau hai năm ở đó
  • 2:19 - 2:22
    trình diễn và học tập, trên đảo Bali,
  • 2:22 - 2:26
    trên đỉnh núi lửa Gunung Batur.
  • 2:26 - 2:29
    Và tôi đã ở tại một ngôi làng,
  • 2:29 - 2:32
    nơi có một buổi lễ khởi đầu dành cho những người đàn ông trẻ,
  • 2:32 - 2:33
    một nghi lễ trưởng thành.
  • 2:33 - 2:36
    Tôi nào có biết rằng nó cũng chính là buổi lễ dành cho tôi
  • 2:36 - 2:38
    Và khi tôi ngồi trong bãi đất của ngôi đền này
  • 2:38 - 2:41
    dưới cây đa bồ đề khổng lồ
  • 2:41 - 2:46
    trong bóng tối, không có điện, chỉ có vầng trăng tròn
  • 2:46 - 2:48
    chiếu xuống bãi đất vắng vẻ này
  • 2:48 - 2:50
    và tôi đã nghe thấy những âm thanh đẹp đẽ nhất
  • 2:50 - 2:52
    giống như một buổi hòa nhạc của Charles Ives
  • 2:52 - 2:54
    khi tôi lắng nghe tiếng nhạc gamelan
  • 2:54 - 2:56
    từ tất cả những người dân từ những làng bản khác nhau
  • 2:56 - 3:00
    đến buổi lễ năm năm tổ chức một lần này
  • 3:00 - 3:03
    Tôi đã nghĩ rằng chỉ có một mình tôi ở trong bóng tối dưới cái cây này
  • 3:03 - 3:06
    Và tất cả đột ngột bước ra khỏi bóng tối,
  • 3:06 - 3:08
    từ đầu kia của bãi đất
  • 3:08 - 3:12
    Tôi nhìn thấy những tia sáng phản chiếu trong gương bởi ánh sáng của mặt trăng.
  • 3:12 - 3:15
    Và những người đàn ông 20 tuổi tôi đã thấy trước đó
  • 3:15 - 3:21
    đột nhiên đứng dậy trong trang phục đầy đủ của các chiến binh
  • 3:21 - 3:23
    với khăn trùm đầu và giáo mác,
  • 3:23 - 3:27
    và không có ai tại bãi đất, và tôi đã giấu mình trong bóng đêm.
  • 3:27 - 3:30
    Đã không có ai ở có, và họ xuất hiện,
  • 3:30 - 3:33
    và họ đã nhảy điệu nhảy đáng kinh ngạc này
  • 3:33 - 3:37
    "Huhuhuhuhuhuhuhahahahaha."
  • 3:37 - 3:40
    Họ di chuyển cơ thể của họ và họ tiến về phía trước,
  • 3:40 - 3:43
    và ánh sáng bị che phủ bởi những bộ trang phục.
  • 3:43 - 3:47
    Tôi đã tại nhà hát kể từ khi tôi 11 tuổi
  • 3:47 - 3:50
    biểu diễn, sáng tạo, và tôi đã đi,
  • 3:50 - 3:52
    "Họ đang biểu diển cho ai
  • 3:52 - 3:54
    với những trang phục phức tạp thế này,
  • 3:54 - 3:56
    với những chiếc mũ đặc biệt này?"
  • 3:56 - 4:01
    Và tôi nhận ra rằng họ đang biểu diễn cho Chúa,
  • 4:01 - 4:04
    cho dù nó có nghĩa gì đi chăng nữa
  • 4:04 - 4:07
    Tuy nhiên, không hiểu tại sao, buổi biểu diễn không được công khai.
  • 4:07 - 4:10
    Không liên quan gì đến vấn đề tiền nong ở đây
  • 4:10 - 4:13
    Nó đã không được ghi chép lại. Không có tin tức gì.
  • 4:13 - 4:15
    Và đã có những nghệ sĩ đáng kinh ngạc
  • 4:15 - 4:18
    mà tôi cảm thấy giống như một sự bất diệt khi họ biểu diễn.
  • 4:18 - 4:21
    Giây phút sau đó,
  • 4:21 - 4:25
    ngay sau khi họ kết thúc và biến mất vào bóng đêm,
  • 4:25 - 4:27
    một người đàn ông trẻ tuổi với một chiếc đèn lồng prô-ban đến
  • 4:27 - 4:29
    treo nó lên trên một cái cây, thiết lập một bức màn.
  • 4:29 - 4:33
    Bãi đất giữa làng đã được lấp đầy bởi hàng trăm người.
  • 4:33 - 4:35
    Và họ đã trình diễn một vở nhạc kịch suốt cả đêm dài.
  • 4:35 - 4:38
    Con người cần có ánh sáng.
  • 4:38 - 4:40
    Họ cần ánh sáng để xem.
  • 4:40 - 4:44
    Vì vậy những gì tôi đã thu được và tập hợp đươc từ thời điểm đáng kinh ngạc và có ảnh hưởng mạnh mẽ này
  • 4:44 - 4:47
    trong cuộc đời của tôi khi còn là một nghệ sĩ trẻ
  • 4:47 - 4:50
    đó là bạn phải thực sự chân thành
  • 4:50 - 4:54
    với những gì mà bạn tin tưởng với tư cách là một nghệ sĩ
  • 4:54 - 4:57
    nhưng bạn cũng cần phải nhận thức được rằng
  • 4:57 - 5:01
    khán giả ở ngoài kia, trong cuộc sống của chúng ta, tại thời điểm này
  • 5:01 - 5:02
    và họ cũng cần ánh sáng.
  • 5:02 - 5:05
    Và chính sự cân bằng khó tin này
  • 5:05 - 5:06
    khiến tôi nghĩ rằng chúng ta đi bộ
  • 5:06 - 5:10
    khi chúng ta đang sáng tạo ra một cái gì đó đang phá vỡ mặt đất,
  • 5:10 - 5:12
    đó là sự cố gắng để làm một điều gì đó mà bạn chưa từng thấy trước đây,
  • 5:12 - 5:14
    đó là thế giới tưởng tượng
  • 5:14 - 5:17
    nơi mà bạn thực sự không biết con đường bạn đang đi sẽ kết thúc ở đâu,
  • 5:17 - 5:20
    đó là ranh giới trên rìa của một miệng núi lửa
  • 5:20 - 5:23
    mà tôi đã đi trên đó trong toàn bộ cuộc đời tôi.
  • 5:23 - 5:25
    Bây giờ những gì tôi muốn làm là kể cho bạn biết
  • 5:25 - 5:27
    một chút
  • 5:27 - 5:30
    về việc tôi đã làm việc như thế nào . Chúng ta hãy nói về "Vua sư tử."
  • 5:30 - 5:32
    Bạn đã thấy nhiều ví dụ của công việc của tôi ở trên,
  • 5:32 - 5:34
    nhưng đó là những ví dụ mà mọi người biết.
  • 5:34 - 5:37
    Tôi bắt đầu với khái niệm của chữ tượng hình.
  • 5:37 - 5:40
    Chữ tượng hình giống như một bức tranh được sơn vẽ, một bức tranh sơn vẽ kiểu Nhật .
  • 5:40 - 5:44
    Ba nét bút, bạn nhận được toàn bộ một rừng tre.
  • 5:44 - 5:46
    Tôi đi đến khái niệm về "Vua sư tử"
  • 5:46 - 5:48
    và tôi nói, "Bản chất của nó là gì?
  • 5:48 - 5:50
    Trừu tượng là gì?
  • 5:50 - 5:53
    Nếu tôi có thể cắt giảm câu chuyện nguyên vẹn này
  • 5:53 - 5:56
    vào một hình ảnh, nó sẽ như thế nào?"
  • 5:56 - 5:59
    Vòng tròn. Vòng tròn. Nó là như vậy rõ ràng.
  • 5:59 - 6:03
    Vòng tròn của cuộc sống. Vòng tròn của mặt nạ của Mufasa.
  • 6:03 - 6:07
    Vòng kết nối đó, khi chúng tôi đến Màn II và có một vụ hạn hán,
  • 6:07 - 6:09
    làm thế nào để bạn có thể thể hiện một trận hạn hán?
  • 6:09 - 6:12
    Đó là một vòng tròn của lụa trên sàn nhà
  • 6:12 - 6:16
    biến mất vào một cái lỗ trên sàn sân khấu.
  • 6:16 - 6:19
    Vòng tròn của cuộc sống đi đến trong các bánh xe
  • 6:19 - 6:21
    những con linh dương nhảy qua.
  • 6:21 - 6:23
    Và bạn thấy cơ khí.
  • 6:23 - 6:26
    Và là người của nhà hát, những gì tôi biết và yêu thích về rạp chiếu phim
  • 6:26 - 6:28
    đó là khi các khán giả đến
  • 6:28 - 6:30
    và họ ngừng sự hoài nghi của họ lại,
  • 6:30 - 6:33
    khi bạn nhìn thấy những người đàn ông hoặc phụ nữ đi bộ
  • 6:33 - 6:35
    với một đĩa cỏ trên đầu họ,
  • 6:35 - 6:36
    bạn biết đó là thảo nguyên.
  • 6:36 - 6:38
    Bạn không chất vấn điều đó.
  • 6:38 - 6:40
    Tôi thích sự thật rõ ràng của nhà hát.
  • 6:40 - 6:44
    Tôi thích việc mọi người sẵn sàng để lấp vào những khoảng trống.
  • 6:44 - 6:46
    Các khán giả sẵn sàng nói rằng,
  • 6:46 - 6:49
    "Ồ, tôi biết đó không phải là một mặt trời thực sự.
  • 6:49 - 6:51
    Bạn đã lấy những thanh gỗ.
  • 6:51 - 6:53
    Bạn đã thêm lụa vào phía dưới.
  • 6:53 - 6:57
    Bạn để lơ lửng những thanh gỗ này. Bạn để nó rơi thẳng xuống sàn nhà.
  • 6:57 - 7:01
    Và khi nó được nâng lên bởi các sợi dây, tôi thấy rằng đó là một mặt trời.
  • 7:01 - 7:06
    Nhưng vẻ đẹp của nó chỉ là tơ lụa và gậy.
  • 7:06 - 7:10
    Và theo một cách nào đó, đó là những gì khiến cho nó có linh hồn.
  • 7:10 - 7:12
    Đó là những gì làm bạn xúc động.
  • 7:12 - 7:16
    Nó không phải là mặt trời thực xuất hiện theo đúng nghĩa đen của nó
  • 7:16 - 7:17
    Đó là nghệ thuật.
  • 7:17 - 7:23
    Vì vậy, trong nhà hát, câu chuyện càng quan trọng càng nhiều
  • 7:23 - 7:25
    cuốn sách và ngôn ngữ,
  • 7:25 - 7:29
    cách kể lại câu chuyện, làm thế nào để kể lại nó,
  • 7:29 - 7:33
    cơ học, các phương pháp bạn sử dụng,
  • 7:33 - 7:36
    tương đương với chính bản thân câu chuyện.
  • 7:36 - 7:39
    Và tôi là một trong những người yêu thích công nghệ công nghệ cao và thấp.
  • 7:39 - 7:41
    Vì vậy, tôi có thể đi từ--
  • 7:41 - 7:43
    Ví dụ, tôi sẽ cho các bạn thấy một số "Người nhện" sau đó,
  • 7:43 - 7:46
    những bộ máy đáng kinh ngạc này di chuyển mọi người
  • 7:46 - 7:48
    Nhưng thực tế là, không có các vũ công
  • 7:48 - 7:51
    ai biết được cách sử dụng cơ thể của mình và đung đưa trên những dây như thế nào
  • 7:51 - 7:53
    không có gì cả
  • 7:53 - 7:56
    Vì vậy bây giờ tôi sẽ cho các bạn thấy
  • 7:56 - 8:00
    một số đoạn phim từ các dự án lớn khác của cuộc sống của tôi trong năm nay,
  • 8:00 - 8:01
    "Tempest." (Cơn bão)
  • 8:01 - 8:05
    Đó là một bộ phim. Tôi đã dựng "The Tempest" trên sân khấu ba lần
  • 8:05 - 8:08
    tại nhà hát kể từ năm 1984, ' 86,
  • 8:08 - 8:11
    và tôi thích vở kịch.
  • 8:11 - 8:13
    Tôi đã luôn dựng nó với một diễn viên nam Prospero.
  • 8:13 - 8:15
    Và đột nhiên, tôi nghĩ,
  • 8:15 - 8:17
    "À, tôi sẽ để ai diễn vai Prospero?
  • 8:17 - 8:21
    Tại sao không phải là Helen Mirren? Cô là một diễn viên tuyệt vời. Tại sao không?"
  • 8:21 - 8:24
    Và vai diễn này thực sự cũng đã phù hợp với một người phụ nữ
  • 8:24 - 8:27
    Vì vậy bây giờ, chúng ta hãy cùng xem một số hình ảnh
  • 8:27 - 8:29
    từ "Tempest."
  • 8:29 - 8:34
    (Âm nhạc)
  • 8:45 - 8:49
    (Video) Prospera: Linh hồn, ngươi có thực hiện cơn bão mà ta đã nói với ngươi chưa?
  • 8:49 - 8:54
    Ariel: Tôi đã lên tàu của Đức vua. Trong mỗi khoang hành khách, tôi thổi bùng lên sự kinh ngạc.
  • 8:58 - 9:01
    Prospera: Ngay ở cái nhìn đầu tiên, họ đã thay đổi ánh mắt.
  • 9:01 - 9:02
    Miranda: Anh có yêu em không?
  • 9:02 - 9:03
    Ferdinand: Vượt quá tất cả giới hạn.
  • 9:03 - 9:06
    HM: Họ đều ở trong quyền lực của mỗi người.
  • 9:06 - 9:11
    Trinculo: Đau khổ khiến một người đàn ông thân thiết với những người tình chung giường xa lạ.
  • 9:11 - 9:14
    (Âm nhạc)
  • 9:14 - 9:18
    Tìm kiếm kinh doanh, thưa thống đốc?
  • 9:18 - 9:20
    Caliban: Ngươi không phải rơi từ trên trời xuống?
  • 9:20 - 9:22
    Stephano: Bên ngoài mặt trăng, ta đảm bảo với ngươi.
  • 9:22 - 9:24
    Prospera: Caliban!
  • 9:24 - 9:26
    Caliban: Hòn đảo này là của tôi.
  • 9:26 - 9:30
    Prospera: Để chắc chắn điều này, đêm nay, ngươi sẽ bị kiểm soát.
  • 9:30 - 9:34
    Antonio: Anh trai ngươi nằm ở đây không tốt hơn so với trái đất mà ông ta ở đâu.
  • 9:34 - 9:35
    Sebastian: Rút thanh gươm ngươi ra.
  • 9:35 - 9:39
    Và ta, nhà vua, sẽ yêu ngươi.
  • 9:39 - 9:44
    Prospera: Ta sẽ gây bệnh dịch cho tất cả bọn chúng, ngay cả khi chúng thét gào
  • 9:46 - 9:51
    Ariel: Ta đã làm cho ngươi điên cuồng
  • 9:57 - 10:00
    Prospera: Chúng ta là công cụ mà ước mơ được thực hiện dựa trên điều đó
  • 10:00 - 10:04
    và cuộc sống nhỏ bé của chúng ta cuộn tròn với một giấc ngủ.
  • 10:04 - 10:09
    (Âm nhạc)
  • 10:09 - 10:12
    JT: được rồi.
  • 10:12 - 10:16
    (Tiếng vỗ tay)
  • 10:16 - 10:19
    Vì vậy, tôi đã đi từ nhà hát, dựng lên "The Tempest"
  • 10:19 - 10:21
    trên sân khấu với nguồn ngân sách rất ít ỏi
  • 10:21 - 10:23
    nhiều năm trước,
  • 10:23 - 10:25
    Tôi thích vở kịch, và tôi cũng nghĩ rằng
  • 10:25 - 10:27
    đó là vở kịch cuối cùng của Shakespeare,
  • 10:27 - 10:31
    và nó tự thích nghi, như các bạn thấy, với rạp chiếp phim
  • 10:31 - 10:33
    Nhưng tôi mới chỉ cung cấp cho các bạn một ví dụ nhỏ về
  • 10:33 - 10:35
    làm thế nào mà một người có thể dàn dựng nó trong nhà hát
  • 10:35 - 10:39
    và sau đó làm thế nào họ có thể lấy cùng một ý tưởng hoặc câu chuyện
  • 10:39 - 10:42
    và đưa nó vào điện ảnh.
  • 10:42 - 10:45
    Chữ viết tượng hình mà tôi đã nói chuyện với các bạn lúc trước,
  • 10:45 - 10:48
    nó là gì với "The Tempest"?
  • 10:48 - 10:50
    Nếu tôi có thể tóm tắt nó lại
  • 10:50 - 10:53
    điều gì sẽ là hình ảnh mà tôi có thể
  • 10:53 - 10:55
    mất việc của tôi vì nó?
  • 10:55 - 10:57
    Và nó đã là lâu đài cát
  • 10:57 - 11:00
    ý tưởng của việc nuôi dưỡng so với tự nhiên,
  • 11:00 - 11:03
    rằng chúng tôi xây dựng các nền văn minh này...
  • 11:03 - 11:06
    cô ấy nói về nó vào lúc cuối, Helen Mirren Prospera--
  • 11:06 - 11:11
    chúng ta xây dựng chúng, nhưng theo tự nhiên, trong cơn bão lớn,
  • 11:11 - 11:17
    các tòa tháp vượt qua những đám mây, những cung điện tuyệt đẹp này rồi sẽ phai mờ dần
  • 11:17 - 11:21
    và sẽ ... còn lại không phải là một đống đổ vỡ phía sau
  • 11:21 - 11:24
    Vì vậy, tại nhà hát, tôi bắt đầu vở kịch,
  • 11:24 - 11:27
    có một cái cào cát màu đen, một cây mè màu trắng,
  • 11:27 - 11:30
    và đã có một cô bé, Miranda, trên đường chân trời,
  • 11:30 - 11:32
    xây dựng một lâu đài nhỏ giọt, một lâu đài bằng cát.
  • 11:32 - 11:36
    Và khi cô ấy ở bên cạnh của sân khấu đó,
  • 11:36 - 11:39
    hai người phụ giúp mặc trang phục màu đen
  • 11:39 - 11:44
    với những bình nước chạy dọc theo phía trên
  • 11:44 - 11:48
    và bắt đầu đổ nước vào lâu đài cát
  • 11:48 - 11:51
    và lâu đài cát bắt đầu nhỏ giọt và lún xuống,
  • 11:51 - 11:52
    nhưng trước khi nó tan biến,
  • 11:52 - 11:57
    khán giả nhìn thấy những người phụ giúp được mạ đen
  • 11:57 - 12:01
    Bối cảnh đã rõ ràng. Thật là tầm thường. Chúng ta đã nhìn thấy nó.
  • 12:01 - 12:04
    Nhưng khi họ bắt đầu đổ nước,
  • 12:04 - 12:08
    ánh sáng thay đổi từ việc hiển thị cho bạn những người phụ giúp được mạ đen
  • 12:08 - 12:11
    tới việc tập trung, điều kỳ diệu chưa được trau chuốt mà chúng tôi làm trong nhà hát,
  • 12:11 - 12:15
    nó tập trung ngay trên mặt nước riêng của mình.
  • 12:15 - 12:19
    Và bất ngờ, góc nhìn của khán giả đã thay đổi.
  • 12:19 - 12:22
    Nó trở thành một cái gì đó kỳ diệu lớn lao.
  • 12:22 - 12:25
    Nó trở thành cơn mưa.
  • 12:25 - 12:29
    Các diễn viên đeo mặt nạ, những chú rối, họ biến mất,
  • 12:29 - 12:32
    và khán giả làm cho bước nhảy vọt vào thế giới này,
  • 12:32 - 12:36
    vào thế giới tưởng tượng của "The Tempest" thực sự xảy ra.
  • 12:36 - 12:38
    Bây giờ là sự khác biệt
  • 12:38 - 12:40
    khi tôi đã đi và đã dàn dựng nó trong các rạp chiếu phim,
  • 12:40 - 12:43
    Tôi đã bắt đầu bộ phim thực tế
  • 12:43 - 12:48
    với một cảnh cận cảnh của một lâu đài cát, một lâu đài cát đen,
  • 12:48 - 12:50
    và điều mà rạp chiếu phim có thể làm đó là,
  • 12:50 - 12:53
    bằng cách sử dụng máy ảnh, nghệ thuật phối cảnh,
  • 12:53 - 12:56
    và những shoot hình dài và cận cảnh,
  • 12:56 - 12:58
    nó bắt đầu trên một cảnh cận cảnh của lâu đài cát
  • 12:58 - 13:00
    và nó kéo đi,
  • 13:00 - 13:03
    các bạn thấy rằng nó là một bức tiểu họa thu nhỏ trong lòng bàn tay
  • 13:03 - 13:05
    bàn tay của cô gái.
  • 13:05 - 13:07
    Và vì vậy tôi có thể chơi với bối cảnh,
  • 13:07 - 13:10
    và lý do tại sao tôi chuyển từ một bối cảnh này đến một bối cảnh khác
  • 13:10 - 13:11
    đó là để có thể có khả năng làm điều này.
  • 13:11 - 13:14
    Bây giờ tôi sẽ đưa các bạn đến với "Người nhện"
  • 13:14 - 13:18
    (Âm nhạc)
  • 13:45 - 13:48
    (Video) Peter Parker: ♪ Đứng trên vách,
  • 13:48 - 13:52
    Tôi có thể bay ra khỏi đây. ♪
  • 13:52 - 13:54
    JT: Chúng tôi đang cố gắng để làm tất cả mọi thứ trong nhà hát trực tiếp
  • 13:54 - 13:56
    mà bạn không thể làm trong không gian hai chiều
  • 13:56 - 13:59
    trong phim ảnh và truyền hình.
  • 13:59 - 14:03
    PP: ♪ vượt lên trên bản thân và kiểm soát. ♪
  • 14:03 - 14:06
    George Tsypin: Chúng tôi đang ngắm nhìn New York từ quan điểm của một người nhện.
  • 14:06 - 14:08
    Người nhện không bị ràng buộc bởi lực hấp dẫn.
  • 14:08 - 14:12
    Manhattan trong chương trình cũng không bị ràng buộc bởi lực hấp dẫn
  • 14:12 - 14:16
    PP: ♪ Là chính bản thân mình và bay lên trên tất cả. ♪
  • 14:16 - 14:20
    Toàn bộ: ♪ Sock! Tù binh chiến tranh! ♪
  • 14:20 - 14:23
    ♪ Slam! Đầu! ♪
  • 14:23 - 14:25
    Danny Ezralow: Tôi không muốn để các bạn thậm chí nghĩ rằng đó là một biên đạo múa.
  • 14:25 - 14:26
    Đó là thực tế, là những gì đang xảy ra.
  • 14:26 - 14:29
    Tôi muốn các bạn xem mọi người di chuyển,
  • 14:29 - 14:31
    và các bạn đang đi, "Ồ, chuyện gì vậy?"
  • 14:31 - 14:43
    (Âm nhạc)
  • 14:43 - 14:45
    JT: Nếu tôi đưa ra đủ hoạt động trong điêu khắc,
  • 14:45 - 14:48
    và các diễn viên di chuyển đầu của họ, bạn cảm thấy như nó có sự sống.
  • 14:48 - 14:51
    Nó thực sự là một câu chuyện sống động. Nó là một cuốn sách truyện tranh trở nên sống động.
  • 14:51 - 14:59
    (Âm nhạc)
  • 14:59 - 15:00
    Bono: Họ là những câu chuyện thần thoại
  • 15:00 - 15:03
    Họ là huyền thoại hiện đại, các anh hùng truyện tranh.
  • 15:03 - 15:09
    PP: ♪ Họ tin tưởng. ♪
  • 15:09 - 15:13
    (Tiếng thét)
  • 15:13 - 15:19
    (Âm nhạc)
  • 15:31 - 15:33
    (Tiếng vỗ tay)
  • 15:33 - 15:38
    JT: Ồ ồ. Đó là gì vậy?
  • 15:38 - 15:40
    Xiếc, rock 'n' roll, phim truyền hình.
  • 15:40 - 15:43
    Những gì chúng tôi đang làm trên sân khấu là gì vậy?
  • 15:43 - 15:45
    Vâng, một câu chuyện cuối cùng, rất nhanh thôi
  • 15:45 - 15:48
    Sau khi tôi đã ở ngôi làng đó, tôi đã vượt qua hồ,
  • 15:48 - 15:51
    và tôi thấy các ngọn núi lửa đang phun trào
  • 15:51 - 15:53
    phía mặt khác, núi lửa Gunung Batur,
  • 15:53 - 15:56
    và đã có một ngọn núi lửa đã chết bên cạnh ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động.
  • 15:56 - 15:58
    Tôi đã không nghĩ rằng tôi sẽ bị nuốt chửng bởi ngọn núi lửa,
  • 15:58 - 16:00
    và tôi ở đây.
  • 16:00 - 16:04
    Nhưng rất dễ dàng để leo lên, phải không?
  • 16:04 - 16:05
    Bạn giữ rễ cây,
  • 16:05 - 16:09
    bạn đặt chân của bạn vào trong các phiến đá nhỏ
  • 16:09 - 16:11
    leo lên đó, và bạn lên được phía trên,
  • 16:11 - 16:13
    và tôi đã ở đó với một người bạn tốt, một diễn viên,
  • 16:13 - 16:15
    và chúng tôi nói, "Chúng ta hãy cùng leo lên đó.
  • 16:15 - 16:17
    Chúng ta hãy xem liệu chúng ta có thể đến gần với mép
  • 16:17 - 16:20
    ngọn núi lửa đang hoạt động hay không."
  • 16:20 - 16:22
    Và chúng tôi leo lên và chúng tôi đã lên đến cùng,
  • 16:22 - 16:25
    và chúng tôi đang trên mép, trên vách này,
  • 16:25 - 16:27
    Roland biến mất vào trong khói lưu huỳnh
  • 16:27 - 16:29
    tại ngọn núi lửa ở phía đầu kia,
  • 16:29 - 16:31
    và tôi chỉ có một mình
  • 16:31 - 16:34
    ngay tại vách núi đáng kinh ngạc này.
  • 16:34 - 16:36
    Bạn có nghe thấy lời bài hát không?
  • 16:36 - 16:38
    Tôi đang ở trên vách núi nhìn xuống
  • 16:38 - 16:40
    nhìn vào một ngọn núi lửa chết ở bên trái của tôi.
  • 16:40 - 16:44
    Ở bên phải của tôi là phiến đá sét. Nó đã được hoàn thiện
  • 16:44 - 16:48
    Tôi đang mặc sarong và đeo dây da. Đó là nhiều năm trước đây.
  • 16:48 - 16:49
    Và không có giày đi bộ đường dài.
  • 16:49 - 16:53
    Và ông ấy đã biến mất, diễn viên Pháp gypsy điên rồ,
  • 16:53 - 16:57
    biến mất trong làn khói, và tôi nhận ra rằng,
  • 16:57 - 17:01
    Tôi không thể trở lại con đường mà tôi đã đi. Tôi không thể.
  • 17:01 - 17:05
    Vì vậy, tôi vứt máy ảnh của mình đi. Tôi vứt bỏ dây da của tôi,
  • 17:05 - 17:08
    và tôi nhìn vào con đường trực tiếp ở phía trước của tôi,
  • 17:08 - 17:12
    và tôi đã đi trên bốn chân của tôi như một con mèo,
  • 17:12 - 17:15
    và tôi đã để đầu gối của tôi ở hai bên
  • 17:15 - 17:18
    lối đi trước mặt tôi,
  • 17:18 - 17:21
    30 mét hoặc 30 feet, tôi không biết.
  • 17:21 - 17:23
    Gió đã thổi ầm ầm,
  • 17:23 - 17:27
    và cách duy nhất tôi có thể đến được phía bên kia
  • 17:27 - 17:29
    đó là nhìn vào đường đi thẳng trước mặt tôi.
  • 17:29 - 17:31
    Tôi biết tất cả các bạn đã ở đó
  • 17:31 - 17:33
    Tôi đang ở trong cuộc thử thách gắt gao ngay lúc này.
  • 17:33 - 17:35
    Đó là cuộc thử nghiệm với lửa của tôi
  • 17:35 - 17:37
    Đó là cuộc thử nghiệm với lửa của công ty tôi
  • 17:37 - 17:42
    Chúng tôi tồn tại bởi vì chúng tôi là "Vượt lên trên tất cả."
  • 17:42 - 17:45
    Cậu bé té ngã từ trên bầu trời, vượt lên trên.
  • 17:45 - 17:47
    Nó ở ngay đó trong lòng cả hai bàn tay của chúng tôi,
  • 17:47 - 17:49
    của tất cả những bàn tay của công ty tôi
  • 17:49 - 17:52
    Tôi có những cộng tác viên xinh đẹp, và chúng tôi như là những người sáng tạo
  • 17:52 - 17:54
    chỉ có thể đến đó cùng nhau.
  • 17:54 - 17:57
    Tôi biết các bạn hiểu mà.
  • 17:57 - 17:59
    Và các bạn chỉ cần đi về phía trước,
  • 17:59 - 18:02
    và sau đó các bạn sẽ thấy điều đặc biệt này
  • 18:02 - 18:03
    ở phía trước đôi mắt của các bạn.
  • 18:03 - 18:04
    Cảm ơn các bạn.
  • 18:04 - 18:10
    (Tiếng vỗ tay)
Title:
Người nhện, Vua sư tử và cuộc sống bên lề sáng tạo
Speaker:
Julie Taymor
Description:

Trình chiếu các đoạn clip ngoạn mục từ các sản phẩm như Frida, Cơn bão và Vua sư tử, đạo diễn Julie Taymor miêu tả một cuộc sống đắm mình trong nhà hát và những bộ phim. Được quay ngay khi có những tranh cãi xung quanh vở kịch Broadway về Người nhện: Dập tắt Bóng đêm vốn đang ở đỉnh cao của mình, bà đã thẳng thắn miêu tả những căng thẳng vốn có trong quá trình sáng tạo của mình cũng như những gì bà đã phấn đấu để có thể nắm bắt được bản chất của câu chuyện -- và để tạo ra những hình ảnh và trải nghiệm không giống như bất kỳ điều gì khác.

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
18:28

Vietnamese subtitles

Revisions Compare revisions