Tôi đã làm cảnh sát từ rất, rất lâu rồi. Và tôi có mấy tờ giấy này vì tôi cũng là người thuyết giáo da đen. (Cười) Và nếu bạn biết gì đó về người thuyết giáo da đen, chúng tôi sẽ đóng lại, và rồi tiếp tục 20 phút khác. (Cười) Tôi cần làm nó để tiến hành công việc. Tôi làm cảnh sát từ rất lâu rồi, và ý tôi là tôi sinh ra trước công nghệ. Tôi đang nói về thời chưa có máy nhắn tin. (Cười) Cứ cười nếu bạn muốn, nhưng tôi đang nói sự thật đó. Tôi sinh ra trước Cuộc chiến nhân loại -- tức là, cuộc chiến thuốc cấm. Tôi già hơn tất cả chúng. Tôi già hơn rất nhiều và tôi đã trải qua bao thăng trầm và kinh qua những thời kỳ thịnh vượng lẫn tồi tệ, và tôi vẫn hoàn toàn yêu nghề cảnh sát. Tôi yêu nghề này bởi nó luôn là tiếng gọi và chưa bao giờ là một công việc đơn thuần. Và thậm chí có như vậy chăng nữa, chân lý của tôi đó là, việc thực thi pháp luật đang bị khủng hoảng. Nó là một sự khủng hoảng vô hình, và đã tồn tại trong rất nhiều, nhiều năm. Mặc dù khi thực thi pháp luật, chúng tôi nói rằng, ''Anh biết gì không? Chúng tôi không thể làm khác đi.'' Trong thực thi pháp luật chúng tôi nói giống vậy, ''Vâng, điều tra tiểu sử là phạm pháp.'' Gì nữa? Trong thực thi pháp luật, chúng tôi thậm chí đồng ý rằng phải nghĩ như thế và nắm sát hơn an ninh cộng đồng. Và lúc nào cũng vậy, chúng tôi tiếp tục làm theo những cách giống nhau, những cách thức mâu thuẫn với mọi điều chúng tôi vừa thừa nhận. Nên nó trở thành lý do cho tôi, trong nhiều năm qua. Bởi tôi mệt mỏi vì nạn phân biệt chủng tộc, vì sự đối xử bất bình đẳng, tôi mệt mỏi vì cụm từ chủ nghĩa và ly giáo. Chỉ là tôi quá mệt mỏi. Tôi chán nản vì cái vòng luẩn quẩn đó, và tôi chán nản với nó thậm chí ngay tại cơ quan mình trong văn phòng mà mỗi ngày tôi vẫn hết mưc yêu thương. Và vì vậy tôi và vợ đã ngồi lại và chúng tôi quyết định một ngày sẽ nghỉ hưu. Chúng tôi sẽ nghỉ hưu và tôi sẽ sống an nhàn đến già, có thể, tôi sẽ làm một mục sư, yêu thương vợ tôi đến hết đời. Bạn biết những gì tôi đang nói mà. (Cười) Nhưng chúng tôi quyết định tôi sẽ nghỉ hưu. Nhưng rồi có một thế lực còn mạnh hơn tôi. Có một tình yêu dành cho thành phố mà tôi rất yêu, nơi tôi lớn lên, nơi dưỡng dục tôi -- thành phố khiến tôi không thể buông tay. Vì vậy tôi đã không nghỉ hưu. chúng tôi đã không nghỉ hưu và do đó những gì diễn ra là, suốt 18, 19 tháng sau đó, tôi hăng say tiến hành công việc trị an . Và do đó lúc ấy , suốt 19 tháng kế tiếp, tôi từ một trung sĩ chống hàng quốc cấm -- người chuẩn bị nghỉ hưu -- đã trải qua nhiều cấp bậc khác nhau, cho đến khi trở thành một Tư lệnh cấp quận, vị tư lệnh của quận tồi nhất ở thành phố Baltimore. Chúng tôi gọi nó là Quận Đông, quận dẫn đầu về bạo lực, quận nghèo khó bậc nhất -- với 46% dân thất nghiệp trong quận. Theo thống kê quốc dân lúc này, tỷ lệ bệnh lao và nhiễm AIDS, luôn luôn nằm trong top 10 căn cứ theo mã zip của các thành phố trên cả nước, hoặc mã zip toàn quốc. Top 10 -- tôi không nói đến bang, hay thành phố -- chỉ khu vực lân cận bé nhỏ đó. Và mọi người biết gì không? Chúng tôi sẽ làm gì đó khác biệt. Chúng tôi sẽ làm gì đó khác biệt. Chúng tôi sẽ suy nghĩ một cách cấp tiến. Chúng tôi sẽ khai thông lối suy nghĩ cũ kỹ. Và cho nên, để mang lại thay đổi mà tôi thành khẩn mong muốn và thực tâm cảm nhận được từ trái tim, tôi phải bắt đầu lắng nghe lương tâm mình. Tôi phải bắt đầu lắng nghe con người bên trong họ mà đã chống lại tất cả những điều đã được đào tạo. Nhưng chúng tôi vẫn làm điều đó. Chúng tôi làm vậy bởi chúng tôi lắng nghe tiếng gọi từ lương tâm, vì tôi nhận ra rằng: nếu tôi thấy được sự cải biến trong ngành cảnh sát trong những cộng đồng mà tôi nắm quyền trị an, chúng tôi phải thay đổi lối suy nghĩ khó chịu của mình. Chúng tôi phải thay đổi nó. Vì vậy điều chúng tôi làm là bắt đầu suy nghĩ một cách toàn diện và không the bán quân sự. Do đó, chúng tôi nghĩ khác. Và chúng tôi bắt đầu nhận ra sẽ không thể nào và không bao giờ nên đối đầu với chúng. Do đó tôi đã quyết định đến đại lộ đó nơi tôi có thể gặp mọi tầng lớp, chủng tộc, tín ngưỡng, màu da; nơi tôi sẽ gặp các thương gia và dựa trên niềm tin, các tiến sĩ, thạc sĩ, và tôi sẽ gặp tất cả loại người đã tạo nên những cộng đồng mà tôi từng nắm quyền. Tôi gặp họ và bắt đầu nghe họ. Nhìn xem, cảnh sát gặp rắc rối. Đơn giản là, chúng tôi muốn mang nhiều điều đến với dân chúng và nảy ra những chiến lược, sách lược táo bạo nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói với dân chúng về nó. Và chúng tôi quăng chúng vào người dân và nói, ''Cầm lấy.'' Nhưng chúng tôi cho rằng mình vừa bỏ ý nghĩ tồi tệ đó, nên chúng tôi đã nói chuyện với người dân. Chúng tôi nói rằng, ''Đây là chiếc bàn quần chúng. Chúng tôi sẽ kéo chiếc ghế lại. Chúng tôi muốn nghe mọi người nói. Thứ gì sẽ thực hiện trong chúng ta? Và rồi một vài điều kỳ diệu đã xảy đến. Nhìn xem, nó đây này: Tôi phải tìm cách chuyển 130 cảnh sát dưới quyền từ những người chiếm lĩnh cộng đồng thành những người bạn đồng hành của dân. Tôi phải tìm cách làm việc đó. Bởi vì điều này thật điên rồ: khi thi hành pháp luật, chúng tôi đối mặt vài điều khó tin. Nghe này, chúng tôi đã trở thành những người bảo hộ tuyệt vời. Chúng tôi biết cách bảo vệ mọi người. Nhưng chúng tôi đã tập luyện cánh tay này rất, rất nhiều. Nếu tôi ở vị trí sở cảnh sát bình thường và đại diện cho sở cảnh sát ấy, mọi người sẽ nhìn thấy cánh tay 23 inch xinh đẹp, khó tin này. (Cười) Nó đẹp mà, phải không? Rắn chắc mà. Không mỡ thừa. Mmm nó ổn nhỉ. Trông thật ổn. (Cười) Đó là cánh tay tuyệt vời -- sự bảo vệ! Đó là chúng ta, nhưng đôi lúc, chúng ta tập luyện nó khá nhiều nó dẫn đến sự ngược đãi. Nó dẫn đến sự lạnh nhạt và nhẫn tâm và làm mất tính người. Và chúng ta quên mất thần chú mantra ở đất nước này là để bảo vệ và phụng sự. Mọi người không biết nó sao? Bảo vệ và phụng sự. (Cười) Vậy thì hãy nhìn vào cánh tay kia, và sau đó nhìn nó và ... nó đó. (Cười) Ai cũng biết nó yếu ớt. Nó trông ốm yếu. Nó héo úa và đang chết mòn bởi chúng ta đầu tư quá nhiều vào cánh tay bảo vệ. Nhưng lại quên mất đối xử với dân chúng như thể họ là khách hàng của ta; như con cái ta, anh chị em ta, bố mẹ ta. Và cho nên bằng cách nào đó, cứ như vậy, chúng ta mất cân bằng. Và bởi vì chúng ta là những tay nghề đầy kiêu hãnh, thật khó để nhìn vào gương và nhận ra lỗi của mình. Thậm chí, thay đổi còn khó khăn hơn. Và do đó, khi tôi cố gắng nhanh chóng vượt qua vấn đề, tôi cần nói là: đó không chỉ là thực thi pháp luật. Bởi vì mỗi một người cùng nhau tạo nên cộng đồng. Mọi người làm thành một cộng đồng. Và liệu tôi có thể nói vậy nếu là dân chúng? -- chúng tôi đã dồn quá nhiều trách nhiệm khi thực thi nhiệm vụ. Qúa nhiều. (Vỗ tay) Và rồi chúng tôi cần phải gan dạ và can đảm để không bị bối rối khi thực hiện nhiệm vụ. Không có cách nào trên thế giới Như một cộng đồng,nên gọi cảnh sát cho trẻ con chơi bóng trên phố Đời này không có chuyện chúng ta nên gọi cảnh sát vì nhạc nhà hàng xóm quá lớn, vì con chó của anh ta qua sân nhà tôi và thải bậy; không đời nào chúng ta nên gọi cảnh sát. Nhưng chúng ta chối bỏ quá nhiều trách nhiệm. Nghe này, khi tôi còn là cậu bé mới đến Baltimore -- và chúng tôi chơi những trò bạo lực trên phố -- tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát đến và dẹp chúng cả. Mọi người biết ai đã đến không? Là những bậc phụ huynh. Đó là những bậc cha mẹ trong quận. Đó là những người bảo vệ, những trí lực của ngôi làng. Họ đến và bảo, ''Dừng lại ngay!'' và ''Làm như này.'' và ''Dừng lại ngay.'' Chúng tôi có những người thầy khắp các cộng đồng. Cho nên ai cũng vậy cả. Và khi nói tới cộng đồng, tôi đang bàn về mọi thứ tạo nên một cộng đồng, thậm chí -- nghe này, vì tôi là một nhà thuyết đạo, tôi rất khắc khe với các nhà thờ, bởi tôi tin rằng các nhà thờ rất hay biến thành MIA, thiếu hành động. Tôi tin là họ đã thay đổi trong 10, 20 năm qua từ những nhà thờ cộng đồng, nơi bạn tản bộ, đi xung quanh khuôn viên hay ở trong nhà thờ. Từ đây chúng biến thành những nhà thờ commuter. Nên giờ bạn có những nhà thờ rời rạc ngay từ đầu từ cộng đồng mà chúng được lên kế hoạch. Và họ không quan tâm cộng đồng này. Tôi có thể tiếp tục công việc, nhưng tôi thật sự cần tóm lại là. Cộng đồng và cảnh sát: chúng ta đã mất đi món quà quý giá, và tôi gọi nó là luật quan hệ. Chúng ta vừa đánh mất nó. Không phải lỗi của ai cả -- là lỗi của chúng tôi. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Nhưng có một điều: chưa muộn để cùng xây dựng phố sá và đất nước này để kiến thiết chúng. Chưa bao giờ là quá muộn. Chưa bao giờ là quá muộn. Bạn thấy đấy, sau 3 năm trong vòng 4 năm rưỡi đứng đầu quận này, trong 3 năm, sau khi tống những mục sư vào xe cảnh sát vì tôi biết rằng -- đây là một bí mật nhỏ -- Tôi biết rằng: thật khó để chịu đựng một tên cảnh sát khốn kiếp trong khi lái xe đi dạo với một vị tăng lữ. (Cười) (Vỗ tay) Tốt hơn là bạn nên ra vào xe, nhìn phải, nói về: ''Cha, hãy tha thứ cho tội lỗi của con,'' cả ngày -- bạn không thể làm nó! Chúng tôi đã nảy ra những sáng kiến phi thường, những đóng góp cho cộng đồng và cảnh sát để tạo lòng tin. Chúng tôi đã bắt đầu có trách nhiệm với tuổi trẻ và với những người sống ngoài vòng pháp luật. Chúng tôi biết mình gặp vấn đề về kinh tế, nên chúng tôi đã bắt đầu tạo ra việc làm. Chúng tôi biết có nhiều căn bệnh trong cộng đồng ta và người ta đã không cứu chữa chúng, nên chúng tôi sẽ luôn đồng hành. Chúng tôi tiếp cận vấn đề và chia sẻ với bất kỳ ai muốn hợp tác và nói về những gì mình cần một cách toàn diện, chưa bao giờ nghĩ đến tội ác. Bởi vì cứ vào cuối ngày, nếu chúng tôi quan tâm đến nhu cầu của công chúng, nếu tiếp cận với căn nguyên vấn đề, tội phạm sẽ được ổn định. Nó sẽ tránh xa ta. (Vỗ tay) Và sau 3 năm trong suốt thời hạn 4 năm rưỡi, chúng tôi đã nhìn kỹ trước sau và phát hiện rằng chúng sụt giảm 40 năm nay rồi số lượng tội phạm, giết người -- mọi thứ đã giảm xuống, kể từ thập niên 1970. Và có lẽ đã còn giảm nhiều hơn, nhưng vấn đề ở đây, chúng ta chỉ mới bắt đầu lưu dữ liệu từ năm 1970. Sự gia giảm tỉ lệ tội phạm suốt 40 năm, quá nhiều, tôi nhận cuộc gọi từ các chỉ huy khác, ''Này Mel, dạo này cậu làm gì? "Làm gì cơ? Chúng tôi muốn tiếp quản vài vụ!'' (Cười) Và chúng tôi giao cho họ một vài. Và trong thời gian ngắn, tội phạm trong thành phố giảm xuống mức 30 năm. Lần đầu tiên trong 30 năm, chúng tôi sụt giảm, thành phố Baltimore xuống dưới 200 vụ giết người -- chính xác là 197. Và chúng tôi đã tổ chức lễ kỉ niệm bởi chúng tôi đã học để làm những người phục vụ tuyệt vời trở thành những người phục vụ tốt trước tiên. Nhưng tôi định cho bạn biết điều này: vài năm trước, theo những gì được học để trở thành những cảnh sát tiên phong và quan hệ tốt hơn là cứ thụ động, những năm qua đã khiến tôi thất vọng. Chúng làm tim tôi tan nát. Đến giờ vẫn còn đau. Tim tôi vẫn xót, bởi tôi thật lòng tin rằng chuyện đó đáng lẽ không nên xảy ra. Tôi tin rằng nó không nên bao giờ xảy ra nếu chúng tôi được phép tiếp tục sứ mệnh phục vụ cộng đồng mình, đối xử với họ như con người, bằng sự tôn trọng, lấy yêu thương làm đầu. Nếu chúng tôi được tiếp tục sứ mệnh, nó đáng lẽ sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi trở lại với công việc thường nhật. Nhưng tôi lại hứng thú với nó! Tôi hăng hái trở lại,bởi giờ chúng tôi có một người ủy viên cảnh sát người không chỉ nói về công tác an ninh cộng đồng mà còn hiểu rõ nó, và quan trọng hơn là thấm nhuần nó. Nên giờ tôi rất hứng thú. Nghe này, tôi hứng thú với Baltiore ngày nay, bởi cũng giống các thành phố khác, chúng tôi tin là sẽ hồi sinh. Tôi tin -- Tôi thực sự tin -- (Vỗ tay) rằng chúng tôi sẽ lại tuyệt vời. Tôi tin, khi chúng tôi bắt đầu chung tay và cùng nói, ''Chúng ta sẽ ở cùng nhau,'' bởi đó không chỉ là sự đồng lòng đơn thuần: một khi gặp nhau, chúng tôi cùng hướng đến một mục tiêu và thành phố này sẽ lại trở nên tuyệt vời. Quốc gia này sẽ lại trở nên tuyệt vời. Bởi vì chúng ta có cùng mục tiêu: tất cả đều mong muốn hòa bình. Chúng ta đều mong muốn sự tôn trọng lẫn nhau. Chúng ta đều mong chờ tình yêu. Và tôi tin rằng chúng ta sẽ cùng chung một đường và tôi rất phấn khích với điều đó. Vậy xin hãy nghe đây, cảm ơn vì đã dành cho tôi thời gian của mọi người. Chúa phù hộ mọi người. (Vỗ tay) Chúa phù hộ các bạn. (Vỗ tay)