WEBVTT 00:00:00.703 --> 00:00:03.515 Đây là cách cuộc chiến bắt đầu 00:00:03.515 --> 00:00:06.781 Vào một ngày bình thường, 00:00:06.781 --> 00:00:09.297 Bạn có kế hoạch tham dự một bữa tiệc 00:00:09.297 --> 00:00:11.681 Bạn đưa lũ trẻ đến trường 00:00:11.681 --> 00:00:14.394 bạn đến gặp nha sĩ 00:00:14.394 --> 00:00:18.020 Và điều tiếp theo, điện thoại mất tín hiệu 00:00:18.020 --> 00:00:21.957 TV mất tín hiệu, những người lính trên đường phố 00:00:21.957 --> 00:00:24.273 những ba-ri-e 00:00:24.273 --> 00:00:28.750 Cuộc sống náo nhiệt bạn biết đã bị ngừng lại 00:00:28.750 --> 00:00:30.955 Nó đã ngừng lại NOTE Paragraph 00:00:30.955 --> 00:00:33.513 Đây là câu chuyện từ 1 người bạn của tôi, 00:00:33.513 --> 00:00:36.491 ở Bosnian, những gì xảy ra với cô ấy, 00:00:36.491 --> 00:00:40.868 vì tôi nghĩ câu chuyện sẽ cho bạn thấy chính xác những gì cô ấy đã cảm thấy. 00:00:40.868 --> 00:00:44.962 Tháng 4,1992, một ngày đi làm bình thường của cô, 00:00:44.962 --> 00:00:48.110 với chiếc váy ngắn và đôi giày cao gót. Cô ấy làm việc ở 1 ngân hàng. 00:00:48.110 --> 00:00:51.634 Cô là 1 người mẹ trẻ.Thích tiệc tùng. 00:00:51.634 --> 00:00:53.468 Một người tuyệt vời. 00:00:53.468 --> 00:00:56.775 Đột ngột, cô nhìn thấy 1 chiếc xe tăng 00:00:56.775 --> 00:00:59.981 đang di chuyển trên con phố chính của Sarajevo 00:00:59.981 --> 00:01:03.533 đánh bật mọi thứ ra khỏi đường đi của nó. 00:01:03.533 --> 00:01:07.564 Cô ấy nghĩ mình đang mơ, nhưng không. 00:01:07.564 --> 00:01:10.309 Và cô ấy chạy, như chúng ta vẫn thường làm 00:01:10.309 --> 00:01:14.326 và tìm 1 chỗ trốn, cô ấy trốn đằng sau 1 cái thùng cũ, 00:01:14.326 --> 00:01:16.925 với đôi giày cao gót và chiếc váy ngắn. 00:01:16.925 --> 00:01:21.144 Trong khi trốn ở đó, cô cảm thấy thật tức cười, 00:01:21.144 --> 00:01:23.840 nhưng rồi cô thấy chiếc xe tăng với những người lính, 00:01:23.840 --> 00:01:26.200 và mọi người xuất hiện khắp nơi cùng với sự hỗn loạn 00:01:26.200 --> 00:01:30.827 và cô nghĩ " Tôi cảm thấy mình như Alice trong xứ sở thần tiên" 00:01:30.827 --> 00:01:33.162 ngã xuống cái hang thỏ, 00:01:33.162 --> 00:01:36.230 chìm vào, chìm dần vào trong hỗn loạn, 00:01:36.230 --> 00:01:41.631 và cuộc sống của tôi không bao giờ được như trước nữa." NOTE Paragraph 00:01:41.631 --> 00:01:45.418 Vài tuần sau đó, bạn tôi ở trong một đám đông người 00:01:45.418 --> 00:01:50.368 chen lấn với đứa đứa con trai ẵm trên tay 00:01:50.368 --> 00:01:52.904 để đưa cậu bé lên 1 chiếc xe bus, 00:01:52.904 --> 00:01:55.928 một trong những chiếc xe cuối cùng rời khỏi Sarajevo 00:01:55.928 --> 00:01:59.093 để đưa lũ trẻ ra ngoài, để chúng có thể an toàn. 00:01:59.093 --> 00:02:03.203 và cô ấy nhớ phải đấu tranh với mẹ cô ở phía trước, 00:02:03.203 --> 00:02:06.629 đám đông người, " Đưa con tôi đi!Hãy đưa con tôi đi!". 00:02:06.629 --> 00:02:12.682 và cô đưa con trai của cô ấy cho một ai đó qua cửa sổ chiếc xe. 00:02:12.682 --> 00:02:15.550 Và cô ấy đã không còn thấy cậu bé trong hàng năm sau đó 00:02:15.550 --> 00:02:19.269 Sự vây hãm diễn ra trong 3 năm rưỡi, 00:02:19.269 --> 00:02:21.558 đó là 1 thời kì khó khăn, không nước, 00:02:21.558 --> 00:02:26.847 không năng lượng, không điện, không thức ăn, 00:02:26.847 --> 00:02:32.202 ở ngay trung tâm Châu Âu, ngay giữa thế kỷ 20. NOTE Paragraph 00:02:32.202 --> 00:02:36.004 Tôi được vinh dự là 1 những phóng viên 00:02:36.004 --> 00:02:38.423 đã sống ở đó trong suốt cuộc vây hãm, 00:02:38.423 --> 00:02:41.461 Tôi có vinh dự và đặc ân khi được ở đó 00:02:41.461 --> 00:02:43.651 vì nó đã dạy rôi mọi thứ, 00:02:43.651 --> 00:02:47.780 không chỉ là 1 phóng viên, mà còn là cách làm người. 00:02:47.780 --> 00:02:50.135 Tôi đã học về lòng thương, sự cảm thông 00:02:50.135 --> 00:02:53.946 Tôi học về những con người rất bình thường, những người đã trở thành người hùng. 00:02:53.946 --> 00:02:58.317 Tôi học cách chia sẻ.Tôi học về tình bạn. 00:02:58.317 --> 00:03:01.228 Và hơn thế nữa, tôi học về tình yêu thương. 00:03:01.228 --> 00:03:06.507 Ngay cả giữa sự phá hủy ghê gớm, cái chết và sự hỗn loạn, 00:03:06.507 --> 00:03:09.643 Tôi học cái cách những người bình thường giúp đỡ hàng xóm của họ, 00:03:09.643 --> 00:03:12.287 chia sẻ thức ăn, chăm sóc lũ trẻ, 00:03:12.287 --> 00:03:15.539 kéo ai đó ra khỏi tầm bắn ở ngay giữa con đường 00:03:15.539 --> 00:03:18.396 ngay cả khi điều đó gây nguy hiểm cho chính cuộc sống của họ, 00:03:18.396 --> 00:03:21.647 giúp những người bị thương vào taxi 00:03:21.647 --> 00:03:24.268 cố gắng đưa họ đến bệnh viện. NOTE Paragraph 00:03:24.268 --> 00:03:27.487 Tôi đã học được nhiều điều cho bản thân. 00:03:27.487 --> 00:03:30.512 Martha Gellhorn, một người hùng của tôi, đã từng nói, 00:03:30.512 --> 00:03:35.710 " Bạn chỉ có thể yêu chiến tranh.Những gì còn lại là trách nhiệm" 00:03:35.710 --> 00:03:39.246 Tôi đã trải qua rất nhiều, rất nhiều cuộc chiến sau đó, 00:03:39.246 --> 00:03:41.875 quá nhiều tôi không thể tính được, 00:03:41.875 --> 00:03:44.958 nhưng không có gì giống như ở Sarajevo. NOTE Paragraph 00:03:44.958 --> 00:03:48.913 Cuối tháng tư, tôi quay lại và với điều là lùng 00:03:48.913 --> 00:03:52.687 những gì tôi gọi à cuộc tái ngộ 00:03:52.687 --> 00:03:57.030 Nó là ngày lễ kỉ niệm lần thứ 20 cuộc vây hãm, 00:03:57.030 --> 00:03:59.502 Ngày bắt đầu cuộc vây hãm ở Sarajevo, 00:03:59.502 --> 00:04:03.942 Tôi không thích từ " Lễ kỉ niệm", vì nghe có vẻ như là 1 bữa tiệc, 00:04:03.942 --> 00:04:05.345 và đó không phải là 1 bữa tiệc. 00:04:05.345 --> 00:04:09.333 Đó là 1 cuộc tụ họp ảm đạm của những phóng viên 00:04:09.333 --> 00:04:12.724 đã hoạt động trong suốt cuộc chiến, những người viện trợ nhân đạo, 00:04:12.724 --> 00:04:17.193 và đương nhiên cả những chiến sĩ, những người con Sarajevo dũng cảm. 00:04:17.193 --> 00:04:19.612 Điều làm tôi chú ý nhất, 00:04:19.612 --> 00:04:21.353 làm tan nát trái tim tôi, 00:04:21.353 --> 00:04:23.523 là khi đi dọc những con phố chính của Sarajevo, 00:04:23.523 --> 00:04:27.598 nơi mà bạn tôi Aida đã nhìn thấy chiếc xe tăng 20 năm trước, 00:04:27.598 --> 00:04:34.295 và con đường với hơn 12,000 chiếc ghế đỏ, 00:04:34.295 --> 00:04:35.921 trống trải, 00:04:35.921 --> 00:04:38.190 mỗi chiếc ghế tượng trưng cho 00:04:38.190 --> 00:04:41.907 một người đã chết trong cuộc vây hãm đó, 00:04:41.907 --> 00:04:46.194 chỉ ở Sarajevo, không phải cả Bosnia, 00:04:46.194 --> 00:04:48.781 và dãy ghế trải dài đến cuối thành phố 00:04:48.781 --> 00:04:51.055 chiến 1 diện tích rất lớn, 00:04:51.055 --> 00:04:54.558 và điều gây đau buồn nhất cho rôi là những chiếc ghế nhỏ 00:04:54.558 --> 00:04:57.414 cho những đứa trẻ. NOTE Paragraph 00:04:57.414 --> 00:05:00.541 Bây giờ tôi đang hoạt động ở Syria, 00:05:00.541 --> 00:05:03.731 và tôi đã bắt đầu viết về nó bởi vì tôi tin rằng 00:05:03.731 --> 00:05:05.987 nó cần phải kết thúc. 00:05:05.987 --> 00:05:08.992 Tôi tin rằng có một câu chuyện ở đó cần được kể 00:05:08.992 --> 00:05:12.962 Tôi thấy, một lần nữa, 1 cuộc chiến giống như ở Bosnia. 00:05:12.962 --> 00:05:15.191 Và lần đầu khi đến Damamascus, 00:05:15.191 --> 00:05:17.593 Tôi đã thấy khoảnh khắc kì lạ này nơi người dân 00:05:17.593 --> 00:05:21.153 dường như không tin rằng cuộc chiến đã bắt đầu, 00:05:21.153 --> 00:05:23.088 và đó là chính xác những gì đã xảy ra ở Bosnia. 00:05:23.088 --> 00:05:25.902 Và gần như mọi thành phố khác tôi đã thấy khi chiến tranh tới. 00:05:25.902 --> 00:05:28.445 Người dân không muốn tin nó đã tới, 00:05:28.445 --> 00:05:31.912 nên họ không không rời đi, họ không rời đi trước khi họ có thể. 00:05:31.912 --> 00:05:33.582 Họ không rút tiền. 00:05:33.582 --> 00:05:37.477 Họ ở lại vì họ muốn ở trong chính ngôi nhà của mình. 00:05:37.477 --> 00:05:41.516 Và khi chiến tranh và sự hỗn loạn giảm dần. NOTE Paragraph 00:05:41.516 --> 00:05:45.319 Rwanda là khu vực ám ảnh tôi khá nhiều 00:05:45.319 --> 00:05:51.473 Năm 1994, tôi rời Sarajevo để làm phóng sự về nạn diệt chủng ở Rwanda. 00:05:51.473 --> 00:05:56.322 Giữa thàng 4 và tháng 8, 1994, 00:05:56.322 --> 00:06:00.523 Một triệu người đã bị tàn sát. 00:06:00.523 --> 00:06:05.750 Và 12,000 chiếc ghế đã làm tôi hoảng sợ 00:06:05.750 --> 00:06:07.822 với con số tuyệt đối, 00:06:07.822 --> 00:06:11.453 Tôi chỉ muốn bạn dành vài phút để nghĩ về hàng triệu người đó. 00:06:11.453 --> 00:06:13.990 Để tôi cho bạn 1 ví dụ, tôi nhớ rằng 00:06:13.990 --> 00:06:19.071 đứng yên và nhìn vào con đường với hết tầm nhìn của mình, 00:06:19.071 --> 00:06:25.160 ít nhất 1 dặm, những thi thể được chất đống cao gấp 2 lần tôi 00:06:25.160 --> 00:06:26.884 những xác chết. 00:06:26.884 --> 00:06:30.219 Và đó chỉ là 1 phần nhỏ. 00:06:30.219 --> 00:06:32.188 Những bà mẹ ôm những đứa trẻ 00:06:32.188 --> 00:06:35.529 cố gắng che chờ chúng khỏi sự đau đớn. NOTE Paragraph 00:06:35.529 --> 00:06:38.859 Vậy nên chúng ta học được nhiều điều từ chiến tranh, 00:06:38.859 --> 00:06:41.211 Tôi kể về Rwanda 00:06:41.211 --> 00:06:45.329 bởi vì đó chỉ là 1 khu vực, giống như phía Nam Châu Phi, 00:06:45.329 --> 00:06:49.311 nơi mà gần 20 năm qua, đang được cứu chữa. 00:06:49.311 --> 00:06:52.779 56% đại biểu Quốc hội là nữ giới, 00:06:52.779 --> 00:06:55.231 thật là tuyệt vời, 00:06:55.231 --> 00:06:59.257 và hiện giờ đã có trong hiến pháp quốc gia, 00:06:59.257 --> 00:07:02.430 bạn hoàn toàn không được phép nói "Hutu" hay "tutsi" 00:07:02.430 --> 00:07:06.299 bạn không được phép định danh một ai đó bằng sắc tộc 00:07:06.299 --> 00:07:10.845 là những thứ, tất nhiên, là cái đã bắt đầu cuộc tàn sát 00:07:10.845 --> 00:07:13.952 Một người viện trợ, bạn tôi, đã cho tôi biết một câu chuyện ý nghĩa nhất 00:07:13.952 --> 00:07:15.435 hay tôi tìm thấy trong đó những gì tốt đẹp. 00:07:15.435 --> 00:07:20.352 Có 1 nhóm trẻ em, cả người tộc Hutu và Tutsy, 00:07:20.352 --> 00:07:23.066 Và 1 nhóm phụ nữa nhận chúng làm con nuôi, 00:07:23.066 --> 00:07:27.000 họ xếp hàng và đưa cho từng đứa trẻ. 00:07:27.000 --> 00:07:30.166 Không có sự đền bù nào, bạn là người Tutsi 00:07:30.166 --> 00:07:33.081 bạn là người Hutu, bạn có thể đã giết mẹ tôi, 00:07:33.081 --> 00:07:34.927 bạn có thể đã giết cha tôi. 00:07:34.927 --> 00:07:40.233 Họ chỉ cùng nhau, trong sự hòa giải. 00:07:40.233 --> 00:07:43.817 Và tôi đã tìm thấy điều phi thường. 00:07:43.817 --> 00:07:46.659 Khi mọi người hỏi làm thế nào để tôi tiếp tục bù đắp những gì chiến tranh gây ra, 00:07:46.659 --> 00:07:48.871 và tại sao tôi lại tiếp tục làm việc đó, 00:07:48.871 --> 00:07:50.340 đây là lí do. NOTE Paragraph 00:07:50.340 --> 00:07:53.731 Khi tôi quay lại Syria, thực tế là tuần sau, 00:07:53.731 --> 00:07:57.692 để thấy những con người đáng kinh ngạc, những người hùng 00:07:57.692 --> 00:07:59.965 họ đấu tranh cho sự dân chủ, 00:07:59.965 --> 00:08:03.982 cho những đồ trợ cấp mỗi ngày. 00:08:03.982 --> 00:08:07.220 Và đó là lí do tại sao tôi làm việc này. NOTE Paragraph 00:08:07.220 --> 00:08:11.688 Năm 2004, Tôi đã có 1 bé trai, 00:08:11.688 --> 00:08:14.883 tôi gọi đó là đứa trẻ kì diệu, 00:08:14.883 --> 00:08:17.929 bời vì sau khi nhìn thấy quá nhiều sự chết chóc 00:08:17.929 --> 00:08:22.106 và sự phá hủy, hỗn loạn và bóng tối trong cuộc sống, 00:08:22.106 --> 00:08:25.965 tia sáng hy vọng đã được sinh ra. 00:08:25.965 --> 00:08:30.162 Tôi gọi bé là Luca, nghĩa là "Người mang ánh sáng" 00:08:30.162 --> 00:08:35.085 vì bé đã mang ánh sáng đến cuộc đời tôi. 00:08:35.085 --> 00:08:38.536 Nhưng tôi nói tới bé là bởi vì khi được 4 tháng tuổi, 00:08:38.536 --> 00:08:43.208 tổng biên tập bảo tôi quay lại Baghdad 00:08:43.208 --> 00:08:46.540 nơi mà tôi đã viết bài về chế độ Saddam 00:08:46.540 --> 00:08:49.419 trong suốt quá trình sụp đổ của Baghdad và sau đó nữa, 00:08:49.419 --> 00:08:52.513 và tôi nhớ rằng mình đã rơi nước mắt trên máy bay, 00:08:52.513 --> 00:08:55.499 khóc vì phải xa con trai, 00:08:55.499 --> 00:08:57.732 trong khi tôi ở đó, 00:08:57.732 --> 00:09:00.467 Một chính trị gia Irag khá nổi tiếng, bạn tôi, đã nói rằng 00:09:00.467 --> 00:09:02.941 " Chị làm gì ở đây vậy?" 00:09:02.941 --> 00:09:04.782 "Sao chị không ở nhà với Luca?" 00:09:04.782 --> 00:09:08.567 Tôi đã trả lời " Tôi cần phải chứng kiến chuyện này." Đó là năm 2004. 00:09:08.567 --> 00:09:12.954 đó là thời gian bắt đầu những cuộc tắm máu không thể tưởng tượng được ở Iraq, 00:09:12.954 --> 00:09:16.194 " Tôi cần phải xem, tôi phải xem những gì đã xảy ra ở đây. 00:09:16.194 --> 00:09:17.059 Tôi phải báo cáo lại những việc đó." 00:09:17.059 --> 00:09:20.623 Anh ấy nói: " Về nhà đi, 00:09:20.623 --> 00:09:23.909 bởi vì nếu cô lỡ lần đầu tiên cháu mọc răng, 00:09:23.909 --> 00:09:26.907 nếu cô lỡ những bước đi đầu tiên của cháu, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. 00:09:26.907 --> 00:09:30.770 Những luôn có những cuộc chiến khác." NOTE Paragraph 00:09:30.770 --> 00:09:35.111 Và đó, đáng buồn, luôn có những cuộc chiến. 00:09:35.111 --> 00:09:38.965 Tôi đã tự đánh lừa bản thân nếu tôi nghĩ, như 1 nhà báo, 00:09:38.965 --> 00:09:40.731 như 1 phóng viên, 1 người viết bài, 00:09:40.731 --> 00:09:45.569 tôi có thể ngừng chúng lại.Tôi không thể. 00:09:45.569 --> 00:09:48.116 Tôi không phải Kofi Annan.Ông ấy không thể ngừng chiến tranh. 00:09:48.116 --> 00:09:51.093 Ông cố gắng thường lượng với Syria và không thể thành công. 00:09:51.093 --> 00:09:55.089 Tôi không phải U.N. một tổ chứ hòa giải những mâu thuẩn 00:09:55.089 --> 00:09:57.372 Tôi thậm chỉ không phải là bác sĩ cứu trợ, 00:09:57.372 --> 00:10:00.198 và tôi không thể tả với bạn thời gian tôi càm thấy mình vô dụng đến nhường nào 00:10:00.198 --> 00:10:03.469 chứng kiến những người chết trước mặt mình, và tôi không thể cứu họ. 00:10:03.469 --> 00:10:07.304 Tôi chỉ là một nhân chứng. 00:10:07.304 --> 00:10:12.358 Vai trò của tôi là đem lại tiếng nói cho những người bị áp bức. 00:10:12.358 --> 00:10:15.591 Một đồng nghiệp của tôi miêu tả việc làm đã đem ánh sáng 00:10:15.591 --> 00:10:18.353 đến những góc tối tăm của thế giới. 00:10:18.353 --> 00:10:21.000 Và đó là những gì tôi cố gắng làm. 00:10:21.000 --> 00:10:24.036 Không phải tôi luôn luôn thành công, 00:10:24.036 --> 00:10:26.577 và thỉnh thoảng có những sự chán nản, 00:10:26.577 --> 00:10:28.783 và cảm thấy bạn thực sự trống rỗng 00:10:28.783 --> 00:10:31.112 cảm thấy không một ai quan tâm. 00:10:31.112 --> 00:10:33.361 Ai quan tâm đến Syria?Ai quan tâm đến Bosnia? 00:10:33.361 --> 00:10:35.374 Ai quan tâm về Congo, 00:10:35.374 --> 00:10:37.648 Ivory Coast, Liberia, Sierra Leone, 00:10:37.648 --> 00:10:39.763 và những nơi khác nữa. 00:10:39.763 --> 00:10:43.736 Tôi sẽ nhớ mãi trong suốt phần đời còn lại của mình? 00:10:43.736 --> 00:10:46.989 nhiệm vụ của tôi là làm nhân chứng 00:10:46.989 --> 00:10:50.171 và đó là vấn đề nan giải, vấn đề của trái tim, 00:10:50.171 --> 00:10:52.712 với chúng tôi, những phóng viên chiến tranh. 00:10:52.712 --> 00:10:56.303 Tôi có thể hy vọng, 00:10:56.303 --> 00:10:58.911 không phải những nhà chính trị, nhà chính khách, 00:10:58.911 --> 00:11:01.308 vì tôi đã tin tưởng quá nhiều 00:11:01.308 --> 00:11:03.773 họ đọc những gì tôi viết và làm gì đó. 00:11:03.773 --> 00:11:06.933 Tôi không đánh lừa bản thân. NOTE Paragraph 00:11:06.933 --> 00:11:11.150 Nhưng tôi hy vọng nếu các bạn nhớ những gì tôi đã nói 00:11:11.150 --> 00:11:14.703 hoặc bất kì câu chuyện nào và bữa sáng ngày mai, 00:11:14.703 --> 00:11:17.385 nếu các bạn có thể nhớ câu chuyện về Sarajevo, 00:11:17.385 --> 00:11:20.876 hay câu chuyện về Rwanda, 00:11:20.876 --> 00:11:23.449 nghĩa là tôi đã xong việc của mình. NOTE Paragraph 00:11:23.449 --> 00:11:25.487 Cảm ơn rất nhiều! NOTE Paragraph 00:11:25.487 --> 00:11:32.717 (tiếng vỗ tay)