[Sarah Sze: Cách chúng ta nhìn thế giới] Tôi thật sự cảm thấy rất thích thú với sự thay đổi theo thời thế này. Loại khao khát có thể cảm nhận và đụng chạm và ngửi mùi hương của vật liệu. Và sau đó, đầu bên kia của con lắc là thực tế rằng chúng ta có một khoảng cách từ vật liệu bời vì chúng ta có rất nhiều thời gian với những hình ảnh Thời đại với hình ảnh, tôi cho rằng thật sự rất khác biệt so với bất kỳ thời đại hình ảnh mà tôi đã từng biết trong suốt cuộc đời mình. Và tôi nghĩ nó đang thay đổi một cách triệt để theo từng thế hệ. Bạn biết đấy, bạn không biết tác giả của một hình ảnh khi bạn nhìn thấy nó. Bạn có thể vận dụng nó và gửi nó đi. Điều đó khá giống như kiểu hình ảnh - như - những mảnh vỡ. Chúng ta biết cách đọc hình ảnh rất nhanh Nên tất cả hình ảnh trưng bày trong bảo tàng tranh ảnh phải có mối liên hệ với những hình ảnh làm bạn cảm thấy như thể chúng có thể ở khắp mọi nơi vào bất kỳ lúc nào. Những hình ảnh phong cảnh đưa bạn đến khoảng không gian và thời gian rộng lớn. Nó làm thay đổi cảm nhận của bạn về thời gian trong cách nhìn. Căn phòng này, đối với tôi, thật sự là sự giao hòa của tranh vẽ và điêu khắc. Tôi đã muốn nhổ tất cả mọi thứ đáng kể tên trong bộ tác phẩm của tôi và mọi người sẽ nhìn vào từng mảnh vỡ ấy của cả bức tranh vẽ và hình ảnh sẽ hòa vào nhau sàng lọc cùng nhau và sau đó rời ra. Khi bạn bước vào, bạn bắt đầu nhìn thấy mọi vật như những lỗ hổng. Tất cả những đường viền của tác phẩm xếp hàng thành những góc cạnh khác nhau. Thực ra bạn nhìn căn phòng có vẻ gần như tụ lại nơi điểm nhấn là những khung hình lơ lửng. Bạn có kinh nghiệm không biết khi nào tác phẩm bắt đầu và khi nó hoàn thiện. Đây là cách chúng ta nhìn thế giới. Chúng ta không thấy sự vật trong những hộp trắng Chúng ta chỉ nói về sự sang trọng cửa vật chất chứ không phải là món vật chất đó đại diện cho thứ gì khác. Trong không gian, màu vẽ sẽ hành xử như thế nào? Nó cảm thấy như thế nào? Làm sao nó khô đi? Bằng cách nào nó dính được? Khi bạn nhìn thấy một chồng giấy, bạn sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hình ảnh. Đó là nơi mà tính cụ thể trong điêu khắc và hình ảnh, tôi cho rằng, thực sự gặp nhau. Thể loại hành động đó, khả năng cảm nhận đó, âm lượng giá trị của nó, tôi cho rằng, được vặn to lên. Vì chúng ta có quá nhiều ảo giác, nhưng chúng ta không cảm nhận bằng tay bằng mùi lận vị. Chúng ta không có sự gần gũi với hình ảnh.