Phòng của đứa cháu trai bảy tuổi của tôi
chỉ cách phòng tôi một cái hành lang,
và rất nhiều buổi sáng bé thức dậy
và nói,
"Bà ơi, hôm nay có thể
là ngày tuyệt vời nhất."
Và những lần khác, vào nửa đêm,
thằng bé cất tiếng gọi run rẩy,
"Bà ơi, liệu bà có thể bị ốm rồi
chết không ạ?"
Tôi nghĩ điều này khá đúng đối với tôi
và gần như mọi người tôi biết,
rằng chúng ta có những cảm xúc
lẫn lộn, lúc hạnh phúc
lúc lo sợ.
Vài ngày trước sinh nhật thứ 61 của mình
tôi đã ngồi xuống và suy ngẫm,
và quyết định lập một danh sách về
tất cả những điều mà tôi biết chắc chắn.
Có quá ít sự thật
trong xã hội ngày nay,
và sẽ thật tốt khi ta biết chắc chắn
một vài thứ.
Ví dụ như, tôi không còn ở tuổi 47 nữa,
dù tôi cảm thấy như đang ở tuổi đó
và luôn muốn sống ở tuổi đó.
Ở tuổi 70 ông bạn Paul của tôi
nói rằng
ông như một chàng trai trẻ
mang trong mình cái gì đó sai sai.
(Cười)
Con người thật của chúng ta
vượt ngoài cả không gian và thời gian,
nhưng khi nhìn vào giấy tờ,
tôi có thể thấy, trên thực tế
rằng tôi sinh năm 1954.
Tâm hồn tôi vượt ra khỏi
không gian và thời gian.
Nó không có tuổi.
Tuổi của tôi là bất kỳ năm tháng nào
tôi đã sống, và bạn cũng thế,
dù tôi không thể không nhắc về
chuyện bên lề
rằng chắc có lẽ sẽ hữu ích hơn
nếu tôi không thực hiện
những chu trình chăm sóc da của tuổi 60,
bao gồm tắm nắng
càng nhiều càng tốt
trong khi bôi dầu trẻ em đầy người
và đắm mình trong ánh sáng chói chang
của tấm phản quang bằng thiếc.
(Cười)
Tuy nhiên, thật tự do khi
đối mặt với sự thật là
tôi không còn
ở độ tuổi trung niên
vào thời điểm tôi quyết định viết lại
mọi sự thật mà tôi biết.
Ngày nay mọi người cảm thấy
khủng hoảng và quá tải,
và họ không ngừng hỏi tôi
điều gì là đúng đắn.
Nên tôi hy vọng danh sách này về
những điều tôi khá chắc chắn
có thể đưa ra một vài
hướng dẫn cơ bản
cho những ai đang cảm thấy
quá tải hay bất lực.
Điều đầu tiên:
điều đầu tiên và chính xác nhất
là mọi sự thật đều là nghịch lý.
Cuộc sống là một món quà
rất đáng quý nhưng cũng rất khó hiểu
chúng ta không thể
hiểu hết được mọi mặt của sự vật.
Quả thật bất công
cho những những người
sinh ra đã quá nhạy cảm.
Nó kì lạ đến mức khiến ta đôi khi tự hỏi
liệu ta có đang bị trêu ngươi.
Nó đồng thời chứa đầy những vẻ đẹp
và sự ngọt ngào,
nghèo đói,
lũ lụt và trẻ nhỏ và mụn và Mozart,
tất cả trộn lẫn lại với nhau.
Tôi không cho rằng nó lý tưởng.
(Cười)
Điều thứ hai: hầu hết mọi thứ
sẽ hoạt động trở lại
nếu bạn cho nó nghỉ vài phút --
(Cười)
(Vỗ tay)
kể cả các bạn.
Thứ ba: hầu như chẳng có ai
ngoài chính bản thân bạn
có thể giúp đỡ bạn lâu dài,
trừ khi bạn đang chờ ghép tạng.
Bạn không thể mua, giành giật hay đạt được
thanh thản và bình yên.
Đây là sự thật tồi tệ nhất,
và tôi phẫn nộ vì nó.
Nhưng đây là việc của tâm hồn,
và chúng ta không thể tạo ra bình yên
và thành quả lâu dài
cho những người mà ta yêu nhất trần đời.
Họ phải tự tìm ra cách,
tự tìm thấy đáp án.
Bạn không thể chạy theo những
đứa con đã trưởng thành của mình
mang theo kem chống nắng và son nẻ
trong như cuộc phiêu lưu của bọn nó.
Bạn phải để chúng tự do bay nhảy.
Không làm thế nghĩa là
không tôn trọng chúng.
Và nếu đó là một vấn đề của người khác
có lẽ bạn cũng không có câu trả lời đâu.
(Cười)
Sự giúp đỡ của chúng ta thường
không hữu ích cho lắm.
Đôi khi còn phản tác dụng nữa.
Giúp đỡ là cách nói hoa mĩ
của sự kiểm soát.
Đừng giúp đỡ quá nhiều nữa.
Đừng ban phát sự giúp đỡ
và lòng tốt lung tung cho mọi người nữa.
(Cười)
(Vỗ tay)
Việc này đưa chúng ta đến với điều thứ tư
ai cũng đều là một mớ hỗn độn,
bị tổn thương, bi lụy và sợ hãi
kể cả đối với người mà dường như
họ có thể kiểm soát mọi thứ.
Họ giống bạn hơn bạn tưởng,
nên đừng cố so sánh bản thân
với vẻ bề ngoài của người khác
Điều đó chỉ khiến bạn tệ hơn bây giờ thôi.
(Cười)
Còn nữa, bạn không thể giúp đỡ,
sửa chữa hay cứu giúp ai cả
kể cả giúp họ tỉnh ngộ.
Điều khiến tôi tỉnh ngộ là vào
30 năm trước
là sự thảm họa trong suy nghĩ và hành vi
của tôi.
Tôi đã nhờ vài người bạn tình táo
giúp đỡ
và nhờ cậy đấng toàn năng.
Chúa chính là
"Món quà của sự tuyệt vọng,''
G-O-D
(gift of desperation),
một người bạn ngoan đạo của tôi
đã nói thế,
cuối cùng tôi còn trở nên hư hỏng hơn
tôi có thể tưởng tượng,
(Cười)
Nên trong trường hợp này
Chúa có vẻ xấu tính,
"Ta đã hết cách rồi."
Khi sửa chữa, cứu giúp
và cố giải thoát không đem lại kết quả,
việc chăm sóc bản thân là quan trọng nhất
năng lượng sẽ phát ra từ bạn
và tỏa ra môi trường
như một chút không khí trong lành.
Nó là món quà quý giá cho cuộc sống.
Khi có người phản ứng lại,
"Trông cô ấy tự phụ quá,"
chỉ cần cười nhẹ như Mona Lisa
và pha cho bạn và người ấy một cốc trà.
Biết yêu thương con người đầy ngờ nghệch,
kiêu ngạo,
lập dị, phiền phức của bản thân
chính là bình an.
Đó là nơi hòa bình thế giới được thiết lập
Thứ năm:
sô-cô-la với 75% cacao
không thực sự là thức ăn.
(Cười)
Tốt nhất dùng nó làm mồi bẫy rắn
hoặc để sửa mấy cái chân ghế bị lung lay.
Không bao giờ được coi nó như là món ăn.
Thứ sáu --
(Cười)
Viết.
Tất cả những nhà văn bạn biết
đều viết những bản nháp dở tệ,
nhưng họ không rời mông khỏi ghế.
Đó là bí mật của cuộc sống.
Đó có thể là điểm khác biệt chính
giữa bạn và họ.
Họ chỉ làm thôi.
Họ làm điều đó vì những thỏa thuận
với bản thân.
Họ làm điều đó
như một món nợ danh dự.
Họ kể những câu chuyện lướt qua óc họ
từng ngày một, từng chút một.
Khi anh trai tôi học lớp bốn,
anh ấy có một bài luận về chim,
phải nộp vào hôm sau,
và anh ấy còn chưa bắt đầu.
Bố tôi ngồi xuống cùng anh ấy
với một cuốn sách của Audubon,
giấy, bút chì và đinh ghim -
cho những ai không còn trẻ
và vẫn nhớ những chiếc đinh ghim -
và nói với anh tôi,
"Hãy bắt đầu với từng chú chim một,
anh bạn.
Đọc về bồ nông
rồi viết về bồ nông theo cách của con.
Rồi tìm hiểu về chim bạc má,
kể về chúng theo cách của con.
Rồi ngỗng."
Vì thế, hai điều quan trọng nhất
khi viết là: từng con chim một
và những bản nháp kinh khủng.
Nếu bạn không biết bắt đầu từ đâu,
nhớ rằng từng việc đã xảy đến với bạn
nằm trong đầu bạn bạn,
và bạn chỉ cần kể nó.
Nếu mọi người muốn bạn viết
về họ tốt hơn,
họ nên cư xử tốt hơn.
(Cười)
(Vỗ tay)
Bạn sẽ cảm thấy thật tệ
nếu một ngày bạn thức dậy
và nhận ra mình chưa bao giờ viết
về những điều luôn nằm trong tim:
những câu chuyện, ký ức,
ảo ảnh và những bài hát--
những sự thật về bạn,
cách bạn nhìn nhận mọi thứ --
bằng tiếng nói của chính bạn.
Đó là tất cả những gì bạn có thể làm
cho chúng tôi,
và cũng là lý do bạn được sinh ra.
Bảy: sách được xuất bản và
những thành công tạm thời của sự sáng tạo
là những thứ bạn đừng nên mơ tới.
Chúng có thể giết người.
Chúng khiến bạn đau khổ, làm
tổn thương và thay đổi bạn
bằng những cách
bạn không thể tưởng tượng nổi.
Những con người xuống dốc và
tồi tệ nhất mà tôi biết
là những nhà văn nam có
những tác phẩm bán chạy nhất.
Và, trở lại điều số một,
tất cả sự thật đều là nghịch lý,
tác phẩm được xuất bản cũng là
một điều kỳ diệu,
để câu chuyện của bạn
được đọc và lắng nghe
Cố nhẹ nhàng bứt khỏi ảo tưởng
rằng có sách được xuất bản
sẽ chữa lành bạn
rằng nó có thể lấp đầy
những lỗ hổng trong bạn.
Nó không thể.
Nó sẽ không giúp bạn.
Nhưng viết lách có thể.
Hát trong dàn hợp xướng hay
ban nhạc Bluegrass cũng có thể.
Vẽ tranh hoặc nuôi chim
hoặc nhận nuôi một chú chó già
cũng có thể.
Điều thứ tám: gia đình.
Gia đình là giá trị rất, rất, rất vững bền
dù cho họ có dịu dàng hay
kì lạ đến mức nào.
Lại một lần nữa, xem lại điều một.
Tại buổi họp gia đình khi bạn đột nhiên
muốn giết người hay tự tử,
hãy nhớ rằng trong mọi trường hợp,
sự hoài thai và ra đời của chúng ta là
một điều kỳ diệu.
Trái đất là ngôi trường dạy thứ tha.
Bắt đầu từ việc tha thứ cho bản thân,
và sau đó bạn có thế bắt đầu
điều đó tại bàn ăn.
Bằng cách đó, bạn có thể chịu đựng
việc này một cách thoái mái nhất.
Khi William Blake nói rằng chúng ta sống
để học cách chịu đựng tình yêu,
ông ấy biết gia đình bạn đã
được bao gồm trong đó,
kể cả khi bạn muốn chạy trốn và gào thét
cho mạng sống đáng yêu bé nhỏ của mình.
Nhưng tôi có thể hứa rằng bạn
sẵn sàng để làm điều đó.
Bạn có thể làm được, Lọ Lem, bạn có thể,
và khi đó bạn sẽ ngạc nhiên.
Chín: đồ ăn.
Cố gắng làm nó tốt hơn một chút.
Tôi nghĩ các bạn hiểu ý tôi mà.
(Cười)
Điều thứ mười --
Hồng ân.
Hồng ân là công dụng thần kỳ của dầu WD-40
hay là áo phao.
Sự bí ẩn của hồng ân là cách Chúa yêu
Henry Kissinger và Vladimir Putin
và tôi
giống như cách mà Ngài yêu
đứa cháu mới ra đời của bạn.
Ngạc nhiên không.
Tác động của hồng ân có thể
thay đổi, chữa lành chúng ta
hàn gắn thế giới của chúng ta.
Để có thể tìm được hồng ân,
hãy kêu cứu và chuẩn bị sẵn sàng
Hồng ân Chúa sẽ tìm thấy bạn dù ở đâu,
nhưng sẽ không bỏ rơi bạn ở nơi ấy.
Và hồng ân sẽ trông không giống với
Casper chú ma thân thiện,
thật đáng tiếc.
Nhưng điện thoại sẽ kêu và thư sẽ tới
và bất chấp mọi khó khăn,
bạn sẽ có lại khiếu hài hước của mình.
Tiếng cười là liều thuốc bổ.
Nó giúp ta có thể sống lại
và đưa chúng ta trở lại với bản thân mình
và điều này tạo cho ta niềm tin vào
cuộc sống và lẫn nhau.
Và hãy nhớ rằng -- hồng ân rồi sẽ đến.
Mười một: Chúa chỉ là
những điều tốt lành.
Chúa không đáng sợ đến vậy đâu.
Chúa có nghĩa là điều tuyệt diệu hay
tình yêu thương,
hay như chúng ta đã được học
từ "Deteriorata" vĩ đại,
"chiếc bánh vũ trụ".
Một tên hay khác cho Chúa
là "Không phải tôi".
Emerson đã nói rằng người hạnh phúc nhất
trên Trái Đất
là người học được từ thiên nhiên
bài học về sự tôn kính.
Nên hãy thường xuyên ra ngoài và tìm kiếm.
Mục sư của tôi đã nói con có thể nhốt
một con ong vào đáy lọ mà không cần nắp
vì chúng không nhìn lên,
chúng chỉ cay đắng bay xung quanh
và va vào thành thủy tinh.
Hãy đi ra ngoài. Tìm kiếm xung quanh.
Bí mật của sự sống.
Và điều cuối cùng: cái chết.
Điều thứ 12.
Chao ôi.
Thật khó để chấp nhận khi
những người quan trọng với bạn ra đi.
Bạn sẽ không thể vượt qua được
mất mát đó, và dù xã hội có nói gì,
bạn cũng không thể.
Những con chiên như ta thích nghĩ về
cái chết như là sự thay đổi nơi sống.
Nhưng dù sao đi nữa, người ấy
sẽ vẫn sống trọn vẹn trong tim bạn
nếu bạn không khép kín trái tim lại.
Leonard Cohen đã nói, "Mọi vật
luôn có những vết nứt,
đó là cách để ánh sáng chiếu vào."
Và đó là cách để chúng ta
có thể sống trọn vẹn lần nữa.
Còn nữa, sẽ có người làm bạn cười
vào những thời điểm khó khăn nhất,
đó là một tin tuyệt vời.
Nhưng sự biến mất của họ sẽ trở thành
nỗi nhớ dai dẳng cho bạn.
Nỗi buồn và bè bạn, thời gian và nước mắt
sẽ chữa lành bạn đến một mức nào đó.
Nước mắt sẽ làm sạch và thanh tẩy,
tưới mát và nuôi dưỡng bạn.
và con đường bạn đang đi.
Các bạn có biết điều đầu tiên
Chúa nói với Moses là gì không?
Ngài nói "Cởi giày của con ra."
Vì đây là đất thánh, nơi chứa đựng
mọi dấu chỉ của nghịch lý.
Nó thật khó tin, nhưng đó là điều thật
nhất tôi từng biết.
Khi bạn già hơn một chút, như
con người bé nhỏ của tôi đây,
bạn sẽ nhận ra rằng cái chết cũng
thiêng liêng như sự ra đời vậy.
Và đừng lo lắng -- cứ tiếp tục
cuộc sống của mình đi.
Gần như mọi cái chết đều đơn giản
và nhẹ nhàng
với những người tuyệt vời nhất
bên cạnh bạn
có mặt mỗi khi bạn cần.
Bạn sẽ không cô đơn.
Họ sẽ giúp bạn vượt qua tất cả những gì
chờ đợi trước mắt.
Như Ram Dass đã nói,
"Khi mọi chuyện đã đi đến hồi kết,
tất cả chúng ta chỉ trở về nơi
thuộc về mình."
Tôi nghĩ rằng chỉ có thế thôi,
nhưng nếu tôi nghĩ ra điều gì khác,
tôi sẽ để các bạn biết.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)
Tôi đã rất ngạc nhiên khi
được mời,
vì đây không phải là lĩnh vực của tôi,
công nghệ hay thiết kế hay giải trí.
Ý tôi là, tôi thiên về đức tin
và viết lách
chúng thường không đi đôi với nhau.
Và tôi đã bất ngờ,
nhưng họ nói tôi có thể tới thuyết trình,
và tôi đã trả lời tôi rất vinh dự.
(Video) Nếu bạn không biết
bắt đầu từ đâu,
hãy nhớ rằng mọi thứ đã xảy ra
nằm trong đầu bạn
và bạn cần phải kể nó.
Anne Lamott: Mọi người cảm thấy cực kỳ
hoảng loạng và tệ hại
trên nước Mỹ dạo gần đây,
và tôi chỉ muốn giúp mọi người có thể
lấy việc đó ra làm chuyện cười
và nhận ra rằng nó không
phải là một vấn đề.
Nếu bạn hành động,
làm một việc có ích
hay yêu thương hay hướng thiện,
bạn sẽ có những tình cảm yêu thương.