[Do Ho Suh: "Rubbing / Loving"] Một người bạn của tôi đã từ bỏ căn hộ này. Và tôi đã lấy nó. Tôi chưa từng sống ở New York đây là lần đầu tiên và là nơi đầu tiên. Tôi đã có một cuộc phỏng vấn với chủ nhà. Họ nghe nói tôi là họa sĩ. Họ rất lo lắng về điều này. Họ không chắc rằng tôi có thể trả được tiền thuê nhà. Nhưng họ đã cho tôi ở đây. Nơi đây là nhà và studio của tôi trong suốt 18 năm qua. Sự nghiệp nghệ thuật của tôi bắt đầu từ đây. Toàn bộ quá trình là để nhớ về không gian, và cũng để tưởng nhớ nó. Bất cứ ai mua căn nhà này sẽ cải tạo lại không gian và mọi thứ sẽ biến mất. Đây là nơi rất ý nghĩa đối với cả gia đình-- và với tôi nữa. Tôi đã di chuyển rất nhiều từ khi rời Hàn Quốc. Hiện tại tôi sống ở London. Mọi thứ thay đổi liên tục. Tôi hình dung cuộc sống như một sự chuyển động thông qua các không gian khác nhau. -- Cô làm được mà -- Đừng lo -- Tôi biết Chúng ta sửa được rồi! [Tất cả cùng cười] [SUH] Phải rồi Sau khi dự án này hoàn thành, tôi sẽ đóng gói nó lại và trưng bày đâu đó. Thật khó để tách nó ra khỏi các vật thể, nhưng khi làm cẩn thận, thì nó vẫn giữ được nguyên hình của vật thể. tôi đang tiếp tục tìm các công cụ khác để nắm bắt thông tin về phần không gian còn thiếu trong phiên bản bằng vải của tôi. Tôi phát hiện ra điều đó bằng việc chà xác, nó mang lại kí ức liên quan đến các chi tiết. Có hàng ngàn hàng trăm thứ như thế. Khi tôi thực hiện phiên bản vải của không gian này, Arthur, người chủ nhà, đã ủng hộ tôi một cách xúc động. Bạn biết không, tôi không biết anh ấy hiểu bao nhiêu về điều tôi đang làm lúc đấy, nhưng anh ấy luôn để tôi làm những điều điên rồ tại không gian này. Nếu tôi viết từ "rubbing" bằng tiếng Hàn, mọi người có thể đọc nhầm nó thành "loving" vì không có sự phân biệt giữa "r" và "l" trong bảng chữ cái tiếng Hàn. Tôi nghĩ rằng cử chỉ cọ xát là một cử chỉ rất yêu thương. Vì vậy, tôi tạo nên mối liên kết giữa hai thứ này, và đó cũng là cách là tiêu đề được tạo ra. Năng lượng của tôi đã được tích lũy, và tôi nghĩ, việc cọ xác đã cho thấy điều đó. Những vùng tối - tay nắm cửa và ổ khóa - bạn chạm vào những vật đó hằng ngày. Thử tưởng tượng xem đã bao nhiêu lần tôi bật cái công tắt đèn đó khi tôi đã sống ở đây hơn 18 năm qua. Tôi cố thể hiện những tầng lớp của thời gian. Từ xa, nó trông như một bức vẽ. Khi đến gần, nó trở thành nghệ thuật điêu khắc ba chiều. Có sự thay đổi từ hai chiều sang ba chiều. Arthur mắc chứng Alzheimer. Anh ấy đã mất vài tháng trước. Tôi đã thực sự nỗ lực để gặp anh ấy. Anh ấy cảnh báo rằng anh có thể không nhớ tôi. Tôi đã chuẩn bị cho điều đó nhưng sau cùng chúng tôi đã nói chuyện trong suốt hai giờ. Đến cuối ngày, tôi gọi anh ấy xuống xem điều chúng tôi đang làm. Tôi chỉ anh ấy xung quanh và anh ấy nói, "Ồ, không có quá nhiều thứ để xem nhỉ" Bạn biết đấy, đó là điều dễ hiểu. Sau đó, anh ấy ngồi xuống và bảo tôi, "Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn làm trong căn nhà này" Tôi gần như bật khóc. Đó là chính xác những gì anh ấy đã nói với tôi mười ba năm trước đây, khi tôi đang đo hành lang lúc 4 giờ sáng vì tôi không muốn làm phiền người khác. Anh ấy đi xuống rất khẽ và nhìn thấy tôi đang đo đạc trong góc. Anh hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?" Tôi cố gắng giải thích [CƯỜI] bạn biết đó, về dự án tôi đang làm, nhưng anh ấy đã nói điều tương tự: "Làm bất cứ thứ gì cậu muốn"