Tôi được yêu cầu quay một bộ phim tên là "Elizabeth". Chúng tôi đang nói về một biểu tượng vĩ đại của Anh "Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời bà ấy làm được mọi việc Chúng ta nên giới thiệu bà ấy như thế nào?" Chúng tôi cùng bàn với đoàn phim, nhà sản xuất, biên kịch, và họ hỏi tôi: "Shekhar, anh nghĩ sao?" Tôi nói: "Tôi nghĩ bà ấy đang nhảy." Và tôi có thể thấy mọi người nhìn tôi, một người nói, "Bollywood." Người khác nói: "Chúng ta thuê hắn với giá bao nhiêu nhỉ?" Và người thứ ba nói, "Hãy đi tìm một đạo diễn khác." Tôi nghĩ rằng tôi nên thay đổi. Chúng tôi đã bàn rất nhiều về cách giới thiệu Elizabeth, và tôi nói: "Ok, có lẽ tôi quá Bollywood. Có thể Elizabeth, biểu tượng vĩ đại, nhảy? Tôi đang nói gì vậy?" Vì thế tôi nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, và rồi chúng tôi đi đến một kết luận. Và đây là đoạn giới thiệu biểu tượng nữ hoàng Anh "Elizabeth." Leicester: Tôi có thể tham gia với nàng không, nữ hoàng của tôi? Elizabeth: Nếu điều đó làm ngài vui lòng. (Nhạc) Shekhar Kapur: Và cô ấy đang nhảy. Và có bao nhiêu người xem phim có thể không hiểu được rằng đây là một người phụ nữ đang yêu, rằng cô ấy hoàn toàn ngây thơ nhìn thấy cuộc sống vui vẻ của cô ấy, sự trẻ trung của cô? Bao nhiêu người trong các bạn không hiểu được điều đó? Đó là sức mạnh của kể chuyện bằng hình ảnh, đó là sức mạnh của nhảy, sức mạnh của âm nhạc: sức mạnh của sự mơ hồ Khi tôi đạo diễn một bộ phim, mỗi ngày chúng tôi chuẩn bị quá nhiều suy nghĩ quá nhiều Kiến thức trở thành gánh nặng đối với trí tuệ. Bạn biết đấy, những từ đơn giản biến mất trong vũng cát lún của kinh nghiệm. Vì thế tôi nói "Hôm nay tôi sẽ làm gì?" Tôi sẽ không làm điều mà tôi đã lên kế hoạch tôi đẩy mình vào nỗi sợ hãi cùng cực. Đó là cách để tôi thoát khỏi tâm trí của mình, thoát khỏi cái tâm tưởng nói rằng, "Hey, anh biết làm gì mà Anh biết chính xác anh làm gì Anh là đạo diễn, anh đã làm điều đó bao năm qua." Và tôi phải trải qua điều đó trong tâm thế hoàn toàn hoảng loạn Đó là một cử chỉ biểu tượng Tôi xé bản thảo tôi tự làm mình hoảng loạn, tôi sợ hãi. Tôi đang làm điều đó; các bạn có thể nhìn tôi. Tôi đang lo lắng, Tôi không biết nói gì, làm gì tôi không muốn đến phim trường Và khi tôi đến, trợ lí tôi bảo rằng "Anh biết anh sẽ làm gì mà" Tôi nói: "Tất nhiên là tôi biết". Và cả các giám đốc hãng phim nữa, họ nói: "Nhìn Shekhar kìa. Anh ấy rất sẵn sàng." Và bên trong thì tôi đang lắng nghe Nusrat Fateh Ali Khan bởi vì anh ấy hỗn loạn. Tôi cho phép bản thân rơi vào hỗn loạn bởi vì từ hỗn loạn, tôi hi vọng thời khắc của sự thật sẽ đến Mọi sự chuẩn bị đều chỉ là chuẩn bị. Tôi còn không biết chúng có đúng không Tôi cũng không biết chúng có thật không. Sự thật xảy ra trong một khoảnh khắc và nếu bạn có được năm thời khác tuyệt vời của những thứ lớn lao, có hệ thống trong cách kể chuyện của bạn, trong bộ phim của bạn thì bộ phim đó, khán giả sẽ hiểu được. Và thế là tôi tìm kiếm những thời khắc đó, tôi ở đây và nói: "Tôi không biết phải nói gì." Và cuối cùng thì mọi người nhìn bạn, 200 người lúc 7 giờ sáng họ đã có mặt lúc 7 giờ kém 15 bạn xuất hiện lúc 7 giờ và mọi người nói, "Này, điều đầu tiên là gì? Cái gì sẽ diễn ra?" Và bạn đẩy mình vào tình trạng hoảng loạn khi bạn không biết, và thế là bạn không biết. Và vì bạn không biết, bạn cầu nguyện với vũ trụ và vì bạn cầu nguyện với vũ trụ một điều gì đó -- Tôi sẽ thử và tiếp cận với vũ trụ cách mà Einstein, cứ cho là người cầu nguyện đi, tiếp cận các phương trình của ông, cùng một nguồn. Tôi đang tìm kiếm cùng một nguồn bởi vì sự sáng tạo có cùng một nguồn bạn trầm tư ở đâu đó ở ngoài chính bạn, bên ngoài vũ trụ. Bạn chờ điều gì đó đến và đánh trúng bạn. Khi nó chưa đánh trúng thì bạn sẽ không thể quay được cảnh đầu tiên Vậy bạn làm gì? Cate nói: "Shekhar, anh muốn tôi phải làm gì?" Và tôi nói: "Cate, chị muốn làm gì?" (Cười) "Chị là một diễn viên tài năng, và tôi muốn tạo cơ hội cho các diễn viên của mình sao chị không nói tôi xem chị muốn làm gì?" (Cười) Tôi đang làm gì? Tôi đang cố kéo thời gian Tôi đang cố kéo dài thời gian. Vì thế điều đâu tiên về cách kể chuyện mà tôi học được, và tôi luôn tuân theo chính là: Hoảng loạn Hoảng loạn là một cách tốt để tiếp cận sự sáng tạo vì đó là cách duy nhất để thoát khỏi tâm trí của bạn. Thoát ra khỏi tâm trí bạn. Thoát khỏi nó, thoát ra. Và hãy đến vũ trụ, bởi vì có điều gì đó ở ngoài kia còn thật hơn cả tâm trí bạn, thật hơn cả vũ trụ của bạn. bạn đã nói điều đó hôm qua. Tôi chỉ đang nhắc lại vì đó là điều tôi luôn tuân theo để tìm kiếm "shunyata", sự trống rỗng. Từ sự trỗng rỗng nảy sinh thời khắc sáng tạo. Đó là điều tôi làm. Khi tôi còn là một đứa trẻ - khoảng 8 tuổi Bạn vẫn còn nhớ Ấn Độ khi đó. Không có ô nhiễm. Tại Delhi, nơi tôi từng sống - tôi gọi nó là chhat hoặc khota. Khota giờ đây đã trở thành một từ xấu Nó có nghĩa là ban công của họ mà tôi từng ngủ khi đêm đến Ở trường, tôi được dạy về vật lý, và tôi được bảo rằng nếu một thứ gì tồn tại thì nó có để đo đạc được. Nếu nó không thể đo đạc được thì nó không tồn tại. Và đêm đến, tôi nằm ở ngoài ngắm nhìn bầu trời không ô nhiễm, Delhi đã từng như thế khi tôi còn là một đứa trẻ, và tôi đã ngắm nhìn vũ trụ và nói: "Vũ trụ này trải dài đến đâu nhỉ?" Cha tôi là bác sỹ. Và tôi hỏi: "Cha ơi, vũ trụ trải dài đến đâu?" Và ông nói: "Con trai ạ, vũ trại trải dài vô tận." Thế là tôi nói: "Hãy đo sự vô tận đó vì ở trường, con được dạy rằng nếu không thể đo nó thì nó không tồn tại. Nó không nằm trong hệ quy chiếu của con." Vậy, sự vô tận trải dài đến đâu? Và mãi mãi có nghĩa là gì? Đêm đến, tôi sẽ nằm đó mà khóc bởi trí tưởng tượng của tôi không thể chạm tới sự sáng tạo. Vậy tôi đã làm gì? Lúc đó, khi mới bảy tuổi, tôi đã sáng tác ra một câu chuyện. Câu chuyện của tôi là gì? Tôi không biết tại sao, nhưng tôi vẫn nhớ câu chuyện đó. Có một người tiều phu chuẩn bị cầm rìu và chặt một mẩu gỗ và toàn bộ thiên hà là một phân tử của chiếc rìu đó. Và khi chiếc rìu đó chạm vào miếng gỗ, đó là lúc mọi thứ bị hủy diệt và Big Bang sẽ lại xảy ra. Nhưng trước khi điều đó xảy ra thì có một người tiều phu Và khi tôi hết ý tưởng cho câu chuyện đó, tôi hình dung rằng vũ trụ của người tiều phu là một phân tử trong chiếc rìu của một người tiều phu khác. Thế là tôi lại có thể kể đi kể lại câu chuyện của mình và giải quyết được vấn đề này, thế là tôi giải quyết được vấn đề. Tôi đã làm thế nào? Kể một câu chuyện. Câu chuyện là gì? Câu chuyện của chúng ta -- tất cả chúng ta -- chúng ta là những câu chuyện chúng ta tự kể cho bản thân mình. Trong vũ trụ này, trong sự tồn tại này nơi chúng ta sống với tính đối ngẫu về việc tồn tại hay không tồn tại rằng chúng ta là ai, những câu chuyện mà chúng ta tự kể là những câu chuyện định nghĩa tiềm năng của sự tồn tại của chúng ta. Chúng ta là những câu chuyện mà chúng ta tự mình kể. Điều đó cũng rộng lớn như khi chúng ta nhìn vào câu chuyện. Một câu chuyện là mối quan hệ mà bạn phát triển giữa việc bạn là ai hoặc bạn có thể là ai, và thế giới bất tận, và đó là thần thoại của chúng ta. Chúng ta kể câu chuyện của mình và một con người không có câu chuyện thì không tồn tại. Einstein kể một câu chuyện và theo đuổi những câu chuyện của ông và nảy ra những lý thuyết và nảy ra những lý thuyết và rồi nảy ra những phương trình. Alexander có một câu chuyện mà mẹ ông từng kể cho ông nghe và rồi ông đi chinh phục thế giới. Tất cả chúng ta, mỗi người đều có một câu chuyện mà ta theo đuổi Chúng ta kể cho mình những câu chuyện. Vậy, tôi sẽ đi sâu hơn vào vấn đề, và tôi sẽ nói: "Tôi kể một câu chuyện và vì thế mà tôi tồn tại." Tôi tồn tại vì có những câu chuyện, nếu không có câu chuyện chúng ta không tồn tại. Chúng ta sáng tác ra câu chuyện để định nghĩa sự tồn tại. Nếu ta không tạo ra câu chuyện thì có lẽ chúng ta sẽ phát điên mất. Tôi không biết; tôi không chắc, nhưng đó là điều mà tôi luôn luôn làm. Và giờ, bộ phim. Một bộ phim kể về một câu chuyện. Tôi hay tự hỏi khi tôi làm một bộ phim Tôi muốn làm một bộ phim về Đức Phật và tôi thường tự hỏi: Nếu Phật có tất cả những yếu tố được ban tặng cho một đạo diễn -- nếu Đức Phật có âm nhạc, có hình ảnh, có một chiếc máy quay -- thì chúng ta có hiểu Đạo Phật hơn không? Nhưng suy nghĩ đó phần nào tạo ra áp lực đối với tôi Tôi cần phải kể một câu chuyện theo một cách tỉ mỉ hơn, nhưng tôi có tiềm năng. Nó được gọi là ẩn ý. Khi tôi lần đầu đến Hollywood, họ nói -- khi ấy tôi nói về ẩn ý và người đại diện của tôi nói: "Anh có thể vui lòng không nói về ẩn ý được không?" Tôi hỏi "Tại sao" Anh ấy nói: "Sẽ không ai cho anh làm phim nếu anh cứ nói về ẩn ý. Chỉ cần nói về cốt truyện và nói rằng anh quay phim giỏi như thế nào và hình ảnh trông như thế nào." Vì thế, khi tôi nhìn vào một bộ phim thì tôi tìm kiếm những điều sau: Chúng tôi tìm kiếm một câu chuyện về mặt cốt truyện thay vì tìm kiếm một câu chuyện về mặt tâm lý rồi chúng tôi tìm một câu chuyện về mặt chính trị, rồi chúng tôi nhìn nhận một câu chuyện về mặt thần thoại. Và tôi tìm kiếm những câu chuyện ở mỗi mặt. Lúc này thì các câu chuyện không nhất thiết phải thống nhất với nhau. Điều tuyệt vời là có những lúc các câu chuyện sẽ mâu thuẫn với nhau. Khi tôi làm việc với Rahman một nhà soạn nhạc vĩ đại tôi thường nói với anh ấy: "Đừng theo những gì kịch bản nói. Hãy tìm kiếm những gì kịch bản không nói. Anh hãy tự mình tìm ra sự thật và khi anh tự tìm thấy sự thật thì sẽ có sự thật ở trong đó, nhưng nó có thể mâu thuẫn với kịch bản, nhưng đừng lo lắng về điều đó. Phần tiếp theo của "Elizabeth", "Thời Đại Hoàng Kim". Khi tôi làm phần tiếp theo của "Elizabeth" thì nhà biên kịch đã viết câu chuyện như sau: Một người phụ nữ bị đe doạ bởi Philip II và chuẩn bị tham chiến, chuẩn bị tham chiến rồi đem lòng yêu Walter Raleigh. Bởi vì bà đem lòng yêu Walter Raleigh nên bà từ bỏ những lý lẽ của một nữ hoàng, và rồi Walter Raleigh yêu thị nữ của bà, và bà phải quyết định liệu bà là nữ hoàng tham chiến hay bà muốn ... Đây là câu chuyện mà tôi kể: Các thần linh ở trên cao, có hai con người. Một người là Philip II, 1 người toàn năng bởi vì ông luôn cầu nguyện, và kia là Elizabeth, cũng toàn năng nhưng không hoàn toàn, bởi vì bà cho rằng mình toàn năng nhưng dòng máu trần tục vẫn chảy trong người bà. Nhưng người toàn năng kìa không chính nghĩa, vì thế các vị thần nói: "Được rồi, việc chúng ta cần làm là giúp người chính nghĩa." Và vì thế họ giúp người chính nghĩa. Và điều mà họ làm là sai Walter Raleigh xuống để tách phần trần tục của Elizabeth khỏi phần toàn năng của bà. Và phần trần tục là người phụ nữ mà Walter Raleigh nhận được, và dần dần ông tách khỏi bà và bà được tự do làm người toàn năng. Và thế là hai con người toàn năng đánh nhau và các thần linh đứng về phía toàn năng. Dĩ nhiên, tất cả báo chí Anh đều thực sự thất vọng. Họ nói: "Chúng ta đã thắng trận Armada." Nhưng tôi nói: "Nhưng cơn bão thắng trận Armada. Các thần linh đã đem cơn bảo đến." Vậy tôi đã làm gì thế? Tôi đang tìm một lý do mang màu sắc thần thoại để làm phim. Dĩ nhiên, khi tôi hỏi Cate Blanchett: "Bộ phim này nói về gì?" Cô ấy nói " Bộ phim nói về một người phụ nữ chấp nhận với viễn cảnh trở nên già đi." Về mặt tâm lý. Nhà biên kịch nói: "Nó nói về lịch sử, về mặt cốt chuyện." Tôi nói: "Nó nói về thần thoại, các vị thần." Vậy tôi sẽ cho các bạn xem một bộ phim -- một trích đoạn từ bộ phim -- và cách chiếc máy quay hoạt động -- và đây là cảnh đó, mà tôi cho rằng Elizabeth đang ở chìm trong sự trần tục. Bà đang khám phá ý nghĩa thực sự của sự trần tục, và nếu bà đang chìm trong cái sự trần tục, thì điều gì thực sự xảy ra. Và bà đang nhận ra mối nguy hiểm của sự trần tục và tại sao bà cần thoát khỏi sự trần tục. Xin hãy nhớ rằng đối với tôi thì trong phim cả Elizabeth và người tỳ nữ của bà là hai phần của cùng một cơ thể, một là phần trần tục một là phần linh thiêng. Chúng ta có thể xem một lúc được không? (Nhạc) Elizabeth: Bess? Bess? Bess Throckmorton? Bess: Tôi đây, thưa lệnh bà. Elizabeth: Hãy cho ta biết, có thật không? Có thật là ngươi có con không? Ngươi có con không? Bess: Vâng, thưa nữ hoàng. Elizabeth: Quân phản bội. Người dám giấu bí mật đó với ta sao? Ngươi phải hỏi ý kiến của ta trước khi ngươi làm, trước khi người sinh nở. Các nữ tỳ của ta đêu đeo huy hiệu của ta. Ngươi có nghe không? Ngươi có nghe không? Walsingham: Thưa nữ hoàng. Xin hãy khoan hồng. Elizabeth: Walsingham, đây không phải là lúc khoan hồng. Ngươi hãy tìm gã anh em phản bội của ngươi và để ta tự giải quyết việc của mình Có phải của chàng không? Nói ta biết. Đứa trẻ có phải con chàng không? Có phải không? Bess: Vâng. Thưa nữ hoàng, đó là con của chồng tì nữ. Elizabeth: Đồ khốn! (Gào lên) Raleigh: Thưa nữ hoàng. Đây không phải là nữ hoàng mà tôi vẫn yêu mến và phục vụ. Elizabeth: Gã này có quyến rũ một người hầu của nữ hoàng, và cô ta đã cưới hắn mà không có sự chấp thuận của hoàng gia. Những tội lỗi này phải bị trừng trị theo pháp luật. Bắt hắn. Làm đi. Ngươi không còn được nữ hoàng bảo vệ nữa. Bess: Như ý muốn ngài, nữ hoàng. Elizabeth: Cút ngay! Cút ngay! Cút ngay Cút ngay. (Nhạc) Shakhar Kapur: Vậy tôi đang làm gì đây? Elizabeth đã nhận ra, và bà đang đối mặt với ý thức về sự ghen tuông ý thức về sự trần tục. Tôi đang làm gì với cấu trúc thế này? Cấu trúc đang kể một câu chuyện. Cấu trúc đang kể một câu chuyện về việc làm sao một người, ngay cả khi là người phụ nữ quyền lực nhất thế giới vào thời điểm đó, thì vẫn có người khác lớn hơn. Hòn đá lớn hơn bà bởi vì hòn đá là vật hữu cơ. Nó sẽ sống lâu hơn bà. Vậy câu chuyện muốn nói với bạn, theo tôi, hòn đá là một phần định mệnh của bà. Không chỉ có vậy, tại sao máy quay lại nhìn xuống? Máy quay đang nhìn xuống bà vì bà đang ở trong cái giếng. Bà đang ở trong cái giếng tuyệt đối của ý thức về sự trần tục . Đó là lúc bà phải kéo mình khỏi vũng lầy của sự trần tục, tiến tới và giải thoát linh hồn mình. Đó là thời khắc mà, theo cách hiểu của tôi thì cả Elizabeth và Bess là cùng một người. Nhưng đó cũng là lúc bà tự giải phẫu mình khỏi nó. Vì thế mà bộ phim đưa ra rất rất nhiều tầng nghĩa trong cảnh đó. Và cách chúng ta kể chuyện bằng hình ảnh, với âm nhạc, với diễn viên, và ở mỗi tầng nghĩa lại là một ý thức khác và có lúc lại mâu thuẫn với nhau. Vậy tôi bắt đầu quá trình như thế nào? Quá trình làm một bộ phim là như thế nào? Khoảng mười năm trước, tôi đã nghe được điều này từ một chính trị gia, không phải là một chính trị gia được kính trọng tại Ấn Độ. Và ông ta nói rằng người thành phố, chỉ trong một lần giật nước đã xả lượng nước mà người ở nông thôn không kiếm được cho cả gia đình trong hai ngày. Điều đó gây tác động mạnh, và tôi nói: "Đúng vậy." Tôi tìm gặp một người bạn, và anh ấy bắt tôi đợi trong căn hộ của anh ấy ở Malabar Hill ở tầng 12, đó thực sự là một khu vực cao cấp ở Mumbai Và anh ấy đang tắm trong vòng 20 phút. tôi thấy chán và bỏ đi, khi tôi lái xe đi tôi chạy ngang qua khu ổ chuột của Bombay, như tôi vẫn thường làm, và tôi thấy hàng dài người trong cái nắng ban trưa những phụ nữ và trẻ em cầm xô đợi xe chở nước đến và cho họ nước. Khi đó ý tưởng bắt đầu hình thành Sao nó có thể tạo thành một câu chuyện? Tôi đột nhiên nhận ra chúng ta đang tiến thẳng đến 1 tai hoạ Và phim tiếp theo của tôi tên là "Paani" nghĩa là nước. Và giờ, từ nghĩa thần thoại, Tôi bắt đầu tạo nên 1 thế giới. Tôi tạo ra thế giới như thế nào, ý tưởng, thiết kế từ đâu tới? Và, trong suy nghĩ tôi, trong tương lai họ bắt đầu xây những cây cầu vượt. Bạn hiểu cầu vượt chứ? Nhỉ? Họ bắt đầu xây những cây cầu vượt để có thể đi từ A đến B nhanh hơn, nhưng họ đi từ một khu tương đối giàu có đến một khu khác cũng giàu có tương đương. Và rồi họ tiếp tục xây những thành phố trên các cây cầu vượt. Và những người giàu đến khu thượng lưu ấy và để người nghèo ở khu hạ lưu, khoảng 10-12% số dân đã chuyển đến khu thượng lưu. Giờ thì hạ lưu và thượng lưu từ đâu ra? Có một truyền thuyết ở Ấn Độ kể rằng, và tôi sẽ nói bằng tiếng Hindi, [Hindi] Rồi. Vậy nó nghĩa là gì? Nó nói là những kẻ giàu luôn ngồi trên vai và sống trên vai những người nghèo. Vậy, từ truyền thuyết đó, thượng lưu và hạ lưu bắt đầu. Và thiết kế đã có 1 câu chuyện. Giờ chuyện là những người ở thượng lưu họ lấy hết tất cả nước. Nhớ lời tôi nói nhé, lấy hết. Họ lấy hết tất cả nước, giữ cho riêng họ, Và nhỏ giọt xuống cho hạ lưu. Nếu có bất kì cuộc nổi loạn nào, họ cắt dòng nước Và vì nền dân chủ tồn tại Có một nền dân chủ mà ở đó, "Nếu mày cho tao thứ [tao muốn], chúng tao sẽ cho mày nước." Giờ thì thời gian của tôi đã hết. Nhưng tôi có thể nói với các bạn rằng cách chúng ta phát triển câu chuyện, cách câu chuyện thể hiện bản chất chúng ta và cách mà những thứ đó được truyền tải vào lĩnh vực mà tôi thực hiện, phim ảnh. Nhưng cuối cùng, câu chuyện là gì? Nó là sự tương phản. Mọi thứ đều là sự tương phản. Vũ trụ là 1 sự tương phản. Và chúng ta liên tục tìm kiếm sự hài hoà. Khi bạn thức dậy, ngày và đêm là 1 sự tương phản. Nhưng bạn thức lúc 4 giờ sáng. Ánh xanh đầu tiên là nơi ngày và đêm cố gắng tìm kiếm sự đồng điệu ở nhau. Đồng điệu là những nốt mà Mozart đã không cho bạn, nhưng bằng cách nào đó sự tương phản giữa các nốt đã gợi nên điều đó Mọi sự tương phản trong các nốt gợi nên sự đồng điệu. Đó là kết quả của việc tìm sự đồng điệu trong sự tương phản tồn tại trong suy nghĩ nhà thơ sự đối lập tồn tại trong suy nghĩ người kể chuyện Trong suy nghĩ người kể, đó là sự đối lập về đạo đức Trong suy nghĩ nhà thơ, đó là sự đối lập của ngôn từ Trong suy nghĩ của vũ trụ, đó là giữa ngày và đêm. Trong suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ, chúng ta liên tục nhìn vào sự tương phản của đàn ông và phụ nữ chúng ta tìm kiếm sự đồng điệu ở nhau. Ý tưởng của tương phản có nghĩa là chấp nhận sự tương phản là kể 1 câu chuyện không phải 1 giải pháp. Vấn đề với nhiều câu chuyện ở Hollywood và nhiều bộ phim, và như anh ấy đã nói là chúng ta cố gắng giải quyết mâu thuẫn. Đồng điệu không phải là một sự giải quyết mâu thuẫn. Đồng điệu là lời gợi ý của 1 thứ gì đó lớn hơn cả giải pháp. Đồng điệu là lời gợi ý của 1 thứ gì đó bao quát và trọn vẹn khoảnh khắc và mãi mãi. Giải pháp là một thứ gì đó giới hạn hơn. Nó cố định, còn đồng điệu thì vô định. Vậy đó là kể chuyện, như mọi sự tương phản trong vũ trụ, nó tìm kiếm sự đồng điệu và vô tận trong giải pháp đời thường, giải quyết một cái, buông bỏ cái còn lại, buông bỏ cái còn lại và tạo ra câu hỏi đó mới là cái thật sự quan trọng. Cảm ơn mọi người. (Vỗ tay)