Thật tuyệt với khi được ở đây
để nói về cuộc hành trình của tôi,
để nói về cái xe lăn
và sự tự do mà nó đã mang đến cho tôi.
Tôi bắt đầu dùng xe lăn 16 năm trước
khi một căn bệnh khéo dài
thay đổi cách tôi tiếp cận thế giới.
Khi tôi bắt đầu dùng xe lăn,
nó là một sự tự do lớn lao
Tôi đáng lẽ đã thấy cuộc đợi mình trượt đi và bị giới hạn.
Nhưng nó như có một món đồ chơi mới.
Tôi lại có thể lượt quanh và cảm nhận làn gió vuốt má mình một lần nữa.
Chỉ ra ngoài phố cũng đã rất tuyệt vời.
Mặc dù tôi có niềm vui và sự tự do mới mẻ này,
phản ứng của mọi người đối với tôi đã thay đổi.
Nó như họ khong còn nhìn thấy tôi nữa,
cứ như có bức màn vô hình che phủ xuống.
Họ dường như nhìn tôi với những giả thuyết của họ
về những gì người ta phải trải qua khi dùng xe lăn.
Khi tôi hỏi mọi người về những liên hệ họ nghĩ tới với xe lăn,
họ dùng những từ như "giới hạn", "sợ hãi"
"đáng thương" và "gò bó"
Tôi nhận ra tôi đã cho những câu trả lời này vào lòng mình
và nó đã thay đổi tôi về mặt cốt lõi.
Một phần của tôi đã trở nên cách xa với chính mình.
Tôi đã nhìn nhận bản thân mình không còn qua quan điểm của chính mình nữa
mà rõ nét và liên tục từ góc nhìn
của những câu trả lời gửi đến tôi.
Từ đó, tôi biết mình phải tạo nên câu chuyện của bản thân
về trải nghiệm này,
một câu chuyện mới để dành lại bản sắc con người mình.
["Tìm đến tự do: Bằng cách tạo nên câu chuyện của chính mình chúng ta học cách coi trọng các từ ngữ của đời mình nhưng cái cách chúng ta "chính thức" kể" - Davis 2009, TEDx Women"]
Tôi bắt đầu làm các công việc
với mục đích là truyền tài một phần
niềm vui và tự do tôi cảm nhận được khi sử dụng xe lăn--
1 cái ghế quyền lực -- để thỏa hiệp với thế giới.
Tôi đã làm việc để biến những trả lời bị cho vào đầu tôi,
để biến đổi cái dự tưởng mà đã hình thành lên
con người tôi khi tôi bắt đầu dùng xe lăn,
bằng cách tạo ra những bức ảnh không tưởng.
Xe lăn trở thành đối tượng để vẽ và chơi cùng.
Khi tôi bắt đầu, theo nghĩa đen, để lại
dấu vết của niềm vụi và tự do của mình
thật thú vị khi nhìn thấy
những phản ứng đầy thích thú và ngạc nhiên từ mọi người.
Nó dường như mở ra những quan điểm mới,
và từ đó là sự chuyển dịch về mẫu hình.
Nó cho thấy rằng những hoạt động nghệ thuật
có thể làm lại bản sắc của một con người
và thay đổi những dự tưởng có được do hình dung những gì quen thuộc.
Khi tôi bắt đầu lặn năm 2005,
Tôi nhận ra đồ dùng lặn nới rộng phạm vi hoạt động
giống hệt như xe lăn,
Nhưng những liên hệ gắn với đồ dùng lặn
là những từ gợi sự phấn khích và mạo hiểm,
khác hoàn toàn với phản ứng về xe lăn.
Nên tôi nghĩ: "Không biết điều gì sẽ xảy ra
nếu tôi kết hợp hai điều này lại với nhau?" (Tiếng cười) (Vỗ tay)
Và cái xe lăn dưới nước từ ý tưởng trên
đã dẫn tôi trên một hành trình tuyệt vời nhất
trong 7 năm qua.
Để cho các bạn một suy nghĩ xem nó như thế nào,
Tôi muốn chia sẻ với các bạn 1 trong những kết quả
từ việc tạo nên cảnh này,
và cho các bạn thấy hành trình tuyệt với mà nó đã dẫn tôi đến.
(Nhạc)
(Vỗ tay)
Nó là trải nghiệm tuyệt với nhất,
vượt qua tất cả những điều mà tôi đã trải qua trong đời.
Tôi đã thực sự có sự tự do để di chuyển
trong 360 độ của không gian
và một trải nghiệm ngất ngây của niềm vui và sự tự do.
Và điều tuyệt vời bất ngờ
là người khác có vẻ như nhìn và cảm nhận được điều đó.
Ánh mắt của họ sáng lên,
và họ nói những điều như, "Tôi muốn một cái đó"
hay "Nếu bạn có thể làm việc kia thì tôi có thể làm bất kì điều gì"
Và tôi nghĩ rằng, Nó là bởi vì trong khoảnh khắc
họ nhìn thấy 1 vật
mà họ không có mẫu hình để liên tưởng đến,
hay quá vượt trội mẫu hình liên tưởng của họ
đối với cái xe lăn,
họ phải có 1 lối suy nghĩ hoàn toàn mới.
Và tôi nghĩ cái giây phút của những suy nghĩ hoàn toàn mới
có lẽ tạo ra sự tự do
mà tỏa khắp tới cuộc đời của những người khác.
Đối với tôi, điều này có nghĩa rằng họ nhìn ra
giá trị của sự khác biệt,
niềm hạnh phúc mà nó mang lại
thay vì tập trung vào sự mất mát hay hạn chế,
chúng ta nhìn và phát hiện ra sức mạnh và niềm vui
trong việc nhìn thế giới từ những góc nhìn mới.
Đối với tôi, xe lăn trở thành
1 phương tiện để biến đổi.
Thực tế, hiện giờ tôi gọi chiếc xe lăn duới nước là "Portal" ("Cánh cổng")
bởi vì nó đã thực sự đẩy tôi
đến một cách sống mới,
đến 1 không gian mới và đến với 1 tầm nhận thức mới.
Và một điều nữa là,
vì chưa ai nghe hay nhìn thấy
1 cái xe lăn dưới nước từ trước đến nay,
và tạo nên hình ảnh này chính là tạo ra
một cách mới để nhìn, để sống và để hiểu,
giờ bạn đã có khái niệm này trong đầu.
Bạn cũng là 1 phần của tác phẩm nghệ thuật ấy.
(Vỗ tay)