Chúng ở khắp nơi, nhưng không bao giờ bạn nhìn thấy chúng. Hàng tỷ hạt bay qua bạn ngay giây phút này, nhưng bạn không thể cảm nhận được. Các hạt ma này được gọi là neutrinos và nếu ta bắt được chúng, chúng có thể kể cho ta biết về những vùng đất xa xôi và những môi trường địa cực của vũ trụ. Neutrinos là các hạt cơ bản, nghĩa là chúng không thể bị chia tách thành nhiều hạt như nguyên tử được. Hạt cơ bản là viên gạch nhỏ nhất được biết đến của mọi thứ trong vũ trụ, và neutrino là một trong những hạt nhỏ nhất của các hạt nhỏ. Một triệu lần nhẹ hơn so với electron, neutrinos dễ dàng xuyên qua vật chất, không bị ảnh hưởng bởi từ trường. Thực ra, chúng khó mà tương tác với bất cứ gì. Điều đó nghĩa là chúng có thể di chuyển xuyên vũ trụ trên đường thẳng trong hàng triệu, thậm chí hàng tỷ năm, mang thông tin về nơi chúng hình thành một cách an toàn. Vậy chúng đến từ đâu? Có thể nói từ mọi nơi. Chúng được tạo thành trong cơ thể bạn từ sự phân rã phóng xạ của Ka-li. Tia vũ trụ đập vào nguyên tử trong khí quyển Trái Đất tạo ra hàng tá chúng. Chúng được tạo thành từ phản ứng hạt nhân bên trong Mặt Trời. và từ sự phân rã hạt nhân bên trong Trái Đất. Và ta có thể tạo ra chúng trong lò phản ứng hạt nhân và các máy gia tốc hạt. Nhưng neutrinos cao năng lượng nhất được sinh ra từ xa xôi trong vũ trụ trong môi trường mà ta biết rất ít về nó. Thứ gì đó, có thể là lỗ đen khổng lồ, hoặc có thể máy phát điện vũ trụ mà chúng ta chưa khám phá, gia tốc tia vũ trụ để cung cấp năng lượng lớn hơn hàng triệu lần bất cứ máy gia tốc nhân tạo nào đã đạt được. Những tia vũ trụ này, hầu hết là protons, tương tác vô độ với vật chất và phóng xạ xung quanh chúng, sản xuất ra neutrinos năng lượng cao, phóng ra như bánh mì vụn vũ trụ mà có thể nói cho ta biết về vị trí và nội tại của cỗ máy mạnh nhất vũ trụ. Đúng là vậy, nếu ta có thể bắt được chúng. Sự tương tác có giới hạn của neutrinos tới vật chất khác khiến chúng trở thành người đưa tin tuyệt vời, nhưng cũng đồng thời khiến chúng cực kỳ khó phát hiện. Có một cách là đặt vật liệu trong suốt có thể tích khổng lồ trên đường đi của chúng và đợi cho một neutrino tự phát giác bằng cách va chạm với hạt nhân một nguyên tử. Đó là những gì xảy ra ở Nam Cực tại IceCube, kính viễn vọng neutrino lớn nhất thế giới. Họ lắp đặt 1 km3 băng đá đã được thanh lọc bằng áp suất của băng tuyết được tích luỹ từ hàng ngàn năm, tới một điểm chúng là một trong những chất rắn trong suốt nhất Trái Đất. Và mặc dù nó được bắn qua lỗ khoan được lắp hơn 5000 máy dò, hầu hết neutrinos vũ trụ vượt qua IceCube mà không để lại dấu vết gì. Nhưng khoảng 10 lần một năm, một neutrino năng lượng cao đơn lẻ va chạm với một phân tử băng, bắn ra chùm tia các hạt hạ nguyên tử mang điện di chuyển qua băng nhanh hơn ánh sáng. Tương tự như cách một máy bay vượt qua tốc độ âm thanh tạo ra tiếng nổ siêu thanh, những hạt mang điện nhanh hơn ánh sáng này để lại tia sáng xanh hình nón, tựa như một vụ nổ quang tử. Ánh sáng này truyền qua IceCube, đập vào một số máy dò nằm dưới bề mặt hơn một dặm. Ống nhân quang phóng đại tín hiệu, nơi chứa thông tin về đường đi và năng lượng của các hạt mang điện. Dữ liệu này được gửi cho các nhà vật lý thiên văn khắp thế giới, những người nhìn vào mô hình ánh sáng để tìm thông tin về neutrinos đã tạo ra chúng. Những va chạm năng lượng cực cao này rất hiếm đến nỗi các nhà khoa học của IceCube đặt các biệt danh cho neutrino, ví dụ là Big Bird và Dr. Strangepork. IceCube đã quan sát được neutrinos vũ trụ có năng lượng cao nhất từ trước đến nay. Neutrinos mà nó phát hiện ra cho ta biết các tia vũ trụ từ đâu đến và làm sao chúng đạt được năng lượng cao như vậy. Ánh sáng, từ hồng ngoại, tới tia x, tới tia gamma, đã cho ta biết góc nhìn ngày càng mạnh và đáng ngạc nhiên về vũ trụ. Chúng ta mới ở kì sơ khai của thiên văn về neutrino, và chúng ta không biết gì về mối liên hệ mà IceCube và các kính thiên văn neutrino khác có thể đem lại về hiện tượng vô độ và đầy năng lượng nhất vũ trụ.