1 00:00:00,944 --> 00:00:02,842 Tôi nhớ lần đầu biết rằng 2 00:00:02,866 --> 00:00:04,905 Mình sẽ diễn thuyết tại hội thảo Ted. 3 00:00:04,929 --> 00:00:07,040 Tôi chạy qua phòng ăn đến một lớp tôi dạy 4 00:00:07,064 --> 00:00:08,493 báo tin với học sinh mình 5 00:00:08,517 --> 00:00:09,765 "Đoán xem,mấy đứa?" 6 00:00:09,789 --> 00:00:11,867 Cô được mời nói chuyện tại Ted. 7 00:00:11,891 --> 00:00:13,922 Phản ứng thì đã không như tôi mong đợi. 8 00:00:13,946 --> 00:00:15,404 Cả phòng đều im lặng. 9 00:00:17,134 --> 00:00:20,094 " Một bài Ted á? Như cái cô bắt tụi em xem về sự kiên trì? 10 00:00:20,118 --> 00:00:23,813 hay điều mà nhà khoa học đã làm thật tuyệt với rô-bốt?" 11 00:00:23,837 --> 00:00:25,003 Muhammad hỏi. 12 00:00:25,027 --> 00:00:26,448 "Đúng, như vậy đó." 13 00:00:27,137 --> 00:00:30,071 "Nhưng cô Coach, họ thực sự có quyền thế và thông minh." 14 00:00:30,095 --> 00:00:32,172 (cười) 15 00:00:32,196 --> 00:00:33,518 "Cô biết điều đó." 16 00:00:34,793 --> 00:00:38,510 "Nhưng cô Coach, tại sao cô diễn thuyết? Cô ghét việc đó mà." 17 00:00:39,071 --> 00:00:40,580 "Đúng", tôi thừa nhận, 18 00:00:42,334 --> 00:00:45,933 "Nhưng quan trọng là cô nói về chúng ta, về những cuộc hành trình cùa em, 19 00:00:45,957 --> 00:00:47,116 về chuyến đi của cô. 20 00:00:47,140 --> 00:00:48,409 Mọi người cần biết." 21 00:00:49,098 --> 00:00:51,811 Các học sinh ở trường cho trẻ tị nạn mà tôi lập ra 22 00:00:51,835 --> 00:00:54,227 quyết định kết thúc với lời khích lệ. 23 00:00:54,251 --> 00:00:56,070 "Tuyệt! Thử mới biết, cô Coach" 24 00:00:56,094 --> 00:00:58,794 (cười) 25 00:00:58,818 --> 00:01:02,376 65.3 triệu người buộc phải chuyển đi 26 00:01:02,400 --> 00:01:04,948 khỏi nhà của họ vì nạn khủng bố 27 00:01:06,035 --> 00:01:09,018 Số lượng lớn nhất là 11 triệu người từ Syria. 28 00:01:09,963 --> 00:01:14,322 33,952 người bỏ chạy khòi nhà mỗi ngày. 29 00:01:16,846 --> 00:01:20,044 Phần lớn họ vẫn ở trong các trại tị nạn, 30 00:01:20,068 --> 00:01:24,093 Mà điều kiện sống rất tệ. 31 00:01:24,686 --> 00:01:29,036 Chúng ta đang tiếp tay cho sự suy thoái của con người. 32 00:01:32,750 --> 00:01:34,531 Chúng ta chưa hề có con số lớn này. 33 00:01:34,555 --> 00:01:37,676 Đây là số người tị nạn lớn nhất kể từ thế chiến thứ hai. 34 00:01:38,415 --> 00:01:41,187 Bây giờ, bạn sẽ biết tại sao vấn đề này quan trọng với tôi. 35 00:01:42,144 --> 00:01:44,894 Tôi là dân Ả Rập nhập cư. 36 00:01:46,024 --> 00:01:47,291 Tôi theo đạo Hồi. 37 00:01:48,006 --> 00:01:51,780 Tôi có 12 năm làm việc với người tị nạn. 38 00:01:51,804 --> 00:01:53,246 À tôi cũng là người đồng tính. 39 00:01:53,270 --> 00:01:55,170 Điều giúp tôi được yêu mến ngày nay. 40 00:01:55,194 --> 00:01:57,085 (cười) 41 00:01:57,109 --> 00:01:59,053 Nhưng tôi là con gái một người tị nạn. 42 00:02:00,056 --> 00:02:04,554 Bà tôi rời Syria năm 1964 khi chế độ Assad đầu tiên. 43 00:02:04,578 --> 00:02:08,025 Lúc khăn gói ra đi bà đã mang bầu ba tháng, 44 00:02:08,049 --> 00:02:11,143 đèo năm đứa con và lái xe đến chỗ người láng giềng ở Jordan, 45 00:02:11,167 --> 00:02:14,179 không biết tương lai thế nào với bà và gia đình. 46 00:02:14,203 --> 00:02:17,840 Ông tôi quyết định ở lại, không tin mọi chuyện quá tệ. 47 00:02:18,562 --> 00:02:22,036 Ông theo bà một tháng sau khi anh em ông bị tra tấn 48 00:02:22,060 --> 00:02:24,489 và chính phủ đã chiếm giữ nhà máy của ông. 49 00:02:25,039 --> 00:02:27,233 Họ dựng lại cuộc sống từ hai bàn tay trắng 50 00:02:27,257 --> 00:02:30,532 và cuối cùng thành những công dân Jordan giàu có độc lập. 51 00:02:31,969 --> 00:02:34,462 Tôi chào đời ở Jordan 11 năm sau. 52 00:02:35,431 --> 00:02:38,741 Việc chúng tôi biết lịch sử của mình rất quan trọng với bà tôi 53 00:02:38,765 --> 00:02:39,919 cả về chuyến đi ấy. 54 00:02:40,883 --> 00:02:44,500 Bà cho tôi thăm trại tị nạn lúc lên tám. 55 00:02:44,524 --> 00:02:45,964 Tôi không hiểu lý do. 56 00:02:46,636 --> 00:02:48,767 Tôi không hiểu sao nó quan trọng với bà 57 00:02:48,791 --> 00:02:50,241 đến độ chúng tôi phải tới. 58 00:02:50,265 --> 00:02:53,204 Tôi nhớ mình đã nắm tay bà, bước tới trại, 59 00:02:53,228 --> 00:02:55,197 bà nói,"Ra chơi cùng lũ trẻ," 60 00:02:55,221 --> 00:02:57,724 Lúc bà thăm người phụ nữ trong trại. 61 00:02:58,606 --> 00:02:59,818 Tôi không muốn. 62 00:02:59,842 --> 00:03:01,258 Lũ trẻ đó không giống tôi. 63 00:03:01,282 --> 00:03:03,060 Chúng nghèo. Chúng sống trong trại. 64 00:03:03,084 --> 00:03:04,424 Tôi đã từ chối. 65 00:03:04,448 --> 00:03:07,414 Bà quỳ xuống bên tôi và nhắc lại, "Đi. 66 00:03:07,438 --> 00:03:09,592 Và đừng quay lại cho tới khi con đã chơi. 67 00:03:09,616 --> 00:03:11,656 Chớ nghĩ họ không xứng với con 68 00:03:11,680 --> 00:03:13,979 hay con không cần học gì từ họ." 69 00:03:14,520 --> 00:03:15,969 Tôi miễn cưỡng đi ra. 70 00:03:15,993 --> 00:03:18,281 Tôi chưa từng muốn làm bà thất vọng. 71 00:03:19,475 --> 00:03:20,872 Vài tiếng sau tôi trở lại, 72 00:03:20,896 --> 00:03:25,526 khi đã đá bóng với chúng 73 00:03:26,039 --> 00:03:27,316 Chúng tôi bước ra khỏi trại, 74 00:03:27,340 --> 00:03:30,035 Tôi hào hứng kể lại lúc đó 75 00:03:30,059 --> 00:03:31,990 và lũ trẻ thật tuyệt. 76 00:03:33,175 --> 00:03:35,855 "Haram" tôi nói tiếng Hy Lạp."Tội nghiệp" 77 00:03:36,648 --> 00:03:39,735 "Tội ư" bà nói, dùng nghĩa khác của từ, 78 00:03:39,759 --> 00:03:41,092 là mang tội. 79 00:03:42,002 --> 00:03:44,375 "Đừng tội nghiệp chúng, hãy tin vào chúng." 80 00:03:46,351 --> 00:03:49,770 Khi tôi chuyển đến Mỹ 81 00:03:49,794 --> 00:03:51,806 Tôi mới nhận ra ảnh hưởng lời bà đã nói. 82 00:03:53,187 --> 00:03:56,861 Sau tốt nghiệp đại học, tôi nộp đơn được cấp tị nạn chính trị, 83 00:03:56,885 --> 00:03:58,977 Nhờ là thành viên một nhóm xã hội. 84 00:03:59,710 --> 00:04:01,400 Vài người có lẽ không biết, 85 00:04:01,424 --> 00:04:05,090 Nhưng ở vài nước bạn vẫn có thể bị tử hình vì là đồng tính. 86 00:04:07,077 --> 00:04:09,121 Tôi phải bỏ quyền công dân là người Jordan. 87 00:04:09,145 --> 00:04:11,594 Đó là quyết định khó khăn nhất tôi từng làm, 88 00:04:11,618 --> 00:04:12,998 không còn lựa chọn nào khác. 89 00:04:17,387 --> 00:04:18,630 Vấn đề là, 90 00:04:19,506 --> 00:04:22,582 Khi phải chọn giữa quê hương và sự sống, 91 00:04:22,606 --> 00:04:25,438 câu hỏi "Bạn đến từ đâu?" thật nặng nề. 92 00:04:26,772 --> 00:04:30,039 Một phụ nữ Syria tôi gặp gần đây tại trại tị nạn ở Hy Lạp 93 00:04:30,063 --> 00:04:31,331 nói về điều ấy rõ nhất, 94 00:04:31,355 --> 00:04:34,925 khi cô hồi tưởng chính lúc mình rời Aleppo. 95 00:04:35,277 --> 00:04:37,535 "Tôi nhìn ra cửa sổ và chả có gì. 96 00:04:37,559 --> 00:04:38,918 Toàn là gạch vụn. 97 00:04:39,593 --> 00:04:43,385 Không cửa hàng, đường phố, trường học Mọi thứ biến mất. 98 00:04:44,006 --> 00:04:46,053 Tôi đã ở trong căn hộ mình vài tháng, 99 00:04:46,077 --> 00:04:49,147 nghe tiếng bom rơi và nhìn người chết. 100 00:04:49,771 --> 00:04:51,834 Nhưng tôi đã luôn nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn, 101 00:04:53,028 --> 00:04:55,102 không ai có thể bắt tôi rời đi, 102 00:04:55,126 --> 00:04:57,168 không ai có thể bắt tôi rời xa nhà mình. 103 00:04:57,795 --> 00:05:01,067 Không hiểu sao buổi sáng đó khi nhìn ra ngoài, 104 00:05:01,091 --> 00:05:04,229 Tôi hiểu rằng nếu không đi, ba đứa con nhỏ sẽ chết. 105 00:05:04,253 --> 00:05:05,642 Vậy nên chúng tôi ra đi. 106 00:05:05,666 --> 00:05:08,670 Chúng tôi đi vì phải làm vậy, không vì muốn. 107 00:05:08,694 --> 00:05:10,442 Cô ấy nói, không có lựa chọn" 108 00:05:11,978 --> 00:05:14,256 Thật khó tin bạn thuộc nơi nào 109 00:05:14,280 --> 00:05:15,744 khi bạn không có nhà, 110 00:05:15,768 --> 00:05:19,774 khi tổ quốc chối từ bạn vì sợ khủng bố, 111 00:05:19,798 --> 00:05:23,702 hay nơi bạn lớn lên bị phá hủy hoàn toàn. 112 00:05:24,805 --> 00:05:26,836 Tôi đã không cảm thấy mình có nhà. 113 00:05:26,860 --> 00:05:29,317 Tôi không còn là công dân Jordan, 114 00:05:29,341 --> 00:05:30,973 nhưng tôi cũng chả phải người Mỹ. 115 00:05:31,643 --> 00:05:33,381 Tôi cảm thấy cô đơn 116 00:05:33,405 --> 00:05:35,524 điều vẫn khó để diễn tả hôm nay. 117 00:05:36,781 --> 00:05:40,064 Sau đại học, tôi khao khát tìm chỗ ở. 118 00:05:40,546 --> 00:05:42,262 Tôi đến khắp các bang. 119 00:05:42,286 --> 00:05:44,721 Cuối cùng là ở Bắc Carolina. 120 00:05:44,745 --> 00:05:46,870 Những người tốt thương tôi 121 00:05:47,413 --> 00:05:48,747 giúp trả tiền thuê nhà 122 00:05:49,405 --> 00:05:52,719 Cho tôi một bữa ăn, đồ mặc vào buổi phỏng vấn mới. 123 00:05:52,743 --> 00:05:55,766 Điều đó càng làm tôi thấy cô đơn và bất lực hơn. 124 00:05:56,481 --> 00:05:58,295 Tới khi gặp cô Sarah, 125 00:05:58,319 --> 00:06:02,055 một tín đồ Báp-tít Nam Phương cho tôi chỗ ở và công việc, 126 00:06:02,079 --> 00:06:03,972 tôi bắt đầu tin vào chính mình. 127 00:06:04,695 --> 00:06:08,492 Sarah là chủ dãy quán ăn ở Bắc Carolina. 128 00:06:09,856 --> 00:06:12,025 vì sự giáo dục đặc quyền 129 00:06:12,049 --> 00:06:13,568 ở bảy trường danh tiếng 130 00:06:13,592 --> 00:06:15,796 tôi nghĩ cô ấy mời tôi làm quản lý nhà hàng. 131 00:06:15,820 --> 00:06:17,028 Nhưng tôi đã lầm. 132 00:06:17,972 --> 00:06:19,675 Tôi bắt đầu với việc rửa bát đĩa, 133 00:06:19,699 --> 00:06:21,678 cọ rửa nhà vệ sinh và nướng thịt. 134 00:06:22,247 --> 00:06:25,332 Tôi đã nhún mình và thấy được giá trị khi làm việc chăm chỉ. 135 00:06:25,356 --> 00:06:27,966 Nhưng quan trọng nhất thấy mình có ích, được yêu thương 136 00:06:28,924 --> 00:06:30,804 Tôi đón Giáng sinh với gia đình Sarah, 137 00:06:30,828 --> 00:06:33,180 Cùng nhau nhịn ăn ban ngày vào lễ Ramadan. 138 00:06:34,236 --> 00:06:36,906 Tôi rất lo lắng khi ra ngoài với Sarah 139 00:06:36,930 --> 00:06:38,972 dù dì cô cũng là tín đồ Báp-tít Nam Phương 140 00:06:38,996 --> 00:06:40,456 Tôi ngồi cạnh cô trên ghế 141 00:06:40,480 --> 00:06:43,011 Và bảo,"Sarah, cô biết tôi đồng tính mà" 142 00:06:43,035 --> 00:06:45,221 Điều cô trả lời làm tôi nhớ mãi. 143 00:06:45,715 --> 00:06:47,914 "Ổn mà, cưng. Đừng làm gái hư" 144 00:06:47,938 --> 00:06:51,110 (Cười) 145 00:06:51,134 --> 00:06:53,809 (Vỗ tay) 146 00:06:53,833 --> 00:06:59,745 Cuối cùng tôi đến Atlanta, cố tìm cho mình chỗ ở. 147 00:07:00,261 --> 00:07:02,640 Hành trình của tôi đổi khác ba năm sau, 148 00:07:02,664 --> 00:07:05,897 khi gặp nhóm trẻ tị nạn đá bóng bên ngoài. 149 00:07:06,318 --> 00:07:08,858 Tôi đã sai khi vào khu nhà này, 150 00:07:08,882 --> 00:07:11,097 Và thấy lũ trẻ chơi bóng ở ngoài. 151 00:07:11,496 --> 00:07:14,059 Chân đất và với quả bóng rách 152 00:07:14,083 --> 00:07:15,535 những tảng đá làm khung thành. 153 00:07:15,559 --> 00:07:17,259 Tôi xem chúng một tiếng đồng hồ, 154 00:07:17,283 --> 00:07:18,861 sau đó tôi đã mỉm cười. 155 00:07:19,296 --> 00:07:20,883 Những cậu bé làm tôi nhớ nhà. 156 00:07:21,368 --> 00:07:23,846 Chúng làm tôi nhớ con đường mình ở từng đá bóng 157 00:07:23,870 --> 00:07:26,500 đường phố Jordan với anh, em họ. 158 00:07:27,792 --> 00:07:29,793 Rồi tôi chơi cùng chúng. 159 00:07:29,817 --> 00:07:32,660 Chúng hơi hoài nghi về sự tham gia của tôi, 160 00:07:32,684 --> 00:07:35,346 vì chúng tin con gái không biết đá bóng. 161 00:07:35,370 --> 00:07:36,716 Nhưng rõ là tôi chơi được. 162 00:07:36,740 --> 00:07:38,984 Tôi hỏi chúng có chơi theo đội không. 163 00:07:39,008 --> 00:07:41,442 Không nhưng chúng rất muốn. 164 00:07:41,931 --> 00:07:44,952 tôi dần lôi kéo chúng, chúng tôi lập đội đầu tiên 165 00:07:45,851 --> 00:07:50,735 Lũ trẻ cho tôi bài học về người tị nạn, đói nghèo 166 00:07:51,997 --> 00:07:53,229 và lòng nhân đạo. 167 00:07:54,375 --> 00:07:57,930 Ba anh em từ Afghanistan Roohullah, Noorullah và Zabiullah 168 00:07:57,954 --> 00:07:59,578 chơi chính trong đội. 169 00:08:00,380 --> 00:08:03,948 Một hôm tôi tới muộn và sân cỏ không có ai. 170 00:08:03,972 --> 00:08:05,153 Tôi đã rất lo lắng. 171 00:08:05,177 --> 00:08:06,788 Đội tôi mê luyện tập. 172 00:08:06,812 --> 00:08:09,419 Bỏ tập không giống chúng chút nào. 173 00:08:09,443 --> 00:08:12,531 Tôi xuống xe thì hai nhóc chạy ra sau một cái thùng, 174 00:08:12,555 --> 00:08:14,138 vẫy tay điên cuồng. 175 00:08:15,095 --> 00:08:17,142 " Coach, Rooh bị đánh. Nó hoảng hốt lắm. 176 00:08:17,166 --> 00:08:18,744 Máu khắp nơi." 177 00:08:18,768 --> 00:08:21,223 "Ý em là sao? sao nó bị đánh?" 178 00:08:21,247 --> 00:08:23,320 "Mấy thằng xấu kéo đến đánh nó, Coach. 179 00:08:23,344 --> 00:08:25,570 Mọi người bỏ đi. Ai cũng sợ." 180 00:08:25,594 --> 00:08:28,312 Chúng tôi nhảy lên xe lái tới chỗ Rooh. 181 00:08:28,336 --> 00:08:30,835 Tôi gõ cữa và Noor ra mở. 182 00:08:31,589 --> 00:08:34,341 "Rooh đâu? cô phải nói chuyện xem nó ỗn không." 183 00:08:34,365 --> 00:08:37,301 "Trong phòng ấy, Coach. Nó không muốn ra ngoài" 184 00:08:37,325 --> 00:08:38,492 Tôi gõ cửa. 185 00:08:38,516 --> 00:08:40,942 "Rooh, ra đi. Cô muốn gặp em. 186 00:08:40,966 --> 00:08:44,017 Xem em có ổn không hoặc phải đi khám." 187 00:08:44,041 --> 00:08:45,192 Cậu bước ra. 188 00:08:45,216 --> 00:08:47,478 Một vết rạch lớn trên đầu, môi nứt toạc, 189 00:08:48,019 --> 00:08:49,770 người đang run rẩy. 190 00:08:50,514 --> 00:08:51,847 Tôi nhìn cậu, 191 00:08:51,871 --> 00:08:54,430 bảo mấy đứa trẻ gọi mẹ chúng, 192 00:08:54,454 --> 00:08:56,866 vì tôi phải đến bệnh viện với cậu bé. 193 00:08:56,890 --> 00:08:58,197 Chúng gọi mẹ. 194 00:08:58,608 --> 00:08:59,800 Bà ấy ra. 195 00:09:00,239 --> 00:09:03,818 Đứng phía sau tôi, bà thét lên bằng tiếng Ba Tư. 196 00:09:04,577 --> 00:09:06,652 Mấy cậu bé lăn ra cười. 197 00:09:06,676 --> 00:09:07,828 Tôi rất bối rối, 198 00:09:07,852 --> 00:09:09,926 vì chả có gì đáng cười. 199 00:09:10,390 --> 00:09:12,390 Chúng giải thích cho tôi điều cô ấy nói, 200 00:09:12,414 --> 00:09:15,228 "Con nói HLV là một phụ nữ đạo Hồi." 201 00:09:15,252 --> 00:09:17,621 Nhìn từ đằng sau, tôi cũng chả giống bà ấy. 202 00:09:17,645 --> 00:09:21,278 (Cười) 203 00:09:21,302 --> 00:09:23,538 Tôi quay lại, nói" tôi theo đạo Hồi". 204 00:09:23,562 --> 00:09:25,493 "Ašhadu ʾan lā ʾilāha ʾilla (A)llāh," 205 00:09:25,517 --> 00:09:27,886 vừa thuật lại một câu tuyên ngôn đức tin 206 00:09:28,587 --> 00:09:29,891 Bối rối, 207 00:09:31,208 --> 00:09:33,198 và đã chắc chắn hơn, 208 00:09:33,222 --> 00:09:34,377 cô ấy nhận ra điều này là thật, 209 00:09:34,401 --> 00:09:37,692 Dáng điệu người Mĩ với quần áo ngắn, không mạng che mặt, 210 00:09:37,716 --> 00:09:38,906 nhưng tôi thực sự là tín đồ Hồi giáo. 211 00:09:40,166 --> 00:09:42,116 Gia đình họ trốn khỏi phong trào sinh viên Hồi giáo. 212 00:09:43,687 --> 00:09:45,391 Hàng trăm người trong làng 213 00:09:45,415 --> 00:09:46,661 đã bị sát hại. 214 00:09:46,685 --> 00:09:48,898 Cha họ bị lừa tham gia phong trào này, 215 00:09:48,922 --> 00:09:52,723 trở lại sau vài tháng, vẫn cái vẻ bề ngoài của ông. 216 00:09:54,738 --> 00:09:57,149 Cả gia đình trốn sang Pakistan, 217 00:09:57,173 --> 00:10:00,741 và hai cậu con trai lớn, một 8 một 10 tuổi, 218 00:10:00,765 --> 00:10:04,002 phải dệt thảm 10 tiếng một ngày phụ giúp gia đình. 219 00:10:04,926 --> 00:10:08,683 Họ đã rất mừng khi biết được chấp nhận 220 00:10:08,707 --> 00:10:11,199 tái định cư ở Mĩ, 221 00:10:11,223 --> 00:10:14,476 trong 0.1 phần trăm số người may mắn được chấp nhận. 222 00:10:14,500 --> 00:10:16,090 Họ đã thành công lớn. 223 00:10:16,930 --> 00:10:18,500 Chuyện của họ không là duy nhất. 224 00:10:19,085 --> 00:10:22,993 Mọi gia đình tị nạn tôi từng làm việc với họ đều như vậy. 225 00:10:23,017 --> 00:10:24,357 Tôi tiếp xúc với những đứa trẻ 226 00:10:25,206 --> 00:10:29,065 đã từng thấy cảnh mẹ mình bị cưỡng hiếp, bố bị chặt tay. 227 00:10:29,089 --> 00:10:32,044 Một đứa trẻ thấy viên đạn găm vào đầu bà mình, 228 00:10:32,068 --> 00:10:36,106 vì bà từ chối quân phiến loạn biến nó thành lính trẻ. 229 00:10:37,943 --> 00:10:39,484 Những chuyến đi của họ đang ám ảnh. 230 00:10:39,940 --> 00:10:45,714 Nhưng tôi luôn thấy hy vọng, kiên trì, quyết tâm, 231 00:10:45,738 --> 00:10:46,923 niềm yêu đời 232 00:10:46,947 --> 00:10:49,791 và sự thấu hiểu khi xây dựng lại cuộc sống. 233 00:10:51,607 --> 00:10:53,732 Tôi ở lại nhà lũ trẻ một đêm, 234 00:10:53,756 --> 00:10:58,566 người mẹ về khi dọn xong 18 phòng khách sạn trong một ngày. 235 00:10:58,590 --> 00:11:00,883 Bà ấy ngồi xuống, Noor xoa chân bà, 236 00:11:01,679 --> 00:11:04,754 Bà ấy nói nó sẽ phụng dưỡng bà khi tốt nghiệp xong. 237 00:11:04,778 --> 00:11:06,272 Bà mỉm cười dù rất mệt. 238 00:11:06,296 --> 00:11:09,704 "Thượng đế nhân từ. Cuộc sống tốt. Chúng tôi may mắn khi ở đây." 239 00:11:11,001 --> 00:11:15,796 Hai năm trước, chúng tôi thấy thành kiến với người tị nạn leo thang. 240 00:11:16,219 --> 00:11:17,688 Điều này có trên toàn cầu. 241 00:11:18,579 --> 00:11:21,823 Con số vẫn gia tăng vì ta không thể làm gì để ngăn chặn 242 00:11:21,847 --> 00:11:23,548 và để dừng nó lại. 243 00:11:23,572 --> 00:11:27,124 Vấn đề không phải là chặn người tị nạn đến nước chúng ta. 244 00:11:27,148 --> 00:11:30,136 Vấn đề là không nên buộc họ rời chính nước của mình. 245 00:11:30,160 --> 00:11:34,595 (Vỗ tay) 246 00:11:46,510 --> 00:11:47,835 Xin lỗi. 247 00:11:47,859 --> 00:11:51,787 (Vỗ tay) 248 00:11:57,917 --> 00:12:00,442 Bao nhiêu sự đau khổ, 249 00:12:00,466 --> 00:12:02,511 Bao nhiêu đau khổ nữa chúng ta phải nhận? 250 00:12:03,255 --> 00:12:06,026 Bao nhiêu người buộc phải bỏ nhà đi 251 00:12:06,050 --> 00:12:07,431 trước khi chúng ta nói,"Đủ rồi!"? 252 00:12:07,455 --> 00:12:08,664 Một trăm triệu? 253 00:12:09,125 --> 00:12:11,951 Chúng ta không chỉ xấu hổ, đổ lỗi và khước từ họ 254 00:12:13,245 --> 00:12:16,078 vì những điều tàn bạo mà họ hoàn toàn không làm, 255 00:12:16,262 --> 00:12:18,167 Cách chúng ta đáp trả làm họ tổn thương, 256 00:12:18,191 --> 00:12:21,156 khi chúng ta chào đón họ vào nước mình. 257 00:12:23,291 --> 00:12:26,594 Chúng ta lấy đi lòng tự trọng của họ đối xử với họ như tội phạm. 258 00:12:26,618 --> 00:12:29,324 Tôi gặp một học sinh trong văn phòng cách đây vài tuần. 259 00:12:29,348 --> 00:12:31,164 Cô bé đến từ I-rắc. 260 00:12:31,188 --> 00:12:32,627 Em bật khóc nức nở. 261 00:12:33,595 --> 00:12:35,223 "Tại sao họ ghét chúng em?" 262 00:12:35,247 --> 00:12:36,421 "Ai ghét em?" 263 00:12:36,445 --> 00:12:39,216 "Mọi người, họ ghét vì chúng em là người tị nạn, 264 00:12:39,240 --> 00:12:40,596 vì bọn em theo đạo Hồi." 265 00:12:42,019 --> 00:12:44,355 Trước kia, tôi có thể đinh ninh với học sinh mình 266 00:12:44,379 --> 00:12:47,016 là đa số mọi người không ghét người tị nạn. 267 00:12:47,040 --> 00:12:48,425 Nhưng lần này tôi không thể. 268 00:12:48,868 --> 00:12:52,348 Tôi không thể giải thích vì sao ai đó đã cố xé khăn trùm của mẹ em 269 00:12:52,372 --> 00:12:54,157 khi họ đang mua đồ ở hiệu tạp hóa, 270 00:12:54,181 --> 00:12:57,425 hay tại sao cầu thủ đội bạn gọi em là tên khủng bố 271 00:12:57,449 --> 00:12:59,932 và bảo em xéo về nước mình. 272 00:12:59,956 --> 00:13:01,718 Tôi không thể khẳng định với em 273 00:13:01,742 --> 00:13:04,081 việc bố em hy sinh phần đời còn lại 274 00:13:04,105 --> 00:13:07,225 phục vụ trong quân đội Mĩ như một phiên dịch viên 275 00:13:07,249 --> 00:13:09,959 sẽ khiến em được nhận là công dân Mĩ hơn. 276 00:13:11,051 --> 00:13:13,923 Chúng ta chấp nhận rất it người tị nạn trên toàn cầu. 277 00:13:14,949 --> 00:13:17,635 Chúng ta tái định cư ít hơn 0.1 phần trăm. 278 00:13:18,778 --> 00:13:21,978 0.1 phần trăm đó có lợi cho chúng ta hơn họ. 279 00:13:22,797 --> 00:13:26,583 "Tị nạn" được xem như một thứ bẩn thỉu 280 00:13:26,607 --> 00:13:28,220 một điều đáng xấu hổ.. 281 00:13:28,244 --> 00:13:30,108 Họ không có gì phải xấu hổ. 282 00:13:33,827 --> 00:13:36,550 Chúng ta thấy nhiều sự tiến bộ trong cuộc sống -- 283 00:13:36,574 --> 00:13:37,952 trừ lòng nhân ái. 284 00:13:38,523 --> 00:13:42,962 65.3 triệu người phải bỏ nhà ra đi 285 00:13:42,986 --> 00:13:44,230 vì chiến tranh -- 286 00:13:44,685 --> 00:13:46,534 con số lớn nhất trong lịch sử. 287 00:13:47,110 --> 00:13:49,167 Chính chúng ta mới phải hổ thẹn. 288 00:13:49,712 --> 00:13:50,867 Cảm ơn. 289 00:13:50,891 --> 00:13:57,420 (Vỗ tay)