Return to Video

Cho những người đã chiến bại hôm nay

  • 0:01 - 0:06
    Ngày 29, tháng 6, năm 2016.
  • 0:07 - 0:10
    Gửi người anh em yêu quý của tôi:
  • 0:11 - 0:13
    Hôm nay tôi viết cho anh,
  • 0:14 - 0:19
    người đã thua cuộc chiến
    của kỷ nguyên này.
  • 0:20 - 0:24
    Lúc này đây, ngay trong cuộc đời chúng ta,
  • 0:24 - 0:26
    khi thế giới đầy rẫy những tổn thương,
  • 0:26 - 0:28
    thù hận
  • 0:28 - 0:30
    và sợ hãi,
  • 0:31 - 0:33
    tôi chỉ biết viết cho anh
  • 0:34 - 0:36
    lá thư này,
  • 0:36 - 0:38
    kể cả khi hai ta đều biết
  • 0:38 - 0:43
    ẩn sau danh xưng "anh" và "tôi"
  • 0:43 - 0:47
    là muôn vàn thân phận.
  • 0:51 - 0:53
    Tôi viết cho anh vì tại giờ phút này đây,
  • 0:54 - 0:59
    cái thế giới đầy biến động của chúng ta
    làm tôi hoảng sợ.
  • 1:01 - 1:03
    Và tôi tin, nó cũng làm anh sợ nữa.
  • 1:05 - 1:08
    Hình như nhân loại chúng ta
  • 1:08 - 1:09
    đều có những nỗi sợ chung.
  • 1:10 - 1:15
    Nhưng có lẽ nỗi sợ ấy,
    phần nhiều là nỗi sợ lẫn nhau.
  • 1:17 - 1:20
    Anh sợ thế giới lý tưởng của tôi,
  • 1:21 - 1:24
    còn tôi lại sợ thế giới lý tưởng của anh.
  • 1:26 - 1:30
    Anh có nhận ra bản thân mình
    sợ hãi khi biết bão sắp tới
  • 1:30 - 1:32
    ngay cả khi nó chưa tới không?
  • 1:34 - 1:36
    Kể cả lúc này đây anh cũng đang sợ,
  • 1:37 - 1:40
    tôi nói đúng chứ,
    hả người anh em?
  • 1:40 - 1:43
    Nỗi muộn phiền và bồn chồn đó
  • 1:44 - 1:46
    liệu có ai biết nó nhắc chúng ta
  • 1:47 - 1:50
    về nỗi sợ trước cuộc đại suy thoái
    của thập niên 30 không?
  • 1:52 - 1:54
    Chắc anh không biết đâu,
  • 1:54 - 1:56
    vì nỗi sợ hãi đối phương của chúng ta
  • 1:56 - 1:58
    không xuất hiện đồng thời.
  • 1:59 - 2:03
    Trong ván đấu này, tôi thấy
    nỗi sợ của anh khi đứng trước tôi,
  • 2:04 - 2:08
    trước một thế giới mà tôi
    một mực tin là lý tưởng cho chúng ta
  • 2:09 - 2:11
    đã già như một thế hệ.
  • 2:12 - 2:16
    Cũng phải mất rất lâu mới
    tới lượt tôi sợ anh,
  • 2:17 - 2:20
    chỉ vì từ khi bắt đầu,
  • 2:20 - 2:23
    tôi chưa hề nghĩ
    anh có gì để tôi sợ.
  • 2:25 - 2:27
    Tôi nghe tiếng anh,
  • 2:28 - 2:29
    nhưng tôi chẳng để tâm
  • 2:30 - 2:34
    khi anh cứ lải nhải từ năm này
    qua tháng nọ rằng,
  • 2:34 - 2:39
    cái thế giới lý tưởng của tôi
    chẳng có gì hay với anh,
  • 2:39 - 2:41
    với nhiều người trong các anh,
  • 2:41 - 2:44
    những ai sống ở đầu bên kia
    thế giới công nghiệp hoá.
  • 2:44 - 2:47
    Cái thế giới rộng mở và
    dễ dàng mà tôi tâm đắc đó,
  • 2:47 - 2:51
    khi con người và hàng hoá
    đi lại dễ dàng, thuận lợi
  • 2:51 - 2:54
    nhờ công nghệ tiên tiến
    phát triển ra toàn cầu,
  • 2:55 - 3:00
    hoá ra, nó lại không phải là
    một sự giải phóng đối với anh.
  • 3:01 - 3:04
    Tôi đã đi qua những thành phố nơi anh sống
  • 3:05 - 3:09
    và chỉ trơ mắt ra nhìn, mà không hiểu.
  • 3:11 - 3:15
    Tôi biết ở quảng trường
    thành phố Stephenville, Texas
  • 3:16 - 3:18
    trải qua nhiều thế hệ, đây là địa bàn
  • 3:18 - 3:21
    của các văn phòng luật sư,
  • 3:22 - 3:26
    cũng vì tội phạm ở đây
    cứ luân phiên vào tù ra khám.
  • 3:26 - 3:30
    Tôi biết những xưởng vũ khí
    ở Wagner, South Dakota,
  • 3:32 - 3:35
    cũng như hội trường của cựu binh VFW
  • 3:36 - 3:38
    đã gánh chịu những lời chế nhạo
  • 3:39 - 3:42
    về giấc mơ vỡ vụn
    của một tập thể.
  • 3:43 - 3:45
    Tôi đã thấy
  • 3:45 - 3:49
    ở cửa hàng Wal-Mart
    của Lancaster, Pennsylvania,
  • 3:49 - 3:54
    có nhiều vô cùng những người trẻ
    mới hai, ba chục tuổi
  • 3:54 - 3:56
    trông như sắp chầu trời,
  • 3:57 - 4:00
    với làn da lốm đốm mẩn đỏ
  • 4:00 - 4:02
    mái tóc lơ thơ, xơ xác,
  • 4:02 - 4:04
    hàm răng ố vàng, sắp rụng,
  • 4:04 - 4:07
    và ánh nhìn chứa đựng nỗi mất mát.
  • 4:08 - 4:13
    Tôi có thấy những bạn trẻ
    mà tôi gặp ở Paris,
  • 4:13 - 4:15
    ở Florence, ở Barcelona,
  • 4:15 - 4:18
    họ có bằng cấp nhưng không việc làm.
  • 4:20 - 4:23
    Họ cứ làm thử việc này việc kia
    đến tận 30,
  • 4:24 - 4:27
    mà đời vẫn chưa chịu bước
    sang trang mới,
  • 4:28 - 4:31
    vì họ sống trong một nền kinh tế
    chỉ muốn tạo ra thật nhiều tài sản
  • 4:31 - 4:33
    chứ không phải việc làm.
  • 4:34 - 4:40
    Tôi có đọc báo thấy nhiều nơi ở London
    đang trở thành miền đất hứa,
  • 4:41 - 4:47
    của những kẻ siêu giàu của thế giới
    dùng tiền bẩn mua nhà,
  • 4:48 - 4:52
    và đề cao người thành phố,
    những cặp đôi trẻ khởi nghiệp
  • 4:52 - 4:54
    bằng cách tự lực cánh sinh.
  • 4:56 - 4:59
    Tôi có nghe thấy nền tảng của cuộc đời anh
  • 4:59 - 5:01
    đang dần sụp đổ.
  • 5:02 - 5:04
    Anh từng tin tưởng vào sự nghiệp của mình,
  • 5:05 - 5:06
    giờ thì không thể nữa.
  • 5:07 - 5:10
    Anh từng có khả năng nuôi con mình,
  • 5:11 - 5:13
    đảm bảo chúng có một cuộc sống
  • 5:14 - 5:18
    tốt đẹp hơn cuộc đời mình,
  • 5:18 - 5:20
    giờ thì không thể nữa.
  • 5:20 - 5:26
    Anh từng được dạy, hãy nhìn ra giá trị
    của việc mình làm, giờ thì không.
  • 5:28 - 5:31
    Ngày xưa, sở hữu một căn nhà
    là chuyện bình thường,
  • 5:32 - 5:34
    giờ thì không.
  • 5:35 - 5:37
    Tôi không thể nào nói
  • 5:38 - 5:40
    tôi không biết tới
    những điều này.
  • 5:42 - 5:44
    Chỉ là, tâm trí tôi đang mải mê
  • 5:46 - 5:50
    tạo ra viễn cảnh mai này
    con người sẽ sống trên sao Hoả,
  • 5:51 - 5:55
    trong khi thực tế, chúng ta đang
    chật vật trên hành tinh này.
  • 5:56 - 5:58
    Tôi bị chi phối,
  • 5:58 - 6:01
    bởi việc làm thế nào
    để trở nên bất tử,
  • 6:03 - 6:08
    ngay cả khi chúng ta hôm nay
    chết còn sớm hơn thế hệ trước.
  • 6:09 - 6:13
    Tôi từng nghe qua hết mọi thứ,
    nhưng không chú tâm.
  • 6:14 - 6:15
    Tôi có nhìn,
  • 6:16 - 6:17
    nhưng tôi không thấy.
  • 6:17 - 6:20
    Tôi có đọc, nhưng không hiểu.
  • 6:21 - 6:23
    Tôi chỉ quan tâm
  • 6:23 - 6:28
    khi anh bắt đầu biểu quyết và hô hào,
  • 6:28 - 6:31
    và chỉ khi hành động của anh
    bắt đầu có trọng lượng,
  • 6:32 - 6:35
    tôi mới bắt đầu sợ sệt.
  • 6:36 - 6:41
    Tôi chỉ chịu nghe khi anh tiến tới,
    phá nát các tổ chức liên kết châu lục,
  • 6:41 - 6:44
    rồi đưa những kẻ mị dân
    lên làm lãnh đạo.
  • 6:45 - 6:48
    Chỉ đến khi đó, nỗi đau ngày xưa
    của anh mới trở thành
  • 6:48 - 6:51
    nỗi bận tâm của tôi.
  • 6:52 - 6:55
    Tôi hiểu rằng, con người
    thường phải biết đau
  • 6:55 - 6:58
    mới chịu tìm cách chữa cơn đau đó.
  • 7:00 - 7:01
    Giờ đây tôi tự hỏi,
  • 7:02 - 7:05
    liệu anh có nhẫn nhịn thêm chút nữa
  • 7:05 - 7:07
    nếu tôi sát cánh bên anh
  • 7:07 - 7:10
    từ khi nỗi đau của anh
    mới bắt đầu không?
  • 7:11 - 7:13
    Tôi tự vấn bản thân
  • 7:13 - 7:16
    tại sao khi ấy ta không là đồng đội.
  • 7:17 - 7:20
    Một phần là do tôi trúng bùa mê
  • 7:20 - 7:23
    của bọn phù thuỷ bậc thầy
    mang tên "cải cách",
  • 7:23 - 7:28
    và trở thành kẻ tôn sùng
    chủ nghĩa cách tân, toàn cầu hoá,
  • 7:28 - 7:30
    và sự tháo gỡ rào cản giữa các quốc gia
  • 7:30 - 7:33
    để mở ra thiên hình vạn trạng.
  • 7:35 - 7:40
    Chỉ một thay đổi hiệu quả thôi
    cũng khiến tôi tin vào mọi thay đổi khác.
  • 7:40 - 7:43
    Và có lẽ tôi đã mù quáng.
  • 7:43 - 7:47
    Có lẽ tôi đã không lường được
    hậu quả của cuộc cải cách.
  • 7:48 - 7:50
    Có lẽ tôi đã nhận định sai tầm quan trọng
  • 7:50 - 7:53
    của cội nguồn, truyền thống,
    lễ nghi, sự ổn định
  • 7:53 - 7:55
    cũng như giá trị con người.
  • 7:56 - 7:59
    Và một khi tôi càng tôn sùng
    lý tưởng của mình,
  • 7:59 - 8:03
    một lý tưởng ủng hộ
    sự thay đổi và mở rộng,
  • 8:04 - 8:08
    tôi sẽ càng đẩy anh
    lại gần vị trí đối đầu với tôi,
  • 8:08 - 8:10
    anh sẽ càng bám vào nó,
  • 8:10 - 8:11
    tìm cách giữ vững nó
  • 8:11 - 8:13
    sống với nó,
  • 8:13 - 8:15
    và trở thành nó.
  • 8:16 - 8:19
    Giờ tôi đã hiểu được những gì
    trước đây chưa hiểu
  • 8:19 - 8:23
    rằng khác biệt màu da hay
    hình thể dị thường
  • 8:23 - 8:27
    không phải là bất lợi lớn nhất.
  • 8:28 - 8:31
    Còn có một bất lợi khác khó thấy,
    thầm lặng hơn cả
  • 8:31 - 8:35
    chính là khi có
    đầy đủ những tố chất vượt trội
  • 8:35 - 8:39
    nhưng lại thấy mình
    không còn như xưa nữa;
  • 8:39 - 8:43
    là khi thấy thời của mình là ngày hôm qua,
  • 8:43 - 8:45
    còn ngày mai, là thời
  • 8:45 - 8:46
    của người khác;
  • 8:46 - 8:49
    là khi thấy thế giới ngày càng lạ lẫm
  • 8:49 - 8:52
    và không còn là nhà mình nữa.
  • 8:54 - 9:00
    Tôi không nói những phẩm chất
    đẹp đẽ từ lâu đời sẽ không tiêu biến.
  • 9:00 - 9:03
    Chúng sẽ không
    tiêu biến ngay đâu.
  • 9:04 - 9:07
    Tôi muốn nói, anh hãy học
    cách sống trong một kỷ nguyên mới,
  • 9:07 - 9:13
    ở đó, có được màu da và cơ thể
    đủ tiêu chuẩn sẽ không là lợi thế nữa.
  • 9:13 - 9:16
    Dù cho sự cơn giận
    của anh chuyển thành thù hận,
  • 9:16 - 9:21
    xin hiểu rằng thế giới này không
    có chỗ cho những điều đó.
  • 9:22 - 9:26
    Nhưng để tôi thừa nhận với anh,
    người anh em à,
  • 9:26 - 9:32
    chính tôi cũng từng quên mất
    địa vị là một gánh nặng.
  • 9:32 - 9:34
    Tôi đã quên rằng
  • 9:34 - 9:40
    chạy theo những gì xã hội mưu cầu
    chưa chắc có lợi cho bản thân ta.
  • 9:41 - 9:42
    Một điều tương tự đã diễn ra
  • 9:43 - 9:47
    với nền kinh tế của
    thế giới ta đang sống.
  • 9:48 - 9:51
    Vì tôi không thể và cũng
    không mong mình có thể
  • 9:51 - 9:54
    đem sự bình đẳng và đa dạng
    của hôm nay về quá khứ,
  • 9:54 - 9:57
    mà mặt khác, tôi phải hiểu rằng
  • 9:57 - 10:00
    có khi có được cái ta muốn rồi,
    ta sẽ thấy hụt hẫng.
  • 10:01 - 10:05
    Nên tương tự thế, tôi không thể,
    cũng như không muốn ước
  • 10:06 - 10:10
    mình sẽ lại sống trong một thế giới
    mãi mãi đoàn kết, gắn bó,
  • 10:10 - 10:14
    không ngừng tạo ra
    những cái mới.
  • 10:15 - 10:20
    Thay vào đó, tôi phải hiểu đã tới
    lượt anh được tận hưởng.
  • 10:21 - 10:24
    Anh đã huyên thuyên suốt nhiều năm
    rằng những gì anh đang có
  • 10:24 - 10:28
    không tốt đẹp như những gì tôi nhận xét.
  • 10:29 - 10:33
    Nhưng trước khi anh kịp
    cằn nhằn một lời nào nữa
  • 10:34 - 10:40
    về đời sống khó khăn, thời thế đối thay,
    lương bổng thất thường,
  • 10:40 - 10:41
    cơ hội ngày càng tiêu biến,
  • 10:41 - 10:46
    về nỗi khổ khi phải đem
    con tới nhà trẻ
  • 10:46 - 10:48
    để đi trực ca 3 giờ sáng.
  • 10:48 - 10:52
    Trước khi anh kịp than hết,
    tôi sẽ ra cú phản đòn
  • 10:52 - 10:54
    bằng chính lý luận của tôi:
  • 10:54 - 10:58
    đời sống của anh hôm nay
    dễ dàng bao nhiêu,
  • 10:59 - 11:02
    thoải mái độ nào trong thực tế.
  • 11:03 - 11:08
    Ngôn ngữ là một trong những
    tài sản duy nhất chúng ta sở hữu chung,
  • 11:09 - 11:12
    và đôi khi, tôi lợi dụng
    gia tài chung này của chúng ta
  • 11:12 - 11:14
    để khiến anh hoang mang
  • 11:14 - 11:15
    làm anh lạc hướng,
  • 11:15 - 11:18
    đồng thời biện minh cho mình;
  • 11:18 - 11:20
    để anh tin lời tôi rằng,
    điều gì có lợi cho tôi
  • 11:20 - 11:23
    sẽ có lợi cho tất cả chúng ta,
  • 11:23 - 11:28
    Khi đó, tôi sẽ dàn ra trước mặt anh
    những từ như "nền kinh tế chung"
  • 11:28 - 11:30
    "sự chia rẽ"
  • 11:30 - 11:33
    và "nguồn cung ứng toàn cầu".
  • 11:33 - 11:36
    Giờ thì tôi đã hiểu ra bản chất của
    việc mình làm
  • 11:36 - 11:38
    vào những khi ấy,
  • 11:38 - 11:42
    chính là dùng lời nói rẻ mạt để
    gạ lấy nỗi đau của anh,
  • 11:42 - 11:43
    mang nó về đánh bóng,
  • 11:44 - 11:46
    rồi tìm cách đem đổi nó
    lấy niềm tin của anh
  • 11:46 - 11:49
    với tên gọi mới rất mĩ miều là "tự do".
  • 11:50 - 11:54
    Tôi từng muốn tin, và muốn anh tin
  • 11:56 - 11:58
    rằng nền kinh tế lý tưởng của tôi,
  • 11:58 - 12:01
    cái bộ máy đã giúp đời tôi
    trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết,
  • 12:01 - 12:04
    cũng chính là hệ thống lý tưởng cho anh.
  • 12:06 - 12:08
    Tôi đã tỏ ra hạ mình trước anh,
  • 12:08 - 12:12
    và nói: sẽ thật sai lầm nếu anh
    đi ngược với lợi ích kinh tế của mình,
  • 12:12 - 12:15
    "anh đang đi ngược với lợi ích của mình",
  • 12:16 - 12:20
    nói cứ như thể
    tôi thật sự hiếu anh muốn gì vậy.
  • 12:20 - 12:25
    Đó chỉ là luận điệu kinh tế
    đoán mò của riêng tôi thôi.
  • 12:26 - 12:28
    Tôi có một yếu điểm,
  • 12:28 - 12:33
    là chỉ cho người khác lợi ích
    về mặt kinh tế,
  • 12:33 - 12:36
    phớt lờ những yếu tố như
    phẩm chất, lòng kiêu hãnh của anh
  • 12:36 - 12:40
    cũng như thông điệp mà anh muốn
    nói với những kẻ thờ ơ với mình.
  • 12:41 - 12:44
    Nên giờ đây, chúng ta
    lâm vào cảnh này,
  • 12:44 - 12:49
    một khoảnh khắc đáng sợ
    nhưng không khó giải thích
  • 12:50 - 12:52
    của nạn mị dân, chia rẽ,
  • 12:52 - 12:57
    bài ngoại, hận thù và sợ hãi.
  • 12:58 - 13:02
    Và tôi lo cho cả anh và tôi,
    nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này,
  • 13:02 - 13:04
    tôi không lắng nghe,
  • 13:04 - 13:06
    anh cảm thấy bị coi thường,
  • 13:06 - 13:09
    anh cứ phải gào lên để tôi nghe thấy.
  • 13:11 - 13:14
    Tôi sợ chúng ta sẽ bị viễn cảnh
    tương lai của riêng mình huyễn hoặc
  • 13:14 - 13:17
    để rồi không còn muốn lắng nghe nhau.
  • 13:18 - 13:20
    Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn,
  • 13:22 - 13:24
    nếu chúng ta cứ sống thế này
  • 13:24 - 13:26
    thì sẽ đổ máu mất.
  • 13:27 - 13:30
    Đã có dấu hiệu của các trận chiến
  • 13:31 - 13:33
    trong những bài báo đọc mỗi ngày.
  • 13:33 - 13:36
    Có thể sẽ xảy ra
    các cuộc vây hãm, tấn công,
  • 13:36 - 13:39
    tình trạng lưu đày, đóng quân, ly khai.
  • 13:39 - 13:43
    Không, tôi không hề phóng đại mọi thứ đâu.
  • 13:44 - 13:46
    Chiến tranh có thể trở thành đề tài nóng
  • 13:46 - 13:50
    ở những nơi mà nó đã đi qua.
  • 13:51 - 13:55
    Con người nơi đó sẽ luôn
    nuôi hy vọng trả thù.
  • 13:56 - 13:59
    Nhưng đây sẽ không chỉ là
    cuộc trả đũa sơ sài, hời hợt
  • 13:59 - 14:03
    sử dụng từ ngữ nặng nề như
    chúng ta trong cuộc cãi vả.
  • 14:03 - 14:06
    Mọi thứ sẽ kinh khủng hơn nhiều.
  • 14:06 - 14:12
    Tôi sẽ mặc nhận rằng cả anh và tôi đã
    lựa chọn đi tới nước này.
  • 14:14 - 14:17
    Chúng ta tự tạo
    cho mình khái niệm "người ta".
  • 14:18 - 14:22
    Trong thân phận là cha mẹ,
    láng giềng và công dân,
  • 14:23 - 14:27
    chúng ta chứng kiến và đôi khi ngó lơ,
  • 14:27 - 14:29
    mặc nhau muốn sống sao thì sống.
  • 14:29 - 14:33
    Chúng ta không thù hận từ lúc mới sinh.
  • 14:33 - 14:35
    Trong vai trò là một ai đó,
  • 14:35 - 14:39
    tôi đã "khơi dậy" lòng
    khát khao trả thù trong anh,
  • 14:40 - 14:42
    và giờ đây, khát khao trả thù đó của anh
  • 14:42 - 14:44
    đã quay lại, buộc tôi phải
    tìm kế tẩu thoát, phải từ bỏ
  • 14:44 - 14:46
    những mối liên hệ còn lại giữa chúng ta,
  • 14:46 - 14:48
    dù ở giảng đường
    hay trong khu phố,
  • 14:48 - 14:50
    dù ở phi trường hay công viên
  • 14:50 - 14:52
    mà chúng ta từng đứng chung.
  • 14:54 - 14:57
    Để rồi chúng ta đối mặt với
  • 14:57 - 15:01
    một vấn đề không hề xa lạ
    do chính chúng ta tự gánh lấy.
  • 15:02 - 15:07
    Đó chính là vấn đề trong
    mối quan hệ giữa chúng ta.
  • 15:08 - 15:12
    Chúng ta đã lựa chọn đối đầu nhau,
  • 15:12 - 15:14
    để tới được đây.
  • 15:14 - 15:17
    Vẫn còn nhiều mối liên hệ khác
  • 15:17 - 15:19
    dẫn ta thoát khỏi mối thù này.
  • 15:19 - 15:23
    Nhưng ta sẽ phải buông bỏ vài thứ,
  • 15:23 - 15:25
    bạn tôi ơi,
  • 15:26 - 15:32
    hãy bắt đầu với những điều
    chúng ta trân trọng ở hiện tại.
  • 15:33 - 15:37
    Thử nghĩ xem, nếu ta
    thôi sống trong mộng tưởng
  • 15:37 - 15:41
    về một xã hội bắt người này,
    người kia phải trả giá.
  • 15:42 - 15:45
    Hãy thử nghĩ, sẽ tốt bao nhiêu
    nếu tôi bỏ được thói quen
  • 15:46 - 15:49
    tìm cách có lại ngày hôm qua đã mất,
  • 15:50 - 15:52
    hay chỉ mải mê lo về
    một ngày mai chưa tới
  • 15:52 - 15:53
    về công việc,
  • 15:53 - 15:55
    ăn uống,
  • 15:55 - 15:56
    học hành,
  • 15:56 - 16:00
    về những thứ không bao giờ
    đem lại cảm giác an tâm.
  • 16:00 - 16:05
    Vấn đề chỉ được giải quyết
    nếu việc đầu tiên ta làm được
  • 16:05 - 16:08
    là thừa nhận rằng chúng ta đã
    quá hờ hững với nhau.
  • 16:10 - 16:14
    Nếu thời khắc nguy hiểm này
    tồn tại một điều gì đó
  • 16:14 - 16:16
    để ta có thể hy vọng,
  • 16:16 - 16:18
    thì chính là đây.
  • 16:19 - 16:21
    Từ rất lâu rồi, chúng ta chỉ
  • 16:22 - 16:25
    chạy theo những giấc mơ huyền ảo
  • 16:26 - 16:32
    và hậu quả là ta lờ đi ước mơ
    thiết thực nhất của nhau,
  • 16:33 - 16:36
    ước mơ được lắng nghe,
  • 16:36 - 16:39
    được tháo gỡ những gút mắt về nhau,
  • 16:39 - 16:41
    được sống cùng nhau trong hoà bình.
  • 16:42 - 16:47
    Chúng ta hãy dũng cảm để
    chấp nhận giấc mơ của nhau
  • 16:47 - 16:52
    trước khi tìm tới những
    giấc mơ xa vời nào khác.
  • 16:52 - 16:54
    Hãy dũng cảm làm điều đó.
  • 16:54 - 16:56
    Chân thành gửi anh,
  • 16:56 - 16:58
    người anh em.
  • 16:58 - 17:03
    (Vỗ tay)
Title:
Cho những người đã chiến bại hôm nay
Speaker:
Anand Giridharadas
Description:

Mùa hè năm 2016: giữa cuộc nổi dậy của chủ nghĩa dân tuý, hận thù, bất đồng và sợ hãi, nhà văn Anand Giridharadas không mang đến TED một bài nói, mà thay vào đó là đọc một bức thư. Đó là lá thư của những người đã thắng trận chiến của thời đại này, viết cho những người đã thua, hay đang cảm thấy hụt hẫng. Đây là lời thú tội của những người đã phớt lờ nỗi đau của người khác đến khi nó trở thành nỗi căm giận. Nó lên án nhóm người trí thức lãnh đạm vì đã tôn sùng chủ nghĩa vị lai, lý tưởng hoá một viễn cảnh hão huyền vì lợi ích bản thân; vì đã lo cho công cuộc đưa người lên sao Hoả nhiều hơn lo cho sự sống ở Trái Đất. Bức thư này còn phủ nhận quan niệm phải loại bỏ lẫn nhau giữa người và người, kêu gọi chúng ta thay vì giữ khư khư nó, hãy biết "dũng cảm chấp nhận giấc mơ của nhau"

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
16:37

Vietnamese subtitles

Revisions