Tôi học được những bài học cuộc sống quan trọng nhất từ những tay buôn bán ma túy thành phần xã hội đen và gái điếm, một vài đối thoại giáo lý sâu sắc nhất của tôi không phải ở trong thánh đường tôn nghiêm mà là ở góc phố vào một tối thứ 6, lúc 1h sáng. Điều ấy có chút bất thường đối với một mục sư, có đào tạo, và đã có 20 năm đứng đầu một nhà thờ, nhưng đó lại là sự thật. Một phần là do tôi tham gia vào một chương trình phòng chống tội phạm và an toàn công cộng nhờ vào đó giảm 79% số vụ bạo lực trong một thành phố lớn sau 8 năm hoạt động. Nhưng ban đầu tôi không có ý muốn tham gia chương trình phòng chống tội phạm gì cả. Tôi bắt đầu đảm nhận nhà thờ khi 25 tuổi. Nếu bạn hỏi tôi khi ấy ước muốn của tôi là gì, Tôi có lẽ sẽ nói Tôi muốn xây dựng một siêu nhà thờ. Tôi muốn nhà thờ 15 - 20.000 thành viên. Tôi muốn một kênh truyền hình riêng. Tôi muốn sở hữu thương hiệu quần áo riêng. (Tiếng cười vang) Tôi muốn là nhà thầu vận tải đường dài. Bạn biết đấy, toàn xe tải cỡ lớn. (cười) Sau khoảng một năm, nhà thờ có khoảng khoảng 20 thành viên. Bạn thấy đấy, còn xa mới thành một nhà thờ tầm cỡ. Nghiêm túc mà nói, nếu bạn hỏi, "Ước vọng của tôi là gì?" Tôi sẽ nói tôi chỉ muốn là một mục sư tốt, làm bạn đồng hành với mọi người qua suốt các chặng đường đời, để truyền đạt những giáo lý có ý nghĩa thực tế cho mọi người, và theo truyền thống của người Mỹ-gốc Phi, làm đại diện cho cộng đồng mà tôi đang phục vụ. Nhưng có những thứ không hay đang xảy ra trong thành phố của tôi và trong cả khu vực, trong hầu hết tất cả các khu vực ở Mỹ, điều không hay đó là tỉ lệ các vụ giết người tăng chóng mặt. Thanh niên giết lẫn nhau vì những lý do vụn vặt, ví dụ như do đụng phải nhau trong hành lang nhà trường, và sau giờ tan học, là bắn chết người đó. Hay một ai đó mặc sai màu áo thun, ai đó đi vào những góc phố không nên tới vào những lúc không thích hợp Cần phải làm gì đó để ngăn chặn tình hình. Đã đến lúc phải thay đổi các vấn đề cốt yếu của thành phố. Các khu nhà ở trợ cấp là ví dụ điển hình, như khu nhà ở trợ cấp ngay dốc nhà thờ của tôi, khi bạn đến đó sẽ thấy nó giống như một thị trấn ma, bởi vì không ai dám cho trẻ con ra ngoài chơi, kể cả đang mùa hè, vì lo sợ bạo lực. Đêm nào bạn cũng có thể nghe thấy tiếng nổ xung quanh, mà bạn có thể nhầm tưởng là tiếng pháo hoa, nhưng thực ra là tiếng súng. Hầu như tối nào bạn cũng nghe thấy tiếng súng, khi nấu ăn, hoặc khi ru con ngủ, hoặc khi đang xem TV. Đến bất cứ phòng cấp cứu ở bất cứ bệnh viện nào, bạn cũng thấy la liệt trên xe cáng những người đàn ông da đen và Latinh bị bắn và đang chờ chết. có những đám tang tôi cử hành, người chết chẳng phải là những quý bà hay quý ông đáng kính hưởng thọ cao hay có nhiều điều để nói ở đây. Ngược lại là những đám tang cho những người chừng 18 tuổi, 17 tuổi, và 16 tuổi đời, khi cử hàng tang lễ cho những người ấy ở nhà thờ hay ở nhà tang lễ tôi thật sự không biết phải nói gì cho có ý nghĩa. Khi mà các bạn đồng đạo của tôi xây cất những nhà thờ cao lớn mua đất đai bên ngoài thành phố và di chuyển hội đoàn tín ngưỡng ra đó với mong muốn xây dựng hay tái thiết vùng đất của Chúa, thì ngược lại cấu trúc xã hội trong lòng các thành phố vẫn đang ngột ngạt dưới sức nặng của các loại bạo lực này. Tôi quyết đinh ở lại, vì cần phải có ai đó làm 1 điều gì đó, tôi nhìn lại những gì mình đã có và tiếp tục từ những thứ ấy. Tôi bắt đầu thuyết giảng phản đối bạo lực trong cộng đồng. Tôi xem xét lại chương trình tại nhà thờ, xây dựng những chương trình hướng tới giới trẻ đang có nguy cơ bạo lực, những người đang bên ngưỡng của các hành vi bạo lực. Tôi còn cố cải tiến các bài thuyết giáo. Các bạn đều biết nhạc rap đúng không? Nhạc Rap đó? Tôi có lần còn thử rap luôn bản thuyết giáo. Không ổn các bạn ạ, nhưng ít nhất tôi cũng đã thử. Đáng nhớ có một lần có một cậu thanh niên đi đến với tôi sau buổi thuyết giáo đó. Anh ta đợi mọi người về hết, và nói: "Cha Rev, rap thuyết giáo, ạ?" Và tôi nói: "Ừ, con nghĩ sao?" Anh ta nói: "Thôi Cha đừng làm vậy nữa." (tiếng cưới vang) Tôi thuyết giảng và lên các chương trình, tôi nghĩ có lẽ nếu các cha đạo khác cũng làm như vậy sẽ tạo ra những tác động lớn. Nhưng tình trang bạo lực rất khó kiểm soát, người đứng ngoài các vụ bạo lực cũng bị bắn và giết: ngay cả khi chỉ đi mua 1 gói thuốc lá ở tiệm tạp hóa, hoặc đang ngồi chờ xe bus ở trạm dừng, hoặc các em bé đang chơi ở công viên, không để ý đến vụ bạo lực đầu kia của công viên, nhưng bạo lực cũng xảy đến các cháu. Mọi việc mất kiểm soát, và tôi không biết làm gì, nhưng rồi có một chuyện xảy ra đã thay đổi mọi suy nghĩ trong tôi. Có một cậu bé tên là Jesse Mckie, đang đi về cùng một người bạn tên là Rigoberto Carrion đến khu nhà ở trợ cấp phía cuối đường với nhà thờ. Chúng gặp một nhóm thanh niên trong một băng đảng từ Dorchester, và chúng đã bị giết chết. Khi Jesse tháo chạy trong tình trạng nguy kịch, cậu đã chạy về hướng nhà thờ của tôi, cậu ấy chết cách đó khoảng 100, 150 yards. Cho dù cậu ta có chạy được vào nhà thờ, kết cục có lẽ vẫn vậy, bởi vì không có điện; không có ai ở trong đó. Điều này làm tôi rất suy nghĩ. Đáng ngạc nhiên là thủ phạm đã gây ra cái chết đó, đều chạc tuổi tôi, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn. Chúng tôi như ở hai thế giới khác nhau. Tôi suy niệm lại tất cả những điều này đánh giá lại những gì đang diễn ra, tôi đột nhiên nhận ra rằng có những mâu thuẫn trong chính tôi, mâu thuẫn ở chỗ: mặc dù trong tất cả các bài giảng lên án bạo lực, tôi cũng đã nói về việc xây dựng một cộng đồng, nhưng tôi chợt nhận ra rằng có một nhóm người mà tôi đã không xếp vào khái niệm cộng đồng của mình. Mâu thuẫn ở chỗ: Nếu tôi thật sự mong muốn thuyết giảng cho cộng đồng, thì tôi phải tiếp cận và bao bọc lấy nhóm người mà tôi đã quên lãng này. Có nghĩa là không chỉ xây dựng chương trình để đến với những người nằm ngoài vòng bạo lực, nhưng còn phải tiếp cận và gắn bó với những người đã đang hành động bạo lực, những tay giang hồ và buôn bán ma túy. Ngay khi nhận ra điều đó, môt câu hỏi vụt lóe lên trong đầu tôi. Tại sao phải là tôi? Ỷ tôi là, đó chẳng phải là vấn đề thực thi pháp luật sao? Đó là lý do vì sao chúng ta có cảnh sát, đúng không? Ngay khi câu hỏi "Tại sao phải là mình?" xuất hiện, câu trả lời cũng nhanh chóng đến nhanh: Tại sao là tôi? Bởi vì tôi chính là người mất ngủ hằng đêm để nghĩ về nó. Bởi vì tôi là người đang tìm quanh để kêu gọi ai đó cần phải làm gì đó về vấn đề này, và tôi bắt đầu nhận ra rằng ai đó chính là tôi đây. Ý tôi là, đó chẳng phải là cách mà sự vận động diễn ra sao? Người ta không bắt đầu với 1 giao ước lớn mà người ta đến với nhau và rồi sau đó bước đi khắng khít với nhau với sự xác nhận về nó. Nhưng nó bắt đầu với chỉ 1 vài và có lẽ chỉ 1 người. Nó bắt đầu với tôi theo cách đó, và tôi đã quyết định tìm ra văn hóa của bạo lực mà ở đó những người trẻ này thừa nhận chúng tồn tại, và tôi đã bắt đầu làm tình nguyện viên tại trường trung học. Sau khoảng 2 tuần tình nguyện tại trường học, tôi nhận ra rằng nhóm thanh niên mà tôi đang cố để tiếp cận, họ không đi đến trường. Tôi bắt đầu đi vào trong cộng đồng, và không cần phải là 1 nhà bác học để nhận ra rằng chúng không ở ngoài đường suốt cả ngày. Do đó tôi bắt đầu đi ra đường vào buổi tối, tối khuya, đi vào những công viên nơi mà họ có đó, xây dựng mối quan hệ cần thiết. Một thảm kịch xảy ra tại Boston đã đem 1 nhóm các giáo sĩ lại với nhau, và có một nhóm nhỏ trong chúng tôi đã nhận ra rằng chúng ta phải ra ngoài khỏi 4 bức tường nhà thờ và gặp gỡ những người trẻ ở nơi họ hiện diện, mà không tìm cách bỏ tù chúng. Và chúng tôi đã quyết định bước đi cùng nhau, và chúng tôi đã cùng nhau đến 1 trong những khu nguy hiểm nhất trong thành phố vào 1 buổi tối thứ 6 và buổi tối thứ 7 lúc 10 PM đêm, và chúng tôi đã đi đến tận 2 hay 3 giờ sáng. Tôi nhớ là chúng tôi đã khá khác thường khi lần đầu đi xuống đường. Ý tôi là, chúng tôi không phải kẻ buôn ma túy. Chúng tôi không phải người mua. Chúng tôi không phải cảnh sát. Vài người còn có học vị cao. Đó thật sự là 1 điều lạ lùng. Nhưng họ đã bắt đầu nói chuyện với chúng tôi sau một hồi, và những gì chúng tôi tìm ra được là trong khi chúng tôi đang đi, thì họ theo dõi chúng tôi, và họ muốn chắc chắn vài điều sau: điều số 1, chúng tôi sẽ thống nhất trong hành vi của chúng tôi, rằng chúng tôi đều sẽ tiếp tục đi ra ra đó; và điều thứ 2, họ muốn chắc chắn rằng chúng tôi không phải đến đó để khai thác họ. Bởi vì luôn có người có thể sẽ nói, "Chúng tôi sẽ lấy lại con đường," nhưng dường như họ luôn có 1 cái camera quan sát với họ, hoặc 1 người báo cáo, và họ sẽ làm tăng danh tiếng của họ bằng cách làm hại những người lang thang. Do vậy khi thấy chúng tôi không có những thứ đó, họ quyết định nói chuyện với chúng tôi. Sau đó chúng tôi đã làm một điều tuyệt vời với tư cách một người thuyết giáo. Chúng tôi đã quyết định lắng nghe và không rao giảng gì. Khen ngợi tôi đi nào! (tiếng cưới vang)(vỗ tay) Được rồi, xem nào, các bạn đang cắt đi thời gian của tôi đó, ok?(Tiếng cười vang) Nhưng điều đó thật tuyệt. Chúng tôi nói với họ, "Chúng tôi không biết cộng đồng của chúng tôi ra sao sau 9h tối, từ 9h tối đến 5h sáng, nhưng các anh thì biết. Các anh là những chuyên gia về chuyện này, nếu anh muốn, vào khoảng thời gian đó. Do đó hãy nói chúng tôi biết. Hãy dạy chúng tôi. Hãy giúp chúng tôi thấy những thứ mà chúng tôi không thấy. Hãy giúp chúng tôi hiểu những gì chúng tôi không hiểu được." Và tất cả bọn họ đã rất hạnh phúc để làm điều đó, và chúng tôi đã hiểu được cuộc sống trên đường phố ra sao, rất khác biệt với những gì các bạn thấy trên bản tin 11h tối, rất khác so với những gì được mô tả trên truyền thông đại hoặc thậm chí trên mạng xh. Và khi chúng tôi nói chuyện với họ, 1 số điều tưởng tượng về họ đã bị xóa tan. 1 trong những tưởng tượng lớn nhất là những đứa trẻ này máu lạnh và vô tâm và đặc biệt liều lĩnh trong bạo lực. Những gì chúng tôi tìm ra thật trái ngược hoàn toàn. Hầu hết các thanh niên ở ngoài kia trên đường phố chỉ đang cố tồn tại trên đường phố. Và chúng tôi cũng phát hiện ra một số em rất thông minh sáng tạo tuyệt vời và khôn ngoan nhất mà chúng tôi gặp được cũng ở trên đường phố, tham gia và cuộc đấu. Tôi biết vài người gọi đó là sự sống xót, nhưng tôi gọi họ là những người vượt qua, bởi vì khi bạn ở trong những điều kiện giống họ, có thể sống được mỗi ngày thì là 1 thành tựu của sự vượt qua. Và như là kết quả, chúng tôi nói với họ, "Các anh thấy nhà thờ này, học viện này có thể giúp đỡ tình trạng này ra sao?" Và chúng tôi đã xây dựng 1 kế hoạch trong sự đối thoại với bọn trẻ. Chúng tôi không nhìn họ như là những vấn đề cần được giải quyết, và chúng tôi bắt đầu nhìn họ như những cộng sự, như những người có ích, như người đồng môn trong đấu tranh giảm thiểu bạo lực trong cộng đồng. Các bạn hãy hình dung việc phát triển kế hoạch, mà trong đó một mục sư ngồi một bàn, và một con buôn ma túy ngồi bàn kế, thảo luận ra cách mà nhà thờ có thể giúp cho toàn thể cộng đồng. Dự án Phép Lạ Boston sẽ đem mọi người lại với nhau. Chúng tôi có thêm những cộng sự khác nữa. Chúng tôi có cộng sự thực thi pháp luật. Chúng tôi có nhân viên cảnh sát. Không phải toàn bộ nhân lực, bởi vì vẫn còn vài người vẫn có quan điểm bắt-hết-chúng lại, nhưng còn có những cảnh sát khác thấy được vinh hạnh khi cộng tác với cộng đồng, những người thấy được trách nhiệm từ chính mình để có thể làm việc như 1 cộng sự với các lãnh đạo cộng đồng và lãnh đạo niềm tin để giảm thiểu bạo lực trong cộng đồng. Giống như những nhân viên quản chế, giống với các thẩm phán, giống với những người có liên quan với hệ thống thực thi pháp luật, bởi vì họ nhận ra, giống như chúng tôi, rằng chúng ta không thể bắt bớ người ta ra khỏi tình trạng này, rằng sẽ không làm đủ sự truy tố, và bạn sẽ không thể làm đầy các nhà tù để làm nhẹ bớt vấn đề. Tôi đã trợ giúp để bắt đầu thành lập 1 tổ chức cách đây 20 năm, 1 tổ chức tôn giáo, để đương đấu với vấn đề này. Tôi rời đó cách đây khoảng 4 năm và bắt đầu làm việc trong các thành phố xuyên khắp nước Mỹ, tổng cộng 19 bang, và cái mà tôi tìm thấy trong các thành phố này là, luôn có những thành phần của các lãnh đạo cộng đồng những người hạ mình xuống và làm việc không nghỉ ngơi, những người dẹp bỏ cái tôi của minh và nhìn thấy toàn cảnh lớn lao hơn là chỉ các bộ phận gộp lại, và đến với nhau và tìm cách để làm việc với những người trẻ đường phố, rằng giải pháp không cần thêm cảnh sát, nhưng giải pháp là khai thác những người có ích đang sẵn có trong cộng đồng, để có 1 thành phần cộng đồng mạnh mẽ trong sự cộng tác quanh việc giảm thiểu bạo lực. Hiện nay, có 1 sự chuyển biến tại Mỹ về các thanh niên mà tôi rất tự hào đang đối phó với các vấn đề tương tự rằng cần phải thay đổi nếu chúng ta muốn có 1 xã hội tốt đẹp hơn. Có một mưu đồ chính trị là xoáy sâu vào sự tàn bảo của cảnh sát và hành vi sai trái của cảnh sát trong vấn đề lấy bạo lực trị bạo lực. Nhưng đó là điều viễn tưởng. Tất cả mọi thứ đều liên quan. Khi bạn nghĩ về những thập niên chính sách nhà ở thất bại và cấu trúc giáo dục nghèo nàn, khi bạn nghĩ đến nạn thất nghiệp dai dẳng và việc thiếu việc làm trong cộng đồng, khi bạn nghĩ về chương trình chăm sóc sức khỏe kém cỏi, và trong đám hỗn độn đó bạn còn cho ma túy vào, và thêm những túi vải thô đầy súng ống, chắc chắn bạn sẽ nhìn thấy một nền văn hóa bạo lực tăng cao. Và rồi phản ứng của nhà nước lại là bổ sung thêm nhiều cảnh sát và đàn áp mạnh hơn ở những điểm nóng. Tất cả đều liên quan với nhau, một trong những điều tuyệt vời mà chúng tôi đã làm là có thể cho mọi người thấy giá trị của việc cộng tác với nhau-- cộng đồng, cơ quan luật pháp, lĩnh vực tư hữu, thành phố -- để làm giảm thiểu bạo lực. Các bạn phải đánh giá cao giá trị của các thành phần cộng đồng đó. Tôi tin rằng chúng ta có thể kết thúc kỉ nguyên bạo lực ở các thành phố. Tôi tin là điều đó có thể và rằng mọi người bây giờ đang thực hiện nó. Nhưng tôi cần sự trợ giúp của các bạn. Nó không thể đến từ những người đang dấn thân ngoài kia trong cộng đồng. Họ cần hỗ trợ. Họ cần trợ giúp. Hãy quay trở lại thành phố của các bạn. Hãy tìm những người này. "Anh cần giúp đỡ ah? Tôi sẽ giúp anh." Hãy tìm những người này. Họ ở ngoài đó. Hãy tập hợp họ lại cùng với cơ quan thi hành luật, lĩnh vực tư hữu, và thành phố, với những người đang cố giảm thiểu bạo lực, nhưng hãy chắc rằng những thành phần ấy phải mạnh mẽ quyết tâm. Bởi vì câu ngạn ngữ cổ đến từ Burundi thật đúng: Khi bạn làm việc đó cho tôi, khi không có tôi ở đó, là bạn làm đó cùng tôi. Chúa phù hộ các bạn. Xin cám ơn. (Vỗ tay)