1 00:00:00,201 --> 00:00:01,893 Chủ đề của bài diễn thuyết của tôi hôm nay là 2 00:00:01,893 --> 00:00:05,101 "Trở thành một nghệ sĩ, ngay lúc này." 3 00:00:05,101 --> 00:00:08,158 Hầu hết mọi người, khi chủ đề này được đưa lên, 4 00:00:08,158 --> 00:00:10,784 trở lên căng thẳng và chống lại nó: 5 00:00:10,784 --> 00:00:13,778 "Nghệ thuật không nuôi tôi được, và bây giờ tôi đang bận. 6 00:00:13,778 --> 00:00:16,154 Tôi phải đi học, phải kiếm việc làm, 7 00:00:16,154 --> 00:00:18,441 cho con cái tôi đến chỗ học ..." 8 00:00:18,441 --> 00:00:23,976 Bạn nghĩ, "Tôi quá bận rộn. Tôi không có thời gian cho nghệ thuật." 9 00:00:23,976 --> 00:00:27,437 Có hàng trăm lý do để bạn không thể thành nghệ sĩ bây giờ. 10 00:00:27,437 --> 00:00:28,992 Chúng cứ nhảy vào đầu bạn phải không? 11 00:00:28,992 --> 00:00:30,815 Có rất nhiều lý do tại sao chúng ta không thể trở thành, 12 00:00:30,815 --> 00:00:33,375 quả thật là chúng ta không chắc chắn tại sao chúng ta nên trở thành. 13 00:00:33,375 --> 00:00:35,068 Chúng ta không biết tại sao chúng ta nên là các nghệ sĩ, 14 00:00:35,068 --> 00:00:38,971 nhưng có rất nhiều lý do để không trở thành. 15 00:00:38,971 --> 00:00:43,346 Tại sao mọi người ngay lập tức chống lại ý tưởng của việc gắn họ với nghệ thuật? 16 00:00:43,346 --> 00:00:47,214 Có thể bạn nghĩ nghệ thuật là cho người vô cùng có năng khiếu 17 00:00:47,214 --> 00:00:52,266 hoặc cho người được đào tạo cẩn thận và chuyên nghiệp. 18 00:00:52,266 --> 00:00:56,609 Và có một vài trong số bạn có thể nghĩ rằng đã đi lạc quá xa khỏi nghệ thuật. 19 00:00:56,609 --> 00:01:01,227 Có thể bạn đã vậy, nhưng tôi không nghĩ vậy. 20 00:01:01,227 --> 00:01:03,696 Đây là chủ đề của bài diễn thuyết của tôi ngày hôm nay. 21 00:01:03,696 --> 00:01:05,498 Chúng ta đều là những nghệ sĩ bẩm sinh. 22 00:01:05,498 --> 00:01:08,542 Nếu bạn có con, bạn sẽ biết điều tôi nói. 23 00:01:08,542 --> 00:01:13,427 Hầu hết những thứ trẻ con làm là nghệ thuật. 24 00:01:13,427 --> 00:01:16,005 Chúng vẽ với màu sáp trên tường. 25 00:01:16,005 --> 00:01:19,157 Chúng nhảy theo Son Dam Bi trên TV, 26 00:01:19,157 --> 00:01:23,015 nhưng bạn không thể gọi đó là điệu nhảy của Son Dam Bi - đó trở thành điệu nhảy của những đứa trẻ. 27 00:01:23,015 --> 00:01:28,301 Chúng nhảy một điệu nhảy lạ lùng và tra tấn mọi người bằng giọng hát. 28 00:01:28,301 --> 00:01:32,275 Có thể nghệ thuật của chúng là cái gì đó mà chỉ bố mẹ chúng có thể chịu đựng nổi, 29 00:01:32,275 --> 00:01:37,472 và bởi vì chúng luyện tập thứ nghệ thuật đó cả ngày trời, 30 00:01:37,472 --> 00:01:40,751 thực sự thì mọi người trở nên mệt mỏi một chút khi xung quanh những đứa trẻ. 31 00:01:40,751 --> 00:01:43,906 Trẻ con thỉnh thoảng cũng biểu diễn kịch một người -- 32 00:01:43,906 --> 00:01:47,452 chơi đồ hàng quả thực là kịch một người hay một vở kịch. 33 00:01:47,452 --> 00:01:50,131 Và một vài đứa trẻ, khi chúng lớn hơn chút nữa, 34 00:01:50,131 --> 00:01:52,151 bắt đầu nói dối. 35 00:01:52,151 --> 00:01:57,242 Thông thường bố mẹ nhớ lần đầu tiên mà con họ nói dối. 36 00:01:57,242 --> 00:01:58,587 Họ bị sốc. 37 00:01:58,587 --> 00:02:02,155 "Bây giờ nó đã lộ bản chất thật," Người mẹ nói. Cô ấy nghĩ, "Tại sao nó lại giống bố nó?" 38 00:02:02,155 --> 00:02:05,361 Cô ấy hỏi đứa con, "Con sẽ trở thành người như thế nào hả?" 39 00:02:05,361 --> 00:02:06,932 Nhưng bạn không nên lo lắng. 40 00:02:06,932 --> 00:02:13,152 Thời điểm mà những đứa trẻ bắt đầu nói dối là thời điểm mà việc kể chuyện bắt đầu. 41 00:02:13,152 --> 00:02:15,340 Chúng nói về những thứ mà chúng chưa nhìn thấy. 42 00:02:15,340 --> 00:02:17,131 Điều đó thật kinh ngạc. Đó là một giây phút tuyệt vời. 43 00:02:17,131 --> 00:02:19,198 Bố mẹ nên chúc mừng. 44 00:02:19,198 --> 00:02:23,355 "Ồ, con trai tôi cuối cùng đã bắt đầu nói dối!" 45 00:02:23,355 --> 00:02:25,584 Được rồi! Nó cần một lễ kỷ niệm. 46 00:02:25,584 --> 00:02:28,973 Ví dụ một đứa trẻ nói, "Mẹ, biết không? Con đã gặp một người ngoài hành tinh trên đường về nhà." 47 00:02:28,973 --> 00:02:33,424 Thì một bà mẹ thông thường sẽ đáp lại, "Dừng ngay điều vớ vẩn đó lại." 48 00:02:33,424 --> 00:02:37,040 Bây giờ, một bố mẹ lý tưởng là người mà đáp lại như thế này: 49 00:02:37,040 --> 00:02:40,112 "Thật á? Một người ngoài hành tinh, hả? Nó trông thế nào? Nó có nói gì không? 50 00:02:40,112 --> 00:02:41,816 Con gặp nó ở đâu?" "Ừm, trước siêu thị ạ." 51 00:02:41,816 --> 00:02:44,138 Khi bạn có một đối thoại như này, 52 00:02:44,138 --> 00:02:50,513 đứa trẻ phải nghĩ ra điều tiếp theo để nói và chịu trách nhiệm cho điều cậu ta bắt đầu. 53 00:02:50,513 --> 00:02:52,677 Sớm thôi một câu chuyện phát triển. 54 00:02:52,677 --> 00:02:57,154 Tất nhiên đây là một câu chuyện trẻ con, 55 00:02:57,154 --> 00:03:00,970 nhưng nghĩ ra một câu tiếp theo sau câu trước 56 00:03:00,970 --> 00:03:05,038 thì là thứ giống như một nhà văn chuyên nghiệp như tôi làm 57 00:03:05,038 --> 00:03:07,417 Trong bản chất, chúng không khác nhau. 58 00:03:07,417 --> 00:03:10,103 Roland Barthes một lần nói về các tiểu thuyết của Flaubert, 59 00:03:10,103 --> 00:03:12,709 "Flaubert không viết tiểu thuyết, 60 00:03:12,709 --> 00:03:15,714 Ông ấy chỉ nối một câu văn sau một câu văn khác. 61 00:03:15,714 --> 00:03:20,441 Tình yêu giữa những câu văn, đó là bản chất của các tiểu thuyết Flaubert." 62 00:03:20,441 --> 00:03:23,224 Đúng vậy -- một tiểu thuyết, đơn giản, chỉ là viết một câu văn, 63 00:03:23,224 --> 00:03:26,683 sau đó, để không phá vỡ giá trị của câu đầu tiên, 64 00:03:26,683 --> 00:03:28,388 viết câu tiếp theo. 65 00:03:28,388 --> 00:03:29,897 Và bạn tiếp tục tạo nên những kết nối. 66 00:03:29,897 --> 00:03:31,408 Hãy đọc câu văn này: 67 00:03:32,919 --> 00:03:34,430 "Vào một buổi sáng, khi mà Gregor Samsa thức dậy từ những giấc mơ đầy lo lắng, anh ấy nhận ra rằng trên chiếc giường anh ấy đã biến thành một con bọ rận kì quái." 68 00:03:34,430 --> 00:03:36,876 Vâng, đây là câu đầu tiên của tác phẩm "The Metamorphosis" của Franz Kafka 69 00:03:36,876 --> 00:03:40,044 Viết một câu văn vô nghĩa, 70 00:03:40,044 --> 00:03:42,492 và viết tiếp để chứng minh nó, 71 00:03:42,492 --> 00:03:46,921 Tác phẩm của Kafka trở thành kiệt tác của văn học đương đại. 72 00:03:46,921 --> 00:03:49,670 Kafka đã không đưa tác phẩm của mình cho bố xem. 73 00:03:49,670 --> 00:03:51,994 Ông ấy không có mối quan hệ tốt với bố mình. 74 00:03:51,994 --> 00:03:55,790 Tự mình, ông ấy viết những câu văn này. 75 00:03:55,790 --> 00:03:59,053 Nếu ông ấy cho bố mình xem, hẳn bố ông sẽ nghĩ "Con trai tôi cuối cùng đã mất nó,". 76 00:03:59,053 --> 00:04:00,965 Đúng vậy. Nghệ thuật chỉ là trở nên điên rồ một chút 77 00:04:00,965 --> 00:04:03,212 và biện minh bằng câu tiếp theo, 78 00:04:03,212 --> 00:04:06,473 việc mà không khác việc một đứa trẻ làm là mấy. 79 00:04:06,473 --> 00:04:08,004 Một đứa trẻ mà bắt đầu nói dối 80 00:04:08,004 --> 00:04:11,130 là bước một bước đầu tiên của người kể chuyện. 81 00:04:11,130 --> 00:04:13,691 Những đứa trẻ có tạo nên nghệ thuật. 82 00:04:13,691 --> 00:04:15,116 Chúng không trở nên mệt mỏi và thấy vui khi làm việc này. 83 00:04:15,116 --> 00:04:16,877 Tôi đã ở đảo Jeju một vài ngày trước đây. 84 00:04:16,877 --> 00:04:21,989 Khi những đứa trẻ trên bờ biển, phần lớn đều thích nghịch nước. 85 00:04:21,989 --> 00:04:24,896 Nhưng một vài đứa dành nhiều thời gian với cát, 86 00:04:24,896 --> 00:04:27,140 xây dựng những ngọn núi và biển -- thực ra, không phải biển, 87 00:04:27,140 --> 00:04:31,087 mà là những thứ khác -- con người và chó, vân vân. 88 00:04:31,087 --> 00:04:32,500 Nhưng bố mẹ nói với chúng, 89 00:04:32,500 --> 00:04:34,263 "Nó rồi cũng sẽ bị trôi sạch đi bởi sóng biển." 90 00:04:34,263 --> 00:04:36,085 Hay nói cách khác, nó vô ích. 91 00:04:36,085 --> 00:04:37,229 Không cần thiết. 92 00:04:37,229 --> 00:04:39,095 Nhưng những đứa trẻ không để ý. 93 00:04:39,095 --> 00:04:40,266 Chúng vui vẻ lúc đó 94 00:04:40,266 --> 00:04:42,432 và chúng tiếp tục chơi với cát. 95 00:04:42,432 --> 00:04:44,698 Trẻ con không làm gì bởi vì ai đó bảo chúng. 96 00:04:44,698 --> 00:04:46,294 Chúng không bị sai bảo bởi sếp 97 00:04:46,294 --> 00:04:49,219 hoặc bất cứ ai, chúng cứ làm thôi. 98 00:04:49,219 --> 00:04:54,615 Khi bạn còn nhỏ, tôi cá rằng bạn đã dành thời gian tận hưởng sự vui thú của thứ nghệ thuật còn sơ khai. 99 00:04:54,615 --> 00:04:58,977 Khi tôi yêu cầu sinh viên của tôi viết về giây phút hạnh phúc nhất của họ, 100 00:04:58,977 --> 00:05:04,901 rất nhiều viết về một trải nghiệm nghệ thuật đầu tiên họ có khi còn trẻ con. 101 00:05:04,901 --> 00:05:07,656 Học đánh đàn piano lần đầu tiên hay đánh đàn dùng bốn bàn tay với một người bạn, 102 00:05:07,656 --> 00:05:12,672 hoặc biểu diễn một bản kịch khôi hài ngớ ngẩn với những người bạn trông giống bọn ngốc -- những thứ như vậy. 103 00:05:12,672 --> 00:05:16,023 Hoặc giây phút làm một bộ phim đầu tiên mà quay với một chiếc máy quay cũ 104 00:05:16,023 --> 00:05:18,346 Họ nói về đủ loại trải nghiệm. 105 00:05:18,346 --> 00:05:20,611 Bạn chắc chắn cũng có một giây phút như vậy. 106 00:05:20,611 --> 00:05:22,544 Vào giây phút đó, nghệ thuật làm bạn vui 107 00:05:22,544 --> 00:05:24,221 bởi vì nó không phải là công việc. 108 00:05:24,221 --> 00:05:26,754 Công việc không làm bạn vui, phải không? Hầu như đều khó nhọc. 109 00:05:26,754 --> 00:05:29,855 Nhà văn người Pháp Michel Tournier có một câu nói nổi tiếng. 110 00:05:29,855 --> 00:05:31,545 Thực ra nó có hại một chút. 111 00:05:31,545 --> 00:05:36,517 "Công việc là chống lại bản chất con người. Bằng chứng là nó làm chúng ta mệt mỏi." 112 00:05:36,517 --> 00:05:38,002 Đúng không? Tại sao công việc lại làm chúng ta mệt mỏi nếu nó là trong bản chất? 113 00:05:38,002 --> 00:05:39,663 Vui chơi không làm chúng ta mệt mỏi. 114 00:05:39,663 --> 00:05:41,098 Chúng ta có thể chơi cả đêm dài. 115 00:05:41,098 --> 00:05:43,531 Nếu chúng ta làm việc cả đêm, chúng ta phải được trả thêm giờ. 116 00:05:43,531 --> 00:05:46,815 Tại sao? Bởi vì nó mệt mỏi và chúng ta cảm thấy mệt mỏi. 117 00:05:46,815 --> 00:05:51,497 Nhưng với những đứa trẻ, thông thường chúng làm nghệ thuật cho vui. Đó là vui chơi. 118 00:05:51,497 --> 00:05:54,231 Chúng không vẽ để bán cho một khách hàng 119 00:05:54,231 --> 00:05:57,256 hoặc chơi piano để kiếm tiền cho gia đình. 120 00:05:57,256 --> 00:06:00,032 Tất nhiên, có những người đã phải làm điều đó. 121 00:06:00,032 --> 00:06:01,334 Bạn biết quí ông này phải không? 122 00:06:01,334 --> 00:06:05,420 Ông ấy đã phải diễn khắp châu Âu để giúp gia đình mình -- 123 00:06:05,420 --> 00:06:07,310 Wolfgang Amadeus Mozart -- 124 00:06:07,310 --> 00:06:10,273 nhưng đó đã là hàng thế kỉ trước đây, nên chúng ta có thể coi đó là một ngoại lệ. 125 00:06:10,273 --> 00:06:14,138 Không may, vào một thời điểm nào đó nghệ thuật của chúng ta -- một thứ giải trí vui vẻ -- kết thúc. 126 00:06:14,138 --> 00:06:17,528 Những đứa trẻ phải đi đến lớp, đến trường, làm bài tập về nhà 127 00:06:17,528 --> 00:06:21,046 và tất nhiên chúng học piano hay ba lê, 128 00:06:21,046 --> 00:06:22,815 nhưng chúng không vui vẻ nữa. 129 00:06:22,815 --> 00:06:26,147 Khi mà bạn bị bảo phải làm thế và có một sự cạnh tranh. Vui thế nào được? 130 00:06:26,147 --> 00:06:31,739 Nếu bạn ở trong trường tiểu học và bạn vẫn vẽ lên tường, 131 00:06:31,739 --> 00:06:35,654 bạn chắc chắn sẽ gặp rắc rồi với mẹ bạn. 132 00:06:35,654 --> 00:06:39,521 Bên cạnh đó, 133 00:06:39,521 --> 00:06:42,101 nếu bạn tiếp tục hành động như một nghệ sĩ khi bạn lớn tuổi hơn nữa, 134 00:06:42,101 --> 00:06:45,769 bạn sẽ ngày càng chịu thêm áp lực -- 135 00:06:45,769 --> 00:06:51,824 mọi người sẽ chất vấn về hành động của bạn và yêu cầu bạn hành động đúng đắn. 136 00:06:51,824 --> 00:06:58,011 Đây là câu chuyện của tôi: khi tôi học lớp 8 và tôi tham dự một cuộc thi vẽ tại trường ở Gyeongbokgung. 137 00:06:58,011 --> 00:07:00,918 Tôi cố gắng hết sức, và thầy giáo của tôi đi xung quanh 138 00:07:00,918 --> 00:07:04,506 và hỏi tôi, "Em đang làm gì thế?" 139 00:07:04,506 --> 00:07:06,320 "Em đang vẽ chăm chú ạ," Tôi nói. 140 00:07:06,320 --> 00:07:08,223 "Tại sao em chỉ dùng mỗi màu đen?" 141 00:07:08,223 --> 00:07:10,603 Tất nhiên vì tôi đang cố gắng tô màu cuốn sách vẽ bằng màu đen. 142 00:07:10,603 --> 00:07:13,672 Và tôi giải thích. 143 00:07:13,672 --> 00:07:16,919 "Đó là một đêm tối và một con qua đang đậu trên một cành cây." 144 00:07:16,919 --> 00:07:17,917 Sau đó thầy giáo tôi nói. 145 00:07:17,917 --> 00:07:23,239 "Thật à? Uh, Young-ha, em có thể không giỏi vẽ nhưng em có tài năng cho việc kể chuyện đó." 146 00:07:23,239 --> 00:07:25,974 Tôi ước ông ấy đã nói như vậy. 147 00:07:25,974 --> 00:07:28,742 "Đi ra ngoài, đồ đùa cợt!" mới là lời đáp. (Tiếng cười) 148 00:07:28,742 --> 00:07:30,346 "Đi ra ngoài!" thầy nói. 149 00:07:30,346 --> 00:07:33,028 Cần phải vẽ cung điện, cung Gyeonghoeru, vân vân, 150 00:07:33,028 --> 00:07:35,463 nhưng tôi lại tô màu tất cả mọi thứ bằng màu đen, 151 00:07:35,463 --> 00:07:37,147 nên thầy đã lôi tôi ra khỏi nhóm đó. 152 00:07:37,147 --> 00:07:39,167 Cũng có cả rất nhiều cô gái ở đó, 153 00:07:39,167 --> 00:07:40,718 nên tôi đã vô cùng xấu hổ. 154 00:07:40,718 --> 00:07:45,170 Không có lời giải thích hay lời bào chữa của tôi được lắng nghe, 155 00:07:45,170 --> 00:07:48,383 và tôi đã trải qua một việc lớn. 156 00:07:48,383 --> 00:07:52,901 Nếu ông ấy là một thầy giáo lý tưởng, ông ấy đáng ra đã đáp lại như tôi nói trước đó, 157 00:07:52,901 --> 00:07:55,214 "Young-ha có thể không có tài năng vẽ, 158 00:07:55,214 --> 00:07:58,589 nhưng em ấy có tài năng cho việc kể chuyện," và ông ấy nên khuyến khích tôi. 159 00:07:58,589 --> 00:08:02,041 Nhưng một giáo viên như vậy thật là khó tìm, 160 00:08:02,041 --> 00:08:05,004 Sau này, tôi lớn lên và đến những phòng tranh ở châu Âu -- 161 00:08:05,004 --> 00:08:06,905 Tôi đã là một sinh viên đại học -- và tôi đã nghĩ điều này là không công bằng. 162 00:08:06,905 --> 00:08:10,146 Hãy nhìn thấy thứ tôi tìm thấy này. (Tiếng cười) 163 00:08:13,387 --> 00:08:16,628 Những tác phẩm như thế này được treo ở Besel trong khi tôi đã bị trừng trị 164 00:08:16,628 --> 00:08:22,021 và đứng trước cung điện đó với bức tranh của tôi trong mồm. 165 00:08:22,021 --> 00:08:25,027 Hãy nhìn này. Nó chỉ giống giấy dán tường phải không? 166 00:08:25,027 --> 00:08:26,943 Nghệ thuật hiện đại, sau này tôi khám phá ra rằng, không được giải thích bởi một câu chuyện vớ vẩn như của tôi. 167 00:08:26,943 --> 00:08:30,888 Không có con quạ nào được nói đến. 168 00:08:30,888 --> 00:08:34,221 Hầu hết những tác phẩm không có tiêu đề, Untitled. 169 00:08:34,221 --> 00:08:37,322 Nghệ thuật hiện đại vào thế kỉ 20 170 00:08:37,322 --> 00:08:42,691 là việc làm cái gì đó kì quặc và thế chỗ trống bằng một lời giải thích hay một sự diễn giải -- 171 00:08:42,691 --> 00:08:44,170 bản chất giống với thứ tôi đã làm. 172 00:08:44,170 --> 00:08:46,918 Tất nhiên, tác phẩm của tôi rất là nghiệp dư, 173 00:08:46,918 --> 00:08:50,207 nhưng hãy chuyển sang những ví dụ nổi tiếng hơn 174 00:08:50,207 --> 00:08:52,808 Đây là của Picasso. 175 00:08:52,808 --> 00:08:58,609 Ông ấy gắn cái ghi đông vào một cái yên xe đạp và gọi nó là "Cái đầu bò". Nghe thuyết phục phải không? 176 00:08:58,609 --> 00:09:03,253 Tiếp theo, một cái bồn cầu được đặt khác đi và gọi là "Suối nước". 177 00:09:03,253 --> 00:09:04,847 Đó là của Duchamp. 178 00:09:04,847 --> 00:09:09,297 Vậy xóa đi khoảng trống giữa sự giải thích và một hành động kì quặc với những câu chuyện -- 179 00:09:09,297 --> 00:09:13,424 đó chính là nghệ thuật hiện đại. 180 00:09:13,424 --> 00:09:14,812 Picasso thậm chí còn nói một câu, 181 00:09:14,812 --> 00:09:18,989 "Tôi vẽ không phải thứ tôi nhìn thấy mà là thứ tôi nghĩ." 182 00:09:18,989 --> 00:09:21,506 Vâng, có nghĩa là tôi không cần phải vẽ Gyeonghoeru. 183 00:09:21,506 --> 00:09:25,577 Tôi ước tôi biết điều Picasso nói lúc trước. Tôi đã có thể tranh cãi với giáo viên của tôi tốt hơn. 184 00:09:25,577 --> 00:09:29,379 Thật không may, những nghệ sĩ nhỏ trong chúng ta 185 00:09:29,379 --> 00:09:34,866 đã bị bóp nghẹ đến chết trước khi chúng ta bắt đầu đáp lại những kẻ chống nghệ thuật. 186 00:09:34,866 --> 00:09:36,471 Họ bị khóa lại. 187 00:09:36,471 --> 00:09:37,554 Đó là bi kịch của chúng ta. 188 00:09:37,554 --> 00:09:42,814 Vậy điều gì xảy ra khi những nghệ sĩ nhỏ bị khóa lại, bài trừ hoặc thậm chí giết chết? 189 00:09:42,814 --> 00:09:44,197 Ham muốn nghệ thuật của chúng ta không mất đi. 190 00:09:44,197 --> 00:09:47,294 Chúng ta muốn thể hiện, bộc lộ bản thân, 191 00:09:47,294 --> 00:09:52,532 nhưng với nghệ sĩ đã chết, ham muốn nghệ thuật sẽ bộc lộ dưới dạng tối tăm. 192 00:09:52,532 --> 00:09:55,499 Trong những quán karaoke, luôn có những người hát 193 00:09:55,499 --> 00:09:58,041 "She's Gone" hay "Hotel California" 194 00:09:58,041 --> 00:10:00,361 bắt chước những cây guitar. 195 00:10:00,361 --> 00:10:02,603 Thường thì họ hát một cách kinh khủng. Thực kinh khủng. 196 00:10:02,603 --> 00:10:05,082 Một vài người trở thành những rocker như thế. 197 00:10:05,082 --> 00:10:07,155 Hoặc một vài người nhảy nhót trong những câu lạc bộ. 198 00:10:07,155 --> 00:10:10,557 Những người thích thú kể chuyện 199 00:10:10,557 --> 00:10:13,567 cuối cùng lại lang thang trên Internet cả đêm. 200 00:10:13,567 --> 00:10:16,962 Một tài năng viết đã bộc lộ một mặt tối tăm như thế. 201 00:10:16,962 --> 00:10:20,915 Thỉnh thoảng chúng ta thấy những ông bố trở nên thích thú hơn con của họ 202 00:10:20,915 --> 00:10:23,900 chơi với Legos hay lắp ghép robot. 203 00:10:23,900 --> 00:10:25,633 Họ nói, "Đừng động vào nó. Bố sẽ làm cho con." 204 00:10:25,633 --> 00:10:27,268 Đứa con đã mất hứng và đi làm thứ khác, 205 00:10:27,268 --> 00:10:31,277 nhưng ông bố vẫn một mình xây những lâu đài. 206 00:10:31,277 --> 00:10:35,755 Điều này cho thấy rằng sự thôi thúc nghệ thuật trong chúng ta bị nén lại, không phải biến mất. 207 00:10:35,755 --> 00:10:39,547 Nhưng chúng lại có thể được lộ ra một cách tiêu cực, dưới dạng lòng ghen tị. 208 00:10:39,547 --> 00:10:44,841 Bạn biết bài hát "Tôi rất muốn lên TV"? Tại sao mọi người lại thích vậy? 209 00:10:44,841 --> 00:10:48,669 Trên TV có đầy người làm việc mà chúng ta ước được làm, 210 00:10:48,669 --> 00:10:50,609 nhưng lại không bao giờ làm. 211 00:10:50,609 --> 00:10:56,738 Họ nhảy, họ diễn -- và họ càng làm nhiều, họ lại được ca tụng. 212 00:10:56,738 --> 00:10:59,888 Vì vậy chúng ta bắt đầu ghen tị với họ. 213 00:10:59,888 --> 00:11:03,982 Chúng ta trở thành những nhà độc tài với cái điều khiển và bắt đầu phê phán những người trên TV. 214 00:11:03,982 --> 00:11:09,835 "Anh ta không diễn được." "Thế mà gọi là hát à?" Cô ta không thể đánh được các nốt." 215 00:11:09,835 --> 00:11:12,125 Chúng ta dễ dàng nói những thứ như thế này. 216 00:11:12,125 --> 00:11:15,068 Chúng ta trở nên ghen tị, không phải chúng ta xấu xa, 217 00:11:15,068 --> 00:11:19,605 nhưng bởi vì chúng ta có những nghệ sĩ nhỏ bé bị nhốt lại ở bên trong. 218 00:11:19,605 --> 00:11:23,191 Đó là điều tôi nghĩ. 219 00:11:23,191 --> 00:11:25,029 Vậy thì chúng ta nên làm gì? 220 00:11:25,029 --> 00:11:25,806 Vâng, đúng vậy. 221 00:11:25,806 --> 00:11:29,000 Ngay bây giờ, chúng ta cần bắt đầu nghệ thuật của chính chúng ta. 222 00:11:29,000 --> 00:11:30,009 Ngay lúc này, chúng ta có thể tắt TV, 223 00:11:30,009 --> 00:11:32,458 thoát khỏi Internet, 224 00:11:32,458 --> 00:11:35,158 đứng dậy và bắt đầu làm việc gì đó. 225 00:11:35,158 --> 00:11:36,893 Tôi dạy sinh viên ở trường kịch, 226 00:11:36,893 --> 00:11:39,627 có một khóa họ được gọi là Nghệ thuật kịch. 227 00:11:39,627 --> 00:11:43,817 Trong khóa học này, tất cả sinh viên phải tham gia một vở kịch. 228 00:11:43,817 --> 00:11:47,929 Tuy nhiên, những sinh viên ngành diễn không nhất thiết phải diễn. 229 00:11:47,929 --> 00:11:49,949 Ví dụ họ có thể viết một vở kịch. 230 00:11:49,949 --> 00:11:52,673 và những nhà biên kịch có thể làm việc với sân khấu. 231 00:11:52,673 --> 00:11:54,969 Cũng thế, những sinh viên ngành nghệ thuật sân khấu có thể trở thành diễn viên, và như vậy mà tạo nên một chương trình. 232 00:11:54,984 --> 00:11:58,732 Đầu tiên sinh viên tự hỏi không biết họ có thực sự có thể làm thế. 233 00:11:58,732 --> 00:12:03,295 nhưng sau đó họ có rất nhiều niềm vui. Tôi hiếm khi thấy ai đó mà buồn bã khi đóng kịch. 234 00:12:03,295 --> 00:12:07,457 Trong trường học, quân đội hay thậm chí trong viện tâm thần, khi bạn nói mọi người làm vậy, họ thích thú. 235 00:12:07,457 --> 00:12:12,353 Tôi đã chứng kiến trong quân đội -- mọi người vui vẻ diễn những vở kịch. 236 00:12:12,353 --> 00:12:15,285 Tôi có một trải nghiệm khác: 237 00:12:15,285 --> 00:12:18,919 Trong lớp học viết của tôi, tôi đưa cho sinh viên một bài tập đặc biệt. 238 00:12:18,919 --> 00:12:24,819 Tôi có những sinh viên như bạn trong lớp học -- nhiều người không theo học ngành viết. 239 00:12:24,819 --> 00:12:29,396 Một vài người học ngành nghệ thuật hay âm nhạc và nghĩ rằng họ không thể viết. 240 00:12:29,396 --> 00:12:33,123 Nên tôi đưa cho họ giấy trắng và một chủ đề. 241 00:12:33,123 --> 00:12:34,737 Đó có thể là một chủ đề đơn giản: 242 00:12:34,737 --> 00:12:37,251 Viết về một việc không may mắn nhất trong thời thơ ấu của bạn. 243 00:12:37,251 --> 00:12:41,164 Với một điều kiện: Bạn phải viết như điên. Như điên! 244 00:12:41,164 --> 00:12:43,897 Tôi đi xung quanh và khuyến khích họ, 245 00:12:43,897 --> 00:12:47,641 "Nhanh lên, nhanh lên!" Họ phải viết như điên trong một hoặc hai tiếng. 246 00:12:47,641 --> 00:12:50,849 Họ chỉ được nghĩ trong năm phút đầu tiên. 247 00:12:50,849 --> 00:12:54,071 Lý do tôi làm họ viết như điên vì 248 00:12:54,071 --> 00:12:56,829 khi bạn viết chậm và có rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu bạn, 249 00:12:56,829 --> 00:12:59,276 con quỷ của nghệ thuật chui vào. 250 00:12:59,276 --> 00:13:03,308 Con quỷ sẽ bảo bạn hàng trăm lý do 251 00:13:03,308 --> 00:13:06,238 tại sao bạn không thể viết: 252 00:13:06,238 --> 00:13:09,073 "Mọi người sẽ cười bạn. Đây không phải là bài viết tốt!" 253 00:13:09,073 --> 00:13:10,623 Câu kiểu gì thế này? Nhìn vào chữ viết của bạn!" 254 00:13:10,623 --> 00:13:12,200 Nó sẽ nói rất nhiều thứ. 255 00:13:12,200 --> 00:13:14,704 Bạn phải chạy thật nhanh để con quỷ không đuổi kịp 256 00:13:14,704 --> 00:13:18,776 Bài viết thực sự tốt tôi được đọc trong lớp của tôi 257 00:13:18,776 --> 00:13:21,449 không phải từ những bài tập với hạn nộp lâu, 258 00:13:21,449 --> 00:13:24,933 mà từ những sinh viên đã viết như điên trong 40 đến 60 phút 259 00:13:24,933 --> 00:13:28,335 trước tôi với một chiếc bút chì. 260 00:13:28,335 --> 00:13:30,174 Những sinh viên đó bước vào một trạng thái hôn mê. 261 00:13:30,174 --> 00:13:34,636 Sau 30 hoặc 40 phút, họ viết mà không biết mình đang viết. 262 00:13:34,636 --> 00:13:37,601 Và trong khoảnh khắc này, con quỷ mè nheo biến mất. 263 00:13:37,601 --> 00:13:39,310 Vậy nên tôi có thể nói: 264 00:13:39,310 --> 00:13:43,325 Không phải là vì hàng trăm lý do một người không thể là một nghệ sĩ, 265 00:13:43,325 --> 00:13:47,575 mà là vì một lí do làm chúng ta trở thành nghệ sĩ. 266 00:13:47,575 --> 00:13:49,284 Tại sao chúng ta không thể là một cái gì đó không quan trọng. 267 00:13:49,284 --> 00:13:52,434 Hầu hết các nghệ sĩ trở thành nghệ sĩ bởi vì lí do này. 268 00:13:52,434 --> 00:13:56,104 Chúng ta cho con quỷ trong trái tim ta ngủ và bắt đầu nghệ thuật của chính chúng ta, 269 00:13:56,104 --> 00:13:58,438 kẻ thù xuất hiện bên ngoài. 270 00:13:58,438 --> 00:14:01,294 Hầu như, chúng mang bộ mặt của bố mẹ chúng ta. (Tiếng cười) 271 00:14:01,294 --> 00:14:04,395 Thỉnh thoảng chúng giống như chồng hoặc vợ ta, 272 00:14:04,395 --> 00:14:06,163 nhưng chúng không phải cha mẹ cũng như vợ hay chồng bạn, 273 00:14:06,163 --> 00:14:09,057 Chúng là những con quỷ. Những con quỷ. 274 00:14:09,057 --> 00:14:11,001 Chúng xuống trái đất biến hình nhanh gọn 275 00:14:11,001 --> 00:14:14,947 để ngăn bạn khỏi nghệ thuật, khỏi trở thành nghệ sĩ. 276 00:14:14,947 --> 00:14:16,869 Và chúng có một câu hỏi đầy ma lực. 277 00:14:16,869 --> 00:14:23,027 Khi chúng ta nói, "Tôi nghĩ tôi sẽ thử diễn kịch. Có một trường kịch ở trung tâm cộng đồng," hoặc 278 00:14:23,027 --> 00:14:27,504 "Tôi muốn học những bài hát của người Italia," chúng hỏi, "Thế à? Một vở kịch? Vì điều gì?" 279 00:14:27,504 --> 00:14:31,166 Câu hỏi đầy ma lực, "Vì điều gì?" 280 00:14:31,166 --> 00:14:34,878 Nhưng nghệ thuật không phải vì điều gì. 281 00:14:34,878 --> 00:14:37,132 Nghệ thuật là mục tiêu cuối cùng. 282 00:14:37,132 --> 00:14:41,272 Nó cứu linh hồn của chúng ta và làm chúng ta sống vui vẻ. 283 00:14:41,272 --> 00:14:46,778 Nó giúp chúng ta thể hiện bản thân mình và vui vẻ mà không cần dùng đến rượu hay thuốc phiện. 284 00:14:46,778 --> 00:14:51,103 Vậy để đáp lại một câu hỏi giáo điều, 285 00:14:51,118 --> 00:14:53,537 chúng ta cần can đảm. 286 00:14:53,537 --> 00:14:57,981 "Chỉ cho vui thôi. Rất tiếc khi vui vẻ mà không có mày," 287 00:14:57,981 --> 00:15:02,006 đó là điều bạn cần nói. "Tôi sẽ đi tiếp và làm dù sao đi nữa." 288 00:15:02,006 --> 00:15:07,106 Tương lai lí tưởng mà tôi tưởng tượng là nơi mà chúng ta đều có nhiều danh tính, 289 00:15:07,106 --> 00:15:10,887 ít nhất một trong số đó là một nghệ sĩ. 290 00:15:10,887 --> 00:15:14,056 Khi tôi ở New York và vào một cái taxi. Tôi ngồi sau, 291 00:15:14,056 --> 00:15:18,213 và trước mặt tôi thấy một cái gì liên quan đến một vở kịch. 292 00:15:18,213 --> 00:15:19,350 Nên tôi đã hỏi người lái xe, "Đây là cái gì?" 293 00:15:19,350 --> 00:15:23,395 Ông ấy nói đó là tiểu sử của ông. "Vậy ông là ai?" Tôi hỏi. "Một diễn viên," ông ấy nói. 294 00:15:23,395 --> 00:15:26,818 Ông ấy là lái xe taxi và một diễn viên. Tôi hỏi, "Vai nào ông thường diễn?" 295 00:15:26,818 --> 00:15:28,844 Ông ấy tự hào nói ông đóng vai vua Lear. 296 00:15:28,844 --> 00:15:30,289 Vua Lear. 297 00:15:30,289 --> 00:15:31,915 "Nó là ai mà có thể biết tôi là ai?" - một lời thoại tuyệt vời từ vua Lear. 298 00:15:31,915 --> 00:15:35,306 Đó là thế giới tôi mơ về. 299 00:15:35,306 --> 00:15:39,241 Ai đó là một tay gôn ban ngày và là nhà văn ban đêm. 300 00:15:39,241 --> 00:15:41,760 Hoặc một lái xe taxi và một diễn viên, một nhân viên ngân hàng và một họa sĩ, 301 00:15:41,760 --> 00:15:47,336 bí mật hoặc công khai thể hiện nghệ thuật của chính họ. 302 00:15:47,336 --> 00:15:52,207 Vào năm 1990, Martha Graham, huyền thoại của nhảy hiện đại, đến Hàn Quốc. 303 00:15:52,207 --> 00:15:57,963 Người nghệ sĩ vĩ đại, vào tuổi 90, đến sân bay Gimpo 304 00:15:57,979 --> 00:16:01,044 và một phóng viên hỏi bà ấy một câu hỏi điển hỉnh: 305 00:16:01,044 --> 00:16:03,651 "Phải làm gì để trở thành một vũ công vĩ đại? 306 00:16:03,651 --> 00:16:06,231 Bà có lời khuyên nào cho những vũ công Hàn Quốc đầy khao khát?" 307 00:16:06,231 --> 00:16:11,226 Bây giờ, bà ấy là một bậc thầy. Bức ảnh này được chụp vào năm 1948 và khi đó bà ấy đã là một nghệ sĩ lừng danh. 308 00:16:11,226 --> 00:16:13,417 Vào năm 1990, bà ấy nhận được câu hỏi này. 309 00:16:13,417 --> 00:16:16,101 Và bà ấy đã trả lời: 310 00:16:16,101 --> 00:16:20,018 "Cứ làm thôi." 311 00:16:20,018 --> 00:16:21,536 Wow. Tôi xúc động. 312 00:16:21,536 --> 00:16:25,628 Chỉ với ba từ và cô ấy rời sân bay. Chỉ vậy thôi. 313 00:16:25,628 --> 00:16:28,859 Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? 314 00:16:28,859 --> 00:16:32,585 Hãy trở thành nghệ sĩ, ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Như thế nào? 315 00:16:32,585 --> 00:16:33,577 Cứ làm thôi! 316 00:16:33,577 --> 00:16:35,191 Cảm ơn. 317 00:16:35,191 --> 00:16:36,995 (Vỗ tay)