Bước sang tuổi 19,
tôi bắt đầu sự nghiệp
làm nhà báo ảnh nữ đầu tiên
trên dải Gaza, tại Palestine.
Công việc nữ nhiếp ảnh
được coi là sự xúc phạm nghiêm trọng
tới truyền thống địa phương,
tạo ra sự kì thị kéo dài
cho tôi và gia đình.
Xã hội nam quyền không chào đón
sự hiện diện của tôi.
Họ cho rằng phụ nữ không được làm
công việc của đàn ông.
Cơ quản nhiếp ảnh ở Gaza từ chối
đào tạo tôi vì khác biệt giới tính.
Sự phản đối đó
được thể hiện ra mặt.
Ba đồng nghiệp thậm chí còn lái xe
đưa tôi đến khu vực có không kích
nơi mà ta chỉ nghe thấy tiếng nổ.
Bụi bay mù mịt trong không khí,
còn mặt đất thì
như cỗ máy rung chuyển bên dưới.
Tôi chỉ nhận ra mình không đến đó
để thu thập thông tin
khi 3 người họ
quay trở lại chiếc xe Jeep bọc thép
lái xe đi, vẫy tay và nhạo bángi,
để lại tôi phía sau
với khu vực không kích.
Lúc đấy, tôi thấy rất sợ,
cảm giác bị sỉ nhục
và có lỗi với bản thân.
Hành động của những đồng nghiệp này
không phải là
mối đe dọa duy nhất
mà tôi nhận được
nhưng là lần đáng sợ nhất.
Nhận thức về cuộc sống
của phụ nữ ở Gaza rất thụ động.
Mãi tới nay, nhiều người vẫn không
được phép đi làm hay theo đuổi việc học.
Trong thời gian chiến tranh ác liệt đó,
tồn tại cả hạn chế xã hội
đối với phụ nữ
và cuộc xung đột Israel - Palestine,
những mảng tối - sáng trong câu chuyện
của người phụ nữ bị lờ đi.
Với đàn ông, chuyện của phụ nữ
không đáng bận tâm.
Tôi bắt đầu chú ý hơn đến
cuộc sống của phụ nữ ở Gaza.
Thuận lợi về giới tính,
tôi có thể đi vào
thể giới của họ nơi mà
các đồng nghiệp tôi bị cấm.
Ngoài những đau đớn và cuộc chiến,
thì tiếng cười và thành tựu
là những liều thuốc lành mạnh.
Trận chiến thứ nhất ở Gaza diễn ra
trước một sở cảnh sát,
cuộc không kích của Israel
đã phá hủy trụ sở
và làm tôi bị thương ở mũi.
Lúc đấy, thứ mà tôi nhìn thấy
chỉ toàn là màu trắng sáng.
Có khả năng là mình bị mù rồi,
tôi nghĩ
hoặc là đang ở thiên đường.
Lúc mở mắt ra,
tôi đã ghi lại được khoảnh khắc này.
Mohammed Khader,
một công nhân Palestine
đã dành hai thập kỷ ở Israel
cho kế hoạch nghỉ hưu ở đây,
ông ta đã xây dựng
một ngôi nhà 4 tầng,
chỉ sau trận chiến đầu tiên,
ngôi nhà hoàn toàn bị san bằng.
Không còn gì ngoài
đàn bồ câu bay hỗn loạn
một bể bơi, một phòng tắm ngoài trời
mà ông đem về từ Tel Aviv.
Mohammed để bồn tắm
trên đống đổ nát
và tắm cho những đứa con của mình
vào mỗi sáng.
Công việc của tôi không có nghĩa là
che đậy hậu quả của cuộc chiến
mà là thể hiện toàn diện những chuyện
không nhìn thấy được ở Gaza.
Là nữ nhiếp ảnh đầu tiên
của Palestine,
cuộc hành trình tranh đấu,
sinh tồn thường nhật
đã truyền cảm hứng cho tôi vượt qua
những điều cấm kị trong cộng đồng
nhìn thấy khía cạnh khác của chiến tranh
cũng như hậu quả mà nó để lại.
Tôi trở thành nhân chứng
với lựa chọn:
bỏ chạy hay đứng yên.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)