Chúng ta đã sử dụng `innerHTML` khá nhiều rồi, nhưng tôi muốn hướng dẫn nhanh cho các bạn thêm một chút nữa. Trước hết, hãy nhìn vào ví dụ, ngay tại vị trí ta thiết lập `innerHTML`. Tôi vừa đưa vào một chuỗi, “all about cats”. Nhưng, trên thực tế, tôi có thể đưa vào các tag HTML vào trong chuỗi. Tôi có thể bao quanh “cats” với các tag ``, và các bạn có thể thấy nó đã được in nghiêng. Hoặc ở dưới đây, tôi đã chuyển “dog” thành “cat”, tôi có thể bao quanh từ ấy với các tag ``, và chúng sẽ được in đậm. Thậm chí tôi có thể viết tag `` vào trong đây, hoặc đưa vào toàn bộ HTML của trang web, nếu tôi thực sự muốn. Vậy là gọn gàng rồi, vì điều đó có nghĩa là ta có thể làm rất nhiều thứ với `innerHTML`. Nếu chỉ thay đổi văn bản, ta sẽ không cần dùng đến `innerHTML`. Ta có thể sử dụng tính chất `textContent`, tức là trình duyệt sẽ không dịch những gì ta đã đưa vào là HTML, và sẽ chỉ kết xuất dưới dạng văn bản thuần túy. Hãy chú ý khi tôi thay đổi thành `textContent` dấu ngoặc của tôi sẽ xuất hiện—ghê quá! Như vậy, trong trường hợp đó, ta chỉ việc vứt chúng đi thôi, vì trình duyệt từ chối biến chúng thành HTML thực. Vì vậy nếu các bạn chỉ muốn thiết lập văn bản, hãy sử dụng `textContent`. Nếu ta muốn đưa vào vài tag HTML, và muốn trình duyệt hiểu đó là HTML, hãy sử dụng `innerHTML`. Khi đã bắt đầu xử lý những DOM cao cấp hơn, các bạn nên cẩn thận khi sử dụng `innerHTML` và `textContent`, vì chúng cũng sẽ loại bỏ trình nghe sự kiện mà ta đã liên kết với các phần tử bên trong, các bạn sẽ được học sớm thôi. Trong bài hướng dẫn tiếp theo, tôi sẽ hướng dẫn cho các bạn một cách còn phức tạp hơn nữa giúp chèn phần tử và văn bản mới vào trang web.