Một con chip, một nhà thơ,
và một cậu bé.
Khoảng 20 năm về trước,
Tháng sáu, 1994,
khi Intel thông báo
có một lỗi
trong lõi chip Pentium.
Sâu trong mã nguồn
của thuật toán SRT
để tính thương số trung gian cần thiết
cho phần thập phân của phép chia
Tôi không biết thế nghĩa gì,
nhưng đó là điều Wikipedia giải thích -
có một chỗ hỏng và lỗi
nghĩa là có khả năng nào đó
kết quả phép tính sẽ sai,
và xác suất là
một phần 360 tỷ
Intel cho biết trung bình, bảng tính
cứ 27.000 năm
sẽ bị sai một lần.
Họ không nghĩ đó là đáng kể,
nhưng dư luận trong hãng lại nổi giận.
Cộng đồng trong hãng,
các chuyên viên, nói rằng
phải sửa lỗi này.
Họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn
Intel đưa cho họ những con chip đó.
Bởi vậy đã có một cuộc cách mạng khắp thế giới.
Mọi người tuần hành để yêu cầu--
okay, cũng không thật
chính xác là như vậy--
nhưng họ đã đứng dậy
và yêu cầu
Intel sửa lỗi đó.
Intel đã chi 475 triệu đô la
để thay thế hàng triệu chip
để sửa lỗi đó.
Vậy là xã hội chúng ta đã chi hàng tỷ đô la
để sửa chữa một vấn đề
có xác suất xảy ra
chỉ một phần 360 tỷ
Thứ hai, một nhà thơ.
Đây là Martin Niemöller.
Bạn biết thơ của anh ta.
Vào đỉnh cao của thời kì Đức Quốc Xã
anh ta bắt đầu đọc đi đọc lại câu này
"Trước tiên, họ đến bắt
những người cộng sản
và tôi không làm gì,
không lên tiếng,
vì tôi không phải cộng sản,
Rồi họ đến bắt
những người theo chủ nghĩa xã hội.
Rồi họ đến bắt
những người hoạt động công đoàn.
Rồi họ đến bắt
người Do Thái.
Và rồi họ đến bắt tôi.
Chẳng còn ai để bảo vệ tôi nữa cả."
Niemöller mang đến
một sự sâu sắc nào đó.
Đây là sự sâu sắc từ cốt lõi của trí thông minh.
Chúng ta có thể gọi là
căn cứ
Nó là một dạng phép thử nào đó:
Bạn có nhận ra
mối đe dọa tiềm ẩn
và phản ứng?
Bạn có thể cứu bản thân,
hay đồng loại ?
Kiến rất giỏi về việc này.
Bò, không giỏi lắm.
Bạn có thấy dấu hiệu
Bạn có thấy dấu hiệu,
và rồi nhận biết
và hành động kịp thời?
Đấy là điều thứ hai.
Thứ ba, một cậu bé.
Đây là bạn của tôi, Aaron Swartz.
Cậu ta là bạn của Tim.
và là bạn của nhiều
khán giả đang ngồi đây,
và 7 năm trước,
Aaron đến hỏi tôi một câu hỏi.
Chỉ trước buổi nói chuyện
đầu tiên tại TED của tôi.
Thật tự hào.
Tôi nói với anh ta về bài nói
"Luật pháp bóp nghẹt sự sáng tạo"
Aaron nhìn tôi
hơi thiếu kiên nhẫn,
rồi anh ấy nói
"Vậy anh dự định
giải quyết vấn này như thế nào?"
Chính sách bản quyền và chính sách Internet
anh dự định
giải quyết nó như thế nào
trong khi vẫn còn tham nhũng
trong bộ máy chính quyền?
Tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Anh ta đã không chia vui với tôi.
Tôi nói: "Anh biết đấy, Aaron,
đó không phải lĩnh vực của tôi."
Anh ấy hỏi, "Ý anh là về học thuật,
đó không phải lĩnh vực của anh?"
Tôi bảo, "Ờ, về học thuật,
không phải."
"Vậy với tư cách của một công dân?
Với tư cách một công dân."
Đó là cách của Aaron.
Cậu ta không nói, chỉ hỏi thôi.
Nhưng câu hỏi của cậu nói rõ
như những cái ôm
hồi 4 tuổi của tôi.
Cậu ta nói với tôi:
"Anh phải có bằng chứng
Anh phải nắm được thực chất,
vì có một lỗi trong bộ máy điều hành
của nền dân chủ này,
và đây không phải một lỗi
với xác suất một phần 360 tỷ
khi xã hôi dân chủ của chúng ta
đưa ra quyết định.
Mà là mỗi lần,
trên mỗi một vấn đề quan trọng.
Chúng ta phải chấm dứt tình trạng
trì trệ của cái xã hội chính trị này.
Phải chấp nhận nó, và hóa ra,
từ đó là "thái độ loài kiến" -
đó là những gì
Internet cho tôi, từ đó nghĩa là
thái độ đáng trọng của loài KIẾN
cái giúp chúng ta nhận ra lỗi này,
cứu đồng loại và cứu chế độ dân chủ
Nếu bạn biết Aaron Swartz,
bạn biết rằng chúng ta đã mất cậu ấy
chỉ một năm trước.
Khoảng 6 tuần
trước khi tôi có một buổi nói chuyện TED Talk,
và tôi đã rất biết ơn Chris
vì đã hỏi mời tôi nói buổi TED talk này,
không phải vì tôi đã có cơ hội
để nói chuyện với bạn,
mặc dù điều đó tuyệt vời,
nhưng vì nó kéo tôi ra
khỏi sự trầm cảm bất thường.
Tôi không thể nào tả hết nổi buồn.
Bởi vì tôi phải tập trung.
Tôi đã phải tập trung,
tôi đã định nói gì với các bạn ?
Việc này đã cứu tôi.
Nhưng sau sự phấn khích,
sức mạnh đã tới từ cộng đồng này,
Tôi bắt đầu mong muốn tìm ra một cách ít khô khan,
ít học thuật hơn, để giải quyết vấn đề,
vấn đề mà tôi đã nói.
Chúng tôi bắt đầu tập trung vào New Hampshire
làm mục tiêu của sự chuyển dịch chính trị này,
bởi vì cái chính là New Hampshire
là nơi cực kì quan trọng.
Có một nhóm người, được gọi là quân khởi nghĩa New Hampshire
bắt đầu nói về cách mà chúng ta tạo nên
vấn đề của sự tham nhũng trung tâm vào năm 2016?
Nhưng đó là một vĩ nhân khác
nằm trong sự tưởng tượng của tôi,
một người phụ nữ tên Doris Haddock,
( tức Granny D. )
Tháng 1, năm 1999, 15 năm trước.
ở tuổi 88, Granny D bắt đầu đi bộ.
Bà ấy đi từ Los Angeles
đến thủ đô Washington,
với một tấm bản trên ngực ghi là
"chiến dịch tái thiết kinh tế "
Mười tám tháng sau,
ở tuổi 90,
bà tới Washington,
có hàng trăm người đi theo,
bao gồm nhiều nghị sĩ, đang ở trong xe
và đã lái xe ra khỏi thành phố hàng dặm
để đi bộ với bà.
(Cười)
Bây giờ, tôi chẳng có 13 tháng
để đi bộ xuyên quốc gia
Tôi có 3 con ,
chúng không thích đi bộ,
và vợ tôi, hóa ra,
vẫn ghét đi bộ khi không có tôi ở đó
vì lý do bí ẩn,
nên đây không phải sự lựa chọn,
nhưng câu hỏi mà tôi đã hỏi,
chúng ta có thể làm khác Granny D một tẹo?
Không phải đi bộ 3.200 dặm
mà 185 dặm xuyên qua New Hampshire
vào tháng 1?
Vì vậy, vào tháng 11,
ngày tưởng nhớ cái chết của Aaron,
chúng tôi bắt đầu chuyến đi bộ
và kết thúc vào 24 tháng 1,
ngày Granny D được sinh ra.
Tổng cộng có 200 người
tham gia chuyến đi bộ này,
khi chúng tôi đi từ đầu đến cuối New Hampshire
để nói về vấn đề này.
Và những gì làm tôi giật mình,
điều gì đó mà tôi hoàn toàn không nghĩ đến
là sự đam mê và sự giận dữ
giữa những người tham gia
khi chúng tôi nói về vấn đề này.
Chúng tôi đã làm cuộc khảo sát
cho thấy 96 % người Mỹ
cho rằng việc quan trọng là
giảm sự ảnh hưởng
của tiền trong chính trị.
Bây giờ, những nhà chính trị
và nhà phê bình nói với bạn,
chúng tôi không thể làm gì với vấn đề này,
người Mỹ không quan tâm về điều đó,
nhưng có một lý do là
91% người Mỹ
nghĩ rằng chúng ta không thể
làm gì với vấn đề này.
Và chênh lệch là 96 và 91
đã giải thích cho sự cam chịu chế độ chính trị.
Ý tôi là, sau tất cả,
ít nhất là 96% chúng ta
muốn bay như siêu nhân
nhưng ít nhất 91% chúng ta lại tin rằng
chúng ta không thể,
chúng ta không nhảy ra khỏi nhà lầu mỗi lần
chúng ta muốn bay.
Đó vì chúng ta chấp nhận giới hạn của mình,
và cũng như vậy đối với cuộc tái thiết này.
Nhưng khi bạn cho họ một tia hy vọng,
bạn bắt đầu đập tan ý nghĩ
" việc đó là không thể ".
Như Harvey Milk đã nói,
nếu bạn cho họ hy vọng,
bạn cho họ cơ hội, một cách nghĩ
rằng việc thay đổi là có khả thi.
Hy Vọng.
Và hy vọng là một điều mà chúng ta
là bạn của Aaron,
đã làm anh ta thất vọng,
vì chúng ta đã khiến cậu ta
mất hy vọng.
Tôi yêu cậu ấy như con trai tôi.
Nhưng chúng ta đã làm cậu ta thất vọng,
Và tôi yêu đất nước của tôi,
và tôi sẽ không ngừng lại.
Tôi sẽ không thất bại.
Hy vọng đó - chúng ta sẽ giữ nó,
và chúng ta sẽ chiến đấu vì nó,
cho dù cuộc chiến này trông có vẻ
bất khả thi.
Làm gì tiếp đây?
Vâng, có 200 người tuần hành,
năm tới, sẽ là 1.000
ở lộ trình khác
một cuộc tuần hành vào tháng 1
và gặp nhau ở Concord
để ăn mừng cho hoạt động này,
và năm 2016, trước thời gian bầu cử,
sẽ có 10.000 người
tham gia tuần hành qua bang này
gặp nhau ở Concord để ăn mừng hoạt động này.
Và khi chúng ta tuần hành,
mọi người khắp nơi trên đất nước
nói rằng, "Chúng ta có thể tuần hành
giống như vậy
ở bang của chúng ta không?"
Như vậy chúng ta tạo ra một tuyên ngôn
gọi là G.D Walkers,
nghĩa là, người bộ hành Granny D,
và người bộ hành Granny D
đi vòng quanh đất nước
sẽ tuần hành cho cuộc tái thiết.
Đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, trong cuộc tuần hành này,
một trong những nhà sáng lập
Thunderclap, David Cascino,
đã đi với chúng tôi,
và anh ta hỏi , "Chúng ta có thể làm gì ?"
Và như vậy họ đã xây dựng một diễn đàn,
mà chúng tôi đang công bố hôm nay,
cho phép chúng ta
kéo các cử tri gần nhau hơn
những người góp ý vào cuộc tái thiết.
Bất kể bạn đang ở đâu,
trong New Hampshire
hay ngoài New Hampshire,
bạn có thể đăng kí
và được thông báo trực tiếp
những ứng cử viên của vấn đề này
đang ở đâu
nên bạn có thể quyết định bầu cho ai
đảm nhiệm chức vụ mà
sẽ biến điều khả thi trở thành hiện thực.
Và cuối cùng, điều thứ ba, cái khó nhất.
Chúng ta trong thời đại của Super PAC.
Thực ra, hôm qua,
Merriam thông báo
rằng Marriam - Webster sẽ đưa
Super Pac vào từ điển.
Bây giờ nó chính thức có mặt trong từ điển.
Vào ngày 1 tháng 5 -
Ngày Quốc tế lao động,
chúng ta sẽ làm một phép thử
Chúng ta sẽ phát động
những gì chúng ta nghĩ về Super PAC
( Siêu Ủy ban hoạt động chính trị)
để kết thúc tất cả các Super PAC.
Và cách cơ bản của công việc là cái này.
Vào năm ngoái, chúng tôi đã làm việc
với nhà phân tích và chuyên gia chính trị
để tính toán mất bao nhiêu chi phí
để thắng đủ số phiếu bầu
trong Nghị viện Hoa Kỳ
để làm cuộc tái thiết diễn ra ?
Con số là gì ? nửa tỷ ? 1 tỷ ?
Con số là gì ?
Cho dù con số là gì ,
chúng ta sẽ quyên góp kiểu đại chúng
vì bạn không thể dùng công ty huy động
vốn đại chúng cho việc chính trị
nhưng dù sao, quyên góp, kiểu như
bắt đầu chiến dịch từ dưới lên
nơi mọi người quyên góp vài đô la
để đạt được mục tiêu đầy tham vọng,
và khi đã đạt được những mục tiêu đó,
chúng tôi sẽ quay lại
người đã góp tiền lớn
và nhờ họ đóng góp để chúng ta có thể
tổ chức những Super PAC cần thiết
để chiến thắng vấn đề này,
để thay đổi cách tiền ảnh hưởng đến chính trị,
ngày 8 tháng 11
khi tôi nhận ra hôm qua là ngày
Aaron đáng lẽ đã tròn 30 tuổi,
vào ngày 8 tháng 11,
chúng tôi ăn mừng 218 đại biểu
trong Nhà Trắng, và 60 nghị sĩ
ở trong Nghị Viện
những người đã cam kết với ý tưởng
về vấn đề căn bản của cuộc tái thiết.
Hôm qua, chúng tôi đã
nghe về những điều ước.
Đây là điều ước của tôi.
Cầu mong cho 1 người,
Cầu mong cho ý tưởng của một cậu bé
nhằm gắn kết một quốc gia
đằng sau một ý tưởng quan trọng
rằng chúng ta là một dân tộc
chúng ta là những người
đã được chính quyền hứa hẹn
một chính quyền được hứa sẽ
chỉ vì con người,
chỉ con người mà thôi
mà như Medison đã nói,
không phải người giàu hơn người nghèo.
Cầu cho một người
Và cầu cho bạn, cầu cho bạn
tham gia vào phong trào này
không phải vì bạn là chính trị gia
không bởi vì bạn là chuyên gia,
không phải vì đây là lĩnh vực của bạn,
nhưng bởi vì nếu bạn là,
bạn là một công dân.
Aaron đã hỏi tôi như thế.
Và tôi cũng vừa hỏi các bạn câu hỏi trên.
Cám ơn rất nhiều.
(Vỗ tay)