Có nhiều câu chuyện được kể về Thế Chiến II, từ thê thảm đến cả lôi cuốn. Nhưng có lẽ một trong những câu chuyện xúc động nhất là câu chuyện của nhà Akune, một gia đình bị chia cắt bởi chiến tranh và trở thành đối địch. Ichiro Akune và vợ là Yukiye nhập cư vào Hoa Kỳ từ Nhật Bản vào năm 1918 để tìm kiếm cơ hội mới, họ mở một tiệm tạp hoá nhỏ ở trung tâm California và nuôi chín người con. Nhưng khi bà Akune mất vào năm 1933, bọn trẻ được gửi về cho người thân ở Nhật, và bố của chúng cũng theo sau. Dù lần di cư này khá khó khăn khi bọn trẻ được sinh ra và nuôi dạy ở Mỹ, cậu con cả Harry đã trở nên thân thiết với bác cả, người bác dạy cậu tiếng Nhật, cũng như văn hoá và giá trị của người Nhật. Tuy nhiên, khi Harry và cậu em Ken trưởng thành và bắt đầu đi làm, họ trở về đất nước mà họ luôn coi là nhà và sinh sống gần Los Angeles. Nhưng, ngày 7 tháng 12 năm 1941, chiến dịch Trân Châu Cảng bùng nổ châm ngòi chiến tranh Mỹ - Nhật, chính phủ Mỹ đã không thể tin tưởng vào lòng trung thành của những người dân có gia đình hoặc tổ tiên thuộc phe địch. Năm 1942, khoảng 120000 người Mỹ gốc Nhật sống ở West Coast đã bị tước bỏ quyền công dân và bị ép chuyển tới sống ở những trại tạm giam, dù rằng đa số bọn họ, cũng như Harry và Ken là những Nisei, tức người Mỹ hay người đồng quốc tịch sinh ra ở Mỹ có cha mẹ là người Nhật di cư sang. Anh em nhà này hiếm khi liên lạc về gia đình ở Nhật, nhưng cũng bị bắt giam tại một nơi xa xôi của Colorado. Câu chuyện của họ có thêm nút thắt mới khi phòng tình báo Mỹ cần chiêu mộ người và đến trại tạm giam tìm tình nguyện viên biết nói tiếng Nhật. Dù bị chính phủ đối xử tệ bạc, Harry và Ken quyết nắm bắt cơ hội này để rời khỏi trại giam và chứng tỏ lòng trung thành với người Mỹ. Từng đi học ở Nhật, họ bắt đầu vào nhiệm vụ, dịch những văn bản được thu thập, thẩm vấn lính Nhật, và tuyên truyền thông điệp tiếng Nhật nhằm thuyết phục kẻ thù đầu hàng. Công việc của họ là vô giá đối với nỗ lực trong cuộc chiến với việc cung cấp những thông tin chiến lược về quy mô và địa điểm của lực lượng quân đội Nhật. Nhưng họ vẫn chịu sự kỳ thị và nghi ngờ từ đồng đội. Harry nhớ lại có lần khi vũ khí của anh biến mất một cách kỳ lạ ngay trước lúc nhảy dù vào lãnh địa của địch, người chỉ huy da trắng đã tỏ ra do dự khi đưa vũ khí mới cho anh. Tuy nhiên, anh em họ tiếp tục cống hiến cho đến khi chiến tranh kết thúc. Nhưng nhà Akune không chỉ có Harry và Ken tham gia cuộc chiến. Họ không biết rằng, hai cậu em nhỏ thứ ba và thứ tư trong năm anh em trai nhà Akune cũng đang phục vụ cho Quân đội Hoàng gia Nhật, Saburo thuộc lực lượng Thuỷ Hải Quân, còn Shiro 15 tuổi là huấn luyện viên của các tân binh. Khi chiến tranh kết thúc, Harry và Ken phục vụ cho các thế lực đồng minh và bị xem như những kẻ phản bội đất nước. Khi anh em Akune đoàn tụ tại Kagoshima lần đầu tiên sau một thập kỷ, họ mới biết rằng hai bên đã đối đầu nhau. Họ nổi giận và đánh nhau đến khi người bố ra mặt. Sau đó anh em họ giảng hoà, Saburo và Shiro về sống với Harry và Ken ở California và cùng nhập ngũ quân đội Mỹ trong cuộc chiến ở Triều Tiên. Mãi đến năm 1988, chính phủ Mỹ mới thừa nhận sự bất công của những trại giam ngày xưa và đền bù cho những nạn nhân. Đối với Harry, tiếc nuối lớn nhất của ông là đã không đủ dũng khí để cảm ơn người bác Nhật Bản đã dạy dỗ mình nhiều điều. Câu chuyện nhà Akune để lại nhiều điều: một gia đình tình cờ bị chia rẽ, sự đối xử bất công đối với người Mỹ gốc Nhật, và những nỗ lực cá nhân để hòa hợp hai danh tính, sắc tộc. Nhưng nó cũng tiết lộ một câu chuyện lớn hơn về lịch sử Mỹ: sự áp bức mà người nhập cư phải chịu đựng và họ đã kiên nhẫn thế nào để vượt qua.