Bốn câu chuyện mà chúng ta tự kể về cái chết
-
0:00 - 0:02Tôi có một câu hỏi:
-
0:02 - 0:06Ai ở đây nhớ
lần đầu tiên mình nhận ra -
0:06 - 0:09một ngày nào đó
mình sẽ chết hay không? -
0:09 - 0:12Tôi thì có. Lúc tôi còn nhỏ,
-
0:12 - 0:15ông nội tôi mới qua đời,
-
0:15 - 0:19và tôi vẫn nhớ những ngày sau đó
mình đã nằm trên giường buổi tối -
0:19 - 0:22cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra.
-
0:22 - 0:25Ông nội chết nghĩa là gì?
-
0:25 - 0:27Ông đi đâu rồi?
-
0:27 - 0:30Nó giống như một lỗ hổng
trong hiện thực mở ra -
0:30 - 0:32và nuốt ông vào.
-
0:32 - 0:35Nhưng sau đó, một câu hỏi khủng khiếp
xuất hiện trong tôi: -
0:35 - 0:38Nếu ông có thể chết,
điều đó cũng sẽ xảy đến với tôi ư? -
0:38 - 0:42Liệu lỗ hổng đó
có thực sự mở ra và nuốt tôi vào? -
0:42 - 0:44Liệu nó sẽ mở ra ngay dưới giường
-
0:44 - 0:47và nuốt tôi vào ngay lúc đang ngủ không?
-
0:47 - 0:51Vâng, ở một vài điểm, tất cả trẻ em
dần nhận thức được về cái chết. -
0:51 - 0:53Nó có thể xảy ra
theo nhiều cách khác nhau, dĩ nhiên, -
0:53 - 0:55và thường xảy đến
trong những tình huống khác nhau. -
0:55 - 0:58Khái niệm của chúng ta về cái chết
phát triển dần khi ta lớn lên, -
0:58 - 1:01Và nếu bạn tìm đến những góc tối
-
1:01 - 1:03trong trí nhớ của mình,
-
1:03 - 1:06bạn có thể nhớ ra những điều
giống như cảm nhận của tôi -
1:06 - 1:09khi ông nội qua đời
và khi tôi nhận ra -
1:09 - 1:11nó cũng có thể xảy đến với tôi
như vậy. -
1:11 - 1:13cảm giác đó đứng sau mọi chuyện
-
1:13 - 1:17rằng cái lỗ hổng ấy luôn chờ đợi.
-
1:17 - 1:19Và sự phát triển này ở trẻ em
-
1:19 - 1:22phản ánh sự phát triển
của giống loài chúng ta. -
1:22 - 1:25Có một điều là
khi còn là một đứa trẻ -
1:25 - 1:29sự phát triển cảm nhận của bạn
về bản thân và thời gian -
1:29 - 1:31trở lên đủ phức tạp
-
1:31 - 1:35để bạn nhận ra mình có thể chết,
-
1:35 - 1:38thế nên ở vài điểm
trong quá trình tiến hoá của loài người, -
1:38 - 1:41những cảm nhận đầu tiên của con người
về bản thân và thời gian -
1:41 - 1:44trở lên đủ phức tạp
-
1:44 - 1:47để họ trở thành
những người đầu tiên nhận ra rằng, -
1:47 - 1:50" Mình sẽ chết".
-
1:50 - 1:52Đây là lời nguyền của chúng ta,
nếu bạn thấy thế. -
1:52 - 1:56Đó là cái giá chúng ta phải trả
vì quá thông minh. -
1:56 - 1:59Chúng ta phải sống
trong khi biết rằng -
1:59 - 2:01điều xấu nhất có thể xảy ra
-
2:01 - 2:03chắc chắn sẽ xảy ra vào một ngày nào đó,
-
2:03 - 2:04kết thúc mọi dự định,
-
2:04 - 2:08mọi hi vọng, ước mơ
của tất mọi người trên thế giới. -
2:08 - 2:11Mỗi chúng ta đều sống
dưới một cái bóng riêng -
2:11 - 2:13của sự khải huyền.
-
2:13 - 2:16Và nó thật đáng sợ.
Thật kinh hoàng. -
2:16 - 2:18Nên chúng ta tìm cách thoát ra.
-
2:18 - 2:21Trong trường hợp của tôi, khi tôi 5 tuổi,
-
2:21 - 2:24là hỏi mẹ.
-
2:24 - 2:27Ngay lần đầu khi tôi bắt đầu hỏi
-
2:27 - 2:29điều gì xảy ra khi chúng ta chết,
-
2:29 - 2:31những người lớn xung quanh tôi, lúc đó
-
2:31 - 2:34trả lời bằng những từ tiếng anh thông thường
pha trộn giữa sự vụng về -
2:34 - 2:37và đức tin Cơ đốc nửa mùa,
-
2:37 - 2:39và cụm từ tôi thường được nghe là
-
2:39 - 2:40ông nội giờ đang
-
2:40 - 2:43"ở trên trời đang dõi theo chúng ta."
-
2:43 - 2:46và nếu tôi cũng chết,
điều này dĩ nhiên không xảy ra, -
2:46 - 2:49thì tôi cũng được lên đó,
-
2:49 - 2:51làm cho cái chết nghe giống như
-
2:51 - 2:53đi thang máy vậy.
-
2:53 - 2:56Nó không hợp lý lắm.
-
2:56 - 2:59Tôi cũng từng xem
các chương trình thiếu nhi hồi đó, -
2:59 - 3:02và đó là kỷ nguyên
của khám phá không gian. -
3:02 - 3:04Luôn có những tàu tên lửa
phóng lên bầu trời, -
3:04 - 3:07đi vào không gian, lên trên đó.
-
3:07 - 3:09Nhưng không có nhà du hành nào
quay về -
3:09 - 3:12từng nhắc đến chuyện
đã gặp ông nội tôi bao giờ -
3:12 - 3:15hoặc gặp bất cứ người đã chết nào.
-
3:15 - 3:16Nhưng tôi đã hoảng sợ,
-
3:16 - 3:18và ý nghĩ chiếc thang máy sự sống
-
3:18 - 3:20sẽ đưa tôi lên gặp ông
-
3:20 - 3:21nghe tốt hơn nhiều so với
-
3:21 - 3:24bị nuốt vào lỗ hổng trong lúc ngủ.
-
3:24 - 3:27Và vì thế, tôi tin nó,
-
3:27 - 3:29dù nó nghe có vẻ hơn vô nghĩa.
-
3:29 - 3:32Giai đoạn tư tưởng này, tôi đã trải qua
-
3:32 - 3:34khi còn bé, và lặp lại nhiều lần kể từ đó,
-
3:34 - 3:36kể cả khi đã lớn,
-
3:36 - 3:38đó là một sản phẩm
mà tâm lý học gọi là -
3:38 - 3:40định kiến.
-
3:40 - 3:43Định kiến là những điều chúng ta
-
3:43 - 3:45hiểu sai một cách có hệ thống,
-
3:45 - 3:48những kiểu như
chúng ta tính toán sai, đánh giá sai, -
3:48 - 3:51bóp méo hiện thực, hoặc thấy những cái
mà chúng ta muốn thấy -
3:51 - 3:53và định kiến mà tôi đang nói đến
-
3:53 - 3:55diễn ra như thế này đây:
-
3:55 - 3:57Đối diện ai đó với sự thật
-
3:57 - 3:59là họ sẽ chết
-
3:59 - 4:02và họ sẽ tin bất cứ câu chuyện nào
-
4:02 - 4:04nói rằng điều đó không đúng
-
4:04 - 4:06thay vào đó, họ có thể sống mãi mãi,
-
4:06 - 4:10dù đó là bước lên nấc thang của sự sống.
-
4:10 - 4:14Giờ chúng ta có thể thấy
đó là định kiến lớn nhất. -
4:14 - 4:17Nó được chứng minh qua hơn 400
-
4:17 - 4:19cuộc nghiên cứu thực nghiệm.
-
4:19 - 4:22Những nghiên cứu đó tài tình nhưng đơn giản.
-
4:22 - 4:23Họ làm như sau.
-
4:23 - 4:25Lấy hai nhóm người
-
4:25 - 4:28có sự tương đồng quan điểm như nhau,
-
4:28 - 4:30và với một nhóm
bạn nhắc nhở họ rằng họ sẽ chết -
4:30 - 4:33nhóm kia thì không, rồi so sánh hành vi của họ.
-
4:33 - 4:37Bạn sẽ thấy những định kiến đó
tác động đến hành vi -
4:37 - 4:41của nhóm người nhận thức
được cái chết của mình. -
4:41 - 4:44Và mọi cuộc thí nghiệm,
bạn đều có chung một kết quả: -
4:44 - 4:47Những người bị buộc
phải để ý đến cái chết của mình -
4:47 - 4:49thì muốn tin hơn
vào những câu chuyện -
4:49 - 4:51nói rằng họ có thể thoát khỏi
cái chết -
4:51 - 4:52và sống mãi mãi.
-
4:52 - 4:55Đây là một ví dụ:
Một nghiên cứu gân đây -
4:55 - 4:57với hai nhóm người
thuộc thuyết không thể biết, -
4:57 - 4:59đó là những người
-
4:59 - 5:02không theo bất kỳ tín ngưỡng
tôn giáo nào. -
5:02 - 5:05Một nhóm được yêu cầu
suy nghĩ về cái chết. -
5:05 - 5:07Nhóm kia được hỏi suy nghĩ về
-
5:07 - 5:09sự cô đơn.
-
5:09 - 5:11Rồi sau đó, họ được hỏi
về niềm tin tôn giáo. -
5:11 - 5:14Nhóm người được yêu cầu
suy nghĩ về cái chết -
5:14 - 5:18sau đó có khả năng cao gấp đôi
cho rằng -
5:18 - 5:19mình tin vào Chúa trời và Jesus.
-
5:19 - 5:21Xấp xỉ cao gấp đôi.
-
5:21 - 5:24Dù trước đó
họ đều không tin như nhau. -
5:24 - 5:26Nhưng khi được đặt vào
nỗi sợ về cái chết, -
5:26 - 5:30họ chạy ngay đến với chúa Jesus.
-
5:30 - 5:33Giờ, điều này cho thấy
việc nhắc nhở mọi người về cái chết -
5:33 - 5:36khiến họ có đức tin,
bất chấp những bằng chứng, -
5:36 - 5:38và nó không chỉ diễn ra với tôn giáo,
-
5:38 - 5:41mà diễn ra với bất kỳ hê thống tư tưởng
-
5:41 - 5:44hứa hẹn sự bất tử theo nhiều kiểu,
-
5:44 - 5:46dù đó là trở lên nổi tiếng
-
5:46 - 5:47hay có con
-
5:47 - 5:49hay thậm chí là chủ nghĩa dân tộc,
-
5:49 - 5:52đó là những lời hứa rằng
bạn có thể sống trong một điều vĩ đại hơn. -
5:52 - 5:54Định kiến này đã hình thành nên
-
5:54 - 5:57tiến trình lịch sử con người.
-
5:57 - 5:59Học thuyết đằng sau định kiến này
-
5:59 - 6:01qua hơn 400 nghiên cứu
-
6:01 - 6:03được gọi là thuyết điều hành nỗi sợ,
-
6:03 - 6:06ý tưởng thì đơn giản.
Chỉ có vậy. -
6:06 - 6:08Chúng ta phát triển thế giới quan của mình,
-
6:08 - 6:10ở đó, những câu chuyện
chúng ta tự kể cho mình -
6:10 - 6:13về thế giới và vị trí của mình trong đó,
-
6:13 - 6:15để giúp bản thân giải quyết được
-
6:15 - 6:18nỗi sợ về cái chết.
-
6:18 - 6:20Và những câu chuyện về sự bất tử này
-
6:20 - 6:23có muôn vàn hình dạng khác nhau,
-
6:23 - 6:27nhưng tôi tin rằng
đằng sau bề ngoài khác nhau ấy -
6:27 - 6:29thực chất có 4 dạng cơ bản
-
6:29 - 6:33mà những câu chuyện về sự bất tử đó
có thể có. -
6:33 - 6:35Chúng ta có thể thấy chúng
tự lặp lại -
6:35 - 6:38qua quá trình lịch sử,
chỉ hơi khác đi một chút -
6:38 - 6:41để phản ánh vốn từ vựng của thời đại.
-
6:41 - 6:43Giờ, tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn
4 dạng cơ bản -
6:43 - 6:45của câu chuyện về sự bất tử này,
-
6:45 - 6:47và tôi cố gắng mang đến cho bạn
vài cảm nhận -
6:47 - 6:49về cái cách
mà nó được kể lại bởi mỗi nền văn hoá -
6:49 - 6:51hay thế hệ
-
6:51 - 6:53sử dụng từ ngữ của họ.
-
6:53 - 6:56Câu chuyện đầu tiên là đơn giản nhất.
-
6:56 - 6:58Chúng ta muốn tránh khỏi cái chết,
-
6:58 - 7:00và giấc mơ thực hiện điều này
là thân thể này -
7:00 - 7:02tồn tại trong thế giới này
mãi mãi -
7:02 - 7:05là dạng đầu tiên và đơn giản nhất
của câu chuyện bất tử, -
7:05 - 7:08và lúc đầu
nó nghe có vẻ không hợp lý lắm, -
7:08 - 7:12nhưng thực ra, hầu hết các nền văn hoá
trong lịch sử nhân loại -
7:12 - 7:14đều có một vài truyền thuyết hay giai thoại
-
7:14 - 7:16về thuốc trường sinh hay suối nguồn tuổi trẻ
-
7:16 - 7:19hoặc những kiểu hứa hẹn cuộc sống
-
7:19 - 7:22vĩnh hằng như vậy.
-
7:22 - 7:24Ai cập cổ đại
có những truyền thuyết như thế, -
7:24 - 7:26người Babylon, người Ấn Độ cổ.
-
7:26 - 7:29Trong suốt lịch sử châu Âu, chúng ta tìm thấy nó
trong công trình của những nhà giả kim thuật, -
7:29 - 7:32và vẫn tin vào nó
cho đến ngày hôm nay, -
7:32 - 7:35chỉ là chúng ta
kể câu chuyện này -
7:35 - 7:36bằng ngôn từ khoa học.
-
7:36 - 7:38Vậy 100 năm trươc,
-
7:38 - 7:40hóc-môn được tìm ra,
-
7:40 - 7:41và mọi người hi vọng
hóc-môn đó là biện pháp -
7:41 - 7:44để chữa trị bệnh tật và tuổi tác,
-
7:44 - 7:47và nay thay vào đó, chúng ta
đặt hi vọng vào tế bào gốc, -
7:47 - 7:49kỹ thuật di truyền
và công nghệ nano. -
7:49 - 7:53Nhưng ý tưởng cho rằng
khoa học có thể ngăn được cái chết -
7:53 - 7:56chỉ là một chương mới nữa
trong câu chuyện -
7:56 - 7:58về thuốc trường sinh,
-
7:58 - 8:02một câu chuyện xưa như văn minh loài người.
-
8:02 - 8:05Nhưng đặt cược tất cả
vào ý nghĩ đi tìm thuốc trường sinh -
8:05 - 8:06và sống bất tử
-
8:06 - 8:08là một chiến lược mạo hiểm.
-
8:08 - 8:10Khi chúng ta nhìn lại lịch sử
-
8:10 - 8:13tất cả những người
từng đi tìm thuốc trường sinh trong quá khứ, -
8:13 - 8:15họ có một điểm chung duy nhất
đó là -
8:15 - 8:18họ đều đã chết.
-
8:18 - 8:21Vậy chúng ta cần một kế hoạch dự phòng,
đúng kiểu phương án B -
8:21 - 8:25đó là điều mà dạng thứ hai
của câu chuyện về sự bất tử đưa ra, -
8:25 - 8:27và đó là sự tái sinh.
-
8:27 - 8:29Nó đi theo ý tưởng rằng
Tôi là thân thể này, -
8:29 - 8:31Tôi là những bộ phận sống này.
-
8:31 - 8:33Chấp nhận rằng tôi sẽ chết
-
8:33 - 8:35nhưng dù vậy
-
8:35 - 8:37Tôi có thể tỉnh dậy và sống trở lại.
-
8:37 - 8:40Nói cách khác, tôi có thể làm được
như Jesus đã từng. -
8:40 - 8:42Jesus chết, ông đã được chôn dưới mồ 3 ngày,
-
8:42 - 8:45rồi sau đó tỉnh dậy và sống trở lại.
-
8:45 - 8:48Và tư tưởng
chúng ta đều có thể được hồi sinh sống lại -
8:48 - 8:50là niềm tin chính thống,
không chỉ với Đạo Thiên chúa -
8:50 - 8:53mà với cả đạo Do Thái, đạo Hồi.
-
8:53 - 8:55Nhưng chúng ta khát khao
tin vào câu chuyện này -
8:55 - 8:57đã lún sâu đến nỗi
-
8:57 - 8:59chúng ta đang sáng tác lại nó
một lần nữa -
8:59 - 9:01trong thời đại khoa học,
-
9:01 - 9:04ví dụ, ý tưởng đóng băng xác chết.
-
9:04 - 9:05Ý tưởng đó là
khi bạn chết đi, -
9:05 - 9:07bạn có thể tự đóng băng chính mình lại,
-
9:07 - 9:10rồi một lúc nào đó
khi công nghệ -
9:10 - 9:11đã tiến bộ tới mức
-
9:11 - 9:13có thể rã đông bạn
sửa chữa lại, làm bạn thức tỉnh -
9:13 - 9:14và hồi sinh bạn.
-
9:14 - 9:17Có những người tin rằng
một đấng toàn năng -
9:17 - 9:19sẽ hồi sinh họ trở lại.
-
9:19 - 9:23và những người khác tin rằng
một nhà khoa học đại tài sẽ làm được điều đó. -
9:23 - 9:26Nhưng với những người còn lại,
mọi ý tưởng về sự hồi sinh, -
9:26 - 9:28đội mồ sống dậy,
-
9:28 - 9:30nó quá giống
như một bộ phim chán ngắt về thây ma. -
9:30 - 9:33Họ thấy thân thể quá mục nát, rệu rã
-
9:33 - 9:35để có thể đảm bảo
sự trường tồn mãi mãi, -
9:35 - 9:39vì vậy họ đặt niềm tin
vào câu chuyện thứ 3, -
9:39 - 9:41câu chuyện về linh hồn bất tử,
-
9:41 - 9:43ý tưởng là
chúng ta có thể bỏ lại thân thể -
9:43 - 9:45và sống tiếp bằng linh hồn.
-
9:45 - 9:47Hầu hết mọi người trên trái đất
-
9:47 - 9:49đều tin rằng
họ có linh hồn, -
9:49 - 9:51và ý tưởng đó
là trọng tâm của nhiều tôn giáo. -
9:51 - 9:54Mặc dù vậy ở dạng hiện tại,
-
9:54 - 9:56hay dạng truyền thống của nó,
-
9:56 - 9:58ý tưởng về linh hồn
vẫn cực kỳ phổ biến. -
9:58 - 9:59tuy nhiên chúng ta lại một lần nữa
-
9:59 - 10:01sáng tác lại nó trong thời đại số,
-
10:01 - 10:03ví dụ với ý tưởng
-
10:03 - 10:05rằng bạn có thể rời khỏi cơ thể
-
10:05 - 10:07bằng cách tải dữ liệu
về suy nghĩ, về cốt lõi của mình, -
10:07 - 10:09thực trạng của mình lên một cái máy tính,
-
10:09 - 10:14và sống bằng một biểu tượng đại điện,
-
10:14 - 10:16Nhưng dĩ nhiên là
những người hoài nghi sẽ nói -
10:16 - 10:18nếu chúng ta nhìn vào bằng chứng khoa học,
-
10:18 - 10:19đặc biệt là khoa học thần kinh,
-
10:19 - 10:21nó cho rằng tâm trí bạn,
-
10:21 - 10:23tính cách của bạn,
thực trạng của bạn, -
10:23 - 10:25rất phụ thuộc vào một bộ phận
-
10:25 - 10:27của cơ thể, đó là bộ não.
-
10:27 - 10:30Và những người hoài nghi
có thể tìm thấy lời giải thích -
10:30 - 10:32trong bốn dạng câu chuyện
về sự bất tử, -
10:32 - 10:34và đó là di sản,
-
10:34 - 10:36ý tưởng đó là
bạn có thể sống mãi -
10:36 - 10:38bằng danh tiếng của mình
để lại trên đời, -
10:38 - 10:41giống như chiến binh Hi Lạp vĩ đại
Achilles (Asin), -
10:41 - 10:43người đã hi sinh tính mạng
trong trận chiến thành Troy -
10:43 - 10:46vì thế anh ta có được danh tiếng muôn đời.
-
10:46 - 10:48Và việc theo đuổi danh vọng đang lan rộng
-
10:48 - 10:51và phổ biến hơn bao giờ hết,
-
10:51 - 10:52trong thời đại số của chúng ta,
-
10:52 - 10:54nó còn dễ dàng đạt được hơn.
-
10:54 - 10:56Bạn không cần phải là
một chiến binh vĩ đại như Achilles -
10:56 - 10:58hoặc một vị vua hay anh hùng.
-
10:58 - 11:03Tất cả những gì bạn cần là một kết nối Internet
và một con mèo ngộ nghĩnh. -
11:03 - 11:05Nhưng nhiều người
muốn để lại thứ thực tiễn hơn, -
11:05 - 11:08di sản sinh học -- ví dụ như con cái,
-
11:08 - 11:10Hay họ mong muốn, hi vọng, được sống
-
11:10 - 11:12như là một phần của điều gì đó to lớn hơn,
-
11:12 - 11:14như một quốc gia
hoặc một gia đình hoặc một bộ lạc, -
11:14 - 11:17bộ gen của họ.
-
11:17 - 11:18Nhưng một lần nữa,
những người hoài nghi -
11:18 - 11:20lại nghi ngờ rằng liệu di sản ấy
-
11:20 - 11:22có thực sự bất tử.
-
11:22 - 11:24Ví dụ Woody Allen đã nói
-
11:24 - 11:27" Tôi không muốn sống
trong tim của đồng bào mình. -
11:27 - 11:29Tôi muốn sống
trong căn hộ của mình" -
11:29 - 11:31Vậy đó là 4 dạng
-
11:31 - 11:33cơ bản của câu chuyện về sự bất tử,
-
11:33 - 11:34và tôi đã cố mang lại
một vài cảm nhận -
11:34 - 11:37về những câu chuyện đó
được kể lại thế nào qua các thế hệ -
11:37 - 11:38nó chỉ khác đi một chút
-
11:38 - 11:41cho phù hợp với thời đại.
-
11:41 - 11:44Và sự thật
việc họ cứ diễn lại nó như vậy, -
11:44 - 11:47cùng một phong cách giống nhau nhưng
trong những hệ thống tín ngưỡng khác nhau, -
11:47 - 11:49Tôi đề nghị,
-
11:49 - 11:51rằng chúng ta
nên hoài nghi về sự thật -
11:51 - 11:55của bất cứ phiên bản nào
của những câu chuyện trên. -
11:55 - 11:57Sự thật rằng vài người tin tưởng
-
11:57 - 12:00vào một thánh quyền năng
sẽ hồi sinh họ -
12:00 - 12:03và những người khác tin tưởng rằng
một nhà khoa học đại tài sẽ làm đươc điều đó -
12:03 - 12:06tôi cho rằng
với những bằng chứng rõ ràng này -
12:06 - 12:09những điều đó đều không đáng tin.
-
12:09 - 12:11Hơn nữa, chúng ta tin vào
những câu chuyện này -
12:11 - 12:13do chúng ta có thiên hướng nghiêng về phía
tin tưởng vào đó, -
12:13 - 12:15và chúng ta tin vào đó
-
12:15 - 12:19vì chúng ta sợ cái chết.
-
12:19 - 12:21Vậy câu hỏi đặt ra là,
-
12:21 - 12:25chúng ta phải chấp nhận sống
chỉ một cuộc đời mình có -
12:25 - 12:29theo một lối sống được tạo nên
bởi lo sợ và phủ nhận, -
12:29 - 12:32hay chúng ta có thể
vượt qua định kiến này? -
12:32 - 12:34Nhà triết học vĩ đại Hi Lạp Epicurus
-
12:34 - 12:36cho rằng chúng ta có thể.
-
12:36 - 12:39Ông cho rằng
lo sợ về cái chết là tự nhiên, -
12:39 - 12:42nhưng không lý trí.
-
12:42 - 12:45"Chết", như ông nói, "
chả là gì với chúng ta, -
12:45 - 12:47bởi vì khi ta ở đây, c
ái chết không ở đây, -
12:47 - 12:51và khi cái chết ở đây,
chúng ta đã ra đi." -
12:51 - 12:53Đây chỉ là lời trích dẫn,
nhưng nó khó -
12:53 - 12:55để thực sự nắm bắt được,
để hiểu được một cách sâu sát, -
12:55 - 12:57bởi vì ý nghĩa về sự ra đi
-
12:57 - 13:00là khó để hình dung ra.
-
13:00 - 13:02Nên 2000 năm sau,
một nhà triết học khác, -
13:02 - 13:05Ludwig Wittgenstein,
diễn đạt nó thế này: -
13:05 - 13:08" Cái chết không phải
là một sự kiện trong đời: -
13:08 - 13:12Chúng ta không sống
để trải nghiệm cái chết. -
13:12 - 13:13vậy nên," ông thêm vào,
-
13:13 - 13:16"theo cảm nhận này,
cuộc sống không có kết thúc." -
13:16 - 13:19Vậy điều đó
là tự nhiên đối với tôi lúc bé -
13:19 - 13:22khi sợ bị nuốt chửng
bởi cái lỗ hổng ấy, -
13:22 - 13:23nhưng điều đó là không lý trí,
-
13:23 - 13:25bởi vì bị nuốt chửng bởi một cái hố
-
13:25 - 13:27là điều gì đó mà ai trong chúng ta
-
13:27 - 13:31sẽ cũng sống để trải nghiệm.
-
13:31 - 13:33Giờ đây, việc vượt qua định kiến này
là không dễ dàng bởi vì -
13:33 - 13:36nỗi sợ về cái chết
đã ăn sâu trong mỗi chúng ta, -
13:36 - 13:41tuy nhiên, chúng ta lại không lý trí
khi nhìn vào lỗi sợ đó, -
13:41 - 13:43và khi đó, chúng ta hoá ra lại mở ra
-
13:43 - 13:46con đường để nó có thể
làm lệch hướng chúng ta một cách vô thức, -
13:46 - 13:47rồi chúng ta ít nhất có thể
-
13:47 - 13:50cố gắng giảm thiểu tác động của nó
-
13:50 - 13:52lên cuộc sống của mình.
-
13:52 - 13:55Giờ đây, tôi thấy nó
giúp chúng ta nhìn cuộc sống -
13:55 - 13:57giống như một cuốn sách:
-
13:57 - 13:59Chỉ như một cuốn sách
được giới hạn bởi hai tờ bìa, -
13:59 - 14:00bởi bắt đầu và kết thúc,
-
14:00 - 14:04vậy cuộc sống của chúng ta
được giới hạn bởi sinh ra và chết đi, -
14:04 - 14:08và cho dù cuốn sách có bị giới hạn
bởi sự bắt đầu và kết thúc, -
14:08 - 14:10nó vẫn có thể chứa đựng
những khung cảnh bao la, -
14:10 - 14:13những hình ảnh ngoài đời thực,
những cuộc phiêu lưu kỳ thú. -
14:13 - 14:16Dù cuốn sách có bị giới hạn
bởi bắt đầu và kết thúc, -
14:16 - 14:18những nhân vật trong đó
-
14:18 - 14:21không biết tới những chân trời.
-
14:21 - 14:24Họ chỉ biết đến những giây phút
tạo nên câu chuyện của họ, -
14:24 - 14:27kể cả khi cuốn sách được gấp lại.
-
14:27 - 14:29Thì những nhân vật trong cuốn sách
-
14:29 - 14:33cũng không lo sợ khi tiến đến trang cuối.
-
14:33 - 14:35Long John Silver không lo sợ
-
14:35 - 14:38khi bạn kết thúc cuốn "Đảo Kho Báu."
-
14:38 - 14:39và chúng ta cũng nên như vậy.
-
14:39 - 14:42Hình dung cuốn sách của cuộc đời mình,
-
14:42 - 14:44bìa ngoài của nó là bắt đầu và kết thúc,
và đó là sự sinh ra và chết đi của bạn. -
14:44 - 14:47Bạn chỉ biết đến những giây phút ở giữa,
-
14:47 - 14:48những giây phút làm nên cuộc đời bạn.
-
14:48 - 14:50Không có lý do gì để bạn phải lo lắng
-
14:50 - 14:53cái gì ở ngoài những trang bìa kia,
-
14:53 - 14:54dù đó là trước khi bạn sinh ra
-
14:54 - 14:56hay sau khi chết đi.
-
14:56 - 14:59Và bạn cũng không cần phải lo lắng
về việc cuốn sách dày như thế nào, -
14:59 - 15:02hay đó là cuốn truyện tranh khôi hài
hay một bản anh hùng ca. -
15:02 - 15:04Chỉ có một điều quan trọng là
-
15:04 - 15:07bạn tạo nên một cốt truyện hay.
-
15:07 - 15:09Xin cảm ơn.
-
15:09 - 15:13(tiếng vỗ tay)
- Title:
- Bốn câu chuyện mà chúng ta tự kể về cái chết
- Speaker:
- Stephen Cave
- Description:
-
Nhà triết học Stephen Cave bắt đầu bài nói chuyện bằng một sự u ám nhưng với một câu hỏi hấp dẫn: Lần đầu tiên bạn nhận ra mình sẽ chết là khi nào? Và một câu hỏi còn hấp dẫn hơn: Tại sao nhân loại luôn muốn cưỡng lại tính hiển nhiên của cái chết? Trong một bài diễn thuyết mê hoặc, Cave đã khám phá ra bốn dạng truyện phổ biến - qua các nền văn minh - mà chúng ta đã tự thuật lại cho mình "để giải quyết nỗi lo sợ cái chết."
- Video Language:
- English
- Team:
- closed TED
- Project:
- TEDTalks
- Duration:
- 15:33
Dimitra Papageorgiou approved Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
Nguyen Trang commented on Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
Nhu PHAM accepted Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
Nhu PHAM commented on Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
Nhu PHAM edited Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
nguyen hieu edited Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death | ||
nguyen hieu edited Vietnamese subtitles for The 4 stories we tell ourselves about death |
Nhu PHAM
Bạn ơi, mình rất thích bàn dịch của bạn.
Mình cũng có một chút thay đổi nhỏ cho phù hợp hơn. Nếu có thời gian thì bạn xem qua nhé.
Một lưu ý nhỏ nữa là dòng dài quá 42 ký tự thì xuống dòng để người đọc dễ theo dõi nhé.
Thân,
Nhu
Nguyen Trang
Cảm ơn bạn đã góp ý, và sửa lỗi giúp mình.
Have fun!
Trang