1 00:00:00,825 --> 00:00:02,723 Vài năm về trước, 2 00:00:02,747 --> 00:00:06,293 mẹ tôi mắc chứng viêm khớp dạng thấp. 3 00:00:06,989 --> 00:00:13,088 Cổ tay, đầu gối và ngón chân bà sưng lên khiến bà đi khó khăn 4 00:00:15,391 --> 00:00:16,505 và phải chịu đựng. 5 00:00:16,505 --> 00:00:17,619 những cơn đau mãn tính. 6 00:00:17,619 --> 00:00:18,734 Bà không đến nhà thờ nữa 7 00:00:19,516 --> 00:00:21,339 Có khi, mẹ tôi đau đến mức 8 00:00:21,339 --> 00:00:24,339 không đánh răng được vào buổi sáng 9 00:00:24,339 --> 00:00:25,516 Tôi muốn giúp bà 10 00:00:26,500 --> 00:00:28,266 Nhưng không biết phải làm sao 11 00:00:28,716 --> 00:00:29,941 Tôi không phải bác sĩ 12 00:00:31,005 --> 00:00:35,011 Tôi là một người nghiên cứu lịch sử y dược. 13 00:00:35,930 --> 00:00:39,392 Vì thế, tôi bắt đầu tìm hiểu về cội nguồn của những cơn đau mãn tính. 14 00:00:39,957 --> 00:00:43,978 Hoá ra là, UCLA có tất cả thông tin về cội nguồn các cơn đau 15 00:00:44,002 --> 00:00:45,166 trong hồ sơ lưu trữ. 16 00:00:46,593 --> 00:00:50,045 Và tôi biết đến một câu chuyện - một câu chuyện thần kỳ 17 00:00:50,069 --> 00:00:55,865 về một người đã cứu sống - giải thoát - hàng triệu người khỏi những cơn đau 18 00:00:55,889 --> 00:00:57,277 Những người như mẹ tôi 19 00:00:58,772 --> 00:01:00,477 Nhưng tôi chưa từng nghe về anh ấy. 20 00:01:02,182 --> 00:01:03,182 Không có tiểu sử hoặc 21 00:01:03,182 --> 00:01:04,483 bộ phim nào về người này. 22 00:01:04,483 --> 00:01:08,272 Anh ấy là John J.Bonica. 23 00:01:10,642 --> 00:01:13,611 Nhưng khi tôi biết câu chuyện về anh ấy. 24 00:01:13,611 --> 00:01:16,611 anh ấy được biết đến với cái tên Johnny "Bull" Walker 25 00:01:16,611 --> 00:01:18,951 Đó là một ngày hè năm 1941. 26 00:01:19,857 --> 00:01:25,017 Đoàn xiếc dừng chân ở một thị trấn nhỏ thuộc Brookfield, New York. 27 00:01:25,486 --> 00:01:29,407 Khán giả tới để xem người đi trên dây, những chú hề 28 00:01:29,431 --> 00:01:32,166 và nếu may mắn họ còn có thể xem trò "đại bác bắn người". 29 00:01:32,190 --> 00:01:36,074 Họ còn đến để xem một người tên là Johnny "Bull" Walker, 30 00:01:36,098 --> 00:01:39,431 một người to lớn - trông như thể sẽ bắt bạn phải đưa tiền cho anh ấy. 31 00:01:40,467 --> 00:01:43,408 Một ngày nọ, một giọng nói vang lên 32 00:01:43,432 --> 00:01:45,417 trong hệ thống P.A. của đoàn xiếc 33 00:01:45,441 --> 00:01:49,278 Họ cần gấp một bác sĩ đến lều động vật. 34 00:01:49,302 --> 00:01:51,686 Có chuyện xảy ra với người nuôi hổ. 35 00:01:51,710 --> 00:01:54,839 Phần cao trào của màn biểu diễn không như dự kiến. 36 00:01:54,863 --> 00:01:59,059 và đầu của ông ấy bị kẹt trong mồm con sư tử. 37 00:01:59,629 --> 00:02:01,288 Ông ấy đang bị ngạt; 38 00:02:01,312 --> 00:02:03,479 Mọi người chứng kiến cảnh tượng trong sợ hãi 39 00:02:03,503 --> 00:02:06,407 ông ấy vùng vẫy rồi ngất đi. 40 00:02:06,788 --> 00:02:10,049 Khi con sư tử thả lỏng hàm của mình, 41 00:02:10,073 --> 00:02:14,527 Người nuôi sư tử ngã xuống đất, bất động. 42 00:02:15,813 --> 00:02:18,182 Sau khi tỉnh lại 43 00:02:18,206 --> 00:02:20,346 ông nhận ra một người đang vắt qua người ông. 44 00:02:21,169 --> 00:02:23,169 Đó là Bull Walker. 45 00:02:23,816 --> 00:02:29,049 Anh ấy đã hô hấp nhân tạo để cứu mạng ông. 46 00:02:30,864 --> 00:02:32,692 Anh ấy chưa bao giờ nói với ai, 47 00:02:32,716 --> 00:02:36,175 rằng mình là một sinh viên y khoa năm 3. 48 00:02:36,788 --> 00:02:40,450 Anh ấy đi diễn với đoàn xiếc vào mùa hè để kiếm tiền trả học phí, 49 00:02:40,474 --> 00:02:43,184 nhưng giữ kín vì lòng tự trọng. 50 00:02:43,787 --> 00:02:47,191 Người ta nghĩ về anh ấy như là một kẻ "phản diện", một người thô bạo 51 00:02:47,215 --> 00:02:49,437 chứ không phải một người tốt mọt sách. 52 00:02:50,535 --> 00:02:53,132 Ngay cả bạn học của anh ấy cũng không biết bí mật này. 53 00:02:53,156 --> 00:02:57,235 Anh ấy cho rằng, "Nếu bạn là người hùng, thì hãy là một người hùng bị câm". 54 00:02:57,849 --> 00:03:00,320 Vì vậy, anh ấy không kể với bạn bè về đoàn xiếc, 55 00:03:00,344 --> 00:03:05,661 hay về chuyện anh ấy tham gia đấu vật chuyên vào các buổi tối và cuối tuần. 56 00:03:06,353 --> 00:03:08,973 Anh ấy dùng tên giả là Bull Walker, 57 00:03:08,997 --> 00:03:10,926 và sau đó là Masked Marvel (Mặt Nạ Anh Hùng). 58 00:03:11,627 --> 00:03:15,135 Anh ấy thậm chí giữ bí mật cả chuyện 59 00:03:15,159 --> 00:03:18,518 anh ấy vô địch hạng dưới nặng 60 00:03:18,542 --> 00:03:19,771 toàn thế giới. 61 00:03:21,313 --> 00:03:25,919 Trong nhiều năm, John J. Bonica sống cùng lúc nhiều cuộc sống. 62 00:03:26,515 --> 00:03:28,209 Anh ấy vừa là đô vật; 63 00:03:28,233 --> 00:03:29,390 vừa là bác sĩ. 64 00:03:29,788 --> 00:03:31,310 Anh ấy vừa là kẻ vô dụng; 65 00:03:31,334 --> 00:03:32,491 vừa là người hùng. 66 00:03:33,038 --> 00:03:34,834 Anh ấy gây ra những vết thương, 67 00:03:34,858 --> 00:03:36,016 và chữa lành chúng. 68 00:03:37,242 --> 00:03:40,744 Lúc đó, và thậm chí cả 50 năm sau, anh ấy cũng không biết rằng, 69 00:03:40,768 --> 00:03:43,586 anh ấy sẽ bỏ lại những cuộc sống đó 70 00:03:43,610 --> 00:03:46,923 để tìm ra hướng mới, để chữa lành những nỗi đau. 71 00:03:47,620 --> 00:03:51,750 Sau này, nó đã tạo ra cho y học hiện đại rất nhiều sự thay đổi 72 00:03:51,774 --> 00:03:56,276 Tờ báo Time đã gọi anh là cha đẻ của việc chữa lành nỗi đau. 73 00:03:57,351 --> 00:03:58,844 Nhưng đó là chuyện sau này. 74 00:04:00,179 --> 00:04:05,791 Năm 1942, Bonica tốt nghiệp trường y khoa và cưới Emma, 75 00:04:05,815 --> 00:04:09,491 một trong số những người mà anh đã hẹn hò vài năm trước đó 76 00:04:10,505 --> 00:04:13,321 Anh ấy vẫn bí mật tham gia đấu vật anh ấy phải làm thế 77 00:04:13,781 --> 00:04:18,428 Anh ấy không có lương khi thực tập ở Bệnh viện St. Vincent, New York. 78 00:04:19,101 --> 00:04:22,853 Nhờ có đai vô địch, anh ấy tham gia đấu ở các đấu trường lớn, 79 00:04:22,877 --> 00:04:24,814 như Madison Square Garden, 80 00:04:24,838 --> 00:04:26,514 gặp những đối thủ lớn, 81 00:04:26,538 --> 00:04:29,387 như Everett "The Blonde Bear" Marshall, 82 00:04:29,411 --> 00:04:33,053 và Angelo Savoldi - người 3 lần giành chức vô địch thế giới. 83 00:04:34,192 --> 00:04:36,969 Các trận đấu đã để lại di chứng trên cơ thể anh ấy 84 00:04:36,993 --> 00:04:40,271 anh ấy bị trật khớp, gãy xương. 85 00:04:40,295 --> 00:04:45,193 Một đêm nọ, The Terrible Turk đã để lại một vết sẹo như của Capone 86 00:04:45,217 --> 00:04:46,519 trên gương mặt anh ấy. 87 00:04:47,302 --> 00:04:51,341 Anh ấy đã phải đeo mặt nạ phẫu thuật để che nó khi đi làm sáng hôm sau. 88 00:04:52,450 --> 00:04:57,064 Bonica đã 2 lần xuất hiện trước O.R. với 1 mắt tím bầm, khiến cho anh ấy khó 89 00:04:57,088 --> 00:04:58,334 nhìn mọi vật xung quanh. 90 00:04:59,138 --> 00:05:03,641 Nhưng tệ hơn cả là trấn thương ở tai. 91 00:05:04,094 --> 00:05:07,502 Anh ấy kể rằng cảm giác như có hai quả bóng chày ở hai bên đầu. 92 00:05:09,153 --> 00:05:12,415 Nỗi đau cứ chồng chất lên cuộc đời anh ấy. 93 00:05:13,177 --> 00:05:16,733 Sau đó, anh ấy chứng kiến vợ mình sinh con ở bệnh viện. 94 00:05:17,509 --> 00:05:20,633 Vợ anh thở và rặn một cách khổ sở. 95 00:05:21,657 --> 00:05:24,101 Bác sĩ đỡ đẻ của cô ấy gọi một thực tập sinh đến 96 00:05:24,125 --> 00:05:26,633 để cho cô ấy vài giọt ê-the để giảm đau. 97 00:05:27,519 --> 00:05:30,880 Nhưng cậu thực tập sinh mới đi làm được 3 tuần, 98 00:05:30,904 --> 00:05:33,840 Cậu ấy lo sợ, và trong khi đang nhỏ ê-the, 99 00:05:33,864 --> 00:05:35,692 cậu ta làm họng của Emma khó chịu. 100 00:05:36,145 --> 00:05:40,093 Cô ấy nôn, ngạt thở, mặt tái mét. 101 00:05:40,895 --> 00:05:46,235 Chứng kiến toàn bộ sự việc, Bonica liền đẩy cậu thực tập sinh ra, 102 00:05:46,259 --> 00:05:47,840 làm sạch cổ họng cho Emma, 103 00:05:47,864 --> 00:05:50,682 cứu vợ và con gái còn chưa ra đời của chính mình. 104 00:05:52,172 --> 00:05:57,017 Vào giây phút đó, anh ấy quyết định sẽ gắn bó với công việc gây mê. 105 00:05:57,414 --> 00:06:02,826 Sau đó, anh ấy còn giúp phát triển phương pháp sinh nở gây tê ngoài màng cứng. 106 00:06:02,850 --> 00:06:04,985 Nhưng trước khi tập trung vào công việc sản khoa, 107 00:06:05,009 --> 00:06:07,765 Bonica phải tham gia khoá đào tạo cơ bản 108 00:06:10,373 --> 00:06:11,967 Ngay ngày 6/6/1944 (D-Day), 109 00:06:11,991 --> 00:06:15,213 Bonica có mặt ở Trung tâm y khoa quân đội Madigan, 110 00:06:15,237 --> 00:06:16,387 gần Tacoma. 111 00:06:16,783 --> 00:06:21,476 Đó là một trong những bệnh viện quân đội lớn nhất nước Mỹ với 7700 giường bệnh. 112 00:06:22,242 --> 00:06:24,936 Bonica chịu trách nhiệm kiểm soát cơn đau cho bệnh nhân. 113 00:06:25,618 --> 00:06:27,618 Lúc đó anh ấy mới 27 tuổi. 114 00:06:28,470 --> 00:06:31,764 Khi điều trị cho rất nhiều bệnh nhân, Bonica bắt đầu để ý rằng 115 00:06:31,788 --> 00:06:34,283 các trường hợp thực tế ngược với những gì anh đã học. 116 00:06:34,976 --> 00:06:39,822 Nhìn một cách tích cực, nỗi đau là một loại "báo thức" 117 00:06:39,846 --> 00:06:43,446 cho thấy cơ thể phải chịu đựng một vết thương, ví dụ như gãy tay. 118 00:06:44,538 --> 00:06:46,150 Nhưng trong một vài trường hợp, 119 00:06:46,174 --> 00:06:49,649 ví dụ như sau khi được cưa đi một bên chân, 120 00:06:49,673 --> 00:06:53,694 bênh nhân vẫn thấy đau ở chỗ cái chân không tồn tại đó. 121 00:06:54,231 --> 00:06:58,223 Như vậy nếu vết thương đã được điều trị, thì tại sao cái "báo thức" vẫn kêu? 122 00:06:58,861 --> 00:07:02,990 Có một vài trường hợp khác, chẳng có dấu hiệu nào của vết thương, 123 00:07:03,014 --> 00:07:05,496 nhưng người bệnh vẫn thấy đau. 124 00:07:06,678 --> 00:07:10,646 Bonica đã tìm gặp tất cả các chuyên gia ở bệnh viện - các bác sĩ phẫu thuật, 125 00:07:10,670 --> 00:07:13,008 bác sĩ thần kinh, tâm thần... 126 00:07:13,782 --> 00:07:14,782 Anh ấy muốn biết quan điểm của họ về bệnh nhân của anh ấy. 127 00:07:17,643 --> 00:07:22,617 Các buổi gặp quá dài tới mức anh ấy phải tổ chức các buổi họp nhóm xuyên trưa. 128 00:07:23,123 --> 00:07:27,589 Nó giống như 1 đội chuyên gia đang chống lại nỗi đau của bệnh nhân 129 00:07:27,613 --> 00:07:31,553 Trước đây chưa từng có ai quan tâm đến cảm giác đau đớn như thế này. 130 00:07:32,928 --> 00:07:34,928 Sau đó, anh ấy đọc rất nhiều sách. 131 00:07:35,845 --> 00:07:38,708 Anh đọc tất cả những quyển sách y có được 132 00:07:38,732 --> 00:07:41,283 và cẩn thận ghi chép lại mọi thứ liên quan đến "đau" 133 00:07:42,282 --> 00:07:46,163 Trong số 14.000 trang anh ấy đọc, 134 00:07:46,187 --> 00:07:50,363 từ "đau" chiếm 17 và một nửa chỗ đó. 135 00:07:50,908 --> 00:07:52,910 17 và một nửa. 136 00:07:52,934 --> 00:07:58,206 Đối với những phần cơ bản nhất, phổ biến nhất, gây khó chịu nhất của bệnh nhân 137 00:07:58,875 --> 00:08:00,982 Bonica đã bị sốc - Tôi sẽ trích lại 138 00:08:01,006 --> 00:08:05,460 câu anh ấy nói, "Sao có thể kết luận như thế được?" 139 00:08:05,484 --> 00:08:08,666 Điều quan trọng nhất, trên phương diện của bệnh nhân 140 00:08:08,690 --> 00:08:10,055 thì họ không nói đến. 141 00:08:11,295 --> 00:08:15,185 Tám năm sau đó, Bonica vẫn đề cập đến vấn đề này. 142 00:08:15,209 --> 00:08:17,654 Anh ấy viết tiếp những trang còn thiếu. 143 00:08:18,057 --> 00:08:21,771 Những điều anh ấy viết sau này trở thành Kinh Thánh của nỗi đau. 144 00:08:22,575 --> 00:08:25,992 Trong đó anh ấy đưa ra những phương hướng chữa trị mới, 145 00:08:26,016 --> 00:08:29,590 bằng cách sử dụng tiêm thuốc mê vào hệ thần kinh. 146 00:08:29,614 --> 00:08:32,357 Anh ấy cũng lập ra một học viện mới, Pain Clinic, 147 00:08:32,381 --> 00:08:34,379 dựa trên những cuộc họp vào buổi trưa đó. 148 00:08:35,248 --> 00:08:37,659 Nhưng điều quan trọng nhất ở cuốn sách của anh là 149 00:08:37,683 --> 00:08:41,765 đó là một hồi chuông tinh thần cho ngành y học. 150 00:08:42,486 --> 00:08:48,467 Một lời thỉnh cầu đối với các bác sĩ, hãy chú trọng đến cảm giác đau đớn 151 00:08:48,491 --> 00:08:49,887 của bệnh nhân. 152 00:08:51,321 --> 00:08:54,590 Anh ấy đã nhấn mạnh mục tiêu của y học. 153 00:08:55,373 --> 00:08:59,558 Không phải là để bệnh nhân tốt hơn: 154 00:08:59,582 --> 00:09:02,934 mà là để cho bệnh nhân cảm thấy tốt hơn. 155 00:09:04,955 --> 00:09:07,042 Anh ấy đã theo đuổi học thuyết của mình trong nhiều năm 156 00:09:07,066 --> 00:09:10,084 cho đến khi nó được công nhận vào giữa những năm 70. 157 00:09:10,831 --> 00:09:14,285 Hàng trăm phòng khám được mở ra khắp nới trên thế giới. 158 00:09:15,711 --> 00:09:18,941 Nhưng những gì nó làm được - một bi kịch trớ trêu. 159 00:09:19,754 --> 00:09:22,915 Những năm tháng đấu vật đã ảnh hưởng đến cuộc sống của Bonica. 160 00:09:24,597 --> 00:09:26,749 Anh ấy đã rời khỏi sàn đấu 20 năm, 161 00:09:26,773 --> 00:09:31,078 nhưng dấu vết của hơn 1500 trận đấu vẫn còn lại trên cơ thể anh ấy, 162 00:09:31,769 --> 00:09:35,838 Khi đang ở độ tuổi 50, anh phải chịu đựng bệnh viêm xương khớp trầm trọng. 163 00:09:36,360 --> 00:09:40,379 Trong suốt hơn 20 năm, anh đã trải qua 22 cuộc phẫu thuật, 164 00:09:40,403 --> 00:09:42,930 bao gồm 4 cuộc phẫu thuật xương sống, 165 00:09:42,954 --> 00:09:45,521 và thay thế hông mới liên tục. 166 00:09:46,110 --> 00:09:49,367 Anh gần như chỉ có thể nâng cánh tay hoặc xoay cổ. 167 00:09:50,144 --> 00:09:52,797 Anh phải sử dụng nạng để đi lại. 168 00:09:53,879 --> 00:09:57,899 Bạn bè và học sinh cũ đã trở thành bác sĩ của anh. 169 00:09:57,923 --> 00:10:02,125 Có người cho rằng, anh là người đã tiêm nhiều thuốc nhất 170 00:10:02,149 --> 00:10:04,727 trên trái đất này. 171 00:10:06,043 --> 00:10:09,481 Vốn là một người đam mê công việc, anh ấy giờ còn làm nhiều hơn 172 00:10:09,505 --> 00:10:11,451 15 đến 18 tiếng mỗi ngày. 173 00:10:11,922 --> 00:10:14,431 Chưa trị cho mọi người không chỉ là công việc, 174 00:10:14,455 --> 00:10:17,177 mà còn là cách chữa trị tốt nhất cho anh ấy. 175 00:10:18,510 --> 00:10:22,321 Anh ấy nói với phóng viên rằng:" Nếu tôi không bận rộn như bây giờ" 176 00:10:22,345 --> 00:10:25,530 "Tôi sẽ là một người hooàn toàn tàn phế." 177 00:10:27,423 --> 00:10:30,962 Trong một chuyến công tác đến Florida đầu năm 1980, 178 00:10:30,986 --> 00:10:36,318 Bonica được học sinh cũ đưa đến khu Hyde ở Tampa 179 00:10:37,338 --> 00:10:41,482 Họ lái xe qua những hàng cây cọ và dừng lại ở một ngôi biệt thự cổ, 180 00:10:41,506 --> 00:10:46,116 với một tầng hầm chất đấy những khẩu súng bạc to lớn. 181 00:10:46,895 --> 00:10:49,834 Ngôi nhà thuộc về dòng họ Zacchini, 182 00:10:49,858 --> 00:10:52,830 một rạp xiếc hoàng gia. 183 00:10:54,229 --> 00:10:56,802 Nhiều năm về trước, Bonica đã quan sát họ, 184 00:10:56,826 --> 00:10:59,713 trong những bộ trang phục ánh bạc và kính, 185 00:10:59,737 --> 00:11:03,505 thực hiện màn biểu diễn mà anh đã từng làm - The Human Cannonball 186 00:11:04,772 --> 00:11:07,847 Nhưng giờ họ cũng đã nghỉ hưu giống như anh. 187 00:11:09,267 --> 00:11:12,838 Thế hệ đó giờ đã ra đi, bao gồm cả Bonica, 188 00:11:12,862 --> 00:11:15,805 vậy nên không thể nào biết chính xác hôm đó họ đã nói gì. 189 00:11:16,475 --> 00:11:18,475 Nhưng tôi thích tự tưởng tượng. 190 00:11:19,233 --> 00:11:22,486 Khi những người cùng gánh xiếc đoàn tụ, 191 00:11:22,510 --> 00:11:24,963 cùng cho nhau xem những vệt sẹo cũ và mới. 192 00:11:25,802 --> 00:11:28,058 Có lẽ Bonica sẽ cho họ lời khuyên. 193 00:11:28,082 --> 00:11:33,408 Có lẽ anh sẽ nói với họ điều mà anh đã từng nói, 194 00:11:33,432 --> 00:11:39,338 rằng quãng thời gian trong rạp xiếc và đấu vật đã làm nên cuộc đời anh ấy. 195 00:11:41,286 --> 00:11:43,970 Bonica được tiếp xúc với nỗi đau một cách gần nhất. 196 00:11:45,236 --> 00:11:47,236 Anh cảm nhận và sống cùng với nó. 197 00:11:48,453 --> 00:11:52,470 Và điều đó khiến cho anh không thể làm ngơ trước những người khác. 198 00:11:53,449 --> 00:11:56,563 Bên cạch sự đồng cảm, anh đã xoay chuyển thế giới, 199 00:11:56,587 --> 00:11:59,699 đóng vai trò quan trọng trong việc làm cho y học thừa nhận nỗi đau, 200 00:11:59,723 --> 00:12:00,975 trong chính bản thân nó. 201 00:12:02,627 --> 00:12:04,539 Cũng trong thời gian đó, 202 00:12:04,563 --> 00:12:07,072 Bonica thừa nhận nỗi đau chính là 203 00:12:07,096 --> 00:12:11,353 trải nghiệm phức tạp nhất của con người. 204 00:12:12,215 --> 00:12:16,029 Nó liên quan đến quá khứ, hiện tại, 205 00:12:16,053 --> 00:12:18,243 phản xạ và cả gia đình bạn. 206 00:12:19,256 --> 00:12:21,811 Điều đó hoàn toàn đúng với Bonica. 207 00:12:22,593 --> 00:12:25,264 Và điều đó cũng đúng với mẹ tôi. 208 00:12:28,043 --> 00:12:31,342 Bác sĩ rất đơn giản chỉ xem mẹ tôi như là 209 00:12:31,366 --> 00:12:34,628 một bệnh nhân 210 00:12:34,652 --> 00:12:38,470 một người phụ nữ dành thời gian của mình trong phòng chờ. 211 00:12:39,714 --> 00:12:42,605 Đôi khi tôi cảm thấy bế tắc khi nhìn bà theo cách đó. 212 00:12:45,076 --> 00:12:47,043 Nhưng khi tôi thấy sự đau đớn của Bonica 213 00:12:47,067 --> 00:12:51,599 một sự kiên định với cả cuộc đời của ông. 214 00:12:51,623 --> 00:12:56,130 Tôi chợt nhớ lại tất cả mọi đau đớn của mẹ tôi. 215 00:12:58,370 --> 00:13:02,138 Trước khi chúng bị viêm và sưng lên, 216 00:13:02,162 --> 00:13:05,477 .ngón tay của mẹ đã trở nên vô dụng 217 00:13:05,501 --> 00:13:08,399 ở bệnh viện H.R, nơi bà làm việc. 218 00:13:09,150 --> 00:13:13,238 Đôi tay ấy đã gấp cho toàn bộ nhà thờ 219 00:13:14,734 --> 00:13:18,435 Khi tôi còn nhỏ, đôi tay ấy đã cắt tóc cho tôi, 220 00:13:18,459 --> 00:13:20,911 lau mũi cho tôi 221 00:13:20,935 --> 00:13:22,585 buộc dây giày cho tôi. 222 00:13:29,832 --> 00:13:31,157 Cảm ơn. 223 00:13:31,181 --> 00:13:38,000 (Vỗ tay)