Đôi lúc khi một con cá được kéo lên bề mặt nó có vẻ phồng lên, với đôi mắt của nó phình ra khỏi hốc mắt và dạ dày của nó nhô ra khỏi miệng nó, như thể nó bị thổi lên giống một quả bóng. Loại tổn thương cơ thể này, bị gây ra bởi những thay đổi nhanh trong áp lực, được gọi là chấn thương do áp suất. Dưới biển, áp suất tăng 14,7 pound mỗi inch vuông cho mỗi lần tăng 33 foot theo chiều sâu. Vậy, lấy cá mú đá đỏ làm ví dụ, loài có thể sống ở độ sâu 1800 feet, nơi có áp suất hơn 800 pound trên mỗi inch vuông. Điều đó tương đương với trọng lượng của gấu bắc cực thăng bằng trên đồng 25 xu Giờ đây, định luật khí của Boyle tuyên bố rằng thể tích của một chất khí tỉ lệ nghịch với áp suất. Vì vậy, bất kì không gian nhiều không khí nào, như bong bóng của cá mú đá đỏ, hoặc phổi người, sẽ nén lại khi chúng xuống sâu hơn và mở rộng khi chúng trồi lên. Sau khi cá cắn câu của ngư phủ và nhanh chóng bị kéo lên bề mặt, không khí trong bong bóng của nó bắt đầu mở rộng. Thật ra sự mở rộng nhanh chóng của nó buộc bao tử của cá trồi ra khỏi miệng nó, trong khi sự gia tăng áp lực bên trong đẩy đôi mắt của nó ra khỏi hốc mắt, một tình trạng được gọi là chứng lồi mắt. Đôi khi mắt của cá mú đá đỏ thậm chí sẽ có sự xuất hiện của kết tinh từ giác mạc bị tràn khí, những bong bóng khí nhỏ mà hình thành bên trong giác mạc. Rất may, một thợ lặn không có bong bóng kín để phải lo lắng. Một thợ lặn có thể điều chỉnh áp lực trong phổi bằng cách thở ra khi cô bơi lên, nhưng phải cảnh giác những định luật vật lí khác khi đang chơi dưới biển. Định luật Henry tuyên bố rằng lượng khí mà không tan trong một chất lỏng thì tỉ lệ với áp suất riêng của nó. Không khí mà một thợ lặn hít chứa 78% nitơ Tại một áp suất cao hơn dưới biển, nitơ từ không khí trong một bể lặn khuếch tán vào các mô của một thợ lặn ở nồng độ lớn hơn trên mặt đất. Nếu người thợ lặn trồi lên quá nhanh, điều này làm cho nitơ có thể đi ra khỏi dung dịch và tạo thành những bọt nước li ti trong mô của cô ấy, máu và khớp, gây ra bệnh giảm áp, hay còn gọi là the bends. Điều này tương tự với sự sủi bọt của CO2 khi thoát ra khỏi soda của bạn. Khí thoát ra khỏi dung dịch khi áp suất phóng thích. Nhưng với thợ lặn, bọt nước gây ra cơn đau nghiêm trọng và đôi khi ngay cả gây ra cái chết. Thợ lặn tránh thành nạn nhân của chứng giảm áp bằng cách bơi lên chậm và giành nhiều khoảng thời gian để nghỉ trên đường, gọi là điểm dừng giải nén, vì vậy khí có thời gian để khuếch tán trở lại ra khỏi mô của họ và bị thải ra qua hơi thở của họ. Giống một thợ lặn cần giảm bớt sức ép, để một con cá hồi phục, nó cần phải nén lại, có thể được thực hiện bằng cách đưa nó trở lại biển. Nhưng điều đó không có nghĩa là cá chỉ cần phải ném xuống biển. Một cơ thể bị phồng sẽ nổi và được xúc lên bằng một con sư tử biển đói hoặc bị mổ bởi hải âu. Có 1 truyền thuyết phổ biến rằng xuyên qua bụng của nó với một cây kim sẽ làm khí thoát ra, cho phép cá có thể bơi trở xuống. Nhưng đó là một quả bóng không cần phải xuất hiện. Để trả một con cá về môi trường sống của nó đúng cách, ngư phủ thay vào đó có thể sử dụng thiết bị hạ xuống để hạ thấp cá trên dây câu và thả nó xuống ở một độ sâu thích hợp. Khi nó trở về nhà và sự nén lại làm giảm lượng khí, đôi mắt của nó có thể trở lại hốc mắt và lành lại, và bao tử của nó có thể trở lại vị trí cũ. Con cá này sẽ sống để thấy một ngày khác, một lần nữa được tự do bơi lội, ăn, sinh sản và bổ sung thêm dân số.