Chiến tranh là một cơn ác mộng.
Chiến tranh thật kinh khủng.
Chiến tranh vô tình, tàn nhẫn và độc ác.
Chiến tranh là địa ngục.
Nhưng chiến tranh cũng là
một vị thầy vĩ đại,
một vị thầy tàn khốc.
Một vị thầy dạy những bài học
không thể nào quên.
Trong chiến tranh, các bạn bị buộc phải
đối diện với những khía cạnh
ghê tởm nhất của con người,
nhưng các bạn cũng có một đặc ân
được nhìn thấy con người
trong những giây phút sáng chói nhất.
Chiến tranh dạy các bạn về
nỗi buồn, mất mát và nỗi đau.
Và chiến tranh dạy các bạn về sự quý giá
và mong manh của cuộc sống.
Và trong sự mong manh đó,
chiến tranh dạy các bạn về cái chết.
Nhưng chiến tranh cũng dạy các bạn
về tình huynh đệ, và danh dự,
và sự khiêm tốn, và về lãnh đạo.
Thật không may, bài học xảy ra
nhiều nhất trong các sự cố.
Đối với tôi,
một trong những bài học có ảnh hưởng nhất
diễn ra vào mùa xuân năm 2006
ở thành phố Ramadi, Iraq,
vào thời điểm đó là trung tâm của cuộc nổi loạn
nơi những kẻ khủng bố tàn bạo
thống trị các con đường
bằng sự tra tấn và hãm hiếp và giết chóc.
Mọi chuyện bắt đầu từ một khu phố
trong một nhiệm vụ
tôi chỉ huy
khi mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Chúng tôi có rất nhiều đơn vị chiến đấu
được triển khai trên chiến trường.
Bao gồm lính Iraq đồng minh,
bộ binh và thủy quân lục chiến Hoa Kỳ,
cùng với một phần nhỏ
trong đội SEAL của tôi.
Tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát
bốn phía đều hỗn loạn và rối rắm,
tiếng súng liên tiếp,
và kẻ thù tấn công dồn dập,
người ta la hét, máu
và xác chết ở khắp nơi,
trong cuộc chiến đó,
vì một loạt các sai lầm,
và lỗi của nhân loại,
và các quyết định tồi tệ,
luật Murphy, hoặc đơn giản là xui xẻo,
một cuộc đọ súng nảy lửa đã nổ ra.
Nhưng cuộc đọ súng này
không phải là giữa chúng tôi và kẻ thù;
cuộc đọ súng này, đau đớn thay,
là giữa chúng tôi với nhau,
đồng minh chống đồng minh;
giết hại đồng đội
tội lỗi tày đình trong chiến đấu
và điều khủng khiếp nhất của chiến tranh.
Và khi trận chiến kết thúc,
mọi chuyện phơi bày ra trước mắt,
một người lính Iraq đồng minh đã hi sinh,
hai người khác bị thương,
một người lính của tôi bị thương,
phần còn lại của đội SEALs
bị chấn động dữ dội,
và chỉ nhờ phép lạ mà
không ai khác hi sinh.
Sự việc được báo cáo lên cấp trên.
Rằng chúng tôi đã bắn và làm bị thương,
và giết hại lẫn nhau.
Khi chúng tôi trở lại căn cứ,
tình hình không hề khả quan hơn.
Một thông báo từ sĩ quan chỉ huy
nằm sẵn chờ tôi,
nội dung yêu cầu
"Chấm dứt mọi nhiệm vụ."
Trong đó đề cập sĩ quan chỉ huy,
thượng sĩ, và sĩ quan điều tra
đang trên đường đến vị trí của tôi.
Và họ yêu cầu tôi chuẩn bị giải thích
chính xác những gì đã xảy ra
và sai sót nằm ở đâu.
Tôi biết điều này có nghĩa là gì.
Nghĩa là ai đó phải trả giá.
Nghĩa là ai đó phải gánh chịu trách nhiệm.
Ai đó sẽ bị tước quân tịch
vì những gì đã xảy ra.
Tôi bắt đầu chuẩn bị bài thuyết trình
Trong đó
Tôi đã viết chi tiết mọi sai lầm và
ai đã gây ra chúng.
Và tôi đã chỉ ra mọi thiếu sót
trong việc lập kế hoạch và chuẩn bị,
và thi hành trong chiến dịch
và tôi chỉ ra ai phải chịu trách nhiệm
cho thất bại lần này
Tôi có rất nhiều cách để đổ lỗi,
rất nhiều người để quy kết trách nhiệm
Nhưng có điều gì đó không đúng.
Vì một lý do nào đó, tôi không thể chỉ ra
ai đã phạm lỗi
và cá nhân cụ thể nào tôi nên buộc tội
vì những gì đã xảy ra
Tôi ngồi đó
đọc đi đọc lại bản báo cáo,
cố gắng tìm câu trả lời
Khoảng mười phút trước buổi báo cáo
câu trả lời ập tới
như một cái tát vào mặt
Và tôi nhận ra
rằng chỉ có một người duy nhất để đổ lỗi,
cho sự hỗn loạn
một người duy nhất để đổ lỗi cho
thương vong của đồng đội
một người duy nhất để đổ lỗi cho
cái chết của người lính Iraq đồng minh
Và tôi biết chính xác người đó là ai
Với câu trả lời đó, tôi bước vào phòng họp
với sĩ quan chỉ huy của tôi
và viên thượng sĩ, và sĩ quan điều tra
cùng với những người còn lại đang ngồi chờ
gồm người lính SEAL
đang bị thương của tôi,
đang ngồi phía sau khán phòng
với đầu và khuôn mặt được băng kín.
Tôi đứng trước họ,
và hỏi một câu hỏi đơn giản,
"Lỗi của ai đây?"
Một trong những người lính SEAL
của tôi giơ tay.
Và anh ta nói, "Đó là lỗi của tôi.
Tôi không kiểm soát được
những người lính Iraq bên cạnh mình.
Và họ rời khỏi khu vực được chỉ định,
và đó là gốc rễ của tất cả mọi vấn đề."
Và tôi nói, "Không,
đó không phải lỗi của anh."
Và rồi một lính SEAL khác giơ tay
và nói, "Đó là lỗi của tôi.
Tôi đã không kịp thông báo vị trí
của chúng tôi trên radio
nên không ai biết chúng tôi ở toà nhà nào,
đó là nguyên nhân của mọi chuyện.
Đó là lỗi của tôi."
Và tôi nói, "Không,
cũng không phải lỗi của anh."
Và một lính SEAL khác giơ tay,
anh ta nói,
"Sếp, đây là lỗi của tôi.
Tôi đã không xác định rõ mục tiêu,
và tôi đã nổ súng và giết
người lính Iraq đồng minh đó.
Đây là lỗi của tôi."
Và tôi nói, "Không, đây cũng không
phải lỗi của anh.
Và không phải của anh,
hoặc của anh, hoặc của anh, "
tôi nói và chỉ vào những
người lính SEAL còn lại trong căn phòng
Và sau đó tôi nói với họ
rằng chỉ có một người duy nhất
có lỗi cho những gì đã xảy ra.
Chỉ có một người duy nhất để đổ lỗi.
Và người đó là tôi.
Tôi là chỉ huy,
tôi là người dày dạn trên chiến trường,
và tôi chịu trách nhiệm
cho tất cả mọi chuyện xảy ra;
tất cả mọi thứ.
Và sau đó tôi tiếp tục giải thích cho họ
một số chiến thuật mới, kỹ thuật
và phương pháp
mà chúng tôi sẽ triển khai
để đảm bảo rằng kiểu sai sót này
không bao giờ xảy ra nữa.
Tôi nói các bạn một điều:
Tôi bị tổn thương
Bản ngã của tôi bị tổn thương.
Nhận lỗi khiến niềm tự hào
của tôi bị tổn thương.
Nhưng tôi cũng biết,
rằng để bảo vệ sự trung thực của một
người chỉ huy và của một người đàn ông,
tôi phải nhận trách nhiệm.
Và để làm điều đó,
tôi phải điều khiển bản ngã của tôi,
bản ngã không thể điều khiển tôi.
Và các bạn biết không?
Tôi không bị tước quân tịch.
Thực chất, sĩ quan chỉ huy của tôi,
dự đoán sẽ có sự viện lí do và
sự đổ lỗi lẫn nhau,
khi tôi chịu trách nhiệm,
khi tôi làm chủ tình huống,
bây giờ ông ấy còn tin tôi hơn nữa.
Và những người lính của tôi
không đánh mất sự tôn trọng dành cho tôi.
Thay vào đó, họ nhận ra
rằng tôi sẽ không bao giờ
trốn tránh trách nhiệm,
và tôi sẽ không bao giờ
đẩy gánh nặng của tôi xuống cấp dưới.
Và các bạn biết không?
Họ cũng có cùng thái độ.
Không như một tập thể mà không ai
đứng lên làm chủ các vấn đề,
do đó, vấn đề không bao giờ
được giải quyết,
với chúng tôi, ai cũng chịu
trách nhiệm về sai lầm của họ,
ai cũng sẵn sàng làm chủ các vấn đề
Và khi một tập thể
làm chủ vấn đề của họ,
mọi vấn đề đều được giải quyết.
Và điều đó đúng trên chiến trường,
điều đó đúng trong thương trường,
và điều đó đúng trong cuộc sống.
Vì vậy, tôi nói, hãy nắm quyền sở hữu;
quyền sở hữu tối thượng.
Đừng viện lí do,
đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai khác
hoặc bất kỳ thứ gì khác.
Kiểm soát cái tôi của bạn.
Đừng vì niềm tự hào vặt vãnh mà
chạy trốn sự thật.
Chịu trách nhiệm cho
mọi thứ trong thế giới của bạn,
cái tốt và cái xấu.
Chịu trách nhiệm cho những sai lầm,
những thiếu sót của bạn,
chịu trách nhiệm cho các vấn đề của bạn,
và sau đó chịu trách nhiệm
giải quyết các vấn đề đó.
Chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ của bạn.
Chịu trách nhiệm cho công việc,
tập thể, tương lai của bạn,
và trách nhiệm cho cuộc sống của bạn.
Và lãnh đạo.
Lãnh đạo.
Lãnh đạo bản thân,
và tập thể của bạn,
và những người trong đời bạn;
lãnh đạo tất cả
tới chiến thắng.
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)