WEBVTT 00:00:00.000 --> 00:00:07.000 Xin chào. Quý vị khỏe không ạ? Những ngày qua thật là tuyệt vời phải không ạ? 00:00:07.000 --> 00:00:11.000 Tôi thật sự bị cuốn theo toàn bộ hội thảo. 00:00:11.000 --> 00:00:15.000 Thật ra, tôi cũng đang cuốn gói đây. (Cười) 00:00:15.000 --> 00:00:19.000 Có 3 chủ đề được nêu lên xuyên suốt hội nghị 00:00:19.000 --> 00:00:23.000 và đó cũng là những vấn đề có liên quan 00:00:23.000 --> 00:00:25.000 tới những gì tôi muốn thảo luận cùng quý vị. 00:00:25.000 --> 00:00:29.000 Thứ nhất đó là bằng chứng đáng kinh ngạc về khả năng sáng tạo của con người 00:00:29.000 --> 00:00:32.000 trong tất cả các bài thuyết trình mà chúng ta đã nghe 00:00:32.000 --> 00:00:35.000 cũng như trong số tất cả các quý vị có mặt ở đây. Về cả sự đa dạng 00:00:35.000 --> 00:00:38.000 cũng như phạm vi sáng tạo. Thứ hai là chính điều đó 00:00:38.000 --> 00:00:41.000 đã đặt chúng ta vào vị trí mà chúng ta không có một ý niệm gì về những 00:00:41.000 --> 00:00:43.000 điều sắp xảy ra trong tương lai. Không biết 00:00:43.000 --> 00:00:45.000 mọi sự sẽ diễn ra thế nào. NOTE Paragraph 00:00:45.000 --> 00:00:48.000 Tôi có mối quan tâm đến vấn đề giáo dục -- 00:00:48.000 --> 00:00:51.000 trên thực tế tôi thấy tất cả mọi người đều quan tâm đến giáo dục. 00:00:51.000 --> 00:00:53.000 Phải không ạ? Có một điều tôi thấy khá thú vị đó là 00:00:53.000 --> 00:00:56.000 Nếu trong một bữa tiệc, bạn nói rằng bạn 00:00:56.000 --> 00:00:59.000 làm trong ngành giáo dục -- 00:00:59.000 --> 00:01:06.000 thực ra, thành thật mà nói, bạn chẳng mấy khi đi tiệc nếu bạn làm trong ngành giáo dục 00:01:06.000 --> 00:01:09.000 (Cười) Bạn không được mời. 00:01:09.000 --> 00:01:14.000 Và thật lạ, bạn cũng chả bao giờ thắc mắc. Điều này thật kỳ lạ đối với tôi. 00:01:14.000 --> 00:01:16.000 Nhưng giả sử nếu điều đó là thật, bạn nói chuyện với một ai đó, 00:01:16.000 --> 00:01:18.000 họ hỏi bạn "Anh/chị làm nghề gì?" 00:01:18.000 --> 00:01:20.000 và bạn trả lời rằng bạn làm trong ngành giáo dục, 00:01:20.000 --> 00:01:24.000 bạn có thể thấy họ mặt cắt không còn giọt máu. Họ thốt lên, 00:01:24.000 --> 00:01:30.000 "Chúa ơi", đại loại như "Tại sao lại vào tôi chứ? Buổi tối đi chơi duy nhất của mình trong cả tuần." (Cười) 00:01:30.000 --> 00:01:32.000 Nhưng nếu bạn hỏi về quá trình học hành của họ, 00:01:32.000 --> 00:01:34.000 họ sẽ túm lấy bạn để kể chuyện, bởi đó là một trong những thứ 00:01:34.000 --> 00:01:37.000 ảnh hưởng sâu sắc tới mọi người, tôi nói có đúng không ạ? 00:01:37.000 --> 00:01:40.000 Giống như tôn giáo, tiền bạc và những thứ khác. 00:01:40.000 --> 00:01:44.000 Tôi có mối quan tâm lớn tới giáo dục và tôi nghĩ tất cả chúng ta đều vậy. 00:01:44.000 --> 00:01:46.000 Chúng ta dành sự quan tâm to lớn cho nó, 00:01:46.000 --> 00:01:49.000 một phần bởi vì giáo dục là để đưa chúng ta 00:01:49.000 --> 00:01:52.000 tới tương lai mà chúng ta chưa thể nắm bắt được. 00:01:52.000 --> 00:01:55.000 Thử nghĩ xem, những đứa trẻ bắt đầu đi học năm nay 00:01:55.000 --> 00:02:01.000 sẽ nghỉ hưu vào năm 2065. Không ai trong chúng ta biết -- 00:02:01.000 --> 00:02:04.000 bất chấp tất cả những tri thức chuyên môn được nêu ra trong 4 ngày vừa qua -- 00:02:04.000 --> 00:02:06.000 thế giới sẽ ra sao 00:02:06.000 --> 00:02:08.000 trong 5 năm tới. Vậy mà chúng ta lại phải có trách nhiệm 00:02:08.000 --> 00:02:11.000 giáo dục bọn trẻ cho tương lai. Vì thế sự không thể dự báo trước, tôi nghĩ là, 00:02:11.000 --> 00:02:13.000 vô cùng lớn. NOTE Paragraph 00:02:13.000 --> 00:02:15.000 Và chủ đề thứ ba của hội nghị, đó là 00:02:15.000 --> 00:02:20.000 chúng ta đều đồng ý ít nhiều, về 00:02:20.000 --> 00:02:23.000 khả năng thật sự khác biệt của trẻ em -- 00:02:23.000 --> 00:02:25.000 khả năng sáng tạo của chúng. Sirena, tối qua rất 00:02:25.000 --> 00:02:28.000 tuyệt vời phải không ạ? Chứng kiến Cô bé làm được điều đó. 00:02:28.000 --> 00:02:33.000 Cô bé là 1 điều đặc biệt, nhưng tôi nghĩ cô bé không phải là 00:02:33.000 --> 00:02:36.000 ngoại lệ trong thế giới con trẻ nói chung. 00:02:36.000 --> 00:02:39.000 Điều mà quý vị chứng kiến là một người với lòng tâm huyết đặc biệt 00:02:39.000 --> 00:02:41.000 đã tìm ra một tài năng. Và luận điểm của tôi là, 00:02:41.000 --> 00:02:43.000 tất cả trẻ em đều rất tài năng. 00:02:43.000 --> 00:02:45.000 Và chúng ta đã lãng phí điều đó, một cách không thương xót. 00:02:45.000 --> 00:02:48.000 Vì thế tôi muốn nói đến giáo dục và 00:02:48.000 --> 00:02:51.000 nói đến tính sáng tạo. Luận điểm của tôi là tính sáng tạo 00:02:51.000 --> 00:02:54.000 ngày nay cũng quan trọng như khả năng biết đọc, biết viết trong giáo dục 00:02:54.000 --> 00:02:58.000 và chúng ta cần đối xử với nó với mức độ quan tâm ngang bằng. 00:02:58.000 --> 00:03:06.000 (Tiếng vỗ tay) Xin cảm ơn. Nhân tiện, tôi nói xong hết rồi. 00:03:06.000 --> 00:03:10.000 Xin cảm ơn rất nhiều. (Cười) Vậy là còn 15 phút nữa. 00:03:10.000 --> 00:03:17.000 Vâng, tôi được sinh ra ...à không. (Cười) NOTE Paragraph 00:03:17.000 --> 00:03:21.000 Mới đây, tôi đã được nghe kể một câu chuyện rất là thú vị -- Và tôi muốn kể lại với quý vị -- 00:03:21.000 --> 00:03:25.000 về một cô bé trong giờ hội họa. Cô bé đó 6 tuổi 00:03:25.000 --> 00:03:27.000 và nó ngồi ở cuối lớp, vẽ, 00:03:27.000 --> 00:03:29.000 Giáo viên của bé gái này có nói rằng nó hầu như chẳng bao giờ 00:03:29.000 --> 00:03:33.000 tập trung chú ý, nhưng trong giờ hội họa này thì nó đã rất chăm chú. 00:03:33.000 --> 00:03:35.000 Giáo viên của bé rất ngạc nhiên và đã đi đến chỗ cô bé ngồi 00:03:35.000 --> 00:03:38.000 cô giáo đã hỏi bé "Con đang vẽ gì thế?" 00:03:38.000 --> 00:03:41.000 Cô bé trả lời, "Con đang vẽ Chúa trời ạ." 00:03:41.000 --> 00:03:44.000 Cô giáo bé nói, "Nhưng không ai biết Chúa trời trông như thế nào cả." 00:03:44.000 --> 00:03:51.000 Cô bé nói rằng, "Họ sẽ biết trong một phút nữa thôi ạ. " 00:03:51.000 --> 00:03:52.000 (Cười) NOTE Paragraph 00:03:52.000 --> 00:03:57.000 Khi con trai tôi 4 tuổi ở Anh -- 00:03:57.000 --> 00:04:00.000 Thật ra thì ở bất cứ đâu nó cũng là 4 tuổi. (Cười) 00:04:00.000 --> 00:04:06.000 Nếu phải xét một cách nghiêm túc, thì năm đó dù nó đi đâu nó cũng lên 4 tuổi. 00:04:06.000 --> 00:04:08.000 Nó có một vai trong vở kịch Truyền thuyết sự ra đời của Chúa. 00:04:08.000 --> 00:04:11.000 Quý vị có nhớ câu chuyện không? Nó khá phổ biến. 00:04:11.000 --> 00:04:14.000 Câu chuyện đó phổ biến mà. Mel Gibson đã tham gia phần tiếp theo. 00:04:14.000 --> 00:04:19.000 Quý vị có thể đã xem nó rồi đấy ạ: "Truyền thuyết sự ra đời của Chúa phần II." Con trai James của tôi được nhận vai Joseph, 00:04:19.000 --> 00:04:22.000 và chúng tôi đã rất vui sướng. 00:04:22.000 --> 00:04:24.000 Chúng tôi nghĩ đây là một trong những vai chính. 00:04:24.000 --> 00:04:26.000 Chúng tôi đã kéo đến chật ních cả khán phòng, trên mình mang chiếc áo phông với hàng chữ 00:04:26.000 --> 00:04:29.000 James Robinson LÀ Joseph!" (Cười) 00:04:29.000 --> 00:04:31.000 Con trai tôi không phải nói lời thoại, nhưng bạn biết đoạn 00:04:31.000 --> 00:04:34.000 khi ba vị vua tiến vào. Họ mang theo quà mừng, 00:04:34.000 --> 00:04:36.000 họ mang theo vàng, hương trầm và nhựa thơm. 00:04:36.000 --> 00:04:38.000 Và chuyện là thế này. Chúng tôi ngồi phía dưới, 00:04:38.000 --> 00:04:40.000 và tôi nghĩ chúng bị sai kịch bản, 00:04:40.000 --> 00:04:42.000 bởi khi chúng tôi trò chuyện với một cậu bé sau buổi diễn và chúng tôi có hỏi, 00:04:42.000 --> 00:04:44.000 "Cháu hài lòng với buổi diễn chứ?" Cậu bé đó đã nói, "Dạ vâng, nhưng tại sao chú lại hỏi thế ạ? Có gì không ổn ạ?" 00:04:44.000 --> 00:04:46.000 Chúng đã tự đổi thứ tự, chỉ vậy thôi. 00:04:46.000 --> 00:04:47.000 Trở lại câu chuyện, ba cậu bé tiến vào -- 00:04:47.000 --> 00:04:49.000 những đứa bé lên 4 với một chiếc khăn bông trên đầu -- 00:04:49.000 --> 00:04:52.000 chúng đặt những chiếc hộp xuống, 00:04:52.000 --> 00:04:54.000 cậu bé đầu tiên nói, "Tôi xin dâng tặng ngài vàng." 00:04:54.000 --> 00:04:57.000 Cậu bé thứ hai nói, "Tôi xin dâng tặng ngài ..." 00:04:57.000 --> 00:05:11.000 Và cậu bé thứ ba nói, "Frank đã gửi cái này." (Cười) NOTE Paragraph 00:05:11.000 --> 00:05:13.000 Điểm chung của những câu chuyện này là trẻ con sẽ làm những điều chúng nghĩ 00:05:13.000 --> 00:05:16.000 Nếu chúng không biết, chúng vẫn thử làm mà không do dự. 00:05:16.000 --> 00:05:19.000 Tôi nói có phải không ạ? Chúng không sợ sai. 00:05:19.000 --> 00:05:24.000 Điều tôi muốn nói ở đây không có nghĩa sai và sáng tạo là hai thứ đồng nhất. 00:05:24.000 --> 00:05:25.000 Nhưng điều mà chúng ta biết đó là, 00:05:25.000 --> 00:05:28.000 nếu bạn không sẵn sàng mắc lỗi, 00:05:28.000 --> 00:05:31.000 bạn sẽ không bao giờ có thể sáng tạo ra cái gì đó nguyên bản. 00:05:31.000 --> 00:05:34.000 Nếu bạn không sẵn sàng mắc lỗi. Và đến khi trở thành người lớn, 00:05:34.000 --> 00:05:36.000 phần lớn lũ trẻ mất đi khả năng đó. 00:05:36.000 --> 00:05:39.000 Chúng trở nên sợ bị mắc lỗi hay bị sai. 00:05:39.000 --> 00:05:41.000 Và chúng ta cũng vận hành các công ty theo kiểu như vậy. 00:05:41.000 --> 00:05:44.000 Chúng ta kiểm điểm những lỗi lầm. Và chúng ta hiện giờ 00:05:44.000 --> 00:05:47.000 thực thi các hệ thống giáo dục quốc gia mà ở đó 00:05:47.000 --> 00:05:50.000 lỗi lầm là thứ tồi tệ nhất bạn có thể gây ra. 00:05:50.000 --> 00:05:53.000 Kết quả là chúng đã đang giáo dục con người triệt tiêu 00:05:53.000 --> 00:05:56.000 khả năng sáng tạo của họ. Picasso đã từng nói rằng. 00:05:56.000 --> 00:05:59.000 Ông đã nói tất cả mọi đứa trẻ khi sinh ra đều là nghệ sĩ. 00:05:59.000 --> 00:06:03.000 để vẫn là một nghệ sĩ khi ta trưởng thành mới là vấn đề. Tôi tin tưởng một cách 00:06:03.000 --> 00:06:05.000 mạnh mẽ rằng chúng ta không càng lớn lên càng sáng tạo, 00:06:05.000 --> 00:06:08.000 chúng ta càng lớn càng ít sáng tạo. Hay là, chúng ta được giáo dục từ bỏ nó. 00:06:08.000 --> 00:06:10.000 Vậy tại sao? NOTE Paragraph 00:06:10.000 --> 00:06:14.000 Năm năm trước tôi sống ở Stratford-on-Avon. 00:06:14.000 --> 00:06:16.000 Thực tế là chúng tôi đã chuyển từ Stratford đến Los Angleles. 00:06:16.000 --> 00:06:20.000 Quý vị có thể hình dung được đó là một sự thay đổi trơn tru thế nào rồi đấy. 00:06:20.000 --> 00:06:22.000 (Cười) Thật ra là, 00:06:22.000 --> 00:06:24.000 chúng tôi đã sống ở Snitterfield, 00:06:24.000 --> 00:06:26.000 ngay phía ngoại ô Stratford, nơi mà 00:06:26.000 --> 00:06:31.000 cha của Shakespeare đã được sinh ra. Nói đến đây có ai thoáng hiện lên một suy nghĩ mới không ạ? Tôi thì có. 00:06:31.000 --> 00:06:33.000 Quý vị không nghĩ đến Shakespeare có một người bố, phải không? 00:06:33.000 --> 00:06:35.000 Đúng không ạ? Bởi quý vị không nghĩ đến Shakespeare 00:06:35.000 --> 00:06:37.000 khi ông còn là một đứa bé, đúng không ạ? 00:06:37.000 --> 00:06:40.000 Shakespeare lúc 7 tuổi? Tôi chả bao giờ nghĩ đến điều đó. Điều tôi muốn nói là 00:06:40.000 --> 00:06:42.000 ông ấy đã có lúc 7 tuổi. Ông ở trong 00:06:42.000 --> 00:06:51.000 một lớp học văn của một người nào đó, phải không ạ? Không biết là điều đó sẽ khó chịu thế nào? 00:06:51.000 --> 00:07:05.000 (Cười) "Phải cố gắng hơn nữa." Bị bố bắt lên giường đi ngủ, 00:07:05.000 --> 00:07:08.000 "Đi ngủ đi, ngay lập tức," nói với Shakespeare, 00:07:08.000 --> 00:07:10.000 hay nói với William Shakespeare, "hãy đặt bút xuống. 00:07:10.000 --> 00:07:18.000 Và đừng nói kiểu đó nữa. Nó khiến mọi người khó hiểu." 00:07:18.000 --> 00:07:23.000 (Cười) NOTE Paragraph 00:07:23.000 --> 00:07:26.000 Dù sao chăng nữa, chúng tôi đã chuyển từ Stratford đến Los Angeles, 00:07:26.000 --> 00:07:30.000 thực ra, tôi muốn nói thêm một chút về sự thay đổi này. 00:07:30.000 --> 00:07:33.000 Cậu con trai của tôi đã không muốn chuyển đi cùng. 00:07:33.000 --> 00:07:36.000 Tôi có hai đứa con. Thằng bé giờ đã 21 tuổi còn con gái tôi thì đã 16 tuổi. 00:07:36.000 --> 00:07:38.000 Nó không muốn đến Los Angeles. Nó rất thích Los Angeles nhưng 00:07:38.000 --> 00:07:43.000 vì nó có bạn gái ở Anh. Sarah, tình yêu của đời nó. 00:07:43.000 --> 00:07:45.000 Lúc đó nó mới quen Sarah được một tháng. 00:07:45.000 --> 00:07:48.000 Xin quý vị nhớ cho là chúng vừa mới kỷ niệm 4 năm yêu nhau đấy ạ, 00:07:48.000 --> 00:07:52.000 1 tháng là quá dài khi bạn mới 16 tuổi. 00:07:52.000 --> 00:07:54.000 Lúc ở trên máy bay, thằng bé đã rất buồn rầu, 00:07:54.000 --> 00:07:56.000 và nó nói, " Con sẽ không bao giờ tìm được người con gái nào như Sarah nữa." 00:07:56.000 --> 00:07:58.000 Thực lòng mà nói thì chúng tôi khá vui về điều đó 00:07:58.000 --> 00:08:10.000 bởi con bé chính lý do chính chúng tôi rời khỏi quê hương. 00:08:10.000 --> 00:08:13.000 (Cười) NOTE Paragraph 00:08:13.000 --> 00:08:16.000 Nhưng có điều gì đó khiến bạn chú ý khi chuyển tới Mỹ 00:08:16.000 --> 00:08:18.000 và khi bạn đi đây đi đó vòng quanh thế giới: 00:08:18.000 --> 00:08:22.000 Tất cả mọi hệ thống giáo dục trên hành tinh này nều đêù có chung một trật tự các môn học. 00:08:22.000 --> 00:08:24.000 Tất cả mọi nơi. Bất kể nơi nào bạn đi. 00:08:24.000 --> 00:08:26.000 Bạn nghĩ là nó sẽ khác nhưng không. 00:08:26.000 --> 00:08:29.000 Các môn học đầu bảng sẽ là toán và ngôn ngữ, 00:08:29.000 --> 00:08:31.000 sau đó là khoa học nhân văn, và cuối cùng là các môn nghệ thuật. 00:08:31.000 --> 00:08:33.000 Tất cả mọi nơi trên Trái đất. 00:08:33.000 --> 00:08:36.000 Và cả trong phần lớn mọi hệ thống giáo dục, 00:08:36.000 --> 00:08:38.000 cũng có một trật tự sắp xếp trong các bộ môn nghệ thuật nói riêng. 00:08:38.000 --> 00:08:40.000 Ở các trường phổ thông, hội họa và âm nhạc thường được chú trọng hơn 00:08:40.000 --> 00:08:43.000 là kịch và khiêu vũ. Không có một hệ thống giáo dục nào trên hành tinh này mà 00:08:43.000 --> 00:08:45.000 dạy trẻ em khiêu vũ mỗi ngày giống như 00:08:45.000 --> 00:08:48.000 cách dạy mà chúng ta dạy bọn trẻ môn toán học. Tại sao? 00:08:48.000 --> 00:08:50.000 Tại sao không? Tôi nghĩ vấn đề này khá quan trọng. 00:08:50.000 --> 00:08:53.000 Tôi nghĩ môn Toán quan trọng nhưng khiêu vũ cũng vậy. 00:08:53.000 --> 00:08:56.000 Trẻ em sẽ nhảy múa cả ngày nếu chúng được phép, tất cả chúng ta đều thế. 00:08:56.000 --> 00:08:59.000 Tất cả chúng ta đều có thân thể, phải không? Tôi có bỏ lỡ điều gì không? 00:08:59.000 --> 00:09:03.000 (Cười) Thực sự điều xảy ra là, khi bọn trẻ lớn lên 00:09:03.000 --> 00:09:05.000 chúng ta bắt đầu giáo dục chúng càng ngày 00:09:05.000 --> 00:09:08.000 càng tăng dần từ phần thắt lưng trở lên. Sau đó tập trung vào cái đầu. 00:09:08.000 --> 00:09:10.000 và lệch về một bên. NOTE Paragraph 00:09:10.000 --> 00:09:14.000 Nếu bạn tìm hiểu về giáo dục, như là một người ngoài hành tinh, 00:09:14.000 --> 00:09:17.000 và bạn nói "Giáo dục công để làm gì?" 00:09:17.000 --> 00:09:19.000 Tôi nghĩ bạn sẽ phải kết luận -- Nếu bạn nhìn vào đầu ra, 00:09:19.000 --> 00:09:21.000 ai thực sự sẽ thành công bởi những điều này, 00:09:21.000 --> 00:09:23.000 ai làm được những thứ mà họ nên làm, 00:09:23.000 --> 00:09:26.000 ai được thưởng, ai là người chiến thắng - 00:09:26.000 --> 00:09:29.000 tôi nghĩ bạn sẽ kết luận được toàn bộ mục đích của giáo dục công lập 00:09:29.000 --> 00:09:30.000 trên toàn thế giới là 00:09:30.000 --> 00:09:34.000 sản xuất ra những giáo sư đại học. Có đúng không ạ? 00:09:34.000 --> 00:09:36.000 Đó là những người đạt kết quả đứng đầu. .... 00:09:37.000 --> 00:09:40.000 Tôi cũng đã từng là một trong số đó...... (Cười) 00:09:40.000 --> 00:09:44.000 Và tôi cũng yêu mến các vị giáo sư đại học, nhưng quý vị biết đấy, 00:09:44.000 --> 00:09:48.000 chúng ta không nên coi họ là mốc điểm cao nhất cho mọi sự phấn đấu của con người. 00:09:48.000 --> 00:09:50.000 Họ chỉ một một hình thái của cuộc sống, 00:09:50.000 --> 00:09:52.000 hình thái khác của cuộc sống. Nhưng họ khá là tò mò, 00:09:52.000 --> 00:09:54.000 và tôi nói điều này với thiện ý dành cho họ. 00:09:54.000 --> 00:09:57.000 Có một điều kỳ lạ về các giáo sư, theo kinh nghiệm của tôi -- 00:09:57.000 --> 00:10:00.000 không phải tất cả, nhưng rất điển hình -- họ sống trong đầu họ. 00:10:00.000 --> 00:10:02.000 Họ sống trên đó, và hơi lệch về một bên. 00:10:02.000 --> 00:10:06.000 Tâm trí họ tách rời khỏi thể xác, có thể hiểu theo nghĩa đen. 00:10:06.000 --> 00:10:08.000 Họ coi thân thể của mình 00:10:08.000 --> 00:10:17.000 như một loại phương tiện di chuyển cho cái đầu của họ, phải vậy không? 00:10:17.000 --> 00:10:24.000 (Cười) Như là một cách để đầu của họ đến các cuộc họp. 00:10:24.000 --> 00:10:27.000 Nếu bạn muốn bằng chứng xác thực về trải nghiệm "thoát xác" này, 00:10:27.000 --> 00:10:30.000 thì nhân tiện, hãy theo dõi một hội nghị tại gia 00:10:30.000 --> 00:10:32.000 của các vị học sĩ cao niên, 00:10:32.000 --> 00:10:35.000 và tham dự vào buổi khiêu vũ vào tối cuối cùng. 00:10:35.000 --> 00:10:39.000 (Cười) Và tại đó bạn sẽ thấy -- đàn ông và phụ nữ trưởng thành, 00:10:39.000 --> 00:10:43.000 "quằn quại" một cách thiếu kiểm soát, sai điệu nhạc, 00:10:43.000 --> 00:10:47.000 chờ đợi tiệc tan để họ có thể về nhà và viết báo cáo về nó. NOTE Paragraph 00:10:47.000 --> 00:10:53.000 Hệ thống giáo dục hiện nay dựa trên quan niệm về khả năng học thuật. 00:10:53.000 --> 00:10:56.000 Và nó có lý do của nó. 00:10:56.000 --> 00:10:58.000 Toàn bộ hệ thống được thiết lập -- khắp thế giới, và không hề có 00:10:58.000 --> 00:11:00.000 một hệ thống giáo dục công nào, trước thế kỷ 19. 00:11:00.000 --> 00:11:03.000 Chúng ra đời, 00:11:03.000 --> 00:11:04.000 để đáp ứng nhu cầu của công nghiệp hóa. 00:11:04.000 --> 00:11:07.000 Thế nên trật tự đó bắt nguồn từ hai quan điểm. 00:11:07.000 --> 00:11:11.000 Thứ nhất, những môn nào có lợi nhất cho công việc 00:11:11.000 --> 00:11:13.000 nằm ở trên cùng. Vì thế bạn có thể bị lái đi dần dần 00:11:13.000 --> 00:11:15.000 khỏi những thứ mà bạn thích khi còn bé, 00:11:15.000 --> 00:11:17.000 bởi vì bạn có thể sẽ 00:11:17.000 --> 00:11:20.000 không bao giờ tìm được việc gì liên quan đến nó. Phải không ạ? 00:11:20.000 --> 00:11:22.000 Đừng theo âm nhạc, bạn sẽ không trở thành nhạc sĩ đâu; 00:11:22.000 --> 00:11:24.000 Đừng theo nghệ thuật, bạn sẽ không là nghệ sĩ đâu. 00:11:25.000 --> 00:11:29.000 những lời khuyên chân thành -- , đã bị hiểu sai trầm trọng. Cả thế giới 00:11:29.000 --> 00:11:30.000 chìm theo cuộc cách mạng ( công nghiệp). 00:11:30.000 --> 00:11:33.000 Điều thứ hai là khả năng học thuật, cái mà đã ngự trị 00:11:33.000 --> 00:11:34.000 cách nhìn nhận của chúng ta về trí thông minh, 00:11:34.000 --> 00:11:37.000 bởi các trường đại học đã vạch ra hệ thống này theo ý họ. 00:11:37.000 --> 00:11:39.000 Nếu bạn để ý, toàn bộ hệ thống 00:11:39.000 --> 00:11:41.000 giáo dục công trên thế giới là một quá trình kéo dài 00:11:41.000 --> 00:11:43.000 để dẫn tới cổng trường đại học. 00:11:43.000 --> 00:11:46.000 Và hậu quả là rất nhiều người tại năng, 00:11:46.000 --> 00:11:48.000 sáng tạo, xuất trúng nghĩ họ không phải như vậy. 00:11:48.000 --> 00:11:50.000 bởi cái mà họ xuất sắc ở trường 00:11:50.000 --> 00:11:54.000 không được đề cao, thậm chí bị bêu xấu. 00:11:54.000 --> 00:11:56.000 Và tôi nghĩ chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy. NOTE Paragraph 00:11:56.000 --> 00:11:58.000 Trong 30 năm tới, theo UNESCO, 00:11:58.000 --> 00:12:01.000 số người tốt nghiệp trên toàn thế giới 00:12:01.000 --> 00:12:03.000 qua học hành, là lớn nhất trong lịch sử. 00:12:03.000 --> 00:12:05.000 Nhiều người hơn, và đó là sự kết hợp 00:12:05.000 --> 00:12:07.000 của tất cả mọi cái chúng ta đã thảo luận -- 00:12:07.000 --> 00:12:10.000 công nghệ và sự biến đổi của nó lên công việc, lên nhân khẩu học 00:12:10.000 --> 00:12:12.000 và sự bùng nổ dân số. 00:12:12.000 --> 00:12:15.000 Bỗng nhiên, bằng cấp không còn giá trị nữa. Có đúng vậy không ạ? 00:12:15.000 --> 00:12:19.000 Thời tôi còn là sinh viên, nếu bạn có bằng, bạn sẽ có việc 00:12:19.000 --> 00:12:22.000 Nếu bạn không có, nghĩa là vì bạn không muốn có. 00:12:22.000 --> 00:12:25.000 Và thật ra tôi đã không muốn có. (Cười) 00:12:25.000 --> 00:12:30.000 Nhưng giờ bọn trẻ có bằng cấp, thường 00:12:30.000 --> 00:12:31.000 quay về nhà, tiếp tục chơi điện tử, 00:12:31.000 --> 00:12:34.000 vì bạn cần phải có bằng thạc sĩ, trông khi trước đây chỉ cần bằng cử nhân, 00:12:34.000 --> 00:12:37.000 Và giờ bạn cần cả bằng tiến sĩ cho một số việc 00:12:37.000 --> 00:12:39.000 Đó là 1 quá trình lạm phát học thuật. 00:12:39.000 --> 00:12:41.000 Và nó chỉ ra toàn bộ cấu trúc của giáo dục 00:12:41.000 --> 00:12:43.000 đang trượt xuống dưới chân chúng ta. Ta cần quan niệm lại 00:12:43.000 --> 00:12:44.000 một cách cơ bản, quan điểm về trí thông minh. NOTE Paragraph 00:12:44.000 --> 00:12:46.000 Chúng ta biết ba điều về trí thông minh. 00:12:46.000 --> 00:12:49.000 Thứ nhất, nó đa dạng. Chúng ta nhìn nhận thế giới theo mọi cách 00:12:49.000 --> 00:12:51.000 mà chúng ta trải nghiệm nó. Nhìn nhận trực quan, 00:12:51.000 --> 00:12:54.000 nhìn nhận qua âm thanh, qua sự vận động. 00:12:54.000 --> 00:12:57.000 Qua những ngôn từ trừu tượng, và qua sự biến đối. 00:12:57.000 --> 00:12:59.000 Thứ hai, trí thông minh rất năng động. 00:12:59.000 --> 00:13:02.000 Nếu bạn để ý đến sự tương tác của não bộ, như chúng ta được nghe 00:13:02.000 --> 00:13:05.000 từ những thuyết trình ngày hôm qua. 00:13:05.000 --> 00:13:07.000 trí thông minh tương tác một cách diệu kỳ. 00:13:07.000 --> 00:13:10.000 Bộ não không chia thành các phần tách biệt. 00:13:10.000 --> 00:13:13.000 Thật ra, tính sáng tạo -- tôi định nghĩa như một quá trình 00:13:13.000 --> 00:13:15.000 sở hữu những ý tưởng nguyên bản có giá trị -- 00:13:15.000 --> 00:13:18.000 nó thường xảy ra trong quá trình tương tác 00:13:18.000 --> 00:13:21.000 của những cách nhìn nhận khác nhau về một vấn đề. NOTE Paragraph 00:13:21.000 --> 00:13:23.000 Não bộ chủ định làm như vậy, 00:13:23.000 --> 00:13:26.000 Có một trục tế bào thần kinh nối hai bán cầu não lại 00:13:26.000 --> 00:13:28.000 tên là thể chai. Nó dầy hơn ở phụ nữ. 00:13:28.000 --> 00:13:30.000 Và từ điều Helen nói hôm qua, tôi nghĩ 00:13:30.000 --> 00:13:34.000 đó có lẽ là lý do tại sao phụ nữ có thể làm nhiều việc một lúc tốt hơn. 00:13:34.000 --> 00:13:36.000 Bởi vì các bạn là như vậy, phải không ạ? 00:13:36.000 --> 00:13:39.000 Có hàng đống nghiên cứu, nhưng tôi hiểu nó từ kinh nghiệm bản thân. 00:13:39.000 --> 00:13:41.000 Khi vợ tôi nấu ăn ở nhà -- 00:13:41.000 --> 00:13:45.000 điều không thường xuyên xảy ra, tạ ơn Chúa (Cười) 00:13:45.000 --> 00:13:48.000 Và vợ tôi có thể -- không, cô ấy cũng có vài món ngon -- 00:13:48.000 --> 00:13:50.000 nhưng khi vợ tôi đang nấu ăn, 00:13:50.000 --> 00:13:52.000 cô ấy thảo luận qua điện thoại, 00:13:52.000 --> 00:13:55.000 nói chuyện với bọn trẻ, cô ấy sơn trần nhà, 00:13:55.000 --> 00:13:58.000 và làm phẫu thuật tim ở đó. 00:13:58.000 --> 00:14:01.000 Còn nếu tôi nấu ăn, cửa phải đóng, bọn trẻ phải ra ngoài, 00:14:01.000 --> 00:14:04.000 điện thoại treo ngăn ngắn, và nếu vợ tôi bước vào tôi sẽ bực mình. 00:14:04.000 --> 00:14:17.000 Tôi nói "Terry, làm ơn đi. Anh đang cố rán trứng trong này. Để anh yên một lúc" (Cười) 00:14:17.000 --> 00:14:19.000 Chắc các bạn điều biết câu triết lý cũ, 00:14:19.000 --> 00:14:22.000 Nếu cái cây đổ trong rừng và không ai nghe thấy, 00:14:22.000 --> 00:14:25.000 nó có xảy ra không? Các bạn nhớ mẩu chuyện cũ đó chứ? 00:14:25.000 --> 00:14:28.000 Tôi mới nhìn thấy một câu in trên áo " Nếu một người đàn ông 00:14:28.000 --> 00:14:31.000 nói suy nghĩ của mình trong rừng, và không có phụ nữ nào 00:14:31.000 --> 00:14:40.000 nghe thấy điều đó, anh ta có vẫn sai không?" (Cười) NOTE Paragraph 00:14:40.000 --> 00:14:42.000 Và điều thứ ba về trí thông minh là, 00:14:43.000 --> 00:14:45.000 Nó rất dễ nhận thấy. Tôi đang viết một cuốn sách 00:14:45.000 --> 00:14:47.000 tựa đề "Thấu hiểu", dựa trên một loạt 00:14:47.000 --> 00:14:49.000 phỏng vấn với nhiều người, về việc họ phát hiện 00:14:49.000 --> 00:14:51.000 ra tài năng của họ ra sao. Tôi bị mê hoặc bởi cách họ khám phá điều đó. 00:14:51.000 --> 00:14:54.000 Nó được thôi thúc bởi một lần nói chuyện 00:14:54.000 --> 00:14:56.000 với một phụ nữ tuyệt vời mà có lẽ hầu hết mọi người 00:14:56.000 --> 00:14:58.000 chưa nghe tới, tên cô ấy là Gillian Lynne, 00:14:58.000 --> 00:15:00.000 Các bạn có biết cô ấy không? Cô ấy là nghệ sĩ múa 00:15:00.000 --> 00:15:02.000 và mọi người đều biết các tác phẩm của cô. 00:15:02.000 --> 00:15:04.000 Cô ấy dựng vở "Cats" và "Phantom of the Opera." 00:15:04.000 --> 00:15:08.000 Cô ấy rất tuyệt vời. Tôi từng là thành viên điều hành của đoàn Ba-lê hoàng gia Anh, 00:15:08.000 --> 00:15:10.000 như mọi người thấy đây. 00:15:10.000 --> 00:15:12.000 Một ngày, tôi và Gillian cùng ăn trưa, và tôi nói, 00:15:12.000 --> 00:15:14.000 "Gillian, cô trở thành nghệ sĩ múa như nào?" Cô ấy nói 00:15:14.000 --> 00:15:16.000 điều đó khá thú vị, khi cô ấy còn ở trường, 00:15:16.000 --> 00:15:19.000 cô ấy rất chán học. Và trường học, vào những năm 30, 00:15:19.000 --> 00:15:21.000 gửi thư tới phu huynh của cô ấy rằng" Chúng tôi nghĩ 00:15:21.000 --> 00:15:23.000 Gillian bị rối loạn học tập." Cô ấy không thể tập trung, 00:15:23.000 --> 00:15:25.000 cô ấy luôn bồn chồn. Tôi nghĩ giờ người ta sẽ nói 00:15:25.000 --> 00:15:29.000 cô ấy bị ADHD. Phải không? Nhưng đó là năm 1930, 00:15:29.000 --> 00:15:32.000 và khái niệm ADHD còn chưa ra đời lúc đó. 00:15:32.000 --> 00:15:35.000 Đó không phải là điều kiện có sẵn (Cười) 00:15:35.000 --> 00:15:39.000 Người ta đã không biết rằng họ có thể có triệu chứng đó. NOTE Paragraph 00:15:39.000 --> 00:15:43.000 Trở lại câu chuyện, cô ấy tới gặp một bác sĩ chuyên khoa. Và tại căn phòng 00:15:43.000 --> 00:15:46.000 ốp gỗ sồi đó, cô ấy đi theo mẹ của cô, 00:15:46.000 --> 00:15:49.000 và cô ấy được dẫn tới ngồi trên ghế cuối phòng, 00:15:49.000 --> 00:15:51.000 và cô ấy nhấp nhổm suốt 20 phút trong khi 00:15:51.000 --> 00:15:53.000 vị bác sĩ nói chuyện với mẹ cô 00:15:53.000 --> 00:15:57.000 về mọi vấn đề mà Gillian gặp phải ở trường. Và cuối cùng -- 00:15:57.000 --> 00:15:59.000 vì cô ấy làm phiền mọi người, 00:15:59.000 --> 00:16:01.000 bài tập về nhà luôn nộp muộn, đại loại như vậy, 00:16:01.000 --> 00:16:04.000 một đứa bé 8 tuổi -- Cuối cùng, vị bác sĩ tới ngồi 00:16:04.000 --> 00:16:06.000 cạnh Gillian và nói, "Gillian, 00:16:06.000 --> 00:16:08.000 Bác đã nghe mọi chuyện mà mẹ cháu đã 00:16:08.000 --> 00:16:10.000 kể cho bác, và bác cần nói chuyện riêng với bà ấy." 00:16:10.000 --> 00:16:13.000 Ông ấy nói "Chờ ở đây, chúng ta sẽ quay lại, không lâu đâu." 00:16:13.000 --> 00:16:15.000 và họ rời khỏi phòng, để cô ấy lại. 00:16:15.000 --> 00:16:17.000 Nhưng khi họ bước ra, ông bác sĩ bật chiếc đài 00:16:17.000 --> 00:16:19.000 đặt trên bàn của ông ấy. Và khi họ 00:16:19.000 --> 00:16:21.000 đã ra khỏi phòng, ông ấy nói với mẹ cô, 00:16:21.000 --> 00:16:24.000 "Hãy đứng và xem con bé." Và giây phút họ rời khỏi phòng, 00:16:24.000 --> 00:16:28.000 cô ấy nói, cô ấy đứng dậy, bắt đầu di chuyển theo nhạc. 00:16:28.000 --> 00:16:30.000 Và họ đứng nhìn vài phút, 00:16:30.000 --> 00:16:33.000 rồi ông ấy quay sang mẹ cô và nói, 00:16:33.000 --> 00:16:37.000 "Bà Lynne, Gillian không bị bệnh, cô bé là một nghệ sĩ múa." 00:16:37.000 --> 00:16:39.000 Hãy để cô bé theo học trường múa" NOTE Paragraph 00:16:39.000 --> 00:16:41.000 Tôi hỏi "Chuyện gì xảy ra sau đó?" 00:16:41.000 --> 00:16:44.000 Cô ấy nói "Bà ấy đã làm như vậy. Tôi không thể diễn tả điều tuyệt vời đó. 00:16:44.000 --> 00:16:46.000 Chúng tôi bước vào căn phòng có toàn những 00:16:46.000 --> 00:16:49.000 người như tôi. Những người không thể ngồi yên. 00:16:49.000 --> 00:16:52.000 Những người phải di chuyển để suy nghĩ." Người phải di chuyển để nghĩ. 00:16:52.000 --> 00:16:54.000 Họ đã học Ba-lê, họ học clacket, họ học jazz. 00:16:54.000 --> 00:16:56.000 họ học nhảy hiện đại, học nhảy đương đại. 00:16:56.000 --> 00:16:59.000 Cô ấy đã dự tuyển vào trường Ba-lê hoàng gia, 00:16:59.000 --> 00:17:01.000 cô ấy trở thành vũ công, và có thành tích tuyệt vời 00:17:01.000 --> 00:17:03.000 ở trường Ba-lê Hoàng gia. Cô ấy tốt nghiệp 00:17:03.000 --> 00:17:05.000 trường hoàng gia và 00:17:05.000 --> 00:17:08.000 thành lập công ty riêng của mình -- Gillian Lynce Dance Company -- 00:17:08.000 --> 00:17:11.000 gặp Andrew Lloyd Weber. Cô ấy chịu trách nhiệm sản xuất 00:17:11.000 --> 00:17:13.000 những vở nhạc kịch thành công nhất trong lịch sử, 00:17:13.000 --> 00:17:18.000 cô ấy đã đem lại niềm vui cho hàng triệu người, 00:17:18.000 --> 00:17:21.000 và bản thân cô là một triệu phú. Một ai khác đã có thể 00:17:21.000 --> 00:17:25.000 bắt cô ấy điều trị bệnh và bảo cô ấy 00:17:25.000 --> 00:17:27.000 nên giữ bình tĩnh. NOTE Paragraph 00:17:27.000 --> 00:17:30.000 Giờ, tôi nghĩ là...(Vỗ tay) Tôi nghĩ kết luận của việc này là: 00:17:30.000 --> 00:17:32.000 Al Gore đã phát biểu tối hôm trước 00:17:32.000 --> 00:17:35.000 về sinh thái, về cuộc cách mạng được bắt nguồn từ Rachel Carlson. 00:17:35.000 --> 00:17:39.000 Tôi tin rằng niềm hy vọng duy nhất cho tương lai 00:17:39.000 --> 00:17:42.000 là thông qua một khái niệm mới về nhân sinh học, 00:17:42.000 --> 00:17:46.000 khái niệm mà trong đó chúng ta bắt đầu cải tổ lại 00:17:46.000 --> 00:17:48.000 quan niệm của chúng ta về khả năng dồi dào của con người. 00:17:48.000 --> 00:17:52.000 Hệ thống giáo dục của chúng ta đã định hướng suy nghĩ của chúng ta 00:17:52.000 --> 00:17:54.000 theo hướng bóc lột Trái Đất: dành cho những tiện nghi nhất đinh. 00:17:54.000 --> 00:17:57.000 Và trong tương lai, điều đó sẽ không đúng nữa. 00:17:57.000 --> 00:18:00.000 Chúng ta phải nghĩ lại những nguyên tắc gốc rễ 00:18:00.000 --> 00:18:02.000 mà dựa trên đó chúng ra đang dạy dỗ thế hệ trẻ. 00:18:02.000 --> 00:18:06.000 Có một câu nói tuyệt vời của Jonas Salk rằng "Nếu tất cả côn trùng 00:18:06.000 --> 00:18:09.000 biến mất khỏi Trái Đất, 00:18:09.000 --> 00:18:12.000 trong vòng 50 năm sự sống trên Trái Đất sẽ chấm dứt. 00:18:12.000 --> 00:18:15.000 Nếu tất cả loài người biến mất khỏi Trái Đất, 00:18:15.000 --> 00:18:19.000 trong vòng 50 năm tất cả sự sống sẽ sum xuê." 00:18:19.000 --> 00:18:21.000 Và ông ấy nói đúng. NOTE Paragraph 00:18:21.000 --> 00:18:24.000 Điều mà TED đề cao là khả năng tưởng tượng của con người. 00:18:24.000 --> 00:18:28.000 Chúng ta giờ đây phải sử dụng khả năng này một cách cẩn trọng, 00:18:28.000 --> 00:18:31.000 thông thái, và chúng ta phải ngăn chặn một số tình huống 00:18:31.000 --> 00:18:34.000 mà chúng ta đã thảo luận. Và cách duy nhất 00:18:35.000 --> 00:18:38.000 chúng ta có thể làm điều đó là thấy được sự dồi dào 00:18:38.000 --> 00:18:40.000 của khả năng sáng tạo của cúng ta, và thấy được 00:18:40.000 --> 00:18:43.000 niềm hy vọng vào thế hệ trẻ. Và nhiệm vụ của chúng ta 00:18:43.000 --> 00:18:46.000 là giáo dục chúng một cách toàn diện, để chúng có thể đối diện với tương lại 00:18:46.000 --> 00:18:49.000 Và -- có thể chúng ta không được chứng kiến tương lai này, 00:18:49.000 --> 00:18:52.000 nhưng thế hệ trẻ sẽ được. Và việc của chúng ta là giúp đỡ chúng 00:18:52.000 --> 00:18:54.000 làm được điều gì đó có ích. Cám ơn quý vị rất nhiều