1 00:00:00,112 --> 00:00:05,439 Những ngày đầu, Twitter như một nơi giải bày tâm sự thầm kín. 2 00:00:05,463 --> 00:00:08,411 Người dùng thổ lộ những bí mật xấu hổ của mình, 3 00:00:08,435 --> 00:00:12,899 rồi những người khác sẽ thốt lên: "Trời ơi, tôi cũng y hệt thế." 4 00:00:13,009 --> 00:00:15,755 Người thấp cổ bé họng nhận ra họ cũng có tiếng nói, 5 00:00:15,779 --> 00:00:18,734 tiếng nói mạnh mẽ và hùng hồn. 6 00:00:18,758 --> 00:00:23,577 Nếu có tờ báo nào đăng bài phân biệt chủng tộc, miệt thị đồng tính, 7 00:00:23,577 --> 00:00:25,952 chúng ta nhận ra mình có thể làm điều gì đó. 8 00:00:25,966 --> 00:00:27,335 Ta có thể bắt bọn nhà báo chịu tội. 9 00:00:27,359 --> 00:00:30,811 Chúng ta có thể nện chúng bằng thứ vũ khí mà chúng không thể hiểu được-- 10 00:00:30,835 --> 00:00:33,010 phản kích bằng mạng xã hội. 11 00:00:33,744 --> 00:00:36,496 Nhà quảng cáo sẽ thôi quảng cáo trên báo nọ. 12 00:00:36,933 --> 00:00:39,937 Khi những người có chức quyền lạm dụng quyền lực, 13 00:00:39,937 --> 00:00:41,630 ta sẽ bắt chúng trả giá. 14 00:00:42,312 --> 00:00:45,092 Giống như nền công lý dân chủ vậy 15 00:00:45,116 --> 00:00:47,519 Địa vị, thứ bậc sẽ về thế cân bằng. 16 00:00:47,543 --> 00:00:49,541 Chúng ta sẽ sống theo hướng tốt đẹp hơn. 17 00:00:50,755 --> 00:00:54,964 Không lâu sau đó, một nhà báo khoa học tên Jonah Lehrer... 18 00:00:54,994 --> 00:00:58,117 bị bắt vì tội đạo văn và bịa đặt các lời trích dẫn, 19 00:00:58,117 --> 00:01:01,879 anh ta nói với tôi rằng anh vô cùng xấu hổ và hối hận. 20 00:01:01,903 --> 00:01:03,404 Và anh ta có cơ hội 21 00:01:03,418 --> 00:01:07,248 xin lỗi công khai tại một bữa trưa tại tổ chức chủ quản. 22 00:01:07,262 --> 00:01:10,013 Đó sẽ là bài diễn văn quan trọng nhất đời anh ta. 23 00:01:10,227 --> 00:01:12,511 Nó có thể đem đến ít nhiều sự cứu rỗi. 24 00:01:13,114 --> 00:01:14,473 Trước khi đến anh đã biết 25 00:01:14,473 --> 00:01:17,576 rằng sự kiện này sẽ được phát sóng trực tiếp 26 00:01:17,576 --> 00:01:19,614 nhưng mãi đến khi lên sân khấu anh mới rõ, 27 00:01:19,618 --> 00:01:24,546 họ dựng một màn hình rộng cập nhật Twitter ngay trên đầu anh. 28 00:01:24,570 --> 00:01:26,062 (Cười) 29 00:01:26,086 --> 00:01:28,669 Và một màn hình khác ngay trước tầm mắt anh ta. 30 00:01:28,669 --> 00:01:32,089 Tôi không nghĩ tổ chức nọ lại làm điều đó vì có ác ý. 31 00:01:32,113 --> 00:01:35,267 Tôi nghĩ họ thật sự không biết. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc chuyển mình 32 00:01:35,291 --> 00:01:37,828 khi vẻ đẹp ngây thơ của Twitter 33 00:01:37,832 --> 00:01:41,161 trở thành một thực tế càng lúc càng khủng khiếp hơn. 34 00:01:41,807 --> 00:01:45,160 Và đây là một trong những Tweets chạy ra trước mắt anh ta, 35 00:01:45,184 --> 00:01:46,910 khi anh cố gắng để xin lỗi công chúng: 36 00:01:46,934 --> 00:01:50,196 "Jonah Lehrer, kẻ càm ràm làm ta chán chết phải tha cho hắn." 37 00:01:50,220 --> 00:01:51,295 (Cười) 38 00:01:51,319 --> 00:01:55,787 Và rồi, "Jonah Lehrer, kẻ chưa có khả năng biết xấu hổ." 39 00:01:56,589 --> 00:02:00,300 Câu này hẳn được viết bởi một bác sĩ tâm thần bậc nhất, 40 00:02:00,304 --> 00:02:03,779 mới chẩn được bệnh từ hình dáng nhỏ xíu sau bục diễn thuyết thế kia. 41 00:02:04,135 --> 00:02:07,152 Và, "Jonah Lehrer chỉ là thằng thần kinh." 42 00:02:07,874 --> 00:02:13,304 Câu cuối rất là đúng bản chất con người khi hạ nhục nhân phẩm người khác. 43 00:02:13,304 --> 00:02:17,475 Bởi vì chúng ta muốn tiêu diệt ai đó nhưng lại không muốn cảm thấy tội lỗi. 44 00:02:18,503 --> 00:02:20,971 Thử tưởng tượng nếu đây là một phiên tòa thật sự, 45 00:02:20,975 --> 00:02:23,801 và bị cáo ở trong bóng tối, cầu xin thêm một cơ hội, 46 00:02:23,825 --> 00:02:25,566 thế mà bồi thẩm đoàn hét lên, 47 00:02:25,590 --> 00:02:28,277 "Đồ càm ràm! Đồ thần kinh!" 48 00:02:28,301 --> 00:02:29,442 (cười) 49 00:02:29,466 --> 00:02:32,485 Khi chúng ta xem những bộ phim xử án, chúng ta thường đồng cảm 50 00:02:32,509 --> 00:02:35,464 với những luật sư biện hộ có tâm, 51 00:02:35,464 --> 00:02:39,010 nhưng nếu ở vào vị trí đó, chúng ta lại trở thành những quan tòa độc địa. 52 00:02:39,846 --> 00:02:41,819 Vị thế quyền lực thay đổi rất nhanh. 53 00:02:42,284 --> 00:02:46,310 Chúng ta lên án Jonah vì anh ta đã lạm dụng quyền báo chí, 54 00:02:46,804 --> 00:02:50,071 nhưng khi Jonah đã quỳ sụp nhận lỗi, chúng ta vẫn tiếp tục công kích, 55 00:02:50,071 --> 00:02:52,893 rồi tự hả hê vì đã ra tay đánh gục anh ta. 56 00:02:53,734 --> 00:02:57,607 Và điều đó bắt đầu trở nên kỳ quặc và vô nghĩa khi chuyện không dừng ở 57 00:02:57,607 --> 00:03:00,975 việc bắt người lạm dụng chức quyền trả giá. 58 00:03:01,332 --> 00:03:04,644 Một ngày không có đả kích giống như một ngày 59 00:03:04,658 --> 00:03:07,585 chỉ ngồi không cậy móng tay vậy. 60 00:03:09,387 --> 00:03:10,783 Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện. 61 00:03:11,561 --> 00:03:13,982 Về người phụ nữ tên là Justine Sacco. 62 00:03:14,800 --> 00:03:18,744 Cô ấy là một nhân viên PR ở New York có 170 người theo dõi trên Twitter, 63 00:03:18,768 --> 00:03:21,724 cô hay Tweet mấy bài bông đùa mỉa mai với họ, 64 00:03:21,748 --> 00:03:25,371 kiểu như bài Tweet cô ấy đăng trên máy bay từ New York đến London: 65 00:03:25,395 --> 00:03:28,906 "Cái gã người Đức kỳ cục! Ngồi khoang hạng nhất lại không xài chất khử mùi?!" 66 00:03:28,930 --> 00:03:32,032 - Điều tôi nghĩ khi hít nước hoa. Tạ ơn Chúa vì đã sinh ra chúng.] 67 00:03:32,056 --> 00:03:35,319 Justine tự cười, nhấn nút gửi, và không hề có một reply nào, 68 00:03:35,333 --> 00:03:37,398 và dâng trào nỗi buồn chúng ta đều hiểu 69 00:03:37,398 --> 00:03:41,062 khi Internet không tán thưởng sự hài hước của chúng ta. 70 00:03:41,086 --> 00:03:42,257 (Cười) 71 00:03:42,281 --> 00:03:45,404 Một sự im lặng đáng sợ khi Internet không đáp lời. 72 00:03:46,039 --> 00:03:49,222 Và sau khi cô ấy đến Heathrow, cô ấy có một ít thời gian rảnh 73 00:03:49,222 --> 00:03:53,982 trước chặng bay cuối, cô ấy nghĩ ra một câu chuyện châm biếm khác: 74 00:03:54,006 --> 00:03:58,338 [Trên đường đến Africa. Hy vọng tôi sẽ không mắc AIDS. Giỡn thôi. Tôi là người da trắng mà!] 75 00:03:58,352 --> 00:04:04,498 Cô ấy tự cười, nhấn gửi, lên máy bay, không hề có hồi âm nào, 76 00:04:04,502 --> 00:04:07,105 tắt điện thoại, và ngủ, 77 00:04:07,109 --> 00:04:09,098 11 tiếng sau, cô thức dậy, 78 00:04:09,122 --> 00:04:12,716 bật điện thoại trong khi máy bay đang chạy trên đường băng, 79 00:04:12,720 --> 00:04:15,137 và ngay lập tức nhận được tin nhắn từ một người 80 00:04:15,137 --> 00:04:17,217 mà cô ấy đã không nói chuyện từ hồi cấp 3, 81 00:04:17,241 --> 00:04:21,988 tin nhắn rằng: "Rất tiếc vì những gì xảy ra với bạn." 82 00:04:23,012 --> 00:04:25,793 Và sau đó là một tin nhắn từ một người bạn thân, 83 00:04:25,817 --> 00:04:27,861 "Cậu phải gọi tớ ngay. 84 00:04:27,861 --> 00:04:31,888 Cậu đang là chủ đề bàn tán hot nhất trên Twitter trên khắp thế giới" 85 00:04:31,892 --> 00:04:33,602 (Cười) 86 00:04:34,254 --> 00:04:37,704 Điều đã xảy ra là một trong 170 người theo dõi của cô ấy đã gửi Tweet 87 00:04:37,728 --> 00:04:42,628 đến một nhà báo Gawker, và anh ta đã retweet đến 15,000 người theo dõi của anh ta: 88 00:04:43,506 --> 00:04:45,902 [XIn giới thiệu một câu đùa mừng lễ từ sếp PR của IAC] 89 00:04:45,902 --> 00:04:47,899 Từ đó, chuyện xảy ra như chớp. 90 00:04:47,899 --> 00:04:50,415 Vài tuần sau, tôi có dịp nói chuyện với nhà báo của Gawker ấy. 91 00:04:50,415 --> 00:04:54,097 Tôi gửi email hỏi anh ta cảm thấy sao, anh ta trả lời: "Tuyệt cú mèo!" 92 00:04:54,121 --> 00:04:57,003 Anh ta nói tiếp, "Nhưng tôi chắc rằng cô ấy sẽ ổn thôi" 93 00:04:57,650 --> 00:05:00,791 Nhưng cô ấy không ổn chút nào cả, bởi vì trong khi cô ấy ngủ, 94 00:05:00,791 --> 00:05:06,269 Twitter đã nắm quyền điều khiển cuộc sống cô ấy và xé tan nó thành từng mảnh. 95 00:05:07,147 --> 00:05:09,572 Đầu tiên là những nhà nhân đạo: 96 00:05:09,572 --> 00:05:12,048 ["Nếu những lời không hay của @JustineSacco... làm bạn phiền lòng, 97 00:05:12,072 --> 00:05:14,219 hãy cùng tôi hỗ trợ tổ chức @CARE tại Châu Phi.] 98 00:05:14,243 --> 00:05:18,032 [Vì câu tweet phân biệt chủng tộc kinh khủng này, hôm nay tôi sẽ quyên tiền cho @care] 99 00:05:18,036 --> 00:05:19,567 Sau đó, chuyện càng tồi tệ hơn: 100 00:05:19,571 --> 00:05:23,581 "Á khẩu với cái tweet kinh tởm phân biệt chủng tộc của Justine Sacco. 101 00:05:23,581 --> 00:05:24,792 Tôi kinh tởm mụ ta." 102 00:05:24,792 --> 00:05:27,059 Có ai ở đây dùng Twitter đêm hôm đó ko? À, vài người. 103 00:05:27,063 --> 00:05:30,533 Câu đùa của Justine có làm Twitter feed của bạn quá tải như của tôi không? 104 00:05:30,557 --> 00:05:33,449 Và tôi nghĩ đến điều mọi người nghĩ tối hôm đó, 105 00:05:33,473 --> 00:05:36,581 đó là: "Chà, có kẻ tiêu đời rồi! 106 00:05:36,585 --> 00:05:38,925 Cuộc sống của một ai đó sắp trở nên tồi tệ!" 107 00:05:38,949 --> 00:05:40,257 Và tôi ngồi trên giường, 108 00:05:40,281 --> 00:05:43,235 kê gối sau đầu, 109 00:05:43,235 --> 00:05:48,476 rồi tôi nghĩ, tôi không chắc rằng câu nói đùa đó có ý phân biệt chủng tộc. 110 00:05:48,500 --> 00:05:51,262 Có thể thay vì tỏ ra vui mừng vì đặc quyền của mình, 111 00:05:51,286 --> 00:05:53,886 cô ấy mỉa mai sự phô trương đặc quyền ấy. 112 00:05:53,910 --> 00:05:55,723 Một kiểu hài hước truyền thống, 113 00:05:55,747 --> 00:05:59,455 như phim South Park, hài Colbert hay Randy Newman 114 00:05:59,459 --> 00:06:03,904 Có thể tội của Justine Sacco là đã đùa giỏi như Randy Newman. 115 00:06:04,444 --> 00:06:07,404 Thực ra là, khi tôi gặp Justine vài tuần sau đó lại quán bar, 116 00:06:07,404 --> 00:06:09,517 cô ấy thực sự suy sụp, 117 00:06:09,517 --> 00:06:11,450 tôi nói cô ấy giải thích về câu nói đùa, 118 00:06:11,474 --> 00:06:15,129 cô ấy nói, "Người dân Mỹ do quá sung sướng đâm ra có chút ảo tưởng 119 00:06:15,133 --> 00:06:17,621 về những gì diễn ra ở Châu Phi. 120 00:06:17,621 --> 00:06:19,848 Ý tôi là mỉa mai về cái ảo tưởng đó." 121 00:06:20,848 --> 00:06:24,754 Một phụ nữ khác trên Twitter tối hôm đó, Helen Lewis từ báo New Statesman. 122 00:06:24,758 --> 00:06:28,436 Cô ấy đã duyệt cuốn sách của tôi về sự hổ thẹn công khai và viết rằng: tối hôm đó, cô ấy đã tweet: 123 00:06:28,436 --> 00:06:31,720 "Tôi không chắc câu nói đùa ấy có ý phân biệt chủng tộc," 124 00:06:31,744 --> 00:06:34,503 và cô ấy lập tức nhận được những dòng Tweet đầy phẫn nộ, 125 00:06:34,507 --> 00:06:36,960 "Ờ thì cô cũng chỉ là một con khốn giống thế thôi." 126 00:06:36,984 --> 00:06:39,250 Cảm thấy xấu hổ từ đó, 127 00:06:39,250 --> 00:06:43,776 cô ấy không dám nói gì nữa, lặng nhìn cuộc sống của Justine bị xâu xé. 128 00:06:45,697 --> 00:06:47,526 Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ hơn: 129 00:06:47,530 --> 00:06:50,450 [Mọi người hãy đi kiện ả @JustineSacco đi.] 130 00:06:50,464 --> 00:06:53,090 Sau đó là những cuộc vận động đòi sa thải cô ấy. 131 00:06:53,090 --> 00:06:55,986 [Chúc mụ năm mới tìm việc may mắn nhé. #SaThải] 132 00:06:55,986 --> 00:06:57,755 Hàng ngàn người trên thế giới 133 00:06:57,755 --> 00:07:01,276 cho rằng làm cho cô ấy mất việc là nghĩa vụ của họ. 134 00:07:01,280 --> 00:07:04,450 [@JustineSacco tweet cuối cùng trong sự nghiệp của cô ta. #XinLỗiKhôngQuanTâm] 135 00:07:05,162 --> 00:07:08,357 Các công ty nhảy vào, hy vọng có thể kiếm chác 136 00:07:08,361 --> 00:07:10,748 nhờ vào cuộc thanh toán Justine: 137 00:07:10,748 --> 00:07:13,969 [Lần tới nếu bạn định tweet điều gì ngu ngốc trước khi bay, 138 00:07:13,983 --> 00:07:16,134 hãy chắc rằng bạn đang trên chuyến @Gogo] 139 00:07:16,158 --> 00:07:18,564 (Cười) 140 00:07:18,588 --> 00:07:21,214 Nhiều công ty kiếm được bộn tiền vào tối hôm đó. 141 00:07:21,218 --> 00:07:25,155 Tên của Justine thông thường được tìm trên Google 40 lần một tháng. 142 00:07:25,159 --> 00:07:28,487 Nhưng vào tháng đó, giữa ngày 20 đến cuối tháng 12, 143 00:07:28,511 --> 00:07:33,264 tên cô ấy đã được tìm đến 1,220,000 lần. 144 00:07:34,423 --> 00:07:37,438 Một nhà kinh tế học mạng nói với tôi điều này có nghĩa Google kiếm được 145 00:07:37,442 --> 00:07:42,452 khoảng 120,000 đôla đến 468,000 đôla 146 00:07:42,476 --> 00:07:46,396 từ cuộc thanh toán Justine, trong khi những ai thực sự ra hành xử Justine... 147 00:07:46,396 --> 00:07:47,740 chả kiếm được đồng nào. 148 00:07:47,744 --> 00:07:48,744 (Cười) 149 00:07:48,768 --> 00:07:52,248 Chúng ta giống như là những thực tập viên chỉ trích không công Google 150 00:07:52,248 --> 00:07:55,529 (Cười) 151 00:07:55,553 --> 00:07:57,979 Sau đó là một số câu đùa ăn theo: 152 00:07:57,979 --> 00:08:00,704 "Tôi đang mong Justine Sacco mắc AIDS đây? Hê hê" 153 00:08:00,728 --> 00:08:02,164 Một số khác viết, 154 00:08:02,164 --> 00:08:05,427 "Ai đó mắc AIDS nên hiếp con khốn này và sau đó ta sẽ biết ngay 155 00:08:05,431 --> 00:08:07,510 liệu màu da có bảo vệ nó khỏi AIDS không." 156 00:08:07,534 --> 00:08:10,107 Kẻ này lại không bị chỉ trích tí gì. 157 00:08:10,107 --> 00:08:12,224 Chẳng ai lên án người này cả. 158 00:08:12,248 --> 00:08:14,913 Chúng ta đều quá phấn khích với việc tiêu diệt Justine, 159 00:08:14,913 --> 00:08:17,574 và bộ não đả kích của chúng ta ấy quá đơn giản, 160 00:08:17,574 --> 00:08:19,943 đến nỗi chúng ta không thể tiêu diệt gã 161 00:08:19,967 --> 00:08:22,904 đang đả kích Justine một cách bất nhân như thế. 162 00:08:23,695 --> 00:08:27,223 Justine thật sự đã tụ họp được rất nhiều nhóm hỗn hợp vào tối hôm đó, 163 00:08:27,247 --> 00:08:30,183 từ những người nhân đạo cho đến kẻ ''hiếp con khốn đó''. 164 00:08:30,667 --> 00:08:34,506 "@JustineSacco Tao cầu cho mày bị sa thải! Mày đúng là một con mụ xấu xa. 165 00:08:34,530 --> 00:08:38,138 Lo mà tính chuyện cưỡi bò thay vì máy bay về nhà đi là vừa." 166 00:08:38,142 --> 00:08:40,187 Phụ nữ luôn luôn bị đối xử tệ hơn đàn ông. 167 00:08:40,191 --> 00:08:43,292 Khi đàn ông làm điều xấu hổ, thì, "Tôi sẽ khiến anh bị đuổi việc" 168 00:08:43,316 --> 00:08:45,044 Khi đó là phụ nữ, thì, 169 00:08:45,044 --> 00:08:49,919 "Tao sẽ làm cho mày bị sa thải, bị hiếp, và bị cắt tử cung." 170 00:08:49,943 --> 00:08:52,372 Sau đó đến lượt cấp trên của Justine vào cuộc : 171 00:08:52,376 --> 00:08:55,656 [IAC về tweet của @JustineSacco: Đây là một bình luận có tính xúc phạm nặng. 172 00:08:55,656 --> 00:08:58,674 Nhân viên này hiện đang trên chuyến bay quốc tế ngoài phạm vi liên lạc.] 173 00:08:58,674 --> 00:09:00,922 Đó là lúc sự giận dữ chuyển sang phấn khích: 174 00:09:00,926 --> 00:09:04,548 "3Điều tôi muốn trong Giáng Sinh này là nhìn thấy mặt @JustineSacco khi máy bay đáp 175 00:09:04,552 --> 00:09:06,573 và kiểm tra hộp thư/thư thoại của cô ta. #bịsathải" 176 00:09:06,597 --> 00:09:09,308 "Ôi trời, @justinesacco sẽ có giây phút 177 00:09:09,312 --> 00:09:11,741 bật-điện-thoại đau nhất trong đời khi máy bay đáp." 178 00:09:11,741 --> 00:09:15,171 "Chúng ta sắp sửa được xem mụ @JustineSacco bị sa thải. TRỰC TIẾP. 179 00:09:15,175 --> 00:09:17,239 Trước cả khi mụ ta BIẾT mình bị sa thải." 180 00:09:17,239 --> 00:09:19,236 Cái chúng ta có là một mạch truyện thú vị. 181 00:09:19,260 --> 00:09:21,085 Chúng ta biết điều Justine không biết. 182 00:09:21,109 --> 00:09:23,450 Các bạn nghĩ điều gì ít công bằng hơn thế? 183 00:09:23,474 --> 00:09:26,391 Justine đang ngủ trên máy bay và không thể tự bào chữa được, 184 00:09:26,391 --> 00:09:29,938 và sự bất lực của cô ấy là một phần quan trọng của trò cười. 185 00:09:30,529 --> 00:09:34,917 Trên Twitter tối hôm đó, chúng ta như những đứa trẻ con bò về phía cây súng. 186 00:09:35,660 --> 00:09:38,814 Một người nào đó tìm ra được chuyến bay của cô ấy, và họ kết nối 187 00:09:38,818 --> 00:09:40,957 đến trang web theo dõi chuyến bay. 188 00:09:40,957 --> 00:09:44,053 [Chuyến bay hãng British Airways 43. Đến trong vòng 1h 34 phút] 189 00:09:44,077 --> 00:09:46,562 Một hashtag đã trở thành xu thế toàn cầu: 190 00:09:46,562 --> 00:09:49,188 #JustineĐãĐápChưa? 191 00:09:49,188 --> 00:09:51,368 "Chứng kiến một người tự hủy hoại mình 192 00:09:51,372 --> 00:09:54,095 mà họ thậm chí không hề hay biết #JustineĐãĐápChưa?] 193 00:09:54,119 --> 00:09:57,563 "Thiệt tình. Tôi chỉ muốn về nhà và đi ngủ, nhưng mọi người ở bar 194 00:09:57,563 --> 00:10:00,517 cứ say sưa #JustineĐã ĐápChưa. Chẳng thể quay đi. Chẳng thể về." 195 00:10:00,521 --> 00:10:04,037 "#JustineĐãĐápChưa có lẽ là thứ tuyệt nhất trong tối thứ sáu của tôi" 196 00:10:04,037 --> 00:10:07,164 "Có ai ở Cape Town đến sân bay để tweet khi cô ta tới ko? 197 00:10:07,164 --> 00:10:08,877 Nào, các bạn hữu twitter! Tớ muốn có hình." 198 00:10:08,901 --> 00:10:10,417 Bạn đoán xem? Có hình đấy. 199 00:10:10,431 --> 00:10:13,347 "@JustineSacco đã đáp xuống sân bay quốc tế Cape Town. 200 00:10:13,347 --> 00:10:15,893 Và nếu bạn muốn biết nó như thế nào khi phát hiện 201 00:10:15,893 --> 00:10:19,492 cuộc sống của bạn tan nát chỉ vì một câu nói đùa bị hiểu sai, 202 00:10:19,492 --> 00:10:21,514 không phải bởi những kẻ xấu tính, mà bởi những người tốt như chúng ta, 203 00:10:21,518 --> 00:10:23,084 thì nó đây: 204 00:10:23,088 --> 00:10:25,772 "... Cô ta đeo kính mát ngụy trang" 205 00:10:25,772 --> 00:10:27,219 Tại sao chúng ta lại làm vậy? 206 00:10:27,933 --> 00:10:30,854 Tôi nghĩ một số người thật sự buồn, 207 00:10:30,858 --> 00:10:32,306 nhưng tôi nghĩ về những người khác, 208 00:10:32,310 --> 00:10:35,333 đó là bởi vì Twitter cơ bản là một cỗ máy tán thành lẫn nhau. 209 00:10:35,357 --> 00:10:38,276 Chúng ta bị bao quanh bởi những người có cùng cảm nhận, 210 00:10:38,300 --> 00:10:39,563 chúng ta ủng hộ nhau, 211 00:10:39,587 --> 00:10:41,238 và cảm giác đó thật tuyệt. 212 00:10:41,262 --> 00:10:43,940 Nếu có ai đó không cùng ý kiến, chúng ta gạt bỏ họ 213 00:10:43,940 --> 00:10:46,021 Và bạn biết điều đó đi ngược lại với điều gì ko? 214 00:10:46,045 --> 00:10:47,786 Đó là điều đi ngược với dân chủ. 215 00:10:48,336 --> 00:10:52,333 Chúng ta muốn tỏ ra quan tâm đến những người chết vì AIDS ở Châu Phi 216 00:10:52,357 --> 00:10:56,298 Lòng trắc ẩn của chúng ta lại là điều dẫn chúng ta đến 217 00:10:56,298 --> 00:10:59,433 hành động tàn nhẫn này. 218 00:10:59,887 --> 00:11:02,417 Như Meghan O'Gieblyn đã viết trên tờ Boston Review, 219 00:11:02,441 --> 00:11:06,852 "Đây không phải là công bằng xã hội. Đây là giận cá chém thớt." 220 00:11:07,686 --> 00:11:08,915 Trong 3 năm qua, 221 00:11:08,915 --> 00:11:12,187 Tôi đã đi khắp thế giới gặp gỡ những người như Justine Sacco -- 222 00:11:12,211 --> 00:11:15,035 và tin tôi đi, có rất nhiều người như cô ấy. 223 00:11:15,035 --> 00:11:16,755 Và ngày càng nhiều. 224 00:11:16,755 --> 00:11:20,061 Chúng ta muốn nghĩ rằng họ ổn, nhưng sự thật là họ không ổn. 225 00:11:20,065 --> 00:11:22,230 Những người tôi gặp bị tổn thương nặng nề. 226 00:11:22,230 --> 00:11:24,065 Họ kể tôi nghe về căn bệnh trầm cảm, 227 00:11:24,069 --> 00:11:28,005 lo lắng, mất ngủ và ý nghĩ tự vẫn. 228 00:11:28,029 --> 00:11:32,798 Một người phụ nữ tôi trò chuyện, người cũng từng nói đùa tệ như thế, 229 00:11:32,798 --> 00:11:35,006 cô ấy đã nhốt mình trong nhà suốt 1 năm rưỡi. 230 00:11:35,427 --> 00:11:39,889 Trước đó, cô ấy giúp cho những người trưởng thành gặp khó khăn trong việc học, 231 00:11:39,893 --> 00:11:42,331 và rõ ràng là cô ấy làm việc rất tốt. 232 00:11:43,306 --> 00:11:47,175 Justine bị sa thải, tất nhiên, bởi mạng xã hội yêu cầu thế. 233 00:11:47,607 --> 00:11:49,381 Nhưng còn có điều tồi tệ hơn thế. 234 00:11:49,381 --> 00:11:51,354 Cô ấy đánh mất chính mình. 235 00:11:51,358 --> 00:11:55,418 Cô ấy thức dậy nửa đêm, quên mất mình là ai. 236 00:11:56,079 --> 00:12:00,075 Cô ấy bị tóm là vì người ta nghĩ cô ấy đã lạm dụng đặc quyền của mình 237 00:12:00,075 --> 00:12:03,640 Và tất nhiên, việc chỉ trích ai đó thì tốt hơn thứ 238 00:12:03,644 --> 00:12:06,804 chúng ta dùng để chỉ trích họ, giống như việc có con hoang vậy. 239 00:12:06,828 --> 00:12:09,659 Thế nhưng, cụm từ "lạm dụng đặc quyền" lại đang trở thành một tấm vé miễn phí 240 00:12:09,683 --> 00:12:13,131 để xé toạc hầu như bất kỳ ai mà chúng ta nhắm đến. 241 00:12:13,135 --> 00:12:15,481 Nó đang trở thành một từ mất giá trị, 242 00:12:15,481 --> 00:12:18,450 nó làm chúng ta mất khả năng đồng cảm, 243 00:12:18,474 --> 00:12:23,394 cũng như mất khả năng phân biệt đâu là điều nghiêm trọng và không nghiêm trọng 244 00:12:24,334 --> 00:12:27,863 Justine có 170 người theo dõi Twitter, và để sự việc hấp dẫn hơn, 245 00:12:27,887 --> 00:12:29,856 cô ấy đã được hư cấu lên. 246 00:12:29,880 --> 00:12:34,735 Có người đồn cô ấy là con của nhà tỉ phú mỏ Desmond Sacco. 247 00:12:34,735 --> 00:12:38,343 [Đừng để @JustineSacco lừa cha cô ta là một tỉ phú mỏ Nam Châu Phi 248 00:12:38,367 --> 00:12:40,422 Cô ta không xin lỗi. Và cha cô ta cũng vậy.] 249 00:12:40,446 --> 00:12:42,269 Tôi cứ nghĩ đó là sự thật 250 00:12:42,293 --> 00:12:45,661 cho đến khi tôi gặp cô ấy tại quán bar, hỏi về người cha tỉ phú, 251 00:12:45,661 --> 00:12:47,568 cô ấy trả lời: "Cha tôi bán thảm mà." 252 00:12:47,592 --> 00:12:49,779 Và tôi nhớ về thời gian đầu của Twitter, 253 00:12:49,779 --> 00:12:52,523 khi mọi người thừa nhận những bí mật xấu hổ về bản thân, 254 00:12:52,527 --> 00:12:55,427 những người khác sẽ bảo, "Ôi trời, y chang tôi." 255 00:12:55,427 --> 00:12:59,650 Bây giờ, những bí mật xấu hổ ấy lại bị săn đuổi. 256 00:12:59,674 --> 00:13:01,716 Bạn có thể sống tốt và đạo đức, 257 00:13:01,740 --> 00:13:06,174 nhưng một số Tweet diễn đạt không tốt có thể chôn vùi điều đó, 258 00:13:06,198 --> 00:13:09,182 trở thành một đầu mối đến tội lỗi sâu kín bên trong của bạn. 259 00:13:09,797 --> 00:13:12,286 Có lẽ có 2 loại người trên thế giới: 260 00:13:12,286 --> 00:13:15,781 những người xem trọng con người hơn tư tưởng. 261 00:13:15,781 --> 00:13:18,717 và những người xem trọng tư tưởng hơn con người. 262 00:13:19,107 --> 00:13:21,785 Tôi xem trọng con người hơn tư tưởng. 263 00:13:21,785 --> 00:13:24,560 nhưng lúc này, các nhà tư tưởng đang thắng thế. 264 00:13:24,564 --> 00:13:29,234 và họ tạo ra một sân khấu liên tục diễn những vở kịch kịch tính giả tạo 265 00:13:29,258 --> 00:13:31,640 nơi tất cả mọi người đều hoặc là anh hùng vĩ đại 266 00:13:31,640 --> 00:13:33,348 hoặc là kẻ hung ác xấu xa, 267 00:13:33,348 --> 00:13:36,389 cho dù chúng ta biết điều đó ko hề đúng về những người xung quanh ta 268 00:13:36,389 --> 00:13:40,369 Điều đúng ở đây là chúng ta đều thông minh và ngốc nghếch; 269 00:13:40,393 --> 00:13:43,599 Điều đúng ở đây là chúng ta đều là những vùng 'xám'. 270 00:13:43,603 --> 00:13:46,481 Điều tuyệt vời của truyền thông đại chúng là mang tiếng nói 271 00:13:46,505 --> 00:13:47,901 đến cho những người yếu ớt, 272 00:13:47,925 --> 00:13:50,599 nhưng hiện nay chúng ta đang tạo ra một xã hội bị kiểm soát 273 00:13:50,603 --> 00:13:54,953 nơi mà cách thông minh nhất để tồn tại là nên quay về giữ im lặng. 274 00:13:55,423 --> 00:13:56,886 Xin đừng làm thế. 275 00:13:56,886 --> 00:13:58,032 Cảm ơn. 276 00:13:58,056 --> 00:14:03,774 (Vỗ tay) 277 00:14:09,410 --> 00:14:10,895 Bruno Giussani: Cảm ơn Jon. 278 00:14:10,919 --> 00:14:12,165 Jon Ronson: Cảm ơn Bruno. 279 00:14:12,169 --> 00:14:13,363 BG: Xin đừng đi vội, 280 00:14:14,939 --> 00:14:16,754 Điều khiến tôi sốc trong câu chuyện của Justine 281 00:14:16,758 --> 00:14:19,221 là nếu bạn gõ tên cô ấy trên Google, 282 00:14:19,221 --> 00:14:22,002 100 trang kết quả đầu tiên đều chỉ nói về chuyện này -- 283 00:14:22,002 --> 00:14:24,218 ngoài ra chẳng có gì khác về cô ấy. 284 00:14:24,222 --> 00:14:26,810 Trong cuốn sách của anh, anh kể một câu chuyện khác 285 00:14:26,834 --> 00:14:31,365 về một nạn nhân đối đầu với một công ty quản lý danh tiếng, 286 00:14:31,389 --> 00:14:36,513 bằng cách tạo ra các blogs, đăng các câu chuyện tốt, vô hại về tình yêu với mèo 287 00:14:36,513 --> 00:14:39,213 kỳ nghỉ, và vài thứ khác, nhằm cố đẩy câu chuyện kia 288 00:14:39,237 --> 00:14:43,230 khỏi vài trang đầu tiên của Google, nhưng chẳng được bao lâu. 289 00:14:43,230 --> 00:14:48,137 Một vài tuần sau, chúng lại mò trở lại lên hạng đầu. 290 00:14:48,161 --> 00:14:50,109 Đó phải chăng là một trận chiến vô vọng? 291 00:14:50,483 --> 00:14:53,317 Jon Ronson: Tôi nghĩ điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm là 292 00:14:53,341 --> 00:14:57,965 nếu bạn cảm thấy điều gì đó ko công bằng, hay một sự xấu hổ nhập nhằng, 293 00:14:57,965 --> 00:15:01,339 hãy lên tiếng, bởi vì tôi nghĩ điều tồi tệ nhất xảy ra với Justine 294 00:15:01,363 --> 00:15:04,409 đó là không ai ủng hộ cô ấy - như thể, tất cả mọi người đều chống lại cô ấy 295 00:15:04,409 --> 00:15:06,158 và đó là một sự tổn thương sâu sắc, 296 00:15:06,158 --> 00:15:09,994 khi bị hàng ngàn người nói rằng bạn nên biến đi. 297 00:15:09,998 --> 00:15:14,088 Nhưng nếu có một điều đáng xấu hổ nào xảy ra và những lời bàn tán, giống như một chế độ dân chủ 298 00:15:14,112 --> 00:15:17,238 nơi mà mọi người tranh luận, tôi nghĩ nó sẽ ít gây tổn thương hơn 299 00:15:17,238 --> 00:15:18,859 Tôi nghĩ đó là giải pháp, 300 00:15:18,883 --> 00:15:21,463 nhưng điều đó ko dễ, vì nếu bạn đứng lên vì một ai đó, 301 00:15:21,463 --> 00:15:23,219 điều đó không dễ chịu chút nào. 302 00:15:23,223 --> 00:15:25,163 BG: Vậy nói đến kinh nghiệm của anh, 303 00:15:25,167 --> 00:15:27,215 vì anh lên tiếng bằng cách viết cuốn sách này. 304 00:15:27,215 --> 00:15:29,808 Nhân tiện, mọi người đều phải đọc đấy, nhé? 305 00:15:29,812 --> 00:15:34,162 Anh bênh vực họ bằng cách hướng sự chú ý của dư luận lên họ. 306 00:15:34,162 --> 00:15:37,178 Tôi cho rằng anh không dừng lại ở những phản ứng ôn hòa trên Twitter. 307 00:15:37,202 --> 00:15:39,912 JR: Nó không hiệu quả lắm với một số người. 308 00:15:39,912 --> 00:15:40,907 (Cười) 309 00:15:40,931 --> 00:15:43,065 Ý tôi là, bạn không muốn chỉ tập trung -- 310 00:15:43,065 --> 00:15:46,476 bởi vì nhiều người hiểu và ủng hộ cuốn sách này. 311 00:15:46,480 --> 00:15:49,833 Tôi đã viết những câu chuyện về sự lạm dụng quyền lực trong 30 năm, 312 00:15:49,857 --> 00:15:53,137 và khi tôi nói đến những người quyền lực trong quân đội, 313 00:15:53,161 --> 00:15:55,929 hay trong ngành công nghiệp dược, mọi người hoan hô tôi 314 00:15:55,953 --> 00:16:00,358 Nhưng ngay khi tôi nói: "Chúng ta là những người đang lạm dụng quyền hiện nay," 315 00:16:00,358 --> 00:16:03,076 Tôi nghe họ nói, "Anh cũng là một kẻ phân biệt chủng tộc" 316 00:16:03,100 --> 00:16:05,775 BG: Vào một buổi tối -- hôm qua - khi chúng ta dùng bữa, 317 00:16:05,799 --> 00:16:07,714 có hai cuộc đối thoại diễn ra. 318 00:16:07,738 --> 00:16:10,786 Một bên, anh nói chuyện với những người ngồi trong bàn ăn -- 319 00:16:10,810 --> 00:16:12,973 đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ và tích cực, 320 00:16:12,997 --> 00:16:15,344 Nhưng bên kia, mỗi lần anh quay sang điện thoại, 321 00:16:15,348 --> 00:16:16,929 là một tràng những lời xúc phạm. 322 00:16:16,953 --> 00:16:20,344 JR: Vâng, là tối hôm qua. Chúng ta đã có một bữa tối TED, kiểu thế. 323 00:16:20,368 --> 00:16:24,168 Tôi trò chuyện rất vui với mọi người, và sau đó tôi kiểm tra Twitter. 324 00:16:24,192 --> 00:16:26,312 Một ai đó nói "Mày là một tên theo chủ nghĩa da trắng ưu việt" (white supremacist) 325 00:16:26,336 --> 00:16:29,310 Sau đó tôi quay lại và nói chuyện vui vẻ với một ai đó, 326 00:16:29,334 --> 00:16:30,875 rồi tôi lại quay lại Twitter, 327 00:16:30,899 --> 00:16:34,017 và có người nói rằng sự tồn tại của tôi làm thế giới thêm tồi tệ. 328 00:16:34,017 --> 00:16:36,758 Bạn tôi, Adam Curtis nói rằng: 329 00:16:36,782 --> 00:16:40,630 có lẽ Internet giờ giống như một bộ phim của John Carpenter những năm 1980s, 330 00:16:40,630 --> 00:16:43,655 cuối phim mọi người bắt đầu la hét cãi vã 331 00:16:43,679 --> 00:16:46,229 bắn nhau, và rồi 332 00:16:46,233 --> 00:16:48,229 chạy trốn vào nơi nào đó an toàn, 333 00:16:48,253 --> 00:16:52,153 Và tôi bắt đầu nghĩ đó cũng là một ý không tồi. 334 00:16:52,177 --> 00:16:54,130 BG: Cảm ơn. JR: Cảm ơn, Bruno. 335 00:16:58,079 --> 00:17:02,079 (Vỗ tay)