1 00:00:00,959 --> 00:00:02,236 Có những thứ ta sẽ nói 2 00:00:02,261 --> 00:00:04,657 khi bất chợt gặp người lạ 3 00:00:04,681 --> 00:00:06,403 hay một người hàng xóm đi ngang qua. 4 00:00:07,530 --> 00:00:10,056 Ta sẽ nói "Chào, bạn khoẻ không? 5 00:00:10,080 --> 00:00:11,788 Hôm nay trời đẹp thật. 6 00:00:11,812 --> 00:00:13,001 Bạn thấy thế nào?" 7 00:00:13,552 --> 00:00:17,186 Những câu này nghe thật vô bổ, nhỉ? Và có khi chúng vô bổ thật. 8 00:00:17,210 --> 00:00:19,569 Về nghĩa đen, chúng chẳng mang nội dung gì. 9 00:00:20,500 --> 00:00:23,508 Nhưng ta dùng chúng không phải để hỏi sức khoẻ hay thời tiết. 10 00:00:23,934 --> 00:00:25,401 Chúng có một hàm ý khác. 11 00:00:25,425 --> 00:00:27,312 Chúng có ý nghĩa về mặt xã hội. 12 00:00:28,051 --> 00:00:30,530 Khi ta nói những câu này, ý ta là: 13 00:00:30,554 --> 00:00:31,815 Tôi có nhìn thấy bạn ở đó. 14 00:00:33,764 --> 00:00:36,561 Tôi bị "cuồng" nói chuyện với người lạ. 15 00:00:37,122 --> 00:00:39,475 Tôi giao tiếp bằng ánh mắt, chào hỏi, 16 00:00:39,499 --> 00:00:42,064 đề nghị giúp đỡ và lắng nghe họ. 17 00:00:42,699 --> 00:00:44,379 Và nhờ vậy tôi biết đủ thứ chuyện. 18 00:00:45,773 --> 00:00:49,040 Khoảng 7 năm trước, tôi bắt đầu ghi lại mọi trải nghiệm của mình 19 00:00:49,064 --> 00:00:50,939 để hiểu tại sao chúng xuất hiện. 20 00:00:51,900 --> 00:00:55,939 Và tôi phát hiện có một điều gì đó rất đẹp đang diễn ra. 21 00:00:55,963 --> 00:00:57,757 Giống như trong thơ ca vậy. 22 00:00:58,184 --> 00:01:01,454 Những trải nghiệm này có ý nghĩa rất sâu sắc. 23 00:01:01,478 --> 00:01:03,358 Chúng là những niềm vui bất ngờ, 24 00:01:03,382 --> 00:01:06,077 là những kết nối cảm xúc chân thật giữa người và người, 25 00:01:06,370 --> 00:01:08,242 là những khoảnh khắc tự do. 26 00:01:10,098 --> 00:01:14,202 Một ngày nọ, tôi đang đứng ở góc đường, chờ đèn đi bộ chuyển xanh, 27 00:01:14,226 --> 00:01:15,695 khi ấy tôi sống ở New York, 28 00:01:15,695 --> 00:01:19,066 và tôi đứng đó, ngay trên nắp của một cái cống thoát nước mưa, 29 00:01:19,667 --> 00:01:22,014 giống như nếu đứng đó sẽ qua đường nhanh hơn vậy. 30 00:01:22,038 --> 00:01:24,039 Rồi có một ông lão lớn tuổi đứng kế tôi. 31 00:01:24,063 --> 00:01:28,890 Ông mặc áo khoác trùm kín người, đội một chiếc mũ nồi, 32 00:01:28,914 --> 00:01:31,040 trông như bước từ phim ra vậy. 33 00:01:31,064 --> 00:01:32,262 Và ông nói với tôi, 34 00:01:32,286 --> 00:01:34,837 "Đừng đứng đó. Cháu sẽ bị nuốt mất đấy." 35 00:01:36,095 --> 00:01:37,362 Nghe buồn cười, nhỉ? 36 00:01:37,386 --> 00:01:40,382 Nhưng tôi đã nghe lời ông. Tôi lùi lại một bước để đứng lên lề. 37 00:01:40,697 --> 00:01:42,589 Và ông cười, bảo: 38 00:01:42,613 --> 00:01:44,418 "Đúng rồi đấy. Ai mà biết được 39 00:01:44,418 --> 00:01:46,445 ông chỉ quay đi một lát rồi quay lại, 40 00:01:46,445 --> 00:01:49,026 và thoắt cái, cháu biến mất tiêu thì sao?" 41 00:01:49,553 --> 00:01:50,853 Chuyện này nghe kỳ cục, 42 00:01:51,638 --> 00:01:54,067 nhưng cũng tuyệt vời lắm. 43 00:01:54,091 --> 00:01:57,408 Ông lão ấy rất hiền, và ông hạnh phúc vì cứu được tôi. 44 00:01:57,977 --> 00:01:59,884 Đó là sợi dây nhỏ liên kết chúng ta. 45 00:01:59,987 --> 00:02:04,150 Chỉ một phút thôi, tôi cảm thấy sự tồn tại của mình 46 00:02:04,174 --> 00:02:05,517 được công nhận, 47 00:02:06,335 --> 00:02:08,270 và họ thấy tôi đáng được cứu. 48 00:02:11,058 --> 00:02:12,685 Buồn một cái là, 49 00:02:12,709 --> 00:02:14,382 ở nhiều nơi trên thế giới, 50 00:02:14,406 --> 00:02:18,336 con người được dạy rằng kẻ lạ vốn nguy hiểm, 51 00:02:18,360 --> 00:02:21,478 chúng ta không được tin họ, họ sẽ hại chúng ta. 52 00:02:22,389 --> 00:02:24,967 Nhưng đa phần, người lạ không nguy hiểm. 53 00:02:24,991 --> 00:02:28,279 Chúng ta sợ ở gần họ vì chúng ta không biết rõ về họ. 54 00:02:28,807 --> 00:02:31,004 Chúng ta không biết họ muốn gì. 55 00:02:31,028 --> 00:02:34,811 Cho nên, thay vì dựa vào cảm nhận để ứng xử với người đối diện, 56 00:02:34,835 --> 00:02:37,530 chúng ta chỉ quan tâm họ có phải "người lạ" hay không. 57 00:02:39,012 --> 00:02:40,837 Tôi có một đứa con gái bốn tuổi. 58 00:02:40,862 --> 00:02:42,836 Khi tôi chào hỏi người khác trên đường, 59 00:02:42,861 --> 00:02:44,169 con bé hỏi sao tôi làm vậy. 60 00:02:44,820 --> 00:02:47,396 Nó hỏi: "Người quen của mẹ hả mẹ?" 61 00:02:48,324 --> 00:02:50,431 Tôi nói: "Không, là hàng xóm của mình thôi." 62 00:02:50,895 --> 00:02:52,868 "Mấy người đó là bạn của nhà mình hả mẹ?" 63 00:02:52,941 --> 00:02:55,438 "Không phải, nhưng mà chào hỏi họ cũng tốt chứ con." 64 00:02:55,773 --> 00:02:59,102 Nghĩ cho kỹ thì tôi nói với con bé như thế 65 00:02:59,126 --> 00:03:02,634 vì ý tôi là thế, mà đúng hơn là nhờ linh tính của phụ nữ 66 00:03:02,658 --> 00:03:06,428 tôi biết không phải người lạ nào mình gặp cũng là người tốt. 67 00:03:06,873 --> 00:03:10,727 Chào hỏi thân thiện là tốt, và cũng tốt nếu biết khi nào nên xa cách, 68 00:03:10,751 --> 00:03:13,937 nhưng hai điều này không có nghĩa là chúng ta phải sợ người lạ. 69 00:03:14,451 --> 00:03:17,324 Có hai lợi ích to lớn 70 00:03:17,348 --> 00:03:20,443 khi ta dùng linh cảm thay cho nỗi sợ. 71 00:03:21,015 --> 00:03:24,015 Lợi ích đầu tiên: linh cảm sẽ giải phóng chúng ta. 72 00:03:25,920 --> 00:03:27,843 Khi bạn cân nhắc, mình nên dùng linh cảm 73 00:03:27,867 --> 00:03:30,439 thay vì dò xem họ là "loại người nào"? 74 00:03:30,439 --> 00:03:32,386 điều đó nói thì dễ, làm mới khó. 75 00:03:32,859 --> 00:03:35,074 "Loại người" là thứ chỉ có bộ não mới sử dụng. 76 00:03:35,693 --> 00:03:37,330 Trong quá trình giao tiếp, 77 00:03:37,354 --> 00:03:40,075 "loại người" là đường tắt chúng ta chọn để tìm hiểu ai đó. 78 00:03:40,900 --> 00:03:44,538 Hễ nhìn thấy ai, dù là đàn ông, phụ nữ, thanh niên, người già, 79 00:03:44,562 --> 00:03:48,924 da màu gì, trắng hay đen, kẻ lạ hay người quen, 80 00:03:48,948 --> 00:03:52,223 ta đều sử dụng kết quả sau khi gõ vào "ô tìm kiếm loại người". 81 00:03:52,223 --> 00:03:53,830 Nhanh thật đấy, dễ thật đấy, 82 00:03:53,854 --> 00:03:55,630 và cũng đầy định kiến thật đấy. 83 00:03:56,052 --> 00:03:59,921 Điều đó còn cho thấy, ta không nhìn người khác như những cá thể. 84 00:04:01,774 --> 00:04:05,111 Tôi có quen một nhà nghiên cứu người Mỹ hay đi du lịch 85 00:04:05,135 --> 00:04:07,945 tới vùng Trung Á và châu Phi, đi một mình. 86 00:04:08,910 --> 00:04:11,449 Cô ấy đã đi qua các thị trấn và thành phố 87 00:04:11,473 --> 00:04:13,524 với tư cách là một người lạ hoàn toàn. 88 00:04:13,637 --> 00:04:16,542 Cô ấy không hề có ràng buộc, hay sự nối kết nào khi tới đó. 89 00:04:16,542 --> 00:04:17,885 Hoàn toàn xa lạ. 90 00:04:17,957 --> 00:04:20,333 Chiến lược tồn tại của cô ấy là thế này: 91 00:04:20,357 --> 00:04:24,334 hãy để cho một người lạ nhìn bạn như một cá thể thật sự. 92 00:04:24,839 --> 00:04:28,469 Nếu bạn làm được, thì ai cũng có thể nhìn bạn là một cá thể. 93 00:04:28,817 --> 00:04:33,555 Lợi ích thứ hai của sử dụng linh tính liên quan tới sự thân mật. 94 00:04:34,003 --> 00:04:36,398 Tôi biết rằng hơi mâu thuẫn, 95 00:04:36,422 --> 00:04:38,519 khi để "người lạ" bên cạnh "thân mật", 96 00:04:38,543 --> 00:04:42,595 nhưng những sự tương tác mau lẹ này có thể dẫn tới 97 00:04:42,619 --> 00:04:45,791 loại cảm giác mà bên xã hội học gọi là "thoáng thấy thân thiết." 98 00:04:45,791 --> 00:04:50,435 Đó là trải nghiệm rất ngắn, chứa đựng sự hoà hợp về cảm xúc và ý nghĩa. 99 00:04:51,452 --> 00:04:53,530 Đó là cảm giác tuyệt vời xuất hiện 100 00:04:53,530 --> 00:04:57,966 khi tôi được ông lão cứu khỏi cái cống thoát nước tử thần, 101 00:04:58,610 --> 00:05:01,110 hay cảm giác mình là một phần của xã hội 102 00:05:01,134 --> 00:05:04,793 khi trò chuyện với ai đó trên tàu điện tới chỗ làm. 103 00:05:05,665 --> 00:05:07,689 Có khi mọi chuyện còn tiến xa hơn. 104 00:05:07,713 --> 00:05:12,826 Các nhà nghiên cứu đã phát hiện con người sẽ thấy thoải mái 105 00:05:12,850 --> 00:05:16,094 khi nói thật và bày tỏ bản thân với người lạ 106 00:05:16,118 --> 00:05:19,591 hơn là khi họ thừa nhận bản thân với gia đình và bạn bè. 107 00:05:20,110 --> 00:05:23,887 Do đó, nhiều khi họ thấy người lạ hiểu mình hơn người thân. 108 00:05:25,022 --> 00:05:28,933 Chuyện này được đưa lên bản tin theo một cách đau buồn. 109 00:05:29,125 --> 00:05:32,726 "Người dưng còn hiểu mình hơn cả người thương!" 110 00:05:32,901 --> 00:05:34,764 Tiêu đề hay chứ, nhỉ? 111 00:05:35,547 --> 00:05:37,827 Mà hình như tôi đi lạc đề mất tiêu rồi. 112 00:05:39,240 --> 00:05:41,573 Điều quan trọng của những nghiên cứu này chính là 113 00:05:41,573 --> 00:05:44,320 trò chuyện với người lạ có ý nghĩa lớn thế nào; 114 00:05:44,795 --> 00:05:47,899 làm thế nào mà cảm giác đặc biệt thân thiết với người lạ 115 00:05:47,923 --> 00:05:50,851 lại quan trọng với ta không kém gì khi ta ở với bạn bè 116 00:05:50,851 --> 00:05:52,725 và người thân. 117 00:05:52,933 --> 00:05:57,403 Vậy làm thế nào chúng ta lại giao tiếp với người lạ tốt đến thế? 118 00:05:58,585 --> 00:06:00,221 Có hai lý do. 119 00:06:00,245 --> 00:06:03,159 Thứ nhất: Chúng ta chỉ lướt qua nhau. 120 00:06:03,183 --> 00:06:05,002 Chẳng để lại hậu quả gì. 121 00:06:05,034 --> 00:06:08,619 Rất dễ để nói thật với người mà ta sẽ không bao giờ gặp lại đúng không? 122 00:06:08,643 --> 00:06:10,043 Điều đó có ý nghĩa rất lớn. 123 00:06:10,177 --> 00:06:13,151 Thứ hai: ta sẽ chẳng biết được chuyện sẽ còn thú vị tới đâu. 124 00:06:13,151 --> 00:06:16,632 Chúng ta luôn có định kiến khi nói chuyện với người thân. 125 00:06:17,359 --> 00:06:20,526 Vì chúng ta luôn mong họ hiểu mình. 126 00:06:20,550 --> 00:06:21,779 Ta luôn tin rằng họ hiểu, 127 00:06:21,803 --> 00:06:24,319 và mong rằng họ đọc được ý nghĩ của ta. 128 00:06:24,717 --> 00:06:27,021 Hãy tượng tượng bạn đang dự tiệc, 129 00:06:27,045 --> 00:06:30,647 và bạn không ngờ rằng bạn mình hay một nửa của mình 130 00:06:30,671 --> 00:06:33,474 không hiểu rằng bạn muốn về sớm. 131 00:06:33,498 --> 00:06:34,982 Lúc đó bạn trong đầu bạn nghĩ 132 00:06:34,982 --> 00:06:37,778 "Em đã nháy mắt ra hiệu cho anh còn gì." 133 00:06:38,696 --> 00:06:41,451 Nhưng với một người lạ, ta phải "bắt đầu từ con số không" 134 00:06:41,451 --> 00:06:43,052 Chúng ta phải giải thích toàn bộ, 135 00:06:43,376 --> 00:06:46,258 chúng ta là ai, thấy họ thế nào; 136 00:06:46,258 --> 00:06:49,166 chúng ta giải thích cặn kẽ những câu đùa ít người biết. 137 00:06:49,166 --> 00:06:50,156 Rồi sao? 138 00:06:50,180 --> 00:06:52,841 Có khi họ có hiểu chúng ta thêm một chút. 139 00:06:54,087 --> 00:06:55,247 Rồi nhé. 140 00:06:55,271 --> 00:06:58,767 Giờ ta đã hiểu, trò chuyện với người lạ cũng quan trọng đấy, 141 00:06:58,791 --> 00:07:00,723 vậy thì làm sao để bắt đầu câu chuyện? 142 00:07:00,723 --> 00:07:03,471 Có những luật bất thành văn mà chúng ta phải tuân theo. 143 00:07:03,495 --> 00:07:07,291 Mỗi quốc gia, mỗi nền văn hoá 144 00:07:07,315 --> 00:07:09,008 sẽ có những luật khác nhau. 145 00:07:09,032 --> 00:07:10,895 Hầu như ở mọi nơi trên đất Mỹ, 146 00:07:10,895 --> 00:07:13,639 người ta đều có mong đợi chung khi nói chuyện với người lạ 147 00:07:13,639 --> 00:07:17,998 sự cân bằng giữa lịch sự và riêng tư. 148 00:07:18,180 --> 00:07:20,910 Đây là mong đợi trong tiềm thức mỗi người. 149 00:07:21,263 --> 00:07:25,023 Bây giờ, có hai người sắp đi qua nhau trên đường. 150 00:07:25,047 --> 00:07:27,345 Người này sẽ nhìn người kia từ xa. 151 00:07:27,369 --> 00:07:29,351 Đó là sự "công nhận tồn tại của nhau". 152 00:07:29,375 --> 00:07:31,712 Và khi lại gần, họ sẽ không nhìn nhau nữa 153 00:07:31,712 --> 00:07:34,142 để cho người kia một khoảng không gian riêng. 154 00:07:35,081 --> 00:07:36,413 Với những nền văn hoá khác, 155 00:07:36,437 --> 00:07:41,524 người ta sẽ đi thật xa nhau ra để khỏi phải nhìn nhau. 156 00:07:42,533 --> 00:07:44,767 Người ở Đan Mạch nói với tôi, 157 00:07:44,791 --> 00:07:48,399 ở Đan Mạch, người ta không muốn nói chuyện với người lạ tới nỗi, 158 00:07:48,423 --> 00:07:51,641 thà họ lỡ trạm dừng khi xe buýt đi ngang qua 159 00:07:51,665 --> 00:07:55,016 còn hơn phải nói "làm ơn cho qua" khi họ muốn xuống xe. 160 00:07:55,040 --> 00:07:58,329 Thay vào đó, họ mang theo túi đựng đồ nặng 161 00:07:58,353 --> 00:08:01,836 và dùng động tác xách túi để ngụ ý muốn qua 162 00:08:01,860 --> 00:08:04,461 thay vì nói "làm ơn cho qua". 163 00:08:06,178 --> 00:08:08,417 Tôi nghe nói ở Ai Cập, 164 00:08:08,731 --> 00:08:11,023 sẽ là bất lịch sự nếu làm lơ người lạ, 165 00:08:11,047 --> 00:08:14,870 và họ có cả một nền văn hoá ứng xử thân thiện. 166 00:08:15,312 --> 00:08:18,368 Người lạ có thể xin một hớp nước của nhau. 167 00:08:18,392 --> 00:08:21,096 Hay thậm chí, bạn chỉ cần hỏi đường ai đó, 168 00:08:21,120 --> 00:08:24,568 rất có thể họ sẽ mời bạn vào nhà uống trà. 169 00:08:25,441 --> 00:08:29,299 Những "luật bất thành văn" sẽ lộ diện nếu ta phá vỡ nó, 170 00:08:29,563 --> 00:08:31,646 hay lúc ta thay đổi môi trường sống 171 00:08:31,670 --> 00:08:34,867 và cố gắng làm quen với những "luật bất thành văn" ở đó. 172 00:08:35,332 --> 00:08:40,393 Nhiều khi để biết luật, ta cần phải phá luật. 173 00:08:42,551 --> 00:08:47,020 Nếu bạn chưa rõ, tôi muốn bạn thử cách này, được chứ? 174 00:08:47,790 --> 00:08:49,679 Tình huống sẽ thế này: 175 00:08:49,703 --> 00:08:51,729 tìm một người đang nhìn bạn. 176 00:08:51,753 --> 00:08:53,442 Đó là một tín hiệu tốt. 177 00:08:53,466 --> 00:08:55,609 Điều đầu tiên là mỉm cười. 178 00:08:56,402 --> 00:09:00,318 Nếu bạn đi qua ai trên đường hay hành lang tới đây, hãy mỉm cười. 179 00:09:00,342 --> 00:09:01,930 Rồi xem thử chuyện gì xảy ra. 180 00:09:02,113 --> 00:09:04,380 Theo một kiểu tam giác khác. 181 00:09:04,552 --> 00:09:06,231 Đây là bạn. Đây là người lạ. 182 00:09:06,255 --> 00:09:10,744 Còn đây là một cái gì đó mà cả hai người đều thấy và bình luận, 183 00:09:11,134 --> 00:09:13,121 một tác phẩm trong phòng tranh chẳng hạn, 184 00:09:13,145 --> 00:09:15,440 hay một người đang thuyết giáo trên đường, 185 00:09:15,659 --> 00:09:18,082 hay ai đó mặc đồ trông buồn cười. 186 00:09:18,689 --> 00:09:19,840 Cứ thử xem nào. 187 00:09:19,864 --> 00:09:23,848 Cứ bình luận về cái thứ ba đó, và xem thử liệu có cuộc hội thoại nào bắt đầu không. 188 00:09:24,621 --> 00:09:26,445 Tôi còn một cách nữa, gọi là: để ý. 189 00:09:26,445 --> 00:09:28,548 Thường thì chúng là những lời khen. 190 00:09:29,003 --> 00:09:32,259 Tôi rất thích nhìn giày của người khác. 191 00:09:32,283 --> 00:09:35,039 Dù đôi giày tôi đang mang không được đẹp mấy, 192 00:09:35,063 --> 00:09:37,222 nhưng với tôi, đã là giày thì đều đẹp. 193 00:09:37,817 --> 00:09:41,943 Và giày cũng ở ngang mức độ vừa phải chừng nào đó là những lời khen về nó 194 00:09:41,967 --> 00:09:45,575 Người ta luôn muốn khoe với bạn đôi giày đẹp mình đang mang. 195 00:09:45,599 --> 00:09:49,496 Chắc bạn đã từng thử qua nguyên lý 'chó và trẻ con'. 196 00:09:49,520 --> 00:09:52,288 Có lẽ ngượng nếu ta đi bắt chuyện với người lạ trên đường. 197 00:09:52,288 --> 00:09:54,153 Vì ta không biết họ sẽ phản ứng thế nào. 198 00:09:54,153 --> 00:09:56,599 Nhưng bạn luôn có thể bắt chuyện với chó hay đứa bé. 199 00:09:56,623 --> 00:09:57,972 Một chú chó, hay một bé con, 200 00:09:57,996 --> 00:10:00,972 sẽ luôn là cầu nối giữa người lớn với nhau, 201 00:10:01,095 --> 00:10:03,132 và từ cách họ phản ứng, bạn sẽ biết 202 00:10:03,156 --> 00:10:05,443 họ có muốn nói chuyện tiếp hay không. 203 00:10:06,156 --> 00:10:08,321 Còn điều cuối cùng, tôi muốn bạn thử 204 00:10:08,345 --> 00:10:09,841 chính là "bộc bạch". 205 00:10:10,548 --> 00:10:12,890 Thật sự, việc làm này rất nguy hiểm, 206 00:10:12,914 --> 00:10:15,120 nhưng mang lại kết quả rất đáng thử. 207 00:10:15,120 --> 00:10:17,380 Thế này, lần tới khi nói chuyện với người lạ, 208 00:10:17,726 --> 00:10:19,520 và người đó làm bạn thấy thoải mái, 209 00:10:19,966 --> 00:10:22,316 hãy thử tiết lộ một sự thật về mình, 210 00:10:22,340 --> 00:10:23,940 một điều gì đó thật sự riêng tư. 211 00:10:24,103 --> 00:10:28,344 Bạn sẽ hiểu được cái mà tôi gọi là "cảm giác được thấu hiểu". 212 00:10:29,624 --> 00:10:31,800 Đôi khi trong cuộc nói chuyện, 213 00:10:31,824 --> 00:10:35,181 có người hỏi tôi "Bố bạn làm gì?" hay "Bố bạn sống ở đâu?" 214 00:10:35,205 --> 00:10:37,467 Và có lúc tôi "khai" hết toàn bộ, 215 00:10:37,467 --> 00:10:39,888 ông qua đời khi tôi còn nhỏ. 216 00:10:41,386 --> 00:10:43,403 Và trong những khoảnh khắc đó, 217 00:10:43,427 --> 00:10:46,229 họ luôn chia sẻ lại những mất mát của riêng mình. 218 00:10:46,407 --> 00:10:49,543 Chúng tôi thường dùng bí mật của mình để đáp lại người kia, 219 00:10:49,567 --> 00:10:51,298 thậm chí khi họ là người lạ. 220 00:10:52,453 --> 00:10:54,105 Đến đây, có thể kết luận rồi. 221 00:10:55,425 --> 00:10:59,279 Khi bạn trò chuyện với người lạ, bạn biến những cuộc gặp bất ngờ đẹp đẽ 222 00:10:59,303 --> 00:11:02,789 thành lời tự sự về cuộc đời mình, 223 00:11:02,813 --> 00:11:04,192 và đời họ. 224 00:11:04,790 --> 00:11:07,173 Bạn sẽ tạo được mối nhân duyên bất ngờ. 225 00:11:07,420 --> 00:11:11,363 Nếu không trò chuyện với người ta, bạn sẽ bỏ lỡ tất cả. 226 00:11:13,544 --> 00:11:15,822 Chúng ta mất rất nhiều thời gian 227 00:11:15,846 --> 00:11:18,533 dạy con mình phải hành động thế nào trước "người lạ". 228 00:11:18,764 --> 00:11:22,657 Vậy sao ta không tự dành thời gian đó để dạy chính mình? 229 00:11:23,441 --> 00:11:28,514 Chúng ta có thể bỏ được những suy nghĩ khiến ta nghi ngại nhau. 230 00:11:28,649 --> 00:11:31,554 Chúng ta có thể tạo ra được những thay đổi lớn. 231 00:11:32,141 --> 00:11:33,292 Cám ơn. 232 00:11:33,316 --> 00:11:39,222 (Vỗ tay)