Tôi là một nhà sinh học biển và là
một nhiếp ảnh gia thám hiểm
cùng với National Geographic,
nhưng tôi muốn chia sẻ một bí mật.
Bức ảnh này hoàn toàn không chính xác,
hoàn toàn không chính xác,
Tôi thấy vài người đang khóc ở ngoài kia
rằng tôi đã phá hỏng ý niệm của họ
về người cá.
Được rồi, người cá thật sự là có thật,
nhưng nếu ai từng đi lặn
sẽ biết rằng đại dương trông sẽ giống
như thế này hơn.
bởi vì đại dương là một tấm lọc
khổng lồ,
và ngay khi các bạn xuống dưới nước,
các bạn sẽ không thấy màu sắc nữa,
và mọi thứ sẽ trở nên tối và xanh
rất nhanh.
Nhưng chúng ta là con người-
là động vật có vú trên cạn.
Và chúng ta có thị lực 3 màu cơ bản,
vì vậy chúng ta thấy đỏ, lục và
xanh dương,
và chúng ta hoàn toàn nghiện
màu sắc.
Chúng ta thích những màu bắt mắt,
và chúng ta cố gắng đem những màu sắc
bắt mắt này
cùng chúng ta xuống nước.
Vậy, đã có một lịnh sử dài và ác liệt
trong việc đem màu sắc xuống nước,
và nó bắt đầu cách đây 88 năm với
Bill Longley và Charles Martin,
người đã cố gắng chụp những bức ảnh
màu dưới nước đầu tiên.
Và họ đã ở đó với những bộ đồ lặn
truyền thống,
khi mà bạn phải bơm khí xuống cho họ,
và họ có một cái thuyền phao,
cùng thuốc nổ magie
mấy người tội nghiệp ở mặt đất
không chắc rằng
khi nào thì họ sẽ kéo dây
khi nào thì khung ảnh đã lấy nét,
và -- bùm! -- một pound thuốc nổ
đã nổ tan tành
để họ có thể thắp một ít ánh sáng
ở dưới nước
và có được một bức ảnh
như con cá mó xinh đẹp này.
Ý tôi là, đó là một bức ảnh tuyệt đẹp,
nhưng không phải thật
Họ đã tạo lập một môi trường nhân tạo
để chúng ta có thể thỏa mãn cơn nghiện
màu sắc của chúng ta.
Và khi nhìn nó theo một hướng khác,
điều mà chúng ta vẫn đang tìm kiếm
đó là thay vì đem màu sắc xuống nước
cùng chúng ta,
chúng ta vẫn đang nhìn thấy một đại dương
xanh thẳm,
một màu xanh đầy thử thách,
và những động vật sống ở đó
hàng triệu năm
đã và đang tiến hóa theo đủ mọi cách để
có thể tiếp nhận cái ánh sáng xanh đó
và từ bỏ các màu sắc khác.
Và đây chỉ là một ví dụ nhỏ để ta thấy
thế giới bí ẩn đó trông ra sao.
Như màn trình diễn ánh sáng
dưới nước.
(Nhạc)
Một lần nữa, thứ chúng ta đang nhìn thấy
đây là ánh sáng xanh đập ngay vào mắt ta.
Những động vật này đang hấp thụ ánh xanh
và ngay lập tức biến đổi ánh sáng này.
Vì thế nếu bạn suy nghĩ về điều đó,
đại dương chiếm 71% hành tinh này,
và ánh sáng xanh có thể khuếch tán sâu
xuống gần như là 1,000m.
Khi chúng ta lặn sâu xuống nước,
sau khoảng 10m,
mọi màu đỏ biến mất.
Vì thế nếu bạn nhìn thấy thứ gì đó
màu đỏ dưới 10m,
đó là một con vật đang biến đổi
và tạo ra màu đỏ riêng của nó.
Đây là môi trường xanh đơn sắc duy nhất
và rộng lớn nhất trên hành tinh chúng ta.
Và cánh cửa của tôi vào thế giới sinh
phản quang này bắt đầu với san hô.
Và tôi muốn có một buổi
TED Talk về san hô.
và rằng chúng tuyệt vời như thế nào.
Một trong những thứ mà chúng làm,
một trong những kỳ công tuyệt diệu
là chúng sản xuất ra rất nhiều những
protein huỳnh quang,
những phân tử huỳnh quang.
và trong những san hô này,
chiếm tới 14% khối lượng cơ thể của nó
có thể là loại protein huỳnh quang này.
Vậy các bạn không thể tạo ra 14% cơ bắp
và không sử dụng nó,
vậy nên xem ra chúng đóng góp một
vai trò chức năng nào đó.
Và trong vòng 10, 15 năm gần đây,
điều này rất đặc biệt với tôi,
bởi vì phân tử này hóa ra là một
trong những công cụ có tính cách mạng nhất
trong khoa học vi sinh,
và nó cho phép chúng ta có cái nhìn
rõ hơn vào bên trong chính chúng ta.
Vậy, làm cách nào tôi quan sát được
điều này?
Để quan sát sinh vật phản quang,
chúng tôi bơi vào ban đêm.
Và khi tôi mới bắt đầu,
tôi chỉ sử dụng bộ lọc bằng băng dính xanh
cho đèn flash của tôi.
để tôi có thể chắc chắn là tôi đang thấy
ánh sáng
đang được chuyển hóa bởi các loài động vật
Chúng tôi đang làm một cuộc triển lãm cho
Bảo tàng Lịch sử tự nhiên,
và chúng tôi đang cố khoe rằng những rặng
san hô phản quang trông tuyệt ra sao
và một thứ xảy ra đã làm tôi kinh ngạc:
đây.
Ngay giữa rặng san hô của chúng tôi,
là con cá phản quang xanh này.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy
cá phản quang màu lục
hay động vật xương sống kiểu vậy.
Và chúng tôi dụi mắt, kiểm tra bộ lọc,
nghĩ rằng có ai đó đang chơi khăm
chúng tôi với cái máy ảnh,
nhưng con lươn đó có thật.
Là con lươn phản quang màu xanh mà
chúng tôi đã tìm thấy,
và điều này đã hoàn toàn thay đổi
hành trình của tôi.
Vì vậy tôi phải gác lại san hô của tôi
và lập đội
với một nhà ngư học, John Sparks,
và bắt đầu một cuộc tìm kiếm khắp thế giới
để xem hiện tượng này phổ biến thế nào.
Và cá thú vị hơn san hô nhiều,
bởi vì chúng có thị lực cao cấp,
và một vài con thậm chí còn có,
cách mà tôi dùng để chụp chúng,
chúng có thấu kính trong mắt chúng
có thể phóng đại ánh huỳnh quang.
Vì vậy tôi muốn tìm kiếm xa hơn nữa.
Nên chúng tôi thiết kế thiết bị mới
và lùng sục các rặng san hô
khắp thế giới,
tìm kiếm đời sống phản quang.
Và nó trông hơi giống "E.T gọi về nhà."
Chúng tôi ở ngoài kia bơi lội với ánh sáng
xanh này,
và chúng tôi tìm kiếm một sự đáp trả,
để động vật có thể hấp thụ ánh sáng và
truyền lại cho chúng tôi.
Và cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy chú
lươn phá ảnh Kaupichphys của chúng tôi.
Nó là một con lươn ngại ngùng, ẩn dật
mà chúng tôi hầu như không biết gì về nó
Chúng chỉ to bằng cỡ ngón tay tôi,
và chúng dành khoảng 99,9% thời gian
trốn dưới những tảng đá.
Nhưng những con lươn này lại ra ngoài để
giao phối dưới những đêm trăng tròn,
và đêm trăng tròn đó đã biến thế giới dưới
nước thành màu xanh.
Có lẽ chúng đang dùng điều này
như cách để thấy nhau,
nhanh tìm ra nhau, giao phối
quay trở lại cái lỗ trong một khoảng
thời gian dài.
Nhưng sau đó chúng tôi bắt đầu tìm thấy
dạng sống khác
như con cá tráp phản quang xanh này,
cùng với, trông giống như những sọc dài
chạy dọc theo đầu và gáy của nó,
và nó gần như đã được ngụy trang và
phản quang với cùng một cường độ
như đám san hô phản quang đằng kia.
Sau khi thấy con cá này,
chúng tôi lại được giới thiệu thêm
con cá sư tử phản quang màu đỏ này
được che và giấu dưới tảng đá này
Thời điểm duy nhất chúng tôi thấy, nó đang
vừa ở trên đám tảo biển phản quang đỏ
hoặc là san hô phản quang đỏ.
Sau đó, chúng tôi tìm thấy con cá mối
phản quang màu xanh lén lút này.
Những con có mối này có rất nhiều loại,
và chúng trông giống y hệt nhau dưới
ánh sáng trắng.
Nhưng nếu bạn nhìn nó dưới ánh sáng
huỳnh quang,
các bạn sẽ thấy nhiều loại
các bạn sẽ thật sự có thể thấy sự
khác biệt giữa chúng.
Và tổng cộng -- Chúng tôi vừa báo cáo
điều này năm ngoái --
chúng tôi đã tìm thấy hơn 200 loài
cá phản quang.
Một trong những nguồn cảm hứng của tôi là
họa sĩ, nhà sinh học Pháp Jean Painlevé.
Ông thật sự nắm được tinh thần sáng tạo
và kinh doanh này trong sinh học .
Ông ấy đã thiết kế thiết bị riêng, làm ra
những chiếc máy ảnh riêng của ông ấy
và ông ấy đã bị ấn tượng bởi những con
cá ngựa, loài Hippocampus erectus,
và ông ấy đã lần đầu tiên quay phim mấy
con cá ngựa đẻ.
Vậy, đây là con cá ngựa đực.
Chúng là một trong những con cá đầu tiên
bắt đầu bơi thẳng đứng
với não ở phía trên đầu của chúng.
Những con đực đẻ con,
những sinh vật phi thường,
Ông đã không ngủ nhiều ngày,
Ông ấy thậm chỉ còn đặt tấm lưỡi trai
điện lên đầu cho tỉnh táo
để ông chụp được khoảnh khắc này.
Giờ tôi ước tôi có thể cho Painlevé
thấy
khoảnh khắc khi chúng tôi tìm thấy
những con cá ngựa phản quang
đúng ngay với loài mà ông ấy đã
nghiên cứu.
Và đây là cảnh đó.
(Nhạc)
Chúng là loại cá bí ẩn nhất.
Các bạn có thể bơi ngay trên chúng và
thậm chí không thể thấy chúng.
Chúng thường sẽ lẫn với đám tảo biển,
mà đám này cũng phản quang đỏ,
chúng có thị lực tuyệt vời,
và chúng trải qua nghi thức
giao phối dài này
và có lẽ chúng đang dùng nó
để tạo hiệu ứng.
Nhưng mọi thứ trở nên khá sắc
cạnh hơn
khi chúng tôi tìm thấy con cá đuối
phản quang xanh này
bởi cá đuối thuộc lớp Elasmobranch,
bao gồm cả ...
cá mập.
Mà tôi là, một nhà sinh vật học chuyên về
san hô.
Ai đó phải xuống dưới đó và kiểm tra xem
con có mập có phản quang không.
Và thế là tôi phải đi.
(Cười)
Và tôi nghĩ, "Có lẽ tôi nên
quay về với đám san hô."
(Cười)
Hóa ra là đám cá mập này không phản quang.
Và rồi chúng tôi tìm thấy nó.
Dưới hẻm vực sâu và tối ngoài khơi
California,
chúng tôi đã tìm thấy con cá mập phình
Swellshark phản quang đầu tiên,
ngay dưới những kẻ lướt ván.
Đây là nó.
Chúng chỉ dài khoảng 1m.
Được gọi là cá mập phình.
và họ gọi chúng là cá mập phình bởi
nếu chúng bị đe dọa,
chúng có thể hớp nước xuống
và thổi ra một cái phao tròn
to cỡ gấp đôi bản thân nó,
và tự nêm chúng dưới một tảng đá
để khỏi bị ăn thịt bởi kẻ thù.
Và đây là thước phim đầu tiên của chúng
tôi về mấy con cá mập phình phản quang.
Thật lộng lẫy -- Ý tôi là,
chúng đang phô ra những hoa văn khác biệt,
và có những vùng phản quang,
có những vùng lại không,
nhưng chúng cũng có một vài điểm lấp lánh
trên chúng
nơi mà sáng hơn nhiều so với những vùng
còn lại.
Nhưng tất cả đều trông rất đẹp.
Và tôi kiểu như, điều này thật đẹp
Nhưng vậy thì nó có ý nghĩa gì với
con cá mập?
Chúng có thể thấy không?
Và chúng tôi đã tìm tài liệu,
nhưng không chỗ nào cho biết về
thị lực của loại cá mập này.
Vì thế tôi đưa con cá này đến chuyên gia
về mắt Ellis Loew ở Đại học Cornell.
và chúng tôi đã tìm ra rằng con cá này
nhìn theo kiểu rời rạc và chính xác
trong giao diện màu xanh-lục,
khoảng 100 lần tốt hơn
chúng ta nhìn trong bóng tối
nhưng chúng chỉ thấy màu xanh và lục
Vì thế điều chúng đang làm là
lấy cái thế giới màu xanh này
hấp thụ màu xanh, tạo ra màu lục.
và tạo ra độ tương phản
mà chúng thật sự có thể thấy
Chúng tôi có 1 mô hình,
chỉ ra rằng điều này có thể cho
chúng khả năng thấy các hoa văn này,
Và những con đực và con cái đều có,
thứ chung tôi đang tìm,
những hoa văn khác biệt giữa chúng.
Nhưng phát hiện cuối cùng của chúng tôi
được tìm thấy cách nơi này chỉ vài dặm
ở Quần đảo Solomon.
Đang bơi trong đêm, tôi bắt gặp
con rùa biển phản quang đầu tiên.
Vậy ra từ cá, chuyển sang cá mập,
giờ lại tới giáp xác,
mà cái này, lần nữa, chỉ mới nghiên cứu
cách đây một tháng,
nhưng nó cho chúng tôi thấy
chúng tôi chả biết gì
về thị lực của con rùa biển này cả.
Và điều này làm tôi suy nghĩ rằng
còn rất nhiều thứ để học.
Và ở đây, giữa quần đảo Solomon,
chỉ còn vài ngàn cá thể cái của
loài này còn sót lại,
và đây là một điểm tập trung của chúng,
Điều này cho thấy rằng chúng ta
phải bảo vệ những động vật này.
trong khi chúng vẫn còn ở đây,
và hiểu chúng.
Trong quá trình hiểu sinh vật phản quang,
tôi muốn biết, chúng sẽ đi sâu tới đâu?
Liệu có xuống sâu tới tận đáy đại dương
không?
Vì thế chúng tôi đã bắt đầu sử dụng
tàu ngầm, và trang bị cho chúng
với ánh sáng xanh đặc biệt ở đằng trước.
Chúng tôi lặn xuống,
và đã chú ý đến một điều đặc biệt --
là khi chúng tôi đi sâu xuống đến 1,000 m,
thì chúng trở nên thưa thớt
Không có bất cứ một đời sống phát quang
nào dưới đó cả, dưới 1,000 m --
hầu như là không có gì, chỉ có bóng tối.
Vậy nên đây chủ yếu là hiện tượng
ở vùng nước nông.
và dưới 1,000 m,
chúng tôi đã gặp phải vùng phát quang
sinh học,
nơi mà 9/10 loài động vật đang thật sự tạo
ánh sáng của riêng mình
và chớp và nháy.
Khi tối cố gắng đi sâu hơn,
Cái này giống như một cái tát vào
đồ lặn cá nhân
vài người gọi đó là khoảnh khắc
"Jacques Cousteau gặp Woody Allen" của tôi
(Cười)
Nhưng khi chúng tôi khám phá vùng dưới đó,
Tôi đã nghĩ rằng: Làm cách nào để có thể
tương tác với cuộc sống thật tinh tế?
Bởi vì chúng tôi đang tiến vào kỷ nguyên
mới của khám phá
nơi chúng tôi phải thật sự cẩn thận,
và chúng tôi phải lập mẫu
về cách chúng tôi khám phá.
Vì thế tôi lập đội với chuyên gia robot
Rob Wood tại Đại học Havard,
và chúng tôi hiện đang thiết kế
mấy ngón tay robot mềm dưới nước,
để chúng tôi có thể tương tác nhẹ nhàng
với đời sống biển dưới đó.
Ý tưởng về việc hầu hết công nghệ khám phá
biển sâu của chúng tôi
bắt nguồn từ dầu và gas và quân đội.
mà các bạn biết đó, họ không
thật sự quan tâm đến sự tinh tế
Một vài rặng san hô có thể 1,000 tuổi.
Các bạn không muốn xuống và
nghiền nát chúng với một cái vuốt lớn
Vì thế cái tôi mơ là một thứ giống
thế này.
Vào ban đêm, tôi ngồi trong một chiếc
tàu ngầm,
Tôi có găng tay trợ lực,
và tôi có thể lắp đặt tinh ý một cái
phòng lab trước tàu của tôi,
nơi có mấy cái ngón tay robot mềm mềm
và nhẹ nhàng thu thập và đặt mọi thứ
vào những cái lọ
và chúng tôi có thể nghiên cứu
Quay trở lại những ứng dụng đầy sức mạnh.
Đây, các bạn đang nhìn vào một bộ não sống
nó sử dụng DNA của những sinh vật
phản quang biển,
cái này là từ con sứa và san hô,
để soi chiếu bộ não sống và xem
sư liên kết của nó.
Buồn cười là RGB đang được dùng
chỉ để kiểu làm thỏa mãn trực giác
của con người ta,
để chúng ta có thể thấy bộ não
chúng ta tốt hơn.
Và thậm chí gây sửng sốt hơn nữa,
là đồng nghiệp thân của tôi
Vincent Pieribone ở Yale,
người đã thực sự thiết kế và chế tạo
một protein phản quang
phản ứng với điện thế.
Vì thế anh ấy có thể thấy
khi một neron bốc cháy.
Các bạn đang cơ bản là đang nhìn vào một
cánh cổng dẫn đến tiềm thức
mà đã được thiết kế bởi những sinh vật
biển.
Thế nên điều này đã đem tôi lại về với
góc nhìn và mối quan hệ.
Từ không gian sâu thẳm,
vũ trụ chúng ta nhìn giống như một
tế bào não con người,
và rồi giờ đây chúng ta đang ở biển sâu,
và chúng ta đang tìm kiếm những sinh vật
và tế bào biển
có thể soi sáng trí óc con người.
Và đó là niềm hy vọng của tôi là
với tâm trí được rọi sáng,
Chúng ta có thể suy nghĩ thấu đáo
về mối liên kết bao quát toàn sự sống
và hiểu được có biết thêm bao nhiêu thứ
ngoài đó
nếu ta giữ đại dương khỏe mạnh.
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)